Ký Sự Hậu Cung

Chương 146



Tin tức này vừa được truyền ra thì Thái Hậu đã đứng ngồi không yên, tuy biết tất cả những điều đó đều là do Cảnh Đế truyền ra nhưng bà vẫn không nhịn được mà hỏi con trai mình.

“Ngược lại ai gia lại cảm thấy mỗi lần hai con xuất cung với nhau thì đều có chuyện nguy hiểm xảy ra, đúng là không thông thuận chút nào!”

Cảnh Đế ngồi ở đầu giường bên kia, sắc mặt không hề thay đổi.

“Thực ra trẫm lại cảm thấy Thẩm Tịch Nguyệt là thần bảo hộ của trẫm.”

Thái Hậu thấy con trai không lộ ra vẻ khác thường gì nhưng lại nói ra những lời như vậy, hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?”

“Những lần nguy hiểm đó không phải là họa do con người gây ra mà là thiên tai, trẫm nhớ rõ trong thời khắc sống còn đó, Thẩm Tịch Nguyệt cũng giống như mẫu hậu vậy, có chuyện gì cũng đều oán trách bản thân mình, cảm thấy đó là do mình gây ra. Nhưng mà khi trẫm bất lực nằm ở đó thì lại cảm thấy bất luận là lần trước hay lần này, nếu như không có nàng thì trẫm đã không sống được đến ngày hôm nay. Nếu như nguyên nhân gây ra hai chuyện này là nàng thì đương nhiên là trẫm sẽ cảm thấy tất cả đều là lỗi của nàng, nhưng mà hai chuyện này đều là do trẫm.”

Cảnh Đế uống một ngụm trà, tiếp tục nói: “Mỗi khi trẫm gặp nguy hiểm, nàng lại ở bên cạnh trẫm, bất luận là lần trước rơi xuống sườn núi hay là lần này nhiễm bệnh đậu mùa. Nếu như không phải nàng, sợ là mẫu hậu đã không thể nhìn thấy nhi tử rồi. Không biết vì sao trẫm lại cảm thấy nàng là thần bảo hộ của nhi tử, thời thời khắc khắc che chở an nguy của trẫm.”

Thái Hậu nghe Cảnh Đế nói vậy cũng thở dài: “Nói như vậy thì cũng đúng. Có lẽ Thẩm Tịch Nguyệt này thực sự có duyên với Nghiêm gia. Các ngươi từ người nhỏ đến người lớn có ai không có quan hệ tốt với nàng chứ. Ai gia thấy cũng cảm thấy kỳ lạ. Tính cách của Vũ Nhi như vậy mà lại có thể ở chung với nàng.”

Ngón tay Cảnh Đế gõ gõ bàn: “Mẫu hậu yên tâm, nhân phẩm của Thẩm Tịch Nguyệt không có vấn đề gì, Vũ Nhi và Gia Nhi có quan hệ tốt với nàng cũng là điều tốt. Trẫm hy vọng mấy huynh đệ bọn chúng sẽ không giống như chúng ta.”

Thái Hậu nghe được lời nói đó, hơi ngẩn ra sau đó chua xót gật đầu.

Hai người im lặng không nói.

Qua một lúc lâu sau Thái Hậu lại hỏi: “Ai gia không nên hỏi chuyện triều chính nhưng mà nghe nói gần đây con nâng đỡ người của Thẩm gia lên. Nếu như con cảm thấy Nguyệt nha đầu tốt thì lại tăng phân vị cho nàng là được, vì sao phải làm như vậy?”

Cảnh Đế cười: “Mẫu hậu nói cái gì vậy. Tịch Nguyệt đã là người đứng đầu tứ phi, làm sao có thể thăng tiếp được nữa? Thăng tiếp thì sẽ là Hoàng quý phi rồi. Tuy trẫm cảm thấy nàng rất tốt nhưng nếu như bảo trẫm cất nhắc nàng đến vị trí kia thì trẫm lại cảm thấy không thực sự cần thiết. Không tăng phân vị cho Thẩm Tịch Nguyệt mà lại thăng chức cho nam nhân của Thẩm gia đương nhiên là có đạo lý của trẫm. Phụ thân của Thẩm Tịch Nguyệt tuy không quá thông minh nhưng cũng là một người có năng lực, vị trí hiện tại quả thực rất thích hợp với ông ấy. Thăng chức cho những người khác của Thẩm gia cũng vì nguyên nhân như vậy, trẫm sẽ không vì việc tư mà để ảnh hưởng đến chuyện công. Nếu không thì tại sao Phó Cẩn Du lại có thể trở thành Đại Học Sĩ chứ?”

Thái Hậu suy nghĩ, quả nhiên là như vậy.

Bà hiểu rất rõ con trai của mình sẽ không bị chuyện tình cảm chi phối, hiện tại nói ra cũng cảm thấy thực sự là như vậy.

Tuy từ trước đến giờ con trai chưa từng hỏi chuyện của bà với Phó gia nhưng mà hắn là một người thông minh như vậy, sao có thể không rõ chứ!

Cho nên khi tuyển chọn việc hôn nhân cho Nhạc Phong hắn đã nhắc đến Phó Cẩn Du, đây đúng là tát một cái vào mặt Phó gia mà.

“Chuyện của Nhạc Phong cũng không nên kéo dài quá lâu, con thấy thể nào?”

Cảnh Đế híp mắt: “Chút nữa trẫm trở về sẽ hạ lệnh, ngày mai để cho Thẩm lão phu nhân mang theo nữ quyến vào cung gặp Thẩm Qúy phi. Sau đó sẽ tứ hôn. Người cảm thấy thế nào?”

Thái Hậu gật đầu.

Lại nghĩ một chút: “Để ai gia gặp mặt nàng ấy đi, cho nàng ấy chút thể diện, cũng giúp sau này nàng ấy ở phủ Thừa tướng không phải chịu khổ cực.”

Cảnh Đế gật đầu không hề để tâm đến chuyện này.

Cứ như vậy Thái Hậu liền cảm thấy đúng là bà suy nghĩ nhiều.

Cũng phải trách bà, tùy tiện nghe lời của người ngoài là lại dao động. Thực ra con là do chính bà nuôi lớn, có thể không hiểu tính cách của hắn sao?

Nếu như nói hắn yêu một người con gái, toàn tâm toàn lực tính toán cho nàng, tính toán cho người thân của nàng thì làm sao có thể chứ?

Lại nghĩ đến Thẩm Tịch Nguyệt không cần cả tính mạng để bảo vệ Cảnh Đế, Thái Hậu thở dài, đúng là một đứa nhỏ si tình!

Thực không uổng mình đã thương nàng như vậy.

Thấy sắc mặt của Thái Hậu hơi mệt mỏi, Cảnh Đế đứng dậy rời đi.

Vì đã vào đông nên gió rất lớn, Cảnh Đế đi trong gió, không hề sử dụng kiệu.

Sao hắn lại không biết chứ, nếu như hắn thực luôn luôn bảo vệ Thẩm Tịch Nguyệt, biểu hiện mình thực sự yêu thích nàng thì sao Thái Hậu có thể thực lòng đối xử tốt với nàng chứ? Bất luận thế nào Thái Hậu cũng là mẫu thân của hắn, mà Tịch Nguyệt là nữ tử mà hắn thích nhất, mà có lẽ không chỉ là thích, đã là yêu rồi!

Quan hệ mẹ chồng nàng dâu, đừng nói là hoàng gia, cho dù là gia đình bình thường thì cũng không được hài hòa.

Chỉ có khi Thái Hậu biết hắn không có tình cảm với Tịch Nguyệt lại thấy Tịch Nguyệt luôn luôn bảo vệ hắn thì khi đó bà mới càng đồng tình với nàng, càng thực lòng yêu thương Tịch Nguyệt.

Khẽ cong khóe môi, chẳng qua bao lâu mà hắn đã vì một người mà suy tính nhiều như vậy rồi sao?

Chẳng lẽ, hắn thực sự đã yêu Thẩm Tịch Nguyệt?

Tâm tư Cảnh Đế bị xáo trộn, dừng bước.

“Đến Trúc hiên.”

Lai Hỷ không rõ vì sao chủ tử lại đột nhiên thay đổi ý định, thay đổi lộ tuyến nhưng vẫn an phận đi theo.

Đừng nói hắn không biết vì sao chủ tử lại thay đổi ý định, ngay cả chính Cảnh Đế cũng cảm thấy mờ mịt, không biết vì sao mình lại thay đổi ý định. Có lẽ hắn chỉ muốn đến chỗ của nữ nhân khác để chứng thực lại.

Hắn có phải thực sự là không phải Tịch Nguyệt thì không được hay không!

Hắn không dám khẳng định, nếu như người khác mang thai thì Nguyệt Nhi có thương tâm hay không, nhưng mà nghĩ đến gương mặt nhỏ nhắn kia của nàng thì hắn lại cảm thấy hay là là chọn một người an toàn đi.

Vì thế hắn lựa chọn Trúc Hiên.

Tối thiểu là dù có thế nào thì Phó Cẩn Dao cũng không thể nào mang thai, không phải sao?

Một tiếng thông báo “Hoàng thượng giá lâm” vang lên, Cảnh Đế vui vẻ đi tới.

Mà Huệ phi nương nương đang ăn năn hối hận nghe thấy Cảnh Đế đến đây thì kinh hỉ chạy đến cửa (Kinh hỷ = kinh ngạc + vui mừng)

“Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng...” Hơi hơi nhùn người, con ngươi xoay chuyển nhẹ nhàng nhìn hắn. Chân tình trong ánh mắt kia, nói không ra lời.

“Bình thân.”

Cảnh Để ở bên trong căn phòng nồng nặc mùi hương nhang, hơi nhíu mày không thích.

Hắn không thích mùi hương đậm, Phó Cẩn Dao luôn tự xưng là thật lòng với hắn nhưng ngay cả điểm nhỏ này cũng không phát hiện ra được.

Trong lòng cười lạnh một tiếng, đây cũng là cái mà nàng ta gọi là thật lòng sao.

Dường như là từ khi mới tiến cung, Phó Cẩn Nghiên sau hai lần thị tẩm đã phát hiện ra điều này nhưng mà Huệ phi lại vẫn không hề phát hiện ra.

Để lộ dáng vẻ vừa vui mừng vừa muốn khóc, Phó Cẩn Dao cắn môi mở miệng nói: “Nô tỳ, nô tỳ còn tưởng rằng Hoàng Thượng đã quên nô tỳ rồi.”

Dáng vẻ này lại có thêm ủy khuất vô hạn.

“Tới đây hầu hạ trẫm.”

Những lời này quả thực là trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Cảnh Đế vốn cũng không phải thực sự đến vì muốn lâm hạnh nàng ta.

Như vậy cho nên cũng lười nói nhiều.

Phó Cẩn Dao ngẩn ra, lập tức vui mừng nhướng mày, xem ra hắn đã không nhịn được rồi.

Quay đầu phất tay, những cung nữ ở bên trong vội vàng lui ra ngoài.

“Nô tỳ hầu hạ người tắm rửa trước nhé? Nhưng mà nấu nước cũng cần thời gian, không bằng nô tỳ cùng người đi ôn tuyền?”

Ôn tuyền này, ngoài Thẩm Tịch Nguyệt ra thì chưa có ai được vào. Phó Cẩn Dao vẫn luôn coi đó là dấu hiệu của việc dược chuyên sủng.

Cảnh Đế thấy dáng vẻ nàng ta như vậy thì lại càng phản cảm.

“Không cần, cởi y phụ giúp trẫm.”

Phó Cẩn Dao nghe được trong lời nói của hắn không hề có một tia tình dục nào.

Biết được hắn không thích người khác tự cho là thông minh.

Từ trước đến nay nàng ta giỏi nhất là lợi dụng dáng vẻ xinh đẹp của mình, nhìn hắn bằng ánh mắt ái mộ, ngón nay thon dài như ngọc chậm rãi cởi bỏ áo ngoài cho hắn, sau đó là áo trong.

Từ khi tế thiên trở về, ngoài Thẩm Tịch Nguyệt ra thì Cảnh Đế chừng gọi người khác thị tẩm, đây là lần đầu tiên.

Mà sau khi Phó Cẩn Dao kéo áo lót ra thì trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Đúng vậy, trên người Cảnh Đế vẫn còn vết sẹo của bệnh đậu mùa, như vậy đúng là khiến cho Phó Cẩn Dao kinh ngạc đến ngây người.

Không thể bỏ qua tia ghét bỏ trong đôi mắt của nàng ta.

Cảnh Đế vốn không quá để ý đến thân thể của mình nhưng thấy nàng ta như vậy thì trong lòng bắt đầu thấy chán ghét.

Không đợi hắn có phản ứng thì Phó Cẩn Dao đã hồi phục lại.

“Hoàng Thương....” Nàng ta yểu điệu gọi.

Rõ ràng trong lòng không thích, rõ ràng là ghét bỏ hắn như vậy nhưng lại vẫn có thể ra vẻ vui mừng như thế.

Đúng là làm bộ làm tịch!

“Dọa nàng rồi sao?” Giọng nói cực kỳ ôn nhu.

Phó Cẩn Dao nghe thấy câu hỏi của Cảnh Đế thì vội vàng lắc đầu: “Sao có thể! Bất luận Hoàng Thượng biến thành dáng vẻ gì thì nô tỳ cũng không thấy sợ hãi. Nô tỳ, nô tỳ chỉ thấy đau lòng, đau lòng cho vết thương của người. Vì sao vừa mới xuất cung một chuyến thì lại có dáng vẻ như thế này? Rốt cuộc Qúy phi nương nương có chăm sóc tốt cho người hay không?”

Nói xong thì một giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt.

Cảnh Đế vốn không thích nàng ta làm bộ làm tịch nên thấy nàng như vậy thì bất tri bất giác cảm thấy khó chịu như uống thuốc độc.

Sắc mặt cũng lạnh đi.

“Bất luận trẫm biến thành dáng vẻ gì thì nàng vẫn thích trẫm sao?” Giọng điệu vẫn ôn nhu như cũ nhưng đáy mắt thì lại lạnh như băng.

Phó Cẩn Dao gật đầu.

“Đó là đương nhiên, Hoàng Thượng, trong cung này nhiều thái y giỏi như vậy, đương nhiên là có thể làm cho người trở lại hoàn mỹ như trước. Nô tỳ đau lòng cho người nha. Người là một người hoàn mỹ thế nào chứ, sao có thể có bất kỳ tì vết nào.”

Nghe đến đó, Cảnh Đế nở nụ cười lạnh.

“Ngươi cảm thấy trẫm như thế này là tỳ vết sao?”

Lúc này Phó Cẩn Dao mới nhận thấy Cảnh Đế không vui, liếc nhìn sắc mặt của hắn, quả nhiên là không cho ngài, không nỡ thấy ngài bị thương tổn.”

Tuy rằng nàng ta nói như vậy nhưng tầm mắt lại không hề đặt ở trên người hắn.

Nghĩ lại, hẳn là nàng cực kỳ ghét vết sẹo của hắn.

Lại nghĩ đến vẻ tự nhiên của Tịch Nguyệt, trong lòng Cảnh Đế thầm mắng mình, tại sao lại ngốc như vậy. Đúng vậy, ngoại trừ Tiểu Tịch Nguyệt của hắn ra thì làm gì có ai khác có thể không có khúc mắc mà đối xử với hắn chứ?

Hắn không thèm để ý nhưng các nàng lại để ý.

Như là Phó Cẩn Dao lúc này, luôn miệng nói yêu hắn nhất nhưng mà chỉ cần hắn có một chút không hoàn mỹ là để lộ ra ánh mắt ghét bỏ.

Nếu như để người khác nhìn thấy dáng vẻ của hắn khi phát bệnh đậu mùa thì hẳn là sẽ kinh sợ đến mức ngất xỉu đi. Chỉ có Tịch Nguyệt của hắn mới không ghét bỏ hắn. Nàng thậm chí không quan tâm trên người hắn có tì vết gì.

Là hắn nghĩ sai, thực sự sai rồi.

Không có ai giống Tịch Nguyệt, tất cả các nàng đều không có ai giống Tịch Nguyệt!

Thực ra hắn vốn không cần kiểm chứng, không có ai là Tịch Nguyệt của hắn, hắn cũng sẽ không thể coi bất kỳ ai thành Tịch Nguyệt được.

Tiểu Tịch Nguyệt của hắn.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện