Ký Sự Hậu Cung

Chương 137



Muốn nói đến Tiểu Như, cũng coi là một cô gái trọng tình nghĩa, lúc đầu vào cung, bởi vì tính tình nàng mềm yếu thường bị người khác bắt nạt, chính là bởi vì Đức Phi trợ giúp, nàng mới có thể bình yên sống qua ngày, cũng chính bởi vì Đức Phi trợ giúp đối với trong nhà nàng, cha mẹ của nàng mới có thể được sống cuộc sống tốt. 

Tổng hợp đủ loại này, Tiểu Như chính là quyết một lòng đối với Đức Phi, nàng là một người đơn thuần, ai đối tốt với nàng, nàng tất nhiên hiểu rõ.

Hôm nay Đức Phi suy tàn, nàng cũng cam tâm tình nguyện làm việc vì Đức Phi.

"Nương nương. Hôm nay hoàng thượng công bố, do Thẩm Quý phi cùng đi tế trời, nô tỳ thì lại nghĩ, Huệ Phi tất nhiên tức giận, buổi tối lại đã âm thầm đuổi đi. Do nô tỳ không dám tiếp cận quá gần, vì lẽ đó nghe đứt quãng, thế nhưng nô tỳ nghe đứt quãng thấy các nàng nhắc tới đứa bé gì đó, hơn nữa Huệ Phi còn đánh Vân Lam. Sau đó Vân Lam ra ngoài, nô tỳ bèn núp trong bóng tối, thấy nàng ấy vô cùng đau lòng mà có một chút phẫn hận. Nô tỳ nghĩ, chuyện này cũng không tính là chuyện nhỏ, thì vội vã lại đây báo cho nương nương."

Đức Phi vừa nghe, lông mày nhíu lại.

Đứa bé!

Trong cung này chỉ cần nhắc tới đứa bé, thường đều là việc lớn.

Nhưng mà, đứa bé nào, đưa bé của ai, tại sao vì đứa bé muốn đánh Vân Lam.

Có thể nói, không có những phú quý kia quấy rầy, Đức Phi cũng bình tĩnh hơn nhiều.

Trong chớp mắt, Đức Phi đột nhiên thần niệm vừa động. 

Đứa bé?

Lẽ nào là con của chính Phó Cẩn Dao kia?

Trong cung này đứa bé không nhiều. Nhưng Bạch Du Nhiên và Tề Phi thì bởi vì nàng, Thẩm Tịch Nguyệt đã an toàn sinh ra rồi.

Hiện tại chỉ có hai khả năng, hoặc chính là đứa bé của Phó Cẩn Dao trước kia, là bản thân nàng ta vì mưu hại mình nhẫn tâm làm mất, dù sao, lúc đó Vân Lam đúng là gần nhất. Mà một khả năng khác, chính là vào lúc Thẩm Tịch Nguyệt rời đi ra tay đối với con trai của nàng ta.

Nếu là loại thứ hai, vậy thì nàng vui mừng xem thành quả.

Nhưng mà, nếu là loại thứ nhất vậy? Nghĩ đến Phó Cẩn Dao lại là như vậy, móng tay Đức Phi đều đâm vào trong thịt, nếu đúng là như thế, vậy nàng ta đúng là lòng dạ ác độc.

"Tạm thời không được manh động. Ngươi tiếp tục nhìn chằm chằm. Thế nhưng nhớ kỹ cẩn thận, không thể bị nàng ta phát hiện. Không có chuyện gì vô cùng quan trọng, ngươi không nên tới, tránh cho bị người khác phát hiện."

Tiểu Như vừa nghe, bèn vội vàng gật đầu: "Nô tỳ hiểu."

Chờ Tiểu Như rời đi, Đức Phi chăm chú cắn môi.

Tuy rằng không biết được chuyện sẽ phát triển như thế nào, hơn nữa thế lực của mình cũng đã bị tiêu diệt hầu như không còn, nhưng may mắn thay, Tiểu Như này còn là một người trung thành.

Quả thật tin tức mà nàng ấy mang đến cũng có ích, lúc trước đặt nàng ấy vào Trúc Hiên, tóm lại là đối phó. Lúc đó nàng thả hơn vài người, cuối cùng thì lại chỉ có Tiểu Như ẩn núp lại.

Tuy rằng trong thời gian ngắn, nàng cũng không có cơ hội đi ra ngoài, thế nhưng nếu để nàng biết nhược điểm của Phó Cẩn Dao, vậy chính là tốt rồi.

Ngẩng đầu cười, trong lòng Đức Phi sung sướng.

Đến lãnh cung lâu như vậy, rốt cụôc nàng nhìn thấy một tia ánh rạng đông.

Nàng sẽ đi ra ngoài.

Nàng nhất định sẽ đi ra ngoài.

***

Cách xuất cung này cũng chỉ có ba ngày,  Tịch Nguyệt gặp Thái hậu, nói một ít thói quen của đứa bé cho Thái hậu.

Bản thân nàng đã sớm phát hiện vấn đề này, ở trên vấn đề con cái, dù là nàng hơi vượt qua quy củ, Thái hậu cũng không ngại, thậm chí ngay cả hoàng thượng cũng như thế.

Lúc đầu nàng có chút không rõ tại sao là bộ dáng này, nhưng hiện tại đúng là có chút rõ ràng.

Năm đó lúc tiên đế còn sống, hậu cung tranh đấu mãnh liệt, tranh đoạt hoàng tự càng là khốc liệt.

Xem cuối cùng cũng chỉ có hai đứa con trai của Thái hậu còn sống, hoàng tử khác vì đủ loại nguyên nhân đều không còn. Tịch Nguyệt mới không tin những thứ kia đều là bệnh tật, bất ngờ.

Có lẽ là từng trải lúc trước, hiện tại nàng càng coi trọng con cái, Thái hậu lại càng cảm thấy nàng là một người thích hợp làm mẫu thân.

Do vội vàng chuẩn bị công việc xuất cung, Tịch Nguyệt cũng không chiêu đãi những phi tần tới chơi kia. Theo nàng thấy, các nàng cũng không nhất định là vì lại đây hỏi han ân cần, a dua nịnh hót. Sợ rằng chính là suy nghĩ làm sao hại nàng đấy?

Người thật sự thông minh thức thời và biết nàng bận rộn kia đều vẫn chưa đến.

Có điều tuy rằng nàng không gặp, thế nhưng cũng không để lỡ có người lại đây.

Đây không phải là, mới hồi cung từ Tuyên Minh điện, đã thấy vẻ mặt Đào Nhi có chút nghiêm nghị đứng ở nơi đó.

Thấy chủ tử trở về, Đào Nhi vội vã đi theo vào nội thất.

Chờ sau khi Tịch Nguyệt rửa tay bèn lấy đồ vật trong lồng ngực ra. 

Tịch Nguyệt nhìn tới, là một hộp phấn tinh xảo.

"Khởi bẩm chủ tử."

Tịch Nguyệt đỡ lấy Tiểu Kiều Kiều từ trong tay Chu ma ma, tiểu cô nương a a a a vỗ mặt mẫu phi mình, cười thoải mái.

"Chuyện gì?"

Vẻ mặt Đào Nhi cảnh giới: "Lúc xế chiều, nô tỳ đi phủ Nội vụ lãnh đồ vật, trên đường trở về đụng tới Phương Uyển thị. Tuy rằng nàng giống như tình cờ, thế nhưng nô tỳ cảm thấy, nàng ta là cố ý ở nơi nào đó chờ nô tỳ. Thấy nô tỳ, nàng ta vô cùng thân thiết, lôi kéo nô tỳ nói một lúc, còn đưa nô tỳ một hộp phấn."

Tịch Nguyệt cũng không có xem phấn kia: "Đưa ngươi một hộp phấn thôi, không sao."

Đào Nhi nghiêm túc nói: "Nhưng nô tỳ cảm thấy chuyện cũng không phải là đơn giản như vậy."

Cẩm Tâm ở bên cạnh, suy nghĩ một chút, mở miệng: "Theo lý thuyết, nàng ta không nên làm trò gì, ngươi cũng chỉ là đi cùng chủ tử ra ngoài mà thôi. Cho dù là ngươi không thể đi, cũng không có quan hệ với nàng ta. Hơn nữa hãm hại rõ ràng như thế, cho dù lại là người ngốc cũng sẽ không bị lừa gạt. Chúng ta không thể không phòng bị nàng ta, một khi kiểm tra ra vấn đề thì không phải là nàng ta trăm miệng cũng không thể bào chữa ư?" 

Hạnh Nhi cũng tán thành ý kiến này.

Lúc này ngoại trừ Xảo Ninh, đại nha hoàn khác đều ở đây.

Tịch Nguyệt nhìn về phía Thúy Văn.

"Thúy Văn, ngươi nhìn giúp Bổn cung."

Từ khi đi theo bên cạnh Thẩm quý phi, sách vở của nàng chính là đều do Thúy Văn quản lý.

Đây cũng là Tịch Nguyệt cố ý, như vậy Thúy Văn bày ra một chút sách thuốc của mình, không cần che giấu quá mức, bọn họ cũng không cần đề phòng quá mức. Dù sao, trong cung này khó lòng đề phòng người của hoàng thượng, người Thái hậu.

Thúy Văn quản lý sách thuốc, mỗi ngày xem một lúc, ngộ tính tốt, vậy người bên ngoài cũng nói không ra cái gì.

Thúy Văn cũng không từ chối, nhận lấy phấn qua.

Trong cung này ngoại trừ Tịch Nguyệt và Cẩm Tâm, người bên ngoài đều cho rằng Thúy Văn là thay đổi giữa chừng, có điều cũng học hơn ngần này thời gian, thì có thể xem hiểu sao. Nhưng tình cờ có thái y lại đây thỉnh mạch bình an, Thúy Văn cũng hỏi cực kỳ chăm chú.

Thậm chí ngay cả thái y cũng nói Thúy Văn là người vô cùng thích hợp học y, ngộ tính cực mạnh.

Trong lòng Tịch Nguyệt oán thầm, y thuật Thúy Văn đã tốt hơn so với rất nhiều thái y, chẳng qua là cố ý lộ ra một chút như vậy thôi.

Thúy Văn ngửi kỹ càng phấn này, lắc lắc đầu: "Phấn này cũng không có vấn đề."

Chu ma ma đúng là cũng không quá yên tâm, hỏi: "Không cần tìm thái y xem cẩn thận sao?"

Bà đã chứng kiến Thúy Văn "Học y" một chút, bởi vậy vẫn căn cứ nguyên tắc cẩn thận.

"Tìm thái y xem một hộp phấn, nói ra khó tránh khỏi chọc người chê cười. Nếu lo lắng, không dùng thì cũng thôi." Tịch Nguyệt liếc mắt nhìn phấn kia, cười nói.

Dường như Thúy Văn đang suy nghĩ gì đó, ngẩng đầu hỏi: "Chủ tử, nô tỳ nghĩ đến một vấn đề."

"Ồ?"

Thật ra thì chỉ cần không dùng, cũng sẽ không có vấn đề, chỉ là mọi người cùng nhau suy nghĩ chuyện như vậy, cũng là vô cùng tốt.

Mọi việc làm cho rõ ràng, không cho người khác một chút cơ hội.

Lại lấy phấn ra ngửi một cái.

Thúy Văn hỏi: "Cẩm Tâm tỷ tỷ, bữa tối hôm nay chủ tử có thể có đồ hải sản kia hay không?"

Thật ra thì Thúy Văn lớn hơn so Cẩm Tâm, nhưng mà bởi vì địa vị Cẩm Tâm, cho nên Khánh An cung tất cả mọi người gọi Cẩm Tâm là Cẩm Tâm tỷ tỷ. 

Cẩm Tâm ngẩn ra, ngay sau đó trả lời: "Đúng vậy. Hôm nay chính là ngày mùa thu, cua béo khoẻ, Xảo Ninh làm cháo thịt cua. Nhưng có gì không ổn?"

Thẩm Quý phi cực kỳ yêu thích đối với đồ hải sản, đây cũng là rất nhiều người biết.

Thúy Văn gật đầu: "Vậy thì đúng rồi. Quả thật là như thế. Phấn này dĩ nhiên là không có vấn đề, nhưng mà, lại không thể dùng lúc ăn hải sản. Nếu không nhất định sẽ trúng độc."

Đối với điểm này, Đào Nhi cũng không hiểu.

"Nhưng nàng ta đưa cho ta đấy, ta cũng sẽ không đưa cái này cho chủ tử dùng."

Thúy Văn cười: "Thật ra thì điều này cũng chưa tính là thủ đoạn cao cấp gì. Trên sách chính là có Vân, tô hoa này thì thích hợp làm phấn, sắc màu vân nhuận, thanh nhã hợp lòng người, dùng tới lập tức chính là có một mùi thơm thấm người. Nếu hoa này thích hợp làm phấn như vậy, nhưng không được làm thành phấn, nguyên nhân chính là loại đặc tính này của nó. Tô hoa cực kỳ xung khắc với hải sản. Mà mùi vị hộp phấn vô cùng đậm, thật sự là tô hoa với tư cách nguyên liệu chủ yếu. Đào Nhi vốn không cần đưa phấn này cho chủ tử dùng, chỉ cần ngươi cùng một gian phòng với chủ tử, chủ tử đã có thể ngửi thấy được mùi vị tô hoa trên người ngươi. Cũng lúc ăn vào chút cháo hải sản, còn lo chủ tử không xảy ra chuyện sao?"

Tuy là Thúy Văn nói như vậy, nhưng trong lòng Tịch Nguyệt lại là hiểu rõ, thế này sao lại là không cao cấp. Thật sự là một ý kiến hay làm cho người ta không nhìn ra sơ hở đấy!

Nếu như không phải là Thúy Văn chỉ điểm, chỗ bọn họ nào sẽ biết. Cho dù là lần này họ không có trúng chiêu, nhưng khó tránh khỏi sẽ không bị thủ đoạn giống nhau hại lần thứ hai.

"Thật là mưu kế ác độc." Ngay cả Chu ma ma cũng líu lưỡi.

"Trong cung này rất nhiều người cũng biết được là chủ tử thích hải sản, hôm nay chính là cua béo khoẻ, dù hôm nay không làm, ngày mai sau này thì sao? Cũng chưa chắc sẽ không làm. Thật là một ý kiến hay!" Cẩm Tâm lạnh lùng nói.

Ngược lại Hạnh Nhi không hiểu: "Nhưng cho dù là chủ tử không thể đi, cũng chưa chắc đến phiên nàng ta đâu!"

Mấy người đều trầm mặc.

Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút, cười: "Có lẽ, chính chủ không thể đi, vậy đồ dỏm có mấy phần giống nhau tính toán trước tiện lợi lớn hơn rất nhiều."

Vẻ mặt lạnh xuống, dùng dạng thủ đoạn này tính toán nàng, thật đúng là xem nàng như người dễ bắt nạt sao?

"Đào Nhi, ngươi đi gặp Phương Uyển thị, cứ nói, Bổn cung ban cho nàng ta một chén cháo hải sản, cám ơn nàng ta đưa phấn cho ngươi. Tốt đồ như vậy, thế nhưng bản thân nàng ta nhất định phải dùng một chút."

Tịch Nguyệt hiếm nhằm vào người khác rõ ràng như vậy, chỉ là lúc này cũng không giống như nàng trước kia.

Chọt chọt khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Kiều Kiều, tiểu cô nương vui vẻ cười khanh khách.

"Năm đó Bổn cung có thể ba lần bốn lượt tha thứ Trần Vũ Lan, đó là bởi vì nàng ấy là biểu muội Bổn cung, nhưng Phương Từ nàng ta coi như là cái thứ gì! Lại nói, một lần bị rắn cắn, lúc trước cũng chính là Bổn cung năm lần bảy lượt coi thường, sau đó Trần Vũ Lan mới cho rằng có thể tổn thương Bổn cung. Hiện nay, người khác nghĩ cũng đừng nghĩ." Tịch Nguyệt như không có chuyện gì xảy ra nói đoạn lời này, ý ẩn bên trong dĩ nhiên là cực kỳ rõ ràng.

Đào Nhi biết, lời này, nàng phải cho tuyên dương ra ngoài.

Tịch Nguyệt cười yếu ớt, đã như vậy, nàng sẽ để cho tất cả mọi người đều biết, nàng cũng không phải là dễ bắt nạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện