Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ
Chương 27: Lần đầu kề vai chiến đấu
Không bao lâu sau người đàn ông ăn cơm xong lại ra ngoài.
Thấy hắn đá ra ngoài cửa, người phụ nữ tên Anna kia vội vàng vén tấm gỗ lên, giọng còn sợ hãi,“Rất nhanh hắn sẽ về lại, hai người nhanh chạy trốn đi.”
“Sao cô lại gả cho một người như thế chứ?” Lâm Linh kiềm chế sợ hãi, thấp giọng hỏi.
Anna trầm mặt xuống,“Hắn là người khổng lồ chuyên ăn thịt người, còn tôi vốn là hôn thê củakỵsĩAida, nhưng lại bị tên khổng lồ này bắt làm thê tử,kỵsĩAida dẫn người tới cứu ta, nhưng lại bị hắn cắt đứt hai chân. Tôi chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại mà sống.”
Người khổng lồ? Lâm Linh giờ đã hiểu được tại sao lúc đi qua cửa đã có một loại cảm giác kỳ lạ, thì ra là do tất cả đồ dùng trong ngôi nhà này đều có kích thước lớn hơn bình thường!
“Cô không muốn giết hắn à?” Arthur đột nhiên hỏi.
“Sao lại không, tôi hận hắn đến mức muốn lột da rút gân hắn, nhưng tôi chỉ là một người phụ nữ thì có thể làm cái gì? Tôi cũng đã từng năn nỉ xin sự giúp đỡ của những ngườikỵsĩđi ngang qua đây tá túc, nhưng hắn thật sự quá mạnh, không có ai là đối thủ của hắn. Mới nãy hai người xin ngủ lại tôi cũng tính như thế, nhưng nhìn lại thì hai người vẫn còn trẻ như vậy, tôi không đành lòng để hai người mạo hiểm được. Nên mời hai người nhanh rời đi đi……” Anna rưng rưng nói.
“Phu nhân, Xin cho phép ta được giúp cô.” Arthur ánh mắt sáng quắc nhìn nàng,“Thấy khiếp đảm mà lùi bước, thấy chết mà không cứu là đi ngược lại với đạo nghĩakỵsĩ.”
Lâm Linh hoảng sợ thốt lên,“Arthur, ngươi điên à, chúng ta không phải là đối thủ của cái tên khổng lồ ăn thịt người kia đâu?”
Arthur sắc mặt sa sầm,“Nếu ngươi sợ thì cứ việc trốn đi. Chỉ cần không cản trở ta là được rồi. Dù sao,” Hắn dừng một chút,“Tinh thầnkỵsĩcũng có tác dụng với ngươi.”
Nàng sững sờ, không biết nên trả lời thế nào, mỗi một điều luậtkỵsĩnàng đều nhớ rõ rành mạch. Điều thứ sáu, tinh thần anh dũng không được chùn bước, luôn đấu tranh trước cái ác. Điều thứ bảy, thương xót đồng cảm và giúp đỡ người yếu đuối hơn mình.
Nàng biết điều đó, nhưng nàng không dámtưởngtượng mình sẽ khiêu chiến với người khổng lồ, huống chi còn là người khổng lồ ăn thịt người.
Cho dù chỉ là trò chơi nàng cũng không dám.
Nàng biết mình rất vô dụng,
Nàng chỉ là…một học sinh trung học bình thường……
“Rất nhanh hắn sẽ trở lại, ta sẽ đợi ở chỗ này phục kích hắn.” Arthur rút kiếm bên hông ra, giọng điệu kiên định nói.
“Cảm ơn, ngài thật dũng cảm,” Anna cảm động cúi đầu, nhẹ giọng nói,“Mắt giữa của hắn có thể phun ra lửa, đã có rất nhiều vịkỵsĩchết vì điểm đó. Ngàn vạn lần xin hãy cẩn thận.”
Arthur và Lâm Linh lại trốn trong tầng hầm, dựa theo kế hoạch, Anna sẽ cố chuốc say người khổng lồ, sau đó gõ vào nền nhà phát tín hiệu, đến lúc đó Arthur nhảy ra phục kích hắn. Nhưng Anna vẫn liên tục nhắc nhở họ, người khổng lồ mặc dù say rượu nhưng sức vẫn lớn vô cùng, vì biện pháp này trước đã sử dụng nhưng bị thất bại.
Còn Lâm Linh chỉ cần ngoan ngoãn ở yên một chỗ là được rồi.
Trong bóng tối, Lâm Linh kéo xuống cây cung bên người, bởi vì chưa thể sử dụng được Nguyệt Chi tiễn, nên chỉ mang theo mũi tên gỗ bình thường đựng trong một cái bao đựng tên nhỏ ……
Arthur đứng bên cạnh nàng nắm chặt thanh kiếm trong tay, khoảng cách gần như vậy khiến nàng có thể cảm giác được hơi thở gấp gáp của hắn, giống như con kiến chạm vào cổ nàng, ngưa ngứa.
Arthur hắn cũng rất khẩn trương.
“Arthur, ngươi — sợ sao?” Nàng nhẹ nhàng mở miệng.
Arthur không trả lời, khẽ hừ một tiếng.
Mặc dù đang là thời khắc nguy hiểm nhưng đột nhiên nàng thấy có chút buồn cười, rõ ràng hắn rất khẩn trương nhưng vẫn cố chấp sống chết không thừa nhận.
“Cho dù có chuyện gì xảy ra thì ngươi chỉ cần đợi ở chỗ này là được rồi.” Hắn thấp giọng nói.
“Arthur, ngươi có chắc là sẽ đánh bại được hắn không?” Nàng do dự hỏi, kỳ thật nàng rất không yên lòng, chỉ hy vọng đối phương có thể khẳng định để an ủi nàng một chút.
Nhưng câu trả lời của hắn lại nằm ngoài ý muốn của nàng, “Không nắm chắc. Nhưng…,” Hắn dừng một chút,“Bảo vệ kẻ yếu là trách nhiệm củakỵsĩ.”
Lâm Linh hơi xúc động cúi đầu, mặc dù biết rõ chỗ này tối nên hắn sẽ không nhìn thấy được mặt mình, nhưng không biết tại sao lại muốn trốn tránh……
Bốn phía an tĩnh một mảnh khiến cho cảm giác hít thở không thông, cứ như chỉ cần cử động một chút là có thể nghe được rõ ràng. Đúng lúc đó đột nhiên phát ra mấy tiếng bước chân “rầm,rầm, rầm” như sấm sét truyền đến tai bọn họ……
Kế hoạch tiến hành vô cùng thuận lợi, không lâu sau đã vang lên tiếng lẩm bẩm kinh thiên động địa của tên khổng lồ. Trên mặt đất nhẹ nhàng truyền đến tiếng gõ.
Thời cơ tới rồi!
Lâm Linh thấy ngân quang chợt lóe, Arthur bay người nhảy ra ngoài, xuất hiện trước mặt người khổng lồ, tiếp theo là tiếng đao kiếm cùng tiếng rống giận dữ của người khổng lồ, tiếng người phụ nữ thất kinh quát tháo……
Trong đầu nàng suy nghĩ miên man, tay chân luống cuống nắm chặt cung tên trong tay, nàng có nên tiếp tục núp ở chỗ này không? Nếu như Arthur bị đánh bại….Nếu như Arthur chết…… Có phải trò chơi này chưa hoàn thành thì đã kết thúc?
Nghĩ đến đây, bàn tay đang nắm chặt cung tên của nàng run lên. Đáy lòng dâng lên một cỗ cảm giác run rẩy kỳ quái, làm nàng cảm thấy mình thật mềm yếu.
Giờ nàng đang ở trong trò chơi, còn trong thế giới hiện thực thì vẫn là một cô gái chẳng có sở trường gì. Nàng học kiếm, bắn tên, học ma pháp hệ gió……Rốt cục vẫn không thành…
Trong lúc nàng đang do dự, phía trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đên tiếng binh khí rơi xuống đất, tiếp đó là tiếng cười sảng khoái của tên khổng lồ, “Một tên không biết lượng sức tự tìm đường chết!”
Arthur…… Tim nàng đánh thịch một cái, không chần chờ cắn răng xách tấm ván gỗ xông lên.
Vừa ra đối mặt với người khổng lồ, nàng lập tức lạnh sống lưng muốn trở về chỗ cũ mà trốn! Người khổng lồ đáng sợ chỉ xuất hiện trong thần thoại đang đứng sờ sờ trước mặt của nàng!
Tóc hắn thưa thớt, mắt như chuông đồng, thân cao mấy thước, quơ một tay là có thể đập nàng chết tươi! Tên khổng lồ thấy nàng xuất hiện có chút sửng sốt, lập tức cười rộ lên,“Thì ra nơi này vẫn còn một nữ hài tử da thịt non mềm nữa,” Ánh mắt của hắn sáng quắc như sói,“Nhìn trông có vẻ ăn rất ngon, nên lột da kho tàu hay ăn sống đây?”
Những lời này làm Lâm Linh sợ đến hồn phi phách tán, giờ hối hận cũng không kịp, đột nhiên muốn nói câu kia.
Nhất thời xúc động sẽ giết chết người.
“Đồ ngốc, sao người lại chui ra!” Arthur cả giận nói.
Lâm Linh uốn éo đầu, thấy hắn đang bưng tay trái, rõ ràng là đang bị thường, nàng sốt ruột thốt lên,“Ta tới giúp ngươi!”
“Ngươi thì giúp được cái gì!” Arthur nhặt kiếm trên mặt đất lên.
“Còn nói nhảm nữa ta sẽ biến các ngươi thành heo quay!” Người khổng lồ đột nhiên chớp chớp mắt, một đoàn hỏa diễm hướng thẳng vào mặt Arthur. Lâm Linh lập tức đọc chú ngữ điều khiển gió, thay đổi hướng của ngọn lửa quay ngược lại về phía tên khổng lồ, tên khổng lồ không ngờ chiêu này, oa oa hét lớn!
“Bắn vào mắt hắn!” Arthur đột nhiên hô lớn một tiếng, cầm kiếm vọt tới đánh với tên khổng lồ. Thần hình gầy gộc của hắn nhẹ nhàng mềm dẻo, thong dong ưu nhã thành thục né đòn, tứ chi phối hợp cùng phản ứng, không một động tác thừa, tránh né từng trận đòn của tên khổng lồ.
Lâm Linh thừa dịp phía sau kéo dây cung lên, nhưng khoảng cách lại quá xa nên lần nào cũng bắn hụt.
Thấy Arthur dần dần bị dồn vào thế hạ phong, nàng lại càng sốt ruột lo lắng, mũi tên lại càng đi chệt hướng hơn.
Một mũi tên, hai mũi tên, ba mũi tên……
Nhìn một mũi tên bay xẹt qua tai người khổng lồ, Lâm Linh ảo não không biết làm thế nào, tay chạm vào bao đựng tên, bất ngờ phát hiện trong bao chỉ còn một mũi tên!
Arthur còn đang né tránh những đoàn hỏa diễm phát ra từ mắt người khổng lồ, Lâm Linh ngẩng đầu nhìn hắn (tên khổng lồ), nàng thật sự cách hắn quá xa, hơn nữa mục tiêu lại không ngừng chuyển động khiến nàng khó mà nhắm. Chỉ còn cách lại gần hắn cho hắn một kích chí mạng!
“Làm cái gì thế, muốn bị hắn lột da kho tàu sao!” Arthur vừa chống đỡ vừa gầm lên.
Những lời này như sấm nổ trên đỉnh đầu nàng, nàng hít thật sâu, trong lòng hiểu rất rõ nếu hôm nay mà không giết được tên khổng lồ này, kết quả của nàng và Arthur sẽ rất bi thảm.
Trong đầu lại xuất hiện cái công thức ngữ văn kia,
Thà liều mạng với hắn còn hơn là bị làm thịt kho tàu!
Nghĩ vậy, tay phải nàng nắm cung tên, nhẹ nhàng xoay người, thừa dịp người khổng lồ đang duỗi tay ra chớp mắt ôm lấy cổ tay hắn, dùng thân mình và tay hắn làm bệ đỡ, bật người nhảy lên, vù một tiếng chạy lên vai hắn. Hết thảy các động tác nhanh nhẹn ăn ý như nước chảy mây trôi!
Nhân lúc người khổng lồ chưa kịp phản ứng, nàng dùng mũi tên đâm tới đầu hắn, hắn phản xạ đem đầu rụt lại thì nàng thuận thế chuyển hướng nhắm ngay mắt hắn, dùng hết lực nhắm bắn một mũi tên chính xác!
“Phụt” một tiếng máu tươi chảy ra, người khổng lồ kêu thảm một tiếng duỗi tay bưng lấy mắt. Lâm Linh ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không ngờ vậy mà mình có thể làm được. Đúng lúc đó nàng nghe thấy được tiếng rống to của Arthur,“Xuống nhanh lên!”
Hắn vừa nói vừa ném đi thanh kiếm trong tay, thanh kiếm bay một hình vòng cung cắm phập vào tim người khổng lồ!
Thấy hắn đá ra ngoài cửa, người phụ nữ tên Anna kia vội vàng vén tấm gỗ lên, giọng còn sợ hãi,“Rất nhanh hắn sẽ về lại, hai người nhanh chạy trốn đi.”
“Sao cô lại gả cho một người như thế chứ?” Lâm Linh kiềm chế sợ hãi, thấp giọng hỏi.
Anna trầm mặt xuống,“Hắn là người khổng lồ chuyên ăn thịt người, còn tôi vốn là hôn thê củakỵsĩAida, nhưng lại bị tên khổng lồ này bắt làm thê tử,kỵsĩAida dẫn người tới cứu ta, nhưng lại bị hắn cắt đứt hai chân. Tôi chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại mà sống.”
Người khổng lồ? Lâm Linh giờ đã hiểu được tại sao lúc đi qua cửa đã có một loại cảm giác kỳ lạ, thì ra là do tất cả đồ dùng trong ngôi nhà này đều có kích thước lớn hơn bình thường!
“Cô không muốn giết hắn à?” Arthur đột nhiên hỏi.
“Sao lại không, tôi hận hắn đến mức muốn lột da rút gân hắn, nhưng tôi chỉ là một người phụ nữ thì có thể làm cái gì? Tôi cũng đã từng năn nỉ xin sự giúp đỡ của những ngườikỵsĩđi ngang qua đây tá túc, nhưng hắn thật sự quá mạnh, không có ai là đối thủ của hắn. Mới nãy hai người xin ngủ lại tôi cũng tính như thế, nhưng nhìn lại thì hai người vẫn còn trẻ như vậy, tôi không đành lòng để hai người mạo hiểm được. Nên mời hai người nhanh rời đi đi……” Anna rưng rưng nói.
“Phu nhân, Xin cho phép ta được giúp cô.” Arthur ánh mắt sáng quắc nhìn nàng,“Thấy khiếp đảm mà lùi bước, thấy chết mà không cứu là đi ngược lại với đạo nghĩakỵsĩ.”
Lâm Linh hoảng sợ thốt lên,“Arthur, ngươi điên à, chúng ta không phải là đối thủ của cái tên khổng lồ ăn thịt người kia đâu?”
Arthur sắc mặt sa sầm,“Nếu ngươi sợ thì cứ việc trốn đi. Chỉ cần không cản trở ta là được rồi. Dù sao,” Hắn dừng một chút,“Tinh thầnkỵsĩcũng có tác dụng với ngươi.”
Nàng sững sờ, không biết nên trả lời thế nào, mỗi một điều luậtkỵsĩnàng đều nhớ rõ rành mạch. Điều thứ sáu, tinh thần anh dũng không được chùn bước, luôn đấu tranh trước cái ác. Điều thứ bảy, thương xót đồng cảm và giúp đỡ người yếu đuối hơn mình.
Nàng biết điều đó, nhưng nàng không dámtưởngtượng mình sẽ khiêu chiến với người khổng lồ, huống chi còn là người khổng lồ ăn thịt người.
Cho dù chỉ là trò chơi nàng cũng không dám.
Nàng biết mình rất vô dụng,
Nàng chỉ là…một học sinh trung học bình thường……
“Rất nhanh hắn sẽ trở lại, ta sẽ đợi ở chỗ này phục kích hắn.” Arthur rút kiếm bên hông ra, giọng điệu kiên định nói.
“Cảm ơn, ngài thật dũng cảm,” Anna cảm động cúi đầu, nhẹ giọng nói,“Mắt giữa của hắn có thể phun ra lửa, đã có rất nhiều vịkỵsĩchết vì điểm đó. Ngàn vạn lần xin hãy cẩn thận.”
Arthur và Lâm Linh lại trốn trong tầng hầm, dựa theo kế hoạch, Anna sẽ cố chuốc say người khổng lồ, sau đó gõ vào nền nhà phát tín hiệu, đến lúc đó Arthur nhảy ra phục kích hắn. Nhưng Anna vẫn liên tục nhắc nhở họ, người khổng lồ mặc dù say rượu nhưng sức vẫn lớn vô cùng, vì biện pháp này trước đã sử dụng nhưng bị thất bại.
Còn Lâm Linh chỉ cần ngoan ngoãn ở yên một chỗ là được rồi.
Trong bóng tối, Lâm Linh kéo xuống cây cung bên người, bởi vì chưa thể sử dụng được Nguyệt Chi tiễn, nên chỉ mang theo mũi tên gỗ bình thường đựng trong một cái bao đựng tên nhỏ ……
Arthur đứng bên cạnh nàng nắm chặt thanh kiếm trong tay, khoảng cách gần như vậy khiến nàng có thể cảm giác được hơi thở gấp gáp của hắn, giống như con kiến chạm vào cổ nàng, ngưa ngứa.
Arthur hắn cũng rất khẩn trương.
“Arthur, ngươi — sợ sao?” Nàng nhẹ nhàng mở miệng.
Arthur không trả lời, khẽ hừ một tiếng.
Mặc dù đang là thời khắc nguy hiểm nhưng đột nhiên nàng thấy có chút buồn cười, rõ ràng hắn rất khẩn trương nhưng vẫn cố chấp sống chết không thừa nhận.
“Cho dù có chuyện gì xảy ra thì ngươi chỉ cần đợi ở chỗ này là được rồi.” Hắn thấp giọng nói.
“Arthur, ngươi có chắc là sẽ đánh bại được hắn không?” Nàng do dự hỏi, kỳ thật nàng rất không yên lòng, chỉ hy vọng đối phương có thể khẳng định để an ủi nàng một chút.
Nhưng câu trả lời của hắn lại nằm ngoài ý muốn của nàng, “Không nắm chắc. Nhưng…,” Hắn dừng một chút,“Bảo vệ kẻ yếu là trách nhiệm củakỵsĩ.”
Lâm Linh hơi xúc động cúi đầu, mặc dù biết rõ chỗ này tối nên hắn sẽ không nhìn thấy được mặt mình, nhưng không biết tại sao lại muốn trốn tránh……
Bốn phía an tĩnh một mảnh khiến cho cảm giác hít thở không thông, cứ như chỉ cần cử động một chút là có thể nghe được rõ ràng. Đúng lúc đó đột nhiên phát ra mấy tiếng bước chân “rầm,rầm, rầm” như sấm sét truyền đến tai bọn họ……
Kế hoạch tiến hành vô cùng thuận lợi, không lâu sau đã vang lên tiếng lẩm bẩm kinh thiên động địa của tên khổng lồ. Trên mặt đất nhẹ nhàng truyền đến tiếng gõ.
Thời cơ tới rồi!
Lâm Linh thấy ngân quang chợt lóe, Arthur bay người nhảy ra ngoài, xuất hiện trước mặt người khổng lồ, tiếp theo là tiếng đao kiếm cùng tiếng rống giận dữ của người khổng lồ, tiếng người phụ nữ thất kinh quát tháo……
Trong đầu nàng suy nghĩ miên man, tay chân luống cuống nắm chặt cung tên trong tay, nàng có nên tiếp tục núp ở chỗ này không? Nếu như Arthur bị đánh bại….Nếu như Arthur chết…… Có phải trò chơi này chưa hoàn thành thì đã kết thúc?
Nghĩ đến đây, bàn tay đang nắm chặt cung tên của nàng run lên. Đáy lòng dâng lên một cỗ cảm giác run rẩy kỳ quái, làm nàng cảm thấy mình thật mềm yếu.
Giờ nàng đang ở trong trò chơi, còn trong thế giới hiện thực thì vẫn là một cô gái chẳng có sở trường gì. Nàng học kiếm, bắn tên, học ma pháp hệ gió……Rốt cục vẫn không thành…
Trong lúc nàng đang do dự, phía trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đên tiếng binh khí rơi xuống đất, tiếp đó là tiếng cười sảng khoái của tên khổng lồ, “Một tên không biết lượng sức tự tìm đường chết!”
Arthur…… Tim nàng đánh thịch một cái, không chần chờ cắn răng xách tấm ván gỗ xông lên.
Vừa ra đối mặt với người khổng lồ, nàng lập tức lạnh sống lưng muốn trở về chỗ cũ mà trốn! Người khổng lồ đáng sợ chỉ xuất hiện trong thần thoại đang đứng sờ sờ trước mặt của nàng!
Tóc hắn thưa thớt, mắt như chuông đồng, thân cao mấy thước, quơ một tay là có thể đập nàng chết tươi! Tên khổng lồ thấy nàng xuất hiện có chút sửng sốt, lập tức cười rộ lên,“Thì ra nơi này vẫn còn một nữ hài tử da thịt non mềm nữa,” Ánh mắt của hắn sáng quắc như sói,“Nhìn trông có vẻ ăn rất ngon, nên lột da kho tàu hay ăn sống đây?”
Những lời này làm Lâm Linh sợ đến hồn phi phách tán, giờ hối hận cũng không kịp, đột nhiên muốn nói câu kia.
Nhất thời xúc động sẽ giết chết người.
“Đồ ngốc, sao người lại chui ra!” Arthur cả giận nói.
Lâm Linh uốn éo đầu, thấy hắn đang bưng tay trái, rõ ràng là đang bị thường, nàng sốt ruột thốt lên,“Ta tới giúp ngươi!”
“Ngươi thì giúp được cái gì!” Arthur nhặt kiếm trên mặt đất lên.
“Còn nói nhảm nữa ta sẽ biến các ngươi thành heo quay!” Người khổng lồ đột nhiên chớp chớp mắt, một đoàn hỏa diễm hướng thẳng vào mặt Arthur. Lâm Linh lập tức đọc chú ngữ điều khiển gió, thay đổi hướng của ngọn lửa quay ngược lại về phía tên khổng lồ, tên khổng lồ không ngờ chiêu này, oa oa hét lớn!
“Bắn vào mắt hắn!” Arthur đột nhiên hô lớn một tiếng, cầm kiếm vọt tới đánh với tên khổng lồ. Thần hình gầy gộc của hắn nhẹ nhàng mềm dẻo, thong dong ưu nhã thành thục né đòn, tứ chi phối hợp cùng phản ứng, không một động tác thừa, tránh né từng trận đòn của tên khổng lồ.
Lâm Linh thừa dịp phía sau kéo dây cung lên, nhưng khoảng cách lại quá xa nên lần nào cũng bắn hụt.
Thấy Arthur dần dần bị dồn vào thế hạ phong, nàng lại càng sốt ruột lo lắng, mũi tên lại càng đi chệt hướng hơn.
Một mũi tên, hai mũi tên, ba mũi tên……
Nhìn một mũi tên bay xẹt qua tai người khổng lồ, Lâm Linh ảo não không biết làm thế nào, tay chạm vào bao đựng tên, bất ngờ phát hiện trong bao chỉ còn một mũi tên!
Arthur còn đang né tránh những đoàn hỏa diễm phát ra từ mắt người khổng lồ, Lâm Linh ngẩng đầu nhìn hắn (tên khổng lồ), nàng thật sự cách hắn quá xa, hơn nữa mục tiêu lại không ngừng chuyển động khiến nàng khó mà nhắm. Chỉ còn cách lại gần hắn cho hắn một kích chí mạng!
“Làm cái gì thế, muốn bị hắn lột da kho tàu sao!” Arthur vừa chống đỡ vừa gầm lên.
Những lời này như sấm nổ trên đỉnh đầu nàng, nàng hít thật sâu, trong lòng hiểu rất rõ nếu hôm nay mà không giết được tên khổng lồ này, kết quả của nàng và Arthur sẽ rất bi thảm.
Trong đầu lại xuất hiện cái công thức ngữ văn kia,
Thà liều mạng với hắn còn hơn là bị làm thịt kho tàu!
Nghĩ vậy, tay phải nàng nắm cung tên, nhẹ nhàng xoay người, thừa dịp người khổng lồ đang duỗi tay ra chớp mắt ôm lấy cổ tay hắn, dùng thân mình và tay hắn làm bệ đỡ, bật người nhảy lên, vù một tiếng chạy lên vai hắn. Hết thảy các động tác nhanh nhẹn ăn ý như nước chảy mây trôi!
Nhân lúc người khổng lồ chưa kịp phản ứng, nàng dùng mũi tên đâm tới đầu hắn, hắn phản xạ đem đầu rụt lại thì nàng thuận thế chuyển hướng nhắm ngay mắt hắn, dùng hết lực nhắm bắn một mũi tên chính xác!
“Phụt” một tiếng máu tươi chảy ra, người khổng lồ kêu thảm một tiếng duỗi tay bưng lấy mắt. Lâm Linh ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không ngờ vậy mà mình có thể làm được. Đúng lúc đó nàng nghe thấy được tiếng rống to của Arthur,“Xuống nhanh lên!”
Hắn vừa nói vừa ném đi thanh kiếm trong tay, thanh kiếm bay một hình vòng cung cắm phập vào tim người khổng lồ!
Bình luận truyện