Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 281



Chú ý: Đây là chương thứ 4 trong ngày, chương trước: Chương 280

Chương 281

Tùng Chấn Trung nói: “… Hãy để mọi chuyện chấm dứt trong hôm nay đi.”

Công cuộc chữa trị cơ thể cho Tùng Hạ tiến hành cả ngày, cho đến tận tối hôm đó, Tùng Hạ mới có thể nhúc nhích.

Sau khi ngồi dậy, cậu biết mình đã hôn mê một ngày một đêm, Jacqueline vốn không hồi phục được bao nhiêu năng lượng, lúc này đã mệt mỏi nằm vật ra đó. Tùng Hạ bắt đầu vừa hấp thu năng lượng trong ngọc phù vừa chữa thương cho mình. Sau khi tác dụng của thuốc tê qua đi, đau đớn truyền đến từ khắp nơi trên cơ thể quả thật có thể lấy mạng người, nhất là việc tay chân không trọn vẹn sẽ khiến cảm xúc cá nhân cực kỳ hoảng sợ. Cho dù Tùng Hạ biết chúng sẽ mọc lại nhưng áp lực đó vẫn khó mà tránh khỏi.

Thành Thiên Bích vẫn trông nom bên cạnh cậu, Tùng Hạ không muốn khiến hắn cùng thấy khó chịu nên lúc đau lắm mới khẽ hừ mấy tiếng, lần nào Thành Thiên Bích cũng dùng tay xoa tóc cậu, cứ như thể làm thế là có thể an ủi cậu vậy.

Cho đến tận rạng sáng ngày hôm sau, Tùng Hạ mới chữa khỏi toàn bộ da thịt cho mình, cuối cùng Thành Thiên Bích cũng dám ôm cậu vào lòng, vòng ôm rất chặt. Tùng Hạ vỗ nhẹ sau lưng hắn, hai người không nói một lời dư thừa, vào lúc này, ngôn ngữ cũng không đủ để truyền đạt tâm trạng của họ.

Trong ***g ngực ấm áp dày dặn của Thành Thiên Bích, Tùng Hạ mơ mơ màng màng ngủ một lát thì trời đã sáng. Cậu bò dậy, tuy tay chân mới mọc nhũn nhão bất lực nhưng tốt xấu cũng có thể cử động.

Cũng không biết Thành Thiên Bích đã mấy ngày không ngủ. Bình thường Tùng Hạ chỉ cần nhích mình một cái là hắn sẽ tỉnh, lúc này lại vẫn vừa ngủ vừa ôm hông cậu. Tùng Hạ khẽ gọi mấy tiếng, hắn mới chịu mở đôi mắt đục ngầu.

“Thiên Bích, dậy đi, tôi muốn đi tìm chú.”

Thành Thiên Bích nhanh chóng đứng dậy, bắt lấy cánh tay lành lặn của cậu, nhìn qua một lượt từ trên xuống dưới, sau khi xác định không phải mình mớ ngủ hoa mắt thì mới thở phào một hơi. Hắn trầm mặc lấy quần áo mặc lên người Tùng Hạ, người đàn ông xưa nay trầm tĩnh kiệm lời lúc này lại càng thêm tích chữ, chỉ có ánh mắt thăm thẳm tiết lộ cảm xúc của hắn.

Tùng Hạ không nhịn được hôn hắn một cái, sau đó lẳng lặng nhìn hắn.

Thành Thiên Bích xoa xoa tóc cậu: “Đi thôi.” Nói xong kéo Tùng Hạ theo.

Tùng Hạ khẽ nói: “Thiên Bích, đã khiến cậu lo lắng rồi.”

Thành Thiên Bích khựng người lại, đôi môi hơi run rẩy.

Tùng Hạ cười nhẹ: “Nhưng tôi còn sống mà, cậu sờ xem, ấm nóng.” Cậu cầm lấy bàn tay Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích nắm chặt tay cậu, trầm giọng: “Tôi đã nói rồi, bất luận thành công hay không, không có lần tiếp theo.” Trơ mắt nhìn Tùng Hạ đau đớn, nhìn cơ thể Tùng Hạ bị hủy hoại từng chút từng chút một, địa ngục ấy hắn không thể trải qua lần thứ hai.

Tùng Hạ cười cười: “Được.”

Tùng Hạ bước ra khỏi lều trại mới phát hiện quả nhiên họ đang ở trong doanh trại tạm thời trước kia, những đồ đạc lúc đó vì tiết kiệm nhiên liệu mà bỏ lại nay đã phát huy tác dụng không nhỏ.

Trời đã sáng, nhóm người gác đêm cuối cùng đang sưởi ấm, nhân viên nhà bếp đang nấu cơm, thấy họ bước ra đều tỏ vẻ kinh ngạc: “Tùng tiên sinh tỉnh rồi sao.”

Tùng Hạ hỏi: “Giáo sư Tùng ở trại nào vậy?”

“Ở…”

Tùng Chấn Trung xốc tấm rèm của căn lều bên phải bước ra, trên người còn mặc áo khoác, rõ ràng vừa mới tỉnh ngủ, nhìn thấy Tùng Hạ, mặt mày vui mừng: “Tiểu Hạ, cháu dậy rồi.”

“Chú, cháu khỏe rồi.”

“Khỏe thật chứ?” Tùng Chấn Trung nắm mạnh vào tay cậu, cảm nhận bắp thịt và xương cốt thật sự kia, đôi mắt không khỏi đỏ lên.

Tùng Hạ cười: “Tay chân hơi mất sức, vừa mọc ra thì nó vậy đó chú, quen rồi thì hết.”

Nghe thấy tiếng nói chuyện, có rất nhiều người chạy ra từ trong lều trại, Đặng Tiêu lập tức nhào lên ôm lấy cậu, nức nở gọi “Tùng ca.”

Tùng Hạ xoa đầu cậu nhóc: “Ngoan, không sao không sao.”

Trang Nghiêu dụi mắt bước ra, thấy cậu nguyên vẹn đứng ở đó, thở phào một hơi: “Dậy được rồi à? Được đấy, hồi phục rất nhanh.”

Tùng Hạ lấy ra đá ngũ sắc: “Tôi cũng có thể cảm giác thấy nó tỏa ra năng lượng Cambri, ngọc Con Rối đâu?”

“Chúng tôi đặt nó trên núi, có người trông coi.”

Tùng Hạ hít sâu một hơi: “Chúng ta lên núi đi.”

Liễu Phong Vũ cau mày: “Cậu vừa mới dậy được thôi, nghỉ ngơi thêm đi.”

Tùng Hạ nhìn ngọn núi tuyết trắng bao trùm, trong mắt đồng thời lóe lên chờ mong và lo lắng: “Không xong chuyện này, em không nghỉ được, đi thôi.”

Mọi người ngồi trên chim chóc biến dị, bay về phía cấm khu.

Lên đến đỉnh núi, phía trên di tích thành ngầm đã có thêm vài cái lều trại quân dụng, từ xa Tùng Hạ đã cảm thấy năng lượng của một vài dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, cộng thêm mấy người cùng đến lúc này, hóa ra cả mười dị nhân đều vẫn ở cấm khu.

Sau khi chim chóc đáp xuống, Diêu Tiềm Giang là người đầu tiên đi tới, bắt được cánh tay Tùng Hạ, mừng rỡ: “Tùng Hạ, cậu khỏi rồi, cậu khỏi thật rồi.”

Tùng Hạ nhớ tới những lời hôm đó Diêu Tiềm Giang nói với mình, không khỏi nói: “Tôi không sao, cám ơn Quận vương.”

Trong mắt Diêu Tiềm Giang chợt hiện sự không bằng lòng: “Cậu vẫn khách khí với tôi như vậy.”

Thành Thiên Bích khó chịu nhìn Diêu Tiềm Giang, cảm xúc của hắn vốn kém, bây giờ nhìn cái cách Diêu Tiềm Giang nhìn Tùng Hạ thì không được thoải mái.

Diêu Tiềm Giang cảm nhận được tầm mắt của Thành Thiên Bích, ngẩng đầu nhìn hắn một cái khiêu khích, có điều vẫn buông lỏng tay Tùng Hạ ra.

Tất cả tâm tư của Tùng Hạ đều đặt ở ngọc Con Rối. Cậu bước đến trước hộp bảo vệ, mở từng lớp ra, ngọc Con Rối không ngừng lóe sáng, hiển nhiên nó đã cảm nhận được năng lượng mà đá ngũ sắc phát ra.

Tùng Hạ nắm chặt đá ngũ sắc, tim đập thình thịch.

Trang Nghiêu nói: “Thử đi, đã đi đến bước này, ai cũng muốn sớm kết thúc.”

Tùng Hạ ngẩng đầu, thấy tất cả đều đang nhìn mình chòng chọc, trong mắt lóe sự căng thẳng. Tùng Hạ còn căng thẳng hơn họ nhiều, có thể phong ấn ngọc Con Rối hay không sẽ biết ngay tại đây, cậu hơi chần chừ: “Sau khi mọi người bị đá ngũ sắc hấp thu cội nguồn năng lượng, không ai có bất cứ phản ứng gì sao?”

“Có.” Lý Đạo Ái nói: “Chúng tôi đều ngừng tiến hóa.”

“Ng… ngừng?” Tùng Hạ ngẫm nghĩ, cho rằng cũng không đáng kinh ngạc. Năng lượng cội nguồn do ngọc Con Rối giao cho họ, sau khi nó bị hút sạch thì gene của họ sẽ không còn lực kích thích nữa, tự nhiên sẽ ngừng tiến hóa. Chút năng lượng Cambri còn lại trong không khí với họ mà nói thì hiển nhiên không đủ.

Ngô Du nhún vai: “Tôi cảm thấy không phải ngừng mà chỉ là tiến hóa cực kỳ chậm chạp mà thôi. Dù sao thì cho dù đã phong ấn ngọc Con Rối nhưng tại một vài địa khu mật độ năng lượng dày đặc, chỉ có thể chờ thời gian trôi qua chúng mới dần biến mất được. Mà mất đi năng lượng cội nguồn, chúng tôi tiến hóa dựa vào năng lượng Cambri trong không khí nên tốc độ chậm chạp đến độ không cảm thấy mà thôi. Có điều không quan trọng, tôi còn muốn sống thêm vài năm.”

Tùng Chấn Trung gật đầu: “Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác với hình thức tiến hóa của tất cả dị nhân khác, ảnh hưởng từ chuyện phong ấn ngọc Con Rối với mọi người lớn hơn các dị nhân khác rất nhiều. Tóm lại, bất luận tiến hóa đã ngừng hay chỉ là cực kỳ thong thả, đời này chắc hẳn mọi người sẽ không thăng cấp nữa.”

Thẩm Trường Trạch nói: “Nói thật, tôi lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Có được sức mạnh như một quả bom hẹn giờ mà mình không thể khống chế cũng không phải chuyện tốt.”

Chu Phụng Lam không phải không có tiếc nuối bĩu môi: “Đáng tiếc tôi và Myron còn chưa đột phá cấp bốn, còn thiếu chút nữa…”

Tùng Chấn Trung nói: “Hai người đã đủ mạnh rồi, hãy để mọi chuyện chấm dứt trong hôm nay đi.”

Tùng Hạ nuốt nước bọt một cái, cảm nhận năng lượng trong đá ngũ sắc, miếng ngọc phù tích trữ năng lượng cực lớn này chứa một lượng năng lượng bao la như biển lớn, Tùng Hạ nhất định phải lấy cơ thể mình làm trạm trung chuyển đưa năng lượng từ đá ngũ sắc sang ngọc Con Rối. Cậu tính qua một chút, làm liên tục không ngủ cũng phải mất trọn hai ngày mới xong, mà một khi bắt đầu, cậu cũng không dám dễ dàng dừng lại.

Hiển nhiên Trang Nghiêu cũng nhận ra chuyện này nên hỏi: “Anh làm được không, cơ thể đã khỏe hẳn chưa?”

Tùng Hạ nói: “Không sao, chỉ là không được ngủ thôi, tôi vẫn chịu được.” Tùng Hạ hít sâu một hơi, ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu hấp thu năng lượng từ đá ngũ sắc, đồng thời cũng đưa nguồn năng lượng đó vào ngọc Con Rối.

Khi năng lượng đi vào ngọc Con Rối, miếng ngọc vốn sáng lập lòe đột nhiên như thể tràn ngập một lớp sương mù dày đặc, tỏa ra ánh sáng mờ mờ, toàn bộ miếng ngọc trở nên đen nhánh trong suốt.

Tùng Hạ có chút kích động, cho dù lúc ấy đau đớn, còn suýt thì mất mạng nhưng sự tình quả thật tiến hành từng bước y như phương pháp của Trương thiên sư. Họ trăm cay ngàn đắng đi đến bước này, nay đã mở được cánh cửa hy vọng.

Tùng Hạ không ngừng lặp đi lặp lại công việc hấp thu rồi lại chuyển giao, đã ngồi hết cả một buổi, ngay cả thời gian ăn uống đi vệ sinh cũng dùng để tiếp tục chuyển giao năng lượng. Tuy Trương thiên sư không nói có thể ngừng lại giữa chừng hay không nhưng cậu vẫn không muốn làm vậy, chỉ hy vọng có thể mau chóng kết thúc chuyện này.

Đến buổi chiều ngày thứ ba, Tùng Hạ đã liên tục trung chuyển năng lượng trong hơn 50 tiếng, mệt mỏi không chịu nổi, chỉ dựa vào năng lượng mà không ngừng giữ vững bản thân không thiếp đi. Đá ngũ sắc đã không còn lại nhiều năng lượng lắm, cậu nén một hơi, cố gắng hấp thu rồi chuyển qua… cuối cùng đã đưa được phần năng lượng Thổ cuối cùng vào ngọc Con Rối.

Vào khoảnh khắc năng lượng đưa vào ngọc Con Rối, hòn ngọc đột nhiên ngời sáng mãnh liệt, một nguồn năng lượng khổng lồ ập tới hất bay nhóm người không hề đề phòng ra ngoài. Nguồn lực đó mạnh đến độ khiến mọi người như thể bị một chiếc chuông lớn đập vào ngực, đau không chịu nổi, có mấy người lập tức bị gãy xương ngực.

Thành Thiên Bích đón được Tùng Hạ ở giữa không trung, dẫn theo cậu vội chạy ra xa. Nguồn năng lượng hủy hoại bá đạo kia vẫn đang không ngừng khuếch tán, tấn công con người và cây cối chung quanh không chừa một ai. Trong khu rừng giống như có một bàn tay khổng lồ vô hình đang làm loạn, những cây đại thụ che trời cao tới trăm mét bị quật gãy dễ dàng, cành lá ngổn ngang rơi đổ, bông tuyết và bùn đất dưới chân bị cuốn lên không trung, điên cuồng nhảy múa. Khi họ dùng tốc độ nguyên tố hóa chạy ra khỏi trung tâm vùng bị tấn công, quay đầu nhìn lại, xung quanh ngọc Con Rối đã một đống hỗn độn, cơn lốc năng lượng khổng lồ kia hủy diệt hoàn toàn mọi thứ quanh nó.

Đặng Tiêu hộc ra một hơi, Tùng Chấn Trung bị gãy xương ngực, nằm trên mặt đất, đau đến mặt mũi trắng bệch, những người khác phần lớn đều bị thương.

Tùng Hạ lúc này cơ thể đã yếu đến độ không thể tự đi, nhưng vẫn cắn răng chữa thương cho mấy người.

Mọi người đứng xa nhìn hỗn loạn nơi trung tâm cơn lốc, trong lòng sầu lo.

Lốc xoáy năng lượng đập phá trên đỉnh núi tuyết ước chừng nửa tiếng rồi đột nhiên không hề báo trước, năng lượng chợt tắt, mọi thứ yên ả như xưa, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, chỉ có cảnh núi rừng đổ nát hỗn loạn chứng minh chuyện vừa xảy ra không phải ảo giác.

Mọi người chờ đợi tại chỗ hơn một tiếng rồi mới thận trọng quay về di tích thành ngầm.

Tại trung tâm lốc xoáy năng lượng, họ rất dễ dàng nhìn thấy ngọc Con Rối nằm lộ ra trên mặt đất. Hòn ngọc mất đi đặc tính trong suối, hoàn toàn biến thành một hòn đá đen đặc.

Tùng Hạ run rẩy nhặt nó lên, kích động đến nói không thành câu: “Không… không cảm thấy nữa. Tôi không cảm thấy năng lượng của nó nữa… Tôi… tôi thật sự… không cảm thấy!”

Thủy Thiên Thừa: Có cảm giác khoan khoái “cuối cùng cũng xong rồi”

Các bạn ạ sau khi viết xong, tôi tính viết ngoại chuyện CP chính trước, sau đó là Đường Liễu, sau đó tính viết ba ngoại truyện dài, căn cứ theo phiếu bầu của mọi người xác định trình tự Thông Ma không có nhiều chi tiết nên không viết thành phần riêng, các CP khác xin tự bổ não theo mức độ yêu thích

Fi: “Trận cuối” cố mần nốt đã xong. Còn 4 chương cuối, mỗi ngày một chương nhé. ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện