Ký Sự Hậu Cung

Chương 4: Hỉ doanh môn, nữ quyến trở về



Cẩm Tâm Cẩm Linh dĩ nhiên là hiểu được, ý định này của tiểu thư, là tốt đối với các nàng.

Hai người khóc mà ưng thuận.

Mặc dù giọng điệu nghẹn ngào, chỉ là Thẩm Tịch Nguyệt ngược lại không khóc: "Đã có dự định nhập cung, như vậy bắt đầu từ ngày mai, học lúc học phép tắc các ngươi cũng phải đi theo học cùng. Các ngươi cũng phải chăm chỉ chút, Cẩm Tú đó, không phải chúng ta nghĩ đơn giản như vậy. Cẩm Linh, mặc dù ngươi nhất định sẽ không theo ta vào cung, nhưng mà ta lại hi vọng ngươi cũng học một chút, hiểu nhiều phép tắc một chút, luôn là tốt."

"Nô tỳ hiểu rồi."

Sắp xếp tất cả xong, Thẩm Tịch Nguyệt lại dặn dò hai người một lát.

Sở dĩ để Cẩm Linh cùng học phép tắc, ngoài muốn tốt cho nàng ta ra, Thẩm Tịch Nguyệt còn có một tầng ý tưởng sâu khác, Cẩm Linh có chút đơn thuần, như vậy cũng có thể sửa đổi một chút tính tình của nàng ta.

Đơn thuần tất nhiên là tốt, thế nhưng thời đại này không chấp nhận được người quá đơn thuần.

Tịch Nguyệt có chút khổ sở nghĩ.

Ngày hôm sau.

Tịch Nguyệt học tập theo phép tắc hàng ngày nhất định của mình, kỳ thực trên phương diện học tập phép tắc, nàng hoàn toàn có thể không học, mấy chuyện này đã thành thói quen thành tự nhiên rồi, dễ như ăn cơm uống nước, sở dĩ nàng mỗi ngày dùng phần lớn thời gian để học tập, đơn giản cũng là vì chiếm được thiện cảm với Vu ma ma, đồng thời lừa gạt Loan Nhi thăm dò các tập tính của Thái Hậu.

Nếu như nói kiếp trước có chuyện gì để cho nàng kiếp này khá hối hận, thì chính là mình không có nịnh bợ Thái hậu, chỉ là lại nghĩ một chút, cũng bình thường trở lại. Không phải là ai cũng có thể tùy tiện nịnh bợ Thái Hậu. Bao nhiêu người tính toán đi con đường kia với Thái hậu, sau lại thành đi con đường chết. Ông trời cũng đủ ưu đãi nàng rồi. Nàng làm sao phải xoắn xuýt khổ như vậy. Sống, tâm lực, như vậy cũng đủ rồi.

Thẩm Tịch Nguyệt nghiêm túc học tập, Cẩm Tâm Cẩm Linh là như vậy.

Vu ma ma này cũng không phải là lão ma ma, thấy nha hoàn học phép tắc, trong lòng không vui. Nhìn hai nha hoàn đều rất nghiêm túc, trong lòng cũng thầm vui mừng.

Nha đầu hiểu chuyện này, bà thấy thích.

Khi dạy cũng không giấu giếm, thỉnh thoảng lại còn chỉ điểm một chút cho bọn họ, thấy hai người được chỉ điểm càng thêm nghiêm túc, Vu ma ma gật đầu.

Thẩm gia này mặc dù là sa sút một chút, có điều là gia giáo không tồi, nha hoàn cũng thông minh lanh lợi.

"Thùng thùng"

Mấy người đang học nghiêm túc, truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, là nhị đẳng nha hoàn Cẩm Lan.

"Nô tỳ bái kiến đại tiểu thư, Vu ma ma." Cẩm Lan cúi xuống một cái.

"Mấy vị phu nhân đến rồi."

Buổi sáng Thẩm Tịch Nguyệt đã được thông báo qua.

Chào Vu ma ma, Tịch Nguyệt bước ra cửa.

Thấy bộ dáng này của đại tiểu thư Thẩm gia, Vu ma ma phía sau nàng gật đầu một cái. Không kiêu ngạo không nóng nảy, làm việc có thứ tự rõ ràng, quy tắc không nói. Nói không chừng, đại tiểu thư Thẩm gia này thực sẽ có triển vọng ở Hậu cung.

Thẩm Tịch Nguyệt trước kia ưa màu nhạt, có người nói thích màu sắc là có thể nhìn ra tâm tình của một người, hiện nàng ngược lại hết sức lĩnh hội. Sau khi sống lại, nàng ngược lại lại thích một vài màu nóng.

Tịch Nguyệt một thân đỏ thẫm đứng ở cửa, tóc vì thuận tiện học quy tắc cùng những cái khác, mà chải thành hai Bao đầu. Có điều đồ trang sức hoa mẫu đơn bằng vàng có vẻ cực kỳ chói mắt.

Nam Tẩm quốc kiểu tóc đối với nữ tử chưa thành hôn cũng không có yêu cầu gì, chỉ là người bình thường đều chải tóc thành búi, tóc còn dư để xõa xuống, như vậy mới lộ ra sự dịu dàng thục nữ của cả con người.

Chỉ là Tịch Nguyệt hết lần này tới lần khác làm trái ngược.

Nàng tự có cách nghĩ của mình, thứ nhất là bởi vì như vậy thuận tiện rất nhiều, thứ hai còn là vì để lộ ra sự thanh thuần nhỏ tuổi của mình. Ánh mắt của nàng quá mềm mại đáng yêu rồi, như vậy nhưng nếu ngày tuyển tú, Thái hậu tất nhiên không thích, cũng không phải như vậy, làm nhạt cái mềm mại đáng yêu của bản thân.

Nếu tuyển tú ngày đó mình không trang điểm như vậy, mặc dù cũng được, nhưng trước sau tương phản quá lớn, cũng khó tránh khỏi có người đem việc này báo cho Thái hậu.

Tịch Nguyệt hiểu, hiện mọi việc đều không thể chỉ nghĩ trước mắt.

Một đoàn người với xe ngựa chậm rãi đi tới.

Thấy lớn tiểu thư thế nhưng lại đứng ở cửa nghênh đón, hạ nhân cũng vội vàng hành lễ.

Đặt bậc xuống ngựa xong, mấy người cũng chia ra lần lượt xuống xe ngựa.

"Tịch Nguyệt bái kiến mẫu thân, Nhị thẩm, Tam thẩm." Nghiêng người cúi chào.

Cho dù là rất nhiều năm cũng không gặp rồi, nhưng nàng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra mấy người.

Mẹ kế Lâm thị là điển hình về tướng mạo con gái cưng, cũng không xuất sắc, nhưng có điều cũng bộc lộ tính tình dịu dàng, đây cũng là nguyên nhân Thẩm phụ thích bà. Nhị thẩm Vương thị khóe mắt nhỏ treo ngược, khuôn mặt gầy gò, tuy rằng cũng là người phụ nữ đẹp, nhưng dáng vẻ thoạt nhìn hơi gay gắt. Mà Tam thẩm Từ thị một bộ dáng tiểu thư khuê các không màng danh lợi.

Đường muội Uyển Như mặc dù nhỏ hơn Tịch Nguyệt hai tuổi, có điều dáng người lại cao như Tịch Nguyệt. Về mặt dung mạo cũng không xuất sắc như Tịch Nguyệt, chỉ cũng là một cô gái thanh tú đẹp đẽ.

"Đại tỷ " Uyển Như và Tịch Nguyệt ngược lại cũng coi là thân thiết, muốn xông lên, lại bị mẫu thân Vương thị kéo chặt.

Thẩm Tịch Nguyệt này lễ phép chu toàn, như vậy, ngược lại có vẻ Uyển Như có chút không biết lễ phép rồi.

"Còn không thỉnh an đại tỷ con." Uyển Như cũng là bị mẫu thân quản thúc thói quen, cũng nghiêng người cúi chào, chỉ là động tác hi lý hồ đồ* là được.

*hí lý hồ đồ: ý là động tác qua loa, không sắc bén.

Vương thị mặc dù trên nét mặt không có gì, nhưng Thẩm Tịch Nguyệt nhìn ra được, Vương thị có chút không vui.

"Đứa trẻ này sao còn ra tận cửa đón chúng ta nữa. Mẫu thân thân thể tốt không?" Lâm thị thân thiết kéo Thẩm Tịch Nguyệt.

Phải nói Lâm thị đối với Thẩm Tịch Nguyệt, thật sự là chưa nói tới đặc biệt thân thiết, nhưng cũng không có những thứ kia làm khó dễ, ngược đãi, các loại chuyện xảy ra.

Tóm lại mà nói Lâm thị này, là một người hiểu chuyện có chừng mực.

Chuyện thể diện, nàng làm rất tốt.

Thật ra Lâm thị cũng hiểu, Thẩm Tịch Nguyệt này là thế nào cũng không làm trở ngại được tới nàng, hơn nữa về sau nếu như Tịch Nguyệt có thể tiến cung, đối với Thẩm gia, đối với Thẩm phụ đều là một trợ lực rất lớn.

Tất cả những thứ này, Lâm thị nhìn rất rõ ràng, phải nói rằng, Thẩm Tịch Nguyệt còn không bằng bà hai bà ba hai vị phu nhân uy hiếp rất lớn đối với nàng.

"Tổ mẫu đã không sao rồi, mẫu thân thẩm thẩm đi đường mệt nhọc, vào nhà rửa mặt đã, tổ mẫu thế nhưng từ sớm đã mong đợi rồi."

Tịch Nguyệt thân mật thắm thiết kéo Lâm thị vào cửa, bà hai và bà ba hai vị phu nhân liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấu điều giật mình.

Thậm chí ngay cả Lâm thị cũng có chút giật mình.

Phải nói rằng, Thẩm Tịch Nguyệt này đối với Lâm thị tuy nói không phải đối chọi gay gắt, nhưng là cũng không có hòa nhã gì. Có thể giả bộ không nhìn thấy cũng không quan tâm tới, hôm nay lại có bộ dạng thân thiết này, điều này thật là khiến mấy người không lý giải nổi.

Mấy nữ quyến trở về phòng rửa mặt lại vội vàng tới phòng lão phu nhân thỉnh an, phải biết, lúc họ rời đi lão phu nhân có chút không khỏe, làm người con dâu, dĩ nhiên là phải tôn kính trưởng bối.

Lúc này Tịch Nguyệt đã đi trước trở về phòng lão phu nhân bẩm báo.

"Mẫu thân và mấy vị thẩm thẩm mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần cũng rất tốt, đặc biệt là mẫu thân, Tịch Nguyệt thấy, khắp mặt mẫu thân đều là vui sướng, có lẽ nào có chuyện gì vui?" Trí nhớ tốt của Thẩm Tịch Nguyệt lại phát huy tác dụng. Nàng hiểu được, Lâm thị có lẽ là trong khoảng thời gian này chẩn ra là có thai.

Thấy bộ dạng tiểu nhi nàng trịnh trọng, lão phu nhân cười điểm một cái suy nghĩ của nha đầu này.

"Nha đầu này, sao cũng suy đoán lung tung lên rồi."

"Tỷ tỷ thông minh. Mới không suy đoán lung tung." Thẩm nhất nhất thế nhưng không thuận theo lời này. Mặc dù nàng chỉ có bốn tuổi, nhưng cũng là hiểu chuyện.

Mẫu thân mất sớm, mặc dù nuôi dưỡng ở bên cạnh lão phu nhân, có điều nàng cũng không phải là đứa bé ngốc, huống chi, Ca Ca Tỷ Tỷ cũng vẫn trông nom nàng, dù là bọn họ không nói, nàng cũng hiểu được gì đó từ trong lời bọn họ lúc nói chuyện.

Trong lòng nàng, Ca Ca Tỷ Tỷ là quan trọng nhất, kế tiếp chính là tổ mẫu, sau cùng mới là những người khác.

"Ô! Nhất Nhất này còn bảo vệ tỷ tỷ ngươi nữa." Lão phu nhân thấy dáng vẻ này của Thẩm Nhất Nhất, chỉ cảm thấy buồn cười.

Thẩm Nhất Nhất ôm lấy cổ lão phu nhân, dáng điệu khôn ngoan lại tinh nghịch: "Tỷ tỷ con chính là thông minh, tỷ tỷ biết ca hát, biết đánh đàn, còn có thể múa, tỷ tỷ cái gì cũng biết, tỷ tỷ thông minh. Tỷ tỷ nói nhất định đúng."

Lời nói của đứa trẻ này lại chọc cho lão phu nhân cười ha ha vui vẻ.

Mấy vợ bé đi tới cửa, liền nghe thấy tiếng cười của lão phu nhân.

Vội vàng vào cửa thỉnh an.

Lão phu nhân thấy mấy con dâu trở về, tự nhiên cũng vui vẻ. Vội vàng kêu mấy người ngồi xuống.

Từ thị nở nụ cười: "Con cần phải báo tin vui cho lão phu nhân."

Lão phu nhân có chút không hiểu: "Hả?"

"Khởi bẩm mẫu thân, đại tẩu lúc ở Thanh Tuyền Tự thân thể có chút không khỏe, gọi đại phu tới chẩn bệnh, đúng là biết được có tin tốt này. Đại tẩu có thai rồi."

Thẩm Tịch Nguyệt vẫn mỉm cười ngồi ở một bên, vẻ mặt không chút biến hóa nào. Ngược lại lão phu nhân lấy làm kinh hãi, nhìn về phía Lâm thị.

"Đây chính là chuyện đại hỷ, các ngươi thế nào"

Tam phu nhân tiếp tục: "Mẫu thân cũng không nên trách đại tẩu, chuyện như vậy a, là ba người chúng con thương lượng xong, muốn quay về báo người một tiếng."

Lão phu nhân lần này thật đúng là vui mừng, Thẩm gia này thật là nhiều năm không có chuyện đại hỷ như này rồi.

"Tốt tốt, thật sự là quá tốt. Đây thật sự là chuyện đại hỷ, nhất là con cái người tính tình ngang bướng này phải chú ý." Lão phu nhân cười oán trách Tam phu nhân.

Tam phu nhân đương nhiên biết đó cũng không phải oán trách thật, cũng là cười hì hì trêu đùa.

"Đi tìm Phương đại phu qua đây xem cho con. Thế nhưng không được qua loa."

Lâm thị cũng là hân hoan: "Nhi tức hiểu rồi."

"Cẩm Tố, ngươi dặn dò xuống dưới, để Phương đại phu mau mau qua đây." Lão phu nhân thực là không yên lòng.

Cẩm Tố nghe lời, bước ra cửa.

Thấy Cẩm Tố ra cửa, lão phu nhân cười quay đầu lại nói chuyện với Tịch Nguyệt: "Nha đầu ngươi, e là vừa rồi đã biết chuyện như vậy, đến tổ mẫu cũng trêu đùa, đáng đánh."

Mấy vị phu nhân có chút không hiểu lời phu nhân nói, lần lượt nhìn hướng về phía Tịch Nguyệt, thế nào? Nhưng mới vừa rồi nha đầu Tịch Nguyệt và lão phu nhân đã nói cái gì?

Nhưng ai cũng biết, chuyện này không có ai biết a.

Tịch Nguyệt dậm chân một cái, bĩu môi: "Tổ mẫu đây chính là xử oan con rồi. Người cẩn thận hỏi mẫu thân và thẩm thẩm, nhưng không có người nào nói gì với con."

Lão phu nhân thấy tư thái tiểu nữ nhi gia này của nàng, làm bộ hỏi mấy con dâu: "Các ngươi thật đúng là không nói cho nó biết?"

"Sao cơ, Nguyệt nha đầu đã biết rồi?" Nhị phu nhân ngây ngẩn cả người, hỏi ngược lại.

Nhìn bộ dáng nàng như vậy không giống giả bộ, ngược lại lão phu nhân tin rồi, trước lúc đó Thẩm Tịch Nguyệt cũng không biết được chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện