Ký Sự Hậu Cung

Chương 135



Khiến cho Tịch Nguyệt bất ngờ là Cảnh Đế lại phái Phó Cẩn Du đi Địch Ngõa đón Nhạc Phong.

Thực ra Tịch Nguyệt có chút khó hiểu, có điều Cảnh Đế tự có suy nghĩ của mình: "Thực ra trẫm từ chỗ của Thái hậu tới đây, nha đầu nàng đó, nhìn thì khôn khéo, thực ra lại là một nha đầu ngốc."

Tịch Nguyệt đã đoán được điều này, nhưng mà, chuyện này liên quan gì đến chuyện để Phó Cẩn Du đi đón Nhạc Phong?

"Thứ nhất là vì an toàn của nàng ấy, ngoài ra cũng là một cơ hội cho bọn họ bồi dưỡng cảm tình."

Nghe được Cảnh Đế nói như vậy, Tịch Nguyệt trợn mắt há mồm, nàng nghĩ thế nào cũng không ngờ người Thái Hậu chọn chính là Phó Cẩn Du.

Đại công tử nhà Phó tướng sao?

Thấy dáng vẻ của Tịch Nguyệt như vậy, Cảnh Đế cười. 

"Nàng không cần quan tâm nhiều đến chuyện này, nói tóm lại là nhất định sẽ không bạc đãi biểu tỷ của nàng, lần này yên tâm rồi chứ?"

Tuy Cảnh Đế nói như vậy nhưng Tịch Nguyệt cũng không thể yên tâm, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Nhìn khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy nghi vẫn của nàng, Cảnh Đế cười: "Tuy rằng Phó Cẩn Du không thể ở rể nhưng biểu tỷ của nàng có Thái Hậu làm chỗ dựa phía sau, sẽ không phải chịu thiệt thòi ở Phó gia, cũng có thể làm chuyện mình thích."

Thấy bọn họ quyết tâm gả Nhạc Phong cho Phó Cẩn Du, Tịch Nguyệt không khỏi suy nghĩ, không lẽ là Phó gia này có vấn đề gì sao?

Dường như Thái Hậu thực sự rất hận biểu tỷ của mình, nếu không thì sẽ không gả Nhạc Phong cho Phó Cẩn Du.

Không phải là nói biểu tỷ không tốt, trong lòng Tịch Nguyệt thì biểu tỷ của nàng đương nhiên là rất tốt nhưng mà trong mắt người ngoài thì không phải là biểu tỷ chỉ là một thương nhân thấp kém thôi sao?

Thu lại tất cả nghi hoặc của mình, Tịch Nguyệt chuyên tâm hầu hạ Cảnh Đế.

"Hôm nay tới Tuyên Minh Điện nghỉ ngơi đi, Trẫm biết nàng thích ngâm ôn tuyền."

Tịch Nguyệt cười yếu ớt gật đầu, đương nhiên là nàng rất thích.

Không qua mấy ngày, Xảo Ninh trở về phục mệnh.

"Ông chủ nói tiểu thư không có ý trung nhân, chuyện này cũng không trách người."

Tuy rằng không trách nhưng trong lòng Tịch Nguyệt vẫn cảm thấy chua xót, nếu như không phải nàng làm tất cả những chuyện này thì biểu tỷ còn có thể trải qua cuộc sống tự do tốt đẹp, làm sao lại giống như hôm nay, bị người khác tình toán. Cho dù người bên ngoài đều cảm thấy gả vào phủ Thừa Tướng rất tốt nhưng mà đây cũng không phải điều biểu tỷ yêu thích.

Nhạc gia vốn là thương hộ, gả vào nơi nhà cao cửa rộng như vậy, ngày tháng sau này của biểu tỷ có thể tốt đến đâu chứ?

Thực ra có rất nhiều lúc Tịch Nguyệt cảm thấy khinh thường bản thân mình. Rõ ràng việc do mình gây ra rồi lại già mồm, cảm thấy rối rắm.

"Phó Cẩn Du."

Xảo Ninh nghe xong cũng kinh ngạc nhưng mà lập tức gật đầu, nàng sẽ báo lại cho ông chủ.

"Khởi bẩm nương nương...." Đây là giọng nói của Hạnh Nhi.

"Chuyện gì?"

"Phương Uyển thị cầu kiến."

Tịch Nguyệt gật đầu với Xảo Ninh, nàng ấy cúi người một cái rồi rời đi.

Tịch Nguyệt không biết Phương Uyển thị này tới để làm gì, trên môi nở một nụ cười.

"Để cho nàng ta vào đi."

Không lâu sau, chỉ thấy một thiếu nữ duyên dáng thướt tha bước vào.

"Tần thiếp tham kiến Qúy phi nương nương."

"Phương Uyển thị đứng lên đi."

Dáng vẻ của Phương Từ vẫn luôn khiêm nhường, nếu không phải kiếp trước đã từng chứng kiến thủ đoạn của nàng ta thì có lẽ nàng cũng sẽ bị dáng vẻ này lừa gạt.

"Tuy Từ Nhi mới vào cung nhưng đã nghe được đại danh của tỷ tỷ từ lâu, sau khi sắp xếp mọi chuyện xong xuôi thì vội vã không mời mà đến gặp, mong tỷ tỷ đừng trách muội lỗ mãng. Tỷ tỷ quả thực là trăm nghe không bằng một thấy."

"Thấy rồi lại không bằng trăm nghe sao?" Tịch Nguyệt cười đáp một câu nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

Phương Từ vội vã: "Nào có, nương nương đúng là thích đùa giỡn."

"Muốn nói tới trăm nghe không bằng một thấy thì phải nói đến muội muội, lúc trước chúng ta đều được nghe nói về muội, quả thực là ôn nhu hiền tuệ." Tịch Nguyệt cười nói, không nhìn ra là vui hay giận.

Phương Từ ngượng ngùng cười: "Nào được như tỷ tỷ khích lệ, muội muội xấu hổ."

"Mời Phương Uyển thị uống trà." Hạnh Nhi bưng trà lên.

Phương Từ nhìn lướt qua cốc trà, cười hì hì bưng chén lên thưởng thức: "Tỷ tỷ, trà này thật ngon."

Tịch Nguyệt nhìn nàng, chỉ nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nở một nụ cười như có như không, vừa vặn nụ cười này lại bị Phương Từ nhìn thấy, trong lòng nàng ta kinh ngạc một chút, nghi ngờ trong lòng ngày càng lớn.

Đến khi cầm ly trà lên lần thức hai, nàng ta sơ ý làm đổ nước trà lên người. 

Tịch Nguyệt thấy vậy cũng không có biểu tình gì.

Phương Từ đỏ mặt lúng túng, vội vàng nói cáo từ.

Điều này cũng là bình thường, nước trà đổ lên người đương nhiên là phải rở về thay đồ.

Tịch Nguyệt nhíu mày cười: "Không bằng đến nội thất thay đi, không sao. Bổn cung bảo Cẩm Tâm tìm cho muội một bộ y phục."

Phương Từ vội vàng từ chối: "Đa tạ nương nương ưu ái, vóc người của tần thiếp và người không giống nhau, sợ là không thích hợp. Đa tạ nương nương, tần thiếp trở về thay là được rồi."

Thấy nàng ta như vậy, Tịch Nguyệt cũng không giữ nàng ta nữa.

Người ngoài đi hết rồi, Cẩm Tâm cười gằn: "Nàng ta sợ chúng ta gian lận trong trà sao?"

Thủ đoạn vụng về như vậy, đúng không đáng chú ý.

Tịch Nguyệt cười chơi đùa ly trà trên bàn: "Nàng ta quá cẩn thận, thực ra nàng ta cũng không hề uống trà này, chỉ nhấp môi mà thôi. Nếu như không phải nhìn vẻ mặt của bổn cung, nghĩ mình bị trúng chiêu thì nàng ta chắc chắn sẽ không làm ra hạ sách này."

"Dạng người vẽ rắn thêm chân này, nếu như không làm như vậy thì nàng ta sẽ không đi." Cẩm Tâm cười.

Hai ngày nay Tịch Nguyệt buồn bực trong lòng vì chuyện của Nhạc Phong, vậy mà Phương Uyển thị này lại đến đây. Như vậy cũng tốt, để cho người khác biết rằng, không có chuyện gì thì đừng có loanh quanh trước mặt nàng, nàng cũng không có tâm tình tranh đầu cùng các nàng, càng không thích trở thành cái thang của người khác.

"Sự thông minh của Phương từ quá lộ liễu, nếu như không trở thành con dao của người khác thì chính là lanh chanh nóng vội làm chuyện ngu xuẩn. Nàng ta ở trong hậu cung này, đi không được xa đâu."

Lời này không phải là đoán bừa. Kiếp trước Phương Từ trở thành con dao của người khác, cuối cùng có kết cục thê thảm.

Tú nữ đợt này so với đợt của nàng cũng không kém bao nhiêu, cũng vì như vậy nên tranh đấu cực kỳ khốc liệt.

"Chỉ dựa vào chuyện nàng ta bắt chước chủ nhân thì đã khiến cho người ta không thoải mái rồi." Cẩm Tâm vô cùng ghét Phương Từ.

Tịch Nguyệt cười lắc đầu.

"Loại người có thể dễ dàng nhìn thấu như thế thực ra lại là người dễ phòng bị nhất. Người ngày thường cùng ngươi xưng tỷ gọi muội nhưng khi tính kế thì sẽ lấy mạng của ngươi."

***

Mấy ngày nay mọi người đều biết tâm tình của Thẩm Quý phi không tốt nhưng ai cũng không nghiên cứu được nguyên nhân.

Có điều mọi người hoài nghi là bởi vì những tú nữ mới tiến cung, không ai thích có người cạnh tranh với mình, Thẩm Quý phi khi xưa được chuyên sủng đương nhiên lại càng lo lắng.

Tuy nhiên có không ít người cảm thấy Thẩm Qúy phi buồn lo vô cớ, dù sao những tú nữ này tiến cung năm sáu ngày rồi nhưng Hoàng Thượng nới chỉ tuyên Lý Yên Nhiên tới thị tẩm mà thôi.

Tịch Nguyệt không bày tỏ ý kiến gì với những lời đồn này.

Phó Cẩn Du đã xuất phát, cậu của nàng cũng chỉ nói một câu: "Thuận theo tự nhiên."

Nói đến cậu của nàng, Tịch Nguyệt cảm thấy nếu như không phải là thương nhân thì có lẽ sẽ làm lên nghiệp lớn vì thấu đáo mọi việc.

Đúng là nàng vô cùng già mồm. Tuy chuyện này không thoát khỏi phạm vi khống chế của nàng nhưng cuối cùng vẫn liên lụy biểu tỷ.

Hiện tại chỉ còn chờ biểu tỷ trở về, Tịch Nguyệt cũng có suy tính của mình. Chờ biểu tỷ trở về nàng sẽ gặp biểu tỷ một lần, nếu như biểu tỷ không muốn thì vẫn có cách khác.

Nàng không thể vừa nói muốn bảo vệ người thân lại vừa muốn hy sinh hạnh phúc của người thân.

Làm sao bây giờ? Tịch Nguyệt gõ gõ bàn, cẩn thận suy nghĩ. Cảnh Đế vừa vào cửa đã nhìn thấy dáng vẻ này.

Động tác này của nàng đúng là rất giống hắn.

Trước đây nàng cũng không có thói quen đó, có lẽ là ở cùng với hắn lâu nên mới có.

Giữa đôi lông này của nàng không có biểu tình gì đặc biệt nhưng động tác cho thấy trong lòng nàng lúc này chút sốt ruột.

Không biết tại sao, Cảnh Đế đột nhiên nghĩ, có thể nào lúc mình đang suy nghĩ thì người bên ngoài cũng đánh giá mình như vậy? Thông qua động tác của mình để phán đoán suy nghĩ của mình?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Cảnh Đế tối sầm lại.

Nếu đúng là như vậy thì cũng không phải là chuyện tốt.

Tịch Nguyệt cảm nhận được khí tức của nam nhân, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Cảnh Đế, bây giờ hắn càng ngày càng không thích thông báo rồi.

Tuy rằng hắn là vua của một nước, hắn vui là được rồi, nhưng mà thực sự sẽ mang đến phiền phức cho người khác nha!

"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."

Mấy ngày nay Tịch Nguyệt khác thường, sao Cảnh Đế lại không phát hiện ra chứ?

Hắn cũng biết nàng đang lo  lắng điều gì nhưng dưới cái nhìn của hắn thì những chuyện kia không phải là vấn đề.

"Bình thân."

Tỉ mỉ nhìn ánh mắt của Tịch Nguyệt, quả nhiên, Tịch Nguyệt lập tức điều chỉnh tâm tình, khóe miệng cười nhẹ nhàng.

Đến ngày hôm nay, Cảnh Đế càng ngày càng coi trọng Tịch Nguyệt, thời gian lâu dài hắn đương nhiên là hiểu nha đầu này không vô hại như bề ngoài, lại nói, trong cung này, nói về tính toán thì nàng cũng không kém ai.

Nhưng mà Cảnh Đế vẫn rất thích nàng, thích thái độ của nàng.

Có tâm cơ? Có thể được, nhưng mà lúc nào cũng tính kế người khác thì quả thực khiến cho người ta phiền chán. Còn nàng lại đem tất cả tâm cơ dùng trong việc lấy lòng hắn. Loại cảm giác được lấy lòng kia khiến cho Cảnh Đế rất khoan khoái.

Tịch Nguyệt vội vã đi chuẩn bị khăn giúp hắn lau tay, Cảnh Đế cứ nhìn nàng chuẩn bị cho hắn như vậy.

Không lâu sau, hai người nằm trên giường nhỏ, tựa vào nhau cùng nhìn những chiếc lá rơi ngoài cửa sổ.

Cảnh Đế mở miệng: "Nguyệt Nhi, bây giờ tuy ba đứa bé còn nhỏ nhưng mà nàng cũng không thể đặt hết tâm tư lên người chúng. Trong cung này vốn là phân vị của nàng cao nhất, Huệ phi nắm giữ cung vụ cũng là không thỏa đáng, trẫm nghĩ để cho hai nàng cùng nhau quản lý."

Tịch Nguyệt nhìn vẻ mặt của hắn, dường như muốn từ vẻ mặt của hắn nhìn ra điều gì đó, một lát sau hờn dỗi nói: "Thiếp không muốn."

Dường như Cảnh Đế đã đoán được đáp án của nàng, dùng tay véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

"Tiểu hồ ly nàng, vẫn còn lo trẫm nghi ngờ nàng sao?"

Tịch Nguyệt lắc đầu.

"Đương nhiên không phải."

Cảnh Đế giễu cợt một tiếng, lời này nói do dự như vậy, không phải chính là lo lắng sao? Còn không thừa nhận.

"Nàng đó, chỉ nghĩ nhiều thôi. Trẫm nói rồi, trẫm tin tưởng nàng, mà nàng lại nghi ngờ trẫm."

Lần này Tịch Nguyệt thực sự lắc đầu: "Thiếp thực sự không nghi ngờ, thiếp đương nhiên là tin tưởng người. Bây giờ mấy đứa bé còn nhỏ, không chỉ có bọn chúng mà còn có Vũ Nhi và Gia nhi. Tuy rằng hai đứa không phải là con của thiếp như thiếp ở chung với hai đứa rất tốt. Cho dù người không thích nghe thì thiếp cũng phải nói mấy lời bất kính, thiếp không tin người bên ngoài. Mấy đứa bé đều là tâm can của thần thiếp, mỹ nhân tuy nhiều thế nhưng đều có độc. Thiếp không dám chắc có Bạch Tiểu Điệp thứ hai, Trần Vũ Lan thứ hai hay không. Vì thế thiếp không thể thả lỏng."

Cảnh Đế nhìn Tịch Nguyệt hồi lâu: "Nàng đúng là một mẫu thân tốt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện