Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 286: Ngoại truyện 26: EM LÀ CỦA ANH SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU
Anh nằm ở bên cạnh cô, áo ngủ sợi tơ trơn mềm của cô dán vào cánh tay của anh, dưới áo ngủ mỏng manh, là da thịt mềm mại của cô, mùi thơm cùng nhiệt độ cơ thể của cô xuyên thấu qua áo ngủ tơ tằm tràn ra bên ngoài, hô hấp của anh dần dần dồn dập.
Cuối cùng không nhịn được ôm cô vào trong ngực, nụ hôn cực nóng rơi vào trên cổ cô.
Cô không có cự tuyệt, cánh tay vòng quanh trên cổ của anh, nghênh đón môi của anh. . . . . .
Đang quấn quýt si mê trong nụ hôn ngọt ngào, điện thoại di động trên tủ đầu giường của anh vang lên.
Chuyện như vậy không phải lần đầu tiên, cô có chút uể oải, cho rằng lại là người nhà họ Tống, thọt vào người anh, "Nghe điện thoại."
Thế nhưng anh lại không để ý tới, chỉ là tiếp tục hôn thân thể cô, tay cũng không rời đi da thịt bóng loáng của cô.
Thế nhưng điện thoại vẫn một mực đổ chuông, cô có chút tức giận, đưa tay lấy qua đây, vừa nhìn điện thoại, cũng không phải người nhà họ Tống, vội vàng đưa cho anh, "Nghe điện thoại! Hay là có chuyện gì gấp!"
Anh cũng liếc nhìn cuộc gọi tới, đoạt lấy điện thoại di động, cắt đứt, tắt máy, "Không biết! Đừng để ý tới!" (có gian tình... mọi người cố gắng chờ nha)
Nếu chính anh còn không để ý tới, cô còn lo lắng làm gì? Mừng rỡ không có ai quấy rầy, cô đưa tay tắt đèn, cùng anh dung nhập vào bóng tối. . . . . .
Anh đêm nay, nhiệt tình đến mức không bình thường, giống như trở lại thời gian mới nếm thử **, không biết thỏa mãn, thế nhưng giằng co cô đến hơn nửa đêm.
Càng làm cho cô bất ngờ, anh không biết dán vào lỗ tai của cô nói bao nhiêu lần câu "Bà xã, anh yêu em. . . . . ."
Nhiệt tình cùng triền miên như vậy, làm cho cô dường như có chút không quen, nhưng là, cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, anh cũng không có cho cô bất kỳ cơ hội phân tâm nào, một lần lại một lần làm cho cô trầm mê, cho đến khi cô thật sự không có cách nào chịu đựng, mệt mỏi đến không thể nào chống đỡ được nữa, không có cách nào nhúc nhích, cuối cùng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Một khắc thanh tỉnh sau cùng kia, cô nghĩ, nhiệt tình của anh, có lẽ là bởi vì lần này bọn họ giận dỗi quá lâu nên tích tụ mà bộc phát, lại có lẽ là bởi vì lần này thật sự hù sợ anh, anh thật sự cho là cô muốn ly hôn, lúc này mất mà được lại, cho nên cực kỳ hưng phấn. . . . . .
Nhiệt tình dần dần mất đi, đêm lạnh như nước.
Anh ôm cô ngủ say, trong bóng tối, một tay chạy loạn trên cơ thể cô.
Mười năm rồi, cô vẫn xinh đẹp giống như trước kia, phải nói, càng ngày càng xinh đẹp. Cô lúc này, làn da vẫn giống như trước kia mượt mà bóng loáng, vóc người cũng không có bởi vì sinh con mà biến dạng, ngược lại, chính là bởi vì có con, khiến cô so với thời kỳ thiếu nữ còn nở nang hơn, càng thêm có lồi có lõm.
Ngón tay theo sợi tóc mượt mà của cô trượt xuống, mơn trớn cánh tay của cô, eo thon, cuối cùng dừng lại ở trước ngực cô, nhẹ nhàng vân vê, cảm giác co dãn và mềm mại so với ngày trước càng tốt đẹp hơn, cô như vậy, làm sao khiến anh không lưu luyến được cơ chứ?
Anh buộc chặt cánh tay, ôm cô càng chặt hơn, đầu cũng vùi sâu vào trong tóc cô, ngửi hương thơm trong tóc của cô, thì thầm, "Thần Hi, anh chỉ có em, chỉ cần em. . . . . ."
Giống như, là nói với cô, nhưng cũng giống như, là nói với chính mình. . . . . .
Đúng vậy, cho tới bây giờ, cô là người phụ nữ duy nhất của anh, cũng là người phụ nữ duy nhất anh muốn. . . . . .
Thường thường sau khi gió to mưa lớn qua đi, chắc chắc sẽ có thời tiết vô cùng tốt.
Trải qua sự kiện này, Tống Sở và Tả Thần Hi có một đoạn thời gian như hình với bóng, người một nhà mỗi ngày sẽ cùng nhau ăn cơm, vào chủ nhật, Tống Sở sẽ cùng cô đi dạo phố, cùng với các con đi chơi, ngay cả Hạo Nhiên cũng cảm thấy rất kỳ quái, thời gian rãnh của ba ba giống như càng ngày càng nhiều.
Chỉ là, tình trạng này không cách nào kéo dài lâu thêm nữa, trừ phi Tống Sở buông tha sự nghiệp của anh.
Thật sự Thần Hi cảm thấy vô cùng đau lòng, cô hiểu rõ Tống Sở bận rộn đến mức nào, huống chi công ty Tống Sở vẫn còn đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp, làm sao có thể có nhiều thời gian cùng cô đi dạo phố ăn cơm chứ? Theo ý cô, Tống Sở là đang cố gắng, cố gắng thực hiện cam kết cùng cô vui vẻ sống qua ngày.
Cô thích cuộc sống có Tống Sở ở bên người, cô muốn sớm sớm chiều chiều chính là như vậy, chỉ là người một nhà cùng nhau ăn cơm đi ngủ trải qua cuộc sống gia đình bình thường, nhưng là, Tống Sở là người như thế nào cô rất rõ ràng, cô không hy vọng anh vì cô mà trói buộc bước chân của mình, cho nên, sau một đoạn thời gian, khi Tống Sở lần đầu tiên nói ra chủ nhật này muốn đi gặp khách hàng không thể theo bên cạnh cô, cô rất rộng lượng để cho anh đi, sau đó từ từ, loại tình huống này lại càng ngày càng nhiều, anh không về nhà ăn cơm cũng càng ngày càng nhiều, vì vậy, lại trở về như lúc ban đầu.
Cô cũng không có vì vậy mà không thoải mái, để cho anh tại bầu trời tự do của chính mình tự do bay lượn, là lựa chọn của cô, cô phải làm, là cố gắng làm một người vợ tốt của anh, đây là khi đáp ứng Tống Sở không ly hôn cô đã đặt ra mục tiêu cho chính mình, nếu quyết định không ly hôn, liền muốn cố gắng cứu vãn cuộc hôn nhân này!
Mẹ chồng cùng em chồng cũng không có cái gì thay đổi, vẫn tham lam như cũ, vẫn như cũ cho cô là người ngoài, mẹ chồng vẫn tính cả đời kéo Tống Sở vào phòng thầm thì, ánh mắt em chồng nhìn Tống Sở vẫn nhiệt tình như cũ, mà ánh mắt nhìn cô vẫn lạnh nhạt như cũ, những thứ này, cô cũng như trước đây đón nhận.
Cô biết Tống Sở sẽ không từ chối yêu cầu của mẹ chồng và em chồng, cho nên cô học cách không quan tâm, dù sao mẹ chồng cũng chỉ là muốn tiền, mà cô vừa lúc có thể đáp ứng, về phần ý nghĩ không an phận của em chồng đối với Tống Sở, cô tin tưởng ông xã nhà mình, mười năm tình cảm của cô và Tống Sở, là đáng giá tin tưởng, cô gái nhỏ yêu đơn phương sẽ không có kết quả.
Cuộc sống như vậy, quả thật giống như trước kia, nhưng là, nếu cứ trôi qua như vậy, cô vẫn có thể tiếp tục chịu đựng, chỉ cần không khiêu chiến ranh giới cuối cùng của cô, chỉ cần, cô có thể cảm thấy tình yêu của Tống Sở. . . . . .
Chỉ cần anh yêu cô, là đủ rồi. . . . . .
Mà Tống Sở, giống như quan tâm cô hơn so với trước kia, sẽ bất ngờ tặng cho cô những món quà nhỏ nhắn, có một lần, còn mua một bó hoa đưa đến phòng làm việc, Tống Sở không phải là người lãng mạn, bọn họ biết nhau mười năm, anh cũng chưa bao giờ tặng hoa cho cô. . . . . .
Được rồi, cứ như vậy đi. . . . . . Cô tự nhủ.
Ngày, cứ như vậy trôi qua, đảo mắt một mùa xuân mới lại tới.
Hàng năm vừa đến tết âm lịch, bạn học ở các nơi khác nhau đều tụ tập trở về.
Lúc này, các bạn học không tránh khỏi tụ tập gặp mặt.
Vào ngày đầu tiên của năm mới, theo thường lệ đám bạn học sẽ tụ hội với nhau.
Hôm đó mới sáng sớm, Phương Di đã gọi Thần Hi ra ngoài, Từ Từ lấy chồng ở xa Thượng Hải cũng trở về, ý tứ của Phương Di là muốn ba người phụ nữ ở buổi tối liên hoan quậy phá một trận.
Vì vậy, hành trình hôm nay của ba người là: buổi sáng đi dạo phố, buổi trưa từ từ mời khách ăn cơm, buổi chiều đi làm tóc, để buổi tối lột xác thành người mới hoàn toàn ở trước mặt bạn học cũ làm nhân vật trung tâm.
Thần Hi rõ ràng cảm thấy sức chiến đấu của chính mình không bằng lúc còn trẻ, sau khi đi dạo mấy vòng, hô to không chịu nổi, gần như cả hành trình là bị Phương Di kéo đi dạo.
Trong lúc các cô ở phòng ăn dùng cơm, Thần Hi dựa lưng vào ghế sofa, rất muốn đá bay giày cao gót.
Bạn đang đọc truyện tại diendanlequydon.com
Phương Di nhìn bộ dạng uể oải của cô, cười trêu ghẹo, "Có phải tối hôm qua bị Tống Sở nhà cậu trừng phạt phải thật lợi hại hay không? Hôm nay bộ dạng của cậu rõ ràng là túng dục quá độ?"
"Ăn thức ăn của cậu đi!" Thần Hi lườm cô một cái.
Từ Từ nghe vậy cũng cười ra tiếng, đồng thời oán giận hai đồng đảng, "Các cậu thật sự quá độc ác, tớ mới trở về, nói thế nào các cậu cũng là địa chủ (người giàu có), vậy mà lại biểu tớ mời khách, đây là có ý gì?"
"Cậu đã gã vào nhà giàu có, không làm thịt cậu thì làm thịt ai?" Phương Di cười đáp lại cô.
Từ Từ liếc cô ấy một cái, "Có ích lợi gì? Làm sao so được với hai người các cậu, chính mình đã là người giàu có!"
"Từ Từ, như thế nào? Ở bên kia vẫn chưa quen sao?" Thần Hi nhớ hai năm trước đây Từ Từ vẫn còn oán trách với cô con dâu nhà giàu không dễ làm, học hỏi một số kinh nghiệm từ cô, hai năm qua không nghe cô ấy nói lại nữa, nghĩ là mọi việc đã tốt hơn rồi chứ.
Từ Từ than một tiếng, "Nói như thế nào đây? Tớ coi như là không ngừng trong đấu tranh lớn lên!"
"Nhữn lời này như thế nào lại giống như lời tớ đã từng nói vậy chứ? Anh ta không tốt với cậu sao? Hay là mẹ chồng ngược đãi cậu?" Phương Di liên tục hỏi.
"Anh ấy đối với tớ tốt lắm, chính là mẹ chồng, xem thường tớ, chỉ trích tớ. . . . . ."
Vì vậy, chủ đề lần này biến thành cuộc gặp phê phán mẹ chồng, Phương Di và Từ Từ luân phiên kể về những sai trái của mẹ chồng, chỉ có Thần Hi, tâm sự giấu kín dưới đáy lòng, không có tùy ý mở miệng.
Thật ra thì tình huống của Phương Di và Thần Hi không sai biệt lắm, bối cảnh nhà họ Phương cũng không tồi, mà ông xã Phương Di cũng là người vùng khác, là bạn học thời đại học của Phương Di, trong nhà vẫn còn làm nông, điển hình con trai miền nam, cũng là một người vô cùng hiếu thuận, kết hôn mấy năm nay, Phương Di và mẹ chồng bất hòa, không biết đã kể khổ bao nhiêu lần với Thần Hi, nhưng về sau cũng dần dần chuyển biến tốt lắm, Thần Hi cũng không biết cô dùng cách gì, khó có dịp tụ chung một chỗ như hôm nay, cô thật sự rất muốn hiểu rõ, vì vậy liền hỏi Phương Di, "Phương Di, rốt cuộc bạn làm thế nào thu phục mẹ chồng bạn vậy?"
"Hợp ý!" Phương Di đơn giản ném cho cô bốn chữ (tiếng trung có bốn chữ này nhé mn投其所好), "Mẹ chồng tớ là một người vô cùng tiết kiệm, trước kia luôn nói tớ lãng phí, mới đầu tớ thật sự không phục, tớ lãng phí cũng là lãng phí tiền của tớ, liên quan gì tới bà, nhưng sau này lại cảm thấy, tội gì vì chuyện nhỏ này mà giận dỗi, liền giả bộ tiết kiệm, lại không khó, ví như tớ mua quần áo rõ ràng vài ngàn, tớ lại nói có mấy trăm, sau đó mua cho ông xã còn đắt hơn so với tớ, người nhà quê, đều xem đàn ông là trung tâm, bà thấy tớ đối xử tốt với con trai bảo bối, bà liền cao hứng. . . . . ."
Thần Hi vừa nghe, biện pháp thứ nhất này cũng không thích hợp với cô. . . . . . Mẹ chồng Phương Di tiết kiệm, còn mẹ chồng cô chỉ sợ người khác không biết cô có nhiều tiền, hận không thể lấy sổ tiết kiệm lật cho người khác xem. . . . . . pass. . . . . ."Vậy cái thứ hai là gì?" Cô tiếp tục hỏi.
Cuối cùng không nhịn được ôm cô vào trong ngực, nụ hôn cực nóng rơi vào trên cổ cô.
Cô không có cự tuyệt, cánh tay vòng quanh trên cổ của anh, nghênh đón môi của anh. . . . . .
Đang quấn quýt si mê trong nụ hôn ngọt ngào, điện thoại di động trên tủ đầu giường của anh vang lên.
Chuyện như vậy không phải lần đầu tiên, cô có chút uể oải, cho rằng lại là người nhà họ Tống, thọt vào người anh, "Nghe điện thoại."
Thế nhưng anh lại không để ý tới, chỉ là tiếp tục hôn thân thể cô, tay cũng không rời đi da thịt bóng loáng của cô.
Thế nhưng điện thoại vẫn một mực đổ chuông, cô có chút tức giận, đưa tay lấy qua đây, vừa nhìn điện thoại, cũng không phải người nhà họ Tống, vội vàng đưa cho anh, "Nghe điện thoại! Hay là có chuyện gì gấp!"
Anh cũng liếc nhìn cuộc gọi tới, đoạt lấy điện thoại di động, cắt đứt, tắt máy, "Không biết! Đừng để ý tới!" (có gian tình... mọi người cố gắng chờ nha)
Nếu chính anh còn không để ý tới, cô còn lo lắng làm gì? Mừng rỡ không có ai quấy rầy, cô đưa tay tắt đèn, cùng anh dung nhập vào bóng tối. . . . . .
Anh đêm nay, nhiệt tình đến mức không bình thường, giống như trở lại thời gian mới nếm thử **, không biết thỏa mãn, thế nhưng giằng co cô đến hơn nửa đêm.
Càng làm cho cô bất ngờ, anh không biết dán vào lỗ tai của cô nói bao nhiêu lần câu "Bà xã, anh yêu em. . . . . ."
Nhiệt tình cùng triền miên như vậy, làm cho cô dường như có chút không quen, nhưng là, cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, anh cũng không có cho cô bất kỳ cơ hội phân tâm nào, một lần lại một lần làm cho cô trầm mê, cho đến khi cô thật sự không có cách nào chịu đựng, mệt mỏi đến không thể nào chống đỡ được nữa, không có cách nào nhúc nhích, cuối cùng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Một khắc thanh tỉnh sau cùng kia, cô nghĩ, nhiệt tình của anh, có lẽ là bởi vì lần này bọn họ giận dỗi quá lâu nên tích tụ mà bộc phát, lại có lẽ là bởi vì lần này thật sự hù sợ anh, anh thật sự cho là cô muốn ly hôn, lúc này mất mà được lại, cho nên cực kỳ hưng phấn. . . . . .
Nhiệt tình dần dần mất đi, đêm lạnh như nước.
Anh ôm cô ngủ say, trong bóng tối, một tay chạy loạn trên cơ thể cô.
Mười năm rồi, cô vẫn xinh đẹp giống như trước kia, phải nói, càng ngày càng xinh đẹp. Cô lúc này, làn da vẫn giống như trước kia mượt mà bóng loáng, vóc người cũng không có bởi vì sinh con mà biến dạng, ngược lại, chính là bởi vì có con, khiến cô so với thời kỳ thiếu nữ còn nở nang hơn, càng thêm có lồi có lõm.
Ngón tay theo sợi tóc mượt mà của cô trượt xuống, mơn trớn cánh tay của cô, eo thon, cuối cùng dừng lại ở trước ngực cô, nhẹ nhàng vân vê, cảm giác co dãn và mềm mại so với ngày trước càng tốt đẹp hơn, cô như vậy, làm sao khiến anh không lưu luyến được cơ chứ?
Anh buộc chặt cánh tay, ôm cô càng chặt hơn, đầu cũng vùi sâu vào trong tóc cô, ngửi hương thơm trong tóc của cô, thì thầm, "Thần Hi, anh chỉ có em, chỉ cần em. . . . . ."
Giống như, là nói với cô, nhưng cũng giống như, là nói với chính mình. . . . . .
Đúng vậy, cho tới bây giờ, cô là người phụ nữ duy nhất của anh, cũng là người phụ nữ duy nhất anh muốn. . . . . .
Thường thường sau khi gió to mưa lớn qua đi, chắc chắc sẽ có thời tiết vô cùng tốt.
Trải qua sự kiện này, Tống Sở và Tả Thần Hi có một đoạn thời gian như hình với bóng, người một nhà mỗi ngày sẽ cùng nhau ăn cơm, vào chủ nhật, Tống Sở sẽ cùng cô đi dạo phố, cùng với các con đi chơi, ngay cả Hạo Nhiên cũng cảm thấy rất kỳ quái, thời gian rãnh của ba ba giống như càng ngày càng nhiều.
Chỉ là, tình trạng này không cách nào kéo dài lâu thêm nữa, trừ phi Tống Sở buông tha sự nghiệp của anh.
Thật sự Thần Hi cảm thấy vô cùng đau lòng, cô hiểu rõ Tống Sở bận rộn đến mức nào, huống chi công ty Tống Sở vẫn còn đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp, làm sao có thể có nhiều thời gian cùng cô đi dạo phố ăn cơm chứ? Theo ý cô, Tống Sở là đang cố gắng, cố gắng thực hiện cam kết cùng cô vui vẻ sống qua ngày.
Cô thích cuộc sống có Tống Sở ở bên người, cô muốn sớm sớm chiều chiều chính là như vậy, chỉ là người một nhà cùng nhau ăn cơm đi ngủ trải qua cuộc sống gia đình bình thường, nhưng là, Tống Sở là người như thế nào cô rất rõ ràng, cô không hy vọng anh vì cô mà trói buộc bước chân của mình, cho nên, sau một đoạn thời gian, khi Tống Sở lần đầu tiên nói ra chủ nhật này muốn đi gặp khách hàng không thể theo bên cạnh cô, cô rất rộng lượng để cho anh đi, sau đó từ từ, loại tình huống này lại càng ngày càng nhiều, anh không về nhà ăn cơm cũng càng ngày càng nhiều, vì vậy, lại trở về như lúc ban đầu.
Cô cũng không có vì vậy mà không thoải mái, để cho anh tại bầu trời tự do của chính mình tự do bay lượn, là lựa chọn của cô, cô phải làm, là cố gắng làm một người vợ tốt của anh, đây là khi đáp ứng Tống Sở không ly hôn cô đã đặt ra mục tiêu cho chính mình, nếu quyết định không ly hôn, liền muốn cố gắng cứu vãn cuộc hôn nhân này!
Mẹ chồng cùng em chồng cũng không có cái gì thay đổi, vẫn tham lam như cũ, vẫn như cũ cho cô là người ngoài, mẹ chồng vẫn tính cả đời kéo Tống Sở vào phòng thầm thì, ánh mắt em chồng nhìn Tống Sở vẫn nhiệt tình như cũ, mà ánh mắt nhìn cô vẫn lạnh nhạt như cũ, những thứ này, cô cũng như trước đây đón nhận.
Cô biết Tống Sở sẽ không từ chối yêu cầu của mẹ chồng và em chồng, cho nên cô học cách không quan tâm, dù sao mẹ chồng cũng chỉ là muốn tiền, mà cô vừa lúc có thể đáp ứng, về phần ý nghĩ không an phận của em chồng đối với Tống Sở, cô tin tưởng ông xã nhà mình, mười năm tình cảm của cô và Tống Sở, là đáng giá tin tưởng, cô gái nhỏ yêu đơn phương sẽ không có kết quả.
Cuộc sống như vậy, quả thật giống như trước kia, nhưng là, nếu cứ trôi qua như vậy, cô vẫn có thể tiếp tục chịu đựng, chỉ cần không khiêu chiến ranh giới cuối cùng của cô, chỉ cần, cô có thể cảm thấy tình yêu của Tống Sở. . . . . .
Chỉ cần anh yêu cô, là đủ rồi. . . . . .
Mà Tống Sở, giống như quan tâm cô hơn so với trước kia, sẽ bất ngờ tặng cho cô những món quà nhỏ nhắn, có một lần, còn mua một bó hoa đưa đến phòng làm việc, Tống Sở không phải là người lãng mạn, bọn họ biết nhau mười năm, anh cũng chưa bao giờ tặng hoa cho cô. . . . . .
Được rồi, cứ như vậy đi. . . . . . Cô tự nhủ.
Ngày, cứ như vậy trôi qua, đảo mắt một mùa xuân mới lại tới.
Hàng năm vừa đến tết âm lịch, bạn học ở các nơi khác nhau đều tụ tập trở về.
Lúc này, các bạn học không tránh khỏi tụ tập gặp mặt.
Vào ngày đầu tiên của năm mới, theo thường lệ đám bạn học sẽ tụ hội với nhau.
Hôm đó mới sáng sớm, Phương Di đã gọi Thần Hi ra ngoài, Từ Từ lấy chồng ở xa Thượng Hải cũng trở về, ý tứ của Phương Di là muốn ba người phụ nữ ở buổi tối liên hoan quậy phá một trận.
Vì vậy, hành trình hôm nay của ba người là: buổi sáng đi dạo phố, buổi trưa từ từ mời khách ăn cơm, buổi chiều đi làm tóc, để buổi tối lột xác thành người mới hoàn toàn ở trước mặt bạn học cũ làm nhân vật trung tâm.
Thần Hi rõ ràng cảm thấy sức chiến đấu của chính mình không bằng lúc còn trẻ, sau khi đi dạo mấy vòng, hô to không chịu nổi, gần như cả hành trình là bị Phương Di kéo đi dạo.
Trong lúc các cô ở phòng ăn dùng cơm, Thần Hi dựa lưng vào ghế sofa, rất muốn đá bay giày cao gót.
Bạn đang đọc truyện tại diendanlequydon.com
Phương Di nhìn bộ dạng uể oải của cô, cười trêu ghẹo, "Có phải tối hôm qua bị Tống Sở nhà cậu trừng phạt phải thật lợi hại hay không? Hôm nay bộ dạng của cậu rõ ràng là túng dục quá độ?"
"Ăn thức ăn của cậu đi!" Thần Hi lườm cô một cái.
Từ Từ nghe vậy cũng cười ra tiếng, đồng thời oán giận hai đồng đảng, "Các cậu thật sự quá độc ác, tớ mới trở về, nói thế nào các cậu cũng là địa chủ (người giàu có), vậy mà lại biểu tớ mời khách, đây là có ý gì?"
"Cậu đã gã vào nhà giàu có, không làm thịt cậu thì làm thịt ai?" Phương Di cười đáp lại cô.
Từ Từ liếc cô ấy một cái, "Có ích lợi gì? Làm sao so được với hai người các cậu, chính mình đã là người giàu có!"
"Từ Từ, như thế nào? Ở bên kia vẫn chưa quen sao?" Thần Hi nhớ hai năm trước đây Từ Từ vẫn còn oán trách với cô con dâu nhà giàu không dễ làm, học hỏi một số kinh nghiệm từ cô, hai năm qua không nghe cô ấy nói lại nữa, nghĩ là mọi việc đã tốt hơn rồi chứ.
Từ Từ than một tiếng, "Nói như thế nào đây? Tớ coi như là không ngừng trong đấu tranh lớn lên!"
"Nhữn lời này như thế nào lại giống như lời tớ đã từng nói vậy chứ? Anh ta không tốt với cậu sao? Hay là mẹ chồng ngược đãi cậu?" Phương Di liên tục hỏi.
"Anh ấy đối với tớ tốt lắm, chính là mẹ chồng, xem thường tớ, chỉ trích tớ. . . . . ."
Vì vậy, chủ đề lần này biến thành cuộc gặp phê phán mẹ chồng, Phương Di và Từ Từ luân phiên kể về những sai trái của mẹ chồng, chỉ có Thần Hi, tâm sự giấu kín dưới đáy lòng, không có tùy ý mở miệng.
Thật ra thì tình huống của Phương Di và Thần Hi không sai biệt lắm, bối cảnh nhà họ Phương cũng không tồi, mà ông xã Phương Di cũng là người vùng khác, là bạn học thời đại học của Phương Di, trong nhà vẫn còn làm nông, điển hình con trai miền nam, cũng là một người vô cùng hiếu thuận, kết hôn mấy năm nay, Phương Di và mẹ chồng bất hòa, không biết đã kể khổ bao nhiêu lần với Thần Hi, nhưng về sau cũng dần dần chuyển biến tốt lắm, Thần Hi cũng không biết cô dùng cách gì, khó có dịp tụ chung một chỗ như hôm nay, cô thật sự rất muốn hiểu rõ, vì vậy liền hỏi Phương Di, "Phương Di, rốt cuộc bạn làm thế nào thu phục mẹ chồng bạn vậy?"
"Hợp ý!" Phương Di đơn giản ném cho cô bốn chữ (tiếng trung có bốn chữ này nhé mn投其所好), "Mẹ chồng tớ là một người vô cùng tiết kiệm, trước kia luôn nói tớ lãng phí, mới đầu tớ thật sự không phục, tớ lãng phí cũng là lãng phí tiền của tớ, liên quan gì tới bà, nhưng sau này lại cảm thấy, tội gì vì chuyện nhỏ này mà giận dỗi, liền giả bộ tiết kiệm, lại không khó, ví như tớ mua quần áo rõ ràng vài ngàn, tớ lại nói có mấy trăm, sau đó mua cho ông xã còn đắt hơn so với tớ, người nhà quê, đều xem đàn ông là trung tâm, bà thấy tớ đối xử tốt với con trai bảo bối, bà liền cao hứng. . . . . ."
Thần Hi vừa nghe, biện pháp thứ nhất này cũng không thích hợp với cô. . . . . . Mẹ chồng Phương Di tiết kiệm, còn mẹ chồng cô chỉ sợ người khác không biết cô có nhiều tiền, hận không thể lấy sổ tiết kiệm lật cho người khác xem. . . . . . pass. . . . . ."Vậy cái thứ hai là gì?" Cô tiếp tục hỏi.
Bình luận truyện