Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 124: Học may



Bầu trời thanh lam dần lan rộng ở phương đông, thong thả phối hợp với tiết tấu vạn vật, những đám mây chậm rãi bay bổng, chuẩn bị cho một ngày mới. Ngoài cửa sổ, đám sương dần bị ánh nắng chiếu tan, cỏ cây trong đình viện ngóc đầu hưởng thụ cảm giác ấm áp do mặt trời đem lại, tạo ra hơi thở u mật mà mát mẻ.

Mấy ngày nay Lâm Linh vẫn còn cảm thấy hơi hoa mắt chóng mặt, sáng nay lúc dậy vẫn còn hắt xì mấy cái. Nàng vội vàng duỗi tay cầm lấy chiếc khăn lụa chùi chùi cái mũi, lập tức hối hận vì đã không mang theo vài miếng giấy tiện lợi từ hiện đại tới đây.

Nếu lấy bộ dáng này xuất hiện trên bàn ăn, nhất định sẽ dọa hư kỵ sĩ Đặc Lý Ti đến nhảy dựng luôn. Lâm Linh nghĩ tới cái cảnh tượng kia không khỏi bật cười, vì vậy phân phó thị nữ mang đồ ăn tới phòng nàng.

Tiếng kêu thanh thúy của những chú chim nhỏ vang khắp vương cung như đang vui sướng kể với mọi người về vẻ đẹp của thiên nhiên, nắng ấm sáng rỡ ôn hòa an ủi từng ngọn cây, gió nhẹ từ từ thổi qua, đưa một chiếc lá cây khô nhẹ nhàng hạ cánh vào phòng.

Lâm Linh lẳng lặng dùng bữa sáng, nhớ lại cái ôm tối hôm qua, trong lòng không khỏi dâng lên một tia ngọt ngào.

“Tiểu Linh!” Giọng nói ngoài cửa cắt đứt dòng hồi tưởng của nàng. Nàng ngẩng đầu thì thấy Morgan phu nhân đang mang một giỏ đồ đi tới.

“Tiểu Linh, hôm nay sao không ra ăn sáng?” Morgan phu nhân đi thẳng tới trước mặt nàng, đặt túi đồ lên trên mặt đất.

” A, chỉ là có chút không khỏe,” Lâm Linh chỉ túi đồ, tò mò hỏi, “Tỷ tỷ, đây là gì vậy?”

“Cái này à, là một ít vải vóc, ta đang tính may cho đệ ấy một cái áo choàng. Sinh nhật của nó sắp đến rồi, vừa hay ta lại am hiểu may vá, nên nghĩ sẽ may cho hắn một bộ, sẵn tiện may cho Mordred một bộ luôn,” Morgan phu nhân cười cười, lấy ra một thứ gì đó từ bên trong, “Muội cũng biết mà, mấy ngày nay công chúa có bệ hạ là tốt rồi, nên ta còn cả đống thời gian.”

Nghe thấy câu nói sau cùng, trong lòng Lâm Linh khẽ trầm xuống. Mấy ngày nay công chúa điện hạ mà không gặp được Arthur là ngày đó ăn không ngon ngủ không yên, vẫn luôn thừa cơ dựa lên người Arthur, khiến người khác nhìn vào cảm thấy thật khó chịu. Nhưng nàng lại không có chứng cứ nên không thể nào chắc chắn rằng công chúa đang giả vờ mất trí nhớ được.

Tình hình như vậy, làm sao có thể khiến nàng an tâm quay về thế giới hiện thực được đây?

“Đúng rồi, Lâm Linh, muội tính làm gì tặng cho bệ hạ vậy?” Morgan phu nhân hỏi .

“Muội cũng không biết,” Ánh mắt của nàng lướt qua mấy xấp vải Morgan phu nhân mang tới, trong đầu đột nhiên nhớ lại lời của Arthur, “Người phụ nữ có thể tặng đai lưng cho ta chỉ có một, hơn nữa, đây phải là người phụ nữ mà ta yêu nhất, cũng là người duy nhất trên đời.”

Tim nàng khẽ rung một cát, thốt lên: “Morgan phu nhân, tỷ sẽ làm đai lưng sao?”

Morgan phu nhân gật đầu, “Đây chính là sở trường của ta, chẳng lẽ muội muốn tặng đai lưng cho bệ hạ?”

Nàng ngượng ngùng gật đầu: “Đúng vậy, vậy nếu tỷ không phiền cho thể chỉ ta không?”

“Đương nhiên là có thể rồi,” Morgan phu nhân mím môi, chỉ vào mấy xấp vải nói, “Muội chọn một màu đi.”

Lúc đó vẫn còn là thời Trung cổ, thuốc nhuộm vẫn chưa phát triển gì nhiều, cho nên màu cũng kém phong phú. Lâm Linh nhìn hồi lâu, đành chọn xấp vải màu tím. Màu tím này hẳn là hợp với màu mắt của hắn nhỉ.

Dưới sự chỉ dạy của Morgan phu nhân, Lâm Linh miễn cưỡng học xong đường may cơ bản, nhưng đường may vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo.

“Không sao, muội vừa mới bắt đầu học, có thể may như vậy là không tồi rồi.” Morgan phu nhân vẫn cổ vũ nàng vài câu, sau đó như lơ đãng hỏi,“Đúng rồi, Tiểu Linh, tại sao lại nghĩ là sẽ tặng đai lưng cho bệ hạ?”

Lâm Linh cười nhẹ:“Đó là bởi vì….” Mới nói một nửa, đột nhiên nàng nghĩ tới quan hệ giữa Morgan phu nhân và công chúa, không khỏi khẽ nheo mắt, không nói những lời Arthur đã nói.

“Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ tới. Cái này so với mấy thứ như áo choàng kia dễ hơn nhiều mà.” Nàng tìm một cái cớ.

“Ra là vậy.” Morgan phu nhân híp mắt không cho là đúng, đôi lông mi dài cong vút che đi ánh sáng lóe lên trong đôi mắt màu tím của nàng.

Ba ngày kế tiếp, Lâm Linh đóng cửa nhốt mình trong phòng tập làm nữ công, ra lệnh không ai được quấy rầy vị công tước đại nhân này. Đừng nói là kỵ sĩ, cho dù có là quốc vương bệ hạ, cũng bị buộc không được đi vào làm phiền. Nếu không phải giữ hình tượng của mình, quốc vương đã sớm muốn bạo phát rồi. Nỗ lực không phụ lòng người, sau khi nhận lại một đôi mắt gấu mèo cùng vài cái lỗ trên đầu ngón tay, rốt cuộc nàng cũng làm ra được hình dáng cơ bản của một cái đai lưng.

Tới ngày bế quan thứ tư, Khải đã không chịu nổi sự hành hạ của lòng hiếu kỳ, không thể làm gì khác hơn là nhờ sự giúp đỡ của Phiêu Nhân, giả trang thành người hầu, dùng mấy món ăn đặc biệt làm cớ để vào phòng Lâm Linh.

“Oa, sao cậu lại vào được đây?” Lâm Linh căn bản không ngờ hắn còn một chiêu này, không kịp giấu đai lưng đi chỗ khác.

“Được lắm, Lâm Linh, hóa ra cô trốn trong này làm đồ? Ha ha ha ~~~ nhất định là tặng cho bệ hạ đúng không? Ân ân cái màu tím này thật kỳ quái, cảm giác thật không hợp chút nào với bệ hạ, hú hú, kỹ thuật này thật kém quá đi, chậc chậc đây chính là đai lưng đó hả……”

“Cậu câm miệng cho tôi!” Lâm Linh tức đến đỏ mặt, hận không thể lao tới bóp cổ của hắn, sau đó trút nguyên thùng thuốc dán vào mồm của hắn.

Xong rồi xong rồi, lần này nhất định xong đời rồi, cái tên bà tám này nhất định sẽ đi kể cho từng ngóc ngách trong cung biết! Hãy chờ xem, chỉ sau một giờ thôi, sợ là ngay cả heo trong chuồng cũng biết là nàng làm một cái đai lưng vô cùng kỳ quái tặng cho bệ hạ!

“Khải, nếu cậu dám nói ra ngoài, tôi thật sự sẽ giết người diệt khẩu đấy!” Mặt nàng lộ vẻ dữ tợn cảnh cáo hắn.

Khải dang tay:“Được rồi được rồi, vụ bê bối lần này ta sẽ im miệng lại.”

Lâm Linh hừ một tiếng, nửa tin nửa ngờ nhìn lướt qua hắn:“Nếu như để tôi biết là cậu đã truyền ra ngoài, cậu nhất định sẽ chết rất khó coi.”

“Con gái thì đừng có thô lỗ như vậy chứ, nếu cô không hiền dịu một chút, nam nhân của cô sẽ bị cướp đi đấy.” Khải cười thước thước liếc nàng mấy cái.

“Này, cái gì mà nam nhân của ta!” Mặt nàng sắp thành con tôm luộc rồi, tên kia, ngươi học mấy lời này từ đâu vậy hả!

“Ôi, cô không biết à, mấy ngày nay quốc vương bệ hạ bị công chúa quấn lấy đến đầu cũng sắp phát điên rồi. Cô cũng biết tính bệ hạ mà, hắn lúc nào cũng xa cách với người lạ. Nếu không bởi vì công chúa đã cứu cô, bệ hạ căn bản là sẽ không nhân nhượng cô ta như thế.” Khải lắc lắc đầu,“Cô công chúa này trước kia rất thanh cao, sau khi mất trí nhớ cứ như biến thành một người khác, cũng không biết là lạ ở chỗ nào.”

Lâm Linh thật sâu hít một hơi:“Cậu cũng thấy là công chúa lạ ở chỗ nào sao?”

“Có thể là do đầu bị đập vào đâu đó rồi chăng.” Khải nhún vai.

Không, không phải…… trong lòng Lâm Linh bảo phủ một cỗ bất an khó hiểu, từ ngày đầu tiên công chúa tới đây, nàng đã thấy có điểm gì đó là lạ.

Nhưng rốt cuộc là lạ ở chỗ nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện