Kinh Độ Vong

Chương 33



Edit: Miên

Beta: Cá Mập

Liên Đăng vốn đang khó nhọc uống nước, đột nhiên nghe chàng ta nói vậy thì bất cẩn bị sặc. Cô ho khùng khục, đau đến không muốn sống nữa.

Cô còn đang bị thương, cơ thể không thể chịu thêm chấn động nào nữa, ho khan như thế quả thật như đòi mạng. Cô cố nhịn ho đến mức hai mắt ầng ậng. Thấy quốc sư thực sự ngậm một ngụm nước, cô cực kì sợ hãi, vội xua tay: “Không được… Không được…”

Quốc sư nuốt ngụm nước, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao? Không phải cô muốn uống nước sao? Tôi chịu mớm nước cho mà cô lại khăng khăng từ chối ư?”

Tim Liên Đăng đập thình thịch, trong lòng rầu rĩ: “Như thế không hợp quy củ, quốc sư thể làm vậy được!”

Chàng ta nhướng mày: “Kẻ sĩ diện hão là loại khiến người ta ghét nhất, bổn tọa không chê cô thì thôi, có lí nào cô lại từ chối bổn tọa?”

Liên Đăng bắt đầu rối rắm vì câu hỏi này, quốc sư vô cùng cao quý, chàng ta chịu hạ mình chạm môi với cô, đây là điều tất cả đàn bà con gái ở Trường An muốn mà chẳng được, sao cô lại không đồng ý chứ? Cô ngẩn ngơ nhìn đôi môi chàng ta, môi quốc sư đỏ tựa cánh hoa, bờ môi căng mọng, nếu chạm vào cảm giác nhất định sẽ rất tuyệt. Nhưng dù có là thế thì cũng không nên dùng để mớm nước được!

Cô đã đọc rất nhiều sách. Nhưng những quyển sách trong động chỉ ghi sơ qua về vấn đề này, thế nên cô cũng chỉ biết được rất ít. Chỉ là cô không rõ tại sao quốc sư lại làm như thế. Nếu chàng ta dám nói cũng từng làm vậy với Cửu Sắc thì có đánh ch3t cô cũng không tin.

Cô nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc: “Không thể mi được. Đây là chuyện phải thành thân rồi mới được làm. Quốc sư mi tôi thì sau này làm sao giải thích rõ cho được. Huống hộ dùng miệng mớm nước thì sẽ lẫn cả nước bọt, không sạch sẽ cho lắm.”

Quốc sư tức giận đến mức lông mày dựng ngược lên, tạm gác chuyện có thành thân hay không qua một bên, cô dám chê nước bọt của chàng ta ư? Cô không biết một giọt thôi cũng đáng giá ngàn vàng hả? Lại còn “mi” gì đấy nữa, ban đầu chàng ta không nghe rõ, sau mới nghĩ ra, không biết cô xem sách nhăng cuội gì mà lại gọi hôn là mi*.

(Tác giả dùng từ 要乖乖, là cách bên Trung gọi hôn môi thời xưa, Cá để về “mi”, cũng là cách gọi khác của hôn)

Chàng ta ngồi đó, mặt mày trầm tư: “Thế cô định để mình ch3t khát à? Mi thì sao nào? Dù sao cô cũng là người của bổn tọa.”

Liên Đăng đỏ mặt ngượng ngùng: “Quốc sư đừng nói thẳng thừng như vậy, tôi chỉ cống hiến sức lực cho quốc sư thôi, không kiêm thêm mi mi. Tôi muốn uống nước thì có thể dùng cách khác… Ngoài kia có rừng trúc, cắt một đoạn trúc là tôi sẽ uống được.” Cô khó nhọc mở miệng.

Sắc mặt quốc sư sa sầm, xoay người đặt cốc nước lên bàn: “Đúng là càng ngày càng làm càn, lại còn dám sai bổn tọa đi cắt ống trúc cho cô? Cô nghĩ bổn tọa giống Phương Châu, suốt ngày nhàn rỗi đi trò chuyện với trúc đấy à? Cô muốn uống thì uống, không muốn thì cứ chịu khát đi, bổn tọa phải về rồi.”

Cô nghèn nghẹn: “Quốc sư cứ thế mà đi ư? Khó khăn mới tới một chuyến, quốc sư không ở lại một lát sao?”

Chàng ta hậm hực đi đến trước cửa, lại vì vạt áo dính bụi mà bực bội dừng lại phủi đi. Sau đó quay đầu dò xét cô: “Đừng nghĩ bị thương rồi thì có thể ỷ vào đó mà không sợ gì nữa, đâu phải bổn tọa chưa từng đổ máu, có gì ghê gớm đâu! Cô không biết trân trọng ý tốt của bổn tọa, rồi sẽ có ngày hối hận. Vết thương của cô khỏi hẳn rồi thì nhớ đừng đến cầu xin bổn tọa nữa, bổn tọa bận lắm, không có thời gian gặp cô đâu.”

Chàng ta phẩy vạt áo bỏ đi, Liên Đăng chợt nhớ ra, vẫn phải nhờ vả chàng ta mới có được máu thuần dương. Vốn muốn làm cao mặc kệ chàng ta rời đi nhưng lại không được, chung quy thì cô vẫn phải cầu cạnh chàng ta.

Chuyện này nói ra thì thật khó hiểu, cô cũng không rõ tại sao sự tình lại thành ra thế này. Ý kiến của cô đã không còn quan trọng nữa, lúc ở gần quốc sư phải nhớ một điều, mọi sự đều phụ thuộc vào vui giận của quốc sư, quốc sư muốn giúp thì không được từ chối, quốc sư muốn hại cũng phải chắp tay cảm ơn.

Cô thôi đấu tranh, cất giọng nói: “Quốc sư chờ đã. Tôi nghĩ thông rồi, tôi khát quá, không thể chờ đến lúc cắt ống trúc về nữa.”

Không ngờ quốc sư đã đi được nửa đường lại quay lại: “Nghĩ thông suốt rồi ư? Nhưng bổn tọa hết hứng rồi.”

Liên Đăng khúm núm cầu khẩn: “Quốc sư đâu phải người vô tình như vậy, quốc sư cứ mi tôi đi, tôi xin đó.” Nói xong câu này, lòng cô gần như sụp đổ, phải can đảm cỡ nào mới có thể làm thế chứ! Cô nhớ đến những khi trời nhá nhem thấy đôi cáo đỏ, hai bóng dáng yêu kiều tựa sát vào nhau trên cồn cát dưới ánh hoàng hôn, lúc lòng rạo rực cũng hôn nhau. Thế nên ngày sau cô mang quốc sư về hang nhất định sẽ không thể thiếu loại chuyện này, bây giờ bắt đầu luyện trước, sau này sẽ càng thành thạo hơn.

Song, quốc sư lại thấy cô không vui sướng đồng ý ngay từ đầu đã làm tổn thương lòng tự tôn của chàng ta. Cho dù sau đấy cô có hạ mình thì cũng không thể làm chàng ta nguôi giận. Chàng ta nói vọng ra ngoài: “Trung quan, tìm một đoạn trúc đến đây cho bổn tọa.” Phất Cư lập tức rành rọt đáp lời.

Hóa ra bên ngoài vẫn có người, thế mà nãy giờ cứ vòng vèo làm gì chứ? Cô khó nhọc nhìn chàng ta ngồi xuống, ngạo mạn phất tay áo: “Tôi đã cho thêm vài hương liệu đặc biệt vào thuốc, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sau khi vết thương lành sẽ không để lại sẹo. Nhưng tôi cũng không dám chắc, vài hôm nữa phải kiểm tra lại, nếu tình trạng có gì bất ổn thì vẫn kịp điều chỉnh đơn thuốc.”

Tóm lại, bây giờ chàng ta có nói gì cô cũng không thấy ngạc nhiên nữa mà chỉ vội vàng vâng dạ, nghe lời răm rắp.

Quốc sư lại cảm thấy không ổn: “Cô nghe rõ lời bổn tọa nói không đấy? Sau này cứ hai ngày lại để tôi nhìn lưng cô một lần, cô không có ý kiến gì sao?”

Cô còn có thể có ý kiến gì ư? Cô đã đồng ý rồi, nhìn lưng thôi, cũng không có gì ghê gớm cả. Cô nói: “Ừm. Nếu cứ hai ngày phải theo dõi một lần thì nghĩa là tôi có thể gặp quốc sư thường xuyên, tôi vui còn không kịp ấy!”

Quốc sư nghe vậy cực kì hài lòng: “Cô… muốn gặp bổn tọa đến thế ư?”

Cô không biết giấu giếm, thành thật đáp: “Đúng vậy. Quốc sư bế quan mười mấy ngày, tôi cực kỳ nhớ. Thế nên tôi cũng nói rồi, sau này về Đôn Hoàng sợ không quen, định đưa quốc sư cùng về, ngày ngày ở cạnh tôi.”

Khóe môi chàng ta cong lên, ngẫm nghĩ thấy mình cần phải nghiêm túc nên lại hạ xuống. Cứ cong lên rồi hạ xuống, sau cứ cong lên mãi, cuối cùng không kìm được nữa: “Cô thích bổn tọa đúng không? Cô rung động với bổn tọa rồi đúng không?”

Liên Đăng ngơ ngác nhìn chàng ta rồi tự ngẫm lại chính mình, lẽ nào muốn gặp người ta là rung động ư? Cô nhớ trước kia mình muốn nuôi chuột sa mạc, ngắm trúng một con, thế là chờ nửa tháng trước cửa hang của nó. Cảm xúc với quốc sư cũng giống như khi cô bắt chuột sa mạc vậy, là kiểu h4m muốn giữ lấy, muốn chàng ta chỉ là của riêng mình. Nhưng chuyện này đương nhiên không thể nói ra được, vừa nãy cô cũng hỏi chàng ta câu hỏi giống thế, chàng ta đã bác bỏ ngay.

Ánh mắt chàng ta có vẻ đắc ý vui sướng khiến người ta chỉ muốn dập đi. Thế là, Liên Đăng thoáng cười ngượng ngập: “Tôi không chỉ nhớ quốc sư mà còn nhớ cả Cửu Sắc và Lư trưởng sử nữa.”

Nụ cười của chàng ta dần dần trở nên khó coi: “Vừa nãy cô còn bảo muốn ở cạnh tôi mỗi ngày.”

Cô giả vờ nhăn mày: “Sau này Chuyển Chuyển và Đàm Nô đều sẽ lấy chồng. Tôi không muốn sống cô độc suốt quãng đời còn lại, bầu bạn với quốc sư là do không còn lựa chọn nào khác.”

Quả nhiên, nụ cười của chàng ta tắt lịm, đứng đó nhìn cô với vẻ căm phẫn. Cuối cùng cũng chơi lại chàng ta được một vố khiến tâm trạng Liên Đăng cực kì tốt. Đấu đá nãy giờ cũng mệt, cô không để ý đến chàng ta nữa, nằm sấp lên gối bắt đầu lim dim. Đang định nhắm mắt thì chàng ta đưa đoạn trúc đến môi cô, giọng giận hờn: “Uống rồi ngủ đi.”

Cô mệt đến mức không mở nổi mắt, chỉ có thể ngậm đoạn trúc mà ra sức mut, dáng vẻ giống hệt Cửu Sắc lúc mới sinh. Quốc sư nhìn cô, không biết tại sao lại hơi mềm lòng, đợi cô uống xong thì dém góc chăn cho cô rồi chậm rãi ra ngoài.

Bầu trời trong xanh, sau tháng giêng, thời tiết cũng ấm dần lên, quốc sư đứng lặng dưới gốc tường vi, nhìn chồi non xanh biếc mới nhú khẽ lay trong gió. Chàng ta không cầm lòng được đưa tay ra sờ, không ngờ lại dùng sức mạnh quá làm nó bị gãy. Chàng ta đâm buồn chán, cuộn tay vào áo, cực kì khó chịu. Phất Cư gọi chàng ta từ phía sau, quỳ một chân xuống, treo lại quả cầu hương thơm mạ vàng lên đai ngọc cho chàng ta.

Chàng ta đánh mắt ra xa: “Đại Lý tự có tin tức gì mới không?”

Phất Cư đáp: “Thưa có. Hôm qua tùy tùng bên cạnh Lý trung thừa đã đến khám xét người, không nhìn thấy sơ hở gì nên đi ngay, sau cũng không tới nữa. Tọa thượng rời cung đã được một lúc rồi, nên về sớm đi, nếu có chuyện gì bọn thuộc hạ sẽ tự xử lý, không để tọa thượng nhọc lòng.”

Chàng ta mãi không nói gì, Phất Cư thấy chàng ta còn lưỡng lự bèn nói: “Ba vị cô nương ở Vân Đầu quán chỉ sợ không an toàn, lúc trước thuộc hạ và Xuân quan từng bàn bạc với nhau, định đưa họ sang nơi khác, nhưng chưa có sự cho phép của tọa thượng nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nay tọa thượng đã ở đây thì xin tọa thượng ra chỉ thị, thuộc hạ sẽ cùng Xuân quan an bài thỏa đáng.”.

Chàng ta làm như không nghe thấy, chỉ vào gốc liễu: “Cây liễu to thế này, được bao nhiêu năm rồi?”

Phất Cư run lên, vội chắp tay đáp: “Lúc vào đạo quán, thuộc hạ từng hỏi nữ quan có tuổi, nghe nói đã hơn hai mươi năm rồi.”

“Trồng liễu trong vườn không tốt, liễu tính âm, dưới cây có ma, lâu ngày sẽ biến thành đất nuôi thi. Cho người dời đi chỗ khác đi!” Chàng ta ngẩng đầu nhìn lên: “Tán cây to mà sum suê, mặt trời không chiếu tới được xuống đất, thấy cỏ dại rậm rạp thế này mà cô không sai người cắt đi.”

Phất Cư lén lè lưỡi, cô biết quốc sư nói chuyện với thuộc hạ luôn có ẩn ý nhưng lần này, cô lại không đoán ra. Chàng ta thở dài, nhìn cô như nhìn đồ ngốc: “Tập trung quan sát Thúy Vi cho tôi, cô ấy có bất kỳ hành động nào cũng phải bẩm báo. Tôi tin vào bản lĩnh giết người của Liên Đăng, lần này lại gặp thất bại nặng nề như thế ở nhà họ Lý, e là hai cao thủ mà cô ấy nói có lai lịch không hề đơn giản.”

Phất Cư cực kỳ kinh ngạc: “Tọa thượng nghi ngờ Thúy Vi phu nhân ư? Nếu thật sự là cô ấy thì sao Đại Lý tự lại không bắt được chứ?”

Chàng ta liếc cô: “Bổn tọa thấy mấy Linh đài lang càng ngày càng thiếu nhanh nhạy, có phải đến lúc cần thay người rồi không? Nếu như cô là cô ấy, cô sẽ đi tố cáo với Đại Lý tự là Thái Thượng thần cung có người dùng thuật dịch dung giả mạo Liên Đăng ư?”

Trước giờ, Thúy Vi phu nhân luôn có tình cảm hơn mức bình thường với quốc sư, đúng là có khả năng làm ra mấy chuyện hại người không lợi mình. Không có cách nào trực tiếp hại Liên Đăng, vậy thì mượn tay kẻ khác là tốt nhất. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không làm tổn hại đến Thái Thượng thần cung, xem ra cô ấy cũng đã nhọc công suy nghĩ rất nhiều.

Phất Cư hiểu ra, vội nói: “Xin tọa thượng yên tâm, thuộc hạ sẽ nhanh chóng sắp xếp.”

Chàng ta gật đầu, nhớ đến Phương Châu bèn nói: “À, mấy đêm nay có dị tượng, bảo Xuân quan trấn thủ Tư thiên giám quan sát, sao lệch vị trí hay cây cỏ lay hướng nào đều bắt cậu ta ghi chép hết lại rồi đưa cho bổn tọa xem.”

Phất Cư ngây người, sao lệch vị trí còn nhìn thấy chứ hướng lay của cây cỏ là gì? Quốc sư thấy Xuân quan rảnh rỗi quá nên mới muốn phạt anh ta vài bữa chăng? Thôi miễn là bản thân không dính chưởng là được, Phất Cư sợ quốc sư tự nhiên hứng lên lại mắng luôn cả mình nên vội vàng chắp tay trước nguc hành lễ rồi nhanh chóng lui xuống.

Đàm Nô và Chuyển Chuyển lén quan sát ở gần đó, thấy vẻ hòa hoa phong nhã của quốc sư thì cứ tấm tắc mãi, Chuyển Chuyển tự ngẫm lại, nghĩ tới nghĩ lui đến mức phát khóc: “Cô có thấy không, quốc sư trông như thế, tiểu lang quân của tôi chính là ngài ấy dịch dung thành. Sao số tôi lại khổ thế chứ, toàn bỏ lỡ người mình thích, Xuân quan hay quốc sư cũng vậy cả, tôi không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt họ nữa.”

Đàm Nô không ngừng an ủi cô: “Mỗi người đều có số mệnh của mình, ai bảo duyên phận của cô lại rơi vào Tề vương chứ! Nhưng cô có nhìn ra không? Quan hệ giữa quốc sư và Liên Đăng của chúng ta không hề bình thường. Quốc sư thấy cô ấy bị thương thì mới sáng sớm đã đến thăm nom. Tôi phải nói cô điều này, không thể động đến vợ bạn, cô không thể thấy quốc sư đẹp mà nảy sinh ý đồ gì, quốc sư là của Liên Đăng.”

Chuyển Chuyển giận hờn trừng mắt lườm cô: “Tôi mà là hạng người đấy à? Tôi luôn giúp bạn chẳng tiếc tính mạng. Đừng nói là đàn ông, cho dù lấy mạng tôi, tôi cũng không nói hai lời. Tôi chỉ thương thay cho phận mình chỉ là bát mẻ, tôi hiếu thắng là thế mà giờ này cũng không dám mạnh miệng đấy thôi.”

Đàm Nô thấy cô khóc lóc đáng thương bèn an ủi: “Đại Lịch không giống các triều đại trước kia, con gái thất thân không phải chuyện gì to tát, sau này vẫn có thể gả cho quan lớn, làm cáo mệnh như thường.”

Chuyển Chuyển than ngắn thở dài: “Đâu có dễ dàng thế! Dù sao tôi cũng hết cách cứu vãn rồi, giờ chỉ trông cậy vào cô với Liên Đăng thôi. Cô lấy Tiêu tướng quân, Liên Đăng lấy quốc sư, sau này hai cô được sung sướng thì xây một tòa nhà cho tôi, thêm tầm chục nô tì hầu hạ là tôi thỏa mãn rồi.”

Chuyển Chuyển đang bị k1ch thích, Đàm Nô cũng không chấp nhặt với cô ấy. Nếu quả thật muốn so xem ai khổ hơn thì cô ấy có thể khổ hơn cô ư? Chẳng qua Chuyển Chuyển chỉ nhất thời mất lý trí mà thất thân, còn cô chỉ có thể kéo dài hơi tàn như kẻ tàn phế. Nói đến Tiêu Triều Đô, thật ra cô cũng thấp thoáng nhận ra anh ta có cảm tình với mình. Nhưng tình hình cô thế này, sao có thể nói đến chuyện lâu dài với người khác? Còn về Liên Đăng, tình cảnh của cô ấy chưa chắc đã khá khẩm hơn bọn cô. Cô ấy một lòng muốn báo thù, lần này khiến bản thân thương tích đầy mình, dù may mắn thoát được tra khảo của Đại Lý tự nhưng sau này muốn thành công e là cũng không dễ dàng.

Hai người cứ than thở trong góc nhà, sầu cho vận mình. Ngồi như vậy một lúc lâu, hết ấm ức rồi thì chẳng biết quốc sư đã đi từ bao giờ.

Âu cũng là cái số đã định trước sẽ phải gặp nạn. Liên Đăng thất thủ ngay lúc Chuyển Chuyển trêu chọc Tề vương. Phất Cư có thể giả mạo Liên Đăng qua mặt Đại Lý tự nhưng vấn đề của Chuyển Chuyển thì rất khó giải quyết. Tề vương ngủ dậy, không thấy cô gái Tây Vực đâu, trên gối chỉ còn lại vài sợi tóc dài. Tề vương đập bàn đứng dậy, lệnh cho trưởng sử điều tra, nghe nói là vì không muốn huyết mạch hoàng thất Đại Lịch lưu lạc bên ngoài nên nhất định phải bắt cô gái người Hồ ấy về vương phủ, đợi ba tháng sau xác định chưa có thai mới thôi.

Phương Châu bản lĩnh cao cường, dù quốc sư kiếm chuyện với anh ta cũng không làm anh ta thôi để ý Liên Đăng. Anh ta nghe được tin này thì lập tức bỏ lại chuyện đang dang dở mà chạy đến. Khi ấy mắt trời sắp lặn, Xuân quan vội vã đi vào, sau khi nói hết một lượt tin tức mình thăm dò được thì nhìn sang Chuyển Chuyển: “Người của Tề vương đang tìm cô khắp nơi, chẳng mấy nữa là sẽ tới đây thôi. Chuyển Chuyển cô nương, lần này cô gặp rắc rối lớn rồi.”

Chuyển Chuyển xấu hổ đến đỏ bừng mặt, miệng mếu máo như sắp bật khóc thì lại bị Đàm Nô đập cho một phát: “Đã là lúc nào rồi, không lo nghĩ cách giải quyết đi, còn có thời gian khóc nữa!”

Liên Đăng có cảm giác đại nạn sắp đến, Đại Lý tự không hẳn đã bị qua mặt đơn giản như thế, nếu lại thêm thế lực của Tề vương thì các cô biết sống thế nào trên đất Trung Nguyên đây? Cô lẩm bẩm: “Không trốn được đâu, sớm muộn gì cũng phải về Đôn Hoàng. Chuyển Chuyển định thế nào? Tỷ có muốn đi cùng Tề vương không?”

Chuyển Chuyển lập tức đáp: “Không. Anh ta nghi ngờ tôi muốn trộm nòi giống Đại Lịch của anh ta, coi tôi là loại người nào chứ! Nếu tôi vào phủ Tề vương thì sợ là tính mạng sẽ gặp nguy. Trước giờ con gái người Hồ luôn bị người ta coi như đồ chơi, nhỡ anh ta nhốt tôi lại, thê thiếp trong vương phủ hùa vào bắt nạt tôi, tôi không có võ công tự vệ, thế thì một khi chia tay là hai cô sẽ không còn được gặp tôi nữa đâu.”

Phương Châu sốt ruột vì các cô không hiểu rõ tình thế trước mắt, đây không chỉ là vấn đề của Chuyển Chuyển. Hôm Tết Nguyên Tiêu, Tề vương cũng ở nhà họ Lý. Trên danh nghĩa, Liên Đăng là thị nữ của Chuyển Chuyển, nếu Tề vương muốn mang Chuyển Chuyển về vương phủ để trông giữ thì Liên Đăng bắt buộc phải đi cùng. Nếu để Đàm Nô đi thay, tạm thời chưa bàn đến sức khỏe của Đàm Nô không thể chịu nổi, nhỡ có liên can gì đến nhà họ Lý thì mọi việc sẽ bại lộ. Song nếu để Chuyển Chuyển nói Liên Đăng đã rời đi, Tề vương chưa chắc đã chú ý nhưng sợ là sẽ làm Đại Lý tự nghi ngờ, Chuyển Chuyển sẽ từ kẻ trộm giống nòi biến thành đồng bọn của thích khách, tình hình sẽ càng khó lường hơn.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện