Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)

Chương 37: Nhớ nhà cũng mong em (2)



Lúc Quảng Đông thống nhất, Phụng hệ trở thành quân phiệt nắm quyền.

Quân phiệt Phụng hệ vì chiến sự thất bại, từng cầu xin người Nhật giúp đỡ, sau đó, Quang Đông Nhật Bản tăng cường binh lực đến Phụng Thiên, hỗ trợ Phụng hệ giành chiến thắng. Chuyện này từng bị giới báo chí kinh thành vạch trần, gây nên một hồi sóng gió.

Cùng năm, tổng biên tờ Kinh báo và tổng biên tờ Xã hội Nhật báo lần lượt bị quân phiệt Phụng hệ xử bắn.

Sau khi Kinh báo đình bản, vị phóng viên kia đến tìm Hà Vị.

Hai người nhắc đến cảnh tổng biên Thiệu trên pháp trường, hướng về phía người giám hình nói một câu “Các vị không cần tiễn”, dứt lời liền cười to rồi tắt thở.

Nói xong, phóng viên mắt đỏ hoe. Cô nghe thấy càng thêm đau lòng.

“Cô hai”, phóng viên Hồ Thịnh Thu nói với cô, “Lần này chúng ta không cách nào hợp tác được”.

Năm nay cô định nhúng tay vào mảng radio và vô tuyến điện, khổ nỗi không tìm được thị trường, vốn muốn cùng Kinh báo bắt tay hợp tác mở một chương trình phát sóng radio, trước tiên thử thúc đẩy thị trường.

Vì chuyện này cô còn soạn sẵn nội dung phát sóng, buổi sáng là tin tức tiền tệ, buổi tối sẽ phát thời sự, muộn hơn một chút thì mở đĩa nhạc…

Bây giờ báo chí đình bản, chuyện này chỉ có thể tạm gác lại.

“Đến làm việc cho tôi đi”, Hà Vị nói với hắn, “Giúp tôi làm mảng radio”.

Cô giảng giải: “Có ngàn vạn con đường để đất nước phát triển, công nghiệp cũng là một trong số đó. Hiện giờ trên thị trường toàn là máy tây dương, một ngày người tây dương không bán cho chúng ta nữa, không phải sẽ rơi vào thế bị động hay sao. Nếu chúng ta có thể tự mình sản xuất thì không còn gì đáng lo”.

Chờ khi phát triển hưng thịnh, mỗi nhà đều có một cái.

“Có điều cần ít nhất mười năm mới nhìn thấy được sự phồn vinh của ngành sản xuất này”, cô nghiêm túc nói, “Để có cây phải kiên nhẫn trồng”.

Cô nhìn trúng tầm nhìn của một người phóng viên như Hồ Thịnh Thu, muốn nhờ hắn để mở rộng thêm ngành sản xuất mới.

Đối với Hồ Thịnh Thu mà nói, đây là một thế giới khác hoàn toàn, hắn chưa từng nghĩ đến phương diện này.

“Quay về suy nghĩ hai ngày, sau đó hẵng trả lời tôi”. Cô bảo.

Hai ngày sau, Hồ Thịnh Thu lần nữa đến Hà nhị phủ, hạ quyết tâm, bước chân vào ngành công nghiệp sản xuất.

Đêm vừa buông, cô nhận được một tin tốt, bắc phạt bắt đầu rồi.

Quân Khương thấy cả đêm cô vui vẻ vô cùng, chống cằm nhìn Tư Niên luyện chữ, đợi Tư Niên ngủ say, cô lại đem từng tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh đã khô mực xếp vào trong rương, vẫn một mặt tươi cười, đương nhiên vì cô cao hứng. Quân Khương trước nay tính tình chững chạc hiếm khi nhiều lời, khó nhịn được hỏi một câu không đầu không đuôi: “Vì sao nhà mình không xuôi Nam ạ?”

Cô cười: “Chị chuyển hướng kinh doanh vận tải đường bộ, đúng là có dự định xuôi Nam”. 

Mấy năm nay bận rộn đủ thứ cũng là vì chuyển đến phía Nam.

“Cường long không áp địa đầu xà” [1], kinh doanh cũng như thế. Vận tải đường thuỷ của Hà gia rất lớn, đến phương Nam tranh bát cơm của người ta sẽ khiến kẻ khác khinh thường, cũng vô cùng nguy hiểm. Cô không muốn khiến người ta nghĩ mình mở rộng địa bàn để độc chiếm thị trường, thế nên hai năm nay luôn cố gắng lấy lòng người khác, phân chia đường biển của phương Bắc cùng tuyến hải ngoại cho những ông lớn trong ngành, lại thay đổi tài nguyên nguồn lực phía Nam.

[1] Nghĩa đen là con rồng dù mạnh đến đâu cũng không thể đàn áp được rắn đất trong địa bàn của nó. Nghĩa bóng thường được dùng tương tự câu “Lệnh vua thua lệ làng”, “nhập gia tuỳ tục”.

“Có điều nếu muốn chuyển toàn bộ thì rất khó”, cô cười khổ, “Làm ăn buôn bán, đặc biệt là sản nghiệp càng lớn, lại càng khó di dời địa bàn. Không riêng gì nhà chúng ta, bất kể tỉnh thành nào cũng không muốn buông tha nguồn thu nhập thuế từ những gia đình giàu đó trong vùng. Chuyện này không đơn giản như chuyển nhà”.

Nhưng ít nhất cô muốn tìm một thành phố lớn cùng loại, để phát triển ngành công nghiệp nhẹ.

Ví như, Nam Kinh.



Quân bắc phạt tiến vào Vũ Hán.

Người từ phương Nam mang theo một hộp mây đan đến văn phòng Bắc Kinh. Hộp vuông đựng lon trà bằng sắt hoạ tiết Cảnh Thái lam [2], phía trong có một cái nút gỗ, khi kéo ra hoa quế khô vung vãi khắp nơi. Còn thêm một tờ giấy: Quế mọc thành rừng, gọi là Quế Lâm.

[2] Một dạng thức thủ công mỹ nghệ nổi tiếng của TQ, thường được ứng dụng vào đồ men sứ, đồ gốm hoặc đồ đồng

(hình minh hoạ)

Cô ngửi hương hoa quế, đoán đây là quà Tạ Vụ Thanh gửi từ Quế Lâm đến Vũ Hán. 

Người này thật lãng mạn, anh tắm máu trên chiến trường, vừa vào thành Vũ Hán, đáng lẽ nên gặp mặt nhân tài. Ấy vậy mà ngàn dặm xa xôi chuẩn bị lễ vật, gửi đến chỗ cô trước tiên.

Thế cuộc bắc phạt như chẻ tre, không đến mười tháng, từ Vũ Hán đến Giang Chiết [3], rất nhanh đã kéo đến Thượng Hải, Nam Kinh.

[3] Giang Chiết chỉ khu vực hạ lưu sông Dương Tử, bao gồm hai tỉnh Giang Tô và Chiết Giang

Một bức điện tín từ phương Nam gần như cùng lúc gửi đến nhà chú chín ở Thiên Tân, nội dung rất ngắn: Tháng Tư Kim Lăng hoa hoè xum xuê, một hồi trông mong.

Đây đúng là những gì cô muốn làm.

Vì sợ trên đường đi gặp nguy hiểm, Hà Vị quyết định không dẫn theo Tư Niên xuôi nam. Tư Niên vất vả cả đêm, vô cùng nghiêm túc viết một trang “Hà thanh hải yến, thời hoà tuế phong” [4], sau đó cuộn tròn cẩn thận rồi cất vào trong ống bìa cứng, nhờ cô đưa tận tay người cha chưa từng gặp mặt nhưng đã sớm khắc ghi trong lòng.

[4] Ý nghĩa “Đất nước thái bình, mùa màng bội thu”

Hà Vị mang theo món quà nhỏ ấy, đầu tháng Tư khởi hành đến Kim Lăng.

Khi cô vừa xuống tàu hoả, liền gắt gặp thư ký của cô hai Tạ gia.

“Cô hai Hà có từng đến thành Nam Kinh chưa?”

“Hồi trước từng tới, có điều đi bằng tàu thuỷ, không phải ngồi tàu hoả”. Cô đáp lời.

Cô đứng nhìn mái vòm hình tròn trên hành lang sân ga, thật xinh đẹp làm sao.

Xe ô tô chở cô đến một toà nhà nhỏ nằm trên đường Di Hoà.

Người chờ sẵn trong thư phòng không phải cô hai Hà – chủ nhân của toà nhà, mà là chị cả của Tạ Vụ Thanh. Cô cả vừa tiễn một người khách đi, nghe thư ký báo Hà Vị đã đến, lại nói mình muốn đi rửa mặt sạch sẽ, chải tóc gọn gàng quay lại sau, khiến bản thân cô cũng có chút khẩn trương.

Tiếng giày cao gót theo nhịp bước chậm rãi truyền đến từ ngoài thư phòng. Hà Vị tức khắc lễ phép đứng dậy, chỉ trông thấy cô cả Tạ gia mặc sườn xám dài tay sắc trắng, nhận lấy tách trà của thư ký vừa chuẩn bị, đích thân mang vào.

“Mau ngồi đi”, cô cả Tạ gia vừa gặp mặt liền nói, “Chị định đeo kính, không nhớ đã để ở thư phòng này”.

Cô cả Tạ đặt khay trà xuống, cầm lấy gọng kính trên một quyển sách gần đó, đeo lên mắt, xoay người liền cười tủm tỉm nhìn Hà Vị: “Nghe tên em đã lâu, quên mất đây là lần đầu chúng ta gặp gỡ”.

Tuổi tác cô cả Tạ không còn nhỏ, nhưng khí khái trong đôi mắt phượng vẫn không hề thuyên giảm. Nếu hỏi chị ấy và Tạ Vụ Thanh giống nhau ở điểm nào, hẳn là đôi mắt ấy, đuôi mắt lúc nào cũng khẽ nhếch, mang theo ánh nhìn sâu thẳm không khác biệt.

Hai người ngồi đối diện.

Tuổi Hà Vị chỉ bằng một nửa chị ta, tuy nói bọn họ ngang hàng, nhưng lại không khác gì gặp mặt trưởng bối.

Cô cả Tạ vươn tay, chủ động sáp lại gần, ôm chặt cô: “Như vậy tốt rồi, không cần khẩn trương”.

Chỉ một cái ôm đã xua tan tất thảy không quen cùng câu nệ.

Trong lòng cô cả Tạ từ lâu đã xem cô như người một nhà, rất nhanh nhắc đến chuyện bắc phạt, chưa đầy hai câu thì dừng lại.

“Không bàn chuyện công nữa, nói chuyện em với chú út Thanh trước đi”, cô cả Tạ cười nói, “Nó đang trên đường từ Vũ Hán về đây. Hành trình của đứa em trai này trước nay đều được bảo mật, đến bản thân chị cũng không rõ lắm. Em kiên nhẫn chờ thêm hai ngày nhé”.

Cô cả Tạ như sợ cô không đợi được, lại nói: “Nhiều nhất cũng chỉ hai ngày sẽ về, nó cũng gấp muốn được gặp em”.

Hà Vị khẽ cười, gật đầu.

“Lần này hai đứa cẩn thận bàn bạc lại xem, đừng chờ đợi nữa. Vợ chồng trong cách mạng mỗi người một nơi là chuyện thường tình, cuộc sống này vẫn phải tiếp diễn, em nhìn em Ba của chị còn không phải thế sao? Chị với nó âm dương cách biệt với tiên sinh của mình, nhớ lại quá khứ, thường hối hận vì không sớm kết hôn”.

Cô cả sợ cô đau lòng theo nên giải thích: “Đều đã qua rồi, chị chỉ sợ hai đứa ôm tiếc nuối mới nhắc nhở một chút”.

Cô gật nhẹ đầu: “Trước lúc đi, chú hai của em cũng từng nói thế”.

“Vậy thì tốt”. Cô cả vui vẻ hẳn lên.

Không hiểu sao, khi cô vừa gặp người nhà Tạ gia liền thấy thân thiết vô cùng, như thể gặp người thân thật sự của mình.

Ngẫm lại, đúng là cô và Tạ Vụ Thanh đã chờ đợi thật lâu. Năm nay anh cũng ba mươi hai tuổi rồi.

Sau khi cô cả gặp mặt cô liền rời khỏi Nam Kinh.

Thư ký của cô hai Tạ tiếp đón cô, sắp xếp cho cô ở lại toà nhà này để chờ Tạ Vụ Thanh.

Vị thư ký kia hỏi ý cô có muốn đi dạo Nam Kinh không, cô cười đáp, không gấp, phải giải quyết chuyện làm ăn trong nhà đã.

Tháng trước, Hồ Thịnh Thu đã đến Nam Kinh, từ đó đến nay vẫn luôn ngơ ngác trong nhà máy sản xuất linh kiện nhỏ vừa mua lại. Khu xưởng này vốn chuẩn bị sản xuất máy thu thanh và vô tuyến điện, hiện vẫn đang ở giai đoạn chế tạo linh kiện nhỏ, ví như bản mạch điện và cuộn dây. Cô có kế hoạch trong vòng ba năm sẽ sản xuất máy biến thế và tụ điện, bắt đầu từ các loại linh kiện chủ chốt, từng chút đi lên.

Chạng vạng hôm sau, Hồ Thịnh Thu cùng hai người kỹ sư mang theo bản vẽ kết cấu lõi, phấn chấn tìm đến toà nhà cô ở, ngồi trong thư phòng tiếp khách ở tầng trệt giải thích cho cô hiểu.

Vì trời tối sớm nên cô bật đèn điện. Bất ngờ đèn tắt ngúm.

Trong căn phòng tối om, mọi người đều sửng sốt.

Đèn đường bên ngoài vẫn sáng, Hồ Thịnh Thu đẩy cửa sổ, thấy bên kia đường và mấy căn hộ lân cận còn cháy đèn.

“Chắc do mạch điện gặp vấn đề”. Một kỹ sư trong nhà máy nói.

Hồ Thịnh Thu bất ngờ đóng chặt cửa, sắc mặt hơi biến đổi: “E là gặp phiền phức rồi”.

Bên ngoài có mười mấy người lạ mặt, toàn thân mặc đồ đen chờ sẵn trước cửa, ngoài ra còn có ô tô quân dụng. Nhiều năm Hồ Thịnh Thu luôn có qua lại cùng các thế lực quân phiệt, hắn vô cùng nhạy cảm với những chuyện này.

Quản gia trong nhà thắp đèn dầu, vừa đến phòng khách, cửa lớn đã bị người khác đẩy ra.

Hà Vị đứng trong thư phòng, nhìn bóng dáng mười mấy người nhanh chân đi vào, kẻ cầm đầu nhận ra cô: “Là cô hai Hà?”

Hồ Thịnh Thu gặp phải cảnh này, cố gắng bình tĩnh, mỉm cười giành lời: “Các vị có biết đây là nhà riêng không?”

“Tất nhiên là biết”, đối phương đứng trong bóng tối đáp lại, “Kim Lăng có biến động lớn, chúng tôi lo lắng an nguy của cô hai Hà nên đặc biệt đến đây, đón cô hai đến một nơi an toàn”.

Thư ký cô hai Tạ nghe tiếng động liền chạy tới phòng khách.

Thư ký tiến lên, nói: “Đây là khách của cô hai nhà chúng tôi —”

Người đàn ông nói chuyện nãy giờ cũng bước đến, móc ra một khẩu súng.

Thư ký không đoán được loại chuyện này lại có thể xảy ra ở đây, sợ làm Hà Vị bị thương, không dám nhúc nhích.

“Bất kỳ ai muốn gặp tôi”, Hà Vị nhìn người đàn ông cầm súng, “đều không cần làm bị thương những người ở đây. Đặc biệt là nhóm kỹ sư trong nhà xưởng và toàn bộ người có mặt trong phòng”.

Trước mắt cô xem Hồ Thịnh Thu như kỹ sư, lại nói thư ký không khác gì người quản gia coi nhà, cố tình giảm nhẹ thân phận của họ.

Chỉ cần hai người kia không bị dẫn theo, có thể nhanh chóng truyền tin ra ngoài.

Đối phương không nhiều lời, hơi nghiêng người, làm một động tác “mời”.

Hà Vị nhờ Hồ Thịnh Thu đưa mình áo khoác, cô mặc vào liền bước theo bọn họ.

Lúc cô và tiên sinh áo đen xuống thềm, cảm thấy may mắn vì không dây dưa quá lâu, số người trước cửa nhìn qua nhiều hơn họ gấp hai ba lần, căn bản vài người trong toà nhà này không thể đối phó nổi.

Đối phương xem như khách sáo, dẫn cô đến một nhà dân cạnh sông Tần Hoài, để lại hai tên canh chừng trong phòng, số còn lại rút đi hết. Lúc tới nơi, Hà Vị thấy xe chạy vài vòng mới rẽ vào đây, trong đầu nghĩ, nơi này nhà dân đông đúc, nước sông sóng sánh, mà cô bị giam trong một gian phòng nhỏ giống như đá vụn ném xuống biển lớn, cho dù có người đến tìm cô, nhất thời cũng không phát hiện.

Cuối cùng có chuyện gì xảy ra?

Là vì Hà gia, hay do Tạ gia?

Cho dù là kẻ thù Hà gia, cũng không có thế lực lớn như thế ở Kim Lăng. Nếu là Tạ gia… hiện giờ ở đây là đất của quân bắc phạt, vốn dĩ Tạ gia phải an toàn nhất mới đúng.

Hai người được giữ trong phòng trông coi, một tấc không rời.

Cô ngồi trên ghế sô pha vải bố cũ kỹ, suy nghĩ mấy giờ đồng hồ, không tìm ra manh mối.

Rạng sáng hơn năm giờ.

Cả đêm Hà Vị không ngủ, đúng lúc đầu đau như búa bổ, bị tiếng mở cửa làm bừng tỉnh.

Cô vừa nhướng mắt, lại gặp một người đã lâu không thấy, là Tôn Duy Tiên.

… Sau khi hoà đàm thất bại, đây là vị tướng quân đã biến mất không dấu vết trên đường xuôi nam.

Tôn Duy Tiên cùng một người đàn ông lạ mặt khác bước vào, họ bảo nhóm người kia canh chừng ngoài cửa. Người ấy vừa nhìn đã biết là cùng thứ bậc với Tôn Duy Tiên, cũng là một tướng lĩnh cấp cao, chẳng qua hai người họ không mặc quân phục.

Tôn Duy Tiên bước đến trước mặt cô: “Cô hai”.

Cô muốn đứng dậy, Tôn Duy Tiên liền ra hiệu, bảo cô không cần nhúc nhích.

Hắn kéo ghế tựa, ngồi xuống đối diện Hà Vị, bày ra tư thế muốn bàn chuyện trọng đại. Mà một người khác lại ngồi trên ghế cạnh cửa, giống như đang theo dõi họ nói chuyện.

“Chúng tôi tôn trọng nhà công nghiệp dân tộc như cô hai”, Tôn Duy Tiên tỏ thái độ trước, “Đồng thời cũng hy vọng cô hai có thể phối hợp với chúng tôi, tìm Tạ Vụ Thanh”.

Cô hốt hoảng, tiêu hoá lời hắn nói: “Tôi không hiểu ý anh”.

Tôn Duy Tiên chăm chú nhìn cô: “Lần này cô hai xuôi nam, chỉ e không phải vì làm ăn buôn bán, mà là muốn gặp mặt Tạ Vụ Thanh đúng không?”

Hà Vị không phủ nhận: “Vốn định vậy”.

Cô nói tiếp: “Có điều mấy ngày trước gặp được chị anh ấy, sợ rằng anh không kịp về Nam Kinh”.

Tôn Duy Tiên trầm mặc vài giây, nhắc nhở cô: “Cô hai vẫn nên nói thật thì hơn”.

Cô không đáp lời. Tôn Duy Tiên lại đối diện nhìn cô.

Người đàn ông trung niên ở cửa bất ngờ đứng dậy, cắt ngang bọn họ: “Nếu cô hai không muốn hợp tác, vậy ở đây đợi mấy ngày. Chờ mọi chuyện lắng xuống, chúng ta lại bàn tiếp”.

Hai người kia rất nhanh đã đi.

Cô như đứng trong màn sương mù sâu hun hút, không nhìn thấy con đường phía trước, cũng không tìm được đường lui, trong căn nhà nhỏ xứ lạ, chỉ biết chờ đợi. Gian nhà này không đối diện bờ sông, ban ngày yên tĩnh vô cùng. Đến đêm, tiếng đàn hồ xa xăm trên sông Tần Hoài cùng ánh sáng phát ra từ đèn măng-sông khiến cô càng thêm nóng ruột.

Bọn họ không bỏ đói cô, nhưng vẫn giữ vài người lại trông chừng, không nói chuyện cũng không cho cô biết bất kỳ tin tức hữu dụng nào.

Khuya hôm sau, Tôn Duy Tiên cùng bị quan quân lần trước lại đến, nhưng chuyến này đổi thành người sĩ quan ấy nói chuyện với cô.

“Hiện giờ đại cục đã định, tôi cũng không ngại tiết lộ cho cô biết”, người đàn ông kia nói, “Mấy ngày qua ở Thượng Hải và Quảng Châu chết không ít người. Bất luận là quân bắc phạt, trường quân sự Hoàng Phố hay những kẻ có địa vị cao trong xã hội, chúng tôi quyết không nương tay, tất yếu phải thanh trừ hết thảy từ trong ra ngoài những ai có quan hệ với chủ nghĩa cộng sản”.

Hắn dứt lời lại tiếp: “Tạ gia bối cảnh thế nào, cho dù cô hai không rõ chắc cũng nên biết. Cô là người làm ăn, phải hiểu thế cục hiện thời, ai cũng không trốn thoát được”.

Hà Vị nhìn người đàn ông đối diện, hoàn toàn không thốt nên lời.

Bắc phạt chỉ mới đánh được một nửa, người từng sóng vai tác chiến bất ngờ đổi ngược họng súng ư? Trực tiếp sát hại sao?

Trong đó có bạn bè từng học ở Hoàng Phố, huấn luyện viên dốc hết tiền của vì họ, còn có các chiến hữu bắc phạt chinh chiến…

Người đàn ông im bặt, mang theo uy hiếp nhìn chòng chọc Hà Vị. Còn Tôn Duy Tiên trước sau vẫn trầm mặc, không nói gì.

Hà Vị nhác thấy cổ họng trong phút chốc như xộc mùi máu tươi, cô có trấn áp.

Thật lâu sau, rốt cuộc cô mở miệng: “Vị tiên sinh này, dù những lời ngài nói là sự thật… Ngài có nghĩ tới, nếu thời cuộc nguy cấp như thế, Tạ Vụ Thanh sao còn đến gặp tôi?”

Cô thản nhiên nhìn người đàn ông kia: “Hai năm qua tôi không gặp anh ấy, lần này xuôi nam quả thật ôm lòng muốn nối lại tình xưa. Có điều Tạ Vụ Thanh từng qua lại với không ít cô gái, hẳn các ngài cũng rõ. Anh ấy đặt tôi trong lòng, điều này không giả, nhưng tôi cũng không phải vợ anh ấy, càng không phải bạn gái anh ấy, chỉ là một mối tình cũ. Anh ấy tuyệt đối sẽ không vì tôi mà sa đầu vào lưới, càng không bỏ mạng vì tôi”.

Cuối cùng cô nói: “Các ngài tất nhiên có thể giam giữ tôi, nhưng tôi muốn nhắc nhở hai vị tiên sinh đây, người các ngài bắt không phải một con nhóc không tên không tuổi, Hà gia cũng không phải một hộ nghèo khó. Nếu các ngài nhốt tôi càng lâu, sẽ càng gặp thêm phiền phức”.

Người đàn ông im lặng, nhìn cô một chốc, lại nở nụ cười: “Người ta thường nói “thạch lựu váy hạ mệnh nan đào”, kẻ hèn này ngược lại muốn xem thử vị công tử Tạ gia phong lưu kia đến cuối cùng là kẻ bạc tình hay là người thâm tình đây”.

Người ấy nói xong liền rời đi.

Tôn Duy Tiên nhìn cô một cái, giống như cố ý. Hà Vị không rõ Tôn Duy Tiên là bạn hay thù, nhưng vẫn muốn tìm kiếm một tia hy vọng từ trong ánh mắt hắn — cô mong mỏi tình thế hiện tại không tệ như vậy, những gì tên kia nói chỉ là phóng đại mà thôi…

Tôn Duy Tiên như biết cô muốn xác thực điều gì, khẽ lắc đầu.

Thế cuộc trước mắt chưa từng có, chỉ biết còn xấu hơn những gì cô nghe được.

Hà Vị đột nhiên hoảng loạn.

Nhìn cánh cửa trước mặt đóng lại.



Tại sân ga Phổ Khẩu, hai mắt Lâm Kiêu đỏ quạch, nhìn Tạ Vụ Thanh.

Những gì nên nói đã nói xong.

Từ lúc biết tin Hà Vị bị bắt, Tạ Vụ Thanh vẫn hoà nhã đối đãi với mọi người. Anh không giải thích gì với cấp dưới, đây là chuyện nhà anh. Duy chỉ đối với Lâm Kiêu, một phó quan đã theo anh nhiều năm, được anh xem như em trai ruột thịt trong nhà, thầm nói trong lòng: Tạ Vụ Thanh trên chiến trường không chỉ có một mình, trên anh vai còn gánh vác tính mạng của mấy vạn tướng sĩ. Nếu thật sự có ngày ấy, anh chỉ đành để Hà Vị đi trước một bước, đánh xong trận này, anh tự giác sắp xếp hậu sự ổn thoả, rồi xuống dưới gặp cô.

Nhưng hiện giờ không phải trên chiến trường, Tạ Vụ Thanh chỉ gánh một cái mạng của bản thân mình, do dự trước sự an nguy của Hà Vị.

Đêm đó, mấy người Lâm Kiêu đứng lẫn vào đám đông, nhìn theo bóng dáng Tạ Vụ Thanh băng qua hành lang hình vòm vắng vẻ người qua lại. Lúc Tạ Vụ Thanh vừa xuất hiện, một đám chờ sẵn trên hành lang liền rút súng bao vây.

Dưới vô số họng súng, anh bước lên một chiếc xe quân dụng.

Trong xe, Tôn Duy Tiên chờ đóng cửa, hỏi anh, chuyện cuối cùng muốn làm là gì?

Tạ Vụ Thanh im lặng một lúc, nói muốn nhìn thấy cô.

— HẾT CHƯƠNG 37 —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện