Kỵ Sĩ Hành Trình

Chương 27: Chung sống hòa bình



Mà tại một căn nhà nào đó phía sau phủ thành chủ, tiềng ồn ào đã không có, ngược lại là có tiếng nuốt nước bọt tồn tại.

Locke đang ngồi ở bên cạnh cái bàn đá trong sân hưởng dụng bữa sáng mà thủ hạ vừa mới đưa tới, bữa sáng rất đơn giản gồm: Bánh thịt cùng cháo, hẳn là bọn hắn từ quán rượu nào đó hoặc phòng bếp của gia đình giàu có lấy được, Locke cũng không nói cho người khác biết chỗ ở của mình, nhưng bọn thủ hạ vẫn có thể tìm tới, đây chính là mị lực của quyền thế, luôn có người muốn nịnh nọt ngươi.

Locke đương nhiên là đối với loại hiếu kính này mừng rỡ tiếp nhận, mà lại hắn cũng đói. Hắn đương nhiên cũng biết rõ tâm tư của thủ hạ, hắn cũng đã từng là một thành viên trong bọn hắn. Nam Tước chỉ ngầm đồng ý thời hạn cho các binh sĩ cướp đoạt thành trì là trong vòng cùng ngày phá thành, hôm nay theo thường lệ là không thể lại làm như vậy. Nhưng một tòa thành trì mấy ngàn người, thì một ngày đương nhiên là không đủ, nói cho đúng là một đêm, một đêm có thể vơ vét một phần ba đã không tệ. Locke còn chưa thu được mệnh lệnh của Nam Tước, các trung đội trưởng còn lại cũng vậy, cho nên hắn đối với binh sĩ đưa cơm cho mình đưa đi một ánh mắt mịt mờ.

Lúc Locke hưởng dụng mỹ thực, ba người còn lại trong phòng trông mong nhìn xem Locke."Cô ~" không biết bụng ai vang lên trước, "Cô ~ cô ~" Sau đó là tiếng vang liên tiếp. Ba người đỏ bừng mặt.

"Thúc thúc, ta thật đói." Christine đảo qua khe hở trên cửa nhẹ nhàng nói.

Thúc thúc... Sau khi nghe được xưng hô này, Locke rất xấu hổ. Năm nay, hắn mới 18 tuổi, đã đến tuổi tác làm thúc thúc a... Locke sờ lấy râu ria của mình, nhìn xem hai tay mọc đầy vết chai, lại nhổ xuống hai sợi tóc bạc màu xám nhìn xem, mình thật sự mới chỉ có 18 tuổi sao? Locke không khỏi nghĩ đến.

"Đến đây đi, Christine, một mình ta cũng không ăn hết." Locke thiện ý nói, chút thức ăn này nhìn thì không ít, nhưng đối với người tu luyện đấu khí như hắn thì thật đúng là không đủ ăn, hắn cảm giác đấu khí sẽ tự hành luyện hóa đồ ăn trong dạ dày, biến chúng thành năng lượng dự trữ. Bởi vậy hiện nay hắn rất ít có cảm giác ăn quá no. Nhưng đối phương là bé gái, hắn không tiện mặc kệ, đặc biệt nàng còn là một bé gái xinh đẹp.

Christine lung la lung lay từ sau cửa đi ra, nàng còn chưa hoàn toàn khỏi bệnh, hiện tại đi đường vẫn có chút phí sức. Locke nhìn xem nàng đi lại gian nan như thế, trong lòng mềm nhũn, đi ra phía trước ôm lấy Christine. Christine phát ra một tiếng kinh hô, sau khi trời đất quay cuồng, nàng phát hiện mình đang ngồi trong ngực Locke, lập tức đỏ bừng mặt.

Locke xem Christine đỏ mặt lên, còn tưởng rằng nàng đang phát bệnh:"Nhanh ăn đi, không đủ ta lại đi tìm."

Christine nhu nhu đáp lại một tiếng, nằm trong ngực Locke bắt đầu ăn cháo.

Đêm ngày hôm qua, sau khi bị ác mộng đánh thức, Christine kêu gọi dì Grace của nàng, Grace lập tức không để ý đến đau đớn,đi trở về giường an ủi cháu gái, hành động này như một tia nắng ấm áp chiếu rọi vào trái tim vốn đã bởi vì giết người mà trở nên băng lãnh của Locke. Sau đó,hắn không xen vào ba cô gái này nữa, mà là đi sát vách ngủ, trong thành rất rối loạn, không phải binh sĩ Faustin thì chính là bạo dân Charles, hắn không lo lắng mấy người kia sẽ vụng trộm rời đi.

Không biết vì sao Christine lại không sợ Locke. Người đã từng giết rất nhiều người thì bất tri bất giác sẽ lộ ra một cỗ khí thế, hiện tại người bị Locke giết không có một trăm cũng có năm mươi, huống chi sau khi hắn tu luyện đấu khí, rất nhiều nam nhân trưởng thành cũng không dám nhìn thẳng hắn, bé gái Christine này là một ngoại lệ. Buổi sáng, lúc luyện công Locke đã phát hiện, có một đôi mắt nhỏ trong sáng trốn ở phía sau cửa quan sát đến hắn.

Christine cũng không đem đồ ăn trên mặt bàn ăn hết, chỉ là ăn chút cháo mà Locke ăn thừa. Không biết nàng đang nghĩ đến điều gì trong lòng, tự nhiên mặt lại đỏ bừng. Locke cũng phát giác để một bé gái ăn đồ thừa của mình là không quá phù hợp, nghĩ thầm sớm biết vậy hắn lại đi lấy một bát. Còn bốn chiếc bánh thịt, Christine chỉ cầm lấy một cái, ăn vẻn vẹn một phần tư rồi ăn không trôi. Nhìn đồ ăn trên bàn, lại quay đầu nhìn xem hai cô gái sau khung cửa, Christine quay đầu dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Locke.

Locke đương nhiên biết rõ ý tứ của nàng, huống chi hắn cũng nghe đến những tiếng bụng kêu kia, hắn hơi xấu hổ. Mấy cô gái này không phải người bình thường, chỉ từ cách ăn mặc của Christine và dì của nàng hắn cũng đã nhìn ra, chứ đừng nói là còn có một vị hầu gái có đấu khí. Locke đã sớm đem mấy người này coi là tài sản riêng của mình.Hắn hướng về phía Christine gật gật đầu, biểu thị đồng ý.

"A ~" Christine kích động múa tay, hôn Locke một ngụm rồi đem bốn cái bánh thịt bao quát chiếu bị mình cắn dở lấy đi đem về phòng. Locke sờ sờ chỗ ướt át trên mặt, thất thần một lúc rồi mới phản ứng được, hướng về phía Christine thét lên:"Về sau muốn gọi ta là ca ca!"

Hiển nhiên là hai người trong phòng cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, Grace tức giận nhìn cháu gái mình:"Ngươi là một quý tộc, sao có thể làm việc... việc không biết xấu hổ này." Grace đối với việc cháu gái hôn Locke một ngụm canh cánh trong lòng.

"Ca ca là người tốt." Christine đối với lời nói này của dì mình rất xem thường, mà lại trải qua cuộc sống đầu đường xó chợ lâu như vậy, nàng đối với cường giả đột nhiên xuất hiện bảo vệ mình rất có hảo cảm. Kỳ thật nàng cũng rất thông minh.

Grace đối với đứa cháu gái ở thủ đô từng có danh xưng “tiểu ma nữ” này không có một điểm biện pháp nào, Christine nhỏ người mà ma mãnh, trước đó trong gia tộc Christine chỉ nghe lời nàng, bố và ông nội, hiện tại Christin đã có ý nghĩ của mình, ngay cả nàng cũng quản không được.

Lafite cũng không dám bình luận cô chủ nhỏ, mặc dù nàng cũng rất ưa thích Christine, nhưng nàng đã từng bị Christine chỉnh qua. Sau khi tỉnh lại,Lafite rất buồn rầu, mình không chỉ không bảo hộ được tiểu thư, bị đánh bại, mà còn đã làm mất vòng tay. Đây là tài sản duy nhất mà mẹ nàng để lại cho nàng, chuẩn bị dùng làm đồ cưới cho nàng trong tương lai. Lát nữa nàng phải cẩn thận tìm xem, xem lúc đánh nhau nó bị rơi đi đâu.(do bị ngất nên ko biết Locke là lấy rồi)

Locke không có hứng thú nghe trộm cuộc trò chuyện của mấy cô gái trong phòng, sau khi bảo các nàng dừng chạy loạn, Locke rời nhà.

Lúc tòa thành này mới bị công phá, lực lượng chống cự cũng đã bị dọn dẹp sạch sẽ, nhưng rất nhiều nạn dân vẫn là mang đến cho các binh sĩ phiền phức không nhỏ. Ngươi không thể động vào loại nạn dân này, nếu động vào sẽ gây nên nạn dân bạo động tập thể, đến lúc đó cũng không phải dễ giải quyết, cho nên các binh sĩ cũng có chừng mực, chỉ tìm những gia đình giàu có hoặc là giai cấp tư sản ra tay.

Lúc tìm thấy thuộc hạ của mình, Locke cũng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Gulas cầm một chiếc gậy gỗ trong tay lao về phía một cửa hàng có cửa pha lê, sau một tiếng hét thảm cánh cửa bị phá tan, ngay sau đó binh sĩ xung quanh nối đuôi nhau mà vào, trong phòng không ngừng có tiếng kinh hô truyền ra, chỉ chốc lát sau các binh sĩ đã cầm một bình gốm, hoặc mang theo một con vịt cười đùa đi ra. Sau khi các binh sĩ đều rời đi, những nạn dân xung quanh mới bắt đầu ra tay, bọn hắn xông vào phòng ở như là cá diếc sang sông, phá phách cướp bóc hết thảy những gì mình nhìn thấy. Những người này làm so với binh sĩ Faustin càng triệt để hơn cũng càng điên cuồng hơn.

Đương nhiên bọn hắn gặp được binh sĩ Faustin thì sẽ ngoan ngoãn như chim cút, đã từng có một nạn dân không xem chừng, va vào một vị binh sĩ nào đó, tên binh sĩ này đang ôm một cái bình trong tay, binh sĩ thỉnh thoảng lại lấy ra thứ gì đó từ trong bình nhét vào miệng, hẳn là đồ ăn cùng loại với dưa muối, trong tình huống không ngừng phải ăn bánh mì đen thì đây chính là đồ vật tốt. Cũng là bởi vì nạn dân kia không chú ý va chạm tới, cho nên binh sĩ trượt tay đánh rơi chiếc bình, đồ vật bên trong rơi vãi khắp nơi. Binh sĩ kia lập tức tức giận, cầm lấy bội kiếm hướng phía sau nạn dân kia chém ra một kiếm, sau đó hắn cũng bỏ mặc cho tên nạn dân kia nằm lăn dưới đất, mắng chửi rồi rời đi. Những nạn dân xung quanh kính sợ nhìn vị binh sĩ này, xem ra các binh sĩ đã từng cho những nạn dân này để lại ấn tượng khắc sâu. Đương nhiên loại tổn thương này đối với nạn dân là có thể tiếp nhận, bởi vì là bọn hắn không có mắt trước, cho nên việc này sẽ không khiến cho nạn dân bạo động. Thật sự là bi ai, Locke thở dài.

Gulas đang chỉ huy binh sĩ vận chuyển đồ vật trông thấy Locke đứng cách đó không xa, vội vàng chạy tới."Đại ca, có chuyện gì không?" Từ sau khi công thành chiến, Gulas đối với Locke tràn ngập kính nể, lại thêm Locke vẫn luôn đối với hắn có ý lôi kéo, cho nên hiện tại Gulas đã cùng Hans, Kane giống nhau, là tâm phúc của Locke.

"Không có việc gì, chỉ là tới xem một chút." Sau khi phá thành sẽ có binh sĩ cướp bóc, trước kia Locke cũng không thấy trung đội trưởng phải bận bịu việc gì sau khi phá thành, cho nên hắn chỉ là đến đi dạo, cùng các binh sĩ tán gẫu với nhau. Hắn biết rõ rất nhiều binh sĩ cũng ưa thích thân cận trưởng quan.

"Đại ca, ta có đồ vật tốt." Gulas thấy Locke thật sự là rất nhàn, đột nhiên lén lén lút lút nói.

Locke đi theo Gulas rẽ trái rẽ phải ở phế tích trong thành, rốt cục đi đến trước một cái cổng tre vừa cũ vừa đổ nát, trước cửa lại còn có hai binh sĩ đứng gác, là bọn thủ hạ của Gulas.

Sau khi vào cửa, Locke thấy một trận chướng khí mù mịt, trong phòng có mấy người dơ dáy bẩn thỉu ngồi run rẩy trên mặt đất, ngoài ra còn có một số cái rương.

Gulas ẩn chứa thâm ý đối với Locke cùng mấy người này nháy mắt ra hiệu, Locke xem xét bộ dáng này của hắn,lập tức biết rõ con lợn này đang suy nghĩ gì trong lòng, thưởng cho hắn một cái chân to. Locke coi là tên khốn này bắt con gái nhà lành trong thành đến đây để làm bừa. Locke đã tòng quân nhiều năm như vậy, cũng làm không ít việc ác, nhưng chí ít hắn cho rằng mình là người có nguyên tắc, loại chuyện ức hiếp con gái nhà lành này, Locke có thể vỗ bộ ngực tự tin nói mình chưa từng làm qua.

Hiển nhiên là Gulas cũng biết Locke giống như đang hiểu lầm hắn, vội vàng lớn tiếng nói:"Đại ca, đây không phải nữ nhân."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện