Kinh Độ Vong

Chương 35



Edit: Cá không biết bơi

Phương Châu không nán lại lâu, những chuyện hai hôm nay cứ chồng chất khiến người ta không tài nào chịu nổi. Cô còn đang bị thương, cần được yên tâm tĩnh dưỡng. Trước lúc rời đi, anh ta dặn dò đôi ba câu rồi tiện tay đóng cửa đi ra.

Liên Đăng mệt lả. Cô mơ mơ màng màng thiếp đi, chìm vào giấc mơ rất dài. Trong mơ, cô lại quay về mảnh sân quen thuộc. Cây cỏ trong sân tươi tốt nhưng khung cảnh lại vắng lặng đến kỳ lạ. Liên Đăng giẫm lên những cánh hoa rụng, đi đến trước căn nhà. Cánh cửa chỉ khép hờ, một bộ pha trà bằng sứ trắng vẽ hoa mai đỏ được bày trên sàn gỗ dưới mái hiên. Thìa gỗ cán dài đặt bên trong ấm, tua rua trên tay cầm phất phơ theo gió.

Dường như không có ai sống ở đây, song từng ngóc ngách đều toát lên vẻ độc đáo khác lạ. Nơi đây không rộng lắm nhưng lại đượm vẻ ấm áp… Liên Đăng nghĩ có lẽ cô đã từng sống ở đây, bởi lẽ cô cảm thấy vô cùng quen thuộc như đến từ miền sâu trong ký ức. Nhưng khi nhớ lại, những ký ức ấy lại mơ hồ tựa món đồ sứ tinh xảo bị phủ bụi, chỉ thấy dáng hình mà chẳng rõ đường nét hoa văn. Cô ngẩng đầu quan sát xung quanh. Mái ngói đen nổi bật dưới bầu trời xanh thẳm, có thể thấy rõ hình hoa sen sáu cánh trên diềm ngói. Cô đứng thêm một lát, không thấy tì nữ hái nho lần trước, cũng không có cánh bướm dập dờn.

Cô rất tò mò với nơi đây, tầm mắt dừng trên cửa kéo. Gọi là cửa nhưng thật ra cũng chẳng phòng được gì, cả ổ khoá và then cài đều không có, chỉ như bức bình phong dùng để ngăn cách nơi cung điện nguy nga sâu thẳm. Cửa chỉ có mấy song gỗ đan xen ngang dọc, giấy hoa đào đính thêm tầng lụa mỏng, phòng được quân tử, không ngăn được tiểu nhân. Thế nên, nơi đây tựa như chỗ trú chân của người chẳng vướng bận hồng trần. Cuộc sống đơn giản, tâm lặng như nước.

Cô nhấc làn váy… Lạ thật, cô thay xiêm y từ khi nào vậy? Liên Đăng cúi đầu nhìn. Dải lụa đỏ son thắt trên váy áo xanh biếc, cánh tay cô biến thành ngắn ngủn mũm mĩm. Sờ đầu thì vẫn đang để búi tóc trái đào, chắc là khoảng mười tuổi. Cô vừa dợm bước tiến lên thì phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân. Liên Đăng quay lại nhìn, một người phụ nữ xinh đẹp bận váy in hoa văn chìm đang đứng ở đó. Ánh mắt bà sáng ngời, nụ cười kiềm nén. Liên Đăng bật thốt gọi mẹ. Cô bỗng thấy không đúng, song bà vẫn đáp lời cô, vẫy tay gọi cô tới.

“Ngày mai chúng ta lại thử tới xem sao!” Người phụ nữ được cô gọi bằng mẹ cười nói với vẻ tràn đầy mong ngóng. “Mẹ cho người hỏi thăm rồi. Ngày mai ông ấy sẽ về thành, bất luận thế nào cũng phải nói cho rõ ràng với ông ấy. Mẹ thì không sao, chủ yếu là con.” Bà khẽ xoa mặt cô: “Con ở cùng mẹ sẽ bị huỷ hoại cả đời, trở về bên ông ấy đi! Con không còn nhỏ nữa, nghe lời mẹ! Chung sống hoà thuận với bọn họ, sau này gả cho người tốt, sống những tháng ngày yên ổn không cần âu lo.”

Bà nói dông dài rất nhiều thứ, Liên Đăng không hiểu gì hết, chỉ ngập ngừng nói: “Cô nhận nhầm người rồi.”

Bà cười, khẽ búng mũi cô: “Lần nào cũng dùng chiêu này, dùng mãi rồi nên không còn tác dụng đâu!” Sau đó bà nhìn thật sâu vào cô, ngồi xuống ôm chặt cô, nói với vẻ xót xa: “Mẹ cũng không nỡ xa con, nhưng h4m muốn an nhàn nhất thời sẽ khó tránh bỏ qua cơ hội ngày sau. Không thể đợi thêm được nữa, con càng lớn, bọn họ sẽ càng kiêng kị.”

Liên Đăng chẳng hiểu mô tê gì, đang định hỏi “ông ấy” mà bà nói là ai mà lại muốn cho cô về bên đó. Nhưng cô vừa hé miệng ra thì bỗng nghe thấy tiếng người la hét hỗn loạn. Rất nhiều quân sĩ xuất hiện trước cổng sân. Bọn họ cầm dây thừng thô ráp đi về phía hai người với vẻ hung ác.

Cô bị người ta xách lên rồi ra sức lắc. Đầu óc cô quay cuồng, sau đó, cô nghe thấy tiếng người phụ nữ ấy gào thét xé lòng gọi A Ninh. Liên Đăng cuống cuồng nhưng lại không giãy ra được. Cô chợt giật mình bừng tỉnh, tiếng thét vẫn còn văng vẳng bên tai. Nghĩ lại vẫn thấy rùng mình, cô sợ hãi mở to mắt quan sát xung quanh, thật lâu sau mới hiểu đó chỉ là mơ. Nhưng giấc mơ ấy vô cùng chân thật, tựa như đã từng xảy ra vậy.

Liên “Đăng dần bình tĩnh lại, bắt đầu nhớ xem người phụ nữ ấy là ai, A Ninh là ai, chẳng lẽ đó là một phần kí ức đã mất của cô ư? 5 Nếu bà ấy thực sự là mẹ của côn thì dường như hơi khó giải thích. Bởi lẽ cả đời “Bách Lý Tế chỉ lấy một vợ, bơn nữa phu thê vô cùng ân ái, không hề có hiềm khích gì. Tại sao lại trong giấc mơ của cô biến thành bi kịch gia đình vậy? Thế nên chắc chắn đây chỉ là giấc mơ không có căn cứ, cũng hơi khó hiểu khi so với đời thật. Thế nhưng cơn đau nơi lồng nguc lại mất rất lâu mới dần tan.

Hôm sau, mới sáng sớm “Đàm ô đã đến, bưng theo ch40 gạo nếp để đút cho cô. Liên Đăng hỏi Chuyển Chuyển đâu, Đàm 5 ô đành đáp: "Tiếng trống báo trời sáng trong thành làm cô ấy ngủ mất ngon, bây giờ ra khỏi thành có thể coi là được cứu rồi. Tôi thấy cô ấy chẳng có tâm sự gì đâu, đang ngủ chổng vó lên kìa. Không biết lúc ấy xui rủi thế nào lại nhặt được của quý này nữa.”

Đàm ệ làu bàu ca cẩm, Liên Đăng nghe thấy chỉ cười trừ: " Kệ tỷ ấy đi, lần này tỷ ấy cũng phải chịu nhiều cực khổ, lại còn gặp phải chuyện như vậy, nhất định là tỷ ấy cũng rất buồn."

Đàm @ chỉ khẽ im, tuy ngoài miệng có vẻ không ưa Chuyển Chuyển nhưng thật ra lại rất thương cô ấy. Dọc đường đi gặp bao khó khăn trắc trở, bất luận thế nào, họ vẫn nương tựa lẫn nhau tới tận hôm nay, Cúc trước cô trúng độc, Liên Đăng lại đang ở thần cung, không biết tình hình ở đây, là Chuyển Chuyển đã cũng cô đi qua mấy phường viện để tới tìm Phật Cư. Mặc dù cô ấy không biết võ công, còn hay làm vướng chân nhưng lại sống nghĩa tình, họa nạn có nhau. Dần dà, họ coi nhau như người thân.

" Nếu vẫn ngủ được thì chứng tỏ trắc trở này chẳng là gì với cô ấy bết. Ngược lại, muội đó, bây giờ còn đau không?"

Liên Đăng lắc đầu: “ Không đau nữa. Thuốc của quốc sư hiệu quả lắm, bây giờ đã ổn hơn nhiều rồi." 2ằm sấp lâu rất khó chịu, cô chống người ngồi dậy, nhìn ánh nắng bên ngoài qua khung cửa sổ, khẽ lẩm bẩm: "Hôm qua tôi đã nằm mơ..."

Đàm Nô đặt bát lên bàn rồi quay lại nhìn cô: “Mơ thấy gì?”

Cô cũng không thể nào kể ra đã mơ thấy gì, chỉ cau mày suy nghĩ thật lâu cuối cùng vẫn lắc đầu.

Cô không kể, Đàm Nô cũng không gặng hỏi, chỉ vịn bàn ngồi xuồng, khẽ thở dài hai cái.

Liên Đăng thấy sắc mặt cô không tốt thì lập tức lo lắng: “Hai ngày nay gặp phải nhiều chuyện quá nên chẳng để ý được gì nữa. Tỷ đã uống thuốc chưa? Máu trong bình còn không?”

Đàm Nô ngập ngừng một thoáng rồi mới nói: “Hai ngày trước vừa uống hết. Muội đừng lo.”

Nhưng sắc mặt cô ấy khi có uống thuốc với không uống thuốc nhìn khác hẳn nhau. Liên Đăng biết cô ấy không muốn chuốc thêm phiền phức cho mình nên mới cố tình giấu giếm. Nói ra lại thấy khó cả đôi đường, cô muốn mang họ về Đôn Hoàng, nhưng còn độc trong cơ thể Đàm Nô thì phải tính sao đây? Máu thuần dương chỉ có ở Trường An, bọn cô không thể đi được. Trừ phi mang cả người đó đi cùng, không thì rời khỏi Trung Nguyên là sẽ đứt nguồn cung, Đàm Nô sẽ có chuyện.

Liên Đăng đứng dậy mở cửa sổ ra nhìn, cảnh xuân bên ngoài say đắm lòng người. Cô chống một tay lên chỗ đuôi mày, hỏi Đàm Nô: “Nơi này cách Thần Hòa Nguyên bao xa?”

“Một nơi ở phía Nam Trường An, một nơi nằm về phía Bắc, hình như không gần cho lắm.”

Cô bắt đầu hối hận vì hôm qua không nhắc đến máu thuần dương với quốc sư, bây giờ lại đổi chỗ ở rồi, không biết chàng ta có chịu hạ cố đến đây không nữa, mà cũng không biết bao giờ chàng ta mới đến. Nếu thực sự hết cách thì chỉ còn nước đi tìm chàng ta thôi, nhưng trước tiên phải hỏi thăm xem chàng ta ở đâu đã.

May mà Đông quan vẫn ở trong phủ, cô đi hỏi thì anh ta đáp ở cục Thái Sử: “Hôm Xuân phân sẽ có lễ tế thần điện cần quốc sư chủ trì. Hai ngày nay, quốc sư đang chuẩn bị cho lễ tế nên tạm thời không về thần cung mà nghỉ ngơi trong nhà khách ở Tư Thiên Giám.”

Liên Đăng lập tức cảm thấy may mắn. Tuy rằng lộ trình đã gần hơn nhưng phải vào thành khiến cô hơi sợ. Đông quan nhận ra điều đó. Anh ta hỏi: “Cô nương muốn gặp tọa thương ư? Tôi đang định đến cục Thái Sử một chuyến, cô nương có thể đi cùng.”

Anh ta là mệnh quan, phủ được xây ở ngoài thành nên ngày ngày phải đi qua cổng thành, Kim Ngô Vệ và phủ binh canh gác đều quen mặt, bình thường không cần kiểm tra. Liên Đăng vội nói được. Đông quan cho người chuẩn bị xe ngựa rồi đích thân đánh xe. Giữa đường, anh ta còn lo cho vết thương của cô, hỏi cô có chịu được không qua lớp rèm xem. Đôi khi, Liên Đăng cảm thấy bản thân như làm từ sắt vậy, không có gì là cô không chịu được hết. Cô bảo anh ta không cần chạy chậm rãi cẩn thận đâu, tránh để người ta nghi ngờ.

che đi đến cổng thành. J bung hôm nay lại khác ngày thường, xe của “Đông quan không được trực tiếp đi qua mà bị ngăn lại ở ngoài. Liên Đăng vén rèm lên nhìn, bình như là tăng thêm cấm vệ, tất cả những ai ra vào thành đều phải tra hỏi kĩ lưỡng, lòng cô không khỏi hơi căng thẳng. Đông quan lại vẫn bình chân như vại, hòa vào biển người đi tới trước cổng Kim Quang, bị quân Thần Đệ ngăn lại.

"Xin hỏi trong xe là người phương nào?"

Liên Đăng lắng tai nghe, giọng nói này hơi giống Tiêu Triều Độ. Đông quan vẫn nói đều đều, giọng điệu thờ ơ: "Bà con xa của mỗ. Có khi tướng quân cũng quen đó."

Sau đó, rèm bị vén lên, Liên Đăng ngồi thẳng tắp, trông thấy Tiêu Triều Đô thì mỉm cười: "Tướng quân, đã nhiều ngày không gặp."

Tiêu Triều Đô ồ lên: “Quả thật là người quen. cánh ta phất tay với phía sau, ra hiệu để họ qua, song anh ta lại không tránh sang một bên mà lại vịn vào thành xe bỏi: "Bọn cô rời Dân Đầu Quán rồi bả? Bây giờ đang ở đâu vậy? Đàm @ đã khỏe hơn ti nào chưa? Tôi lo cho cô ấy lắm."

Hồm giao thừa, hai người bên nhau rất vui vẻ, ít nhất cũng không còn giương cung bạt kiếm nữa. Tiêu - Triều Độ có đến thăm Đàm ô mấy lần. Cô ấy sẽ đi loanh quanh với anh ta một lúc, tuy chỉ ở bên nhau rất yên bình nhưng tình cảm giữa họ lại tăng vùn vụt. Chỉ là Đàm ô biết tình hình của bản thân nên chưa từng đồng ý với anh ta điều gì. Song, Tiêu Triều Đô lại vẫn luôn nhớ nhung cô, có thể coi là đấng mày râu vô cùng si tình.

Bởi vì quan hệ với Đàm 5 nên Liên Đăng khó tránh khỏi yêu ai yêu cả đường đi, thái độ của cô với anh ta cũng ôn hòa hơn rất nhiều. Cô nói ôn tồn: "Tướng quân đừng lo, cô ấy vẫn ổn. Chỉ là chúng tôi vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa, lại còn phải đi khắp nơi tìm thuốc cho cô ấy nên không thể nào nói cho tướng quân chỗ ở chính xác được. Chờ hai ngày nữa, tôi nhất định sẽ nhất định thông báo tướng quân, Đàm hệ cũng muốn gặp tướng quân.

Tiêu Triều Đô gật đầu: “Vậy đành nhờ cô nương chăm sóc cho cô ấy. Nếu có gì khó khăn thì cứ tới tìm tôi.”

Liên Đăng nói được, sau đó buông rèm xuống, lòng cô bỗng thấy ấm áp. Lạ thật, tình cảm của người khác lại có thể khiến người ta cảm động đến thế. Mà cô cũng từng có cơ hội tìm người thật lòng với mình. Thế nhưng bây giờ đã hết hi vọng rồi, cô chỉ có thể chịu đựng tính cách quái gở của quốc sư thôi.

Nhớ tới quốc sư, cô lại thấy phấn chấn hẳn lên. Trước kia, cô không bao giờ để ý đến tướng mạo của người khác, đẹp hay xấu đối với cô cũng chẳng có gì khác biệt. Sau này gặp quốc sư, con người vừa ngang tàng tự cao tự đại vừa đẹp rạng ngời tựa ánh bình minh ấy đã khiến cô biết rằng, không phải cô không có khả năng thưởng thức cái đẹp, chỉ là trước đó cô chưa gặp được gương mặt khiến cô không thể nào quên mà thôi.

Nếu quốc sư cũng đối xử với cô giống như Tiêu Triều Đô đối xử với Đàm Nô thì tốt biết mấy. Giá chàng ta đừng lúc nào cũng bắt nạt cô, ôn tồn nhã nhặn với cô, giữ phong thái lúc mới gặp cô thì hình tượng của chàng ta trong mắt cô còn cao lớn hơn rất nhiều. Hôm nay cô đi tìm quốc sư, không biết chàng ta sẽ tỏ thái độ gì đây? Liên Đăng đã nghĩ kĩ rồi, nếu chàng ta lại mắng cô thì cô sẽ giả vờ ngất xỉu. Lần trước chàng ta không đỡ cô, nhưng lần này cô đang bị thương, nếu chàng ta vẫn trơ mắt nhìn cô ngã thì sau này về hang, cô sẽ ngược đãi chàng ta.

Đông quan lái xe từ cửa hông đi vào Tư thiên giám. Thời tiết năm nay chuyển ấm rất nhanh, cây mơ hạnh trong sân đã nở hoa, sắc thắm tô điểm cành non. Cảnh sắc tuy đẹp nhưng tiếc là hoa mơ lại không được thơm cho lắm. Đông quan đi vào bẩm báo, cô đứng trước cây ngửi, chỉ thấy thoang thoảng mùi hương ngòn ngọt, nhạt đến nỗi gần như không cảm nhận được. Một lát sau, Đông quan đi ra, sắc mặt xám xịt, nhìn dáng vẻ thì chắc lại vừa ăn mắng.

Cô nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy? Quốc sư giận à?’

Đông quan vừa định lên tiếng thì một người đã đi ra khỏi phòng. Chàng ta mặc áo dài thân lụa tím, không thắt đai nên có thể thấp thoáng thấy được trung y. Quốc sư thong thả bước đến dưới mái hiên, hai tay đút vào trong tay áo thụng. Chàng ta không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn họ. Liên Đăng thấy lạnh run, Đông quan sợ đến mức đi cúi thấp người, không dám ho he gì, sau đó nhanh chóng lui xuống.

Liên Đăng đi lên nhìn. Cô khó nhọc nuốt nước bọt: “Hôm nay sắc mặt tọa thượng tốt ghê.”

Nghe cô gọi như vậy, chàng ta lập tức bày ra vẻ mặt khinh thường. Liên Đăng vốn định nịnh nọt, ai dè chàng ta chẳng thèm quan tâm thì lập tức xấu hổ. Cũng may mà chàng ta vẫn còn niệm tình, cụp mắt quan sát cô: “Vết thương còn chưa khỏi hẳn đã chạy lung tung rồi. Gân cốt cô cứng thật đấy.”

Cô lập tức than ngắn thở dài: “Tôi có việc gấp cần gặp quốc sư nên đành phải gạt thương thế sang một bên.”

Chàng ta vẫn mặt mày không chút cảm xúc, chỉ vứt lại câu “Vào đi” rồi quay về trong phòng.

Liên Đăng vội vàng cởi giày bước lên thềm. Nơi quốc sư ngủ lại khác với những chỗ khác. Sắc xuân ấm áp vừa tới mà chỗ chàng ta đã đưa hương mùa hè. Rèm trúc che khuất hơn nửa hiên nhà, lại thêm lan can khắc hoa cao đến đầu gối. Nhìn từ bên ngoài vào chỉ trông thấy khoảng rất hẹp của hành lanh, khiến cho người đi bên trong có cảm giác thoải mái.

Cô theo sau chàng ta. Quốc sư rất cao, mặc xiêm y rộng trông lại càng đẹp. Chàng ta đi trước, hương thơm thoang thoảng đưa tới theo nhịp tà áo. Liên Đăng dè dặt đi theo, lưng hơi đau âm ỉ mà không dám nói. Vào phòng, chàng ta bảo cô ngồi xuống nệm, còn bản thân thì lại nằm trên giường lùn hết sức thoải mái.

Tình cảnh này có vẻ hơi lúng túng, một nằm một ngồi không được phải phép cho lắm. Thấy đã gần đến giờ Thìn, Liên Đăng bèn hỏi khẽ: “Quốc sư còn chưa dậy ư?” (Giờ Thìn: 7-9 giờ sáng)

Chàng ta nhắm mắt đáp “Ừm”, mĩ nhân tựa gối, dáng vẻ lười biếng. Một lúc sau, chàng ta mới cất tiếng: “Cô tới làm gì?”

Cô tiến lên trước bước, rào trước đón sau: “Quốc sư biết chuyện chúng tôi chuyển ra khỏi Vân Đầu quán rồi chứ?”

Chàng ta thở dài: “Chuyển thì chuyển thôi, mặc kệ ý trời.”

Nghe giọng điệu có vẻ không giận nhưng cũng chẳng hề nhiệt tình. Nếu chàng ta cứ bụng dạ hẹp hòi ầm ĩ với cô giống mấy lần trước thì cô lại thấy dễ mở lời. Nhưng nhìn dáng vẻ hôm nay của chàng ta, bảo cô phải mặt dày nhắc đến chuyện lấy máu kiểu gì được đây?!

Cô cứ trù trừ mãi. Chàng ta đợi lâu mà không thấy cô lên tiếng thì nằm nghiêng người qua nhìn cô: “Vết thương của cô thế nào rồi?”

Liên Đăng lập tức bừng sức sống, đáp lại đầy phấn khởi: “Đỡ hơn nhiều rồi. Vẫn còn hơi đau nhưng vẫn chịu được.”

Chàng ta gật đầu, nói với giọng hết sức bình thường: “Để bổn tọa xem nào.”

Cô biết ngay là sẽ như thế mà. Nhưng lạ thay, cô lại không hề cảm thấy ngượng ngùng, dường như việc c0i trần trước mặt chàng ta là vô cùng bình thường vậy. Liên Đăng cởi áo choàng cộc tay ra, trút bỏ áo trong, vén tóc ra trước nguc, thành tâm mời chàng ta nhìn: “Đàm Nô nói miệng vết thương đã tiêu sưng rồi. Tôi nghĩ chỉ cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa là sẽ lành thôi.”

Quốc sư vốn tưởng cô sẽ ngượng ngùng, ai dè lại không. Con gái Đại mạc quả là phóng khoáng, lúc cần biết nhìn nhận thời thế thì sẽ tuyệt đối không bánh bèo õng ẹo. Quốc sư chống người dậy. Tấm lưng trắng ngần đưa đến trước mặt khiến chàng ta bất giác ngồi dậy. Nhìn kĩ thì vết thương đã đỡ hơn hôm qua, nhưng dù sao đó cũng là vết đao chém, vẫn khiến người ta nhìn mà xót. Rốt cục thì cô phải giỏi chịu đựng đến mức nào mới nghĩ rằng chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là có thể khỏi hẳn? Đang bị thương như thế mà còn bôn ba khắp nơi, đừng nói là con gái, đến đàn ông cũng chẳng chịu nổi ấy chứ.

Chàng ta nhíu mày, giơ tay ấn lên miệng vết thương: “Thế nào? Có đau không?”

Cô hơi rụt người lại: “Không đau.”

Không đau thì sao phải tránh? Quốc sư thấy rất tò mò. Chàng ta lại ấn vào chỗ khác gần đó: “Thế này thì sao?”

Liên Đăng đỏ mặt: “Chỗ đó không bị thương, đương nhiên là không đau rồi.”

Lòng quốc sư hơi rối bời. Tấm lưng trắng ngần trẻ trung, tuyệt đẹp là vậy khiến vết đao cũng chẳng còn dữ tợn nữa. Dường như ngón tay chàng ta đã trót mê cảm giác mịn màng ấy. Chàng ta chẳng còn điều khiển được ánh mắt, bàn tay mình nữa. Quốc sư lại vươn tay ra. Lần này, chàng ta khá bạo, bao trọn cả bàn tay lên vai cô. Liên Đăng sợ run. Chàng ta ra vẻ điềm tĩnh hỏi cô: “Chỗ này có đau không?’

Đương nhiên lần này Liên Đăng không bị mắc lừa nữa. Cô bước lên, vội vàng mặc áo lại.

Tay chàng ta lơ lửng trong không khí, tiến thoái lưỡng nan, vẻ mặt quốc sư có vẻ hơi bất mãn. Liên Đăng vội nói: “Tôi không hiểu lầm quốc sư thừa cơ chấm mut đâu. Nhưng tay quốc sư lạnh quá, tôi không chịu được. Quốc sư thấy vết thương của tôi thế nào?” Cô nhếch miệng cười.

Chàng lơ đãng gật đầu. Mắt hai người xẹt qua nhau rồi nhanh chóng lướt qua.

Quả thật là có đôi chút bối rối. Liên Đăng luống cuống, còn quốc sư bỗng thấy phiền não. Hai người quyết định không nhìn nhau nữa, lòng dần lắng xuống. Ánh nắng xuyên qua rèm trúc len lỏi vào phòng, rải trên sàn nhà. Sự trầm lặng vào giờ khắc này lại càng làm nổi bật vẻ yên bình.

Cuối cùng, Liên Đăng mở lời trước, cũng không thể vì ngượng ngùng mà quên mất mục đích đến đây được: “Lời tối hôm đó quốc sư nói với tôi có còn tính không?”

Chàng ta bỗng thấy m0ng lung, không nghĩ ra mình đã đồng ý với cô điều gì: “Hưmmm… Bổn tọa còn phải cân nhắc lại đã.”

Liên Đăng cuống lên: “Nhưng quốc sư đã đồng ý rồi mà.”

Chàng ta cố gắng nhớ lại nhưng thực sự không thể nào nghĩ ra nổi. Đầu chàng ta chỉ ngập tràn mấy câu “mi” với “không mi” của cô. Chẳng lẽ cô đang nhắc đến điều này sao? Chắc không sai đâu! Lòng quốc sư rối như tơ vò. Chàng ta ngước nhìn nóc nhà, bỗng thấy hơi khô miệng. Chàng ta li3m môi nói: “Nhưng bổn tọa… vẫn chưa súc miệng!”

Liên Đăng không hiểu ý chàng ta cho lắm. Cô tiến lên hai bước rồi nói: “Tôi cứ canh cánh mãi chuyện này trong lòng. Tôi biết mình rất thất lễ nhưng thật sự là không còn cách nào nữa.”

Lòng quốc sư nở hoa nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ trang nghiêm đường hoàng: “Bổn tọa cảm thấy… cũng không tính là thất lễ, dù sao cũng là bổn tọa nhắc tới trước.”

Liên Đăng cảm động đến suýt rơi lệ, không ngờ lần này lại thuận lợi đến vậy. Quốc sư chịu giúp rồi, lúc về còn phải hậu tạ cả người cho máu nữa. Cô tính xem phải báo đáp người đó như thế nào, chờ hết tin đồn phải nghĩ cách đưa ít đồ bổ đến nhờ quốc sư chuyển hộ mới được. Lần này, bởi vì tình hình nguy hiểm nên đành phải mặt dày thêm lần nữa vậy. Cô cúi người nói: “Vậy… quốc sư xem lúc nào thì phù hợp đây?”

Quốc sư không nói gì, một tay ghì chặt vạt cổ áo. Chàng ta hơi cúi đầu xuống, nhìn cô bằng ánh mắt hơi… thẹn thùng.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện