Kỷ Linh Thần Quân
Chương 3: Phong gia chủ, Phong Thắng Thiên
Quyển 1: Thần Quân Tinh!
Cloc! Cloc! Cloc!
Chờ bọn hắn đánh xe quay đầu, tiếng vó ngựa lộc cộc nhanh chóng lao đi trên đường lát đá. Thiên Phàm đứng bên sạp rau đột nhiên dùng lực hất văng rau cỏ kèm thùng gỗ ra ngoài khiến Thanh Khê Bảo Mã hoảng loạn, con ngươi co rút hai chân giơ cao cào loạn, hí lên một tiếng dài.
Vân Sơn ngồi trước cửa điều khiển bảo mã thấy tọa kỵ sợ hãi cũng nổi giận. Vân Lục ngồi trong dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn về phía tiểu nữu này, ngón tay da bọc xương của hắn nhẹ nhàng đưa trên làn da cô bé.
Con bé hoảng loạn, sợ hãi trốn tại một góc nhưng do trong xe ngựa, không gian chật hẹp, khó mà có thể trốn được ma trảo của Vân Lục. Khi hắn đưa ngón tay qua cũng khiến nàng nổi da gà, dùng mọi thứ có tại đây ngăn chặn ngón tay của hắn.
Khi khi khi khi…
Nó càng cản trở, Vân Lục lại càng cao hứng, phát ra thanh âm cười tà dị như mấy con khỉ. Đang lúc cao hứng, tiếng ngựa hí cùng cỗ xe dừng gấp khiến cả Vân Lục cùng con nhóc hơi ngã về phía trước.
Điều này làm Vân Lục vô cùng tức giận, ánh mắt xuất hiện từng vết tơ máu trợn trợn, thân hơi nhổm ra phía trước vén tấm che lên. Nhưng ngay lập tức hắn lại đổi phương vị vì tên mập chết tiệt che chắn toàn bộ tầm nhìn.
Ba người từng gặp hắn tại buổi trưa kia thấy hắn đổi trang phục nhưng vẫn nhận ra. Biết thân thế của Thiên Phàm, ba người cũng không có dám manh động. Đợi đến khi hai người họ Vân thấy hắn, Vân Lục từ vẻ phẫn nộ đổi sang cuồng tiếu nói đầy ý mỉa mai:
- Đây chẳng phải là Phong thiếu gia sao? ‘Đại nhân’ ngài sao lại chặn xe của chúng "tiểu nhân"? Ngài có gì chỉ bảo sao?
- Anh! Người ta dù sao cũng là thiếu gia một phủ a. Cũng phải giữ cho người ta mặt mũi chứ, nếu không sau này gặp lại thì chúng ta sẽ bị cả thành này đuổi đánh đó.
Vân Sơn có vẻ ngây ngốc phụ họa theo nhưng lại nói thẳng ra ý đồ.
Thiên Phàm cũng không có để ý, hắn biết bọn họ đang giễu cợt mình không có đủ năng lực tiếp quản cái vị trí thiếu chủ này. Trong Phong phủ, người tranh chấp vị trí này cũng vô cùng kịch liệt, bị loại một tên như hắn cũng không có gây ra bao nhiêu tổn thất.
- Mau thả người trên xe các ngươi xuống!
Thiên Phàm sắc mặt nghiêm túc trầm giọng nói ra.
- Thả người? Làm gì có cái lý đó! Phong thiếu không phải giúp người tới ngốc chứ? Người này là của Vân gia ta, hai chúng ta có lệnh ra ngoài bắt nàng ta về trả nợ. Nếu Phong thiếu còn ngoan cố làm muốn chĩa mũi vào việc người khác thì cũng đừng có trách chúng ta.
- Hừ!
Không thể phản bác lại lời lẽ của bọn họ, hắn chỉ biết cứng rắn đứng đó. Hắn biết bản thân tuy chưa đến tuổi giác tỉnh thiên phú, nhưng dựa vào mẫu thân đã mất từ khi hắn sinh ra là người được lão cha sủng ái nhất thì hắn cũng tự tin là người có khả năng rất cao kế nghiệp lão lên quản lí Phong phủ. Đồng nghĩa với điều đó thì chắc chắn sẽ có người tới cứu hắn an toàn.
Mà ngại tính cách của hắn nên vẫn đang mắc kẹt với đám trưởng lão, chỉ cần chờ được Thiên Phàm có thể giác tỉnh thiên phú tu luyện cực mạnh thì hắn lên ngôi cũng không nhận phải bất kỳ cản trở nào.
Bây giờ hắn mà bị đánh phế thì nhất định sẽ khiến đám người lòng dạ âm hiểm kia trồi lên đạp hắn rơi khỏi vị trí thiếu chủ Phong phủ, đẩy huynh đệ khác của hắn lên tranh đoạt quyền vị.
- Phong thiếu đã vậy thì ta cũng chỉ có thể để Phong thiếu an ổn làm nằm trên giường. Ba ngươi! Lên đánh hắn cho ta! Phế hắn cũng được! Khi khi khi khi…
Vân Lục từ trên xe ngựa gằn giọng cười khinh vọng ra.
- Nhưng mà... – Ba người có vẻ chần chừ do dự, có chút không dám động tay.
- Không có nhưng nhị gì hết? Thi Lạc quận không chứa các ngươi thì Di Hoa quận chúng ta chứa! Có ta - người chủ trì các sòng bạc trong bảy thành lớn Di Hoa quận, tuy không có tiềm lực lên làm thiếu chủ Vân gia nhưng muốn một cái chức trưởng lão bảo hộ các ngươi toàn mạng cũng không khó.
Vân Lục như đoán được ẩn ý trong lòng bọn hắn thì quát vọng ra khiến ba người có chút bất đắc dĩ xông lên.
Trong lòng Vân Lục đang cười thầm: ‘Đến lúc tên này bị phế đi, khi mà đám người Phong gia tranh đấu nội bộ, hắn sẽ đưa người của hắn lên tranh đoạt, chẳng những sòng bạc mà cả Phong gia phủ này sẽ về tay hắn.’
Bộ ba bọn hắn cũng là thân mang tu vi nhưng mạng bản thân đang trong tay người ta, ngại vì lực lượng của mình khống chế không tốt lại vô tình mạt sát Thiên Phàm. "Lão đại" của người ta ra lại làm gỏi ba người thì cái mạng nhỏ này của chúng cũng không chịu nổi.
Thấy bọn hắn chạy tới, Thiên Phàm vội quay người hốt hoảng bỏ chạy nhưng làm sao có thể thoát khỏi tay đám người chiến giả.
- Hôm nay thực xui xẻo. Ai ngờ đâu được ta lại đụng phải đám người Vân gia cơ chứ.
Đám hộ vệ của hắn tại thời điểm buổi chiều đều bận rộn đi làm việc của mình, hoàn toàn không có thời gian ở bên trông coi hắn nên Phong Thiên Phàm dù có bị đánh đập ngoài kia cũng không ai có thời gian chạy tới.
Thiên Phàm vừa chạy vừa hi vọng đám người chủ sạp kia chạy ra trợ giúp mình ngăn cản ba người này lại. Ấy vậy khi quay đầu nhìn, đám người kia có tu vi cũng không có can đảm đứng ra bảo vệ hắn, vì uy danh của Vân gia.
Một trận rượt đuổi tại đại lộ giữa chợ diễn ra, Thiên Phàm bất chấp tất cả, không để ý tới xung quanh, liên tục lấy những vật phẩm quanh đó ném ra cản trở đường truy đuổi của ba người kia. Tổn thất của bọn họ bao nhiêu thì cùng lắm là Phong phủ trả cũng được.
Vừa chạy, đôi mắt hắn đảo nhanh chóng để tìm lấy một thứ gì đó có thể cản đường được ba người theo đuôi hoặc là câu kéo chút thời gian cho người Phong phủ tới cũng được.
Trên đường bỏ chạy, do thể chất hắn vốn yếu ớt nên tốc độ cũng không được nhanh như ba huynh đệ kia. Chẳng những thua thiệt về thể chất mà tu vi của hắn cũng không có, bọn hắn không cần phát động chiến kỹ thì sớm muộn cũng có thể đuổi kịp hắn.
Bôn tẩu được một đoạn đường, trước mắt Thiên Phàm thấy được một chiếc xe bò gỗ đang chở rau củ trong những chiếc giỏ độn cao, hắn nhanh chóng chạy về hướng đó.
Hắn vốn định làm một đoạn khinh công lộn nhào mỹ miều vượt qua chiếc xe này nhưng ngại thể chất nên hắn chỉ có thể chạy ngang qua.
Ba người trông có vẻ giống cường đạo này thấy Thiên Phàm chạy nhanh như vậy cũng hơi giật mình, không cần phát động chiến kỹ, chỉ hơi tăng khoảng cách giữa các bước chân.
Thoáng chốc liền xuất hiện bên cạnh Thiên Phàm, lão đại cầm đầu trên mặt có vết sẹp quay qua nhìn Thiên Phàm, mặt đỏ đầy mồ hôi, hơi thở phù phù gấp gáp thì nở một nụ cười thân thiện.
Mà trong mắt Thiên Phàm thì lại chẳng khác nào tên ác ma, trông rất ghê tởm cùng đáng ghét.
Bỗng sắc mặt tên lão đại này biến đổi, từ tường hòa trở thành ác độc, một quyền đánh thẳng lên mặt hắn khiến hắn bay ra xa.
Hoàn toàn không chút do dự như vừa rồi hỏi ý kiến đám người Vân Lục. Lão nhị cùng lão tam kia của hắn tới, phối hợp cùng lão đại đánh cho hắn trận tơi bời.
Bọn họ ra quyền đều là tránh những nơi hiểm yếu, không có ra tay quá nặng, chỉ vừa đủ giáo huấn hắn. Nhưng với kẻ không chút chiến khí phòng ngự như hắn thì cũng đủ để đánh hắn tàn phế.
Những người xung quanh cũng âm thầm phái người đi thông tri cho Phong phủ nhưng mãi không thấy ai tới bảo hộ. Rất có thể là bị thế lực thù địch trong phủ ngăn cản hoặc cha hắn không để tâm đến.
Ba người đánh xong, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, sắc mặt tối đen như có một tòa đại sơn cự lực áp đỉnh đè nặng lên thân đám huynh đệ hắn. Vân Sơn điều ngựa chạy tới, cả hai thấy Thiên Phàm thân thể tím tái, mặt xanh lét, miệng sùi bọt mép như trúng độc, mắt trợn ngược trắng dã ngất xỉu.
Mãi đến tận tối, mặt trời lặn, mặt trăng lên cao thì mới có người lại lôi hắn toàn thân rã rời, xương cốt như bị đứt gãy đi khỏi nơi đây. Về phần đám chủ sạp cũng không dám động vào thân hắn, hẳn là sợ bị Phủ Vệ Quân hiểu nhầm là do bọn hắn đánh.
Trải qua hai ngày sau khi Thiên Phàm bị người hành hạ, người trong thành truyền tai nhau về việc hai người Vân Lục và Vân Sơn trên đường về Di Hoa quận bị người của Phong phủ chặn đường mạt sát. Nhưng chẳng tên nào ngu ngốc đem tin này truyền đi quá xa, cả đám đều chôn sâu vào đáy lòng.
Còn tiểu khất cái kia được Phong phủ gián tiếp giải cứu cũng tình nguyện ở lại làm tỳ nữ cận thân của Thiên Phàm để báo đáp ân cứu giúp, vì nàng mà hắn bị đánh hôn mê.
Tại xung quanh tiểu viện riêng của Phong Thiên Phàm trong Phong gia phủ có không ít hộ vệ nghiêm chỉnh đứng thẳng, trên thân mặc giáp trụ, tay cầm trường thương, bên hông giắt lấy một chiếc túi vải bằng nắm đấm màu bạc thêu hình vòng xoáy.
Sở dĩ nhiều người canh phòng như vậy cũng là vì Phong Thắng Thiên, cha hắn – Phong gia gia chủ, sợ hãi có người tâm tư bất chính tới ám sát hắn khiến hắn tử vong, chức vị này của lão chẳng những không giữ được với cả lời thề năm đó với nàng.
Một tên hộ vệ đứng trước cửa phòng Thiên Phàm nhàm chán, buồn ngủ miệng mở lớn ngáp một cái. Đôi mắt nhìn trung niên cách đó không xa đang đi lại trong sân với vẻ mặt lo lắng, lực chú ý của người này không ngừng hướng đến nơi bọn hắn đang trông giữ.
Trung niên này tóc dài, râu quai nón xồm xoàm, mặt mang vết sẹo, thân mặc bộ viên lĩnh cổ tròn cùng áo tứ điên khoác bên ngoài, trước ngực viên lĩnh còn thêu lên đồ hình một đầu thú dữ tợn, lân giáp màu đỏ, huyết khẩu mở rộng đang giương nanh múa vuốt thị uy.
Cloc! Cloc! Cloc!
Chờ bọn hắn đánh xe quay đầu, tiếng vó ngựa lộc cộc nhanh chóng lao đi trên đường lát đá. Thiên Phàm đứng bên sạp rau đột nhiên dùng lực hất văng rau cỏ kèm thùng gỗ ra ngoài khiến Thanh Khê Bảo Mã hoảng loạn, con ngươi co rút hai chân giơ cao cào loạn, hí lên một tiếng dài.
Vân Sơn ngồi trước cửa điều khiển bảo mã thấy tọa kỵ sợ hãi cũng nổi giận. Vân Lục ngồi trong dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn về phía tiểu nữu này, ngón tay da bọc xương của hắn nhẹ nhàng đưa trên làn da cô bé.
Con bé hoảng loạn, sợ hãi trốn tại một góc nhưng do trong xe ngựa, không gian chật hẹp, khó mà có thể trốn được ma trảo của Vân Lục. Khi hắn đưa ngón tay qua cũng khiến nàng nổi da gà, dùng mọi thứ có tại đây ngăn chặn ngón tay của hắn.
Khi khi khi khi…
Nó càng cản trở, Vân Lục lại càng cao hứng, phát ra thanh âm cười tà dị như mấy con khỉ. Đang lúc cao hứng, tiếng ngựa hí cùng cỗ xe dừng gấp khiến cả Vân Lục cùng con nhóc hơi ngã về phía trước.
Điều này làm Vân Lục vô cùng tức giận, ánh mắt xuất hiện từng vết tơ máu trợn trợn, thân hơi nhổm ra phía trước vén tấm che lên. Nhưng ngay lập tức hắn lại đổi phương vị vì tên mập chết tiệt che chắn toàn bộ tầm nhìn.
Ba người từng gặp hắn tại buổi trưa kia thấy hắn đổi trang phục nhưng vẫn nhận ra. Biết thân thế của Thiên Phàm, ba người cũng không có dám manh động. Đợi đến khi hai người họ Vân thấy hắn, Vân Lục từ vẻ phẫn nộ đổi sang cuồng tiếu nói đầy ý mỉa mai:
- Đây chẳng phải là Phong thiếu gia sao? ‘Đại nhân’ ngài sao lại chặn xe của chúng "tiểu nhân"? Ngài có gì chỉ bảo sao?
- Anh! Người ta dù sao cũng là thiếu gia một phủ a. Cũng phải giữ cho người ta mặt mũi chứ, nếu không sau này gặp lại thì chúng ta sẽ bị cả thành này đuổi đánh đó.
Vân Sơn có vẻ ngây ngốc phụ họa theo nhưng lại nói thẳng ra ý đồ.
Thiên Phàm cũng không có để ý, hắn biết bọn họ đang giễu cợt mình không có đủ năng lực tiếp quản cái vị trí thiếu chủ này. Trong Phong phủ, người tranh chấp vị trí này cũng vô cùng kịch liệt, bị loại một tên như hắn cũng không có gây ra bao nhiêu tổn thất.
- Mau thả người trên xe các ngươi xuống!
Thiên Phàm sắc mặt nghiêm túc trầm giọng nói ra.
- Thả người? Làm gì có cái lý đó! Phong thiếu không phải giúp người tới ngốc chứ? Người này là của Vân gia ta, hai chúng ta có lệnh ra ngoài bắt nàng ta về trả nợ. Nếu Phong thiếu còn ngoan cố làm muốn chĩa mũi vào việc người khác thì cũng đừng có trách chúng ta.
- Hừ!
Không thể phản bác lại lời lẽ của bọn họ, hắn chỉ biết cứng rắn đứng đó. Hắn biết bản thân tuy chưa đến tuổi giác tỉnh thiên phú, nhưng dựa vào mẫu thân đã mất từ khi hắn sinh ra là người được lão cha sủng ái nhất thì hắn cũng tự tin là người có khả năng rất cao kế nghiệp lão lên quản lí Phong phủ. Đồng nghĩa với điều đó thì chắc chắn sẽ có người tới cứu hắn an toàn.
Mà ngại tính cách của hắn nên vẫn đang mắc kẹt với đám trưởng lão, chỉ cần chờ được Thiên Phàm có thể giác tỉnh thiên phú tu luyện cực mạnh thì hắn lên ngôi cũng không nhận phải bất kỳ cản trở nào.
Bây giờ hắn mà bị đánh phế thì nhất định sẽ khiến đám người lòng dạ âm hiểm kia trồi lên đạp hắn rơi khỏi vị trí thiếu chủ Phong phủ, đẩy huynh đệ khác của hắn lên tranh đoạt quyền vị.
- Phong thiếu đã vậy thì ta cũng chỉ có thể để Phong thiếu an ổn làm nằm trên giường. Ba ngươi! Lên đánh hắn cho ta! Phế hắn cũng được! Khi khi khi khi…
Vân Lục từ trên xe ngựa gằn giọng cười khinh vọng ra.
- Nhưng mà... – Ba người có vẻ chần chừ do dự, có chút không dám động tay.
- Không có nhưng nhị gì hết? Thi Lạc quận không chứa các ngươi thì Di Hoa quận chúng ta chứa! Có ta - người chủ trì các sòng bạc trong bảy thành lớn Di Hoa quận, tuy không có tiềm lực lên làm thiếu chủ Vân gia nhưng muốn một cái chức trưởng lão bảo hộ các ngươi toàn mạng cũng không khó.
Vân Lục như đoán được ẩn ý trong lòng bọn hắn thì quát vọng ra khiến ba người có chút bất đắc dĩ xông lên.
Trong lòng Vân Lục đang cười thầm: ‘Đến lúc tên này bị phế đi, khi mà đám người Phong gia tranh đấu nội bộ, hắn sẽ đưa người của hắn lên tranh đoạt, chẳng những sòng bạc mà cả Phong gia phủ này sẽ về tay hắn.’
Bộ ba bọn hắn cũng là thân mang tu vi nhưng mạng bản thân đang trong tay người ta, ngại vì lực lượng của mình khống chế không tốt lại vô tình mạt sát Thiên Phàm. "Lão đại" của người ta ra lại làm gỏi ba người thì cái mạng nhỏ này của chúng cũng không chịu nổi.
Thấy bọn hắn chạy tới, Thiên Phàm vội quay người hốt hoảng bỏ chạy nhưng làm sao có thể thoát khỏi tay đám người chiến giả.
- Hôm nay thực xui xẻo. Ai ngờ đâu được ta lại đụng phải đám người Vân gia cơ chứ.
Đám hộ vệ của hắn tại thời điểm buổi chiều đều bận rộn đi làm việc của mình, hoàn toàn không có thời gian ở bên trông coi hắn nên Phong Thiên Phàm dù có bị đánh đập ngoài kia cũng không ai có thời gian chạy tới.
Thiên Phàm vừa chạy vừa hi vọng đám người chủ sạp kia chạy ra trợ giúp mình ngăn cản ba người này lại. Ấy vậy khi quay đầu nhìn, đám người kia có tu vi cũng không có can đảm đứng ra bảo vệ hắn, vì uy danh của Vân gia.
Một trận rượt đuổi tại đại lộ giữa chợ diễn ra, Thiên Phàm bất chấp tất cả, không để ý tới xung quanh, liên tục lấy những vật phẩm quanh đó ném ra cản trở đường truy đuổi của ba người kia. Tổn thất của bọn họ bao nhiêu thì cùng lắm là Phong phủ trả cũng được.
Vừa chạy, đôi mắt hắn đảo nhanh chóng để tìm lấy một thứ gì đó có thể cản đường được ba người theo đuôi hoặc là câu kéo chút thời gian cho người Phong phủ tới cũng được.
Trên đường bỏ chạy, do thể chất hắn vốn yếu ớt nên tốc độ cũng không được nhanh như ba huynh đệ kia. Chẳng những thua thiệt về thể chất mà tu vi của hắn cũng không có, bọn hắn không cần phát động chiến kỹ thì sớm muộn cũng có thể đuổi kịp hắn.
Bôn tẩu được một đoạn đường, trước mắt Thiên Phàm thấy được một chiếc xe bò gỗ đang chở rau củ trong những chiếc giỏ độn cao, hắn nhanh chóng chạy về hướng đó.
Hắn vốn định làm một đoạn khinh công lộn nhào mỹ miều vượt qua chiếc xe này nhưng ngại thể chất nên hắn chỉ có thể chạy ngang qua.
Ba người trông có vẻ giống cường đạo này thấy Thiên Phàm chạy nhanh như vậy cũng hơi giật mình, không cần phát động chiến kỹ, chỉ hơi tăng khoảng cách giữa các bước chân.
Thoáng chốc liền xuất hiện bên cạnh Thiên Phàm, lão đại cầm đầu trên mặt có vết sẹp quay qua nhìn Thiên Phàm, mặt đỏ đầy mồ hôi, hơi thở phù phù gấp gáp thì nở một nụ cười thân thiện.
Mà trong mắt Thiên Phàm thì lại chẳng khác nào tên ác ma, trông rất ghê tởm cùng đáng ghét.
Bỗng sắc mặt tên lão đại này biến đổi, từ tường hòa trở thành ác độc, một quyền đánh thẳng lên mặt hắn khiến hắn bay ra xa.
Hoàn toàn không chút do dự như vừa rồi hỏi ý kiến đám người Vân Lục. Lão nhị cùng lão tam kia của hắn tới, phối hợp cùng lão đại đánh cho hắn trận tơi bời.
Bọn họ ra quyền đều là tránh những nơi hiểm yếu, không có ra tay quá nặng, chỉ vừa đủ giáo huấn hắn. Nhưng với kẻ không chút chiến khí phòng ngự như hắn thì cũng đủ để đánh hắn tàn phế.
Những người xung quanh cũng âm thầm phái người đi thông tri cho Phong phủ nhưng mãi không thấy ai tới bảo hộ. Rất có thể là bị thế lực thù địch trong phủ ngăn cản hoặc cha hắn không để tâm đến.
Ba người đánh xong, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, sắc mặt tối đen như có một tòa đại sơn cự lực áp đỉnh đè nặng lên thân đám huynh đệ hắn. Vân Sơn điều ngựa chạy tới, cả hai thấy Thiên Phàm thân thể tím tái, mặt xanh lét, miệng sùi bọt mép như trúng độc, mắt trợn ngược trắng dã ngất xỉu.
Mãi đến tận tối, mặt trời lặn, mặt trăng lên cao thì mới có người lại lôi hắn toàn thân rã rời, xương cốt như bị đứt gãy đi khỏi nơi đây. Về phần đám chủ sạp cũng không dám động vào thân hắn, hẳn là sợ bị Phủ Vệ Quân hiểu nhầm là do bọn hắn đánh.
Trải qua hai ngày sau khi Thiên Phàm bị người hành hạ, người trong thành truyền tai nhau về việc hai người Vân Lục và Vân Sơn trên đường về Di Hoa quận bị người của Phong phủ chặn đường mạt sát. Nhưng chẳng tên nào ngu ngốc đem tin này truyền đi quá xa, cả đám đều chôn sâu vào đáy lòng.
Còn tiểu khất cái kia được Phong phủ gián tiếp giải cứu cũng tình nguyện ở lại làm tỳ nữ cận thân của Thiên Phàm để báo đáp ân cứu giúp, vì nàng mà hắn bị đánh hôn mê.
Tại xung quanh tiểu viện riêng của Phong Thiên Phàm trong Phong gia phủ có không ít hộ vệ nghiêm chỉnh đứng thẳng, trên thân mặc giáp trụ, tay cầm trường thương, bên hông giắt lấy một chiếc túi vải bằng nắm đấm màu bạc thêu hình vòng xoáy.
Sở dĩ nhiều người canh phòng như vậy cũng là vì Phong Thắng Thiên, cha hắn – Phong gia gia chủ, sợ hãi có người tâm tư bất chính tới ám sát hắn khiến hắn tử vong, chức vị này của lão chẳng những không giữ được với cả lời thề năm đó với nàng.
Một tên hộ vệ đứng trước cửa phòng Thiên Phàm nhàm chán, buồn ngủ miệng mở lớn ngáp một cái. Đôi mắt nhìn trung niên cách đó không xa đang đi lại trong sân với vẻ mặt lo lắng, lực chú ý của người này không ngừng hướng đến nơi bọn hắn đang trông giữ.
Trung niên này tóc dài, râu quai nón xồm xoàm, mặt mang vết sẹo, thân mặc bộ viên lĩnh cổ tròn cùng áo tứ điên khoác bên ngoài, trước ngực viên lĩnh còn thêu lên đồ hình một đầu thú dữ tợn, lân giáp màu đỏ, huyết khẩu mở rộng đang giương nanh múa vuốt thị uy.
Bình luận truyện