Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ
Chương 53: Quán rượu kỳ quái
Gần hoàng hôn, Lâm Linh đi ra khỏi rừng tới một thị trấn nhỏ tên Tần Luân. Lần trước đi Camelot nàng cũng từng đi qua thị trấn này, nhưng lúc đó còn có Khải và Lancelot. Nghĩ đến Lancelot, tâm trạng của nàng lại sa sút, nếu lúc đó cẩn thận hơn chút nữa thì cậu ấy đã không phải bị biến thành đá. Còn Khải giờ cũng không biết thế nào rồi? Đối phó với Arthur kia chắc hẳn là khó khăn lắm?
Trong đầu nàng đột nhiên tái hiện lại hình ảnh trước khi rời đi còn thấy Arthur kêu meo meo, hai tay quơ cào loạn xạ, trên trán rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh.
Một góc ngã tư đường được bao phủ bởi màu xanh biếc của dây thường xuân, một ngôi nhà đá bị bao phủ bởi cây tử đằng la, tấm bảng trước cửa hàng lung lay sắp đổ, phía trên viết vài chữ: Thứ sáu.
Quán trọ có phong cách cổ quái này sẽ là nơi dừng chân lại của Lâm Linh. Sở dĩ lựa chọn nơi này vì lần trước tới đây cũng đi qua nó. Đối với Lâm Linh cũng có cảm giác an toàn hơn là chọn một quán trọ khác. Không chỉ chỗ ở, mà nàng cũng chỉ sinh hoạt và đi tới những chỗ quen thuộc, mua những thứ mình quen thuộc, ngay cả cửa hàng cũng là hai căn nhà mà nàng thường đi.
“Này, cô có phát hiện không, hình như không ít người ở đây có nhiều tiền.” Arthur thì thầm nhắc nhở.
“Ân, hình như là thế.” Từ khi bắt đầu tiến vào thị trấn nhỏ này nàng đã cảm thấy có gì khan khác, hơn nữa, còn có một cỗ bất an không lời.
Trong quán trọ u ám có không ít người đang ngồi uống rượu. Lâm Linh đi vào, lập tức cảm thấy có mấy người chú ý tới nàng. Mặc dù nàng mặc nam trang, đầu cũng vùi ở trong mũ áo choàng, che hơn nửa mặt, nhưng một cái nam hài ôm một con mèo đen đột nhiên xuất hiện chỗ này khiến cho người khác chú ý cũng không phải là chuyện kỳ quái.
Lâm Linh thật cẩn thận đi xuyên qua những người đó, dùng khóe mắt chú ý bốn phía, những vị khách này ai ai cũng mang theo kiếm bên người, hình như đa số không phải dân thường. Cảm giác bất an lại nảy lên trong lòng nàng. Mơ hồ cảm thấy có nguy hiểm rình rập, nàng không nhịn được sờ soạng vào cây cung tên mang theo bên người.
Cái cảm giác đi vào khu vực toàn người lạ này còn đáng sợ hơn là ở một mình trong đêm rừng thanh vắng.
Ngay lúc nàng đang nói chuyện với chủ quán trọ, đột nhiên có một bóng người vội vã vọt ra từ bên trong, không cẩn thận đụng phải người nàng, Lâm Linh không bất ngờ không phòng bị ngã nhào trên đất, chiếc mũ trùm đầu bị rớt ra để lộ một mái tóc đen ngắn, nàng lập tức cảm giác được có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía mình.
“A, xin lỗi xin lỗi, là tôi chạy nhanh quá!” Đối phương vội vàng nói xin lỗi vươn tay kéo nàng dậy.
Giọng nói nghe rất trẻ. Lâm Linh ngẩng đầu lên thì thấy một thiếu niên đang nở một nụ cười thân thiện với nàng, ngón tay hắn thon dài, cái cằm thanh tú có chút giơ lên, đôi con ngươi màu xám phát ra ánh sáng lờ mờ như bảo thạch, nhìn như một tầng bụi che giấu cảm xúc bên trong.
“A, không cần, tôi tự đứng lên được.” Nàng vội vàng đứng lên. Mặc dù thiếu niên này thoạt nhìn tươi cười rất thân mật, nhưng ở nơi hỗn loạn này, nàng không thể tùy tiện tin người lạ được.
Ánh mắt thiếu niên chợt lóe, nhẹ nhàng nở nụ cười:“Xin chào, tôi tên là Parsifal, nhìn bề ngoài của cậu hình như không phải người nơi này.”
Lâm Linh vội vàng trùm mũ lên đầu.
“Chàng trai trẻ, tôi đã nói tên của mình cho cậu biết thế mà cậu lại không trả lời, đấy là một hành vi thiếu lễ phép a.” Thiếu niên cười đến hồn nhiên như thiên sứ. Lâm Linh bất đắc dĩ hạ giọng nói:“Tôi, tôi là Linh.” Nhờ, hắn cũng chẳng khác mấy với Arthur, cư nhiên còn gọi nàng là chàng trai trẻ?
“Linh?” Thiếu niên cười bí hiểm,“Chẳng lẽ huynh đệ của cậu gọi là một hai ba bốn?”
Lâm Linh cười một cái thật tươi không trả lời.
“Oa, con mèo nhỏ thật đáng yêu a.” Ánh mắt của hắn sáng ngời, duỗi tay muốn sờ vuốt Arthur.
“Ngao!” Arthur hung tợn gào với hắn, vẻ mặt “coi chừng ta cắn chết cái bản mặt kiêu ngạo của ngươi”.
“A, mèo của tôi rất dữ, đừng chọc tới nó.” Biểu hiện của Arthur làm cho Lâm Linh cảm thấy có chút buồn cười.
“Hóa ra là như vậy,” Hắn mở to hai mắt,“Nhưng cậu hãy nhớ bảo vệ cẩn thận con mèo của cậu nha.” Nói rồi hắn đi thẳng ra cửa.
Lâm Linh cũng không thèm để ý lời hắn, theo chủ quán lên lầu hai nhận phòng.
“Tên Parsifal kia, có điểm gì là lạ.” Arthur vừa thấy chủ quán đi liền nhăn mặt lại “Ta thấy hồi nãy là hắn cố ý đụng cô.”
“Chắc không phải đâu.” Lâm Linh ngồi xuống giường,“Hắn nhìn qua cũng khá giống một người thân thiện. Ân, hơn nữa, cũng là tiểu soái ca a.”
“Tóm lại cô nên cẩn thận thì hơn, đừng có nhìn thấy trai đẹp là đầu óc lại mụ mị hết cả.” Arthur vù một tiếng nhảy lên giường, khó chịu liếc nàng một cái.
“Cậu đừng quên bây giờ là tôi bảo vệ cậu a, Arthur điện hạ, nếu cậu còn nói những lời khó nghe với tôi nữa thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó.” Nàng cười khúc khích nói.
“Hậu quả nghiêm trọng?” Arthur lười biếng nhướng mày,“Có đáng sợ như tối qua không?”
“Ba!” một cái đầu gối chuẩn xác đá lên người hắn, đưa hắn một cước bi thảm bay xuống giường.
Con gái thay đổi thật đáng sợ. Arthur lăn dưới sàn nghĩ thế, cái này có tính là ngược đãi động vật không? Lâm Linh nằm trên giường rối rắm cắn ngón tay, rõ ràng nàng muốn chung sống hòa bình với hắn, không ngờ hắn biến thành mèo còn đáng ghét hơn……
Bầu trời đêm yên tĩnh, bỗng có một tiếng đàn du dương từ đâu bay tới, mềm mại thanh lệ như nước, linh động như gió, phiêu nhiên như mây, thâm thấu nội tâm người ta bằng một vẻ đẹp thanh nhã.
Nhưng ở nơi này lại có tiếng đàn như thế thì thật là cổ quái.
Lâm Linh xuống giường tò mò lần theo tiếng đàn. Thấy ở phía cuối hành lang có một căn phòng cửa còn đang mở, âm thanh là từ nơi đó truyền tới. Nàng rón ra rón rén đi qua, thật cẩn thận nhìn vào bên trong phòng. Trước tấm rèm cửa sổ khẽ lay động, nơi đó có một nam tử thanh lịch đang ngồi, mái tóc dài màu xanh da trời phiêu dật như gió, đôi mắt màu băng lam xanh biếc trong suốt như Tinh Linh mê mị mờ mịt, lóe lên ánh sáng thần bí, cánh tay dài trắng nõn, ngũ quan xinh xắn tinh khiết, ngón tay thon dài đang nhẹ nhàng vỗ về cây huyền cầm.
Tinh Linh trong khu rừng? Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu nàng.
Tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, giọng nói thanh khiết như Lưu Ly truyền ra:“Vị cô nương đang đứng rình xem ngoài cửa tới khi nào thế?”
A! Bị phát hiện! Mặt của nàng thoáng cái đỏ lên, cuống quít khoát tay nói:“A, xin lỗi, tôi không cố ý nhìn lén, chỉ là cảm thấy tiếng đàn của cậu rất êm tai nên mới……”
Người nọ cười khẽ một tiếng:“Vậy cô vào ngồi một chút đi, tuy nhiên, xin vui lòng để mèo của cô ngoài cửa, ta sợ dơ nơi này.”
Tiểu Hắc Miêu hơi động chòm râu, lần đầu tiên cảm thấy bị phân biệt đối xử.
“Thôi vậy, tôi sợ mất con mèo lắm.” Lâm Linh dù đứng trước mặt một mỹ nam như vậy vẫn không quên nhiệm vụ của mình.
Người nọ tựa hồ do dự một chút:“Vậy cô ôm còn mèo cùng vào đi, nhưng tuyệt đối không được đụng vào bất cứ thứ gì của ta.”
“Ta không đi!” Arthur mở to hai mắt tỏ rõ vẻ bất mãn của mình. Nhưng hắn đã quên căn bản bây giờ hắn không có quyền lên tiếng, Lâm Linh mặc kệ hắn có muốn hay không, xách hắn đi theo vào phòng.
Vị nam tử như Tinh Linh này có cái gì đó khiến cho nàng cảm thấy vô cùng an tâm, trực giác nói cho nàng biết tên nam nhân này không có nửa điểm ác ý.
Nam tử ngẩng đầu nhìn nàng một chút:“Nơi này có rất nhiều người đi Camelot.”
“Đều là đi Camelot?” Nàng ngẩn người,“Chẳng lẽ là vì thanh kiếm cắm trong tảng đá kia?”
“Hóa ra cô cũng biết.” Hắn cười cười,“Rất nhiều người muốn thử một phen xem liệu mình có đủ vận khí làm quốc vương England không.”
Lâm Linh gật đầu, thuận miệng hỏi:“Còn anh?”
Hắn khẽ vuốt cầm huyền:“Ta không có hứng thú với việc trở thành quốc vương, nhưng với người sẽ trở thành quốc vương thì có đấy.”
Lâm Linh lúc này mới để ý tới bên cạnh hắn còn có một thanh bảo kiếm, nhưng nhìn thế nào người ta vẫn không thể thấy sự liên hệ nào giữa hắn với kiếm, cứ như hắn từ nhỏ đến lớn chỉ làm bạn với Thanh Phong Minh Nguyệt, rời xa tranh đấu trần thế.
“Nơi này cũng không có mấy người phương Đông, huống chi là một cô gái,” Mái tóc màu xanh của hắn lộng lẫy dưới ánh trăng,“Chẳng lẽ cô cũng đi Camelot?”
Nàng cười khan một tiếng:“Tôi đi tới góp vui a, bằng hữu của ta đang chờ ở đấy.”
Ánh mắt của hắn chuyển hướng sang Arthur:“Mang theo một con mèo đi gọp vui, thật đúng là hiếm thấy.”
“A, vì trong nhà không còn ai chăm sóc cho nó, nên không còn cách nào khác là phải mang nó theo.”
Nàng vội vàng lấy cớ. Đột nhiên Arthur nhảy ra khỏi tay nàng, vù một tiếng nhảy lên người nam nhân kia.—— Bất ngờ----.
Nam tử không nhiễm khói lửa bụi trần kia đột nhiên như đụng phải tà nhảy dựng lên, động tác quá mạnh khiến cho cả hắn và cầm đều rơi xuống mặt đất, nhưng mèo đen Arthur vẫn ráng bám cắn lấy tay hắn mãi không chịu buông.
“Mau lấy nó ra!” Khuôn mặt ưa nhìn của hắn vặn vẹo, nhưng lại nhất định không lấy tay chạm vào con mèo.
“Này, á…… Á, cậu đừng làm loạn!” Lâm Linh thiếu chút nữa thốt lên tên Arthur, nhưng càng làm cho nàng bất ngờ là, nam tử đẹp như tinh linh mới nãy sao giờ lại luống cuống như vậy? Này, này thật mất hình tượng quá đi, toàn bộ mỹ cảm mới nãy đều bị phá hủy hết cả……
Nàng vất vả cố kéo Arthur xuống, chợt thấy trong mắt tiểu hắc miêu nổi lên một tia cười quỷ dị. Hờ, nàng đã lập tức hiểu được, hóa ra tên này còn giận chuyện phân biệt đối xử hồi này, nên mới nhân cơ hội này trả thù!
Trong đầu nàng đột nhiên tái hiện lại hình ảnh trước khi rời đi còn thấy Arthur kêu meo meo, hai tay quơ cào loạn xạ, trên trán rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh.
Một góc ngã tư đường được bao phủ bởi màu xanh biếc của dây thường xuân, một ngôi nhà đá bị bao phủ bởi cây tử đằng la, tấm bảng trước cửa hàng lung lay sắp đổ, phía trên viết vài chữ: Thứ sáu.
Quán trọ có phong cách cổ quái này sẽ là nơi dừng chân lại của Lâm Linh. Sở dĩ lựa chọn nơi này vì lần trước tới đây cũng đi qua nó. Đối với Lâm Linh cũng có cảm giác an toàn hơn là chọn một quán trọ khác. Không chỉ chỗ ở, mà nàng cũng chỉ sinh hoạt và đi tới những chỗ quen thuộc, mua những thứ mình quen thuộc, ngay cả cửa hàng cũng là hai căn nhà mà nàng thường đi.
“Này, cô có phát hiện không, hình như không ít người ở đây có nhiều tiền.” Arthur thì thầm nhắc nhở.
“Ân, hình như là thế.” Từ khi bắt đầu tiến vào thị trấn nhỏ này nàng đã cảm thấy có gì khan khác, hơn nữa, còn có một cỗ bất an không lời.
Trong quán trọ u ám có không ít người đang ngồi uống rượu. Lâm Linh đi vào, lập tức cảm thấy có mấy người chú ý tới nàng. Mặc dù nàng mặc nam trang, đầu cũng vùi ở trong mũ áo choàng, che hơn nửa mặt, nhưng một cái nam hài ôm một con mèo đen đột nhiên xuất hiện chỗ này khiến cho người khác chú ý cũng không phải là chuyện kỳ quái.
Lâm Linh thật cẩn thận đi xuyên qua những người đó, dùng khóe mắt chú ý bốn phía, những vị khách này ai ai cũng mang theo kiếm bên người, hình như đa số không phải dân thường. Cảm giác bất an lại nảy lên trong lòng nàng. Mơ hồ cảm thấy có nguy hiểm rình rập, nàng không nhịn được sờ soạng vào cây cung tên mang theo bên người.
Cái cảm giác đi vào khu vực toàn người lạ này còn đáng sợ hơn là ở một mình trong đêm rừng thanh vắng.
Ngay lúc nàng đang nói chuyện với chủ quán trọ, đột nhiên có một bóng người vội vã vọt ra từ bên trong, không cẩn thận đụng phải người nàng, Lâm Linh không bất ngờ không phòng bị ngã nhào trên đất, chiếc mũ trùm đầu bị rớt ra để lộ một mái tóc đen ngắn, nàng lập tức cảm giác được có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía mình.
“A, xin lỗi xin lỗi, là tôi chạy nhanh quá!” Đối phương vội vàng nói xin lỗi vươn tay kéo nàng dậy.
Giọng nói nghe rất trẻ. Lâm Linh ngẩng đầu lên thì thấy một thiếu niên đang nở một nụ cười thân thiện với nàng, ngón tay hắn thon dài, cái cằm thanh tú có chút giơ lên, đôi con ngươi màu xám phát ra ánh sáng lờ mờ như bảo thạch, nhìn như một tầng bụi che giấu cảm xúc bên trong.
“A, không cần, tôi tự đứng lên được.” Nàng vội vàng đứng lên. Mặc dù thiếu niên này thoạt nhìn tươi cười rất thân mật, nhưng ở nơi hỗn loạn này, nàng không thể tùy tiện tin người lạ được.
Ánh mắt thiếu niên chợt lóe, nhẹ nhàng nở nụ cười:“Xin chào, tôi tên là Parsifal, nhìn bề ngoài của cậu hình như không phải người nơi này.”
Lâm Linh vội vàng trùm mũ lên đầu.
“Chàng trai trẻ, tôi đã nói tên của mình cho cậu biết thế mà cậu lại không trả lời, đấy là một hành vi thiếu lễ phép a.” Thiếu niên cười đến hồn nhiên như thiên sứ. Lâm Linh bất đắc dĩ hạ giọng nói:“Tôi, tôi là Linh.” Nhờ, hắn cũng chẳng khác mấy với Arthur, cư nhiên còn gọi nàng là chàng trai trẻ?
“Linh?” Thiếu niên cười bí hiểm,“Chẳng lẽ huynh đệ của cậu gọi là một hai ba bốn?”
Lâm Linh cười một cái thật tươi không trả lời.
“Oa, con mèo nhỏ thật đáng yêu a.” Ánh mắt của hắn sáng ngời, duỗi tay muốn sờ vuốt Arthur.
“Ngao!” Arthur hung tợn gào với hắn, vẻ mặt “coi chừng ta cắn chết cái bản mặt kiêu ngạo của ngươi”.
“A, mèo của tôi rất dữ, đừng chọc tới nó.” Biểu hiện của Arthur làm cho Lâm Linh cảm thấy có chút buồn cười.
“Hóa ra là như vậy,” Hắn mở to hai mắt,“Nhưng cậu hãy nhớ bảo vệ cẩn thận con mèo của cậu nha.” Nói rồi hắn đi thẳng ra cửa.
Lâm Linh cũng không thèm để ý lời hắn, theo chủ quán lên lầu hai nhận phòng.
“Tên Parsifal kia, có điểm gì là lạ.” Arthur vừa thấy chủ quán đi liền nhăn mặt lại “Ta thấy hồi nãy là hắn cố ý đụng cô.”
“Chắc không phải đâu.” Lâm Linh ngồi xuống giường,“Hắn nhìn qua cũng khá giống một người thân thiện. Ân, hơn nữa, cũng là tiểu soái ca a.”
“Tóm lại cô nên cẩn thận thì hơn, đừng có nhìn thấy trai đẹp là đầu óc lại mụ mị hết cả.” Arthur vù một tiếng nhảy lên giường, khó chịu liếc nàng một cái.
“Cậu đừng quên bây giờ là tôi bảo vệ cậu a, Arthur điện hạ, nếu cậu còn nói những lời khó nghe với tôi nữa thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó.” Nàng cười khúc khích nói.
“Hậu quả nghiêm trọng?” Arthur lười biếng nhướng mày,“Có đáng sợ như tối qua không?”
“Ba!” một cái đầu gối chuẩn xác đá lên người hắn, đưa hắn một cước bi thảm bay xuống giường.
Con gái thay đổi thật đáng sợ. Arthur lăn dưới sàn nghĩ thế, cái này có tính là ngược đãi động vật không? Lâm Linh nằm trên giường rối rắm cắn ngón tay, rõ ràng nàng muốn chung sống hòa bình với hắn, không ngờ hắn biến thành mèo còn đáng ghét hơn……
Bầu trời đêm yên tĩnh, bỗng có một tiếng đàn du dương từ đâu bay tới, mềm mại thanh lệ như nước, linh động như gió, phiêu nhiên như mây, thâm thấu nội tâm người ta bằng một vẻ đẹp thanh nhã.
Nhưng ở nơi này lại có tiếng đàn như thế thì thật là cổ quái.
Lâm Linh xuống giường tò mò lần theo tiếng đàn. Thấy ở phía cuối hành lang có một căn phòng cửa còn đang mở, âm thanh là từ nơi đó truyền tới. Nàng rón ra rón rén đi qua, thật cẩn thận nhìn vào bên trong phòng. Trước tấm rèm cửa sổ khẽ lay động, nơi đó có một nam tử thanh lịch đang ngồi, mái tóc dài màu xanh da trời phiêu dật như gió, đôi mắt màu băng lam xanh biếc trong suốt như Tinh Linh mê mị mờ mịt, lóe lên ánh sáng thần bí, cánh tay dài trắng nõn, ngũ quan xinh xắn tinh khiết, ngón tay thon dài đang nhẹ nhàng vỗ về cây huyền cầm.
Tinh Linh trong khu rừng? Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu nàng.
Tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, giọng nói thanh khiết như Lưu Ly truyền ra:“Vị cô nương đang đứng rình xem ngoài cửa tới khi nào thế?”
A! Bị phát hiện! Mặt của nàng thoáng cái đỏ lên, cuống quít khoát tay nói:“A, xin lỗi, tôi không cố ý nhìn lén, chỉ là cảm thấy tiếng đàn của cậu rất êm tai nên mới……”
Người nọ cười khẽ một tiếng:“Vậy cô vào ngồi một chút đi, tuy nhiên, xin vui lòng để mèo của cô ngoài cửa, ta sợ dơ nơi này.”
Tiểu Hắc Miêu hơi động chòm râu, lần đầu tiên cảm thấy bị phân biệt đối xử.
“Thôi vậy, tôi sợ mất con mèo lắm.” Lâm Linh dù đứng trước mặt một mỹ nam như vậy vẫn không quên nhiệm vụ của mình.
Người nọ tựa hồ do dự một chút:“Vậy cô ôm còn mèo cùng vào đi, nhưng tuyệt đối không được đụng vào bất cứ thứ gì của ta.”
“Ta không đi!” Arthur mở to hai mắt tỏ rõ vẻ bất mãn của mình. Nhưng hắn đã quên căn bản bây giờ hắn không có quyền lên tiếng, Lâm Linh mặc kệ hắn có muốn hay không, xách hắn đi theo vào phòng.
Vị nam tử như Tinh Linh này có cái gì đó khiến cho nàng cảm thấy vô cùng an tâm, trực giác nói cho nàng biết tên nam nhân này không có nửa điểm ác ý.
Nam tử ngẩng đầu nhìn nàng một chút:“Nơi này có rất nhiều người đi Camelot.”
“Đều là đi Camelot?” Nàng ngẩn người,“Chẳng lẽ là vì thanh kiếm cắm trong tảng đá kia?”
“Hóa ra cô cũng biết.” Hắn cười cười,“Rất nhiều người muốn thử một phen xem liệu mình có đủ vận khí làm quốc vương England không.”
Lâm Linh gật đầu, thuận miệng hỏi:“Còn anh?”
Hắn khẽ vuốt cầm huyền:“Ta không có hứng thú với việc trở thành quốc vương, nhưng với người sẽ trở thành quốc vương thì có đấy.”
Lâm Linh lúc này mới để ý tới bên cạnh hắn còn có một thanh bảo kiếm, nhưng nhìn thế nào người ta vẫn không thể thấy sự liên hệ nào giữa hắn với kiếm, cứ như hắn từ nhỏ đến lớn chỉ làm bạn với Thanh Phong Minh Nguyệt, rời xa tranh đấu trần thế.
“Nơi này cũng không có mấy người phương Đông, huống chi là một cô gái,” Mái tóc màu xanh của hắn lộng lẫy dưới ánh trăng,“Chẳng lẽ cô cũng đi Camelot?”
Nàng cười khan một tiếng:“Tôi đi tới góp vui a, bằng hữu của ta đang chờ ở đấy.”
Ánh mắt của hắn chuyển hướng sang Arthur:“Mang theo một con mèo đi gọp vui, thật đúng là hiếm thấy.”
“A, vì trong nhà không còn ai chăm sóc cho nó, nên không còn cách nào khác là phải mang nó theo.”
Nàng vội vàng lấy cớ. Đột nhiên Arthur nhảy ra khỏi tay nàng, vù một tiếng nhảy lên người nam nhân kia.—— Bất ngờ----.
Nam tử không nhiễm khói lửa bụi trần kia đột nhiên như đụng phải tà nhảy dựng lên, động tác quá mạnh khiến cho cả hắn và cầm đều rơi xuống mặt đất, nhưng mèo đen Arthur vẫn ráng bám cắn lấy tay hắn mãi không chịu buông.
“Mau lấy nó ra!” Khuôn mặt ưa nhìn của hắn vặn vẹo, nhưng lại nhất định không lấy tay chạm vào con mèo.
“Này, á…… Á, cậu đừng làm loạn!” Lâm Linh thiếu chút nữa thốt lên tên Arthur, nhưng càng làm cho nàng bất ngờ là, nam tử đẹp như tinh linh mới nãy sao giờ lại luống cuống như vậy? Này, này thật mất hình tượng quá đi, toàn bộ mỹ cảm mới nãy đều bị phá hủy hết cả……
Nàng vất vả cố kéo Arthur xuống, chợt thấy trong mắt tiểu hắc miêu nổi lên một tia cười quỷ dị. Hờ, nàng đã lập tức hiểu được, hóa ra tên này còn giận chuyện phân biệt đối xử hồi này, nên mới nhân cơ hội này trả thù!
Bình luận truyện