Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 75: ‘’lệ Cảnh Hào’’ Thần Bí!!!!




Khương Vân Khởi ước chừng là đã đoán ra được nguyên nhân Thượng Dương tức giận, vò đầu nói: “Cậu cũng đâu có nói là hôm nay cậu đi, tối ngày hôm qua tôi hỏi tại sao không đến tỉnh lị, cậu còn nói người trưởng thành yêu đương không cần phải dính với nhau cả ngày mà.

Vậy giờ phải làm sao đây?”
Thượng Dương tức giận, suy cho cùng cũng khó mà nói hai ngày trước anh làm dáng ra vẻ cẩn thận, nhưng mỗi ngày đều hận không thể chạy một đường đến chỗ của người yêu, vất vả lắm mới chờ được đủ thời gian như hôm nay, lúc này lại bị tên ngốc này làm cho tức chết rồi.
Khương Vân Khởi còn cợt nhả: “Dù sao thuyền cũng đi rồi, nếu không hay là cậu nhảy xuống sông bơi về đi.’’
Thượng Dương hỏi anh ta: “Rốt cuộc cậu mua vé khi nào? Lúc lên thuyền tôi cũng không thấy cậu đi soát vé.”
Khương Vân Khởi nói: “Mã QR, quét một cái là xong.

Được rồi, tới đâu hay tới đó, cậu nhìn non sông gấm vóc của tổ quốc đi, không đẹp sao? Coi như tới chơi đi mà.”
Thượng Dương không thể làm gì, hỏi Khương Vân Khởi số chỗ ngồi của vé điện tử rồi đi tìm được vị trí, vừa vặn ở bên cạnh cửa sổ, anh ngồi xuống vừa ngắm phong cảnh, vừa sinh hờn dỗi mà hủy vé tàu cao tốc.
Có rất nhiều thuyền bè trên sông, nhiều là thuyền nhỏ, còn có số ít bè trúc hành trình ngắn.
Chiếc du thuyền “Lệ Cảnh Hào” này của bọn họ có một phong cách riêng, chủ trương chính là xa hoa, được xưng là “du thuyền xa hoa” có dịch vụ tốt nhất.
Nhưng kỳ thật các cabin chung ở tầng 1 không có gì nổi bật, cấu hình thuyền và nội thất chỉ nằm giữa du thuyền hạng sang và du thuyền bình thường.

Tầng 1 là cabin chung, tầng 2 là sảnh tiệc, tầng 3 có phòng dành cho khách.

Xem tờ quảng cáo trên thuyền, “Lệ Cảnh Hào” từng tổ chức rất nhiều bữa tiệc thương vụ ở trên sông, còn có những đám cưới nhỏ trang nhã nữa.
Hành trình bắt đầu từ bến nội thành đến các danh lam thắng cảnh ở hạ lưu.
Buổi tối các du khách có thể lựa chọn xuống thuyền hoặc ở lại bên trong khu ngắm cảnh, vé của Khương Vân Khởi chính là vé một chiều.

Sau khi du ngoạn ở khu thắng cảnh cũng có thể mua vé hai chiều, buổi tối lại đi nhờ con thuyền này trở về nội thành, bởi vì ngược dòng nên hành trình trở về sẽ chậm hơn, có phòng nghỉ ở tầng trên để những du khách này nghỉ ngơi, sáng mai tỉnh ngủ liền về tới nội thành rồi.
Vị trí của danh lam thắng cảnh là một huyện thuộc thành phố cấp tỉnh.
Thành phố cấp tỉnh này lấy du lịch làm ngành công nghiệp trụ cột, dựa vào cảnh sơn thủy nổi tiếng trong và ngoài này, từ xưa đến nay văn nhân nhà thơ cũng đã sáng tác không ít thơ từ cùng tác phẩm văn học kinh điển cho nó.
Thượng Dương bị gió sông thổi trong chốc lát, thưởng thức phong cảnh tú lệ hai bờ sông, tâm tình chậm rãi bình tĩnh, từ trước đến nay anh cũng từng dạo chơi sông Trường Giang, so với sông Trường Giang thì nơi này lại tràn đầy một vẻ đẹp khác.

Anh chụp bức ảnh gửi cho Kim Húc, bảo Kim Húc cũng thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp của hang động cùng với những ngọn núi và làn nước trong vắt kia.
Qua vài phút, Kim Húc mới trả lời anh: Hôm nay không công tác sao? Sao lại ngồi thuyền chơi?
Thượng Dương: Nghỉ ngơi nửa ngày, anh không bận sao?
Kim Húc: Mới vừa bận xong
Vì thế Thượng Dương kể chuyện Khương Vân Khởi mua vé lừa anh lên thuyền, lại nhịn không được mỉa mai bạn nối khố, quá mê chơi, chính là một con Husky thích du hí dân gian.

Công việc yêu thích lớn nhất trong mấy năm nay chính là du lịch, ngày nghỉ lễ và nghỉ đông đều dùng để chơi, ba mẹ anh ta cũng không quản được anh ta, cũng từng đi không ít nơi từ trong nước đến ngoài nước.
Lúc trước có lần tụ họp với nhóm bạn thời thơ ấu, nói đến sao Khương Vân Khởi vẫn luôn không thăng chức, Khương Vân Khởi còn tung ra lý luận rất kỳ quái: Cảnh hàm quá cao sẽ không phương tiện xuất ngoại, không bằng làm một còn hạc nhàn hạ còn có thể tùy ý muốn đi đâu thì đi đó thôi.
Thượng Dương chịu thua thật, gửi xong tin nhắn thì lại ngẩng đầu tìm bạn nối khố đã chạy tới chỗ nào rồi, phát hiện Khương Vân Khởi đang nói chuyện với một người ở trên boong tàu thượng bên ngoài, từ nhỏ chỉ cần người đến là anh ta làm quen rất nhanh, chỉ nói chuyện một chút như vậy thì đã có thể kết bạn được rồi.
Kim Húc: Đến khu thắng cảnh cũng muộn rồi? Buổi tối ở lại sao?
Thượng Dương: Phải xem xe trở về nội thành có tiện hay không, vẫn là phải cố gắng trở về, ngày mai còn có việc nữa.
Kim Húc: Ừm!
Có người ngồi vào vị trí trống ở bên cạnh Thượng Dương, Thượng Dương quay đầu nhìn, là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, đeo mắt kính, áo sơ mi quần tây, đó là trang phục công sở.
Thượng Dương định nhắc nhở anh ta nơi này có người rồi, đối phương mở miệng trước nói: “Bên kia có hơi nắng, lại đây mượn ngồi một chút.”
Vị trí bên sườn cabin vừa lúc bị ánh mặt trời chiếu xuống.
Thượng Dương liền gật gật đầu, không để ý đến nữa, lại gửi tin nhắn cho Kim Húc: Anh bận của anh đi, không cần trả lời em đâu.
Kim Húc đại khái là thật sự có việc bận, chỉ trả lời một chữ: Được!
Thượng Dương buông di động, cách cửa sổ nhìn thấy Khương Vân Khởi đang nói chuyện phiếm với người khác ở trên boong tàu cũng đang nhìn về hướng bên này, giống như chú ý tới vị trí của anh ta đã bị người khác ngồi, nhíu nhíu lông mày, thoắt cái lại trò chuyện sôi nổi với người khác, đó là mấy vị lớn tuổi, xem cách ăn mặt hình như là du khách từ nơi khác đến.
“Đó là bạn cậu à? Các cậu tới du lịch sao?” Người mượn chỗ ngồi bên cạnh Thượng Dương hỏi, thái độ lịch sự, ngữ khí khéo léo.
Thượng Dương nói: “Đi công tác, thuận tiện chơi một chút.”
Lúc này anh mới nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của đối phương, ngoại hình đoan chính, cũng có vài phần soái khí, khí chất như là người làm ăn, không phải là dáng vẻ của người làm công.
“Nhân viên công vụ sao?” Đối phương cười nói, “Trông cậu giống nhân viên ngồi văn phòng hàng năm, làm công tác văn bản sao? Nhân viên công vụ không tồi, chén cơm sắt.”
Cũng không khác lắm, tóm lại không có đấu tranh anh dũng như tiền tuyến, Thượng Dương gật đầu nói: “Lăn lộn ăn miếng cơm thôi.

Nghe giọng nói, ngài là người địa phương?”

Kia nam nói: “Đúng rồi, sinh ra và lớn lên ở nơi này, là người địa phương.”
Thượng Dương thầm nghĩ, vậy ngồi du thuyền đi khu thẳng cảnh làm cái gì? Du thuyền này còn rất đắt đấy.
Người đàn ông kia nói: “Cậu đến từ Bắc Kinh sao? Người Bắc Kinh các cậu thích dùng từ ‘ ngài ’ nhất, rất lịch sự.

Ngưởi miền nam chúng tôi nghe cũng không quen.”
Thượng Dương nói: “Chỉ là dùng từ theo thói quen, không liên quan gì đến việc lịch sự hay không lịch sự đâu.”
“Tôi họ Khổng,” Đối phương nói, “Nên xưng hô với cậu thế nào?”
“Họ Thượng.” Thượng Dương nói.
Khổng tiên sinh giới thiệu mấy cái danh thắng phong cảnh bên này một chút, hỏi Thượng Dương có đến xem chưa, lại giới thiệu mỹ thực, còn để cử mấy tiệm cho Thượng Dương.
Ngược lại là rất nhiệt tình, nói chuyện cũng không khiến cho người ta chán ghét, nhưng Thượng Dương luôn có một loại cảm giác không được tự nhiên.
Sau khi anh đi học và đi đã từng tiếp xúc với không ít đàn ông, có mơ mơ hồ hồ không rõ ràng lắm, có xác định rõ là muốn tán tỉnh anh, trước kia anh cho rằng việc này rất bình thường, đại khái là xuất hiện thường xuyên nên không cảm thấy kỳ quái.
Sau lại bị Kim Húc nói qua mấy lần, nói anh có “Cái loại khí chất kia”, nhưng mà cụ thể là loại nào thì cũng không thể dùng ngôn ngữ khái quát được, Kim Húc cũng không giống như đang chửi bới anh, vậy có thể là anh có thật sao?
Nhưng những người nam trước kia, đều là sau khi tiếp xúc qua một khoảng thời gian mới có thể như thế.
Hiện tại vị Khổng tiên sinh này? Thượng Dương cảm thấy bản thân không thể tự mình đa tình, lại không phải nhân vật chính Mary Sue (*) gì đó.
(*)Mary Sue - một thuật ngữ miêu tả về dạng nhân vật hoàn mỹ quá mức cho phép.
Khổng tiên sinh ngay thẳng mà nói nửa ngày, nhìn thấy Thượng Dương vẫn luôn không nói nhiều lắm, nói: “Cậu có hơi nội hướng a.”
Thượng Dương chỉ đành phải nói: “Ăn nói vụng về.”
Khổng tiên sinh nhìn kỹ mặt của Thượng Dương, nói: “Tiểu Thượng trông rất giống em họ tôi.”
Thượng Dương: “?”
Khổng tiên sinh còn muốn nói cái gì thì có một cô gái mặc một bộ váy công sở tiến vào từ cửa khoang, xa xa vẫy tay về phía này, ý bảo xem đồng hồ.
“Tôi phải đi trước đây, công ty tôi đã thuê tầng hai để tổ chức hoạt động team building, hoạt động cũng sắp bắt đầu rồi.” Khổng tiên sinh vẻ mặt tiếc nuối mà đứng dậy.
Thượng Dương nói: “Tạm biệt.”
Khổng tiên sinh bỗng nói: “Tiểu Thượng, có muốn cùng lên chơi không? Trên lầu có tiệc đứng, còn có biểu diễn có thể xem, ghế dài sô pha, thoải mái hơn dưới lầu này rất nhiều.”

Thượng Dương cự tuyệt nói: “Không cần, tôi đi cùng bạn ……”
Anh chỉ ngoài cửa sổ, lại phát hiện Khương Vân Khởi đã không ở nơi đó, trên boong tàu mới vừa còn vô cùng náo nhiệt, hiện tại lại gần như không có ai.
Đồng thời anh anh phát hiện nhiều người ở cabin tầng 1 đang đi ra ngoài, vốn cabin tầng 1 đã ngồi chật kín, hiện tại chỉ còn lại thưa thớt có mười mấy người.

Mọi người đi ra ngoài đều đang di chuyển lên cầu thang xoắn ở bên ngoài để lên tầng hai.
“Bạn cậu hẳn là đã lên rồi, không tin cậu có thể hỏi cậu ta một chút?” Dáng vẻ Khổng tiên sinh hiểu rõ, cười nói, “Cậu cứ đến chơi thử xem, sẽ rất vui đấy.

Công ty chúng tôi cũng tham gia vào ngành du lịch, thường xuyên bao thuyền làm hoạt động, một số du khách nghe nói đến chúng tôi còn đặc biệt cố ý đến ngồi du thuyển để tham gia hoạt động của chúng tôi nữa đó.”
Thượng Dương: “……”
Anh mơ hồ cảm thấy chỗ nào không đúng.
Từ lúc Khương Vân Khởi không thể hiểu được muốn lên du thuyền này, cũng đã không quá thích hợp rồi.
Giống Khổng tiên sinh này nói, vô cùng có khả năng Khương Vân Khởi cũng là từng nghe nói con thuyền này “chơi vui”, cho nên mới tiền trảm hậu tấu cũng kiên trì muốn đi lên đây chơi ư?
Cái gọi là “Chơi vui”, nghe tới cũng không giống bình thường rồi.
Trong nháy mắt, trong đầu Thượng Dương hiện ra các loại suy đoán, chẳng lẽ là kiểu đánh bài vung tiền như rác “Trên sông Las Vegas”, hoặc là ‘’ khu đèn đỏ trên sông” tu tập đám người bán dâm sao?
Không đến mức thái quá như vậy đi? Công tác điều tra nghiên cứu trong hai ba ngày nay có thể cho thấy, an ninh công cộng của thành phố du lịch cấp tỉnh này vẫn rất tốt, các hạng mục xây dựng cảnh vụ cũng đều theo kịp tình hình và chính sách, cũng không có khả năng lớn là công an địa phương sẽ tùy ý bao che các hoạt động trái phép xảy ra dưới mí mắt ở trên sông thế này.
Ý của Khổng tiên sinh nói, bọn họ vẫn thường xuyên tổ chức “hoạt động” thế này
Đầy đầu dấu chấm hỏi Thượng Dương quyết định theo sau, nhìn thì sẽ biết ngay thôi.
Khổng tiên sinh thấy thái độ anh buông lỏng thì vô cùng cao hứng, dẫn anh cùng đi, khi đến cầu thang xoắn còn rất ga lăng mà mời anh đi trước.
Cô gái mặc váy công sở kia có lẽ là trợ lý của Khổng tiên sinh, cô ta nhỏ giọng nói mấy câu với Khổng tiên sinh.
Thượng Dương suy đoán, có lẽ cô gái này đang hỏi Khổng tiên sinh, người xa lạ từ đâu nhảy ra như anh là ai.
Thượng Dương đại khái đoán được những du khách vừa mới lên lầu một đều là do có người giới thiệu đến, hoặc vốn chính là khách quen, còn lại hơn mười vị kia, mới thuần túy chính là người qua đường đi du ngoạn.
Anh bước lên từng bậc của cầu thang xoắn, đột nhiên cảm giác được, chiếc “Lệ Cảnh Hào” ẩn mình giữa cảnh đẹp sông nước, lại trở nên thần bí hẳn lên.
Sảnh tiệc trên lầu xa hoa gấp nhiều lần so với tưởng tượng, cabin ở tầng một là bố trí theo kiểu du thuyền thường gặp, so với sảnh tiệc lộng lẫy ở tầng hai cứ giống như hai thế giới vậy.
Rèm cửa đều được che kín, trong phòng toàn dựa các loại ánh đèn chiếu sáng, tối hơn bên ngoài một chút.
Một loạt các món ăn ngon được đặt trên quầy tự chọn ở phía sau, còn có thủy sản.
Ghế dài hai bên sườn, ở giữa là bàn tròn, sân khấu chính tạm thời để trống, phông nền là hình vòng nguyệt quế có hàng chữ to “Thiên lý cộng thuyền quyên”(*).
(*)Ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng.( trích Thủy Điệu Ca Đầu - Trung Thu -Tô Thức)
Trong phòng chừng hơn trăm người, già trẻ lớn bé nào cũng có, ăn mặc đủ loại kiểu dáng.
Có mang túi đeo kín mát dùng khăn lụa vây quanh chụp ảnh, vừa thấy liền biết là du khách, có người thảnh thơi, đại khái chính là dân bản xứ tới chơi, còn có số ít người mặc đồ lao động thống nhất, như là nhân viên phục vụ, nhưng rõ ràng khác nhau với phục vụ ở trên du thuyền.

Thượng Dương rất kinh ngạc, đây tuyệt đối không phải là nơi tổ chức đánh bạc hay mại dâm, là muốn làm gì đây?
Khổng tiên sinh dẫn anh đến chiếc ghế dài gần sân khấu, rồi nói mấy câu với trợ lý, nơi này rất ồn, Thượng Dương không nghe được bọn họ nói gì cả.
Trên bàn có một bảng tên chỗ ngồi, viết “Chỗ ngồi của Khổng Dược tiên sinh”, là tên của Khổng tiên sinh.
Thượng Dương tò mò đánh giá bốn phía đại sảnh này, nhìn qua, nơi này dường như chính là một công trình vui chơi bình thường, cho dù có quen biết hay không quen biết thì vẫn cứ như bèo nước gặp nhau mà tụ lại với nhau, tham gia hoạt động giải trí của công ty du lịch, còn có cơ sở tự phục vụ sang trọng, còn có thể xem biểu diễn văn nghệ.
Như vậy tính ra, vé tàu đắt đỏ ban đầu càng trở nên siêu giá trị hơn.

Có lẽ đây mới là nguyên nhân hấp dẫn rất nhiều người tới sao?
Khổng Dược và trợ lý đang nói chuyện, có vị lão tiên sinh đeo túi đi tới, kinh ngạc vui mừng mà nói chuyện với Thượng Dương: “Ngài đã tới rồi?”
Thượng Dương nhìn tuổi tác của ông ta rất lớn, vội đứng dậy, trong lòng cổ quái, sao lại xưng “Ngài” với anh?
Khổng Dược chú ý tới, duỗi tay ra ngăn đón vị trung niên không cho ông ta đến gần bàn của Thượng Dương, nói: “Nhận nhầm rồi, vị này là Thượng tiên sinh, là một người bạn mới của tôi.”
Lão tiên sinh kia dáo dác nhìn nhìn Thượng Dương một chút, đại khái đã thấy rõ ràng, tin bản thân đã nhận nhầm người thì mặt lộ vẻ thất vọng, gật gật đầu với Khổng Dược rồi tự đi tìm vị trí ngồi.
Thượng Dương nghĩ thầm, xem ra thật sự có người “em họ” này, có lẽ thực sự có vài phần giống nhau, nơi này ánh sáng tối, lão tiên sinh kia mới có thể nhận sai.

Có thể là người phương nam không hiểu cách dùng “Ngài” hoặc là địa vị xã hội của “em họ” cao hơn chăng?
Anh gửi tin nhắn hỏi Khương Vân Khởi ở đâu, nói chính mình ở ghế dài phía trước.
Khương Vân Khởi quả nhiên cũng đại sảnh này, thoắt cái đã từ phía sau lại đây, còn chưa đến gần đã ganh tỵ ồn ào: “Tôi ngồi mặt sau quá xa, sao cậu lại có được vị trí tốt thế này?”
Khổng Dược đứng ở bên cạnh, liếc mắt nhìn Khương Vân Khởi một cái, rồi hỏi trợ lý một câu gì đó, trợ lý cũng thấp giọng trả lời anh ta.
Anh ta gật đầu, khách khí cười với Khương Vân Khởi, nói: “Nếu là bạn của Tiểu Thượng thì cứ ngồi cùng đi, góc nhìn nơi này xem sẽ càng rõ hơn.”
Khương Vân Khởi cười hì hì ngồi dựa gần Thượng Dương, Thượng Dương đang muốn hỏi anh ta rốt cuộc đây là làm cái gì thì lại nghe Khương Vân Khởi thấp giọng nói: “Chờ lát nữa mặc kệ thấy cái gì, cũng đều phải bình tĩnh đấy.”
Thượng Dương: “……”
Thế giới quan của chủ nhiệm Thượng có hơi sụp đổ.
Đây là cảm giác gì? Tựa như trước kia làm việc, anh luôn có cảm giác bị Kim Húc kỳ thị một cách vô thức, cảm thấy bản thân đang yên đang lành lại biến thành thằng ngốc.
Rõ ràng Khương Vân Khởi mới là tên ngốc.
Hạ du, khu thắng cảnh ở trong huyện.
Kim Húc nói với đồng nghiệp Cục an ninh quốc nội: “Hôm nay tôi phải đến đó sớm một chút.”
Đồng nghiệp nói: “Tình huống như thế nào?”
“Không biết, người yêu tôi ở Lệ Cảnh Hào.” Kim Húc nhíu mày, nói, “Chạng vạng tôi đến bến tàu đón cậu ấy, thuận tiện nhìn xem tình huống như thế nào.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện