Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)
Chương 39: Cố đô ngày hè dài đằng đẵng (1)
Đầu hè năm 1930.
Sau khi chú hai mất, cô không còn người thân, cảm thấy Hà nhị phủ là nơi chất chứa đau thương, liền chuyển đến ở trong một căn tứ hợp viện vừa đủ.
Căn tứ hợp viện nho nhỏ nhưng hiên nhà lại rất mát mẻ.
Trần nhà tứ hợp viện ở Bắc Bình thường nối liền với phần nóc, đặc biệt vào ngày hè chỉ cần liếc mắt một cái nhìn ra ngoài đã trông thấy từng mái ngói màu xám tiếp theo nhau, xanh sẫm luân phiên không dứt, xa hơn nữa, là cửa lớn bao bọc lấy tường thành.
Cô thường kê ghế mây ngồi trên hiên nhà, nhìn những mái ngói màu xám cùng xanh sẫm nối với nhau kéo dài bất tận.
Hôm nay Đặng Nguyên Sơ đến tứ hợp viện khá sớm, ngồi trên hiên nhà uống nửa tách trà.
Cô nhìn hắn gấp tờ Kinh báo trong tay, không khỏi cười.
Năm ngoái, Kinh báo lần nữa xuất bản. Lúc cô nghe thấy tin phát hành trở lại, chỉ nghĩ đến bốn chữ “không ngừng kinh doanh”.
“Anh đọc báo phải cẩn thận một chút, không tỉ mỉ bằng giám đốc Hồ”. Cô ngồi xuống.
Tình cảm Hồ Thịnh Thu đối với Kinh báo rất sâu đậm, thường xuyên chú ý, nhưng vô cùng cẩn thận chuyên tâm, mỗi lúc quyên tiền cho toà soạn đều để nặc danh. Ngày thường đọc báo cũng phải đến nơi không người.
“Từ lúc bị tróc nã về, tôi không mong chờ gì ở thân thể này nữa”. Đặng Nguyên Sơ nhàn nhã nói.
Sau khi chính phủ Bắc Dương biến mất, nhóm quan chức ngoại giao đều được chiêu mộ vào chính phủ Quốc gia Nam Kinh, một số thì bị truy nã, không thể về nước. Hai năm trước, Đặng Nguyên Sơ cũng nằm trong nhóm người bị truy nã, mất hai năm trốn chạy mới đến được Ma Cao lánh nạn.
Sau đó cô nghe có người nhà của một quan chức ngoại giao đút lót rất nhiều tiền mới mở được đường sống. Cô lập tức nghĩ cách báo với người thân của Đặng Nguyên Sơ, bảo họ ở Thượng Hải chuẩn bị một chút, còn sợ họ không đủ tiền nên gửi luôn mấy vạn tệ chi phiếu đến giúp đỡ.
Không lâu sau, lệnh truy nã của Đặng Nguyên Sơ bị huỷ bỏ.
Lúc hắn từ Ma Cao quay về, trước sau vẫn nhớ kỹ lời dặn dò của Tạ Vụ Thanh, không nhắc đến chính trị, một lòng làm ngoại giao, dùng đối ngoại để bảo vệ đất nước. Vì thế thông qua quan hệ, hắn lần nữa dựa vào kinh nghiệm hơn người, trở về Bộ Ngoại giao làm việc.
“Hôm nay tới, cô đoán xem vì sao?” Đặng Nguyên Sơ hỏi cô.
Cô lắc đầu.
“Uy Hải Vệ [1] của chúng ta sắp được trả về rồi”. Đặng Nguyên Sơ cười nói.
[1] Uy Hải Vệ là một thị trấn nằm ở đông bắc TQ, từng là lãnh thổ được TQ cho nước Anh thuê từ năm 1898 đến năm 1930.
Cô kinh ngạc: “Đúng là chuyện vui lớn đáng chúc mừng”.
“Phải, là chuyện vui lớn”, Đặng Nguyên sơ nhấp ngụm trà, vô cùng thảnh thơi nói, “Chỉ vài tháng nữa thôi, ngày 1 tháng Mười sẽ trả về”.
Trên thực tế, hợp đồng thuê đất đã hết hạn từ lâu nhưng nước Anh vẫn luôn cố tình kéo dài.
Các nhà ngoại giao bắt đầu đàm phán từ lúc hắn hai mươi hai tuổi, thảo luận nhiều năm cuối cùng cũng chờ đến ngày này.
Hai người nói xong chuyện vui, Đặng Nguyên Sơ không khỏi cảm thán: “Về chuyện bồi thường, vẫn đang bàn bạc thêm. Không biết phải nói đến năm nào tháng nào”.
Hắn dứt lời, lại bổ sung: “Có điều hiện tại nhìn lại, tình hình trên bàn ngoại giao đã biến hoá khó lường. Cũng vì Liên Xô thành lập nên chúng ta mới được miễn phí bồi thường. Còn có nước Đức, do chúng ta thuộc phe giành thắng lợi trong thế chiến nên cũng không cần thiết trả lại. Nếu vào đời trước nói mấy lời đó, chắc chắn không ai tưởng tượng nổi, bây giờ chúng ta đã có thể thương lượng về vấn đề tiền bồi thường với một số quốc gia rồi”.
“Ngoại giao chính là cuộc thi chạy tiếp sức giữa các thế hệ quan chức đối ngoại, không có điểm kết thúc, chỉ nói quá trình”. Cô mỉm cười.
“Đúng là vậy”, Đặng Nguyên Sơ phụ hoạ thêm, “Đây vốn không phải cuộc đua có điểm dừng, khi gậy khai cuộc giơ lên, có khi gặp phải mương bùn, có lúc may mắn lên xe, dẫu đói bụng cũng phải chạy, ăn no cũng phải chạy, bị mắng nhiếc cũng phải chạy, được khen ngợi càng phải tăng tốc chạy nhanh hơn”.
“Thật ra anh rất thích hợp làm ngoại giao”. Cô vui vẻ.
“Đáng tiếc tình cảnh chung vẫn chưa đủ tốt”, Đặng Nguyên Sơ đáp lời, “Những nhà ngoại giao nữ trên trường quốc tế rất khó đả động tới. Tôi cảm thấy chú hai cùng anh trai cô cố gắng bồi dưỡng cô kinh doanh cũng vì cân nhắc đến điểm này. Ít nhất khi làm ăn, còn có thể ẩn mình phía sau”.
“Tôi cũng giúp anh một tay”, cô cười, “Chờ ngành công nghiệp phát triển, những quốc gia kia khi đối mặt với anh cũng hoà hoãn hơn”.
Đặng Nguyên Sơ bị chọc cười: “Cô hai Hà thật vất vả, tôi chờ nhận ân huệ của cô vậy”.
Hai người nhìn nhau phấn chấn.
Không có chút nào giống hai kẻ từng tránh khỏi hung hiểm, nhặt lại một mạng trở về.
Sau khi Đặng Nguyên Sơ rời đi, cô ngồi dưới cái nóng oi bức của ngày hè một lúc.
Hôm nay không hiểu sao khi nghe tiếng ve sầu kêu cũng thấy phiền, ngồi mãi không yên.
Cô bước xuống hiên nhà, về phòng đổi một cái áo ngắn tay cùng váy dài màu trắng bạc giản dị, đứng một lúc lâu trước gương lớn chọn trang sức, cuối cùng lấy ra một đôi khuyên tai hồng ngọc từ hộp châu báu đeo lên.
Cô vuốt ve khuyên tai, nghĩ có lẽ do gặp Đặng Nguyên Sơ nên mới nhớ đến anh.
Ba năm đủ để muôn vàn chuyện kinh thiên động địa xảy ra.
Hiện tại Bắc Kinh đã đổi tên thành Bắc Bình.
Các nhóm quân phiệt cùng tướng lĩnh tham gia Bắc phạt lần lượt đảo ngược mũi giáo, chiến đấu với chính phủ Nam Kinh hết năm này sang năm khác.
Mà ba năm qua, anh cùng người nhà họ Tạ giống như bốc hơi.
Không lưu lại bất kỳ vết tích nào trong sinh mệnh của cô…
Hà Vị đứng trong sân sai người chuẩn bị xe, cô vốn định đến văn phòng công ty vận tải đường thuỷ, nhưng nghĩ mấy ngày nay luôn có đám phụ tá của quân phiệt tới, muốn cùng cô bàn chuyện hợp tác ở cảng Thiên Tân…
Cô thay đổi ý định: “Đến Tích Thuỷ Đàm đi”.
Hôm nay trường học của Tư Niên khai mạc hội thao nên được tan học sớm.
Cô bé khoảng sáu tuổi, mặc áo vải trúc thiển nguyệt màu trắng cùng váy đen, mang tất lụa trắng và đôi giày vải nhỏ, lưng đeo một cái túi vải trắng sạch sẽ, đang bước vào cửa viện. Vừa thấy cô muốn ra ngoài, đến cặp sách cũng không kịp cất đã vội vàng leo lên xe.
“Một số bạn cùng lớp của con đã bỏ học”, Tư Niên cất lời, nhận lấy khăn lông từ Hà Vị, “Nói muốn đến Nam Kinh. Các bạn ấy còn bảo nam – bắc rất nhanh sẽ đối đầu. Một bạn lớn tuổi nhất, con đã từng kể với mẹ, tên là Thiệu Vấn Đông, cậu ấy nói thật ra quân Đông Bắc đang quan sát tình hình, xem ai thắng thì sẽ giúp bên đó”.
“Các con còn nhỏ, chưa từng thấy qua cảnh trong vòng mấy tháng đổi một vị tổng thống. Chỉ cần nhìn thôi, không nên bàn nhiều về việc này”. Vì để bồi dưỡng tư duy logic của Tư Niên nên khi nói chuyện, cô đều xem con bé như bạn bè cùng trang lứa. Ban đầu Tư Niên nghe mãi không hiểu, chậm rãi từ từ mới theo kịp suy nghĩ của cô, tất nhiên năng lực tư duy đã vượt qua bạn bè cùng tuổi.
Cô cầm tờ báo lên đọc, trên đó có mấy bài phân tích về cuộc khủng hoảng kinh tế trong hai mươi chín năm qua tại Hoa Kỳ.
Nhà họ kinh doanh vận tải đường thuỷ ở hải ngoại nên cô cũng thường đọc một số đánh giá về tình hình nước ngoài.
Tư Niên nhìn thấy hai tấm ảnh từ sọt mây đan đựng báo, trong đó có một tấm hình các quân phiệt lớn chụp chung với nhau sau thắng lợi Bắc phạt năm đó, mỗi người đều mặc một kiểu quân phục khác biệt.
Tư Niên để ý đến đặc trưng quân phục của bọn họ.
Cô bé phân biệt một lúc, nhận ra không có ai giống ảnh chụp của Tạ Vụ Thanh lúc trước, thần sắc dần ảm đạm. Nhưng cũng chỉ trầm mặc không nói, mấy năm qua, cô bé nhớ cha, có điều đến ảnh chụp cũng không dám xem, sợ gợi nhắc đến chuyện đau lòng của Hà Vị, càng đừng nói đến mở miệng hỏi han.
Ngày hè nóng bức, họ bước vào quán trà vừa khai trương không lâu, đi lên tầng hai.
Trước kia nội thành không cho phép xây chỗ ăn chơi giải trí, hiện giờ ai cũng mở quán, cách nhà cô ở khá gần.
Chỗ này từng là hồ tắm voi của hoàng gia, sau khi bị tách khỏi kênh đào, liền biến thành một đầm nước hoang đúng nghĩa. Hiện tại, gọi là Tích Thuỷ Đàm, cách Bách Hoa Thâm Xử cũng không xa.
Hà Vị vuốt ve cái khuyên hồng ngọc trên vành tai, bất chợt nhớ đến bóng dáng người đàn ông dưới bóng đèn lồng đỏ trong Cung Vương Phủ… Bình Thư tiên sinh trên đài đang kể chuyện “Thất hiệp ngũ nghĩa”, gõ phách gỗ xuống, khiến cô bừng tỉnh.
Trong tay cô cầm một cây quạt giấy, lại quạt một cái, muốn quạt hết những đau khổ trong lòng.
“Tư Niên đâu rồi?” Cô hỏi.
Sau lưng không người lên tiếng.
Cô quay đầu lại nhìn, đến Khấu Thanh cũng không thấy đâu.
Có tiếng bước chân chạy đến, Khấu Thanh chỉ xuống dưới tầng, lắp bắp nói không thành câu: “Cô, cô, cô hai… cô hai, hai, hai… cô…”
Nha đầu này mấy năm qua đều không nói lắp.
Tim cô căng thẳng, vội bật dậy, chạy nhanh xuống lầu, chỉ sợ Tư Niên xảy ra chuyện.
Dưới tầng một không có người, cô nhấc váy dài bước thẳng đến bệ cửa, nhìn về phía tây, vẫn không thấy ai, nương theo ánh mặt trời ngó sang hướng đông.
Giữa cái nắng hè gay gắt chói chang, có một bóng người mặc áo sơ mi cùng quần quân phục, cởi áo khoác tướng lĩnh, cùng Tư Niên đứng đối diện ngơ ngác một hồi.
“Sao lại chạy theo tôi đến đây?” Người đàn ông hỏi Tư Niên.
Hà Vị không thể đứng vững, vầng sáng mặt trời bao phủ quanh thân ảnh của người kia, khuôn mặt đó… Còn có hành động cúi đầu nhìn Tư Niên…
Trước mắt cô lập tức mơ hồ.
Thật giống anh, nhưng lại không phải anh.
Thiếu niên này còn quá trẻ…
Hà Vị ngẩn ngơ đứng đó, không ngăn cản bọn họ. Cô không tài nào tin được trên đời lại có chuyện người giống người như đúc.
Tư Niên cũng hệt cô, nhận lầm người, sau khi phát hiện tuổi tác chênh lệch, vẫn ngửa đầu không rời mắt khỏi vị tướng lĩnh trẻ tuổi.
Bên cạnh bóng cây xanh um, Tư Niên không để ý đến chuyện trú nắng, vẫn đứng dưới ánh mặt trời phơi đến mức da rám đỏ, mấy lần định mở miệng nhưng không thể nói thành lời…
Cậu thiếu niên nghiêm túc hỏi: “Có biết chạy theo xe của người khác rất nguy hiểm không? Người lớn trong nhà em không dạy điều này à?”
Tư Niên nhìn hắn, bất chợt rơi nước mắt.
Thiếu niên sửng sốt, nhíu mày: “Em khóc gì chứ? Liên quan đến tính mạng, không thể để mặc em náo loạn được”.
Tư Niên càng khóc to hơn, nước mắt không ngừng rơi xuống, vừa khóc vừa dùng mu bàn tay lau qua, lau xong lại khóc tiếp.
…
“Tướng quân, ngài nói chuyện với trẻ con phải giữ mềm giọng một chút”. Sĩ quan đứng cạnh nhịn không được nhẹ giọng nhắc nhở.
“Có phải lái xe bất cẩn cán qua đồ gì của cô bé không?” Hắn hỏi sĩ quan, “Cặp sách hay thứ gì khác?”
“Cái này cũng không để ý nữa”. Sĩ quan bị hỏi hơi chột dạ, nhìn về con đường vừa đi.
Thiếu niên càng nhíu mày sâu hơn, quay lại xem cô gái nhỏ.
“Được rồi… đừng khóc”, hắn cố gắng dịu dàng hết mức, “Nếu cán hư đồ thì tôi đền cho em”.
Tư Niên nức nở lắc đầu.
“Được”. Hắn không còn cách nào khác đành phải dịu giọng hơn nữa.
Không ngờ bàn tay đẫm nước mắt của cô bé khẽ nắm lấy tay hắn.
Hắn lần nữa kinh ngạc, cuối cùng nghiêm túc quan sát kỹ cô bé.
Lúc nãy khi ngồi trong xe, hắn được phó quan nhắc nhở có một bé gái chạy theo xe, hắn bảo lái xe dừng lại, bước xuống vốn định nghiêm khắc dạy dỗ cô bé ấy, chưa từng cẩn thận để ý vẻ ngoài của cô. Đôi mắt long lanh ánh nước này… rất giống một người.
Hắn như nhận ra điều khác lạ, cố gắng trấn tĩnh âm thanh: “Em là con cái nhà ai? Mẹ em tên gì? Họ Hà phải không?”
Tư Niên gật mạnh đầu, như tìm thấy giọng nói của mình: “Phải, phải ạ, là họ Hà…”
Cô bé gấp gáp nhìn về hướng quán trà, muốn nói mẹ đang ở trên lầu, đột nhiên bắt gặp Hà Vị đã đứng sẵn trước thềm cửa quán.
Thiếu niên thấy hai mắt cô bé phát sáng, nhìn qua theo, trong chớp mắt nhận ra Hà Vị, giống như bất ngờ, lại như trút được gánh nặng. Hắn giao áo khoác quân đội trên người cho sĩ quan bên cạnh, đi về phía Hà Vị.
Bên trong quán trà vẫn náo nhiệt như cũ, người ra kẻ vào tấp nập, vừa trông thấy một vị tướng lĩnh đến gần, phút chốc ai cũng dừng bước để nhường đường. Thiếu niên trẻ tuổi ấy mang một đôi giày quân đội sạch sẽ, sống lưng thẳng tắp đứng trước mặt cô.
“Cô hai Hà đúng không?” Cậu thiếu niên nhỏ giọng mở miệng, mang theo chút thăm dò, như sợ nhận lầm người.
Tim cô càng đập nhanh hơn…
“Kẻ hèn này”, cậu thiếu niên báo danh, “Họ Ngô, tên Ngô Hoài Cẩn”.
Cô khẽ gật đầu.
“Cậu… có biết tướng quân Tạ Khanh Hoài không?” Cô nghe bản thân hỏi hắn.
Ngô Hoài Cẩn nhìn Hà Vị.
“Tạ Khanh Hoài đã chết”, Ngô Hoài Cẩn đáp, “Chết ở Kim Lăng”.
Cô hoảng hốt, tim như ngừng đập.
“Nhưng cậu út của tôi vẫn còn sống”. Hắn khẽ nói.
Cô không khác gì người được cứu sống sau vụ tai nạn, tay nắm thành quyền không buông.
Giống như có một đôi tay giúp cô lau sạch hơi nước mờ ảo trên tròng kính, cô chợt nhớ ra khuôn mặt của cậu thiếu niên trẻ tuổi này.
Tám năm trước, trong nhà hàng kiểu Tây của khách sạn Lục Quốc… đứa trẻ có cơ thể cao gầy, mặt như bạch ngọc thoáng cái trùng khớp với bóng người trước mặt. Chỉ có thể là cậu bé ấy, cũng chỉ có thể là cháu trai của anh khi lớn lên mới giống anh đến thế.
Niềm vui bất ngờ khi nhìn thấy người nhà họ Tạ, bằng khả năng giao tiếp bao năm của chủ nhân vận tải đường thuỷ Hà gia, nhưng lúc này cô lại không tìm được lời nào để nói. Những gì cô muốn hỏi quá nhiều… muốn hỏi xem cậu út của cậu có khoẻ không?
Lời đến bên miệng lại bị đè xuống.
Ở ngoài đường, không tiện nói nhiều.
“Em và cậu út, lớn lên rất giống nhau”. Cô nhỏ giọng nói, cố gắng trò chuyện như bình thường.
“Mẹ cũng thường nói vậy”, Ngô Hoài Cẩn không còn biểu lộ sự kiêu ngạo bên ngoài như lúc xưa, dưới sự gột rửa trên chiến trường càng thêm trầm ổn và nội liễm không phù hợp với lứa tuổi, “Mẹ thường nhắc về chị”.
Tim cô mềm nhũn. Vậy là tốt rồi, mẹ cậu vẫn bình an vô sự.
Giống như Tạ Vụ Thanh từng nói, người Tạ gia luôn bảo vệ huyết mạch cuối cùng của chú hai trong nhà, che chở cẩn thận, cho dù chỉ còn một người sống sót cũng phải giữ lại cô tư Tạ.
Cô gấp đến mức không chờ được muốn biết mọi thứ về Tạ Vụ Thanh, định mời cậu đến một nơi yên tĩnh hơn tiện nói chuyện.
Cậu bất ngờ hỏi cô: “Vì sao cô hai không hỏi về cậu út?”
“Chỉ e không tiện, hơn nữa”, cô nhỏ giọng, “Chỗ này không phải nơi thích hợp để tán gẫu. Nếu em có thời gian, giờ chúng ta đến một nơi yên tĩnh hơn. Nếu em có việc cần phải làm, vậy chúng ta hẹn trước, tối nay gặp lại”.
Cô nói xong, bổ sung thêm: “Bất cứ lúc nào, bất cứ đâu, chỉ cần em chịu nói, chị đều đồng ý”.
“Em đến tìm cô hai, cũng vì chuyện này”, Ngô Hoài Cẩn nói, “Từ lúc đến Bắc Bình, em vẫn luôn tìm chị”.
Cậu đến văn phòng công ty vận tải đường thuỷ, trông thấy một người quản lý tên Hồ Thịnh Thu, hắn cho cậu địa chỉ nhà, lúc đến tứ hợp viện lại được người trông cửa báo cô hiện đang ở quán trà này.
Cứ tưởng dễ gặp nhưng không ngờ nơi đây quán trà này mọc lên san sát, thật sự không có thời gian tìm từ đầu tới cuối, cậu định đi trước, đợi đến tối xong việc mới sang tứ hợp viện tìm cô.
Nếu không phải vì bị cô bé kia đuổi theo, chỉ e cậu cũng bỏ lỡ rồi.
“Cậu út rất nhanh sẽ đến Bắc Bình”. Cậu thấp giọng nói.
Tim cô vừa khôi phục bình thường, lại nảy lên, nhanh chóng nhói đau.
“Nhanh thôi”. Hắn nhấn mạnh thêm lần nữa.
— HẾT CHƯƠNG 39 —
Sau khi chú hai mất, cô không còn người thân, cảm thấy Hà nhị phủ là nơi chất chứa đau thương, liền chuyển đến ở trong một căn tứ hợp viện vừa đủ.
Căn tứ hợp viện nho nhỏ nhưng hiên nhà lại rất mát mẻ.
Trần nhà tứ hợp viện ở Bắc Bình thường nối liền với phần nóc, đặc biệt vào ngày hè chỉ cần liếc mắt một cái nhìn ra ngoài đã trông thấy từng mái ngói màu xám tiếp theo nhau, xanh sẫm luân phiên không dứt, xa hơn nữa, là cửa lớn bao bọc lấy tường thành.
Cô thường kê ghế mây ngồi trên hiên nhà, nhìn những mái ngói màu xám cùng xanh sẫm nối với nhau kéo dài bất tận.
Hôm nay Đặng Nguyên Sơ đến tứ hợp viện khá sớm, ngồi trên hiên nhà uống nửa tách trà.
Cô nhìn hắn gấp tờ Kinh báo trong tay, không khỏi cười.
Năm ngoái, Kinh báo lần nữa xuất bản. Lúc cô nghe thấy tin phát hành trở lại, chỉ nghĩ đến bốn chữ “không ngừng kinh doanh”.
“Anh đọc báo phải cẩn thận một chút, không tỉ mỉ bằng giám đốc Hồ”. Cô ngồi xuống.
Tình cảm Hồ Thịnh Thu đối với Kinh báo rất sâu đậm, thường xuyên chú ý, nhưng vô cùng cẩn thận chuyên tâm, mỗi lúc quyên tiền cho toà soạn đều để nặc danh. Ngày thường đọc báo cũng phải đến nơi không người.
“Từ lúc bị tróc nã về, tôi không mong chờ gì ở thân thể này nữa”. Đặng Nguyên Sơ nhàn nhã nói.
Sau khi chính phủ Bắc Dương biến mất, nhóm quan chức ngoại giao đều được chiêu mộ vào chính phủ Quốc gia Nam Kinh, một số thì bị truy nã, không thể về nước. Hai năm trước, Đặng Nguyên Sơ cũng nằm trong nhóm người bị truy nã, mất hai năm trốn chạy mới đến được Ma Cao lánh nạn.
Sau đó cô nghe có người nhà của một quan chức ngoại giao đút lót rất nhiều tiền mới mở được đường sống. Cô lập tức nghĩ cách báo với người thân của Đặng Nguyên Sơ, bảo họ ở Thượng Hải chuẩn bị một chút, còn sợ họ không đủ tiền nên gửi luôn mấy vạn tệ chi phiếu đến giúp đỡ.
Không lâu sau, lệnh truy nã của Đặng Nguyên Sơ bị huỷ bỏ.
Lúc hắn từ Ma Cao quay về, trước sau vẫn nhớ kỹ lời dặn dò của Tạ Vụ Thanh, không nhắc đến chính trị, một lòng làm ngoại giao, dùng đối ngoại để bảo vệ đất nước. Vì thế thông qua quan hệ, hắn lần nữa dựa vào kinh nghiệm hơn người, trở về Bộ Ngoại giao làm việc.
“Hôm nay tới, cô đoán xem vì sao?” Đặng Nguyên Sơ hỏi cô.
Cô lắc đầu.
“Uy Hải Vệ [1] của chúng ta sắp được trả về rồi”. Đặng Nguyên Sơ cười nói.
[1] Uy Hải Vệ là một thị trấn nằm ở đông bắc TQ, từng là lãnh thổ được TQ cho nước Anh thuê từ năm 1898 đến năm 1930.
Cô kinh ngạc: “Đúng là chuyện vui lớn đáng chúc mừng”.
“Phải, là chuyện vui lớn”, Đặng Nguyên sơ nhấp ngụm trà, vô cùng thảnh thơi nói, “Chỉ vài tháng nữa thôi, ngày 1 tháng Mười sẽ trả về”.
Trên thực tế, hợp đồng thuê đất đã hết hạn từ lâu nhưng nước Anh vẫn luôn cố tình kéo dài.
Các nhà ngoại giao bắt đầu đàm phán từ lúc hắn hai mươi hai tuổi, thảo luận nhiều năm cuối cùng cũng chờ đến ngày này.
Hai người nói xong chuyện vui, Đặng Nguyên Sơ không khỏi cảm thán: “Về chuyện bồi thường, vẫn đang bàn bạc thêm. Không biết phải nói đến năm nào tháng nào”.
Hắn dứt lời, lại bổ sung: “Có điều hiện tại nhìn lại, tình hình trên bàn ngoại giao đã biến hoá khó lường. Cũng vì Liên Xô thành lập nên chúng ta mới được miễn phí bồi thường. Còn có nước Đức, do chúng ta thuộc phe giành thắng lợi trong thế chiến nên cũng không cần thiết trả lại. Nếu vào đời trước nói mấy lời đó, chắc chắn không ai tưởng tượng nổi, bây giờ chúng ta đã có thể thương lượng về vấn đề tiền bồi thường với một số quốc gia rồi”.
“Ngoại giao chính là cuộc thi chạy tiếp sức giữa các thế hệ quan chức đối ngoại, không có điểm kết thúc, chỉ nói quá trình”. Cô mỉm cười.
“Đúng là vậy”, Đặng Nguyên Sơ phụ hoạ thêm, “Đây vốn không phải cuộc đua có điểm dừng, khi gậy khai cuộc giơ lên, có khi gặp phải mương bùn, có lúc may mắn lên xe, dẫu đói bụng cũng phải chạy, ăn no cũng phải chạy, bị mắng nhiếc cũng phải chạy, được khen ngợi càng phải tăng tốc chạy nhanh hơn”.
“Thật ra anh rất thích hợp làm ngoại giao”. Cô vui vẻ.
“Đáng tiếc tình cảnh chung vẫn chưa đủ tốt”, Đặng Nguyên Sơ đáp lời, “Những nhà ngoại giao nữ trên trường quốc tế rất khó đả động tới. Tôi cảm thấy chú hai cùng anh trai cô cố gắng bồi dưỡng cô kinh doanh cũng vì cân nhắc đến điểm này. Ít nhất khi làm ăn, còn có thể ẩn mình phía sau”.
“Tôi cũng giúp anh một tay”, cô cười, “Chờ ngành công nghiệp phát triển, những quốc gia kia khi đối mặt với anh cũng hoà hoãn hơn”.
Đặng Nguyên Sơ bị chọc cười: “Cô hai Hà thật vất vả, tôi chờ nhận ân huệ của cô vậy”.
Hai người nhìn nhau phấn chấn.
Không có chút nào giống hai kẻ từng tránh khỏi hung hiểm, nhặt lại một mạng trở về.
Sau khi Đặng Nguyên Sơ rời đi, cô ngồi dưới cái nóng oi bức của ngày hè một lúc.
Hôm nay không hiểu sao khi nghe tiếng ve sầu kêu cũng thấy phiền, ngồi mãi không yên.
Cô bước xuống hiên nhà, về phòng đổi một cái áo ngắn tay cùng váy dài màu trắng bạc giản dị, đứng một lúc lâu trước gương lớn chọn trang sức, cuối cùng lấy ra một đôi khuyên tai hồng ngọc từ hộp châu báu đeo lên.
Cô vuốt ve khuyên tai, nghĩ có lẽ do gặp Đặng Nguyên Sơ nên mới nhớ đến anh.
Ba năm đủ để muôn vàn chuyện kinh thiên động địa xảy ra.
Hiện tại Bắc Kinh đã đổi tên thành Bắc Bình.
Các nhóm quân phiệt cùng tướng lĩnh tham gia Bắc phạt lần lượt đảo ngược mũi giáo, chiến đấu với chính phủ Nam Kinh hết năm này sang năm khác.
Mà ba năm qua, anh cùng người nhà họ Tạ giống như bốc hơi.
Không lưu lại bất kỳ vết tích nào trong sinh mệnh của cô…
Hà Vị đứng trong sân sai người chuẩn bị xe, cô vốn định đến văn phòng công ty vận tải đường thuỷ, nhưng nghĩ mấy ngày nay luôn có đám phụ tá của quân phiệt tới, muốn cùng cô bàn chuyện hợp tác ở cảng Thiên Tân…
Cô thay đổi ý định: “Đến Tích Thuỷ Đàm đi”.
Hôm nay trường học của Tư Niên khai mạc hội thao nên được tan học sớm.
Cô bé khoảng sáu tuổi, mặc áo vải trúc thiển nguyệt màu trắng cùng váy đen, mang tất lụa trắng và đôi giày vải nhỏ, lưng đeo một cái túi vải trắng sạch sẽ, đang bước vào cửa viện. Vừa thấy cô muốn ra ngoài, đến cặp sách cũng không kịp cất đã vội vàng leo lên xe.
“Một số bạn cùng lớp của con đã bỏ học”, Tư Niên cất lời, nhận lấy khăn lông từ Hà Vị, “Nói muốn đến Nam Kinh. Các bạn ấy còn bảo nam – bắc rất nhanh sẽ đối đầu. Một bạn lớn tuổi nhất, con đã từng kể với mẹ, tên là Thiệu Vấn Đông, cậu ấy nói thật ra quân Đông Bắc đang quan sát tình hình, xem ai thắng thì sẽ giúp bên đó”.
“Các con còn nhỏ, chưa từng thấy qua cảnh trong vòng mấy tháng đổi một vị tổng thống. Chỉ cần nhìn thôi, không nên bàn nhiều về việc này”. Vì để bồi dưỡng tư duy logic của Tư Niên nên khi nói chuyện, cô đều xem con bé như bạn bè cùng trang lứa. Ban đầu Tư Niên nghe mãi không hiểu, chậm rãi từ từ mới theo kịp suy nghĩ của cô, tất nhiên năng lực tư duy đã vượt qua bạn bè cùng tuổi.
Cô cầm tờ báo lên đọc, trên đó có mấy bài phân tích về cuộc khủng hoảng kinh tế trong hai mươi chín năm qua tại Hoa Kỳ.
Nhà họ kinh doanh vận tải đường thuỷ ở hải ngoại nên cô cũng thường đọc một số đánh giá về tình hình nước ngoài.
Tư Niên nhìn thấy hai tấm ảnh từ sọt mây đan đựng báo, trong đó có một tấm hình các quân phiệt lớn chụp chung với nhau sau thắng lợi Bắc phạt năm đó, mỗi người đều mặc một kiểu quân phục khác biệt.
Tư Niên để ý đến đặc trưng quân phục của bọn họ.
Cô bé phân biệt một lúc, nhận ra không có ai giống ảnh chụp của Tạ Vụ Thanh lúc trước, thần sắc dần ảm đạm. Nhưng cũng chỉ trầm mặc không nói, mấy năm qua, cô bé nhớ cha, có điều đến ảnh chụp cũng không dám xem, sợ gợi nhắc đến chuyện đau lòng của Hà Vị, càng đừng nói đến mở miệng hỏi han.
Ngày hè nóng bức, họ bước vào quán trà vừa khai trương không lâu, đi lên tầng hai.
Trước kia nội thành không cho phép xây chỗ ăn chơi giải trí, hiện giờ ai cũng mở quán, cách nhà cô ở khá gần.
Chỗ này từng là hồ tắm voi của hoàng gia, sau khi bị tách khỏi kênh đào, liền biến thành một đầm nước hoang đúng nghĩa. Hiện tại, gọi là Tích Thuỷ Đàm, cách Bách Hoa Thâm Xử cũng không xa.
Hà Vị vuốt ve cái khuyên hồng ngọc trên vành tai, bất chợt nhớ đến bóng dáng người đàn ông dưới bóng đèn lồng đỏ trong Cung Vương Phủ… Bình Thư tiên sinh trên đài đang kể chuyện “Thất hiệp ngũ nghĩa”, gõ phách gỗ xuống, khiến cô bừng tỉnh.
Trong tay cô cầm một cây quạt giấy, lại quạt một cái, muốn quạt hết những đau khổ trong lòng.
“Tư Niên đâu rồi?” Cô hỏi.
Sau lưng không người lên tiếng.
Cô quay đầu lại nhìn, đến Khấu Thanh cũng không thấy đâu.
Có tiếng bước chân chạy đến, Khấu Thanh chỉ xuống dưới tầng, lắp bắp nói không thành câu: “Cô, cô, cô hai… cô hai, hai, hai… cô…”
Nha đầu này mấy năm qua đều không nói lắp.
Tim cô căng thẳng, vội bật dậy, chạy nhanh xuống lầu, chỉ sợ Tư Niên xảy ra chuyện.
Dưới tầng một không có người, cô nhấc váy dài bước thẳng đến bệ cửa, nhìn về phía tây, vẫn không thấy ai, nương theo ánh mặt trời ngó sang hướng đông.
Giữa cái nắng hè gay gắt chói chang, có một bóng người mặc áo sơ mi cùng quần quân phục, cởi áo khoác tướng lĩnh, cùng Tư Niên đứng đối diện ngơ ngác một hồi.
“Sao lại chạy theo tôi đến đây?” Người đàn ông hỏi Tư Niên.
Hà Vị không thể đứng vững, vầng sáng mặt trời bao phủ quanh thân ảnh của người kia, khuôn mặt đó… Còn có hành động cúi đầu nhìn Tư Niên…
Trước mắt cô lập tức mơ hồ.
Thật giống anh, nhưng lại không phải anh.
Thiếu niên này còn quá trẻ…
Hà Vị ngẩn ngơ đứng đó, không ngăn cản bọn họ. Cô không tài nào tin được trên đời lại có chuyện người giống người như đúc.
Tư Niên cũng hệt cô, nhận lầm người, sau khi phát hiện tuổi tác chênh lệch, vẫn ngửa đầu không rời mắt khỏi vị tướng lĩnh trẻ tuổi.
Bên cạnh bóng cây xanh um, Tư Niên không để ý đến chuyện trú nắng, vẫn đứng dưới ánh mặt trời phơi đến mức da rám đỏ, mấy lần định mở miệng nhưng không thể nói thành lời…
Cậu thiếu niên nghiêm túc hỏi: “Có biết chạy theo xe của người khác rất nguy hiểm không? Người lớn trong nhà em không dạy điều này à?”
Tư Niên nhìn hắn, bất chợt rơi nước mắt.
Thiếu niên sửng sốt, nhíu mày: “Em khóc gì chứ? Liên quan đến tính mạng, không thể để mặc em náo loạn được”.
Tư Niên càng khóc to hơn, nước mắt không ngừng rơi xuống, vừa khóc vừa dùng mu bàn tay lau qua, lau xong lại khóc tiếp.
…
“Tướng quân, ngài nói chuyện với trẻ con phải giữ mềm giọng một chút”. Sĩ quan đứng cạnh nhịn không được nhẹ giọng nhắc nhở.
“Có phải lái xe bất cẩn cán qua đồ gì của cô bé không?” Hắn hỏi sĩ quan, “Cặp sách hay thứ gì khác?”
“Cái này cũng không để ý nữa”. Sĩ quan bị hỏi hơi chột dạ, nhìn về con đường vừa đi.
Thiếu niên càng nhíu mày sâu hơn, quay lại xem cô gái nhỏ.
“Được rồi… đừng khóc”, hắn cố gắng dịu dàng hết mức, “Nếu cán hư đồ thì tôi đền cho em”.
Tư Niên nức nở lắc đầu.
“Được”. Hắn không còn cách nào khác đành phải dịu giọng hơn nữa.
Không ngờ bàn tay đẫm nước mắt của cô bé khẽ nắm lấy tay hắn.
Hắn lần nữa kinh ngạc, cuối cùng nghiêm túc quan sát kỹ cô bé.
Lúc nãy khi ngồi trong xe, hắn được phó quan nhắc nhở có một bé gái chạy theo xe, hắn bảo lái xe dừng lại, bước xuống vốn định nghiêm khắc dạy dỗ cô bé ấy, chưa từng cẩn thận để ý vẻ ngoài của cô. Đôi mắt long lanh ánh nước này… rất giống một người.
Hắn như nhận ra điều khác lạ, cố gắng trấn tĩnh âm thanh: “Em là con cái nhà ai? Mẹ em tên gì? Họ Hà phải không?”
Tư Niên gật mạnh đầu, như tìm thấy giọng nói của mình: “Phải, phải ạ, là họ Hà…”
Cô bé gấp gáp nhìn về hướng quán trà, muốn nói mẹ đang ở trên lầu, đột nhiên bắt gặp Hà Vị đã đứng sẵn trước thềm cửa quán.
Thiếu niên thấy hai mắt cô bé phát sáng, nhìn qua theo, trong chớp mắt nhận ra Hà Vị, giống như bất ngờ, lại như trút được gánh nặng. Hắn giao áo khoác quân đội trên người cho sĩ quan bên cạnh, đi về phía Hà Vị.
Bên trong quán trà vẫn náo nhiệt như cũ, người ra kẻ vào tấp nập, vừa trông thấy một vị tướng lĩnh đến gần, phút chốc ai cũng dừng bước để nhường đường. Thiếu niên trẻ tuổi ấy mang một đôi giày quân đội sạch sẽ, sống lưng thẳng tắp đứng trước mặt cô.
“Cô hai Hà đúng không?” Cậu thiếu niên nhỏ giọng mở miệng, mang theo chút thăm dò, như sợ nhận lầm người.
Tim cô càng đập nhanh hơn…
“Kẻ hèn này”, cậu thiếu niên báo danh, “Họ Ngô, tên Ngô Hoài Cẩn”.
Cô khẽ gật đầu.
“Cậu… có biết tướng quân Tạ Khanh Hoài không?” Cô nghe bản thân hỏi hắn.
Ngô Hoài Cẩn nhìn Hà Vị.
“Tạ Khanh Hoài đã chết”, Ngô Hoài Cẩn đáp, “Chết ở Kim Lăng”.
Cô hoảng hốt, tim như ngừng đập.
“Nhưng cậu út của tôi vẫn còn sống”. Hắn khẽ nói.
Cô không khác gì người được cứu sống sau vụ tai nạn, tay nắm thành quyền không buông.
Giống như có một đôi tay giúp cô lau sạch hơi nước mờ ảo trên tròng kính, cô chợt nhớ ra khuôn mặt của cậu thiếu niên trẻ tuổi này.
Tám năm trước, trong nhà hàng kiểu Tây của khách sạn Lục Quốc… đứa trẻ có cơ thể cao gầy, mặt như bạch ngọc thoáng cái trùng khớp với bóng người trước mặt. Chỉ có thể là cậu bé ấy, cũng chỉ có thể là cháu trai của anh khi lớn lên mới giống anh đến thế.
Niềm vui bất ngờ khi nhìn thấy người nhà họ Tạ, bằng khả năng giao tiếp bao năm của chủ nhân vận tải đường thuỷ Hà gia, nhưng lúc này cô lại không tìm được lời nào để nói. Những gì cô muốn hỏi quá nhiều… muốn hỏi xem cậu út của cậu có khoẻ không?
Lời đến bên miệng lại bị đè xuống.
Ở ngoài đường, không tiện nói nhiều.
“Em và cậu út, lớn lên rất giống nhau”. Cô nhỏ giọng nói, cố gắng trò chuyện như bình thường.
“Mẹ cũng thường nói vậy”, Ngô Hoài Cẩn không còn biểu lộ sự kiêu ngạo bên ngoài như lúc xưa, dưới sự gột rửa trên chiến trường càng thêm trầm ổn và nội liễm không phù hợp với lứa tuổi, “Mẹ thường nhắc về chị”.
Tim cô mềm nhũn. Vậy là tốt rồi, mẹ cậu vẫn bình an vô sự.
Giống như Tạ Vụ Thanh từng nói, người Tạ gia luôn bảo vệ huyết mạch cuối cùng của chú hai trong nhà, che chở cẩn thận, cho dù chỉ còn một người sống sót cũng phải giữ lại cô tư Tạ.
Cô gấp đến mức không chờ được muốn biết mọi thứ về Tạ Vụ Thanh, định mời cậu đến một nơi yên tĩnh hơn tiện nói chuyện.
Cậu bất ngờ hỏi cô: “Vì sao cô hai không hỏi về cậu út?”
“Chỉ e không tiện, hơn nữa”, cô nhỏ giọng, “Chỗ này không phải nơi thích hợp để tán gẫu. Nếu em có thời gian, giờ chúng ta đến một nơi yên tĩnh hơn. Nếu em có việc cần phải làm, vậy chúng ta hẹn trước, tối nay gặp lại”.
Cô nói xong, bổ sung thêm: “Bất cứ lúc nào, bất cứ đâu, chỉ cần em chịu nói, chị đều đồng ý”.
“Em đến tìm cô hai, cũng vì chuyện này”, Ngô Hoài Cẩn nói, “Từ lúc đến Bắc Bình, em vẫn luôn tìm chị”.
Cậu đến văn phòng công ty vận tải đường thuỷ, trông thấy một người quản lý tên Hồ Thịnh Thu, hắn cho cậu địa chỉ nhà, lúc đến tứ hợp viện lại được người trông cửa báo cô hiện đang ở quán trà này.
Cứ tưởng dễ gặp nhưng không ngờ nơi đây quán trà này mọc lên san sát, thật sự không có thời gian tìm từ đầu tới cuối, cậu định đi trước, đợi đến tối xong việc mới sang tứ hợp viện tìm cô.
Nếu không phải vì bị cô bé kia đuổi theo, chỉ e cậu cũng bỏ lỡ rồi.
“Cậu út rất nhanh sẽ đến Bắc Bình”. Cậu thấp giọng nói.
Tim cô vừa khôi phục bình thường, lại nảy lên, nhanh chóng nhói đau.
“Nhanh thôi”. Hắn nhấn mạnh thêm lần nữa.
— HẾT CHƯƠNG 39 —
Bình luận truyện