Chương 9: 9: Vũ Hội Hóa Trang Đêm Giáng Sinh
Hôm sau là một cuối tuần, Đinh Tiểu Long tổ chức party độc thân ở quán bar, sáng sớm cậu đã cùng Mễ Hân Hân thiết kế xong tờ rơi quảng cáo, buổi sáng Mễ Hân Hân mặc bộ trang phục miêu nữ đi phát tờ rơi ở khắp nơi, cực kỳ chăm chỉ.
Sắp đến lễ Giáng sinh, toàn bộ Tứ Xuyên đều chìm trong những ông già Nô-en màu đỏ và những chú tuần lộc dưới hoa tuyết, sưởi ấm con đường dài dặc thẳng tắp, hâm nóng những ngõ nhỏ chật hẹp rối rắm.
Quả nhiên vừa vào đêm quán bar đã chật ních người, có sự kích thích của những đôi nam nữ xa lạ táo bạo, còn có rượu giảm giá, vừa qua chín rưỡi là tất cả mọi vị trí đều đã kín, khách đến sau dứt khoát cầm rượu hoặc đứng hoặc dựa, ngay cả ban công ngoài trời cũng không tha.
Mười giờ, âm nhạc vang lên, tiếng người ầm ĩ.
Trên sân khấu đã sớm dựng một cây cột sắt, có cô gái ăn mặc mỏng manh vây quanh cây cột nhảy múa, cơ thể mềm dẻo tưởng chừng như vắt ra nước.
Dưới sân khấu thì ồn ào náo nhiệt, ánh mắt say sưa mê ly, cô gái múa cột gần như chìm trong hoa tươi.
Đinh Tiểu Long lắc bình pha chế tưởng chừng sắp tung cả hoa ra.
Quả thực cậu cũng không tự kiêu, ở xung quanh khu vực này nếu bàn về độ đẹp trai phóng khoáng của người pha chế trong quán bar thì chắc chắn hạng nhất thuộc về Đinh Tiểu Long, rất nhiều cô gái đều đến vì cậu, vây mấy vòng quanh quầy bar.
Kiều Giản bưng một ly cocktail đứng trong góc tường, cô nhìn chằm chằm Đinh Tiểu Long qua một đám người đang lắc lư theo điệu nhạc, trong lòng thì đang tính toán đêm nay vừa giảm giá vừa mời vũ công múa cột, sau khi trừ tất cả các chi phí mà không phải bù lỗ đã phải cảm tạ trời đất rồi.
Đang nghĩ thì eo cô bị một người ôm lấy, Kiều Giản giật mình, ngay sau đó dán sát vào một lồng ngực rộng rãi.
Ngoảnh đầu lại nhìn, trong ánh sáng lờ mờ cô đối diện với một đôi mắt hoa đào mang theo ý cười, người đàn ông cao hơn cô cả một cái đầu, khi gương mặt anh tuấn đó áp xuống gần như dán lên mặt cô.
Kiều Giản kinh ngạc xoay người đẩy anh ta ra, nhưng không được như cô mông muốn, còn bị anh ta ôm chặt lấy, lần này là mặt đối mặt, ánh mắt cô chạm đến yết hầu gợi cảm của người đàn ông.
“Tối hôm đó tôi đang nghĩ, cô gái xinh đẹp như vậy mà ôm vào lòng chắc hắn có cảm giác không tồi.” Anh ta cười một tiếng, “Ừm, giống hệt như tôi nghĩ, cảm giác ôm rất tuyệt.”
Ban đầu Kiều Giản vẫn chưa nghĩ ra anh là ai, chỉ cho rằng là người khách nào không có mắt nên coi cô thành người đến tìm niềm vui, anh ta nói như vậy cô mới mượn ánh đèn lắc lư để quan sát tỉ mỉ, khi nhìn rõ gương mặt người đàn ông thì cô sửng sốt.
“Là anh?”
Người đàn ông mím môi cười, góc mắt quyến rũ không kể siết, “Nhớ tôi là tốt rồi.”
“Anh…” Đầu óc Kiều Giản nhất thời trì trệ, hồi lâu sau mới có phản ứng, lần này cô đã đẩy được anh ta ra, “Rốt cuộc anh là ai? Sao lại tới đây? Anh muốn làm gì?”
“Tên trộm này cũng thật biết tráo trở, đầu tiên là xông vào địa bàn của tôi trộm đồ của tôi, sau đó bây giờ lại hỏi ngược lại tôi muốn gì?” Người đàn ông khẽ lắc ly rượu trong tay, anh nhìn cô, ánh mắt có ý cười, cũng có trêu chọc, “Tôi đáp lễ lại không được sao?”
Kiều Giản cảnh giác nhìn anh chằm chằm.
“Tôi tên là Tiêu Diễm, em tên…” Cơ thể cao to của Tiêu Diễm nghiêng qua, đánh giá gương mặt hơi có vẻ nhợt nhạt của cô, “Kiều Giản?”
Trái tim Kiều Giản đập hụt một nhịp, mím chặt môi, tay siết chặt ly rượu, rất lâu sau mới nói, “Đuổi cùng giết tận có gì thú vị không? Tối đó tôi không lấy được, anh cũng không tổn thất gì.” Ngừng một chút, “Không phải anh Tiêu cũng rất rõ điều đó sao?”
“Đừng căng thẳng như thế.” Tiêu Diễm cười vô hại, hàm răng trắng bóc cực kỳ hút mắt, không biết khi nào trong tay anh đã có thêm một thứ, lắc lư trước mặt cô, “Vốn dĩ nên trả em ngay lập tức, nhưng hình ảnh trong đó quả thực quá bổ mắt, tôi còn không nỡ đưa cho em.”
Kiều Giản nhìn kỹ, đó chính là ổ cứng di động tối đó cô đi vội quá nên bỏ lại trên bàn làm việc, lại nghe anh nhắc đến bức ảnh thì liền sốt ruột, xông qua, “Trả tôi!”
Tiêu Diễm giơ ổ cứng lên cao, cô nhảy lên cướp mấy lần không thành công khiến anh cực kỳ vui vẻ, nhân cơ hội ôm lấy eo cô, ly rượu trong tay khẽ lắc lư nhưng rượu không sánh ra ngoài một chút nào.
Song anh quên mất Kiều Giản cũng đang cầm một ly rượu, giây phút ôm cô vào lòng, ly rượu trong tay cô đổ hết lên quần áo anh, áo sơ mi trước ngực ướt một mảng lớn.
Anh cúi đầu nhìn ngực mình, “Thật sự nỡ lòng hắt rượu vào tôi?”
Kiều Giản nhân cơ hội cướp ổ cứng về,”Đối phó với kẻ lăng nhăng như anh thì hắt rượu vẫn là nhẹ đó.”
“Em cũng biết ảnh trong ổ cứng của em ướt át hả?” Tiêu Diễm lấy khăn trong túi ra vừa lau áo vừa cười, “Tôi cảm thấy ảnh em mặc áo sơ mi mỏng nửa kín nửa hở rất mê người.”
Trong bóng tối mặt Kiều Giản đỏ lên, ổ cứng có vài bức ảnh riêng tư của cô, trong đó có mấy tấm chụp khi cô mở cửa hàng thời trang, quần áo mặc hơi ít nhưng tuyệt đối không gợi cảm như anh ta nói.
Cô tiến lên một bước, giẫm mạnh lên đôi giày da bóng loáng của anh ta, nhìn thấy gương mặt anh ta méo xẹo đúng như cô mong muốn, sau đó Kiều Giản cười lạnh lẽo, “Tiêu Diễm đúng không, tôi không làm phiền anh, sau này anh cũng đừng đến địa bàn của tôi giở thói ngang ngược, chỗ này không chào đón anh.”
Nói xong cô liền xuyên qua đám người vòng ra sau quầy bar, túm lấy cổ áo Đinh Tiểu Long rồi quay đầu cậu về phía Tiêu Diễm, “Nhìn cho kỹ, sau này người này đến thì đừng cho vào.”
Chưa đợi Đinh Tiểu Long phản ứng lại, Kiều Giản đã đi rồi.
Tiêu Diễm nhìn theo bóng lưng của Kiều Giản cợt nhả huýt sáo, rồi gào lên, “Em mặc váy vẫn đẹp hơn, đặc biệt là kiểu xuyên thấu ấy.”
Tiếng nhạc quá lớn gần như nhấn chìm giọng nói của anh, nhưng Kiều Giản vẫn nghe thấy, cô không ngoảnh đầu, nhấc tay lên giơ ngón giữa với anh.
Về đến nhà đã là mười hai giờ.
Vật Nhỏ ở trong phòng mình ngủ quên trời quên đất, trong lòng cậu đang ôm một mô hình siêu nhân.
Cô nhẹ nhàng tiến lên, rút mô hình siêu nhân ra đặt ở bên cạnh, sau đó kéo cửa sổ lại che đi ánh trăng trải đầy mặt đất.
Sau khi mở quán bar, ban đêm tỉnh như sáo, ban ngày ngủ như chết dường như đã trở thành trạng thái bình thường, tựa như đây mới là quy luật nghỉ ngơi của cô, ngoại trừ những ngày cô đi phượt bên ngoài, vừa về đến nơi đặt lưng là vào giấc.
Trong ổ cứng, quả nhiên tài liệu liên quan đến Mẫn Tiêu Tiêu đã mất sạch, nếu Tiêu Diễm đó đã là người của câu lạc bộ thì chắc chắn anh ta không cho phép thông tin này lộ ra ngoài.
Nhưng Kiều Giản đã có được kết quả mình cần, Mẫn Tiêu Tiêu là hội viên của câu lạc bộ, vậy là đủ.
Lại liên hệ với ba vụ án hoa nguyệt quý giết người bốn, năm năm trước quả thực rất trùng hợp.
Trong ổ cứng có thêm một file văn bản, mở ra, là một đoạn thoại Tiêu Diễm để lại cho cô: Yểu điệu thục nữ, ngụ mỵ cầu chi, cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục.*
*Câu thơ trích từ bài thơ trong tập thơ , (dịch thơ theo Đoàn Đức Thành):
Người như thục nữ dịu dàng,
Khiến tha thức ngủ mơ màng chơi vơi,
Trong mơ chẳng gặp được người,
Ngày đêm mong nhớ không nguôi trong lòng.
Còn đính kèm một bức ảnh với ghi chú: Tôi thích nhất tấm này.
Là một tấm trong kho ảnh của cô, bức ảnh chỉ có nửa người trên, miếng vải mỏng màu trắng quấn quanh tấm lưng trần, cô khẽ nghiêng mặt, ống kín chỉ chụp độ cong nửa khuôn mặt của cô.
Tuổi trẻ bồng bột sốc nổi , bức hình này được chụp dưới sự xúi giục của Mễ Hân Hân, cô ấy nói chụp ảnh là để lưu lại khoảnh khắc đẹp nhất, cậu không thử xem thì vĩnh viễn không biết lưng mình đẹp nhường nào.
Đương nhiên cậu cũng có thể chụp chính diện.
Cô không có dũng khí chụp chính diện, sau khi chụp lưng xong cô có thể dùng một từ để tiếp nhận: nghệ thuật.
Nhưng lại bị tên lăng nhăng Tiêu Diễm nhìn chằm chằm không tha, biến nghệ thuật trở thành dung tục tầm thường.
Kiều Giản nhanh chóng tra cứu về người tên Tiêu Diễm.
Vừa tra ra kết quả thì giật mình, hóa ra câu lạc bộ hội viên God’s hand thuộc tập đoàn GD, thực lực của tập đoàn này so với Hoàng Thành của Tần Khải là ngang sức ngang tài, còn người đàn ông thoạt nhìn phóng túng này lại là thái tử của GD.
Nhưng bình luận về vị thái tử này cũng không tốt lắm, gần như có đủ mọi tin đồn với những người mẫu diễn viên nổi tiếng, là một công tử chơi bời điển hình.
Kiều Giản cảm thấy mình cũng đen đủi, trùng hợp thế nào mà lại đụng phải nhân vật lớn nhất của câu lạc bộ chứ?
Đóng trang web lại, trước mắt vẫn lởn vởn gương mặt phong lưu không đứng đắn của Tiêu Diễm, người này quả thật có độc.
Đang nghĩ thì chuông cửa vang lên.
Kiều Giản giật nảy mình, cô ngảnh đầu nhìn đồng hồ trên tường theo phản xạ có điều kiện, ai mà thất đức thế không biết, đêm hôm không ngủ còn ấn chuông cửa làm gì?
Cô cho rằng là một con ma men làm loạn thôi, trước kia cũng từng trải qua chuyện này, nhưng tiếng chuông cửa lại rất kiên nhẫn, Kiều Giản ôm một bụng nghi vấn, cô không có bạn bè thích đến nhà người khác vào đêm hôm khuya khoắt.
Nhìn qua mắt mèo, rồi sững sờ.
Người ngoài cửa dường như cũng cảm nhận được cô đang nhìn ra ngoài, giơ tay lên, dùng khớp ngón tay nhanh nhẹn dứt khoát gõ hai cái, giống như dùng hai chữ để truyền đạt nguyện vọng: mở cửa.
Kiều Giản có kích động muốn chửi người.
Nhưng mở cửa ra thì một bụng không tình nguyện hóa thành hư vô.
Tần Khải đứng bên ngoài.
Phần lớn ánh sáng ngoài hành lang đều rơi trên vai anh, khiến cho anh trở nên rất dịu dàng, giống như được bao bọc trong ánh sáng vậy.
Nhưng tia sáng đó lại không thắng được dáng người cao lớn của anh nên bị che lấp một nửa, vì thế gương mặt anh ngược sáng, giữa hàng mày có bóng tối lay động trông rất mờ ảo.
Anh vẫn mặc áo sơ mi trắng, khi đứng trong quầng sáng, ánh sáng đó lại giống như bắn ra từ cơ thể anh, dáng vẻ rất hiên ngang.
Trên cánh tay anh vắt áo khoác màu xám đậm, tay còn lại xách một cái túi.
Sau khi thấy cô mở cửa thì anh nhấc cái túi đang xách lên, “Khoai nướng mua sớm quá nên nguội rồi.”
Một tay Kiều Giản chống lên cửa, mặt ngơ ngác, “Cho nên?”
“Cho nên cô hâm nóng một chút, tôi muốn ăn.”
Tần Khải nói xong liền ném túi khoai vào tay cô, Kiều Giản vô thức đỡ lấy, gọn gàng.
Anh nghênh ngang đi vào nhà, khi lướt qua bên cạnh, Kiều Giản ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người anh.
Cô thò đầu ra ngoài cửa nhìn ngang liếc dọc, thì nghe Tần Khải lên tiếng, “Du Tử Lộ không đi theo, chỉ có một mình tôi.”
Trong lòng Kiều Giản cảm thấy bất thường, đóng cửa cẩn thận rồi đi vào phòng khách, Tần Khải đã đổi khách thành chủ, ngồi ngay ngắn trên sô pha.
Cô vẫn còn chưa tỉnh lại từ trạng thái ngơ ngác, sau một hồi lâu trừng nhau với anh thì thấy Tần Khải khẽ nhíu mày, “Đạo tiếp khách không đầy đủ.”
Câu nói này đã đánh thức Kiều Giản, cô tiến lên, “Anh Tần này, anh có cần xem giờ một chút không? Hay là đồng hồ của anh hỏng rồi?”
Tần Khải giãn cơ mặt ra, ánh mắt chứa ý cười, “Không phải chúng ta luôn gặp mặt vào giờ này sao?”
Một tay Kiều Giản xách túi khoai lang, không quên nhắc nhở anh một câu, “Nhưng chúng ta đều gặp mặt ở quán bar, đây là nhà tôi.”
“Nếu là nhà người khác tôi cũng không đến.” Tần Khải nghiêm túc nhìn cô nói.
Kiều Giản bị lời nói của anh chặn họng không nói được câu nào, “Anh Tần luôn thích đến thăm hỏi lúc nửa đêm à?” Thực ra cô rất muốn nói với anh đây là một hành vi rất vô lễ.
Tần Khải tự rót cho mình một cốc nước, nhàn nhạt nói, “Tùy từng người.”
Kiều Giản siết chặt chiếc túi.
“Tôi đến là để nói chuyện quan trọng với cô.” Anh bổ sung thêm một câu.
Đây cũng được coi là lý do có thể tha thứ.
“Anh nói đi.”
Tần Khải bưng cốc nước đặt lên môi, anh không lên tiếng, chỉ vào chiếc túi trong tay cô.
Kiều Giản đau đầu muốn chết, đến nói chuyện thì đến nói chuyện, còn cầm củ khoai lang đến để hành hạ cô.
Kiều Giản nghiến răng ken két, cũng lười nhiều lời với anh, quay đầu đi vào bếp.
Dáng vẻ của cô khiến Tần Khải không nhịn được cười tươi tắn.
Anh quan sát xung quanh, đây là căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách tiêu chuẩn, cửa ra vào đã làm thành một huyền quan để những đồ vặt vãnh, đi qua đó sẽ đến phòng khách, tầm nhìn thoáng đãng, nguyên nhân là hướng nam có một cửa sổ sát sàn rất rộng, bên ngoài cửa sổ là dòng kênh đào phân cách hai khu vực cũ mới, vào thời gian này những ánh đèn như biển sao lấp lánh, bên cạnh cửa sổ đặt một tấm đệm, có thể thấy chủ của căn phòng rất thích ngồi đây ngây ngẩn.
Phía đông phòng khách là tường ti vi, ngay bên cạnh là một phòng ngủ và phòng bếp, phía tây phòng khách có một huyền quan nhỏ, trong đó cũng có một phòng ngủ, chếch đối diện là nhà vệ sinh, còn có cánh cửa chạm trổ hoa văn, có lẽ là phòng để quần áo các thứ.
Anh đi đến bên cạnh tường ti vi, trên tường treo đầy khung ảnh, phần lớn đều là của Kiều Giản, chủ yếu là ảnh dã ngoại, còn có vài tấm ảnh chụp chung, bối cảnh có cửa hàng thời trang, cửa hàng tinh thể đá, quán bar vân vân.
Thời gian trên ảnh đều là mấy năm nay, không có cô khi còn sinh viên, cũng không có cô khi còn nhỏ.
Khi Kiều Giản đi ra ngoài thì thấy Tần Khải đang đứng bên cạnh máy tính, tấm ảnh trên màn hình bị anh nhìn rất rõ ràng.
Cô kinh ngạc, có cảm giác bị người ta nhìn hết sạch vậy, vội đặt đĩa ăn lên bàn rồi nhanh chóng xông lên tắt máy tính đi, trên màn hình máy tính tối đen có bóng anh in trên đó.
Không biết vì sao tai cô đỏ bừng, có một luồng khí xông từ trái tim lên chẹn ở cổ họng khiến cô hít thở cũng khó khăn.
“Cái đó….
Khoai nướng xong rồi, anh đi ăn đi.” Cô nói xong liền lướt qua bên cạnh anh, tay không cẩn thận chạm vào tay anh, một bàn tay rất lạnh nhưng cô lại cảm thấy giống như bị bàn là ủi qua vậy.
Khoai nướng được làm nóng rồi đặt trong đĩa sứ màu trắng, trước giờ Kiều Giản không thích đĩa có hoa văn, vậy nên tất cả bát đĩa trong nhà đều là một màu trắng đơn thuần, không có bất cứ hoa văn và màu sắc nào, mỗi lần Mễ Hân Hân đến nhà cô ăn cơm đều nói giống như dụng cụ ăn ở nhà hàng.
Củ khoai nướng vẫn được cắt thành từng đoạn như bình thường, dù sao cũng không bằng mới ra lò, vậy nên bề ngoài trông hơi kém một chút.
Dao dĩa được đặt trên khăn ăn màu trắng, đặt bên cạnh tay phải.
Đối với cách sắp đặt như vậy Tần Khải không nói vừa ý hay không, anh kéo ghế ngồi xuống rồi cầm dao dĩa lên.
Anh hỏi cô có ăn một chút hay không, cô ngồi trước mặt anh lắc đầu, “Giảm cân.”
Tần Khải cắt một miếng khoai, sau khi nghe thấy vậy thì ngước mắt nhìn cô, cực kỳ buồn cười, “Giảm cân?” Sau đó anh xiên một miếng khoai đã bóc vỏ đưa đến bên miệng cô.
Kiều Giản sững người.
“Há miệng.” Anh ra lệnh.
Cô cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng vẫn há miệng ra, cẩn thận cắn miếng khoai nhưng cố ý không chạm vào phần dĩa.
Tần Khải thu dĩa lại, dao dĩa rất linh hoạt bóc từng miếng vỏ khoai, “Xương thịt cân đối, cơ thể rất đẹp, không cần giảm cân.”
Kiều Giản bị miếng khoai trong miệng làm sặc, xương thịt cân đối… “Anh Tần thật biết cách miêu tả.”
Tần Khải cười, nụ cười rất nhạt, lại xiên một miếng khoai đưa đến miệng cô nhưng cô nhất quyết không ăn, anh cũng không cưỡng ép nữa, chuyển hướng chiếc dĩa cho vào miệng mình.
Kiều Giản nhớ đây là chiếc dĩa vừa dùng qua, lại thấy anh dùng tiếp thì có chút mất tự nhiên, nhưng nhiều hơn cả là trái tim ngứa ngáy.
Vào một đêm tối tĩnh mịch như vậy, trước mắt có một người đàn ông đẹp trai bổ mắt, không có quan hệ gương cung bạt kiếm, chỉ rất yên tĩnh trải qua mỗi giây mỗi phút.
Cảm giác này rất vi diệu, là một cảm giác trước đây cô chưa từng thử qua.
“Trước khi nói chuyện chính thì tôi có thể đưa ra hai yêu cầu trước không?” Khuỷu tay cô chống lên bàn đỡ lấy gương mặt.
“Nói đi.”
Kiều Giản hơi thẳng người dậy, “Thứ nhất, tôi biết anh Tần có bản lĩnh tra ra địa chỉ của tôi, nhưng việc không chào hỏi mà tự đến nhà, bất luận là trước kia hay là hiện tại đều không hay lắm, đặc biệt là đêm hôm khuya khoắt; Thứ hai, không được người ta đồng ý mà tự ý rình mò chuyện riêng tư của người khác cũng là một việc làm khiến người ta khinh bỉ.”
Kiều Giản nói hừng hực ý chí, còn anh vẫn bình thản nghe, đợi khi cô vừa dứt lời thì anh khẽ liếc cô một cái, “Thứ nhất, trước khi vào nhà tôi đã ấn chuông, đã gõ cửa, cho nên không được tính là không chào hỏi; Thứ hai, ý nghĩa vốn có của từ rình mò chính là giấu diếm che đậy, cho nên tôi không qua sự đồng ý của cô là rất bình thường.”
Kiều Giản đánh giá lại người đàn ông trước mắt, sau mấy lần gặp mặt anh luôn mang đến cho cô cảm giác lạnh lùng xa cách, không ngờ anh lại có mồm miệng như vậy, nhưng nghĩ lại thì nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt anh đã kể hết những gì cô trải qua không trượt điều nào, cô đã sớm được lĩnh giáo qua bản lĩnh già mồm át lẽ phải cộng thêm chửi người không nói tục từ lâu, chỉ có điều tất cả mọi thứ trong đêm này đã vượt qua tưởng tượng của cô, cũng quên mất anh vẫn có một mặt dồn ép người khác.
Giây phút này Kiều Giản rất muốn lật bàn rồi dịu dàng nói với anh một câu cuốn xéo, nhưng lại sợ sự hung tàn của mình làm Vật Nhỏ giật mình tỉnh giấc.
Tần Khải ăn được kha khá rồi bỏ dao dĩa xuống, uống ngụm nước, rút khăn giấy trong hộp ra lau khóe miệng, sau đó nói, “Chuyện tôi không mời mà đến là chuyện nhỏ, nhưng chuyện cô lẻn vào địa bàn của người khác là chuyện lớn.”
Trái tim Kiều Giản đập lỡ một nhịp.
Hai tay Tần Khải gác lên bàn, mười ngón tay đan vào nhau, “Thu hút sự chú ý của Tiêu Diễm không phải chuyện tốt, quan trọng là tôi đã cảnh cáo cô rồi, đừng tra chuyện của Mẫn Tiêu Tiêu nữa.” Điều anh kiêng dè vẫn xảy ra, Kỷ Sở đã thành công khiến Tiêu Diễm chú ý đến Kiều Giản.
“Anh cho người theo dõi tôi?”
“Muốn biết hành tung của cô không cần phí thời gian và sức lực.” Anh bật ra một nụ cười.
Kiều Giản cảnh giác nhìn chằm chằm anh, đầu óc thì hoạt động nhanh chóng, xem ra đây là mục đích đêm nay anh đến, nếu đã nhắc đến chuyện này cô cũng không định làm rùa rụt cổ nửa, “Nếu anh Tần đã nói thẳng thắn thì tôi cũng không còn gì phải giấu, không sai, tôi đang tra God’s hand, sao lại trùng hợp như vậy chứ, Mẫn Tiêu Tiêu là một hội viên và cũng trở thành người bị hại trong vụ án hoa nguyệt quý giết người? Chuyện này giống hệt như ba vụ án giết người bốn, năm năm về trước, rốt cuộc trong đó có quan hệ gì với nhau, tôi rất hứng thú đấy.
Nếu như anh Tần có lòng nói ra thì đương nhiên tôi sẽ cảm ơn, không muốn nói ra sự thật thì cũng không sao, tôi có tay có chân, sẽ có một ngày tra rõ ràng.”
Tần Khải mỉm cười, “Cô cảm thấy hứng thú hay là có ý đồ riêng?”
Kiều Giản nhìn anh chằm chằm, đôi mắt đen láy của anh như một tấm gương, tựa như có thể soi thấy sự kinh ngạc của cô trong đó, rất nhanh đầu óc của cô xoay chuyển liên tưởng đến người phụ nữ thần thần bí bí kia, khi lên tiếng thì cười lạnh, “Mục đích của tôi là gì cũng không cần anh Tần phí tâm.”
Tần Khải không giận mà cười, anh đứng dậy vòng ra phía sau cô, hai cánh tay chống ở hai bên người cô, anh khẽ cúi người xuống, gò má nghiêng qua, “Có một câu nói rất hay, dục tốc thì bất đạt, tôi có thể hiểu được tâm lý phát hiện một manh mối liền cho rằng đã thăm dò được sự thật, chuyện trong này không đơn giản như cô tưởng tượng đâu, đừng chuốc họa vào thân.
Còn về mục đích của cô, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là sẽ đạt được.”
Kiều Giản khẽ nhíu mày, không biết là vì hơi thở hơi lạnh của người đàn ông ở bên tai hay là lời nói của anh, anh gần như nhìn thấu tất cả của cô, lại giống như chỉ là một lời khuyên bảo chân thành.
Cảm giác này rất không tốt, vốn cho rằng mình là một cánh chim cô độc tùy ý bay lượn, nhưng không ngờ lại là con diều bị người ta nắm trong tay.
Câu hỏi xoay vần rất lâu cuối cùng vỡ bờ, cô hỏi anh, rốt cuộc anh là ai.
Hơi thở bên tai không hề rời đi, anh nghiêng đầu nhìn gương mặt cô, không trả lời câu hỏi.
Lúc này chuông cửa lại vang lên, anh đè bả vai cô xuống, cười trầm thấp, “Tìm tôi đó.”
Tiếng chuông cửa vang lên không sớm không muộn, tựa như trùng hợp lại tựa như cố ý, còn anh thì như đã biết tiếng chuông sẽ vang lên đúng lúc, vô cùng vừa vặn né tránh câu hỏi của cô.
Người đến là Du Tử Lộ, anh ấy đứng ở cửa, cung kính nói với Tần Khải, xe đã chuẩn bị xong.
Tần Khải lấy áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài, Kiều Giản lại nói với bóng lưng anh, “Nếu đã biết tôi có ý đồ khác thì chắc chắn cũng rõ tôi đã bỏ ra bao nhiêu vất vả vì mục đích của mình, vậy nên cho dù đợi thêm một phút tôi cũng cảm thấy khổ sở.
Tôi mặc kệ anh là ai, nếu thật lòng khuyên bảo thì tôi cảm ơn, nhưng nếu có ý ngăn cản thì tôi cũng không phải là quả hồng mềm cho người ta thỏa sức nắn bóp đâu, còn nữa, nhờ anh Tần trông coi người phụ nữ của anh, bám theo tôi ở Vân Linh tôi đã nhịn rồi, nhưng lần này cô ta cố ý ra vẻ huyễn hoặc đã khiến Vật Nhỏ sợ.”
Cái bóng trắng trước kia ở Vân Lĩnh luôn treo trong lòng cô không xua đi được, phất phơ như quỷ, ý đồ không rõ ràng, mấy ngày nay cô suy trước nghĩ sau, quả thực vẫn không nghĩ ra rốt cuộc là ai đã bám theo mình, nhưng sau khi gặp Kỷ Sở cô đã có một cảm giác mạnh mẽ, người phụ nữ tên Kỷ Sở rất hứng thú với chuyện của cô, hoặc là cô ta hoặc là người cô ta phái đến, tóm lại chắc chắn có liên quan tới cô ta.
Một chân Tần Khải đã bước ra ngoài ngưỡng cửa, sau khi nghe cô nói như vậy thì thu lại, anh đưa áo khoác cho Du Tử Lộ rồi bước từng bước về phía cô.
Chắc chắn anh mang ưu thế chiều cao để khoe khoang lực áp bức, cô lùi về sau một bước thì anh đến gần một bước, mãi đến khi lưng cô dán lên tường.
“Đã đợi bốn năm rồi còn thiếu một chốc một lát nữa sao?”
Hơi thở Kiều Giản tắc nghẹn, chỉ cảm thấy như có một cánh tay bóp nghẹt cổ cô, cô muốn hỏi anh vì sao lại biết, thậm chí muốn hỏi anh chi tiết hơn, nhưng giọng nói lại bị chặn lại, không phát ra được một chút âm thanh nào.
Tần Khải cúi người xuống, gương mặt anh tuấn từ từ áp sát cô, động tác thân mật như vậy cũng không hề tránh né Du Tử Lộ đang đứng bên ngoài cửa.
Cô chỉ cảm thấy sống mũi có hơi thở của anh, quả thực rất kỳ lạ, hơi thở của anh hơi lạnh nhưng lại rất cuốn hút.
Anh bổ sung thêm một câu, “Vả lại, ai nói với cô cô ta là người phụ nữ của tôi?”
Khi Kiều Giản đang hoảng hồn thì anh đã hồi phục lại tư thế đứng, kết thúc việc hơi thở của hai người đan cài vào nhau, sau đó anh rời đi.
Giây phút cánh cửa đóng lại chỉ có đúng một suy nghĩa lóe qua đầu Kiều Giản: Chắc hẳn anh biết tất cả mọi chuyện.
Mấy ngày sau khi Tần Khải đến nhà cảnh cáo, trong mấy ngày đó Kiều Giản chỉ cần nhắm mắt là sẽ mơ về những chuyện xảy ra trong thời gian này, sau đó lại nảy sinh ra các phiên bản khác nhau, nhưng cho dù là phiên bản thay đổi như thế nào thì hình ảnh trong mơ đều có mùi máu tanh lợm giọng.
Giữa cô và hiện thực có một cái gai đâm ngang, cái gai này chính là thôn Vĩnh Lăng, cho dù là ba vụ án mạng trước kia hay là việc Mẫn Tiêu Tiêu bị hại, ngàn vạn đầu mút cuối cùng tập trung thành một điểm, tựa như đều đang chỉ về phía thôn Vĩnh Lăng.
Chính cái gai này đâm xuyên qua giấc mơ của cô, biến lớp sương mù dày đặc của hiện thực thành cái bóng ma quỷ, dẫn dắt cô, bóp chặt cô khiến cô không thể đi về phía trước, không thể hít thở.
Cô vội vã muốn loại bỏ màn sương này nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Mấy ngày nay người cảnh sát tên Khúc Chấp lại đến, còn hỏi cô vài chuyện liên quan đến Mẫn Tiêu Tiêu, lại nói bóng nói gió cô có giấu diếm chuyện gì không.
Kiều Giản thề son sắt nói mình đã nói hết tất cả rồi, trong lòng đang suy nghĩ người này đến thật tốt, nếu anh ta đã muốn nói bóng thì hà cớ gì cô không nói gió chứ? Chỉ là người cảnh sát này cũng không phải dạng vừa, mỗi lần cô muốn dò hỏi vài chuyện sau khi Mẫn Tiêu Tiêu bị hại thì anh ta đều cười ha ha cho qua chuyện, cuối cùng cô ra chiêu cuối, trực tiếp nhắc đến chuyện hoa nguyệt quý giết người bốn, năm năm trước.
Khi nhắc đến chuyện này Khúc Chấp đang uống trà, không uống rượu, bởi vì buổi tối anh ta còn phải đi làm nhiệm vụ.
Chính là khi ráng chiều buông đầy trời, tầng tầng lớp lớp những đám mây màu đỏ như những con sóng lan ra từ đường chân trời, rải trên chiếc bàn cạnh cửa sổ khiến nó cũng nhộm một sắc đỏ.
Trên bàn có đặt bếp nấu trà, đoạn than trắng trong bếp cháy đỏ ửng lên, giống như được mạ màu của ráng chiều vậy, ấm trà treo trên bếp, nước sôi sục, khói trắng len qua miệng ấm xông ra ngoài.
Khúc Chấp xách ấm trà lên rót cho cả hai người, thong thả nói, “Tôi rất tò mò một chuyện, phàm là đàn bà con gái khi gặp phải chuyện này thì đều muốn tránh xa, còn cô thì hay rồi, nghĩ hết mọi cách để chui vào trong, rốt cuộc cô có ý đồ gì?”
Kiều Giản suy nghĩ hồi lâu, cô nhìn chằm chằm vào nước trà đang bốc hơi nóng trước mắt, lá trà nở ra trôi nổi trên mặt nước, giống như một con thuyền cô độc, bồng bềnh vô định, cô không trả lời câu hỏi của Khúc Chấp mà hỏi ngược lại,”Không biết đội trưởng Khúc đã từng nghe nói đến thôn Vĩnh Lăng chưa?”
Cánh tay bưng tách trà của Khúc Chấp khựng lại.
“Bốn năm trước hình như tôi đã báo cảnh sát một lần, nhưng không ai biết đến thôn Vĩnh Lăng, mấy năm nay tôi cũng quen rồi, có lẽ thôn làng quá hẻo lánh nên không ai biết tới, hoặc là bên trong đó cất giấu bí mật gì đó quá lớn mà tôi không biết, nhưng Mẫn Tiêu Tiêu khiến tôi nhìn thấy hy vọng.” Cô ngước mắt, trong mắt là biểu cảm kinh ngạc của Khúc Chấp, “Một người không về được nhà sau khi nhìn thấy manh mối thì có thể buông tay sao?”
Khúc Chấp đánh giá cô rất lâu rồi lại uống một ngụm trà, hồi lâu mới nói, “Tôi không muốn tiết lộ vụ án quá nhiều, tình huống của cô tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Kiều Giản cười, ngữ khí nhàn nhạt, “Khẩu cung chi tiết của Châu Châu, một thôn làng vô duyên vô cớ biến mất, rồi lại bất thình lình xuất hiện, một đứa trẻ ba tuổi cũng biết chuyện này không đơn giản, đội trưởng Khúc, anh có chỗ khó của anh, tôi có thể hiểu, tôi có thứ tôi kiên trì, anh cũng đừng ngăn cản, hôm nay không có ý gì khác, biểu cảm của anh đã nói cho tôi biết đây thực sự là một vụ án hoa nguyệt quý giết người liên hoàn, vậy là đủ.”
Khúc Chấp đặt tách trà xuống, “Cô muốn làm gì? Cảnh sát phá án cũng có trình tự, cô đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Kiều Giản không trả lời, chỉ nở một nụ cười chân thành, cô cầm chiếc móc kim loại gạt than trong bếp, đoạn than lăn một vòng, mặt chưa cháy hết dựng đứng trong đống lửa.
Đêm Giáng sinh giẫm lên cái đuôi của năm cũ chạy tới, những cây thông Nô-en trước các cửa hàng đều rất cao lớn, đèn màu treo tít trên cao, nổi bật hơn ánh đèn neon trên đường, trong không khí phiêu đãng mùi vị của Giáng sinh.
Khi Kiều Giản nhận được váy lễ phục và thiệp mời Tiêu Diễm gửi chuyển phát nhanh tới, thì Mễ Hân Hân đang đứng trên ghế giúp cô treo đèn lồng đỏ trước cửa sổ, vốn dĩ cô ấy định dựng một cây thông ở nhà Kiều Giản nhưng bị cô ngăn lại, sau lễ Giáng sinh chính là năm mới, không bằng trực tiếp chúc mừng năm mới đi cho đỡ rách việc.
Một chiếc váy lễ phục dáng dài màu nude, màu này dù sạch nhưng rất gợi cảm, thiết kế trễ vai có thể phô bày hoàn toàn xương quai xanh.
Mễ Hân Hân cầm chiếc váy ướm lên người Kiều Giản khoa tay múa chân cả nửa ngày, tấm tắc nói, “Lễ phục được chọn hoàn toàn dựa theo vóc dáng của cậu, vị Tiêu công tử này thật có lòng, muốn theo đuổi cậu đúng không.”
Kiều Giản quẳng thiệp mời đang cầm qua một bên, mặc kệ gương mặt hóng hớt của Mễ Hân Hân.
Tiêu Diễm mời cô tham dự vũ hội hóa trang đêm Giáng sinh của God’s hand, trong hộp quà ngoại trừ chiếc váy dài còn có một chiếc mặt nạ hồ ly màu bạc.
Tiêu Diễm nhanh chóng gọi điện thoại đến, cô cũng không lạ việc làm sao anh ta biết số điện thoại của cô, người này giống hệt Tần Khải, muốn tìm một người không phải chuyện gì khó.
Sau khi bắt máy cô thẳng thắn từ chối lời mời của Tiêu Diễm.
“Em sẽ cảm thấy hứng thú đấy.” Một câu nói của Tiêu Diễm đã gõ đúng tim đen của cô, “Không phải em lén đột nhập vào God’s hand là muốn tìm tài liệu sao? Bây giờ God’s hand mở rộng cửa cho em rồi mà em lại không dám đến?”
Bình luận truyện