Chương 49
Trên cái giường lớn, hai người dây dưa ôm nhau, không ngờ sự tiếp xúc thân thể giữa những người yêu nhau lại tạo ra cảm giác an tâm đến thế, vậy nên cuối cùng Nam Hướng Bắc và Tô Hướng Vãn lần nữa ngủ mất rồi.
Khi tỉnh giấc, dĩ nhiên trời đã sáng bừng, thậm chí mặt trời đã muốn lên tới đỉnh, người mở mắt trước tiên là Tô Hướng Vãn, nàng khẽ nhúc nhích thân mình muốn đứng dậy, Nam Hướng Bắc ngủ không quá sâu cũng mở mắt theo.
Cầm di động tính nhìn thời gian, lại phát hiện nó đã hết pin, Tô Hướng Vãn hơi nhíu mày, Nam Hướng Bắc lập tức ngồi dậy nhìn nàng, "Sao vậy?".
"Hết pin." Cầm di động quơ quơ trước mặt Nam Hướng Bắc, nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, đôi mày vừa nhíu liền dãn ra, Tô Hướng Vãn cười cười, ngược lại còn đưa tay vuốt lên hàng lông mày Nam Hướng Bắc, "Không có gì, cả đêm hôm qua không trở về, sợ ba mẹ chị lo lắng thôi."
"Oh, đúng ha, tối qua em nên báo cho bác trai bác gái biết mới phải." Nghe Tô Hướng Vãn nói, Nam Hướng Bắc cảm thấy bản thân mình hôm qua xử lý tình huống không tốt, tuy lúc ấy quả thật là vì rất tức giận rất sợ hãi nên suy nghĩ khá rối loạn...... Nghĩ đến cuộc gọi của mẹ tối qua, tâm trạng đang ngọt ngào của Nam Hướng Bắc chuyển sang có chút lo sợ.
"Không sao đâu." Nhìn ra bất an trong mắt cô, có điều Tô Hướng Vãn lại không biết mẹ chồng tương lai đã ngã bài thẳng thắn cùng Tiểu Từ Tâm của nàng ngày hôm qua, nàng chỉ tưởng cô âu sầu vì không báo cho ba mẹ nàng biết chuyện nên nhẹ giọng nói, "Chị là người trưởng thành rồi, ba mẹ sẽ không quá lo lắng đâu."
"Uhm......" Nam Hướng Bắc khẽ gật đầu nhưng không kể lại đoạn đối thoại giữa mẹ con cô cho nàng nghe, thấy nàng mỉm cười nhìn mình, cô cũng ngây ngốc cười, kết quả vừa mới tươi cười thì cái bụng cũng hùa theo "Ọt...." một tiếng.
Tô Hướng Vãn bật cười, bước xuống giường, "Rời giường đi, Tiểu Từ Tâm."
"Hic..." Ngượng ngùng sờ bụng, Nam Hướng Bắc xuống giường, vừa đứng dậy liền phát hiện quần áo trên người mình và Tô Hướng Vãn đều nhàu nhĩ, cô nghĩ là do tối qua mặc nguyên cả áo khoác đi ngủ, hơn nữa Tô Hướng Vãn còn nằm ngủ trên người cô.
"Đây là lần đầu chị trông nhếch nhác thế này." Tô Hướng Vãn cũng nhận ra tình cảnh của cả hai, nàng nhịn cười lên tiếng, thấy Nam Hướng Bắc đỏ mặt, bất giác nàng lại muốn trêu chọc cô, "Tối qua Tiểu Từ Tâm là vì quá kích động hay là không dám cởi quần áo của chị nhỉ?".
Gương mặt vốn chỉ đỏ nhàn nhạt loáng cái liền đỏ sậm, Nam Hướng Bắc vội lắc đầu, "Em......nghĩ chị cần ngủ một giấc thật ngon......". Làm sao có thời gian nghĩ nhiều đến chuyện khác chứ?
Bất quá, sau khi Tô Hướng Vãn thật sự ngủ say, thân thể các nàng dính chặt vào nhau, cô quả thật có nghĩ ngợi lung tung, đã thế cô còn lén lút trộm hương không chỉ một lần. Nghĩ vậy, Nam Hướng Bắc không dám mạnh miệng, cô chột dạ dời tầm mắt, vuốt vuốt tóc, "Chúng ta....chúng ta rửa mặt xong thì về nhà em đi, Tiểu Tích đã về nhà cùng với mẹ em."
Sao có thể thẹn thùng đến mức này nhỉ? Tô Hướng Vãn haha cười nhìn bộ dáng mất tự nhiên của người trước mặt, nàng lắc đầu, không cố ý trêu nữa, "Vậy mình phải nhanh lên thôi, chút nữa chị gọi điện cho ba mẹ chị."
"Ừ." Nam Hướng Bắc gật gật đầu, theo nàng vào phòng tắm, nhìn nàng đổ nước súc miệng vào cốc, lại còn nặn kem đánh răng lên bàn chải rồi đưa cho mình, cô nhịn không được tiến lên ôm nàng, vùi mặt vào hõm vai.
Cứ như bây giờ, nàng không hề muốn đi Australia chút nào.
Đây là ngày đầu tiên các nàng thẳng thắn thổ lộ tâm tình cùng nhau, tại sao không thể có thêm mấy ngày hạnh phúc rồi mới đi Australia chứ hả >_<?! Nếu là đi tới thành phố S thì cô có thể nhẫn nhịn, còn ra nước ngoài, một chuyến bay đi bay về mất khá nhiều thời gian, có khi lại xảy ra vấn đề.
"Nếu có chuyến bay đến Australia, chị sẽ tranh thủ qua đó." Nhìn qua gương thấy biểu tình của người đang ôm mình, Tô Hướng Vãn bỏ bàn chải đánh răng xuống, đưa tay xoa mặt cô, "Em ở đâu thì cũng phải cố gắng thật tốt đó nha, Tiểu Từ Tâm."
"Uhm." Rầu rĩ lên tiếng, tức khắc lại cảm thấy đây là ngày đầu các nàng chính thức yêu nhau, cô không thể biểu lộ tư thái làm người ta mất hứng như vậy, Nam Hướng Bắc buông vòng eo nhỏ của Tô Hướng Vãn, bày ra nụ cười trước gương, "Em rất nhanh sẽ trở về."
"Ừ."
Rửa mặt xong, xuống lầu trả phòng, vốn dự tính lái xe về nhà để đón Tô Vị Tích tuy nhiên ở thời điểm Nam Hướng Bắc khởi động xe, Tô Hướng Vãn chợt quay qua nói, "Em đưa chị về nhà trước đi."
"Huh?" Nam Hướng Bắc sửng sốt, không rõ tình huống cho lắm.
"Chị về thay bộ quần áo khác." Tối hôm qua đầu óc coi như vẫn tỉnh táo, chẳng qua ngủ ở khách sạn cả đêm, không nói đến việc quần áo nhiều nếp nhăn, ẩn ẩn còn cảm giác được mùi rượu trên người, Tô Hướng Vãn vốn rất để ý hình tượng của mình, huống chi đang ở cùng người yêu, còn sắp đi đến nhà Nam Hướng Bắc, nàng càng không thể chịu được bản thân lúc này.
Nam Hướng Bắc nghe lời quay đầu xe hướng về Tô gia. Đến nơi, nhìn Tô Hướng Vãn cởi bỏ dây an toàn, Nam Hướng Bắc do dự, không biết có nên theo nàng lên nhà không.
Chỉ với một bữa ăn ở nhà hàng hôm qua mà mẹ cô liền phát hiện người cô thích là Tô Hướng Vãn, nếu lúc này đi theo Tô Hướng Vãn, hai người lại có bộ dáng chật vật giống nhau, hai bác Tô có thể nhận ra quan hệ giữa các nàng không đây?
Vì chưa xác định được Tô Hướng Vãn có muốn để ba mẹ nàng biết chuyện hai người không, cô tuyệt đối không thể mạo hiểm.
"Cùng chị đi lên nào." Từ động tác chần chờ muốn cởi dây an toàn rồi lại buông tay của Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn như thể đoán được suy nghĩ, nàng vô cùng thân thiết nhéo má cô, "Chị còn tính tắm qua một chút, không nỡ để em một mình chờ ở dưới này."
Một câu này cũng đủ rót mật vào lòng cô, Nam Hướng Bắc ngượng ngùng cười, tháo dây an toàn cùng nàng xuống xe, sau khi lên lầu, vừa mở cửa liền thấy ông Tô ngồi ở phòng khách.
"Chào bác trai." Thay đôi dép lê mà Tô Hướng Vãn đưa cho mình, Nam Hướng Bắc khẩn trương nói với ông Tô, "Làm phiền cả nhà."
"Chào con." Lần trước Nam Hướng Bắc đưa Tô Vị Tích về nhà, băng gạc trên mắt ông Tô còn chưa được tháo xuống nên không có xem tới người bạn này của con gái, giờ nghe cô chào hỏi, ông cũng gật đầu lại.
"Về rồi a?" Nghe tiếng trò chuyện, bà Tô từ phòng bếp đi ra, vừa trông thấy Nam Hướng Bắc, lông mày bà liền nhíu chặt, kế tiếp bà nhìn sang Tô Hướng Vãn, cất giọng chất vấn, "Di động hết pin, con mượn di động người khác khó vậy sao?".
Tô Hướng Vãn thoáng im lặng, trong điện thoại nàng chỉ đại khái nói cho qua chuyện rằng hồi đêm mình có việc nên ngủ ở bên ngoài, bây giờ nàng cũng không có ý muốn nói nhiều về vấn đề này, chỉ đơn giản gật đầu, "Con biết rồi."
Mấp máy môi, đang tính nói "Chào bác gái", kết quả chưa gì bà Tô liền trách cứ Tô Hướng Vãn, không khí cũng lập tức thay đổi, Nam Hướng Bắc xấu hổ ngậm miệng lại.
"Con về phòng tắm rửa cái đã, chút nữa còn đi đón Tiểu Tích." Cảm giác được người bên cạnh đang căng thẳng, Tô Hướng Vãn trực tiếp nắm tay Nam Hướng Bắc, "Trưa nay con sẽ không về ăn cơm."
Tầm mắt dừng ở đôi tay đang nắm của hai người, bà Tô hơi thay đổi sắc mặt, cũng không để ý tới lời con gái nói, chỉ nhìn chằm chằm khiến Nam Hướng Bắc kinh hồn bạt vía.
"Đi đi." Ông Tô mở miệng nói.
"Dạ." Kéo tay Nam Hướng Bắc về phòng mình, bộ dạng bình tĩnh lãnh đạm của Tô Hướng Vãn làm cho Nam Hướng Bắc khá lúng túng, cô mơ hồ không rõ gia đình này rốt cuộc đang trong tình trạng gì, hơn nữa tại sao ánh mắt bà Tô cứ như mang theo vẻ thù địch ấy nhỉ?!
Khi Tô Hướng Vãn cầm quần áo vào nhà tắm, trong phòng chỉ còn lại một mình Nam Hướng Bắc.
Vứt bỏ mớ suy nghĩ hỗn độn, đánh giá căn phòng, cuối cùng tầm mắt dừng ở cái đàn cổ nho nhỏ mà lúc đầu cô tặng Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc bước qua cầm nó lên nhìn, sau một lúc tự cười khúc khích, cô bắt đầu nhìn bốn phía tìm kiếm móc chìa khoá bánh bao Tô Hướng Vãn đã mua.
Cái móc khoá kia giống y hệt cái mà cô luôn mang theo bên người. Nghĩ đến Tô Hướng Vãn quyết tâm mua bằng được móc khoá bánh bao đó, lại nghĩ đến thì ra nàng thật sự thích mình, Nam Hướng Bắc cực kỳ thỏa mãn. Nhưng mà cô nhìn ngó một hồi vẫn không thấy móc khoá, cô nghĩ có lẽ Tô Hướng Vãn cũng như mình xem móc khoá là vật tuỳ thân, vân vê cái đàn nhỏ trong tay, Nam Hướng Bắc nhất thời ngẩn người.
Từ trong phòng tắm đi ra, liếc mắt liền bắt gặp người nào đó đang đứng ngẩn ngơ bên cạnh giường mình, trên tay còn cầm cái đàn cổ, Tô Hướng Vãn thiệt bó tay với tính cách đáng yêu này, nàng thong thả đến ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc.
Bị tiếng động làm cho bừng tỉnh, Nam Hướng Bắc thả đàn về chỗ cũ, thật tự nhiên đi qua tiếp nhận máy sấy giúp Tô Hướng Vãn thổi khô tóc.
Chỉ mới ngày đầu các nàng chính thức cùng một chỗ, nhưng thời điểm ở chung vẫn luôn cảm thấy dường như cả hai đã bên nhau lâu lắm rồi.
"Chúng ta...... có được tính là bôn hiện không a?" Đang sấy, Nam Hướng Bắc bỗng lên tiếng.
Cái gọi là bôn hiện, ý nghĩa đại khái là hai người từ mạng ảo phát triển ra hiện thực, đa số thời điểm cụm từ này dùng để chỉ những cặp tình lữ trong trò chơi online trở thành tình lữ ngoài đời thực.
"Chắc được." Tô Hướng Vãn đáp.
Qua tấm gương trang điểm trông thấy giường ngủ thật rộng ở phía sau, một ý niệm chợt loé lên trong đầu làm Nam Hướng Bắc phút chốc đỏ mặt.
Tô Hướng Vãn cũng nhìn vào gương quan sát nhất cử nhất động của Nam Hướng Bắc, không hiểu sao Nam Hướng Bắc lại đỏ mặt, nhớ tới cảm xúc khi cả hai lần đầu tiên chạm mặt nhau, nàng không khỏi buồn cười, miệng vẫn bình thản hỏi, "Chuyện gì đó?".
"Không......" Nhanh chóng đập tan suy nghĩ, Nam Hướng Bắc lắc đầu, lại thấy đôi mắt sáng ngời của Tô Hướng Vãn chăm chú nhìn mình, khóe miệng còn có vẻ cười như không cười, đột nhiên Nam Hướng Bắc nhớ đến cảnh tượng mình bị bạch y nữ tử đạp xuống Vong Tình Nhai, cô rùng mình một cái, đồng thời thành thật nói ra suy nghĩ, "Em chỉ là nghĩ đến trên diễn đàn game, họ nói ...... Bôn hiện kỳ thật...... Kỳ thật chính là bôn sàng..... Cho nên, cho nên......".
"Em......" Thấy Nam Hướng Bắc e thẹn cúi đầu không dám nhìn mình, người vốn bình tĩnh như nàng cũng lập tức bị mất tự nhiên, trong mắt cũng mang theo chút ngại ngùng.
Bôn sàng...... Đây mới là ngày đầu tiên kết giao, em ấy đã dám nghĩ bậy nghĩ bạ a? Kẻ nhát gan Nam Cung Tiểu Túng vậy mà lại sắc đảm bao thiên như thế sao?
Bình luận truyện