Kinh Độ Vong

Chương 27



Edit: Bạn Cá

Quả nhiên, chàng ta tỏ ra hết sức soi mói, vào rồi mà cũng chẳng buồn ngồi xuống, cứ đứng ôm tay áo quan sát. Liên Đăng cười xấu hổ: “Chỗ này đơn sơ quá, mong quốc sư thông cảm.” Cô vừa nói vừa rút chiếc khăn tay màu cẩm quỳ ra, đặtc ngay ngắn lên nệm, mời chàng ta ngồi: “Quốc sư ngồi đi, bôn ba bên ngoài lâu, chắc hẳn đã mệt lắm rồi. Nghỉ một lát để tôi pha trà cho quốc sư.”

Thật ra chàng ta không khát mà chỉ là đã quen được người khác phục vụ, cũng không hề cảm thấy có gì không ổn. Chàng ta quan sát căn phòng một lượt, đồ đạc cũ kĩ, bày biện đơn giản, không giống với khuê phòng trong tưởng tượng của chàng ta. Nơi này tràn ngập phong cách đơn giản của Đạo giáo, chỉ có một bàn một ghế một tủ, gần như không thể tìm được món đồ thứ tư. Chàng ta nhíu mày: “Cần gì phải ở đây? Bổn tọa từng nói Thái Thượng thần cung có thể thu nhận cô. Dù có quay về thì bổn tọa cũng không ghét bỏ cô. Dẫu sao cô cũng phải trung thành với bổn tọa, trước giờ bổn tọa không bao giờ gây khó dễ với người mình.”

Tuy vậy, cô vẫn chẳng dám đấu tranh, chỉ ngồi trước lò nhìn chàng ta với vẻ tội nghiệp, rồi lại cúi gằm xuống, giọng lí nhí: “Thần Hòa Nguyên cách Trường An đến mấy chục dặm đường, không tiện. Tôi muốn báo thù, không thể ngày nào cũng đi đi về về được.”

Chàng ta mím môi, hơi hếch cằm lên: “Vậy báo thù xong thì sao? Cũng nên trở về thần cung chứ?”

“Không. Nếu đã thỏa tâm nguyện rồi thì nên quay về chốn cũ. Tôi rời Đôn Hoàng đã mấy tháng rồi, rất nhớ cuộc sống nơi Đại Mạc.”

Hắn cười khẩy khó hiểu: “Đại mạc thì có gì hay? Cô còn chưa hít đủ cát sao? Học trò do Vương Lãng dạy dỗ đúng là y chang cậu ta. Mới đầu chỉ có chút triệu chứng khùng dại thôi, càng về sau càng điên hơn. Cô đã uống thuốc của tôi, đã thề sẽ tận trung với bổn tọa, cô không ở bên thì hai tiếng tận trung ở đâu ra?”

Cô nhún vai: “Vậy biết phải làm sao? Nhà là chốn quay về mà! Không phải thuốc ấy khiến tôi không thể lấy chồng hay sao? Quốc sư cũng nói là không bị giới hạn khoảng cách, thế chẳng phải tôi quay về Đôn Hoàng rồi cứ ở vậy là được hay sao?”

Như thế sao mà giống được! Chàng ta tỏ vẻ “cô là đồ đầu óc chậm chạp”: “Cô cho rằng cô đã nhìn trộm bổn tọa mà chỉ cần ở vậy cả đời là xong ư? Cô phải ở bên bổn tọa, để bổn tọa sai sử!”

Liên Đăng oán thầm, người có tuổi vừa cố chấp vừa ích kỉ, chỉ vì chút khúc mắc nhỏ xíu mà muốn chôn vùi cả đời của người ta, lại còn nói với vẻ hết sức hiên ngang lẫm liệt nữa! Cô quay mặt đi lén mấp máy môi, sau đó bỗng nghĩ ra cách hay: “Thế này đi, quốc sư tới Đôn Hoàng với tôi, tôi sẽ thu dọn một cái hang thật đẹp cho quốc sư, ngày ngày ngắm mặt trời mọc với quốc sư, được không?”

Vẻ mặt chàng ta hơi mơ màng, hình ảnh đồi cát mênh m0ng vô tận, hai người mặt mày nhem nhuốc ngồi ngắm mặt trời mọc hiện ra trước mắt. Một người nói: “Mặt trời to thật đấy”. Người kia đáp: “Đúng vậy…”

Chàng ta rùng mình: “Bổn tọa gánh vác trọng trách trên vai, sao có thể theo cô về Đôn Hoàng ăn hang ở hốc được? Hơn nữa ở Thái Thượng thần cung cũng có thể ngắm mặt trời mọc, chỉ cần trèo lên tường cung là có thể thu trọn phong cảnh Thành Nam Ngũ Khúc vào mắt, sao phải đến sa mạc chịu nắng gió chứ?”

“Nhưng ở mãi một chỗ hơn trăm năm không cảm thấy buồn bực sao? Tôi chỉ muốn tốt cho quốc sư thôi mà, được hưởng thụ vinh hoa, cũng được cảm nhận cảnh bần hàn.” Liên Đăng thấy chàng ta phản đối nhưng vẫn cố lẩm bẩm hai câu vớt vát. Cô biết mình lại mơ tưởng hão huyền rồi. Song không hiểu sao, ý nghĩ dẫn chàng ta về Đôn Hoàng lại đã ăn sâu vào đầu cô, không thể nào gạt bỏ.

Quốc sư chẳng hề cảm kích ý tốt của cô mà lại nhắc tới ân oán với vẻ hùng hồn đanh thép: “Bây giờ là cô đang nợ bổn tọa, không phải bổn tọa nợ cô. Cô đã thấy ai thiếu nợ mà lại tùy tiện như cô chưa?”

Liên Đăng chớp mắt: “Chứ không phải chủ nợ muốn đòi nợ thì đều phải đeo đuổi con nợ ư?”

Lần này, quốc sư cứng họng, chỉ trách thời buổi bây giờ lòng người không được như xưa, nợ thì phải trả lại bị coi là lẽ trái. Chàng ta ngẫm nghĩ rồi suy ra một đạo lí: “Đấy là bởi vị chủ nợ chưa đủ uy thế thôi. Chứ là bổn tọa thì ai dám thiếu nợ?”

Liên Đăng xấu hổ, im re không nói năng gì nữa. Câu này quả là trí mạng, thực sự không thể phản bác.

Nước trong nồi sôi reo ùng ục. Cô nghiền bánh trà thả vào nồi, thêm ít muối rồi dùng đũa trúc khuấy đều cho đến khi có màu xanh đậm. Thật ra ở sa mạc, muốn giải khát rất đơn giản, chỉ cần múc nước giếng lên rồi uống luôn là đã thỏa mãn lắm rồi. Đôn Hoàng thời tiết nóng nực, lại nhiều việc vặt, ngoài đám quan lại quyền quý ra thì chẳng ai rảnh rang mà nghiên cứu trà đạo. Tay nghề pha trà của cô học được từ Phất Cư. Nước trà đầu tiên luôn ngon nhất, cô quỳ gối, dâng chén trà đến trước mặt quốc sư.

Hai ngón tay thon dài trắng bóc đưa chén lên mũi ngửi, động tác cực kỳ tao nhã. Cô nín thở nhìn chàng ta uống một ngụm, cũng may mà chàng ta không nói gì thêm. Quốc sư thân thể vàng ngọc, quen uống trà hảo hạng, chắc chắn là chẳng mấy thích thú loại trà tầm thường này của cô. Thây kệ, Liên Đăng cảm thấy lễ nghĩa chu toàn xong rồi, tiếp đó có thể nhắc đến chuyện dịch dung rồi.

Cô nhoẻn cười: “Tiếp đón quốc sư không được chu đáo rồi. Trước đó quốc sư nói đã làm xong mặt nạ, ở đâu vậy, cho tôi xem với.”

Quốc sư lấy chiếc mặt nạ được cuộn tròn lại từ trong túi tay áo ra. Liên Đăng nhận lấy, cẩn thận mở ra, nhìn ngắm hồi lâu mới phát hiện đây là một cô gái trắng trẻo xinh đẹp. Cô cười nói: “Đúng lúc mấy ngày nay tôi cần đến bắc lí, có mặt nạ quả là giúp ích rất nhiều.” Vừa nói, cô vừa cúi đầu dán lên mặt.

Cô tay chân vụng về, đến tô son còn chẳng đẹp chứ đừng nói đến đeo mặt nạ. Lúc ngẩng đầu lên, ngũ quan xô lệch hết cả. Quốc sư nhìn mà suýt sặc, đành phải chuyển gương đồng tới trên nệm, còn bản thân thì ngồi sau làm mẫu cho cô.

“Động tác phải thật nhẹ, chậm rãi dán theo vân da, giống như hệ hai cực âm dương vậy, nó có cách thức và quy luật của riêng mình, không thể nghịch chuyển mà phải thuận thế làm theo…”

Gương đồng chiếu soi hình ảnh hai người vô cùng thân mật, mặt chàng ta gần như kề sát tóc mai cô. Lúc nói chuyện, hơi thở phả bên tai cô. Liên Đăng bỗng thấy e lệ, tim đập thình thịch. Có lẽ bởi vì khoảng cách quá gần nên khiến cô nảy sinh cảm giác không an toàn. Cô li3m môi, không dám thở mạnh. Chàng ta lại không để ý, hai cánh tay vòng ra trước nguc cô. Ngón tay lạnh giá lướt qua môi cô, mắt cô, lực tay nhẹ nhàng tựa sóng nước trong Nguyệt Nha Tuyền, từ từ vuốt đều lên trên đến khi không còn chỗ nào gồ lên nữa.

Liên Đăng nhìn gương mặt lạ lẫm dần thành hình dưới đôi tay chàng ta. Đây là một gương mặt có các đường nét của người Hồ, chững chạc mà cũng lẳng lơ. Liên Đăng quan sát thật kĩ, lòng dần bình tĩnh lại. Mỗi gương mặt đều có cuộc đời của nó. Sau khi dịch dung, cô không còn là chính mình nữa mà dường như đã khoác lên mình lớp áo giáp kiên cố, tạm thời thoát khỏi những ràng buộc, có thể tâm toàn ý làm một sinh mạng khác.

Hai gương mặt đều không có máu thịt nuôi dưỡng, đều không chút tì vết giống nhau, đặt cạnh nhau vừa vô cùng hài hòa mà lại vừa đáng sợ. Liên Đăng nhìn hình ảnh chàng ta trong gương, dường như chàng ta cũng đang tự tán thưởng, hết sức hài lòng với kiệt tác của mình. Để che giấu sơ hở, trông sao cho chân thật nhất, chỗ tiếp nối được kéo dài tới tận nơi có quần áo che đi. Dường như chàng ta quên mất mình – ta, rất tự nhiên vuốt thẳng xuống dưới, tới nơi hơi nhô lên trước nguc cô.

Liên Đăng cứng đờ người lại, dường như chàng ta cũng nhận ra, nhìn thẳng vào cô qua gương đồng.

Cô ngượng ngùng lên tiếng: “Quốc sư... Tôi cảm thấy chúng ta đã hòa nhau rồi.”

Mấy lời đại loại như hòa nhau là thứ không thể tùy tiện thừa nhận nhất. Một khi thừa nhận là chứng tỏ tất cả những thỏa thuận trước đó sẽ tự động mất hiệu lực. Từ nay về sau, Bách Lý Liên Đăng lại là người tự do. Quốc sư còn chưa hưởng thụ đủ niềm vui đến từ sự không bình đẳng, nói kết thúc là kết thúc luôn ư? Nào có dễ thế!

Chàng ta cố khai thông suy nghĩ của cô: “Lúc dịch dung có tiếp xúc cơ thể là hết sức bình thường, có đáng để chuyện bé xé ra to như thế không? Làm người không thể nhìn chăm chăm nhìn vào cái nhỏ nhặt trước mắt được, phải cố gắng nhìn xa ra. Giống như Vương Lãng vẽ tranh trong hang động bao năm qua vậy. Để hoàn thành tâm nguyện, cậu ta chẳng hề bận tâm đến chuyện lãng phí tuổi xuân… Có một loại ý chí tên là hiến thân, nếu cô đã bái cậu ta làm thầy thì chắc hẳn phải rất có cảm xúc với hai chữ này mới đúng.

Chàng ta quả là mồm mép dẻo quẹo, đã sờ cô rồi mà còn khăng khăng thuyết phục cô chuyện này chỉ là quá trình phải trải qua để thực hiện lí tưởng. Đúng là cô xin chàng ta dịch dung cho, nhưng cũng không thể để chàng tuy tùy ý sờ nắn như thế được! Song, Liên Đăng chẳng hề tức giận vì chuyện này, cô chỉ cảm thấy có thể nhân cơ hội này để đàm phán lại với chàng ta.

“Chắc hẳn là con gái Trung Nguyên rất coi trọng phương diện này, tuy tôi không lớn lên ở quan nội nhưng cũng biết sờ với nhìn có khác biệt rất lớn.” Cô cẩn thận quan sát người trong gương, chậm rãi nhếch môi cười mỉm: “Tôi thấy hay là vậy đi. Xí xóa hai chuyện này cho nhau, quốc sư thấy thế nào?”

Quốc sư nghiêm túc cân nhắc một hồi rồi đáp: “Nếu bổn tọa thấy xí xóa được thì không cần cô nói, tự bổn tọa sẽ suy xét. Nhưng điều kiện trao đổi của cô hôm nay còn quá ít, nào sánh được với nỗi nhục mà bổn tọa phải chịu?”

Ý chàng ta là chê vốn liếng của cô vẫn chưa đủ, cười cô tự đánh giá mình quá cao ư? Gương mặt dưới lớp mặt nạ lập tức đỏ bừng lên. Lạ thay, rõ ràng là chàng ta ngang ngược bất chấp đạo lí, vậy mà tại sao cô lại có cảm giác bối rối vì đã đưa ra đòi hỏi không nên có? Cô tự nhìn nguc mình, đúng là không to thật, nói xí xóa quả là hơi buồn cười. Nhưng dù sao cô cũng là phận gái, không thể để chàng ta khinh nhờn một cách uổng phí như thế được!

“Tôi cảm thấy chúng ta có thể thương lượng lại.” Giọng cô trở nên thiếu mạnh mẽ, trong gương, hai người vẫn duy trì tư thế mập mờ, dường như đến cả cò kè mặc cả cũng không thể mở miệng ra mà nói được. Liên Đăng hơi nhún nhường: “Quốc sư ban cho tôi một nửa thuốc giải đi, nửa còn lại tôi trả góp dần.”

Chàng ta cụp mắt, hàng mi dài rủ xuống, giọng điệu tuối nuối: “Không phải độc thì lấy đâu ra thuốc giải? Ăn rồi thì sẽ theo cả đời, muốn cứu vãn cũng không kịp nữa rồi.”

Liên Đăng tuyệt vọng, vậy nên, dù cô có cố gắng hơn nữa thì cũng đều thành công cốc, bị sờ cũng chẳng ích gì. Chàng ta không chịu nhượng bộ, cô cũng không thể sờ lại được! Cô sụp vai, vô cùng đau lòng. Quốc sư kéo vai cô đứng thẳng người lên, ngón tay vẫn tiếp tục vuốt v3 mép mặt nạ, giọng nói mang theo vẻ mê hoặc kèm an ủi: “Vừa nãy bổn tọa chẳng hề cảm nhận được gì hết, sờ cũng như không sờ. Vậy nên cô không cần thẹn đâu, bổn tọa ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm… Chẳng phải cô cũng từng nói đó sao? Không việc gì phải kiêng kị với trưởng bối. Chuyện này qua rồi thì hãy quên nó đi! Có điều, bổn tọa có thể nhượng bộ một chút, nói cách khác, lần sau nếu cô gặp chuyện khó khăn thì bổn tọa có thể ra tay tương trợ. Cô thấy sao?”

Chứ giờ còn sao nữa? Méo mó có còn hơn không. Liên Đăng đáp với vẻ tiu nghỉu: “Quốc sư đồng ý luôn yêu cầu còn lại đi, xong việc tôi muốn trở về Đôn Hoàng.”

Chàng ta lạnh mặt: “Cô cái gì cũng tốt, chỉ có cái tật là được đằng chân lân đằng đầu.”

Cô nghĩ mãi mà không rõ, xoay người ngồi quỳ xuống, đối mặt với chàng ta, giọng hết sức chân thành” “Tôi mà phản bội quốc sư thì sẽ bị ruột tan bụng nát. Tôi không dám đâu. Tôi sẽ cúng bái quốc sư ở trong lòng, mỗi ngày niệm tên quốc sư một trăm lần, vẽ quốc sư lên bích họa. Đệ tử của quốc sư trải khắp thiên hạ, thiếu tôi cũng chẳng sao, quốc sư cho tôi về đi mà!”

Chàng ta nhếch môi, mặc dù tấm mặt nạ rất tự nhiên nhưng chàng ta vẫn có thể nhìn xuyên qua lớp mặt nạ, thấy được gương mặt cô.

Chàng ta nói với nhịp điệu thong dong từ tốn: “Tôi muốn tìm một người làm bạn. Mặc dù Cửu Sắc thông minh hơn cô nhưng nó là hươu, không biết nói chuyện. Lúc cô quạnh, bổn tọa muốn có một người để tâm sự cùng. Người này không cần quá thông minh, chỉ cần nghe hiểu là được.” Tiếp đó, chàng ta gật gù: “Cô vừa hợp.”

Thế chẳng phải là nói cô đần trá hình hay sao? Thì ra đầu óc cô đã rớt giá đến mức ngang hàng Cửu Sắc. Cô mặt mày ủ dột: “Tôi vẫn thấy đề nghị trước đó không tồi. Tôi dẫn quốc sư về Đôn Hoàng, vừa có thể nghe quốc sư nói chuyện, vừa không cần xa quê hương.”

Chàng ta tỏ ra mất kiên nhẫn với chủ đề này, lại ấn tai cô xuống: “Chuyện này tạm thời không cần bàn thêm nữa. Cô vẫn còn chưa báo thù xong. Chờ cô giải quyết được kẻ cuối cùng rồi hãy đến thương lượng với bổn tọa.”

Liên Đăng nghe vậy thì thấy vẫn còn hi vọng. Cô bỗng nghĩ viễn vông thật ra cưới quốc sư cũng không tồi. Chàng ta đẹp thế, hàng ngày không cần làm gì hết, chỉ cần ngồi yên để cô ngắm là được rồi. Cô có thể ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, quốc sư chỉ cần xinh đẹp như hoa, nghĩ thôi mà đã đầy mong chờ.

Cô nghĩ gì đều không giấu được trong lòng mà thể hiện hết lên trên mặt. Quốc sư bất giác kéo vạt áo lại, nhìn cô cười như mở cờ trong bụng mà thầm nghi ngờ có gì đó lừa lọc ở đây, giọng chàng ta hờn dỗi: “Lại có ý đồ gì hả?”

Cô không thể nói những suy nghĩ đó ra được, không là lại chọc giận chàng ta cho xem. Đến lúc đó e rằng không chỉ đơn giản là một viên thuốc nữa. Cô đáp qua quýt rằng không có gì hết rồi quay sang soi gương, không ngừng vuốt v3 gương mặt: “Nếu đẹp được như này thật thì tốt quá. Khi nào tôi phải theo Chuyển Chuyển học múa mới được. Gương mặt này còn có ích hơn cả quá sở, đừng nói là Bắc lí, kể cả có vào vườn lê thì cũng dễ như trở bàn tay.”

Hoàng tộc Đại Lịch có thiên phúc cực cao trên phương diện ca múa, lúc không bàn chuyện chính trị, họ chính là những nghệ nhân giỏi nhất. Thuở còn trẻ, đương kim thánh thượng đã lập ra vườn lê, nhạc công của vườn lê chỉ diễn tấu trong cung. Cô vừa nhắc tới vườn lê đã khiến chàng ta thầm kinh hãi, lẳng lặng nhìn cô, chỉ sợ danh sách kẻ thù trong tay cô lại có cả đương kim hoàng thượng.

Chàng ta thở dài, nghé con không sợ cọp, nếu không được dẫn dắt đúng hướng thì sau này sẽ ngã rất đau.

“Vườn lê có đến bốn trăm nhạc công, muốn dựa vào dịch dung để ở lại lâu dài thì quả là mở tưởng hão huyền.” Chàng ta xòe tay áo ra, vừa dạo quanh phòng vừa nói: “Bổn tọa khá khen cho cô mục tiêu rõ ràng, nhưng người sống trên đời, biết tự lượng sức mình mới là khuôn vàng thước ngọc. Đừng trách bổn tọa không nhắc nhở cô, trong cung canh phòng nghiêm ngặt, không thể đánh bậy được đâu. Nếu cô có bất cứ hành động khác thường nào gây nguy hiểm cho Đại Lịch, bổn tọa sẽ là người đầu tiên không tha cho cô.”

Liên Đăng sững sờ quay đầu sang, qua mấy lần tiếp xúc, cô cảm thấy quốc sư cũng tạm coi là người dễ ở chung. Nhưng một khi chàng ta tỏ ra nghiêm nghị thì cô vẫn thấy hơi sợ. Thật ra cô cũng từng cân nhắc xem dựa vào sức mình cô có giết được hết kẻ thù hay không? Câu trả lời là không. Hai kẻ trước đó ch3t là do không đề phòng, nhưng kẻ thứ ba chắc chắn sẽ không được suôn sẻ như vậy nữa. Còn về hoàng đế ở trong cung Đại Minh ấy hả? Hơn vạn quân Kim Ngô Vệ không phải hạng vô dụng.

Cô là người khá biết nhìn nhận thời thế, gật đầu đáp: “Quốc sư yên tâm, dù tôi vẫn còn trẻ người non dạ nhưng vẫn biết trời cao đất rộng. Dù sao hoàng đế cũng đã già khọm rồi, tôi không giết ông ta thì ông ta cũng tự ch3t.”

Cô nói thẳng toẹt luôn, lí do hết sức đầy đủ khiến lửa giận của quốc sư tắt rụi. Biết nhìn thoáng là tốt nhất, tốn công tốn sức để đi giết một người đã sắp xuống mồ rồi lỡ như bị mất luôn cả cái mạng nhỏ thì quả là lỗ nặng.

Quốc sư gật đầu hài lòng, đang định khen cô thì bỗng có tiếng nói truyền tới từ phía ngoài cổng. Hình như là giọng của cô gái Khâu Từ đang tạm biệt người khác bằng giọng ngọt như mía lùi.

Liên Đăng giật thột, nói với vẻ hoảng hốt: “Làm sao đây, Chuyển Chuyển về rồi!”

“Không sao hết, dù sao tôi cũng đang đeo mặt nạ.”

“Vậy còn tôi?”

Chàng ta liếc cô: “Chẳng phải cô cũng đang dịch dung đấy ư! Cứ giả vờ như đi lạc là xong, cô ta sẽ không nhận ra đâu.” Nói rồi, chàng ta ung dung mở cửa đi ra ngoài.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện