Kỷ Cambri Trở Lại
Chương 71
Có bao giờ tâm trí của hắn lại trở nên dễ dàng dao động như vậy.
Trang Nghiêu nhìn họ một chút: “Nếu chúng ta đến Bắc Kinh thì sẽ phải đối mặt với tình huống này, như vậy chúng ta nhất định phải sớm lo liệu trước, bởi vì bất kì ai ở đây đều có thể trở thành miếng mồi năng lượng cho người khác, đến lúc đó không phải là chuyện chúng ta an phận thủ thường là có thể đảm bảo bình an.”
Sắc mặt Đường Nhạn Khâu hơi tái đi, thở dài: “Quá hiểm ác.”
“Tiếp theo, tôi sẽ nói thu hoạch lớn thứ hai của tôi.” Trang Nghiêu nói: “Là về động đất.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía nó.
Trang Nghiêu nói: “Ông giáo sư già kia nói cho tôi biết, khoảng một tháng trước khi xảy ra trận động đất, từng có một đội nghiên cứu khoa học của Bắc Kinh và quân đội tạo thành một đoàn thám hiểm đến Golmud, khi đến Trùng Khánh thì đã ở lại đây trong một khoảng thời gian ngắn.”
Sắc mặt Thiên Bích hơi thay đổi, song lập tức khôi phục như thường.
Nhưng nét mặt đó dù cực kỳ nhỏ, sự biến hóa chỉ có một chút thay đổi cỏn con cũng bị Trang Nghiêu mẫn cảm bắt được, nó híp mắt lại, bổ sung: “Bởi vì lúc đó ở Trùng Khánh đang làm công cụ nghiên cứu tế bào gốc của Nhật Bản, từng nhiều lần mời chuyên gia ở Bắc Kinh thảo luận. Lúc đó trong số người được mời có hai người ở trong đoàn thám hiểm đó, cho nên họ tới Trùng Khánh, sau ba ngày ở Trùng Khánh mới từ đây đi đến Golmud. Lúc đó, một nhà khoa học trong nhóm thám hiểm là bạn tri kỉ nhiều năm của lão giáo sư, từng âm thầm tiết lộ mục đích của nhóm khi đến Golmud, nói là phát hiện ra nguồn sinh lực khổng lồ kiểu mới, là một ‘phát hiện vĩ đại có thể thay đổi toàn bộ thế giới’. Tuy ông ta nói rất mơ hồ, nhưng rất hiển nhiên, nguồn sinh lực mà họ đã phát hiện ra chính là năng lượng vô thuộc tính.”
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Chuyện này tuyệt đối thuộc về bí mật tối cao, dù nhà khoa học kia bí mật tiết lộ cho lão giáo sư, ông ta có lý do gì lại nói cho cậu biết.”
Trang Nghiêu cười nhạt một cái: “Trong lúc tận thế, để tra rõ nguyên nhân trận động đất, chí ít thì ở Trùng Khánh, chuyện này đã không còn là bí mật ở Sở nghiên cứu nữa. Dù sao thì chuyện lúc đó đoàn thám hiểm đến Golmud có rất nhiều người biết. Tôi nghĩ họ tuyệt đối không ngờ rằng, khi đến Golmud lại xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, lúc đó chỉ ôm mục đích thám hiểm mà đi thôi, cho nên chỉ giấu diếm mục đích, không giấu diếm hành trình. Sau khi họ đi một tháng thì động đất xảy ra, rất khó khiến người ta không liên tưởng hai chuyện này lại với nhau. Có điều đối với người ngoài là tôi đây mà nói, chuyện này vẫn coi như không tiện để lộ, cho nên tôi đã tiến hành một vài ám chỉ với đầu óc ông ta, hàn huyên với ông ta trong ba tiếng, để ông ta từ từ buông lơi cảnh giác, ông ta mới miễn cưỡng lộ ra vài câu.”
Tùng Hạ nói: “Cho dù họ đến Golmud để khai quật năng lượng vô thuộc tính, nhưng cũng không thể chứng minh họ có liên quan đến trận động đất được. Trận động đất cũng không phải vì thế mà tạo thành.”
“Không sai, họ không thể gây ra trận động đất, nhưng năng lượng vô thuộc tính thì có thể. Năng lượng vô thuộc tính có thể thay đổi giống gene của toàn thế giới trong một khoảng thời gian ngắn, vậy thì một trận động đất thì có là gì.”
Tùng Hạ trầm tư: “Nếu là như vậy, chẳng lẽ là họ đã tạo ra sự bùng nổ năng lượng vô thuộc tính?” Trong đầu cậu đột nhiên vang lên tiếng thở dài xa xưa già nua khi lần đầu tiên cậu tiến vào hư không trong ngọc cổ, giọng nói kia đã nói: “Tỉnh lại rồi, rốt cuộc nó đã tỉnh lại rồi…”
Là cái gì đã tỉnh lại? Lẽ nào giọng nói kia ám chỉ năng lượng vô thuộc tính đã thức tỉnh?
Trang Nghiêu nói: “Bất luận năng lượng gì cũng có thể bị kiểm tra đo lường ra, mà nguồn sinh lực khổng lồ do đoàn thám hiểm tra ra chắc là ngọc Con Rối, tôi đoán rằng, ngọc Con Rối là một cái lọ chứa đựng năng lượng vô thuộc tính.”
Tượng thông tin mà Đường Nhạn Khâu biết quá ít, nghe họ nói chuyện mà như lọt vào trong sương mù, thế nhưng vẫn bắt được một vài tin tức quan trọng.
Tùng Hạ lẩm nhẩm: “Cho nên, động đất xảy ra có liên quan đến việc khai quật ngọc Con Rối.”
“Không sai, nhất định có liên quan.”
Liễu Phong Vũ đột nhiên hỏi: “Có tin tức gì về đoàn thám hiểm kia không?”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Chuyện này thì không biết, nếu như đoàn thám hiểm ấy vẫn chưa rời khỏi Golmud thì đã chết từ lâu rồi.” Nếu không chết do trận động đất thì chết do bị sinh vật biến dị bắt giết, không ai có thể tưởng tượng, nơi vốn là tâm địa chấn – tỉnh Thanh Hải, bây giờ đã biến thành địa ngục như thế nào.
Đường Nhạn Khâu cười khổ: “Chuyện mọi người nói, tôi nghe nhưng không hiểu lắm.”
Tùng Hạ nhẹ giọng nói: “Lát nữa Liễu ca nói lại cho cậu là được.”
Liễu Phong Vũ kêu lên: “Dựa vào cái gì mà bảo anh giải thích cho hắn, anh mở miệng nói một câu quảng cáo bảy chữ hết hai trăm vạn [77] đấy.”
[77] Theo tỉ giá hiện nay thì 1 CNY = 3460 VND, vậy giá cát-xê quảng cáo của LPV là hơn 6 tỷ 900 triệu VNĐ.
Trang Nghiêu lườm hắn một cái: “Bây giờ anh có ném hai trăm vạn ra đường cũng chẳng có ai thèm.”
Tùng Hạ cười nói: “Liễu ca, anh xem, em chăm sóc Thiên Bích, Trang Nghiêu thì nhất định cũng có chuyện gì phải làm, chỉ có anh là nhàn rỗi thôi.”
“Anh có rảnh rỗi đâu, anh muốn đi ngủ.”
Tùng Hạ khẩn khoản nhìn hắn: “Liễu ca…”
Liễu Phong Vũ không nhịn được nói: “Biết rồi, phiền muốn chết.”
Đường Nhạn Khâu vẻ mặt bất đắc dĩ.
Trang Nghiêu nói: “Mặc kệ thế nào, chúng ta cũng phải nghĩ cách lấy cho được một mảnh ngọc Con Rối, tôi nghĩ đồ chơi kia có thể giải đáp rất nhiều vấn đề.”
Tùng Hạ nói: “Về chuyện này, chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn, một mảnh ngọc Con Rối không hữu dụng kia cường hóa đã khiến Triệu Tiến lợi hại như vậy, như vậy những người đã được ngọc cường hóa, chúng ta rất khó tưởng tượng sức mạnh của họ, nếu không phải tất yếu, chúng ta đừng xông pha nguy hiểm.”
Trang Nghiêu nói: “Tôi không thể ép buộc các anh, nhưng các anh hãy ngẫm lại chuyện tôi nói năng lượng có thể bị hấp thu đi. Tôi vẫn dùng câu nói kia, các anh quá ngây thơ, chờ có ngày các anh phát hiện, các anh cần chủ động trở nên mạnh mẽ, vì muốn trở nên mạnh mẽ sẽ cần chủ động khiêu chiến, không cần tôi nói, các anh cũng sẽ đi ‘xông pha nguy hiểm’, hơn nữa tôi có niềm tin vững chắc rằng ngày này sẽ không còn quá xa xôi, chậm nhất là chờ đến khi chúng ta đến Bắc Kinh, các anh sẽ phải đối mặt. Mong rằng khi đến lúc đó, các anh sẽ không còn lằng nhằng như vậy nữa, nếu không thì tôi sẽ rất nhức đầu.”
Tùng Hạ thở dài: “Chuyện này, trên đường đi chúng ta thương lượng sau nhé, bây giờ chúng ta nên giải quyết tốt những vấn đề còn lại ở nơi này đã.”
Thành Thiên Bích nói: “Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Băng kia muốn gặp riêng tôi hay gặp chúng ta?”
“Gặp riêng cậu.” Tùng Hạ nói: “Nhưng tôi đã từ chối, vết thương của cậu còn chưa lành, ngộ nhỡ hắn gây bất lợi cho cậu thì làm sao bây giờ, cho nên chúng ta cùng đi.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Trong hai ngày này hai người các anh dưỡng thương, chúng tôi ra ngoài thành tìm vào sinh vật biến dị cho Tùng Hạ hấp thu, chờ tôi làm vài chuyện ở Sở nghiên cứu xong, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây.”
Tùng Hạ nói: “Được rồi, tôi còn chưa nói cho cậu biết, tôi đã cảm giác được hạt nhân năng lượng của mình, bây giờ có thể tự mình tu luyện, tuy tốc độ chậm rãi, thế nhưng dù sao cũng là của mình.”
Trang Nghiêu ánh mắt sáng ngời: “Tốt.” Nó nhìn Đường Nhạn Khâu một chút, nói với Liễu Phong Vũ: “Chuyện tu luyện của anh ta cũng giao cho anh, so với chuyện cả ngày nằm dài không có gì làm, không bằng để mình trở nên mạnh mẽ.”
Trong mắt Đường Nhạn Khâu thoáng hiện ánh sáng: “Tu luyện? Trở nên mạnh mẽ?”
Liễu Phong Vũ đứng chắp tay: “Được rồi đừng hỏi nữa, lát nữa tôi sẽ dạy cậu.”
Tùng Hạ nói: “Tiểu Đường, cậu phải thề với chúng tôi, nội dung câu chuyện ngày hôm nay, cùng những chuyện Liễu ca sẽ nói cho cậu biết, tất cả đều phải giữ bí mật.”
Đường Nhạn Khâu nghiêm túc nói: “Tôi xin thề, tuyệt không tiết lộ nửa câu.”
Trang Nghiêu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đứng lên: “Tôi còn muốn đến Sở nghiên cứu nữa. Tùng Hạ, anh phụ trách liên hệ với Trần thiếu bàn chuyện gặp Ngô Du. Trần thiếu muốn an bài, đã như vậy thì cứ để hắn an bài, có điều trước hết để cho Thành Thiên Bích hồi phục vài ngày rồi hãy nói.”
“Tôi hiểu rồi.”
Sau khi Trang Nghiêu đi rồi, Thành Thiên Bích nhìn về phía Đường Nhạn Khâu: “Đừng coi nó là trẻ con nữa, chúng ta đều phải cẩn thận.”
Đường Nhạn Khâu than nhẹ một tiếng, không nói gì.
Tùng Hạ không muốn để họ cứ lúng túng như thế mãi, bèn nói: “Ngồi nửa ngày cậu cũng mệt rồi phải không, về phòng nghỉ ngơi đi.”
Thành Thiên Bích đứng lên, đi về phòng mình.
Tùng Hạ bảo người của khu công nghiệp mang lên một ít hoa quả do bang Thanh Nham đưa tới, ngồi bên giường Thành Thiên Bích gọt táo cho hắn.
Thành Thiên Bích nằm trên giường, hô hấp ổn định, vết thương hơi nứt ra, trên băng gạc có vết máu đỏ sẫm, Tùng Hạ nhìn màu máu kia đặc biệt chói mắt.
Cậu muốn tìm vài câu chuyện để thư giãn một chút, vì vậy nói: “Đã lâu không được ăn táo phải không? Họ không chỉ có táo, còn có nho và dưa Ha-mi, tôi cũng bảo người đưa lên rồi, cậu ăn nhiều một chút.”
Thành Thiên Bích nhẹ nhàng gật một cái, lẳng lặng nhìn Tùng Hạ, đôi mắt sâu sắc mà sáng ngời.
Tùng Hạ dùng tăm xiên vào miếng táo, đưa tới bên miệng Thành Thiên Bích: “Nào.”
Thành Thiên Bích há mồm nuốt vào, nói nhạt: “Không tồi.”
Tùng Hạ cười nói: “Cậu phải nên có vẻ mặt gì đó chứ, khó có dịp có những thứ này mà.”
Thành Thiên Bích nhìn lên trần nhà, trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Tôi có chút lo lắng.”
“Về những chuyện Trang Nghiêu nói ư?” Tùng Hạ quay đầu nhìn cameras, vô ý thức giảm thấp âm lượng xuống.
“Đúng, giống như nó nói, nó có thể nghĩ đến, người tiến hóa não bộ ở Bắc Kinh cũng có thể nghĩ đến.”
Tùng Hạ nghiêm trọng nói: “Tôi cũng lo, thật ra tôi còn hơi sợ.” Cậu cười khổ một tiếng: “Có điều sợ cũng chẳng giải quyết được gì.”
Thành Thiên Bích thấp giọng nói: “Nếu chúng ta đến Bắc Kinh, không thể sống cuộc sống săn thú làm ruộng…”
Tùng Hạ ngẩn người, hôm qua cậu cũng chỉ mơ mộng một chút, cũng không dám ôm hy vọng gì, dù sao thứ mà tai họa vô tình này đã phá hủy nhiều nhất chính hy vọng.
Cậu không ngờ Thành Thiên Bích vẫn còn nhớ rõ.
Tùng Hạ thấy trong lòng ấm áp, nhẹ giọng nói: “Nếu có thể, tôi rất hy vọng chúng ta có thể sống yên bình như vậy, nhưng tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý, bao gồm cả chuyện Trang Nghiêu nói.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Tùng Hạ từ trong khẩu khí của hắn nghe ra một sự đau thương khôn tả, không phù hợp với tuổi trẻ vốn có của Thành Thiên Bích.
Hai người lại hàn huyên vài câu, bởi vì có cameras ở đây nên không thể nói thêm chuyện gì, sau khi ăn xong hoa quả, Tùng Hạ ngáp một cái.
Thành Thiên Bích nói: “Anh mệt à?”
“A, không sao.”
“Nằm lên nghỉ ngơi một chút đi.” Thành Thiên Bích nhẹ nhàng dịch vào trong.
Tùng Hạ ngẩn người, mặt lập tức hơi nong nóng: “Ở… ở đây á?”
Thành Thiên Bích thản nhiên nhìn cậu: “Đúng vậy.”
Tùng Hạ đột nhiên nhớ tới trong cuộc hành trình này, hai người vẫn luôn ngủ trên một giường, bắt đầu từ khi gặp phải con khỉ trong nhà dân rồi đến biệt thự của Trang Nghiêu, để tiết kiệm tài nguyên nên họ luôn cùng ăn cùng ngủ.
Chuyện cho tới bây giờ, sao cậu còn ngượng ngùng ở đây cơ chứ.
Tùng Hạ bởi vì suy nghĩ miên man của mình mà thấy hơi phiền muộn. Cậu cởi giày, bò lên giường, nằm xuống bên cạnh Thành Thiên Bích.
Trên người Thành Thiên Bích có mùi thuốc đông y hơi gay mũi, nhưng tuyệt đối không gây trở ngại với chuyện Tùng Hạ thích ở bên hắn, cảm giác trong mũi tràn ngập hương vị của hắn, khi ở bên Thành Thiên Bích, cậu luôn luôn cảm thấy an tâm một cách kì lạ, cho dù ở trên chiến trường tàn khốc.
Cậu còn có thể làm gì nữa nhỉ? Còn có cách nào để cậu có thể tiếp cận Thành Thiên Bích thêm một chút không? Cậu không biết nên làm gì, dưới đáy lòng có một khát vọng khiến cậu hưng phấn, cũng khiến cậu sợ hãi. Cậu muốn đụng chạm vào Thành Thiên Bích, vô cùng muốn, giống như làm vậy có thể giảm bớt một chút khao khát sâu trong nội tâm cậu vậy.
Nhưng cậu không dám, cậu thật sự không tìm ra lý do để tự nhiên đụng chạm vào một người đàn ông, nếu Thành Thiên Bích phản cảm, cậu sẽ rất buồn. Cậu chỉ có thể làm bộ vô ý giãn người ra, kề sát đùi vào chân Thành Thiên Bích, cách một lớp vật liệu may mặc mà cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Thành Thiên Bích.
Như vậy cũng rất cũng đủ rồi.
…
Thành Thiên Bích nhắm hai mắt lại, trong lòng lại loạn cả lên. Hắn là một tay súng bắn tỉa, đúng ra hắn phải giữ được tỉnh táo ở bất kỳ tình huống nguy hiểm phức tạp nào, sao lại có thể bởi vì một người nằm ở bên cạnh mà không giữ được bình tĩnh? Trong thân thể như có một ngọn lửa khô nóng, từ chỗ mà hai người kề cận, cháy sạch mọi phiền muộn của hắn.
Có bao giờ tâm trí của hắn lại trở nên dễ dàng dao động như vậy.
Tùng Hạ… rốt cuộc thì…
Hắn đang làm sao thế này?
…
Hai người không ai nhúc nhích, gần như là có chút cứng đờ duy trì tư thế nằm ngang, không dám vượt qua giới hạn, rất sợ chỉ cần khẽ động đậy là sẽ quấy nhiễu sự cân bằng tinh tế nào đó, cho đến tận khi Thành Thiên Bích bởi vì bị thương mà mệt mỏi rã rời, hắn mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Qua một hồi lâu, Tùng Hạ mới dám giật giật một chút, cậu nghiêng người sang, có chút mê muội nhìn gương mặt nghiêng như được khắc tạc của Thành Thiên Bích, thân thể cường tráng này, gương mặt tuấn mỹ này đơn giản chính là kiệt tác của thượng đế. Cậu lặng lẽ vươn tay, ôm tâm trạng thấp thỏm như lần đầu tiên xem lén phim đen hồi bé, nhẹ nhàng sờ sờ sống mũi cao thẳng của Thành Thiên Bích.
Sau khi sờ xong, cậu thỏa mãn thu tay về, vuốt ngọc cổ trong lòng, tĩnh tâm tu luyện.
Ngày hôm sau, thay đổi một y tá trung niên tới thay thuốc cho Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu, giám sát y tá thay thuốc xong, Tùng Hạ và Liễu Phong Vũ mới rời khỏi khách sạn, đi đến trung tâm thành phố tập trung với Trang Nghiêu.
Hôm nay, họ phải ra khỏi thành săn thú.
Đợi một hồi, Trang Nghiêu và A Bố đi tới.
Thoạt nhìn thì A Bố đã được tắm rửa, bộ lông trắng sáng mềm mại, bộ lông vừa dài vừa mềm ấy lúc đi trên đường còn bay trong gió, khiến nó nhìn như một tiểu vương tử cao quý, cực kì xinh đẹp.
Tất cả mọi người trong trung tâm thành phố đều bị con mèo vừa to vừa đẹp cao bảy mét này hấp dẫn ánh mắt, ôm tâm trạng vừa sợ sệt vừa tò mò quan sát nó.
A Bố đi tới trước mặt hai người, cúi đầu, nhẹ nhàng kêu meo một tiếng, đôi mắt tím nhạt to như mặt người gần sát ngay trước mắt Tùng Hạ, giống thủy tinh tím trong suốt hoàn mỹ.
Tùng Hạ vuốt mặt A Bố, cười nói: “A Bố, mày tắm rồi à? Thơm quá.”
Trong số họ, ngoại trừ Trang Nghiêu, A Bố tốt với Tùng Hạ nhất, bởi vì Tùng Hạ đã nhiều lần chữa trị cho nó.
A Bố cạ cạ cậu, vài ngày không gặp, hình như nó còn tỏ ra thân thiết với cậu hơn.
Tùng Hạ thiếu chút nữa bị nó cạ đến nỗi ngã xuống đất.
Trang Nghiêu kêu lên: “Lên đây đi.”
Hai người nắm lấy đuôi A Bố, nhảy lên lưng nó.
Trang Nghiêu đưa một tấm bản đồ cho Tùng Hạ: “Đây là bản đồ tôi lấy được chỗ Sở nghiên cứu, đánh dấu vào địa điểm động vật biến dị thường lui đến. Thật ra tấm bản đồ này chỉ dùng để cảnh cáo thợ săn không nên đặt chân đến những khu vực đó thôi, vừa lúc nó lại dẫn đường cho chúng ta.”
“Chỗ này tương đối gần, hai km, đi chỗ này nhé.” Tùng Hạ chỉ vào một điểm đỏ trên bản đồ.
“Không, gần quá, dễ có người quấy rầy, A Bố đi nhanh, chúng ta đi xa một chút.”
Tùng Hạ suy nghĩ một chút thấy cũng phải, khi vừa ra khỏi Côn Minh, họ không tìm được con mồi nên đã ép chủ nhân của con chó Border biến dị kia dẫn họ đi săn thú. Nếu họ đi săn ở nơi quá gần, bị thợ săn trông thấy, nhất định sẽ bị quấy rầy.
Trang Nghiêu vỗ vỗ A Bố: “Đi thôi!”
A Bố nhảy dựng lên, chạy ra ngoài thành.
Nó chở ba người chạy nhanh, những người đi đường nhìn thấy nó đều quá sợ hãi, cuống quít né tránh, nhưng A Bố phản ứng nhanh hơn họ, căn bản không đạp lên ai hết, nó thoải mái nhảy nhót trên địa hình phức tạp trong thành phố, nhanh chóng chạy ra khỏi thành.
Họ đi tới địa điểm đã được đánh dấu trên bản đồ, ven đường, A Bố ngửi thấy mùi của động vật biến dị, chẳng bao lâu đã phát hiện ra một con trâu rừng, không lớn lắm, chỉ cao hơn hai mét. Bây giờ khi nhìn thấy những loài động vật chỉ to gấp đôi động vật trước tận thế, Tùng Hạ đã nghĩ rằng nó “quá nhỏ”.
Trâu rừng thấy A Bố, quay đầu bỏ chạy.
A Bố đuổi theo như gió táp. Mỗi ngày A Bố đều phải tự mình đi săn, kỹ năng đi săn của nó được rèn luyện ngày qua ngày mà từ từ tăng cường, đã được dày công tôi luyện mà vô cùng thành thạo. Trang Nghiêu khi rảnh cũng huấn luyện nó đi săn như sư tử hay hùm cọp, dù sao thì đều là động vật họ nhà mèo cả. Bây giờ A Bố có thể lợi hại như phần lớn sư tử hùm cọp, một bước chạy được rất xa, nó nhào vào người con trâu rừng, hung hăng cắn cổ nó.
Con trâu rừng giãy dụa trên mặt đất một hồi rồi tắt thở.
Ba người tuột xuống từ trên người A Bố, Tùng Hạ hấp thu năng lượng xong, họ lại ngồi xuống một bên, để A Bố ăn con mồi.
Trang Nghiêu hỏi: “Thế nào? Có phải quá ít hay không?”
Tùng Hạ thất vọng gật đầu: “Quá ít.”
“Được bao nhiêu lấy bấy nhiêu, chúng ta tiếp tục tìm.”
Sau khi A Bố ăn xong, họ tiếp tục tìm con mồi quanh đấy. Suốt cả ngày tìm được bốn con động vật biến dị, trên đường trở về thậm chí còn cố ý đi qua những nơi thợ săn bình thường săn thú, nhặt được hai cái xác. Có điều do thời gian tử vong tương đối lâu nên chẳng còn dư lại được bao năng lượng. Hết một ngày, số năng lượng Tùng Hạ hấp thu được cũng không coi là nhiều lắm, có điều tốt xấu cũng có thể hồi phục một chút vết thương cho Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu.
Khi trở về khách sạn, Tùng Hạ không kịp chờ đợi mà lần lượt truyền năng lượng vào trong cơ thể Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu. Vết thương của Đường Nhạn Khâu nhẹ hơn Thành Thiên Bích, mấy ngày nay lại được Tùng Hạ liên tục chữa trị, hồi phục tương đối tốt, chống gậy là có thể xuống giường hoạt động.
Liễu Phong Vũ tiếp tục dạy hắn tu luyện, Tùng Hạ và Trang Nghiêu vào phòng Thành Thiên Bích, Tùng Hạ muốn bảo Trang Nghiêu mang cameras đi, cậu nói: “Sau này khi thay thuốc cho Thiên Bích, tôi đều sẽ ở đây, tôi có thể trông coi.”
Trang Nghiêu nhìn cameras, nói: “Để phòng ngừa chuyện gì đó bất ngờ xảy ra, tốt nhất trước mắt cứ để đó đi, người của Sở nghiên cứu và bang Thanh Nham đến xem vài lần, họ biết có cameras ở đây, ít nhất sẽ biết điều một chút.”
Tùng Hạ bất đắc dĩ. Trên đầu suốt ngày treo một cái cameras, không chỉ riêng cậu mất tự nhiên, Thành Thiên Bích cũng cảm thấy rất khó chịu. Tuy hắn không nói, thế nhưng lúc hai người nói chuyện lúc nào cũng phải cũng đề cao cảnh giác, đúng là phiền phức.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
“Ai đấy?”
“Hạ tiên sinh, xin chào.” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói dịu dàng.
Là người phụ nữ tóc dài của bang Thanh Nham.
Tùng Hạ mở cửa, quả nhiên là cô ta, cô ta nhẹ nhàng cười: “Trần thiếu bảo tôi đến tìm các anh.”
Tùng Hạ suy nghĩ một chút: “Mời vào.”
Cô gái đi vào trong phòng, nhìn Thành Thiên Bích một chút, quan tâm hỏi: “Ngài có cảm giác thế nào, có tốt hơn chút nào không?”
Thành Thiên Bích coi cô gái như không khí, hoàn toàn không có phản ứng.
Cô ta cũng không cảm thấy xấu hổ, đại khái đã quen rồi, lại cười khanh khách nói với Tùng Hạ: “Hạ tiên sinh, không biết đối với đề nghị của Trần thiếu lần trước, các anh đã có câu trả lời thuyết phục chưa?”
“Chúng tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của Trần thiếu, nhưng khi gặp Ngô Du, chúng tôi muốn cùng đi, tuyệt đối không thể để một người đi gặp riêng được.”
“Ngài cứ yên tâm, cho dù các anh đồng ý, Trần thiếu cũng sẽ không đồng ý. Trần thiếu bảo tôi tới hỏi các anh khi nào thì tiện, chúng tôi lo Ngô Du sẽ không mời mà tới, cho nên không bằng chúng tôi chủ động đứng ra sắp xếp cho mọi người.”
“Chờ vết thương của Thiên Bích đỡ hơn, ít nhất cũng phải một tuần mới có thể tự do hoạt động.”
“Được, vậy một tuần sau.”
…
Sau khi cô ta đi, Trang Nghiêu nói: “Tôi đến Sở nghiên cứu đây, tôi muốn chuẩn bị một chút.”
“Chuẩn bị gì?”
“Điều tra một chút về Ngô Du, tôi luôn cảm thấy người này không đơn giản như Trần thiếu đã nói.”
…
Sau khi Trang Nghiêu đi rồi, Tùng Hạ và Thành Thiên Bích nói chuyện một chút, lại yên tĩnh tự tu luyện, bây giờ họ dùng gần như tất cả thời gian rảnh rỗi để tu luyện hạt nhân năng lượng, muốn người mà mình quan tâm không bị thương, chỉ có thể không ngừng trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ!
Trong một tuần này, ban ngày, họ đi khắp nơi săn thú, dựa vào chuyện hấp thu được một chút năng lượng rồi vội tới chữa thương cho hai người, đến tối, Trang Nghiêu vẫn đến Sở nghiên cứu, bốn người khác thì ở lại khách sạn tu luyện. Việc Trang Nghiêu đề xuất lý luận có thể lấy ra năng lượng khiến ai trong số họ cũng cảm nhận được một nguy cơ to lớn. Trong lòng họ còn có tính người, chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện dựa vào việc giết chết đồng loại để hấp thụ năng lượng làm mình lớn mạnh cả. Thế nhưng nếu không đủ lớn mạnh, họ chỉ có thể trở thành nguồn năng lượng cho người khác. Cho nên, trở nên mạnh mẽ là sự lựa chọn duy nhất của họ.
Bảy ngày sau, vết thương của Đường Nhạn Khâu cơ bản đã khỏi hẳn. Bác sĩ chữa trị cho hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không có lòng nghi ngờ, dù sao chuyện kỳ quái gì cũng có thể xảy ra ở tận thế, vết thương khỏi nhanh cũng không thấm vào đâu, rất có thể do thuốc của họ có liên quan đến năng lượng trong cơ thể Đường Nhạn Khâu. Vết thương của Thành Thiên Bích cũng tốt lên rất nhanh, tuy rằng bởi vì bình thường luôn thức trắng đêm tu luyện mà sắc mặt hơi không tốt, nhưng thoạt nhìn vẫn coi như có tinh thần.
Nhưng thật ra, Tùng Hạ và Trang Nghiêu, tố chất thân thể hai người này tương đối yếu, nếu thức đêm lâu dài thì đều thấy hơi uể oải không phấn chấn. Thành Thiên Bích nhìn vành mắt thâm đen của Tùng Hạ, trong lòng thấy rất khó chịu, nhưng không thể ngăn cản cậu, chỉ khi mình mau khỏe lên một chút, họ mới có thể mau chóng thoát khỏi cuộc sống căng thẳng này.
…
Việc gặp Ngô Du được an bài trong một nhà hàng ở khu chợ trung tâm.
Đó là nhà hàng duy nhất còn mở trong thành phố, do bang Thanh Nham quản lý, diện tích không lớn, nhưng mỗi ngày đều có thể cung cấp các loại chế phẩm từ thịt và rau dưa, hoa quả tươi mới, chỉ có dị nhân đẳng cấp cao mới được hưởng thụ.
Nhà hàng kia ở một ngã ba đường, vị trí địa lý vô cùng ưu việt, đã từng là nhà hàng sa hoa có tiếng ở Trùng Khánh. Lúc này, tin họ sẽ gặp nhau ở nhà hàng đã lan truyền khắp thành phố, không ít cư dân quanh đó đều chạy tới hai bên đường, chờ để nhìn xem rốt cuộc là ai mới có thể vừa đến Trùng Khánh đã giết được Triệu Tiến, xóa sổ bang Hồng Uy. Cũng có rất nhiều người muốn xem xem Ngô Du – thần long thấy đầu không thấy đuôi trông thế nào. Trong số những người vây xem này, không thiếu vài dị nhân thực lực không tồi, và vài thế lực rải rác. Từ khi tận thế tới nay, Tùng Hạ chưa bao giờ thấy nhiều loại người như vậy, hai bên đường ngã ba đều đứng đầy người, tư thế kia tựa như đứng chào đón hai bên đường, nhưng vẻ mặt tò mò muốn biết trên mặt họ khiến người ta thấy khó chịu.
May mà A Bố rất cao, rất nhiều người căn bản không nhìn thấy họ, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn con mèo khổng lồ vô cùng xinh đẹp này.
A Bố chở năm người từ một đầu ngã ba, chậm rãi đi tới, Trần thiếu ngồi trên xe ngựa, mang theo mấy tay đàn em đi đến từ một đầu khác, trên xe có cả người đàn ông cao gầy và mỹ nữ tóc dài kia, mà con đường còn lại có một người đàn ông đơn độc đang đi đến.
Đó là một người đàn ông thân hình cao lớn, khí thế bức người, gương mặt đủ mùi vị đàn ông, ngũ quan không coi như quá tinh xảo, nhưng vô cùng hấp dẫn. Hắn mặc quần áo rất bình thường, thậm chí so với nhóm người Trần thiếu thì có chút cổ xưa, nét mặt vô cùng bình tĩnh, dù có vô số ánh mắt dõi theo nhưng hắn vẫn không coi ai ra gì, chắp tay đi tới.
Khi A Bố đến gần, Ngô Du đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm A Bố.
Thành Thiên Bích ở phía sau A Bố lộ ra một cái đầu, bình tĩnh nhìn Ngô Du.
Khi ánh mắt hai người chạm vào nhau trong không khí, họ cảm nhận được dao động năng lượng mạnh mẽ của đối phương, cường giả và cường giả âm thầm đối đầu, dường như hết sức căng thẳng.
Trang Nghiêu nhìn họ một chút: “Nếu chúng ta đến Bắc Kinh thì sẽ phải đối mặt với tình huống này, như vậy chúng ta nhất định phải sớm lo liệu trước, bởi vì bất kì ai ở đây đều có thể trở thành miếng mồi năng lượng cho người khác, đến lúc đó không phải là chuyện chúng ta an phận thủ thường là có thể đảm bảo bình an.”
Sắc mặt Đường Nhạn Khâu hơi tái đi, thở dài: “Quá hiểm ác.”
“Tiếp theo, tôi sẽ nói thu hoạch lớn thứ hai của tôi.” Trang Nghiêu nói: “Là về động đất.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía nó.
Trang Nghiêu nói: “Ông giáo sư già kia nói cho tôi biết, khoảng một tháng trước khi xảy ra trận động đất, từng có một đội nghiên cứu khoa học của Bắc Kinh và quân đội tạo thành một đoàn thám hiểm đến Golmud, khi đến Trùng Khánh thì đã ở lại đây trong một khoảng thời gian ngắn.”
Sắc mặt Thiên Bích hơi thay đổi, song lập tức khôi phục như thường.
Nhưng nét mặt đó dù cực kỳ nhỏ, sự biến hóa chỉ có một chút thay đổi cỏn con cũng bị Trang Nghiêu mẫn cảm bắt được, nó híp mắt lại, bổ sung: “Bởi vì lúc đó ở Trùng Khánh đang làm công cụ nghiên cứu tế bào gốc của Nhật Bản, từng nhiều lần mời chuyên gia ở Bắc Kinh thảo luận. Lúc đó trong số người được mời có hai người ở trong đoàn thám hiểm đó, cho nên họ tới Trùng Khánh, sau ba ngày ở Trùng Khánh mới từ đây đi đến Golmud. Lúc đó, một nhà khoa học trong nhóm thám hiểm là bạn tri kỉ nhiều năm của lão giáo sư, từng âm thầm tiết lộ mục đích của nhóm khi đến Golmud, nói là phát hiện ra nguồn sinh lực khổng lồ kiểu mới, là một ‘phát hiện vĩ đại có thể thay đổi toàn bộ thế giới’. Tuy ông ta nói rất mơ hồ, nhưng rất hiển nhiên, nguồn sinh lực mà họ đã phát hiện ra chính là năng lượng vô thuộc tính.”
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Chuyện này tuyệt đối thuộc về bí mật tối cao, dù nhà khoa học kia bí mật tiết lộ cho lão giáo sư, ông ta có lý do gì lại nói cho cậu biết.”
Trang Nghiêu cười nhạt một cái: “Trong lúc tận thế, để tra rõ nguyên nhân trận động đất, chí ít thì ở Trùng Khánh, chuyện này đã không còn là bí mật ở Sở nghiên cứu nữa. Dù sao thì chuyện lúc đó đoàn thám hiểm đến Golmud có rất nhiều người biết. Tôi nghĩ họ tuyệt đối không ngờ rằng, khi đến Golmud lại xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, lúc đó chỉ ôm mục đích thám hiểm mà đi thôi, cho nên chỉ giấu diếm mục đích, không giấu diếm hành trình. Sau khi họ đi một tháng thì động đất xảy ra, rất khó khiến người ta không liên tưởng hai chuyện này lại với nhau. Có điều đối với người ngoài là tôi đây mà nói, chuyện này vẫn coi như không tiện để lộ, cho nên tôi đã tiến hành một vài ám chỉ với đầu óc ông ta, hàn huyên với ông ta trong ba tiếng, để ông ta từ từ buông lơi cảnh giác, ông ta mới miễn cưỡng lộ ra vài câu.”
Tùng Hạ nói: “Cho dù họ đến Golmud để khai quật năng lượng vô thuộc tính, nhưng cũng không thể chứng minh họ có liên quan đến trận động đất được. Trận động đất cũng không phải vì thế mà tạo thành.”
“Không sai, họ không thể gây ra trận động đất, nhưng năng lượng vô thuộc tính thì có thể. Năng lượng vô thuộc tính có thể thay đổi giống gene của toàn thế giới trong một khoảng thời gian ngắn, vậy thì một trận động đất thì có là gì.”
Tùng Hạ trầm tư: “Nếu là như vậy, chẳng lẽ là họ đã tạo ra sự bùng nổ năng lượng vô thuộc tính?” Trong đầu cậu đột nhiên vang lên tiếng thở dài xa xưa già nua khi lần đầu tiên cậu tiến vào hư không trong ngọc cổ, giọng nói kia đã nói: “Tỉnh lại rồi, rốt cuộc nó đã tỉnh lại rồi…”
Là cái gì đã tỉnh lại? Lẽ nào giọng nói kia ám chỉ năng lượng vô thuộc tính đã thức tỉnh?
Trang Nghiêu nói: “Bất luận năng lượng gì cũng có thể bị kiểm tra đo lường ra, mà nguồn sinh lực khổng lồ do đoàn thám hiểm tra ra chắc là ngọc Con Rối, tôi đoán rằng, ngọc Con Rối là một cái lọ chứa đựng năng lượng vô thuộc tính.”
Tượng thông tin mà Đường Nhạn Khâu biết quá ít, nghe họ nói chuyện mà như lọt vào trong sương mù, thế nhưng vẫn bắt được một vài tin tức quan trọng.
Tùng Hạ lẩm nhẩm: “Cho nên, động đất xảy ra có liên quan đến việc khai quật ngọc Con Rối.”
“Không sai, nhất định có liên quan.”
Liễu Phong Vũ đột nhiên hỏi: “Có tin tức gì về đoàn thám hiểm kia không?”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Chuyện này thì không biết, nếu như đoàn thám hiểm ấy vẫn chưa rời khỏi Golmud thì đã chết từ lâu rồi.” Nếu không chết do trận động đất thì chết do bị sinh vật biến dị bắt giết, không ai có thể tưởng tượng, nơi vốn là tâm địa chấn – tỉnh Thanh Hải, bây giờ đã biến thành địa ngục như thế nào.
Đường Nhạn Khâu cười khổ: “Chuyện mọi người nói, tôi nghe nhưng không hiểu lắm.”
Tùng Hạ nhẹ giọng nói: “Lát nữa Liễu ca nói lại cho cậu là được.”
Liễu Phong Vũ kêu lên: “Dựa vào cái gì mà bảo anh giải thích cho hắn, anh mở miệng nói một câu quảng cáo bảy chữ hết hai trăm vạn [77] đấy.”
[77] Theo tỉ giá hiện nay thì 1 CNY = 3460 VND, vậy giá cát-xê quảng cáo của LPV là hơn 6 tỷ 900 triệu VNĐ.
Trang Nghiêu lườm hắn một cái: “Bây giờ anh có ném hai trăm vạn ra đường cũng chẳng có ai thèm.”
Tùng Hạ cười nói: “Liễu ca, anh xem, em chăm sóc Thiên Bích, Trang Nghiêu thì nhất định cũng có chuyện gì phải làm, chỉ có anh là nhàn rỗi thôi.”
“Anh có rảnh rỗi đâu, anh muốn đi ngủ.”
Tùng Hạ khẩn khoản nhìn hắn: “Liễu ca…”
Liễu Phong Vũ không nhịn được nói: “Biết rồi, phiền muốn chết.”
Đường Nhạn Khâu vẻ mặt bất đắc dĩ.
Trang Nghiêu nói: “Mặc kệ thế nào, chúng ta cũng phải nghĩ cách lấy cho được một mảnh ngọc Con Rối, tôi nghĩ đồ chơi kia có thể giải đáp rất nhiều vấn đề.”
Tùng Hạ nói: “Về chuyện này, chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn, một mảnh ngọc Con Rối không hữu dụng kia cường hóa đã khiến Triệu Tiến lợi hại như vậy, như vậy những người đã được ngọc cường hóa, chúng ta rất khó tưởng tượng sức mạnh của họ, nếu không phải tất yếu, chúng ta đừng xông pha nguy hiểm.”
Trang Nghiêu nói: “Tôi không thể ép buộc các anh, nhưng các anh hãy ngẫm lại chuyện tôi nói năng lượng có thể bị hấp thu đi. Tôi vẫn dùng câu nói kia, các anh quá ngây thơ, chờ có ngày các anh phát hiện, các anh cần chủ động trở nên mạnh mẽ, vì muốn trở nên mạnh mẽ sẽ cần chủ động khiêu chiến, không cần tôi nói, các anh cũng sẽ đi ‘xông pha nguy hiểm’, hơn nữa tôi có niềm tin vững chắc rằng ngày này sẽ không còn quá xa xôi, chậm nhất là chờ đến khi chúng ta đến Bắc Kinh, các anh sẽ phải đối mặt. Mong rằng khi đến lúc đó, các anh sẽ không còn lằng nhằng như vậy nữa, nếu không thì tôi sẽ rất nhức đầu.”
Tùng Hạ thở dài: “Chuyện này, trên đường đi chúng ta thương lượng sau nhé, bây giờ chúng ta nên giải quyết tốt những vấn đề còn lại ở nơi này đã.”
Thành Thiên Bích nói: “Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Băng kia muốn gặp riêng tôi hay gặp chúng ta?”
“Gặp riêng cậu.” Tùng Hạ nói: “Nhưng tôi đã từ chối, vết thương của cậu còn chưa lành, ngộ nhỡ hắn gây bất lợi cho cậu thì làm sao bây giờ, cho nên chúng ta cùng đi.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Trong hai ngày này hai người các anh dưỡng thương, chúng tôi ra ngoài thành tìm vào sinh vật biến dị cho Tùng Hạ hấp thu, chờ tôi làm vài chuyện ở Sở nghiên cứu xong, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây.”
Tùng Hạ nói: “Được rồi, tôi còn chưa nói cho cậu biết, tôi đã cảm giác được hạt nhân năng lượng của mình, bây giờ có thể tự mình tu luyện, tuy tốc độ chậm rãi, thế nhưng dù sao cũng là của mình.”
Trang Nghiêu ánh mắt sáng ngời: “Tốt.” Nó nhìn Đường Nhạn Khâu một chút, nói với Liễu Phong Vũ: “Chuyện tu luyện của anh ta cũng giao cho anh, so với chuyện cả ngày nằm dài không có gì làm, không bằng để mình trở nên mạnh mẽ.”
Trong mắt Đường Nhạn Khâu thoáng hiện ánh sáng: “Tu luyện? Trở nên mạnh mẽ?”
Liễu Phong Vũ đứng chắp tay: “Được rồi đừng hỏi nữa, lát nữa tôi sẽ dạy cậu.”
Tùng Hạ nói: “Tiểu Đường, cậu phải thề với chúng tôi, nội dung câu chuyện ngày hôm nay, cùng những chuyện Liễu ca sẽ nói cho cậu biết, tất cả đều phải giữ bí mật.”
Đường Nhạn Khâu nghiêm túc nói: “Tôi xin thề, tuyệt không tiết lộ nửa câu.”
Trang Nghiêu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đứng lên: “Tôi còn muốn đến Sở nghiên cứu nữa. Tùng Hạ, anh phụ trách liên hệ với Trần thiếu bàn chuyện gặp Ngô Du. Trần thiếu muốn an bài, đã như vậy thì cứ để hắn an bài, có điều trước hết để cho Thành Thiên Bích hồi phục vài ngày rồi hãy nói.”
“Tôi hiểu rồi.”
Sau khi Trang Nghiêu đi rồi, Thành Thiên Bích nhìn về phía Đường Nhạn Khâu: “Đừng coi nó là trẻ con nữa, chúng ta đều phải cẩn thận.”
Đường Nhạn Khâu than nhẹ một tiếng, không nói gì.
Tùng Hạ không muốn để họ cứ lúng túng như thế mãi, bèn nói: “Ngồi nửa ngày cậu cũng mệt rồi phải không, về phòng nghỉ ngơi đi.”
Thành Thiên Bích đứng lên, đi về phòng mình.
Tùng Hạ bảo người của khu công nghiệp mang lên một ít hoa quả do bang Thanh Nham đưa tới, ngồi bên giường Thành Thiên Bích gọt táo cho hắn.
Thành Thiên Bích nằm trên giường, hô hấp ổn định, vết thương hơi nứt ra, trên băng gạc có vết máu đỏ sẫm, Tùng Hạ nhìn màu máu kia đặc biệt chói mắt.
Cậu muốn tìm vài câu chuyện để thư giãn một chút, vì vậy nói: “Đã lâu không được ăn táo phải không? Họ không chỉ có táo, còn có nho và dưa Ha-mi, tôi cũng bảo người đưa lên rồi, cậu ăn nhiều một chút.”
Thành Thiên Bích nhẹ nhàng gật một cái, lẳng lặng nhìn Tùng Hạ, đôi mắt sâu sắc mà sáng ngời.
Tùng Hạ dùng tăm xiên vào miếng táo, đưa tới bên miệng Thành Thiên Bích: “Nào.”
Thành Thiên Bích há mồm nuốt vào, nói nhạt: “Không tồi.”
Tùng Hạ cười nói: “Cậu phải nên có vẻ mặt gì đó chứ, khó có dịp có những thứ này mà.”
Thành Thiên Bích nhìn lên trần nhà, trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Tôi có chút lo lắng.”
“Về những chuyện Trang Nghiêu nói ư?” Tùng Hạ quay đầu nhìn cameras, vô ý thức giảm thấp âm lượng xuống.
“Đúng, giống như nó nói, nó có thể nghĩ đến, người tiến hóa não bộ ở Bắc Kinh cũng có thể nghĩ đến.”
Tùng Hạ nghiêm trọng nói: “Tôi cũng lo, thật ra tôi còn hơi sợ.” Cậu cười khổ một tiếng: “Có điều sợ cũng chẳng giải quyết được gì.”
Thành Thiên Bích thấp giọng nói: “Nếu chúng ta đến Bắc Kinh, không thể sống cuộc sống săn thú làm ruộng…”
Tùng Hạ ngẩn người, hôm qua cậu cũng chỉ mơ mộng một chút, cũng không dám ôm hy vọng gì, dù sao thứ mà tai họa vô tình này đã phá hủy nhiều nhất chính hy vọng.
Cậu không ngờ Thành Thiên Bích vẫn còn nhớ rõ.
Tùng Hạ thấy trong lòng ấm áp, nhẹ giọng nói: “Nếu có thể, tôi rất hy vọng chúng ta có thể sống yên bình như vậy, nhưng tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý, bao gồm cả chuyện Trang Nghiêu nói.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Tùng Hạ từ trong khẩu khí của hắn nghe ra một sự đau thương khôn tả, không phù hợp với tuổi trẻ vốn có của Thành Thiên Bích.
Hai người lại hàn huyên vài câu, bởi vì có cameras ở đây nên không thể nói thêm chuyện gì, sau khi ăn xong hoa quả, Tùng Hạ ngáp một cái.
Thành Thiên Bích nói: “Anh mệt à?”
“A, không sao.”
“Nằm lên nghỉ ngơi một chút đi.” Thành Thiên Bích nhẹ nhàng dịch vào trong.
Tùng Hạ ngẩn người, mặt lập tức hơi nong nóng: “Ở… ở đây á?”
Thành Thiên Bích thản nhiên nhìn cậu: “Đúng vậy.”
Tùng Hạ đột nhiên nhớ tới trong cuộc hành trình này, hai người vẫn luôn ngủ trên một giường, bắt đầu từ khi gặp phải con khỉ trong nhà dân rồi đến biệt thự của Trang Nghiêu, để tiết kiệm tài nguyên nên họ luôn cùng ăn cùng ngủ.
Chuyện cho tới bây giờ, sao cậu còn ngượng ngùng ở đây cơ chứ.
Tùng Hạ bởi vì suy nghĩ miên man của mình mà thấy hơi phiền muộn. Cậu cởi giày, bò lên giường, nằm xuống bên cạnh Thành Thiên Bích.
Trên người Thành Thiên Bích có mùi thuốc đông y hơi gay mũi, nhưng tuyệt đối không gây trở ngại với chuyện Tùng Hạ thích ở bên hắn, cảm giác trong mũi tràn ngập hương vị của hắn, khi ở bên Thành Thiên Bích, cậu luôn luôn cảm thấy an tâm một cách kì lạ, cho dù ở trên chiến trường tàn khốc.
Cậu còn có thể làm gì nữa nhỉ? Còn có cách nào để cậu có thể tiếp cận Thành Thiên Bích thêm một chút không? Cậu không biết nên làm gì, dưới đáy lòng có một khát vọng khiến cậu hưng phấn, cũng khiến cậu sợ hãi. Cậu muốn đụng chạm vào Thành Thiên Bích, vô cùng muốn, giống như làm vậy có thể giảm bớt một chút khao khát sâu trong nội tâm cậu vậy.
Nhưng cậu không dám, cậu thật sự không tìm ra lý do để tự nhiên đụng chạm vào một người đàn ông, nếu Thành Thiên Bích phản cảm, cậu sẽ rất buồn. Cậu chỉ có thể làm bộ vô ý giãn người ra, kề sát đùi vào chân Thành Thiên Bích, cách một lớp vật liệu may mặc mà cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Thành Thiên Bích.
Như vậy cũng rất cũng đủ rồi.
…
Thành Thiên Bích nhắm hai mắt lại, trong lòng lại loạn cả lên. Hắn là một tay súng bắn tỉa, đúng ra hắn phải giữ được tỉnh táo ở bất kỳ tình huống nguy hiểm phức tạp nào, sao lại có thể bởi vì một người nằm ở bên cạnh mà không giữ được bình tĩnh? Trong thân thể như có một ngọn lửa khô nóng, từ chỗ mà hai người kề cận, cháy sạch mọi phiền muộn của hắn.
Có bao giờ tâm trí của hắn lại trở nên dễ dàng dao động như vậy.
Tùng Hạ… rốt cuộc thì…
Hắn đang làm sao thế này?
…
Hai người không ai nhúc nhích, gần như là có chút cứng đờ duy trì tư thế nằm ngang, không dám vượt qua giới hạn, rất sợ chỉ cần khẽ động đậy là sẽ quấy nhiễu sự cân bằng tinh tế nào đó, cho đến tận khi Thành Thiên Bích bởi vì bị thương mà mệt mỏi rã rời, hắn mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Qua một hồi lâu, Tùng Hạ mới dám giật giật một chút, cậu nghiêng người sang, có chút mê muội nhìn gương mặt nghiêng như được khắc tạc của Thành Thiên Bích, thân thể cường tráng này, gương mặt tuấn mỹ này đơn giản chính là kiệt tác của thượng đế. Cậu lặng lẽ vươn tay, ôm tâm trạng thấp thỏm như lần đầu tiên xem lén phim đen hồi bé, nhẹ nhàng sờ sờ sống mũi cao thẳng của Thành Thiên Bích.
Sau khi sờ xong, cậu thỏa mãn thu tay về, vuốt ngọc cổ trong lòng, tĩnh tâm tu luyện.
Ngày hôm sau, thay đổi một y tá trung niên tới thay thuốc cho Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu, giám sát y tá thay thuốc xong, Tùng Hạ và Liễu Phong Vũ mới rời khỏi khách sạn, đi đến trung tâm thành phố tập trung với Trang Nghiêu.
Hôm nay, họ phải ra khỏi thành săn thú.
Đợi một hồi, Trang Nghiêu và A Bố đi tới.
Thoạt nhìn thì A Bố đã được tắm rửa, bộ lông trắng sáng mềm mại, bộ lông vừa dài vừa mềm ấy lúc đi trên đường còn bay trong gió, khiến nó nhìn như một tiểu vương tử cao quý, cực kì xinh đẹp.
Tất cả mọi người trong trung tâm thành phố đều bị con mèo vừa to vừa đẹp cao bảy mét này hấp dẫn ánh mắt, ôm tâm trạng vừa sợ sệt vừa tò mò quan sát nó.
A Bố đi tới trước mặt hai người, cúi đầu, nhẹ nhàng kêu meo một tiếng, đôi mắt tím nhạt to như mặt người gần sát ngay trước mắt Tùng Hạ, giống thủy tinh tím trong suốt hoàn mỹ.
Tùng Hạ vuốt mặt A Bố, cười nói: “A Bố, mày tắm rồi à? Thơm quá.”
Trong số họ, ngoại trừ Trang Nghiêu, A Bố tốt với Tùng Hạ nhất, bởi vì Tùng Hạ đã nhiều lần chữa trị cho nó.
A Bố cạ cạ cậu, vài ngày không gặp, hình như nó còn tỏ ra thân thiết với cậu hơn.
Tùng Hạ thiếu chút nữa bị nó cạ đến nỗi ngã xuống đất.
Trang Nghiêu kêu lên: “Lên đây đi.”
Hai người nắm lấy đuôi A Bố, nhảy lên lưng nó.
Trang Nghiêu đưa một tấm bản đồ cho Tùng Hạ: “Đây là bản đồ tôi lấy được chỗ Sở nghiên cứu, đánh dấu vào địa điểm động vật biến dị thường lui đến. Thật ra tấm bản đồ này chỉ dùng để cảnh cáo thợ săn không nên đặt chân đến những khu vực đó thôi, vừa lúc nó lại dẫn đường cho chúng ta.”
“Chỗ này tương đối gần, hai km, đi chỗ này nhé.” Tùng Hạ chỉ vào một điểm đỏ trên bản đồ.
“Không, gần quá, dễ có người quấy rầy, A Bố đi nhanh, chúng ta đi xa một chút.”
Tùng Hạ suy nghĩ một chút thấy cũng phải, khi vừa ra khỏi Côn Minh, họ không tìm được con mồi nên đã ép chủ nhân của con chó Border biến dị kia dẫn họ đi săn thú. Nếu họ đi săn ở nơi quá gần, bị thợ săn trông thấy, nhất định sẽ bị quấy rầy.
Trang Nghiêu vỗ vỗ A Bố: “Đi thôi!”
A Bố nhảy dựng lên, chạy ra ngoài thành.
Nó chở ba người chạy nhanh, những người đi đường nhìn thấy nó đều quá sợ hãi, cuống quít né tránh, nhưng A Bố phản ứng nhanh hơn họ, căn bản không đạp lên ai hết, nó thoải mái nhảy nhót trên địa hình phức tạp trong thành phố, nhanh chóng chạy ra khỏi thành.
Họ đi tới địa điểm đã được đánh dấu trên bản đồ, ven đường, A Bố ngửi thấy mùi của động vật biến dị, chẳng bao lâu đã phát hiện ra một con trâu rừng, không lớn lắm, chỉ cao hơn hai mét. Bây giờ khi nhìn thấy những loài động vật chỉ to gấp đôi động vật trước tận thế, Tùng Hạ đã nghĩ rằng nó “quá nhỏ”.
Trâu rừng thấy A Bố, quay đầu bỏ chạy.
A Bố đuổi theo như gió táp. Mỗi ngày A Bố đều phải tự mình đi săn, kỹ năng đi săn của nó được rèn luyện ngày qua ngày mà từ từ tăng cường, đã được dày công tôi luyện mà vô cùng thành thạo. Trang Nghiêu khi rảnh cũng huấn luyện nó đi săn như sư tử hay hùm cọp, dù sao thì đều là động vật họ nhà mèo cả. Bây giờ A Bố có thể lợi hại như phần lớn sư tử hùm cọp, một bước chạy được rất xa, nó nhào vào người con trâu rừng, hung hăng cắn cổ nó.
Con trâu rừng giãy dụa trên mặt đất một hồi rồi tắt thở.
Ba người tuột xuống từ trên người A Bố, Tùng Hạ hấp thu năng lượng xong, họ lại ngồi xuống một bên, để A Bố ăn con mồi.
Trang Nghiêu hỏi: “Thế nào? Có phải quá ít hay không?”
Tùng Hạ thất vọng gật đầu: “Quá ít.”
“Được bao nhiêu lấy bấy nhiêu, chúng ta tiếp tục tìm.”
Sau khi A Bố ăn xong, họ tiếp tục tìm con mồi quanh đấy. Suốt cả ngày tìm được bốn con động vật biến dị, trên đường trở về thậm chí còn cố ý đi qua những nơi thợ săn bình thường săn thú, nhặt được hai cái xác. Có điều do thời gian tử vong tương đối lâu nên chẳng còn dư lại được bao năng lượng. Hết một ngày, số năng lượng Tùng Hạ hấp thu được cũng không coi là nhiều lắm, có điều tốt xấu cũng có thể hồi phục một chút vết thương cho Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu.
Khi trở về khách sạn, Tùng Hạ không kịp chờ đợi mà lần lượt truyền năng lượng vào trong cơ thể Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu. Vết thương của Đường Nhạn Khâu nhẹ hơn Thành Thiên Bích, mấy ngày nay lại được Tùng Hạ liên tục chữa trị, hồi phục tương đối tốt, chống gậy là có thể xuống giường hoạt động.
Liễu Phong Vũ tiếp tục dạy hắn tu luyện, Tùng Hạ và Trang Nghiêu vào phòng Thành Thiên Bích, Tùng Hạ muốn bảo Trang Nghiêu mang cameras đi, cậu nói: “Sau này khi thay thuốc cho Thiên Bích, tôi đều sẽ ở đây, tôi có thể trông coi.”
Trang Nghiêu nhìn cameras, nói: “Để phòng ngừa chuyện gì đó bất ngờ xảy ra, tốt nhất trước mắt cứ để đó đi, người của Sở nghiên cứu và bang Thanh Nham đến xem vài lần, họ biết có cameras ở đây, ít nhất sẽ biết điều một chút.”
Tùng Hạ bất đắc dĩ. Trên đầu suốt ngày treo một cái cameras, không chỉ riêng cậu mất tự nhiên, Thành Thiên Bích cũng cảm thấy rất khó chịu. Tuy hắn không nói, thế nhưng lúc hai người nói chuyện lúc nào cũng phải cũng đề cao cảnh giác, đúng là phiền phức.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
“Ai đấy?”
“Hạ tiên sinh, xin chào.” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói dịu dàng.
Là người phụ nữ tóc dài của bang Thanh Nham.
Tùng Hạ mở cửa, quả nhiên là cô ta, cô ta nhẹ nhàng cười: “Trần thiếu bảo tôi đến tìm các anh.”
Tùng Hạ suy nghĩ một chút: “Mời vào.”
Cô gái đi vào trong phòng, nhìn Thành Thiên Bích một chút, quan tâm hỏi: “Ngài có cảm giác thế nào, có tốt hơn chút nào không?”
Thành Thiên Bích coi cô gái như không khí, hoàn toàn không có phản ứng.
Cô ta cũng không cảm thấy xấu hổ, đại khái đã quen rồi, lại cười khanh khách nói với Tùng Hạ: “Hạ tiên sinh, không biết đối với đề nghị của Trần thiếu lần trước, các anh đã có câu trả lời thuyết phục chưa?”
“Chúng tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của Trần thiếu, nhưng khi gặp Ngô Du, chúng tôi muốn cùng đi, tuyệt đối không thể để một người đi gặp riêng được.”
“Ngài cứ yên tâm, cho dù các anh đồng ý, Trần thiếu cũng sẽ không đồng ý. Trần thiếu bảo tôi tới hỏi các anh khi nào thì tiện, chúng tôi lo Ngô Du sẽ không mời mà tới, cho nên không bằng chúng tôi chủ động đứng ra sắp xếp cho mọi người.”
“Chờ vết thương của Thiên Bích đỡ hơn, ít nhất cũng phải một tuần mới có thể tự do hoạt động.”
“Được, vậy một tuần sau.”
…
Sau khi cô ta đi, Trang Nghiêu nói: “Tôi đến Sở nghiên cứu đây, tôi muốn chuẩn bị một chút.”
“Chuẩn bị gì?”
“Điều tra một chút về Ngô Du, tôi luôn cảm thấy người này không đơn giản như Trần thiếu đã nói.”
…
Sau khi Trang Nghiêu đi rồi, Tùng Hạ và Thành Thiên Bích nói chuyện một chút, lại yên tĩnh tự tu luyện, bây giờ họ dùng gần như tất cả thời gian rảnh rỗi để tu luyện hạt nhân năng lượng, muốn người mà mình quan tâm không bị thương, chỉ có thể không ngừng trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ!
Trong một tuần này, ban ngày, họ đi khắp nơi săn thú, dựa vào chuyện hấp thu được một chút năng lượng rồi vội tới chữa thương cho hai người, đến tối, Trang Nghiêu vẫn đến Sở nghiên cứu, bốn người khác thì ở lại khách sạn tu luyện. Việc Trang Nghiêu đề xuất lý luận có thể lấy ra năng lượng khiến ai trong số họ cũng cảm nhận được một nguy cơ to lớn. Trong lòng họ còn có tính người, chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện dựa vào việc giết chết đồng loại để hấp thụ năng lượng làm mình lớn mạnh cả. Thế nhưng nếu không đủ lớn mạnh, họ chỉ có thể trở thành nguồn năng lượng cho người khác. Cho nên, trở nên mạnh mẽ là sự lựa chọn duy nhất của họ.
Bảy ngày sau, vết thương của Đường Nhạn Khâu cơ bản đã khỏi hẳn. Bác sĩ chữa trị cho hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không có lòng nghi ngờ, dù sao chuyện kỳ quái gì cũng có thể xảy ra ở tận thế, vết thương khỏi nhanh cũng không thấm vào đâu, rất có thể do thuốc của họ có liên quan đến năng lượng trong cơ thể Đường Nhạn Khâu. Vết thương của Thành Thiên Bích cũng tốt lên rất nhanh, tuy rằng bởi vì bình thường luôn thức trắng đêm tu luyện mà sắc mặt hơi không tốt, nhưng thoạt nhìn vẫn coi như có tinh thần.
Nhưng thật ra, Tùng Hạ và Trang Nghiêu, tố chất thân thể hai người này tương đối yếu, nếu thức đêm lâu dài thì đều thấy hơi uể oải không phấn chấn. Thành Thiên Bích nhìn vành mắt thâm đen của Tùng Hạ, trong lòng thấy rất khó chịu, nhưng không thể ngăn cản cậu, chỉ khi mình mau khỏe lên một chút, họ mới có thể mau chóng thoát khỏi cuộc sống căng thẳng này.
…
Việc gặp Ngô Du được an bài trong một nhà hàng ở khu chợ trung tâm.
Đó là nhà hàng duy nhất còn mở trong thành phố, do bang Thanh Nham quản lý, diện tích không lớn, nhưng mỗi ngày đều có thể cung cấp các loại chế phẩm từ thịt và rau dưa, hoa quả tươi mới, chỉ có dị nhân đẳng cấp cao mới được hưởng thụ.
Nhà hàng kia ở một ngã ba đường, vị trí địa lý vô cùng ưu việt, đã từng là nhà hàng sa hoa có tiếng ở Trùng Khánh. Lúc này, tin họ sẽ gặp nhau ở nhà hàng đã lan truyền khắp thành phố, không ít cư dân quanh đó đều chạy tới hai bên đường, chờ để nhìn xem rốt cuộc là ai mới có thể vừa đến Trùng Khánh đã giết được Triệu Tiến, xóa sổ bang Hồng Uy. Cũng có rất nhiều người muốn xem xem Ngô Du – thần long thấy đầu không thấy đuôi trông thế nào. Trong số những người vây xem này, không thiếu vài dị nhân thực lực không tồi, và vài thế lực rải rác. Từ khi tận thế tới nay, Tùng Hạ chưa bao giờ thấy nhiều loại người như vậy, hai bên đường ngã ba đều đứng đầy người, tư thế kia tựa như đứng chào đón hai bên đường, nhưng vẻ mặt tò mò muốn biết trên mặt họ khiến người ta thấy khó chịu.
May mà A Bố rất cao, rất nhiều người căn bản không nhìn thấy họ, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn con mèo khổng lồ vô cùng xinh đẹp này.
A Bố chở năm người từ một đầu ngã ba, chậm rãi đi tới, Trần thiếu ngồi trên xe ngựa, mang theo mấy tay đàn em đi đến từ một đầu khác, trên xe có cả người đàn ông cao gầy và mỹ nữ tóc dài kia, mà con đường còn lại có một người đàn ông đơn độc đang đi đến.
Đó là một người đàn ông thân hình cao lớn, khí thế bức người, gương mặt đủ mùi vị đàn ông, ngũ quan không coi như quá tinh xảo, nhưng vô cùng hấp dẫn. Hắn mặc quần áo rất bình thường, thậm chí so với nhóm người Trần thiếu thì có chút cổ xưa, nét mặt vô cùng bình tĩnh, dù có vô số ánh mắt dõi theo nhưng hắn vẫn không coi ai ra gì, chắp tay đi tới.
Khi A Bố đến gần, Ngô Du đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm A Bố.
Thành Thiên Bích ở phía sau A Bố lộ ra một cái đầu, bình tĩnh nhìn Ngô Du.
Khi ánh mắt hai người chạm vào nhau trong không khí, họ cảm nhận được dao động năng lượng mạnh mẽ của đối phương, cường giả và cường giả âm thầm đối đầu, dường như hết sức căng thẳng.
Bình luận truyện