Kỳ Hạn Ái Muội

Chương 3: Chương 3




Vết thương trên ngón tay Kỳ Ngôn đến đêm đã lành, nhưng cậu giả bộ không biết, vẫn quấn băng vải lướt qua lướt lại trong nhà.

Lục Phong Hàn lần đầu thấy băng vải chướng mắt.

Ngày thứ 3, Kỳ Ngôn vẫn quấn băng, còn không cho Lục Phong Hàn tháo giúp.

Anh bó tay xoa mày: "Vết thương của cậu ổn rồi, lành đến không thể lành hơn rồi."
Cậu ngồi đọc sách bên cửa sổ, tốc độ đọc rất nhanh, thấy Lục Phong Hàn cũng không thèm nâng mí mắt, xoay người chậm rì, đưa lưng cho anh nhìn: "Tôi biết."
Biết gì? Cậu biết gì hả?
Lục Phong Hàn suy nghĩ tự nhiên sao lại quan tâm cái thứ băng vải chết tiệt đó làm chi? Chắc cậu ta thích quấn băng trên ngón tay thì sao? Hành tinh trăm ngàn cái, con người lại nhiều, người ta có ham mê lạ mắc mớ gì đến mình.
Xây dựng tâm lí xong, anh nhìn thời gian rồi nhắc nhớ: "9 giờ, cậu nên đi ra ngoài."
Kỳ Ngôn xem xong hai trang cuối, thay một cái áo sơ mi tơ lụa màu xám: "Đi thôi."
Từ lúc nhận việc đến giờ, đây là lần đầu tiên Lục Phong Hàn cùng Kỳ Ngôn ra khỏi cửa.

Theo quan sát mấy ngày nay của anh, sinh hoạt hằng ngày của Kỳ Ngôn có quy luật rõ ràng.

Sáng sớm đã thức dậy, ăn sáng xong là đọc sách hoặc tính toán này nọ đến khi trời tối.

Cậu đọc sách rất nhanh, ít nhất là anh chưa thấy ai đọc nhanh thế, có lúc anh nghi ngờ là cậu đang xem sách hay là luyện tập kỹ xảo gì đó.

Đôi lúc anh ngó xem cậu tính toán, cái thứ sách trời cùng kí hiệu kì lạ gì á, chưa gặp bao giờ.

Nhiều khi anh hoài nghi: Có phải là do mình quá dốt không?
Nơi ở của Kỳ Ngôn là một căn nhà hai tầng, trong hầm có một chiếc xe huyền phù đang đậu.

Thấy chiếc xe, Lục Phong Hàn nâng đầu mày: "Xe huyền phù cải trang?"
"Ừ."
Anh lại gần, gõ ngón tay vào thân xe, nghe âm thanh kim loại rồi nói: "Xe làm từ kim loại trạng thái d1ch hợp (?)? Khả năng phòng thủ rất mạnh, chiếc xe này của cậu ngang ngửa một chiếc xe bọc thép rồi."
Hiển nhiên là giá cả cũng không thấp.

Kỳ Ngôn cảm thấy hơi ngột ngạt, liền cởi bỏ vài nút áo sơ mi, nhớ tới vài điều vừa xem trong luận văn, nghe anh hỏi mới đáp: "Chắc thế."
Trước khi về Leto thì xe đã được đem đến đây trước, đặt trong hầm, cậu cũng mới thấy lần đầu.

Nếu không phải hôm nay ra ngoài thì cậu đã quên sự tồn tại của nó.

Trời cho đàn ông hứng thú với mấy thứ này, Lục Phong Hàn còn là top đầu trong đó, anh xem xét của sổ xe, chắc mẩm cái kính này còn dùng nguyên liệu cao cấp làm ra, mấy cái thứ súng ống bắn một lần cũng không thủng nổi.


Kỳ Ngôn đem thiết bị đầu cuối trên cổ tay đến gần xe, cửa xe liền mở ra, như nhớ ra cái gì bèn nói: "Đúng rồi, anh lái xe, toàn bộ phải thao tác tay."
Thời giờ trên xe huyền phù toàn trang bị hệ thống lái tự động, thích thì hoàn toàn tự động, bán tự động, ít thấy ai sử dụng thao tác tay.

Nhưng Lục Phong Hàn chợt nhớ tới một sự kiện mưu sát: xâm nhập hệ thống tự động của xe khiến nó đâm thẳng vào một kiến trúc, xe nổ mạnh để nỗi không thể ráp thành một mảnh lớn.

Dẫn đến có một khoảng thời gian xe tự lái bị hụt doanh số.

Lục Phong Hàn ngồi ở vị trí điều khiển, liếc nhìn Kỳ Ngôn một cái.

Anh nhớ đến trong nhà cậu không có bóng dáng một con robot tự động nào, bao gồm robot giúp việc lẫn robot y tế.

Là không thích sử dụng hay là cẩn thận?
Chỉ cần xâm nhập hệ thống, đưa ra mệnh lệnh thì robot giúp việc đều có thể biết thành robot sát nhân.

Anh đã lâu cũng không lái xe huyền phù, tuy nhiên lái tinh hạm anh còn lái được huống chi cái xe này?
Chiếc xe đen nhánh bắt đầu di chuyển, hai cánh cửa đóng lại, liền lạc như không có vết nứt.

Lục Phong Hàn một tay nắm vô lăng, khuỷu tay còn lại để trên cửa sổ xe, hỏi Kỷ Ngôn: "Chạy nhanh nghen?"
Kỳ Ngôn nhìn thấy anh nóng lòng muốn thử: "Tùy anh."
Có mấy lời này của ông chủ, anh cận vệ vui vẻ tăng tốc, lúc đến nơi còn sớm hẳn một tiếng rưỡi.

Địa điểm đến của họ là học viện Turan, lúc xuống xe ở cổng trường Lục Phong Hàn không nhịn được quay đầu về phía sau.

Trong tầm mắt toàn là đá cẩm thạch trắng được điêu khắc kì công theo từng thời kì, điểm xuyến cây xanh bóng mắt, khác với bầu không khí học thuật của học viện Turan, phía bên kia tuy cũng là một loạt kiến trúc màu trắng, nhưng nóc nhà và tường được thiết kế đơn giản, nhìn có chút thô kệch nhưng lại lộ ra mấy phần thiết huyết, trang nghiêm.

Lục Phong Hàn nhắm mắt cũng biết, từ cửa lớn trường đối diện đi vào trăm bước là một tấm bia đá, mỗi khi có mưa, bia đá đẫm nước thì màu sắc càng trầm.

Trên bia có khắc tuyên ngôn của quân đội Liên Minh: "Lấy xương làm đao, lấy máu làm khiên, chỉ vì Liên Minh, thẳng tiến không lùi."
Mười mấy năm qua anh luôn ghi nhớ những lời này, khắc sâu vào cốt nhục.

"Anh đang nhìn gì?"
Lục Phong Hàn xốc lại tinh thần, cười cười: "Không nhìn gì cả."
Kỳ Ngôn theo tầm mắt của anh nhìn về nơi xa: "Nơi đó là trường quân đội Đệ Nhất của Liên Minh?"
Lục Phong Hàn gật đầu: "Chắc vậy, nghe nói trường Đệ Nhất nằm đối diện học viện Turan, hai trường cách nhau một con sông, ranh giới rõ ràng."
Nói khách sáo vậy thôi chứ hai trường này chướng mắt lẫn nhau.

Turan cho rằng trường quân đội chỉ biết đánh nhau, đầu óc dùng trang trí.


Trường quân đội Đệ Nhất lại cho rằng Turan toàn bọn ngang ngược, rặt một đám mọt sách yếu ớt, trừ cái đầu ra nơi khác toàn vật bài trí.

Kỳ Ngôn không rõ mấy cái này, chỉ "ừ" rồi cùng Lục Phong Hàn đi vào trong.

Đậu xe gần phòng làm việc của hiệu trưởng xong, đương trong kỳ nghỉ nên trong trường cũng ít người, cậu cùng Lục Phong Hàn men theo cỏ, đi lên lầu hai thì thấy hiệu trưởng đang chờ ở cửa.

Kỳ Ngôn chỉ vào bàn ghế gần ban công: "Chờ tôi ở chỗ này."
Lục Phong Hàn gật đầu.

Văn phòng hiệu trưởng rất rộng, đối diện cửa là một tường kính trong suốt, có thể thấy sân cỏ xanh mướt dưới lầu.

Bên tay phải là một loạt kệ sách, tay trái là nơi tiếp khách, thêm một cái lò sưởi kiểu cũ gần đó.

Hiệu trưởng học viện Turan là một người đàn ông trung niên diện mạo dễ gần, mắt xanh biển, ăn mặc nghiêm cẩn: áo sơ mi, vest ngoài, cà vạt, nút tay áo...!Ông đứng cạnh lò sưởi, nhìn rất thân sĩ.

Thấy Kỳ Ngôn nhìn lò sưởi, ông cười nói: "Nhìn giống thật đúng không? Lò sưởi này là hình ảo, vào mùa đông ở Leto có rất nhiều người thích đến văn phòng của thầy, ngồi cạnh cái lò sưởi này.

Tuy rằng là giả nhưng vẫn thấy ấm áp.

Trò xem có phải con người rất kì lạ không, biết là giả nhưng vẫn thích."
Ánh lửa sáng ngời làm cho làn da của Kỳ Ngôn như có một lớp màu đỏ, cậu không trả lời mà hỏi: "Ngài gọi em đến đây có chuyện gì sao?"
Đang muốn trả lời thì hiệu trưởng thấy băng gạc trên tay Kỳ Ngôn: "Tay bị thương?"
Kỳ Ngôn giơ tay lên: "Dạ, nhưng lành rồi."
"Còn băng vải?"
"Nơ con bướm rất đẹp."
Hiệu trưởng cười rộ, xong nhìn kĩ: "Ừa, cái nơ con bướm này đẹp đó, hai bên đối xưng, lớn nhỏ đồng đều."
Kỳ Ngôn tán đồng.

"Hôm nay thầy gọi trò đến chủ yếu có hai việc." ông dẫn cậu đến sô pha ngồi, tiếp "Không lâu nữa là khai giảng, trò quyết định phương hướng chuyên nghiệp cùng chương trình học mấy năm tới chưa?"
Kỳ Ngôn suy tư hai giây: "Trí tuệ nhân tạo năm 2 ạ."
"Được, thầy sẽ xử lí thủ tục." Hiệu trưởng không có ý kiến gì, lại cười nói, "Thứ hai là thầy muốn gặp trò.

Trò hiểu rõ là không chỉ thầy, ba năm tới sẽ có nhièn người muốn gặp trò một lần.

Chẳng qua bọn họ không được như thầy, thầy cũng coi như cận thủy lầu đài gặp trăng trước.


Tuy vậy, trò khác với tưởng tượng của thầy."
"Thầy tưởng tượng em thành gì rồi?"
Ông bưng ly cà phê lên, mường tượng: "Thầy nghĩ trò phải là một người đàn ông ba, bốn mươi tuổi, nghiêm túc, ít lời, mắt có tuệ quang.", sau đó ông cười lên, chỉ chính giữa chân mày bản thân, "hàng năm tự hỏi nhiều, nơi này còn có nếp nhăn."
Đang muốn tiếp tục thì tự nhiên tường kính của văn phòng phát ra tiếng "ầm" rất lớn.

Vô số mảnh vỡ trong suốt nổ tung như nứt băng.

Trong phút chốc, Kỳ Ngôn liếc ra cửa một cái, nhanh chóng quyết định: "Rời đi!"
Hai người phá vỡ mặt tường, vừa lăn xuống sân cỏ thì có một vật bay vào văn phòng.

Một tiếng "oành" vang lên, hơn nửa căn nhà trước mặt hai người hóa thành mảnh nhỏ, phát ra tiếng vang kinh thiên động địa.

Sắc mặt Kỳ Ngôn tái nhợt, chống tay trên mặt cỏ, nhanh chóng nhấn thiết bị đầu cuối, trong nháy mắt thân mình cậu buông lỏng.

Bên kia vang lên tiếng nói lạnh lùng: "Cậu ở đâu?"
Kỳ Ngôn vững vàng: "Dưới sân cỏ, trước khi nổ tôi cùng hiệu trưởng nhảy xuống."
Tiếng nói của Lạc Phong Hàn trầm thấp: "Nấp kĩ, chờ tôi."
Khi liên lạc bị cắt đứt, hiệu trưởng mím môi: "Dùng đạn quang áp, tấn công từ xa một cách chính xác!", thần sắc của ông phức tạp, "Hệ thống phòng ngự của trường không báo hiệu.

Theo lý thì đạn quang áp sẽ bị hệ thống chặn lại."
Vừa nghe tin này, Kỳ Ngôn liền nhíu mi: "Đạn quang áp? Quân phản loạn?"
Hiệu trưởng gật đầu, ép thanh âm: "Thân phận của trò vẫn ổn, mục tiêu của họ là thầy."
Kỳ Ngôn sực nhớ, trong bảng xếp hạng mục tiêu ám sát của quân phản loạn, tên của hiệu trưởng xếp thứ 71.

Nghe được mùi máu, cậu khẳng định: "Thầy bị thương."
"Không sao, gãy xương tay thôi." Trên trán hiệu trưởng đổ một lớp mồ hôi lạnh, ông an ủi Kỳ Ngôn.

"Quân đội phái người bảo vệ thầy, lúc này họ cũng đã có phản ứng, chúng ta ta tạm thời an toàn.

Tuy vậy chúng ta nên tách ra, bọn họ biết thầy ở đây, không chừng còn định vị thầy, thầy chết cũng không thể liên lụy trò."
Kỳ Ngôn ngắn gọn: "Em cùng thầy chia nhau hai hướng chạy."
Vừa dứt lời thì có một hơi thở quen thuộc đến gần, ngay sau đó Kỳ Ngôn bị kéo vào lồ ng ngực của Lạc Phong Hành.

Chóp mũi đau xót, trong tích tắt nước mắt sinh lí trào ra.

Thấy dáng vẻ chật vật của hiệu trưởng, không xa đã có người của quân đội xuất hiện, Lạc Phong Hành nói: "Tôi dẫn cậu ấy rời đi."
Nói xong, anh nắm chặt cổ Kỳ Ngôn, lại nghĩ người này thịt da mềm mại, lúc trước bị mình nắm bầm tím chưa tan nên đành buông ra, quyết định nửa ôm eo cậu, chạy lấy đà, ổn định vượt cầu thang chạy đi.

Bên tai Kỳ Ngôn chỉ nghe tiếng gió, chưa gì đã thay đổi vị trí.

Nhanh chóng đánh giá cậu không có thương tích, lại thấy mắt cậu có ánh nước: "Bị dọa khóc à? Không có việc gì, tôi ở đây, cậu đừng sợ."
Kỳ Ngôn: "Tôi không khóc."
"Ừ, cậu không khóc." Lục Phong Hàn híp mắt, nhìn tòa nhà giờ chỉ còn là phế tích, "quân phản loạn?"
"Ừ, bọn chúng dùng đạn quang áp, hiệu trưởng nói mục tiêu của bọn chúng là thầy ấy."

Lục Phong Hàn phản ứng ngay lập tức, nhíu mày: "Hiệu trưởng học viện Turan xếp thứ mấy trên Bảng Đen?"
Bảng Đen – bảng xếp hạng ám sát của quân phản loạn, bao gồm 100 nhân viên nghiên cứu đứng đầu Liên Minh.

"71."
Mặt mày Lục Phong Hàn lạnh thấu xương: "Nơi này là thủ đô, qua càn rỡ."
216 năm lịch hành tinh, Liên Minh và quân phản loạn đã giằng co hết 70 năm.

Lúc thua lúc thắng, chẳng bên nào tận diệt được bên nào.

Liên Minh mới vừa trải qua một trận thua tan tác, chết hơn một nửa làm cho quân phản loạn có thêm thời gian nghỉ ngơi, đầu tiên cập nhật Bảng Đen, sau lại đến Leto gây sự.

"Gần đây nên ít ra cửa, theo cái nết trời đánh của bọn quân phản loạn thì cái này chỉ là bắt đầu." Sợ dọa Kỳ Ngôn, Lục Phong Hàn bổ sung, "Leto còn an toàn, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn.

Nơi này còn mạng phòng ngự, tuần tra, hệ thống phòng ngự Turan, quân đoàn trung ương Leto, tất cả không phải để trang trí."
Kỳ Ngôn gật đầu.

Lục Phong Hàn thấy cậu gương mặt trắng nõn, nghe lời gật đầu liền bật cười: "Lúc nãy nổ mạnh như vậy, lại từ lầu hai nhảy xuống sân cỏ, cậu có bị thương hông?"
Cánh tay cùng bàn tay bị trầy, sườn eo bị mấy mảnh kính vỡ xẹt trúng, cẳng chân cùng đầu gối trầy xước, mắc cá chân hơi trật.

Thiệt lòng cậu không biết anh ta đang nói chỗ nào...
Lục Phong Hàn thấy cậu bối rối lại cười: "Nói theo thứ tự từ trên xuống dưới."
Lúc này câu mới mở miệng: "Cánh tay, bàn tay, sườn eo, đầu gối, cẳng chân, mắt cá chân."
Chắc cậu bị thương nghiêm trọng lắm ha, máu còn không thèm rớt.

Anh lại nhận ra có lẽ khái niệm "bị thương" của anh cùng cậu có khoảng cách 100 năm ánh sáng.

Tuy vậy, do da của Kỳ Ngôn trắng nên bị đỏ một mảng lớn, rất chói mắt.

Anh lấy ra thuốc trị thương mang theo bên người, đem vết thương của cậu xử lí.

Kỳ Ngôn vẫn duỗi tay, hỏi hắn: "Không quấn băng hả?"
Lục Phong Hàn trợn mắt nói dối: "Không mang."
Kỳ Ngôn không chút hoài nghi gật đầu.

Lục Phong Hàn đùa: "Có mang đi nữa, trên người cậu toàn vết thương, tôi quấn cậu thành xác ướp khiêng về nhà à?"
Cậu cảm thấy tên này cười ác quá, liền bảo: "Tôi còn bị thương một chỗ."
"Chỗ nào?"
Kỳ Ngôn giơ tay chỉ: "Vành tai bên trái hơi đau."
Lúc đầu Lạc Phong Hàn còn không thấy, sau dựa sát vào mới thấy trên vành tai trắng nõn của cậu có chút đỏ, có lẽ lúc rơi xuống đất bị cỏ xước vào.

Anh thấp giọng: "Đừng nhúc nhích."
Nói xong, anh rũ mi, tiến tới gần vành tai của chàng trai trẻ, nhẹ nhàng thổi khí..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện