Ký Sự Cướp Nàng Dâu
Chương 39
"Nàng tại sao không nói chuyện nữa hả?" Diệp Trì muốn dựa vào nàng, nhưng lại không dám, muốn tới gần mà lại sợ nàng ghét bỏ, rối rắm, làm hắn đổ một đầu mồ hôi, nhưng rốt cuộc cũng lặng lẽ tới ngồi kế bên nàng, sợ nàng tức giận, vội vàng lên tiếng hỏi một câu.
Thời Tiêu không phải không nói chuyện, mà là không biết nên nói cái gì, cảm thấy với quan hệ của hai người, nói nhiều thì không ổn, nhưng lại hắn hỏi, nàng cũng không thể không đáp, liền nhàn nhạt trả lời một câu: "Nói cái gì bây giờ?"
Không ngờ Diệp Trì lại nói: "Cái gì cũng được, chỉ cần là chuyện của nàng ta đều muốn biết, thí dụ như nhà của nàng ở chỗ nào của phía nam? Trong nhà còn có người nào, còn có... hay nhà ở, điền sản ruộng đất, thân thích hay không? Cái kia, nàng không nói cũng không sao."
Sau nửa ngày, mới nghe Thời Tiêu nói: "Trong nhà hoả hoạn, nhà ở đều bị cháy rụi cả rồi, nương ta sốc không chịu nổi nên bệnh chết, cha ta bị phổi, nghe nói trên kinh thành có Trương thần y, đã tới rồi, trong nhà bị cháy nên thân thích cũng không lui tới." Nói xong dừng một chút mới yếu ớt nói: "Phía nam tuy là quê nhà, nhưng hôm nay cũng trở về không được."
Diệp Trì nghe xong, trong lòng vui mừng vô cùng, hắn quanh co lòng vòng phí cả buổi, không phải là muốn nghe câu này ư, chỉ cần nàng không đi được, bây giờ không nhìn trúng hắn, không sao, còn có sau này, có câu nước chảy đá mòn, thời gian còn dài, chắc chắn sẽ có hy vọng.
Cũng tỷ như hiện tại, nàng chẳng phải dùng vẻ mặt ôn hoà nói chuyện nói chuyện với hắn đó sao, cùng với ngày đó quả thực tưởng như hai người, đã nói vợ hắn không phải nha đầu tuyệt tình như vậy.
Càng nghĩ trong lòng càng vui, nhưng chợt nhớ tới một việc, lại nói: "Vậy nàng bao nhiêu tuổi rồi?"
Khuôn mặt Thời Tiêu liền đỏ lên, trong lòng nói thằng nhãi lỗ mãng này, sao có thể hỏi tuổi một cô nương như vậy, lại nghe hắn nói: "Nàng đừng tức giận, ta thấy nàng nhỏ hơn hơn ta nhiều, có thể do lời nói việc làm của nàng rất ổn thỏa, vì vậy hiếu kỳ tuổi của nàng, nàng không nói cũng không sao, ta trước nói cho nàng biết, ta đã 20 rồi, ta sinh vào tháng chín, cầm tinh con rồng, trong nhà chắc hẳn nàng cũng biết, trên có cha mẹ, phía trên nữa là lão Vương phi nhà ta, mặt khác, đừng nhìn cha ta ra vẻ đứng đắn, trong nội viện phía sau còn có bốn di nương, chỉ có điều đều là gà mái không đẻ trứng, không có huynh đệ tỷ muội, toàn bộ vương Phủ chỉ có một mình ta, ngược lại có ba huynh đệ khác họ từ nhỏ cùng một chỗ lớn lên, đợi có cơ hội cho nàng gặp mặt."
Thời Tiêu liếc hắn một cái: "Ai muốn quen biết huynh đệ của ngươi?" Diệp Trì lại nói: "Biết mà, biết mà, đúng rồi, Tả Hoành nàng gặp rồi đó."
Lại nói tiếp: "nương và lão gia tử còn có lão vương phi nhà ta, tâm nguyện lớn nhất chính là thấy ta cưới vợ, từ lúc ta 16 bắt đầu tìm kiếm cô nương trong kinh thành cho ta, nhưng ta đều không nghe theo, ta sớm đã nghĩ kỹ, nếu không thể gặp được người tiểu gia thích, liền cả đời độc thân, quản cái gì hương khói, cưới vợ cũng không thể."
Thời Tiêu thấy hắn trái một câu nàng dâu, phải một câu nàng dâu làm cho cả người không được tự nhiên, chỉ đành phải nói: "Nói chuyện này để làm gì, có ai hỏi ngươi đâu?"
Diệp Trì hì hì cười nói: “không có hỏi, là tự ta muốn nói đó, ta chính là muốn nói, nhà của ta thật ra bên ngoài nhìn có vẻ dọa người, cho rằng rất khó leo lên, thật ra không có gì đâu, hơn nữa còn có chỗ tốt, nhà của ta ta quyền thế địa vị đều đã có, vả lại còn ở tuốt trên cao, cũng không cần phải lấy chuyện chung thân của ta làm mai, còn có, nhà của ta đừng thấy cổng lớn, thật ra nhân khẩu lại không nhiều, đã vậy trong nhà ai cũng tốt hết, lão vương phi nhà ta mỗi ngày niệm Phật, mùng một mười lăm thì đi chùa thắp hương bái phật, nương ta càng là bồ tát, nếu không cha ta có bốn tiểu lão bà, sao có thể sống tự tại như vậy."
Nói qua liếc trộm Thời Tiêu, lúc này trời tối om, nương theo ánh trăng chiếu trên đỉnh đầu, có thể nhìn rõ ràng hơn chút ít, Diệp Trì cảm thấy, vợ hắn là xinh đẹp nhất, thực tế từ góc độ của hắn nhìn qua, rất động lòng người.
Ánh trăng mờ nhạt xuyên qua chạc cây trên đầu, ở nàng trên mặt chiếu xuống tầng một ánh sáng nhàn nhạt, xinh đẹp vô ngần, cho dù bàn tay ngươi có tài hoa thần kì đến đâu, cũng hoạ không nổi, cái mũi cao nhỏ nhắn, phía dưới là đôi môi nhỏ xinh khẽ mím, còn có đôi mắt với hai hang lông mi dài cong vút, khi nàng nháy mắt, chớp chớp hai cái, như hai cánh bướm làm lòng hắn cũng run rẩy theo.
Thời Tiêu vốn càng nghe hắn nói khuôn mặt càng đỏ, cho dù nàng cố hết sức cho rằng không liên quan đến nàng, nhưng vẫn nhịn không được cảm thấy, những lời này của hắn nói đúng là cho nàng nghe, cố tình ngăn cản hắn, nhưng nghĩ, nàng trả lời chẳng phải hợp ý của hắn sao, cũng chỉ có thể giả câm vờ điếc ngồi nghe.
Nhưng càng nghe càng không chịu nổi, hắn nói chuyện này để làm gì, cha hắn lấy mấy lão bà, mẫu thân hắn và mấy tiểu lão bà có vui vẻ hay không thì có liên quan gì với nàng, còn có, cái thằng nhãi này quả nhiên không phải thứ gì gì tốt, làm nàng vừa nãy còn cảm thấy hắn không tính là quá xấu, bây giờ liền lộ ra bộ mặt thật, nàng dâu còn không chưa có lấy, đã muốn thú tiểu lão bà rồi.
Tuy nói trên đời đại đa số nam tử đều cho rằng tam thê tứ thiếp trái ôm phải ấp là bổn phận nên làm, nhưng Thời Tiêu cảm thấy nam nhân như vậy, bất quá là ngụy quân tử mà thôi, hai người toàn tâm toàn ý, sao lại chịu được người thứ ba, nắm tay cả đời bên nhau đến già là một chuyện thật tốt đẹp biết bao.
Cho dù phần lớn nam tử đều như vậy, Thời Tiêu cũng tin tưởng chỉ cần là trong lòng yêu nhau, thì chuyện một chồng một vợ cũng không phải là khó, tựa như cha nương nàng, còn có Minh Chương...
Nàng nhịn không được đưa tay đặt trước ngực mình, sinh nhật mười lăm tuổi năm ấy, quà Minh Chương tặng nàng là con chim tự tay hắn khắc, nàng nhìn cả buổi cũng không biết là chim gì, hắn nhìn nàng thấp giọng nói: "Quan quan con chim gáy, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."
Nàng mới biết được đây là con chim gáy trên thơ văn, hắn nói cho nàng biết, con chim gáy được xưng là con chim tiết hạnh, vô cùng trung trinh, sau đó hắn nói: "Tiêu Tiêu yên tâm, nếu như Minh Chương cưới nàng, cả đời này chỉ có mình nàng thôi."
Nghĩ đến đây, bất giác cười khổ, lời nói còn văng vẳng bên tai, nhưng sớm đã chia ly, nói cái gì trung trinh, chuyện cười mà thôi, thề non hẹn biển cũng không bằng thế sự biến thiên, đây là số mệnh của nàng, nàng sớm nên nhận mệnh, còn nhớ hắn làm cái gì.
Vì thế cảm thấy lời Diệp Trì nói vô cùng chói tai bèn lạnh lùng nói: "Có thể thấy được tương lai ngươi cũng không phải buồn phiền, lấy liền một lúc mười mấy hai mươi tiểu lão bà về nhà, chắc hẳn cũng có thể làm được thê thiếp vui vẻ, ngươi lúc đó tề nhân chi phúc hạnh phúc vô cùng rồi."
Diệp Trì thầm nghĩ hỏng mất rồi, hắn rõ ràng không phải ý tứ này, vội nói: "Ta lấy nhiều tiểu lão bà như vậy làm cái gì, ta chỉ cần lấy người trong lòng của ta là được rồi, nữ nhân nhiều phiền toái cũng nhiều, hơn nữa..." Nói qua liếc nàng: "Vợ ta, khuôn mặt mềm mại tính tình mềm mại, tuy nói cứng rắn với ta, nhưng với người khác thì không như thế, lỡ bị những nữ nhân kia khi dễ, ta sẽ đau lòng."
Thời Tiêu càng nghe hắn nói càng thấy không đúng, nhịn không được nói: "Vợ của ngươi là ai?"
Sau đó, Diệp Trì nhìn nàng ha ha nở nụ cười, chính là không nói, Thời Tiêu thấy hắn cười lập tức xoay mặt không để ý tới hắn, Diệp Trì trừng mắt nhìn, suy nghĩ nói đến mức này, hắn đã biểu đạt đủ quá rõ ràng rồi mà, nói đúng là, nàng đừng sợ xứng hay không xứng với hắn, cũng đừng sợ vương phủ cao quý, chỉ cần nàng gật đầu, tiểu vương phi Định Vương Phủ chính là nàng.
Nhưng, chuyện này không biết có thành hay không, những gì cần nói hắn đều đã nói, còn lại là do lòng nàng quyết định, nếu đến cuối cùng trong lòng nàng vẫn không có hắn thì sao, không, tuyệt đối không có khả năng, ý nghĩ này lập tức bị Diệp tiểu gia vứt ra khỏi đầu, chỉ bằng Diệp Trì hắn, cưới vợ mà còn không dễ dàng, nàng hiện tại không vui, hắn lại dây dưa nàng quá, tục ngữ nói liệt nữ sợ quấn lang, chỉ cần không có người khác xem vào thì nàng nhất định là vợ hắn.
Hiển nhiên ai cũng đừng nghĩ xen vào, dám đoạt nàng dâu của Diệp tiểu gia hắn, ánh mắt Diệp Trì âm u, trong lòng nói, đem tám đời tổ tông nhà hắn cũng sẽ bị tiểu gia quấy rối không yên.
Đang nghiến răng nghiến lợi y như chuyện thật đang xảy ra, chợt nghe vợ hắn nói: " Trời đầy mây rồi, trăng cũng không có, sẽ không mưa chứ!"
Diệp Trì ngẩng đầu, quả nhiên vừa rồi còn có thể nhìn thấy ánh trăng, hiện giờ biến thành tối đen như mực, hơn nữa gió còn nổi lên, gió đêm nổi lên vù vù, có chút ghê người, điểm chết người là là dường như thật sự có tiếng sấm cuồn cuộn. Vừa nghĩ như vậy, một đạo sấm sét phá vỡ bầu trời đêm, tiếp theo mưa rơi xuống.
Uyên ương lầu, Hồ Quân đang ở trong Ôn Nhu Hương ôm mỹ nhân vui vẻ, Bốn Sáu vội vàng chạy vào nói: "Gia, bên ngoài mưa rồi, vừa nãy trăng còn sáng lắm, tự nhiên cái đổ mưa."
Hồ Quân nghe xong, đẩy kỹ nữ trong ngực ra, lung la lung lay đi qua, đẩy cửa sổ ra, thấy mưa bên ngoài thật là lớn, Hồ Quân nhịn không được hặc hặc nở nụ cười.
Bốn Sáu nhịn không được lui về sau một bước, trong lòng nói, gia nhà hắn đây là uống nhiều quá nên điên rồi, lúc này rồi còn cười được, lại nghe gia nhà hắn nói: "Xem ra Diệp tiểu gia ta bình thường thắp hương không ít cho Phật Tổ, ngay cả ông trời cũng giúp đỡ hắn, trận mưa này rơi xuống, nói không chừng hai ngày nữa có thể ôm nàng dâu vào động phòng."
Chợt nghĩ đến cái gì, quay đầu lại dặn dò Bốn Sáu: "Ngươi mau đi nói cho tiểu tử Đắc Lộc kia, nói hắn đừng có ngu mà đi giúp đỡ đó, vừa thấy trời mưa liền luống cuống, để cho hắn sống yên ổn trong phủ đi, dám làm hỏng chuyện tốt của gia nhà hắn, không có đồ ngon cho hắn ăn đâu."
Bốn Sáu tuy không rõ lắm, cũng chỉ có thể đáp ứng đi, cho nên nói, mấy huynh đệ này của Diệp Trì có đôi khi làm được chuyện lớn, quay trở lại Diệp Trì, thấy trời mưa lớn, sợ làm hỏng vợ hắn, khẽ vươn tay cởi áo choàng ngắn bên trong trung y ra, che trên đầu Thời Tiêu.
Thời Tiêu vội vàng từ chối, nhưng tay đặt trên lồng ngực trần trụi hắn, mặt đỏ lên, vội vàng rút tay về nói: "Ngươi mặc là được rồi, như vậy chút nữa bị lạnh sẽ bệnh đấy." Người càng xê dịch qua bên cạnh.
Cơn mưa vừa nhanh vừa lớn, đẩy qua đẩy lại, hai người bị nước mưa xối lạnh ngắt, nước mưa vẫn chảy ào ào, Diệp Trì sốt ruột khẽ vươn tay ôm nàng vào trong ngực, nói: " nếu không nghe lời, gia không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu, dù sao ở đây cũng là cô nam quả nữ ở nơi ngoại ô hoang vắng, gia làm chuyện gì cũng không có ai biết."
Thời Tiêu thực bị hắn dọa sợ, ở trong ngực hắn một cử động nhỏ cũng không dám, Diệp Trì chợt thấy, tuy nói mMưa hơi lớn, cả người vừa ướt lại vừa lạnh, nhưng cũng không ngăn trai tim nóng hổi của hắn a, hắn chỉ ước ao cơn mưa này cứ như vậy đến hừng đông thì tốt biết bao, để cho hắn có thể vĩnh viễn ôm vợ hắn.
Đáng tiếc đảo mắt một cái mưa đã tạnh rồi, thời tiết quỷ quái gì thế này, trong lòng Diệp Trì mắng một câu, người trong ngực giãy giụa thoát ra ngoài, không thể không thả nàng.
Thời Tiêu lúc này đã không chịu nổi nữa, thân thể vốn đã yếu, hôm nay đầu tiên là bị kinh sợ, bị người ta ném vào trong hố lại bị đông lạnh tới nửa đêm, lại bị mưa xối lạnh muốn chết, vừa đói vừa lạnh, bây giờ cả người run rẩy, đầu cũng bắt đầu choáng váng, Diệp Trì nói với cái gì nàng, dường như càng ngày càng xa.
Đến cuối cùng Diệp Trì phát hiện không đúng, nàng toàn thân khẽ đảo, trực tiếp choáng luôn...
Tác giả có lời muốn nói: Diệp Trì hiện giờ hận khỏi phải nói, con mẹ nó không phải là nhi tử mà, quả thực chính là oan gia cả cuộc đời trước, cho nên không tốt được với lão tử được một chút, không biết lão tử hắn cũng không dễ dàng sao, khó khăn lắm mới cưới được nàng dâu, nửa đường còn chạy mất, suýt mất nửa cái mạng mới bắt nàng dâu được trở về, còn bị gãy một chân, nằm bệnh viện hơn nửa tháng, muốn cùng nàng dâu thân mật cũng lực bất tòng tâm, khó khăn lắm chân mới tốt lên, có thể ôm nàng dâu nhiệt tình cọ xát a, thế mà lại lòi ra tên Tiểu Hỗn Đản, hắn lại thành hòa thượng, thấy được sờ được lại ăn không được, đây không phải muốn là cái mạng già của hắn ư, hắn một ngày không ôm nàng nàng dâu là không chịu được, cũng may nàng dâu nhỏ biết thương hắn, bất kể làm gì để an ủi hắn nàng cũng đều đồng ý, cuối cùng hắn cũng vượt qua được, ngày Tiểu Hỗn Đản sinh ra, hắn mà bắt đầu ngóng trông nàng dâu qua tháng, cho dù hắn thèm thuồng, nhưng thân thể nàng dâu nhỏ là quan trọng nhất, cho nên hắn nhịn, nhịn tới nhịn lui, rốt cuộc cũng qua tháng, lừa gạt nàng dâu đi ra ngoài nghỉ ngơi một tháng, trở về tiểu tử này ủy khuất a, vùi vào trong ngực vợ hắn chết cũng không ra ngoài, buổi tối theo chân bọn họ ngủ trong một phòng, nếu không sẽ khóc, làm cho lão công chính quy như hắn muốn làm gì phải lén lút như trộm, bây giờ đi đâu nói lí lẽ đây, hôm nay sẽ không nuông chiều hắn, khóc, hắn không tin có thể khóc chết hắn, nghĩ đến chính là không buông tay, đè vợ hắn liền hôn xuống dưới... Oa...
Thời Tiêu không phải không nói chuyện, mà là không biết nên nói cái gì, cảm thấy với quan hệ của hai người, nói nhiều thì không ổn, nhưng lại hắn hỏi, nàng cũng không thể không đáp, liền nhàn nhạt trả lời một câu: "Nói cái gì bây giờ?"
Không ngờ Diệp Trì lại nói: "Cái gì cũng được, chỉ cần là chuyện của nàng ta đều muốn biết, thí dụ như nhà của nàng ở chỗ nào của phía nam? Trong nhà còn có người nào, còn có... hay nhà ở, điền sản ruộng đất, thân thích hay không? Cái kia, nàng không nói cũng không sao."
Sau nửa ngày, mới nghe Thời Tiêu nói: "Trong nhà hoả hoạn, nhà ở đều bị cháy rụi cả rồi, nương ta sốc không chịu nổi nên bệnh chết, cha ta bị phổi, nghe nói trên kinh thành có Trương thần y, đã tới rồi, trong nhà bị cháy nên thân thích cũng không lui tới." Nói xong dừng một chút mới yếu ớt nói: "Phía nam tuy là quê nhà, nhưng hôm nay cũng trở về không được."
Diệp Trì nghe xong, trong lòng vui mừng vô cùng, hắn quanh co lòng vòng phí cả buổi, không phải là muốn nghe câu này ư, chỉ cần nàng không đi được, bây giờ không nhìn trúng hắn, không sao, còn có sau này, có câu nước chảy đá mòn, thời gian còn dài, chắc chắn sẽ có hy vọng.
Cũng tỷ như hiện tại, nàng chẳng phải dùng vẻ mặt ôn hoà nói chuyện nói chuyện với hắn đó sao, cùng với ngày đó quả thực tưởng như hai người, đã nói vợ hắn không phải nha đầu tuyệt tình như vậy.
Càng nghĩ trong lòng càng vui, nhưng chợt nhớ tới một việc, lại nói: "Vậy nàng bao nhiêu tuổi rồi?"
Khuôn mặt Thời Tiêu liền đỏ lên, trong lòng nói thằng nhãi lỗ mãng này, sao có thể hỏi tuổi một cô nương như vậy, lại nghe hắn nói: "Nàng đừng tức giận, ta thấy nàng nhỏ hơn hơn ta nhiều, có thể do lời nói việc làm của nàng rất ổn thỏa, vì vậy hiếu kỳ tuổi của nàng, nàng không nói cũng không sao, ta trước nói cho nàng biết, ta đã 20 rồi, ta sinh vào tháng chín, cầm tinh con rồng, trong nhà chắc hẳn nàng cũng biết, trên có cha mẹ, phía trên nữa là lão Vương phi nhà ta, mặt khác, đừng nhìn cha ta ra vẻ đứng đắn, trong nội viện phía sau còn có bốn di nương, chỉ có điều đều là gà mái không đẻ trứng, không có huynh đệ tỷ muội, toàn bộ vương Phủ chỉ có một mình ta, ngược lại có ba huynh đệ khác họ từ nhỏ cùng một chỗ lớn lên, đợi có cơ hội cho nàng gặp mặt."
Thời Tiêu liếc hắn một cái: "Ai muốn quen biết huynh đệ của ngươi?" Diệp Trì lại nói: "Biết mà, biết mà, đúng rồi, Tả Hoành nàng gặp rồi đó."
Lại nói tiếp: "nương và lão gia tử còn có lão vương phi nhà ta, tâm nguyện lớn nhất chính là thấy ta cưới vợ, từ lúc ta 16 bắt đầu tìm kiếm cô nương trong kinh thành cho ta, nhưng ta đều không nghe theo, ta sớm đã nghĩ kỹ, nếu không thể gặp được người tiểu gia thích, liền cả đời độc thân, quản cái gì hương khói, cưới vợ cũng không thể."
Thời Tiêu thấy hắn trái một câu nàng dâu, phải một câu nàng dâu làm cho cả người không được tự nhiên, chỉ đành phải nói: "Nói chuyện này để làm gì, có ai hỏi ngươi đâu?"
Diệp Trì hì hì cười nói: “không có hỏi, là tự ta muốn nói đó, ta chính là muốn nói, nhà của ta thật ra bên ngoài nhìn có vẻ dọa người, cho rằng rất khó leo lên, thật ra không có gì đâu, hơn nữa còn có chỗ tốt, nhà của ta ta quyền thế địa vị đều đã có, vả lại còn ở tuốt trên cao, cũng không cần phải lấy chuyện chung thân của ta làm mai, còn có, nhà của ta đừng thấy cổng lớn, thật ra nhân khẩu lại không nhiều, đã vậy trong nhà ai cũng tốt hết, lão vương phi nhà ta mỗi ngày niệm Phật, mùng một mười lăm thì đi chùa thắp hương bái phật, nương ta càng là bồ tát, nếu không cha ta có bốn tiểu lão bà, sao có thể sống tự tại như vậy."
Nói qua liếc trộm Thời Tiêu, lúc này trời tối om, nương theo ánh trăng chiếu trên đỉnh đầu, có thể nhìn rõ ràng hơn chút ít, Diệp Trì cảm thấy, vợ hắn là xinh đẹp nhất, thực tế từ góc độ của hắn nhìn qua, rất động lòng người.
Ánh trăng mờ nhạt xuyên qua chạc cây trên đầu, ở nàng trên mặt chiếu xuống tầng một ánh sáng nhàn nhạt, xinh đẹp vô ngần, cho dù bàn tay ngươi có tài hoa thần kì đến đâu, cũng hoạ không nổi, cái mũi cao nhỏ nhắn, phía dưới là đôi môi nhỏ xinh khẽ mím, còn có đôi mắt với hai hang lông mi dài cong vút, khi nàng nháy mắt, chớp chớp hai cái, như hai cánh bướm làm lòng hắn cũng run rẩy theo.
Thời Tiêu vốn càng nghe hắn nói khuôn mặt càng đỏ, cho dù nàng cố hết sức cho rằng không liên quan đến nàng, nhưng vẫn nhịn không được cảm thấy, những lời này của hắn nói đúng là cho nàng nghe, cố tình ngăn cản hắn, nhưng nghĩ, nàng trả lời chẳng phải hợp ý của hắn sao, cũng chỉ có thể giả câm vờ điếc ngồi nghe.
Nhưng càng nghe càng không chịu nổi, hắn nói chuyện này để làm gì, cha hắn lấy mấy lão bà, mẫu thân hắn và mấy tiểu lão bà có vui vẻ hay không thì có liên quan gì với nàng, còn có, cái thằng nhãi này quả nhiên không phải thứ gì gì tốt, làm nàng vừa nãy còn cảm thấy hắn không tính là quá xấu, bây giờ liền lộ ra bộ mặt thật, nàng dâu còn không chưa có lấy, đã muốn thú tiểu lão bà rồi.
Tuy nói trên đời đại đa số nam tử đều cho rằng tam thê tứ thiếp trái ôm phải ấp là bổn phận nên làm, nhưng Thời Tiêu cảm thấy nam nhân như vậy, bất quá là ngụy quân tử mà thôi, hai người toàn tâm toàn ý, sao lại chịu được người thứ ba, nắm tay cả đời bên nhau đến già là một chuyện thật tốt đẹp biết bao.
Cho dù phần lớn nam tử đều như vậy, Thời Tiêu cũng tin tưởng chỉ cần là trong lòng yêu nhau, thì chuyện một chồng một vợ cũng không phải là khó, tựa như cha nương nàng, còn có Minh Chương...
Nàng nhịn không được đưa tay đặt trước ngực mình, sinh nhật mười lăm tuổi năm ấy, quà Minh Chương tặng nàng là con chim tự tay hắn khắc, nàng nhìn cả buổi cũng không biết là chim gì, hắn nhìn nàng thấp giọng nói: "Quan quan con chim gáy, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."
Nàng mới biết được đây là con chim gáy trên thơ văn, hắn nói cho nàng biết, con chim gáy được xưng là con chim tiết hạnh, vô cùng trung trinh, sau đó hắn nói: "Tiêu Tiêu yên tâm, nếu như Minh Chương cưới nàng, cả đời này chỉ có mình nàng thôi."
Nghĩ đến đây, bất giác cười khổ, lời nói còn văng vẳng bên tai, nhưng sớm đã chia ly, nói cái gì trung trinh, chuyện cười mà thôi, thề non hẹn biển cũng không bằng thế sự biến thiên, đây là số mệnh của nàng, nàng sớm nên nhận mệnh, còn nhớ hắn làm cái gì.
Vì thế cảm thấy lời Diệp Trì nói vô cùng chói tai bèn lạnh lùng nói: "Có thể thấy được tương lai ngươi cũng không phải buồn phiền, lấy liền một lúc mười mấy hai mươi tiểu lão bà về nhà, chắc hẳn cũng có thể làm được thê thiếp vui vẻ, ngươi lúc đó tề nhân chi phúc hạnh phúc vô cùng rồi."
Diệp Trì thầm nghĩ hỏng mất rồi, hắn rõ ràng không phải ý tứ này, vội nói: "Ta lấy nhiều tiểu lão bà như vậy làm cái gì, ta chỉ cần lấy người trong lòng của ta là được rồi, nữ nhân nhiều phiền toái cũng nhiều, hơn nữa..." Nói qua liếc nàng: "Vợ ta, khuôn mặt mềm mại tính tình mềm mại, tuy nói cứng rắn với ta, nhưng với người khác thì không như thế, lỡ bị những nữ nhân kia khi dễ, ta sẽ đau lòng."
Thời Tiêu càng nghe hắn nói càng thấy không đúng, nhịn không được nói: "Vợ của ngươi là ai?"
Sau đó, Diệp Trì nhìn nàng ha ha nở nụ cười, chính là không nói, Thời Tiêu thấy hắn cười lập tức xoay mặt không để ý tới hắn, Diệp Trì trừng mắt nhìn, suy nghĩ nói đến mức này, hắn đã biểu đạt đủ quá rõ ràng rồi mà, nói đúng là, nàng đừng sợ xứng hay không xứng với hắn, cũng đừng sợ vương phủ cao quý, chỉ cần nàng gật đầu, tiểu vương phi Định Vương Phủ chính là nàng.
Nhưng, chuyện này không biết có thành hay không, những gì cần nói hắn đều đã nói, còn lại là do lòng nàng quyết định, nếu đến cuối cùng trong lòng nàng vẫn không có hắn thì sao, không, tuyệt đối không có khả năng, ý nghĩ này lập tức bị Diệp tiểu gia vứt ra khỏi đầu, chỉ bằng Diệp Trì hắn, cưới vợ mà còn không dễ dàng, nàng hiện tại không vui, hắn lại dây dưa nàng quá, tục ngữ nói liệt nữ sợ quấn lang, chỉ cần không có người khác xem vào thì nàng nhất định là vợ hắn.
Hiển nhiên ai cũng đừng nghĩ xen vào, dám đoạt nàng dâu của Diệp tiểu gia hắn, ánh mắt Diệp Trì âm u, trong lòng nói, đem tám đời tổ tông nhà hắn cũng sẽ bị tiểu gia quấy rối không yên.
Đang nghiến răng nghiến lợi y như chuyện thật đang xảy ra, chợt nghe vợ hắn nói: " Trời đầy mây rồi, trăng cũng không có, sẽ không mưa chứ!"
Diệp Trì ngẩng đầu, quả nhiên vừa rồi còn có thể nhìn thấy ánh trăng, hiện giờ biến thành tối đen như mực, hơn nữa gió còn nổi lên, gió đêm nổi lên vù vù, có chút ghê người, điểm chết người là là dường như thật sự có tiếng sấm cuồn cuộn. Vừa nghĩ như vậy, một đạo sấm sét phá vỡ bầu trời đêm, tiếp theo mưa rơi xuống.
Uyên ương lầu, Hồ Quân đang ở trong Ôn Nhu Hương ôm mỹ nhân vui vẻ, Bốn Sáu vội vàng chạy vào nói: "Gia, bên ngoài mưa rồi, vừa nãy trăng còn sáng lắm, tự nhiên cái đổ mưa."
Hồ Quân nghe xong, đẩy kỹ nữ trong ngực ra, lung la lung lay đi qua, đẩy cửa sổ ra, thấy mưa bên ngoài thật là lớn, Hồ Quân nhịn không được hặc hặc nở nụ cười.
Bốn Sáu nhịn không được lui về sau một bước, trong lòng nói, gia nhà hắn đây là uống nhiều quá nên điên rồi, lúc này rồi còn cười được, lại nghe gia nhà hắn nói: "Xem ra Diệp tiểu gia ta bình thường thắp hương không ít cho Phật Tổ, ngay cả ông trời cũng giúp đỡ hắn, trận mưa này rơi xuống, nói không chừng hai ngày nữa có thể ôm nàng dâu vào động phòng."
Chợt nghĩ đến cái gì, quay đầu lại dặn dò Bốn Sáu: "Ngươi mau đi nói cho tiểu tử Đắc Lộc kia, nói hắn đừng có ngu mà đi giúp đỡ đó, vừa thấy trời mưa liền luống cuống, để cho hắn sống yên ổn trong phủ đi, dám làm hỏng chuyện tốt của gia nhà hắn, không có đồ ngon cho hắn ăn đâu."
Bốn Sáu tuy không rõ lắm, cũng chỉ có thể đáp ứng đi, cho nên nói, mấy huynh đệ này của Diệp Trì có đôi khi làm được chuyện lớn, quay trở lại Diệp Trì, thấy trời mưa lớn, sợ làm hỏng vợ hắn, khẽ vươn tay cởi áo choàng ngắn bên trong trung y ra, che trên đầu Thời Tiêu.
Thời Tiêu vội vàng từ chối, nhưng tay đặt trên lồng ngực trần trụi hắn, mặt đỏ lên, vội vàng rút tay về nói: "Ngươi mặc là được rồi, như vậy chút nữa bị lạnh sẽ bệnh đấy." Người càng xê dịch qua bên cạnh.
Cơn mưa vừa nhanh vừa lớn, đẩy qua đẩy lại, hai người bị nước mưa xối lạnh ngắt, nước mưa vẫn chảy ào ào, Diệp Trì sốt ruột khẽ vươn tay ôm nàng vào trong ngực, nói: " nếu không nghe lời, gia không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu, dù sao ở đây cũng là cô nam quả nữ ở nơi ngoại ô hoang vắng, gia làm chuyện gì cũng không có ai biết."
Thời Tiêu thực bị hắn dọa sợ, ở trong ngực hắn một cử động nhỏ cũng không dám, Diệp Trì chợt thấy, tuy nói mMưa hơi lớn, cả người vừa ướt lại vừa lạnh, nhưng cũng không ngăn trai tim nóng hổi của hắn a, hắn chỉ ước ao cơn mưa này cứ như vậy đến hừng đông thì tốt biết bao, để cho hắn có thể vĩnh viễn ôm vợ hắn.
Đáng tiếc đảo mắt một cái mưa đã tạnh rồi, thời tiết quỷ quái gì thế này, trong lòng Diệp Trì mắng một câu, người trong ngực giãy giụa thoát ra ngoài, không thể không thả nàng.
Thời Tiêu lúc này đã không chịu nổi nữa, thân thể vốn đã yếu, hôm nay đầu tiên là bị kinh sợ, bị người ta ném vào trong hố lại bị đông lạnh tới nửa đêm, lại bị mưa xối lạnh muốn chết, vừa đói vừa lạnh, bây giờ cả người run rẩy, đầu cũng bắt đầu choáng váng, Diệp Trì nói với cái gì nàng, dường như càng ngày càng xa.
Đến cuối cùng Diệp Trì phát hiện không đúng, nàng toàn thân khẽ đảo, trực tiếp choáng luôn...
Tác giả có lời muốn nói: Diệp Trì hiện giờ hận khỏi phải nói, con mẹ nó không phải là nhi tử mà, quả thực chính là oan gia cả cuộc đời trước, cho nên không tốt được với lão tử được một chút, không biết lão tử hắn cũng không dễ dàng sao, khó khăn lắm mới cưới được nàng dâu, nửa đường còn chạy mất, suýt mất nửa cái mạng mới bắt nàng dâu được trở về, còn bị gãy một chân, nằm bệnh viện hơn nửa tháng, muốn cùng nàng dâu thân mật cũng lực bất tòng tâm, khó khăn lắm chân mới tốt lên, có thể ôm nàng dâu nhiệt tình cọ xát a, thế mà lại lòi ra tên Tiểu Hỗn Đản, hắn lại thành hòa thượng, thấy được sờ được lại ăn không được, đây không phải muốn là cái mạng già của hắn ư, hắn một ngày không ôm nàng nàng dâu là không chịu được, cũng may nàng dâu nhỏ biết thương hắn, bất kể làm gì để an ủi hắn nàng cũng đều đồng ý, cuối cùng hắn cũng vượt qua được, ngày Tiểu Hỗn Đản sinh ra, hắn mà bắt đầu ngóng trông nàng dâu qua tháng, cho dù hắn thèm thuồng, nhưng thân thể nàng dâu nhỏ là quan trọng nhất, cho nên hắn nhịn, nhịn tới nhịn lui, rốt cuộc cũng qua tháng, lừa gạt nàng dâu đi ra ngoài nghỉ ngơi một tháng, trở về tiểu tử này ủy khuất a, vùi vào trong ngực vợ hắn chết cũng không ra ngoài, buổi tối theo chân bọn họ ngủ trong một phòng, nếu không sẽ khóc, làm cho lão công chính quy như hắn muốn làm gì phải lén lút như trộm, bây giờ đi đâu nói lí lẽ đây, hôm nay sẽ không nuông chiều hắn, khóc, hắn không tin có thể khóc chết hắn, nghĩ đến chính là không buông tay, đè vợ hắn liền hôn xuống dưới... Oa...
Bình luận truyện