Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 44



Tô Hướng Vãn không thể nhớ lần cuối mình đến khu vui chơi là lúc nào, nàng ngồi nghỉ ngơi ở băng ghế dài, sóng mắt lưu chuyển, độ cong khoé môi có vẻ rất ôn nhu, nhìn Nam Hướng Bắc cách đó không xa đang tươi cười ôm Tô Vị Tích đi tới.


"Trà xanh đây." Nam Hướng Bắc đưa chai trà vừa mua cho Tô Hướng Vãn, tiếp theo ôm đứa nhỏ ngồi xuống bên cạnh, cô thở ra một hơi.


Tô Hướng Vãn thấy vậy, rút khăn giấy trong túi ra, "Hướng Bắc."


Quay đầu nhìn nàng, nhìn đến cái khăn trong tay nàng, Nam Hướng Bắc cười cười, đang muốn cầm lấy thì Tô Hướng Vãn đã trước một bước giơ tay lên lau mồ hôi trán giúp cô.


Vốn vì thời tiết nắng nóng mà hai má ửng đỏ, giờ lại bị động tác chăm sóc này của Tô Hướng Vãn làm cho thêm đỏ sậm, Nam Hướng Bắc đơ người nhìn Tô Hướng Vãn, vẻ mặt ngạc nhiên không kiềm nén được niềm vui.


Người bị cô ngơ ngác nhìn vẫn duy trì động tác mềm nhẹ, cẩn thận vì cô lau đi mồ hôi chảy dọc hai bên má, xong xuôi nàng mới rút tay về, đứng dậy đi đến thùng rác gần đó bỏ khăn giấy vào.


Lúc Tô Hướng Vãn trở về băng ghế, Nam Hướng Bắc vẫn còn trong trạng thái ngây người, Tô Vị Tích tò mò đưa tay qua sờ mặt cô, "Bắc Bắc, mặt Bắc Bắc bị nóng, đỏ hết lên rồi."


Phục hồi tinh thần, vừa lúc bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc càng thêm ngượng ngùng, cô cúi đầu, ho khan một tiếng: "Bởi vì trời hôm nay nóng quá."


"A......" Cái hiểu cái không, Tô Vị Tích gật đầu, nghĩ nghĩ rồi quay qua dừng tầm mắt trên gương mặt xinh đẹp trắng nõn của mami, nó chớp chớp mắt, lại quay qua nhìn Nam Hướng Bắc, cầm lon nước cam lạnh ngắt áp vào má Nam Hướng Bắc, "Thế này sẽ không nóng."


Bỗng nhiên bị lạnh, Nam Hướng Bắc thoáng giật mình, cô nhéo mũi Tô Vị Tích, kế tiếp cũng áp lon coca của mình lên gò má nhỏ nhắn kia, "Vậy Bắc Bắc cũng cho con mát mẻ một chút."


"Hahah...... Không cần......" Bé con vội vàng trốn khỏi tay cô, nghiêng trái nghiêng phải lui về sau, vô ý ngã lên đùi Tô Hướng Vãn.


Thấy Tô Vị Tích sắp té xuống đất, Nam Hướng Bắc hốt hoảng vội vàng đưa tay ra để ôm nó, nào ngờ Tô Hướng Vãn cũng làm y hệt, kết quả là cô chộp trúng tay Tô Hướng Vãn.


Nam Hướng Bắc ngẩng đầu nhìn Tô Hướng Vãn vài giây rồi lập tức dời tầm mắt, cô vuốt vuốt tóc, quay mặt qua phía khác, sợ bị Tô Hướng Vãn phát hiện tâm tư của mình.


"Người gì mà nhát gan......" Tô Hướng Vãn nghĩ thầm trong lòng, nhìn bộ dáng Nam Hướng Bắc, nàng thấy buồn cười hơn là tức giận, Tô Vị Tích được nàng ôm thì mở to mắt, nhanh chóng lộ ra vẻ mặt "con bất ngờ quá mami ơi", biểu tình đó chẳng khác gì Nam Hướng Bắc khi nãy. Tô Hướng Vãn cúi đầu nhìn con gái, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo dở khóc dở cười, bỗng nhiên nàng thấy mình có chút mềm lòng.


Tô Vị Tích ngoan ngoãn ngồi yên trên đùi nàng, không dám động đậy dù chỉ một chút, con bé cẩn thận thăm dò sắc mặt mami, sợ mình vừa cử động liền bị mami đẩy ra không ôm nữa. Nam Hướng Bắc đợi bớt ngượng mới dám quay qua, nhìn đến dáng vẻ cứng ngắc của Tô Vị Tích, bất giác cô cũng buồn cười nhưng giữ im lặng không lên tiếng. Kỳ thật nếu quan hệ giữa Tô Hướng Vãn cùng Tô Vị Tích có thể giống như mẹ con nhà người ta, cô sẽ rất vui vẻ. Bởi vì hiện tại cả hai người họ đều đã chiếm trọn tim cô.


Nghỉ ngơi một hồi, Tô Vị Tích bắt đầu không yên, thường ngóng theo các bạn nhỏ được ba mẹ dắt đi, trước đó Nam Hướng Bắc cùng Tô Hướng Vãn cũng cho nó chơi khá nhiều trò tuy nhiên nó còn muốn chơi nữa, bởi vì hôm nay đặc biệt có cả Bắc Bắc và mami. Chẳng qua khó có dịp được mami ôm vào ngực, Tô Vị Tích vừa muốn tìm trò chơi khác vừa muốn mami tiếp tục ôm, nhất thời nó trở nên rối rắm, khuôn mặt nhăn nhó làm Nam Hướng Bắc Việt không nhịn được cười, Tô Hướng Vãn liếc một cái là nhận ra tâm tư con gái. Nàng âm thầm thở dài, nàng làm sao không biết Tô Vị Tích rất chờ mong được mình yêu thương, nhưng có một số chướng ngại ở trong lòng khiến nàng không thể vượt qua.


Cuối cùng Tô Hướng Vãn cũng ôm Tô Vị Tích đứng lên, nhìn quanh bốn phía, cất giọng hỏi, "Muốn chơi cái gì tiếp?".


Con ngươi đen tức khắc sáng long lanh, Tô Vị Tích nhìn chằm chằm mami vài giây, có chút chờ mong lại có chút thấp thỏm đưa tay ôm cổ mami, thấy mami không nổi giận, nó lập tức híp mắt cười.


Nam Hướng Bắc đứng lên, cô nén cười nhìn gương mặt đáng yêu kia, đón lấy túi xách trong tay Tô Hướng Vãn, "Tiểu Tích, kế tiếp con muốn chơi trò nào?".


"Cái kia!" Một tay ôm cổ Tô Hướng Vãn, một tay chỉ về khu vực có khá nhiều người vây quanh.


Nam Hướng Bắc nhìn về phía đó, thì ra là trò bắn súng, cô thu hồi tầm mắt, cười nói với Tô Hướng Vãn, "Chúng ta qua đó đi."


"Ừ." Tô Hướng Vãn ôm Tô Vị Tích đi qua, Nam Hướng Bắc tự nhiên cũng đi theo bên cạnh.


"Mami..." Khoảng cách không tính là xa, có điều mới đi một nửa, đứa nhỏ đang ôm cổ Tô Hướng Vãn chợt mở miệng.


Tô Hướng Vãn dừng bước, cúi đầu nhìn Tiểu Tích, chờ nó nói chuyện. "Mami bỏ Tiểu Tích xuống dưới đi." Nét mặt bối rối, Tô Vị Tích nho nhỏ nói, "Tiểu Tích tự mình đi được, như vậy mami sẽ không bị mệt."


Trong lòng thoáng run lên, Tô Hướng Vãn chăm chú nhìn Tô Vị Tích, không tỏ ý kiến gì, nàng tiếp tục cất bước, Nam Hướng Bắc đi ngay bên cạnh nên trông thấy bé con dường như vừa thở phào nhẹ nhõm. Thật đúng là đứa nhỏ hiểu chuyện.


Ba người nhanh chóng đến quầy bắn súng, trò chơi rất đơn giản, chỉ nhắm súng bắn xa khoảng mấy thước, trúng phần thưởng nào thì nhận cái đó.


"Con thật muốn chơi cái này sao?" Tô Hướng Vãn hơi nhíu mày, trò chơi này vừa nhìn là biết không hợp với một đứa bé năm tuổi.


Trẻ con đến đây chơi quả thật không nhiều lắm, đa số người nôn nóng muốn thử đều là đàn ông con trai muốn lấy lòng bạn gái.


"Bắc Bắc!" Bé con ở trong lòng mami chợt nhớ tới Bắc Bắc, nó quay qua Nam Hướng Bắc, vẻ mặt chờ mong. Bắc Bắc là siêu nhân, khẳng định sẽ làm được.


Đưa tay vỗ vỗ sau ót, Nam Hướng Bắc cầm một thanh súng hơi, thử nhắm vào mấy món quà nhỏ ở đàng xa rồi cười nhẹ buông súng, đưa tiền cho chủ quầy, một lần nữa cầm súng hơi lên.


Cũng chính giờ khắc này, Tô Hướng Vãn mới cảm thấy Nam Hướng Bắc thật sự là sĩ quan quân đội.


Rốt cuộc tại sao em ấy lại chuyển từ quân đội sang hàng không dân dụng chứ? Nếu nói là vì đãi ngộ rất tốt....thì cũng không đúng, với điều kiện gia đình, em ấy đâu cần phải làm vậy?!


Nghĩ đến chiếc xe Nam Hướng Bắc chạy, nghĩ đến gia thế Nam Hướng Bắc, lại nhớ tới ba mẹ của mình, Tô Hướng Vãn hơi thay đổi sắc mặt, dĩ nhiên Nam Hướng Bắc không nhìn thấy, bởi vì cô đang ngắm bia chuẩn bị bắn, Tô Vị Tích cũng không thấy, bởi vì nó đang hưng phấn nhìn siêu nhân Bắc Bắc của nó, mong chờ phần thưởng.


"Bóc, bóc" vài tiếng, người vây xem xung quanh đều tán thưởng, mấy con thú bông ở hàng cao nhất đã gục xuống, Nam Hướng Bắc buông súng, nghịch ngợm le lưỡi với Tô Vị Tích đang cực lực vỗ tay.


Tô Hướng Vãn sực tỉnh, nhìn đến nụ cười tươi rói của Nam Hướng Bắc, mọi lo lắng vừa rồi tạm thời tan biến.


Nhận mấy con thú bông từ tay ông chủ, chọn ra chú gấu đáng yêu nhất trong số đó đưa cho Tô Vị Tích, Nam Hướng Bắc cười rạng ngời hỏi, "Muốn chơi nữa không?".


"Không chơi." Tô Vị Tích ôm gấu bông trong tay, cười vô cùng vui vẻ, lời bé con nói càng khiến người ta yêu thương: "Mami bảo không nên có lòng tham, hơn nữa Bắc Bắc lấy nhiều cũng mệt lắm."


Nam Hướng Bắc đưa tay xoa đầu bé con, không nói gì thêm, lúc nhìn vào ánh mắt Tô Hướng Vãn, cô rõ ràng thấy sự áy náy trong đó.


"Mami, Tiểu Tích có thể tự mình đi." Đứa nhỏ hiểu chuyện sau khi nghĩ cho Nam Hướng Bắc còn lo lắng không biết mami ôm nó lâu vậy có mệt không, nó nghiêm túc nhìn Tô Hướng Vãn, hai mẹ con đấu mắt nhau một hồi, rốt cuộc Tô Hướng Vãn khom lưng thả con bé xuống đất, kế tiếp nắm tay dắt nó đi.


Cứ như vậy, ba người chơi cả ngày ở khu trò chơi, bữa trưa thì tuỳ tiện ăn tại McDonald's gần đó, mãi đến gần chạng vạng, thấy hai mẹ con lộ vẻ mệt mỏi, Nam Hướng Bắc lên tiếng nói: "Chơi đủ rồi, lần sau chúng ta lại đến chơi nha."


"Dạ!" Tô Vị Tích ra sức gật đầu rồi lập tức ngửa đầu nhìn mami. Tô Hướng Vãn cũng gật nhẹ đầu: "Ừ."


Nam Hướng Bắc nghe thế cũng yên tâm, cô mỉm cười với Tô Hướng Vãn, trong tay ôm một đống búp bê nhồi bông trông cô rất ngốc, nhưng không sao, bộ dáng cùng nụ cười đó vẫn làm tan chảy con tim Tô Hướng Vãn.


Rời khỏi công viên trò chơi, Nam Hướng Bắc định chở cả hai đến dùng cơm ở nhà hàng gần công ty mẹ cô, bởi vì nhà hàng đó làm thức ăn rất ngon, hơn nữa hồi cô còn học ở đây, khi Bắc Đường Lạc Anh không bận rộn công việc, thỉnh thoảng vẫn cùng ba ba đưa cô đến đó ăn, cho nên trước khi đi Australia, cô cũng muốn dẫn Tô Hướng Vãn và Tô Vị Tích đến ăn một lần.


Xe nhanh chóng chạy đến nơi, Nam Hướng Bắc tìm chỗ đậu xe, ba người bắt đầu đi về phía nhà hàng.


"Tiếp viên trưởng?" Một tiếng gọi vang lên sau lưng, Tô Hướng Vãn dừng bước quay người lại, nhìn thấy người gọi mình, nàng có chút ngạc nhiên: "Trương Tiểu Nhã." Nam Hướng Bắc đang bế Tô Vị Tích cũng quay người theo Tô Hướng Vãn.


Cô Trương Tiểu Nhã là tiếp viên hàng không hôm trước tạt nước trái cây lên hành khách, lúc này hiển nhiên cô ta không mặc đồng phục, tay còn mang theo túi xách, "Thật trùng hợp".


"Ừ." Tô Hướng Vãn chỉ cười nhẹ, không có ý tứ muốn cùng nàng tiếp tục trò chuyện.


"Uhm...Tôi đi trước nhé." Tò mò nhìn Nam Hướng Bắc và Tô Vị Tích, tựa hồ muốn biết quan hệ giữa bọn họ cùng Tô Hướng Vãn, có điều nhớ tới mình còn việc gấp, Trương Tiểu Nhã nói xong liền vẫy tay với Tô Hướng Vãn, xoay người rời đi.


Đây bất quá chỉ là tình cờ gặp mặt, Tô Hướng Vãn không để trong lòng, Nam Hướng Bắc càng không để trong lòng.


Ba người vào nhà hàng, vừa tìm một bàn để ngồi thì nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh như băng vang lên, "Tiểu Bắc."


Nam Hướng Bắc cả kinh, vội vàng đứng lên, quả nhiên nhìn đến Bắc Đường Lạc Anh ở ngay gần đó: "Mẹ."


"Bà nội!" Đồng dạng nghe được thanh âm xoay qua, thấy Bắc Đường Lạc Anh, Tô Vị Tích vui vẻ cất giọng trong trẻo gọi Bắc Đường Lạc Anh.


Ban đầu Bắc Đường Lạc Anh có chút mất tự nhiên, nhìn người bạn đang ngồi đối diện cố nhịn cười, bà lập tức ho nhẹ một tiếng, "Tiểu Tích."


Giây tiếp theo, bà chuyển tầm mắt lên người Tô Hướng Vãn, con ngươi thoáng loé lên tia sáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện