Kỵ Sĩ Của Ma Nữ

Quyển 3 - Chương 65



Tim mọi người đều đập nhanh, Bonn cũng bớt thời gian quay đầu nhìn thì thấy những người đó mặc giáp phụ có dấu hiệu chữ thấp, rồi hắn thấy nam nhân bọn họ đợi đã lâu.

Sebastian.

Tình hình chiến đấu nháy mắt lại biến.

Phát hiện người đến là nhân mã của Swartz, Karl lớn tức giận một trận. Bởi vì ngã ngựa nên hắn bị gãy xương sườn, bả vai bị trật khớp, mà nam nhân khoác da gấu kia thì thấ ựu hung mãnh như một con gấu vậy.

Hắn đã đánh đấm nhiều, biết thời điểm nào nên chạy. Mắt thấy đại thế đã mất, hắn không chớp mắt liền kép một tên lính đang ngồi trêи ngựa xuống, tên khóa da gấu kia nhìn thấy thế thì ném rìu về phía hắn.

Hắn vội vàng nghiêng người, giơ kiếm ra chắn. Chỉ nghe một tiếng keng, rìu kia bị hất văng ra nhưng do lực đạo quá mạnh mà kiếm của hắn cứ thể bổ tới, hắn không kịp tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm ở trong tay mình cắm vào má phải, đâm một bên mắt phải và xương mặt của hắn.

“A —— ”

Hắn kêu thảm thiết ra tiếng, vừa sợ vừa giận, nhanh chóng rút kiếm trêи mặt ra, trong lúc nhất thời cả mặt hắn đều là máu. Con mắt trái con sót lại thoáng thấy nam nhân đeo da gấu kia chạy như điên đến thì hắn không chút suy nghĩ, kinh hoảng lên ngựa, chạy vào ruộng lúa mạch.

Một cái rìu khác lại bay tới, gọt qua đùi hắn, gọt xuống một khối thịt lớn. Trong lòng hắn khϊế͙p͙ sợ, quay đầu chỉ thấy nam nhân kia vẫn đang truy đuổi. May mắn đúng lúc này, một thôn dân khác phát ra tiếng kêu cứu khiến nam nhân kia chú ý.

Tên kia chần chờ rồi chuyển hướng đi giúp đỡ gã nông nô kia. Karl lớn nhẹ nhàng thở ra, nắm chặt cơ hội, mặc kệ mặt đầy máu mà giục ngựa chạy trốn vào trong rừng rậm.

Mà hướng hắn đào tẩu chính là hướng đông.

Bonn muốn ngăn cản tên đó nhưng lại có người kêu cứu. Một gã kỵ sĩ đang ra sức đuổi giết một nông nô khiến hắn không thể không buông tha cho tên kia mà quay lại hỗ trợ bên này.

Vì muốn mau chóng khống chế tình hình nên hắn xuống tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Mỗi một lần đánh hắn đều dùng toàn lực. Trận chiến này kết thúc cũng nhanh như khi bắt đầu, thôn dân đêm những tên còn sống trói lại, tụ thành một nhóm trêи đường cái.

Bọn họ thắng.

Tuy rằng có người thương vong nhưng tình hình so với hắn tưởng tượng đã tốt hơn nhiều rồi. Giả trang thành gấu là một chiêu mạo hiểm, ở dưới tình huống thiếu nhân thủ có thể lợi dụng sự mê tín và sợ hãi của mọi người đối với dã thú mà đánh bạc một phen.

Hắn không nghĩ tới sẽ thành công. Nhưng nó lại thành công, hơn nữa bọn họ thắng.

Đứng ở trêи đường cái, thấy nhân mã bên ta đại khái vẫn khỏe mạnh thì Bonn nhẹ nhàng thở ra.

Sebastian đi đến trước mặt hắn, xuống ngựa.

“Đại nhân, thật có lỗi, ta đã tới chậm.”

Nam nhân mặc áo giáp kia nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm khắc nói: “Ta phải chờ đám người Michael về bởi vì tòa thành không thể không có người thủ vệ, bọn mũi cà chua có thể nhân cơ hội cháy nhà mà đến hôi của.”

Sau khi Bonn giải phóng nông nô thì rất nhiều người không rõ lai lịch đến lãnh địa của Swartz. Hắn biết rõ những thành chủ ở phụ cận nghe được tin sẽ phái người đến nằm vùng hoặc có những kẻ vì tiền và đồ ăn mà sẽ bán tin tức cho những kẻ khác.

“Ta biết.”

Bonn nắm chuôi kiếm, vuốt cằm.

Lúc nói chuyện, Sebastian nhịn không được liên tục nhìn vào cái đầu con gấu hắn đang đội.

“Đúng, đây chính là con gấu kia.” Bonn trả lời vấn đề hắn không hỏi ra miệng, sau đó không đợi hắn phản ứng lại thì đã tự mình xoay người đi đến chỗ những kẻ bị trói.

Những kẻ ác ôn này người người đều cao lớn cường tráng. Trong nạn đói này mà bọn họ vẫn ăn uống rất khá, quần áo trêи người cũng có màu sắc bất đồng. Vũ khí và khiên mà bọn họ mang cũng có dấu hiệu và hoa văn của nhiều gia tộc khác nhau. Những hoa văn này là dùng các loại động vật cùng thực vật khác nhau mà tạo thành, có sư tử, diều hâu, thiên nga, chén thánh, cây sồi, cung tên, thậm chí có cả dấu chữ thập của Swartz.

Tuy rằng đã đại khái đoán ra bọn họ là từ đâu đến nhưng hắn vẫn phải xác định.

“Các ngươi là từ nơi nào đến?”

Lãng Cách chất vấn một tên bị đánh đến mặt mũi bầm dập nhưng tên nọ chỉ hướng hắn phun ra một ngụm nước miếng.

Gặp nhiều người như thế này rồi nên Bonn biết bọn họ không thấy quan tài sẽ không đổ lệ. Không đợi Lãng Cách phản ứng lại, hắn bỗng nhiên rút ra trường kiếm, dứt khoát chặt đứt bàn tay trái của tên kia.

Bởi vì động tác của hắn quá nhanh nên tên kia thậm chí không nghĩ tới phải né tránh, thẳng đến khi máu từ tay phun ra thì hắn mới ôm bàn tay bị chặt đứt kêu thảm thiết.

Mỗi người ở đây đều giật nảy mình, hoảng sợ nhìn hắn.

“Các ngươi từ nơi nào đến?”

Hắn không hề để ý cái tên kia mà chỉ lãnh khốc chất vấn một tên khác ở bên cạnh. Tên kia thấy đồng bọn bị chặt đứt tay thì sợ trắng mặt, nhanh chóng trả lời.

“Sói bảo! Sói bảo, chúng ta là người của sói bảo —— ”

“Ai là kẻ cầm đầu?” Hắn lạnh giọng hỏi lại.

Sợ hãi cũng bị chặt tay, nam nhân không dám chần chờ, nhanh chóng báo ra đáp án: “Karl lớn, là Karl lớn. Hắn chính là kẻ bị ngươi làm bị thương, một kiếm chém lên chính mặt mình rồi tẩu thoát kia.”

Bonn cảm thấy một nỗi sợ hãi dâng lên, phòng nhỏ của thợ săn ở trong rừng rậm.

Đại bộ phận người đào tẩu đều chạy hướng nam nhưng tên kia là chạy về hướng đông.

Đáng chết!

Bất an trong lòng khiến hắn vội nắm chặt trường kiếm trong tay, hướng Sebastian gật đầu, ý bảo hắn đến một bên.

“Ngươi có thể khống chế nơi này sao?”

“Đương nhiên.”

“Ta đi phòng nhỏ của thợ săn nhìn xem.”

Nói xong, Bonn xoay người lên ngựa, ở trong mưa gió hỏa tốc chạy tới phòng nhỏ của thợ săn.

Sebastian sửng sốt một chút, gọi Lãng Cách tới hỏi rõ ráng sự tình mới biết nữ nhân cùng tiểu hài tử đều ở phòng nhỏ của thợ săn, mà nữ nhân của Bonn cũng ở đó.

Bấp bênh.

Khải cùng ba nông phụ và năm đứa nhỏ chen chúc trong căn phòng nhỏ của thợ săn.

Vì tránh bị chú ý nên các nàng không nhóm lửa, cũng không dám đốt nến. Đêm thu lạnh lẽo, gió lạnh từ khe cửa tiến vào. Đám nữ nhân và bọn nhỏ bọc mình trong đống chăn đệm cũ, lui vào cùng một chỗ để sưởi ấm. Tuy rằng không ai nói gì nhưng sầu lo và bất an vẫn dâng lên trong bóng đêm.

Mỗi người đều đang lo lắng cho tình huống của các nam nhân bên kia. Việc chờ đợi cũng khiến thời gian trôi qua đặc biệt chậm, đêm đen giống như bị kéo ra thật dài.

Nàng đã dùng hết viên đá quý cuối cùng Surya cho nàng. Vi để giấu diếm năng lực của mình nên nàng trước tiên trị liệu miệng vết thương lộ ra bên ngoài trước rồi mới đến thân thể. Nhưng một viên đá quý này là không đủ, nàng vẫn cảm thấy vạn phần suy yếu cùng đau đớn nhưng chỉ có thể cắn răng ẩn nhẫn.

Các nữ nhân muốn đem bọn nhỏ dỗ ngủ. Những đứa còn nhỏ thì đều đã ngủ nhưng hai đứa nhỏ đã hơi lớn, đến tuổi hiểu chuyện thì chỉ nằm đó yên tĩnh.

“Không có việc gì.”

Cảm giác được sự bất an của các nữ nhân, nàng ở trong bóng đêm nắm lấy tay họ, những bàn tay thô ráp bởi cuộc sống vất vả và công việc đồng áng.

“Không có việc gì.”

Nàng nhỏ giọng mở miệng trấn an các nàng. Đúng lúc này, nàng nghe thấy được tiếng vó ngựa, những người khác cũng thế, tiếng thở hổn hển sợ hãi tràn ngập cả căn phòng.

Khải trong lòng giật mình, nàng biết người tới nếu không phải là người của Bonn thì chính là địch nhân.

Nàng vừa mới quay đầu lại thì đối phương đã một cước đá mở cửa. Cửa chính phanh một cái đụng vào bên tường khiến nữ nhân và bọn nhỏ sợ kinh hô ra tiếng. Nam nhân xông vào đang cầm một thanh trường kiếm, trêи mặt có một vết thương lớn, mắt hắn cũng bị thương khiến khóe miệng hắn lệch đi, vẻ mặt đầy máu, thoạt nhìn vô cùng khủng bố.

Ngoài phòng mưa gió vẫn rít gào, một tia chớp đánh lên khiến nam nhân kia trông càng đáng sợ hơn.

Hắn thấy một phòng đều là phụ nữ và trẻ em thì bỗng nhiên hiểu ra. Hắn mở miệng rít gào, lộ ra hàm răng vàng khè.

“Cứt chó, nói cho ta biết trong các ngươi, đứa nào là kỹ nữ của Swartz?”

Khải đứng lên, trấn định mở miệng: “Đại nhân, trượng phu của ta rất nhanh sẽ tới, nếu ta là ngươi, ta sẽ mau chóng rời khỏi đây —— ”

Nàng còn nói chưa xong thì tên nam nhân kia đã đem thanh kiếm dính máu đặt trêи cổ nàng, khiến nàng phải ngậm miệng.

“Ta biết.” Hắn dùng con mắt còn hoàn hảo nhưng đã che kín tơ máu mà nhìn nàng, “Cho nên ta mới cần ngươi đi theo ta!”

Nói xong, hắn đưa tay tóm lấy nàng, đem nàng kéo qua một bên, sau đó lại giơ trường kiếm.

Phát hiện hắn muốn đuổi tận giết tuyệt đem mọi người trong phòng đều giết hết, Khải vội vàng hô.

“Ngươi sẽ không muốn tốn thời gian với đám người này chứ?”

Hắn dừng lại động tác, quay đầu trừng mắt nhìn nàng.

Khải trừng mắt nhìn lại hắn, phô trương thanh thế nói: “Chúng ta sớm đã biết các ngươi muốn đến, cho nên mới có biện pháp bố trí cạm bẫy công kϊƈɦ các ngươi. Trượng phu của ta lúc nào cũng có thể mang theo nhân mã tới, ta không nghĩ ngươi nên tiếp tục dây dưa ở trong này. Nếu ta là ngươi thì ta sẽ đi ngay bây giờ để tránh bị người vây khốn trong căn phòng nhỏ này.”

Tên kia chần chờ một chút, rồi sau đó nhanh chóng làm quyết định.

Hắn cầm lấy nàng, đối với những nông phụ kia rít lên.

“Nói cho Swartz biết chỉ cần ta phát hiện hắn đuổi theo ta thì ta sẽ làm thịt nàng!”

Nói xong, hắn không để ý đến những nông phụ đang kinh hoảng này mà kéo nàng ra khỏi phòng, quăng lên ngựa.

Mưa to tầm tã rơi xuống.

Lúc Bonn đuổi tới thì phát hiện mình đã chậm một bước.

Tên kia đã sớm rời khỏi, những nữ nhân ở đây khóc lóc truyền đạt lại lời tên khốn kia nói. Hắn chỉ hận mình không đem tên kia chặt làm tám khối mà lại để hắn chạy mất.

Hơn một năm nay hắn nghe được rất nhiều việc liên quan đến Karl Brothers. Bọn chúng coi cướp bóc, bắt cóc là chuyện cơm bữa, còn có gian ɖâʍ, giết người, phóng hỏa, không việc gì là không làm. Mùa đông hai năm trước bắt đầu có tin đồn là bọn họ ăn thịt người, thậm chí mùa đông qua rồi cũng không ngừng lại.

Đối với hai kẻ vô lương tâm đó thì Sói bảo đã sớm trở thành địa ngục, bọn ác nhân ở phụ cận đều tập trung ở đó, bởi vì những người không gia nhập bọn chúng thì đều chỉ có một kết cục là chờ bị ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện