Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)

Chương 52: Đêm Tàn Xem Sơn Hải 2





Thiệu tiên sinh giống hệt chủ trì lễ tốt nghiệp, từ bàn tròn giữa đi xuyên qua, đến phía sau một cái bục phát biểu nhỏ bằng gỗ ở góc đông nam sàn nhảy.

Ông mở tờ hôn chứng, đặt trước mắt.
“Tôi và Tạ Vụ Thanh quen nhau ở Bảo Định, cũng giống chư vị có mặt ở đây.

Có điều, tôi và cậu ấy còn có một mối quan hệ sâu xa khác, vào thời Thanh mạt, Tạ lão tướng quân mở không ít giảng võ đường, cha tôi từng là học trò của Tạ lão tướng quân”, ông ngước mắt, không cần nhìn, bản nháp kia đã sớm ghi tạc trong lòng, “Năm ấy, cậu từ phương Nam tới.

Đứa con trai út của Tạ lão tướng quân, người duy nhất còn sống, những lời này đều là cha tôi nói trước khi cậu ta đến.

Tôi nhận gửi gắm của cha, đến sân ga đón cậu ấy, nhưng không gặp, lúc quay về giảng đường trường học, nhìn thấy cậu đang sắp xếp giường đệm.

Trong rương hành lý lúc đó, ngoại trừ hai bộ quân phục, áo sơ mi và đồ lót, toàn bộ đều là bản thảo binh thư do cha cậu viết tay, trên đường ra Bắc vẫn luôn chỉnh sửa mấy thứ này”.
Năm đó, triều Thanh chưa diệt vong, trường quân đội chưa thay tên.

Tạ Vụ Thanh mới mười mấy tuổi đầu đã một mình ra Bắc.
“Lúc cậu ấy vừa vào Bảo Định, trong kinh có người đặc biệt kêu xe đón tiếp, nói muốn cậu vào kinh gặp mặt các vị chú bác quen biết.

Vì là tiệc riêng nên tôi bảo, nhóc con, cậu đổi quân phục thành bộ tây trang nào mà người trẻ hay mặc đi”, Thiệu tiên sinh kể tới đây, cười rộ lên, “Cậu ta nói, tôi từ mười tuổi đến giờ chỉ biết mặc quân phục.

Nói ra, bộ tây trang chỉn chu đầu tiên trong đời cậu, hẳn là do tôi tặng”.
Mọi người cười vang.
“Về phần nhân duyên của cậu với cô hai Hà, những gì tôi biết cũng không hơn các vị ở đây là bao”, Thiệu tiên sinh nói tiếp, “Nhưng nhiều năm như thế, cậu và cô hai Hà vẫn một mực không đổi, chúng ta ở cạnh đều nhìn thấy rõ ràng.


Năm đó khi vào trường quân đội, điều đầu tiên được dạy dỗ khắc ghi, chính là giữ chữ tín.

Điểm này, thầy Tạ quán triệt hoàn hảo vô cùng”.
Cả phòng lại cười, Tạ Vụ Thanh không khỏi bật cười.
“Tôi là người hành quân, mấy lời chứng hôn gì đó viết không hay, kể ra chỉ toàn là nói nhảm”, cuối cùng Triệu tiên sinh khép tờ hôn chứng lại, sắc mặt nghiêm trang, “Hôm nay Triệu mỗ may mắn có mặt ở đây, cùng chư vị chứng kiến lễ thành hôn của tướng quân Tạ Vụ Thanh và cô hai Hà Vị, tôi cùng các vị, thuận theo ý nguyện của tôi tân nhân, tác hợp hai họ thành một nhà, chúc họ trăm năm hạnh phúc, tay trong tay một đời, đầu bạc không xa”.
Thiệu tiên sinh giống như đang đọc bài phát biểu trên bục giảng tốt nghiệp, nói xong thì hành quân lễ.
Tạ Vụ Thanh đứng thẳng, ủng quân đội khép lại, trong tiếng vang nhỏ của kim loại trên giày, đáp trả bằng quân lễ tương tự.
Giống lần đầu tiên họ gặp nhau, Tạ Vụ Thanh đứng trong khu nội trú của học sinh mới đến, sắp xếp giường đệm thẳng thớm, vừa xoay người, anh bắt gặp một đàn anh lớn tuổi khoan thai đi tới.

Dưới ánh sáng yếu ớt của đèn dầu, chiếu rọi đêm đen trong trường quân đội, những khuôn mặt xa lạ nhưng tràn ngập mong chờ vực dậy núi sông, tụ lại cạnh bức tường chỗ chuồng ngựa.

Những người có mặt năm ấy, có kẻ đã trở về với cát bụi từ lâu, có thể sống sót ngồi ở chỗ này, âu cũng là may mắn.
Trịnh Sính Tích nhận lấy một bó hoa, đưa đến trước mặt Hà Vị.
Hà Vị giữ chặt trong tay, sinh mệnh của loài thực vật ấy mạnh mẽ xuyên qua lớp giấy kính trong suốt, thấm đẫm vào đừng tấc bàn tay cô.
“Nghe anh Thanh nói, em thích nhất mặc váy trắng, vừa vặn đỡ phải chuẩn bị váy cưới”, Trịnh Sính Tích đội lớp sa mỏng lên đầu cô, trên mái tóc trước trán có mảnh lụa ngắn chạm đến hàng mày, “Váy em hôm nay giống như được chuẩn bị từ trước vậy”.
Hà Vị thấy ánh nước đọng lại trong đáy mắt Trịnh Sính Tích.
“Chị ba”.

Cô nhỏ nhẹ gọi.
Hốc mắt Trịnh Sính Tích đỏ ửng, mỉm cười nhìn cô, kéo tay cô, đặt vào bàn tay Tạ Vụ Thanh.
Lòng bàn tay đàn ông ấm áp, bao chặt lấy tay cô.
Anh nắm tay cô, dẫn đến trước mặt người chứng hôn.

Nhìn thoáng qua rất giống hôn lễ kiểu phương Tây, nhưng không có đạo Cơ Đốc chủ trì, có điều nếu bảo cưới hỏi theo kiểu Trung Quốc, thì lại không có màu áo cưới truyền thống đỏ thẫm. 
Quân phục Hộ quốc quân, kết hợp với tà váy trắng chấm mắt cá chân, chính là lễ phục trong ngày cưới của Tạ thiếu tướng quân vang lên bốn cõi và cô hai Hà.

Người chứng hôn lấy một hộp vải nhung đỏ đã chuẩn bị sẵn trong ngực áo, mở ra, cặp nhẫn cưới thịnh hành nhất hiện nay đang đặt song song đó.
Tạ Vụ Thanh lấy một chiếc nhẫn nhỏ, cầm tay cô.
Hai người đối diện nhau.
“Một đời Tạ Vụ Thanh hành quân đánh giặc, không hiểu phong nguyệt, không rành yêu đương, có thể lấy em Hà Vị làm vợ, đúng là may mắn ba đời.

Hôm nay trước mặt đồng bào chứng kiến, tôi xin thề”, anh dõng dạc nói, “Vụ Thanh cùng em, sống cùng chăn, chết cùng mộ, ngoại trừ sinh ly tử biệt, tuyệt đối không chia không rời”.
Chiếc nhẫn đeo vào ngón tay cô.
Hà Vị cảm giác như trên đầu quả tim có một sợi tơ đỏ, kéo dài đến tận xương máu da thịt.
Cô chăm chú nhìn Tạ Vụ Thanh, lấy chiếc nhẫn còn lại trong hộp vải nhung đỏ.

Từ nãy đến giờ, cô không ngừng suy nghĩ, mình nên nói gì, tận lúc này, đôi môi mấp máy vài lần, nhưng vẫn đỏ mắt nhìn anh, khẽ lắc đầu.

Không thể nghĩ được.
Tạ Vụ Thanh mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Nghĩ chưa xong thì về nhà từ từ nghĩ tiếp”.
Cô khẽ gật đầu, chầm chậm đeo nhẫn lên ngón áp út của anh.
Khách khứa đứng dậy vỗ tay vang dội, Tạ Vụ Thanh ôm chầm lấy cô.
Hà Vị cũng ôm chặt anh, nhắm hai mắt, trong đầu nghĩ đến cảnh lúc chú hai qua đời, vẫn không ngừng tiếc nuối nhắc mãi, xin lỗi Tạ thiếu tướng quân, xin lỗi Tạ gia, không thể nói rõ thành toàn cho hai người trước mặt Tạ Vụ Thanh…
Nước mắt Hà Vị theo cổ áo sơ mi anh rơi xuống, cô cố gắng nhắm chặt mắt cũng chẳng nén được.
Cách một cửa kính, bên ngoài lữ khách khắp nơi qua lại, có công sứ các nước, còn có người gặp nạn lẩn tránh ám sát.

Vì trời tối nên bên ngoài ngày càng chú ý đến phòng khiêu vũ, Đặng Nguyên Sơ hiểu rõ, bèn để ban nhạc bắt đầu diễn tấu, đèn trong phòng bật sáng.


Dưới vòng tròn xoay quanh lạ lẫm, các nhóm quân nhân cười nói với nhau, rời khỏi khu vực sàn nhảy, hôm nay khách nữ quá ít.
“Cô ba Trịnh, nể mặt tôi chứ?” Đặng Nguyên Sơ vươn tay về phía Trịnh Sính Tích theo kiểu quý ông lịch lãm, nụ cười nơi đáy mắt không đổi, “Nếu trên sàn nhảy chỉ có một đôi, sợ bồi bàn truyền ra ngoài sẽ bị người khác hiểu lầm”.
“Nhảy cùng Đặng công tử một bài cũng không sao”, Trịnh Sính Tích cười đáp, “Chỉ là nên đợi đôi tân nhân chào sân trước”.
Tạ Vụ Thanh cởi áo khoác ngoài quân phục, đưa cho Lâm Kiêu.
Hà Vị đưa tay cho anh, cùng anh bước vào sàn nhảy.
“Lúc trước ở Lợi Thuận Đức, em nhảy rất tốt”.

Anh nói.
“Anh chú ý à?”
“Nếu không chú ý, sao có thể đánh ba bản Habanera cho hai người?”
Tạ Vụ Thanh ôm cô, xoay đến giữa sàn nhảy.

Khách khứa xung quanh từng thấy dáng vẻ Tạ Vụ Thanh giục ngựa phi nhanh, từng thấy anh chiến đấu đẫm máu, xông lên trước người khác, nhưng rất hiếm thấy cảnh anh khiêu vũ kiểu tây dương.
Anh bảo ban nhạc chơi bài Habanera, đỡ lấy eo Hà Vị, nhảy mở màn.
Hà Vị tựa đầu vào vai anh, tưởng tượng hiện giờ đất nước thái bình thịnh thế.

Có lẽ họ đã già rồi, tóc điểm hoa râm.

Khi bước ra khỏi khách sạn Lục Quốc, hai bên ngõ Đông Giao Dân không còn hàng rào sắt ngăn người trong nước.

Trên đường lớn, xe cộ leng keng không ngừng, nườm nượp như nước chảy… Tây Bắc không còn sợ hạn hán, sản lượng lương thực chất chồng, Trung Nguyên không còn hỗn chiến của các phe phái quân phiệt mới, cây cối xanh um, không còn bất kỳ bụi rậm khô cằn nào treo thi thể thiêu cháy của binh lính.
Hà Vị chạm vào khẩu súng treo sau thắt lưng của anh, bị Tạ Vụ Thanh nhấc về, hơi ngửa ra sau.

Cô lại thẳng người, nghênh đón khuôn mặt quay lưng về phía ánh đèn của anh, còn có đôi mắt đen nhánh.
“Không ngờ thầy Tạ nhảy Tango tốt như vậy”.
“Học ở châu Âu”, anh thầm thì, “Cứ nghĩ không hữu ích lắm”.
“Em thì học ở Nam Dương”, cô bảo, “Lúc theo anh trai, học cùng các phu nhân của quan ngoại giao khác”.
Tạ Vụ Thanh hơi trầm mặc, đúng lúc bản nhạc kết thúc.
Trịnh Độ sai người gọi điện mời tạm những tiểu thư nổi danh đến tham dự vũ hội của hội học sinh Bảo Định.
Dưới ánh đèn, một đôi tân nhân rất nhanh đã biến mất không dấu vết.
Hai người cho xe đỗ trước đầu phố mới trên đại lộ Nam, hiếm có dịp trong đêm tối, đi dọc theo đường vào ngõ nhỏ.
Hà Vị vốn không định nắm tay anh, lại bị Tạ Vụ Thanh kéo về trước, dưới cái nhìn chăm chú của cảnh vệ và lái xe đi sau lưng, anh dẫn nàng tiểu thư phú quý mặc váy dài, chân mang giày cao gót, rẽ vào một con ngõ không đèn chiếu sáng.
Theo ánh trăng, Tạ Vụ Thanh dùng chân đá mấy viên sỏi vụn cho cô đi, lướt qua một thanh niên gánh thùng nước giếng: “Em đoán xem, con đường này có thể thông đến Bách Hoa Thâm Xử không?”
Cô nhìn ngó xung quanh: “Có lẽ”.
Đêm khuya trong con ngõ hẹp xa lạ, thỉnh thoảng đi ngang cánh cửa gỗ cũ kỹ mở toang, ánh đèn sáng lập loè bên trong hắt ra, Hà Vị có cảm giác chột dạ như bị bắt trộm.

Ở đây sân nối liền sân, hàng xóm chung quanh đều quen biết đã lâu, hiếm khi khuya khoắt có người lạ tìm đến, còn là đôi nam nữ tay nắm tay… Cô liếc nhìn quần và giày quân đội của Tạ Vụ Thanh, chỉ sợ người khác lầm tưởng anh là phe cánh quân phiệt mới ở Đông Bắc, doạ người thật thà trong nhà sợ hãi.
Bước chân anh không nhanh không chậm, trên ủng quân đội phát ra tạp âm của kim loại va chạm, trong con ngõ nhỏ lại càng thanh thuý.

Trời lạnh như thế, vậy mà từ khi xuống xe đến nay anh không mặc quân trang, áo ngoài cũng khoác trên cánh tay, cứ đi thẳng về trước.
Khoảng chừng hơn mười phút, bọn họ vòng tới vòng lui, cuối cùng cũng tới chùa Hộ Quốc.
Miếu thờ ở đây gian truân, qua mấy lần bị thiêu rụi, đại diện bỏ hoang nhiều năm, lại trở thành một chỗ thảnh thơi an nhàn nhiều người tìm đến.
Từng tốp người mua bán nhỏ bám vào chợ đêm trước ngày đông, trên tay cầm theo hơn hai mươi xâu sơn trà, đến trước đám người đang vây quanh xem biểu diễn đường phố, mời chào sơn trà với xấp nhỏ đứng trên sàn gỗ.
Bên cạnh quầy sách nhỏ cạnh đó, chủ quán ôm chặt tay, hét to muốn đóng cửa, đuổi đám đông tụm năm tụm ba đang vây xem.
Người đông đúc náo nhiệt, ai cũng lo chen chân tìm đường đi, chẳng ai chú ý tới bọn họ.
“Mua một tờ báo xem không?” Anh hỏi.
“Mua ở đây ạ? Không tiện lắm”, trong tiếng ầm ĩ xung quanh, cô ghé vào tai anh nói, “Nếu anh muốn đọc báo, chờ lát nữa về nhà, em gọi người trong công ty mang đến là được.


Mỗi ngày chỗ chúng em đều đặt mua báo mới nhất, đầy đủ hơn ở đây nhiều”.
Tạ Vụ Thanh hình như vẫn một mực muốn mua, nháo nhác nhìn quẩn quanh tìm người bán báo.
Thôi kệ, ai bảo hôm nay anh vui như thế, chiều lòng anh vậy.

Hà Vị cũng phụ anh tìm kiếm.
Một chùm pháo nhỏ ném vào chân cô, Hà Vị suýt chút nữa bị pháo đốt xém góc váy.

Tạ Vụ Thanh ôm cô đến trước người, hai tay vây lại, bảo vệ cô tránh bên này né bên kia, trốn một hồi lại chạy đến trước quầy của người kể chuyện, vừa hay nhìn thấy một đứa trẻ bán báo đứng cạnh đó, nhịp chân nghe chuyện rất vui.

Mọi người cười, đứa trẻ ấy cũng cười theo.
“Em ở đây đợi anh”.

Tạ Vụ Thanh kéo cô sang một bên, để cô chờ dưới gốc cây cổ thụ.
Hà Vị nhìn theo anh, thấy anh đi về phía đứa trẻ bán báo ấy, không lâu sau, móc tiền từ túi quần quân đội, hai ba câu liền xách theo túi bố của người ta về.
“Anh mua hết ư?” Cô kinh ngạc hỏi.
“Anh hỏi mua báo ở Phụng Thiên, nó nói khó tìm lắm”, Tạ Vụ Thanh đáp, “Không bằng mua hết, từ từ tìm”.

Truyện Điền Văn
Hà Vị cảm thấy anh rất lạ, kể từ lúc anh bảo muốn tìm người mua báo, nhưng cô không rõ rốt cuộc vì sao lại kỳ lạ.
Tạ Vụ Thanh khoác quân phục lên vai cô, tự mình mở túi bố, chậm rãi tìm tòi.

Hà Vị xem anh lật mấy tờ, trông thấy dòng chữ “Công báo Ba tỉnh miền Đông Bắc” lập tức rút ra: “Là cái này à?”
Hà Vị lật tờ báo lại, nhìn trang nhất, trên đó có một tấm ảnh, chính là ảnh chụp chung của hai người ở tiệm hôm đó.
Cô lặng thinh.
“Hiện giờ chỉ có phần này thôi”, Tạ Vụ Thanh nói với cô trong tiếng la hét của người kể chuyện và tiếng vỗ tay khen ngợi của người xem xung quanh, “Chờ ngày đất nước thái bình, Tạ Vụ Thanh nhất định sẽ hoàn thành lời hứa với cô hai.

Báo chí ở Kinh Tân Thượng, toàn bộ đều là trang nhất”.
Đây là bản giấy do đích thân anh in ấn trong xưởng in Phụng Thiên.

Chỉ có một bản duy nhất, không thể công khai với mọi người.
Khó trách… từ lúc anh xuống xe đều khoác quân phục trên tay, vậy ra, bên trong tây trang cất thứ này sao.
Hà Vị nắm chặt tờ báo, nhìn ảnh chụp hai người trên đó, phía dưới còn có một dòng thông báo kết hôn —
Tạ Vụ Thanh, Hà Vị thông báo kết hôn: Dưới sự đồng ý của gia đình hai bên, chúng tôi xin thông báo hôn lễ dự kiến tổ chức vào mùng Một tháng Mười Một tại khách sạn Lục Quốc ở Bắc Bình.

Tình cảnh đất nước hỗn loạn, núi sông chưa yên ổn, chuyện hôn sự trọng đại, hết thảy đều đơn sơ, nhân dịp kính báo đến các vị bạn bè thân thiết.
Hà Vị, Tạ Vụ Thanh thân gửi.
— HẾT CHƯƠNG 51 —.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện