Ký Sự Về Đội Trưởng Cố Và Lê Mỹ Nhân
Chương 10: Gặp gỡ gì đó
Cả Lê Tư Thanh và Cố Bằng đều là người trưởng thành, rất nhanh đã tự ổn định lại tâm trạng.
Lê Tư Thanh đứng trước gương, vốc một vốc nước rửa mặt, để lạnh lẽo xua đi sự xấu hổ của mình. Gương mặt đỏ au nháy mắt đã hồi phục nguyên trạng.
Vừa rồi quá là bất cẩn, không những xấu hổ mà còn sợ sẽ bị Cố Bằng hiểu lầm. Hiểu lầm gì cơ? Thì là hiểu lầm Lê Tư Thanh cậu đang có ý câu dẫn anh ta!
Đây cũng chính là một trong những vấn đề mà người đồng tính nam thường xuyên gặp phải. Các anh trai thẳng thường xuyên ngộ nhận rằng gay bọn họ có tình cảm với mình. Rất nhiều vụ việc đáng tiếc đã xảy ra chỉ vì những hiểu lầm như vậy.
Lê Tư Thanh đã từng thề với bản thân, với trời đất, cậu sẽ không bao giờ tiếp xúc thân mật với bất kì gã trai thẳng nào hết! Không tiếp xúc, không nẩy sinh tình cảm, không tổn thương!
Hiện tại cũng giống như vậy, Lê Tư Thanh nháy mắt đã bọc lên lớp bảo hộ tinh thần. Cố Bằng tuy là một người tốt, nhưng điều đó không có nghĩa Lê Tư Thanh sẽ lơ là cảnh giác. Cậu hiểu rất rõ kết cục của việc nảy sinh tình cảm với trai thẳng sẽ như thế nào.
Rửa mặt xong, Lê Tư Thanh túm tóc lên, tùy tiện kẹp thành một bó sau đầu. Cổ tay vươn lên phản chiếu trong mặt gương một vết sẹo cắt ngang, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.
Ngoài cửa có tiếng chuông cửa, điện thoại của Lê Tư Thanh cũng vang lên. Vừa nãy đặt đồ ăn bằng điện thoại của mình, đương nhiên họ sẽ giao cho cậu chứ không giao đến cho Cố Bằng.
Lê Tư Thanh cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, vội bước ra nhận đồ ăn, rồi lại phải đến trước phòng Cố Bằng.
Như có tâm linh tương thông hay sao, Lê Tư Thanh còn chưa kịp làm gì, Cố Bằng đã mở cửa, người thay bộ đồ mới, tóc còn hơi ươn ướt. Thấy được Lê Tư Thanh cầm mấy bọc đồ ăn trong tay, liền vội mời cậu vào nhà.
“Lần sau anh tự đặt đồ ăn nhé. Lát nữa ăn xong đừng có quên trả tiền cho tôi đấy.”
Cố Bằng vội nhận đồ ăn, nhanh chóng dọn bàn bày ra. Bọn họ đặt khá là nhiều thứ, không chỉ có cơm chiên, súp nấm, mà còn có chân gà sốt cay, bánh bao cùng với dưa muối. Đồ ăn vừa được dọn lên đã nghe mùi thơm nức, Cố Bằng ngay lập tức quên đi lúng túng ban nãy, trên mặt chỉ còn treo một nụ cười hớn hở.
Lê Tư Thanh đỡ trán, nhận lấy chén đũa của mình.
Hai người nhanh chóng nhập cuộc, Lê Tư Thanh không có thói quen trò chuyện khi ăn, Cố Bằng lại ăn quá tập trung, tức thì bàn ăn trở nên yên lặng.
Cố Bằng ăn được một chút cơm chiên, liền sâu kín nói Lê Tư Thanh:
“Cơm chiên này thua xa cậu làm…” Vừa nói anh lại thử một ngụm súp nấm, rồi rút ra kết luận cuối cùng. “Súp cũng ngon, nhưng cậu nấu ngon hơn.”
“Sao lại thế được, mấy chỗ này đều là nhà hàng nổi tiếng, làm sao có thể không ngon!”
Lê Tư Thanh nhướn mày, cảm thấy cơm chiên không tệ, hạt cơm to tròn, phủ màu vàng của trứng, lại còn nêm nếm rất vừa ăn. Súp nấm lại thơm lừng, là món nổi tiếng của nhà hàng nọ, tay nghề của sư phụ nhà hàng nói thế nào cũng phải vượt trội hơn cậu rồi!
Cố Bằng lắc đầu, tỏ vẻ bản thân mình cũng không biết lí do. Chỉ là anh thấy cậu hàng xóm nấu ngon hơn mà thôi.
“Chắc hôm đó anh quá đói, nên ăn vào cái gì cũng thấy ngon hơn. Chứ nếu bình thường anh chắc chắn sẽ không thấy ngon như vậy. Tôi chỉ là dân không chuyên, làm sao có thể nấu ngon hơn mấy vị sư phụ nhà hàng…”
Một câu như vậy Cố Bằng không phục, liên tục lắc đầu phủ nhận. Lê Tư Thanh không biết nên thấy tự hào vì được khen hay phải thấy xấu hổ vì được tâng bốc quá đà nữa.
Cậu lắc đầu, chuyển qua ăn chân gà cay. Loay hoay một hồi ăn xong một miếng thì Cố Bằng đã ăn đến chén cơm thứ hai, bánh bao đặt hai cái cũng vơi đi phân nửa. Nồi súp sao? Gần thấy đáy rồi!
Thế mà bảo không ngon!
Khẩu phần của Lê Tư Thanh nhỏ, ăn nửa chén cơm, một chút súp đã thấy muốn no bụng. Ngược lại Cố Bằng vẫn còn đang mải mê ăn uống. Cậu nhìn cái bánh bao phần của mình, có chút ăn không tiêu.
“Bánh bao này thật ngon, vỏ mỏng nhân nhiều, khác hẳn với mấy thứ bánh bao bán trong cửa hàng tiện lợi.”
“Vì vậy mới đắt hơn hẳn, nghe nói mỗi ngày cửa hàng này chỉ bán ra một nghìn cái, mua trễ là không còn.” Lê Tư Thanh lắc đầu. “Anh thấy ngon thì ăn đi, tôi no rồi.”
“Sao thế? Cậu gầy như vậy còn giảm cân sao?”
“Không phải giảm cân, mà tôi vốn ăn không nhiều.”
Chờ đến khi thức ăn được dọn sạch, Cố Bằng cũng đã tương đối no. Anh ngả người ra ghế thở một hơi, bộ dạng thỏa mãn như vậy làm Lê Tư Thanh không nhịn được khẽ bật cười.
Ăn no ngủ kỹ, cuộc sống thật là đơn giản hạnh phúc.
Cố Bằng nhìn Lê Tư Thanh cười, lại bắt đầu ngẩn người, sau một hồi suy nghĩ kỹ càng mới ngồi thẳng lại, hỏi:
“Ngày mai cậu có bận gì không? Gần cơ quan tôi có một hàng mì thịt bò rất ngon…”
Còn chưa nói hết câu, Lê Tư Thanh đã lắc đầu từ chối.
“Tiếc quá, ngày mai tôi bận rồi.” Nhưng dù không bận tôi cũng sẽ không đi chung với anh.
Câu thứ hai Lê Tư Thanh không nói ra, chỉ giữ lại trong lòng.
Ngày mai cậu thật sự không có thời gian, đầu tiên phải ra sân bay đón bọn Tiểu Hồng, rồi lại phải sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho bọn nó. Đến chiều tối lại phải dẫn người đi ăn. Mà mấy đứa này không ở một mà đến ba bốn ngày, khoảng thời gian trước mắt xem như không rảnh được.
Lại nhắc tới ngày mai, không chỉ hẹn với mấy đứa nhóc kia, mà còn có hẹn với Chuối Ca. Cái tên Chuối này thế mà thật sự theo đuổi Hồng Hoa, nga cả việc đưa đón cũng giành vào thân mình. Cho nên hôm sau anh ta tự lái xe đến đoán cậu truóc, rồi mới chạy ra sân bay đón hai đứa kia sau.
“Vậy để dịp khác cùng đi vậy.”
“Ăn xong rồi, anh tự rửa chén lau dọn nha!”
Lê Tư Thanh nháy mắt, nhà ai người đó dọn! Cậu vui vẻ đứng lên, muốn chuồn về phòng mình. Chỉ là bị Cố Bằng kéo lại, đưa cho một hộp nhỏ.
“Gì đây?”
“Kẹo gừng mật ong.” Cố Bằng gãi đầu. “Bà nội tôi làm gửi cho, nhưng tôi không thích ăn ngọt…”
Nhận được ánh nhìn nghi hoặc của cậu hàng xóm, Cố Bằng không khỏi xấu hổ, liên tục xoa xoa cổ. Lê Tư Thanh thở một hơi, lấy ra một chiếc kẹo, gỡ bọc ăn thử. Kẹo gừng nồng ấm cay cay, lại có vị ngọt của mật ong.
“Ngon lắm, cảm ơn anh.”
“Không có gì. Hàng xóm nên chiếu cố lẫn nhau mà.”
Lê Tư Thanh ngẩng mặt liếc nhìn Cố Bằng, lông mi thật dài chớp chớp. Anh cảnh sát thế mà cảm thấy tim hẫng một nhịp!
May mắn thay Lê Tư Thanh đã xoay người chạy về nhà mình, để lại Cố Bằng còn đang xoa ngực.
Nguy hiểm thật chứ!
*
Ngày hôm sau, Cố Bằng vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy Lê Tư Thanh đang đóng cửa lại. Anh chào cậu một tiếng, chỉ là người vừa quay lại Cố Bằng đã nhìn đến tròn mắt.
Lê Tư Thanh ngày hôm nay mặt một bộ vest hợp người màu đen, tóc được buộc lại thành một đuôi ngựa thấp. Thân trên mặc áo vest, cài nút ở giữa, lộ ra mảng giữa ngực và chiếc rốn đính đá lấp lánh. Trên cần cổ thon dài đeo một chiếc vòng choker đơn giản màu đỏ đen. Dưới chân đeo một đôi cao gót đen, gót phía sau nhọn hoắc cao kều, để lộ phần đế giày đỏ rực như lửa.
“Cố Bằng? Sao thế?”
Cố Bằng lấy lại tinh thần, cùng Lê Tư Thanh bước vào thang máy. Anh lúc này còn mặt cảnh phục, so với Lê Tư Thanh đứng một bên thì đúng là một trời một vực.
“Cậu hôm nay… nhìn rất đẹp.”
Lê Tư Thanh mỉm cười, đôi mắt bị kính mát che lại, Cố Bằng nhìn không ra cậu đang nghĩ gì.
“Hôm nay cậu đi đâu mà diện đồ như vậy? Đi làm sao?”
“Không, tôi có hẹn với vài người bạn. Lâu ngày mới ra đường, vẫn là nên ăn diện một chút.”
Một đường thang máy Lê Tư Thanh không nói gì nữa, vừa xuống đến tầng trệt liền chào một tiếng rồi chạy ngay. Cố Bằng nhìn bóng người thon gầy phía trước, cảm thấy ăn mặt như thế này thật là… lộ liễu! Gợi cảm như thế đi ra đường có thể nào gặp phải yêu râu xanh không?
Anh tự vỗ mình hai cái, để bản thân tỉnh táo lại rồi xuống tầng hầm lấy xe. Vừa lên trên mặt đất đã thấy Lê Tư Thanh đang đứng đằng xa xa.
Cố Bằng định đến hỏi Lê Tư Thanh có muốn đi nhờ không, thì một chiếc Lamborghini mui trần chạy tới trước mặt cậu. Một gã thanh niên đeo kính bước ra, hai người thân mật ôm lấy nhau. Một hồi sau thanh niên kia mở cửa xe, làm động tác mời Lê Tư Thanh bước vào.
Nhìn hai người kia rời đi, Cố Bằng không khỏi cảm thấy bực mình.
Còn vì sao bực mình, anh còn chưa nhận ra đâu!
Về phần Lê Tư Thanh, sau khi lên xe người ta liền quay sang trách cứ:
“Về nước rồi cậu bớt cái kiểu ôm chào hỏi đó đi. Rất dễ gây hiểu lầm. Còn nữa, chốc lát gặp Tiểu Hồng cũng đừng có như vậy, kẻo dọa người chạy mất đấy! Em nó rất là ngại ngùng biết không hả?”
Thanh niên kia cười hì hì, tiếp tục lái xe.
Đúng vậy, người này là Chuối Ca Ca.
Chuối Ca Ca trong game là một anh trai long thương cuồng tráng vững chãi như núi, tính tình kiệm lời hơi thô lỗ. Thế mà ngoài đời lại là một gã cao gầy đeo mắt kính nhìn thật thư sinh, ăn mặt cũng rất lịch sự trang trọng, còn lái xe sang nữa chứ!
Đúng là một trời một vực!
“Cậu còn nói được sao, nhìn xem ai đang ăn mặt khiêu khích như thế chứ?”
“Cái này gọi là thời trang không ngàng giới tính, biết không hả?”
Lê Tư Thanh chỉnh lại đầu tóc, bộ dạng hoàn toàn khác hẳn thường ngày.
Ở nhà cậu chính là hình mẫu cậu em nhà bênh, nhưng khi ra đường chính là thành phần tinh anh giàu có trong xã hội. Không chỉ phong cách khác biệt, mà thái độ và hành xử cũng phải khác!
“Cái tên Trần Thừa này! Tiểu Hồng của cậu cũng không trốn đi đâu, chạy nhanh như thế làm gì? Muốn vào đồn ngồi à?”
Chuối Ca Ca – Trần Thừa hôm nay tâm trạng rất tốt, đối với trách móc của Lê Tư Thanh không để vào tai, nhưng cũng hạ tốc độ. Ngày đặt biệt như thế này mà bị cảnh sát bắt tốc độ thì phiền lắm.
Chờ đến sân bay, hai người bước xuống xe. Lê Tư Thanh tự tin đi phía trước. Bộ dạng này thu hút không ít ánh nhìn, có e ngại, có tò mò, có tán thưởng. Cậu hoàn toàn không để vào mắt, cứ thoải mái bước chân. Trần Thừa mặc tây trang đi phía sau nhìn cậu tự tin như vậy, không khỏi cảm thấy người này qua bao năm vẫn cứng cỏi bản lĩnh, đáng khâm phục.
Tuy Trần Thừa không phải người đồng tính, nhưng cũng hiểu được cuộc sống của bọn họ ở đất nước này có bao nhiêu khó khăn. Nhiều người vẫn không thể bộc lộ màu sắc của bản thân, luôn che giấu dưới lớp vỏ bọc thường ngày, tránh đi ánh nhìn cùng lời đàm tiếu của người khác.
Riêng Lê Tư Thanh, cậu ta không chỉ can đảm thể hiện bản thân, mà còn rất tự hào vào chính mình. Mỗi lần đi phía sau cậu ta, lại có cảm giác hết thảy khó khăn trong cuộc sống sẽ bị gót chân kia giẫm nát xuống đất.
Hai người đứng ở khu vực chờ, một lát sau đã thấy được hai thân ảnh quen thuộc. Lê Tư Thanh vươn tay vẫy vẫy, gọi:
“Tiểu Hồng, Bột Lọc!”
Ở phía xa xa, hai cô nàng đang kéo vali, vừa nhìn thấy Lê Tư Thanh liền hô lớn rồi vội vã chạy về phía cậu.
“A A A! Mỹ nhân!”
“Anh ruột! Bọn em tới rồi đây!”
Chờ hai đứa chạy đến trước mặt, Lê Tư Thanh mỉm cười xoa đầu cả hai.
“Thế nào? Ngồi máy bay thoải mái chứ?”
“Ghế thường thì làm sao mà thoải mái được! Đau lưng chết rồi!”
“Anh đã bảo là mua vé thương gia mà ngồi rồi.”
“Nhà giàu thật là đáng ghét!”
Lê Tư Thanh quay sang Trần Thừa, muốn giới thiệu một chút.
“Đây là Trần Thừa, chính là Chuối Ca Ca trong game đấy.”
Một trong hai cô gái cứ như thế bị sặc, xoay người ho khù khụ. Nhỏ còn lại híp mắt nhìn Lê Tư Thanh, nói nhỏ:
“Mỹ nhân hay lắm! Lại ám toán tiểu Hồng như vậy!”
Chờ hai đứa này ổn định lại, Lê Tư Thanh mới giới thiệu tiếp. Cậu chỉ vào con bé mặc áo trắng quần jean, bộ dạng loi choi mà giới thiệu với Trần Thừa:
“Đây là Bột Lọc Nhỏ, tên Bạch Tư Vũ.”
Nói rồi lại chỉ sang đứa mặc váy màu hồng, nhìn xinh đẹp dịu dàng ngày bên cnahj:
“Tiểu Hồng, Vương Nhã Tình.”
Trần Thừa đứng một bên cười tươi rói, sau khi giới thiệu bản thân, bắt tay một chút liền chủ động giúp hai người bọn họ cầm vali đi trước, để Lê Tư Thanh lại nói chuyện riêng với bọn họ.
“Mỹ nhân này! Sao lại không nói trước mà đã dẫn người ra như thế chứ!”
Vương Nhã Tình kéo tay cậu lắc lắc, cảm thấy mình vừa gặp Chuối Ca Ca đã ho sặc sụa như vậy rất là mất mặt, liền đổ cho Lê Tư Thanh hết! Lê Tư Thanh cười ha ha vươn tay gõ trán cô nàng.
“Cậu ta tự muốn tới đón hai đứa đấy, liên quan gì tới anh đâu.”
“Xì, gì mà muốn đón hai đứa! Rõ ràng là muốn tới đón tiểu Hồng!”
Lê Tư Thanh và Bạch Tư Vũ phối hợp trêu Nhã Tình, khiến con bé mặt đỏ như gấc. Một hồi sau mới dừng lại, để nó ổn định tâm lý một chút, chập nữa gặp lại Trần Thừa cũng không nên lần nữa mất mặt như vậy.
“Con Đen đâu rồi? Hôm nay không đi với anh sao?”
“Nó đợi sẵn ở nhà rồi, chính nó bảo anh giữ bí mật đấy nhé!”
“Con nhỏ này chập nữa biết tay em!”
Cả đám cười hi hi ha ha bước lên xe Trần Thừa, điểm khởi hành đầu tiên – dinh thự ngoại ô Lê gia!
Lê Tư Thanh đứng trước gương, vốc một vốc nước rửa mặt, để lạnh lẽo xua đi sự xấu hổ của mình. Gương mặt đỏ au nháy mắt đã hồi phục nguyên trạng.
Vừa rồi quá là bất cẩn, không những xấu hổ mà còn sợ sẽ bị Cố Bằng hiểu lầm. Hiểu lầm gì cơ? Thì là hiểu lầm Lê Tư Thanh cậu đang có ý câu dẫn anh ta!
Đây cũng chính là một trong những vấn đề mà người đồng tính nam thường xuyên gặp phải. Các anh trai thẳng thường xuyên ngộ nhận rằng gay bọn họ có tình cảm với mình. Rất nhiều vụ việc đáng tiếc đã xảy ra chỉ vì những hiểu lầm như vậy.
Lê Tư Thanh đã từng thề với bản thân, với trời đất, cậu sẽ không bao giờ tiếp xúc thân mật với bất kì gã trai thẳng nào hết! Không tiếp xúc, không nẩy sinh tình cảm, không tổn thương!
Hiện tại cũng giống như vậy, Lê Tư Thanh nháy mắt đã bọc lên lớp bảo hộ tinh thần. Cố Bằng tuy là một người tốt, nhưng điều đó không có nghĩa Lê Tư Thanh sẽ lơ là cảnh giác. Cậu hiểu rất rõ kết cục của việc nảy sinh tình cảm với trai thẳng sẽ như thế nào.
Rửa mặt xong, Lê Tư Thanh túm tóc lên, tùy tiện kẹp thành một bó sau đầu. Cổ tay vươn lên phản chiếu trong mặt gương một vết sẹo cắt ngang, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.
Ngoài cửa có tiếng chuông cửa, điện thoại của Lê Tư Thanh cũng vang lên. Vừa nãy đặt đồ ăn bằng điện thoại của mình, đương nhiên họ sẽ giao cho cậu chứ không giao đến cho Cố Bằng.
Lê Tư Thanh cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, vội bước ra nhận đồ ăn, rồi lại phải đến trước phòng Cố Bằng.
Như có tâm linh tương thông hay sao, Lê Tư Thanh còn chưa kịp làm gì, Cố Bằng đã mở cửa, người thay bộ đồ mới, tóc còn hơi ươn ướt. Thấy được Lê Tư Thanh cầm mấy bọc đồ ăn trong tay, liền vội mời cậu vào nhà.
“Lần sau anh tự đặt đồ ăn nhé. Lát nữa ăn xong đừng có quên trả tiền cho tôi đấy.”
Cố Bằng vội nhận đồ ăn, nhanh chóng dọn bàn bày ra. Bọn họ đặt khá là nhiều thứ, không chỉ có cơm chiên, súp nấm, mà còn có chân gà sốt cay, bánh bao cùng với dưa muối. Đồ ăn vừa được dọn lên đã nghe mùi thơm nức, Cố Bằng ngay lập tức quên đi lúng túng ban nãy, trên mặt chỉ còn treo một nụ cười hớn hở.
Lê Tư Thanh đỡ trán, nhận lấy chén đũa của mình.
Hai người nhanh chóng nhập cuộc, Lê Tư Thanh không có thói quen trò chuyện khi ăn, Cố Bằng lại ăn quá tập trung, tức thì bàn ăn trở nên yên lặng.
Cố Bằng ăn được một chút cơm chiên, liền sâu kín nói Lê Tư Thanh:
“Cơm chiên này thua xa cậu làm…” Vừa nói anh lại thử một ngụm súp nấm, rồi rút ra kết luận cuối cùng. “Súp cũng ngon, nhưng cậu nấu ngon hơn.”
“Sao lại thế được, mấy chỗ này đều là nhà hàng nổi tiếng, làm sao có thể không ngon!”
Lê Tư Thanh nhướn mày, cảm thấy cơm chiên không tệ, hạt cơm to tròn, phủ màu vàng của trứng, lại còn nêm nếm rất vừa ăn. Súp nấm lại thơm lừng, là món nổi tiếng của nhà hàng nọ, tay nghề của sư phụ nhà hàng nói thế nào cũng phải vượt trội hơn cậu rồi!
Cố Bằng lắc đầu, tỏ vẻ bản thân mình cũng không biết lí do. Chỉ là anh thấy cậu hàng xóm nấu ngon hơn mà thôi.
“Chắc hôm đó anh quá đói, nên ăn vào cái gì cũng thấy ngon hơn. Chứ nếu bình thường anh chắc chắn sẽ không thấy ngon như vậy. Tôi chỉ là dân không chuyên, làm sao có thể nấu ngon hơn mấy vị sư phụ nhà hàng…”
Một câu như vậy Cố Bằng không phục, liên tục lắc đầu phủ nhận. Lê Tư Thanh không biết nên thấy tự hào vì được khen hay phải thấy xấu hổ vì được tâng bốc quá đà nữa.
Cậu lắc đầu, chuyển qua ăn chân gà cay. Loay hoay một hồi ăn xong một miếng thì Cố Bằng đã ăn đến chén cơm thứ hai, bánh bao đặt hai cái cũng vơi đi phân nửa. Nồi súp sao? Gần thấy đáy rồi!
Thế mà bảo không ngon!
Khẩu phần của Lê Tư Thanh nhỏ, ăn nửa chén cơm, một chút súp đã thấy muốn no bụng. Ngược lại Cố Bằng vẫn còn đang mải mê ăn uống. Cậu nhìn cái bánh bao phần của mình, có chút ăn không tiêu.
“Bánh bao này thật ngon, vỏ mỏng nhân nhiều, khác hẳn với mấy thứ bánh bao bán trong cửa hàng tiện lợi.”
“Vì vậy mới đắt hơn hẳn, nghe nói mỗi ngày cửa hàng này chỉ bán ra một nghìn cái, mua trễ là không còn.” Lê Tư Thanh lắc đầu. “Anh thấy ngon thì ăn đi, tôi no rồi.”
“Sao thế? Cậu gầy như vậy còn giảm cân sao?”
“Không phải giảm cân, mà tôi vốn ăn không nhiều.”
Chờ đến khi thức ăn được dọn sạch, Cố Bằng cũng đã tương đối no. Anh ngả người ra ghế thở một hơi, bộ dạng thỏa mãn như vậy làm Lê Tư Thanh không nhịn được khẽ bật cười.
Ăn no ngủ kỹ, cuộc sống thật là đơn giản hạnh phúc.
Cố Bằng nhìn Lê Tư Thanh cười, lại bắt đầu ngẩn người, sau một hồi suy nghĩ kỹ càng mới ngồi thẳng lại, hỏi:
“Ngày mai cậu có bận gì không? Gần cơ quan tôi có một hàng mì thịt bò rất ngon…”
Còn chưa nói hết câu, Lê Tư Thanh đã lắc đầu từ chối.
“Tiếc quá, ngày mai tôi bận rồi.” Nhưng dù không bận tôi cũng sẽ không đi chung với anh.
Câu thứ hai Lê Tư Thanh không nói ra, chỉ giữ lại trong lòng.
Ngày mai cậu thật sự không có thời gian, đầu tiên phải ra sân bay đón bọn Tiểu Hồng, rồi lại phải sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho bọn nó. Đến chiều tối lại phải dẫn người đi ăn. Mà mấy đứa này không ở một mà đến ba bốn ngày, khoảng thời gian trước mắt xem như không rảnh được.
Lại nhắc tới ngày mai, không chỉ hẹn với mấy đứa nhóc kia, mà còn có hẹn với Chuối Ca. Cái tên Chuối này thế mà thật sự theo đuổi Hồng Hoa, nga cả việc đưa đón cũng giành vào thân mình. Cho nên hôm sau anh ta tự lái xe đến đoán cậu truóc, rồi mới chạy ra sân bay đón hai đứa kia sau.
“Vậy để dịp khác cùng đi vậy.”
“Ăn xong rồi, anh tự rửa chén lau dọn nha!”
Lê Tư Thanh nháy mắt, nhà ai người đó dọn! Cậu vui vẻ đứng lên, muốn chuồn về phòng mình. Chỉ là bị Cố Bằng kéo lại, đưa cho một hộp nhỏ.
“Gì đây?”
“Kẹo gừng mật ong.” Cố Bằng gãi đầu. “Bà nội tôi làm gửi cho, nhưng tôi không thích ăn ngọt…”
Nhận được ánh nhìn nghi hoặc của cậu hàng xóm, Cố Bằng không khỏi xấu hổ, liên tục xoa xoa cổ. Lê Tư Thanh thở một hơi, lấy ra một chiếc kẹo, gỡ bọc ăn thử. Kẹo gừng nồng ấm cay cay, lại có vị ngọt của mật ong.
“Ngon lắm, cảm ơn anh.”
“Không có gì. Hàng xóm nên chiếu cố lẫn nhau mà.”
Lê Tư Thanh ngẩng mặt liếc nhìn Cố Bằng, lông mi thật dài chớp chớp. Anh cảnh sát thế mà cảm thấy tim hẫng một nhịp!
May mắn thay Lê Tư Thanh đã xoay người chạy về nhà mình, để lại Cố Bằng còn đang xoa ngực.
Nguy hiểm thật chứ!
*
Ngày hôm sau, Cố Bằng vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy Lê Tư Thanh đang đóng cửa lại. Anh chào cậu một tiếng, chỉ là người vừa quay lại Cố Bằng đã nhìn đến tròn mắt.
Lê Tư Thanh ngày hôm nay mặt một bộ vest hợp người màu đen, tóc được buộc lại thành một đuôi ngựa thấp. Thân trên mặc áo vest, cài nút ở giữa, lộ ra mảng giữa ngực và chiếc rốn đính đá lấp lánh. Trên cần cổ thon dài đeo một chiếc vòng choker đơn giản màu đỏ đen. Dưới chân đeo một đôi cao gót đen, gót phía sau nhọn hoắc cao kều, để lộ phần đế giày đỏ rực như lửa.
“Cố Bằng? Sao thế?”
Cố Bằng lấy lại tinh thần, cùng Lê Tư Thanh bước vào thang máy. Anh lúc này còn mặt cảnh phục, so với Lê Tư Thanh đứng một bên thì đúng là một trời một vực.
“Cậu hôm nay… nhìn rất đẹp.”
Lê Tư Thanh mỉm cười, đôi mắt bị kính mát che lại, Cố Bằng nhìn không ra cậu đang nghĩ gì.
“Hôm nay cậu đi đâu mà diện đồ như vậy? Đi làm sao?”
“Không, tôi có hẹn với vài người bạn. Lâu ngày mới ra đường, vẫn là nên ăn diện một chút.”
Một đường thang máy Lê Tư Thanh không nói gì nữa, vừa xuống đến tầng trệt liền chào một tiếng rồi chạy ngay. Cố Bằng nhìn bóng người thon gầy phía trước, cảm thấy ăn mặt như thế này thật là… lộ liễu! Gợi cảm như thế đi ra đường có thể nào gặp phải yêu râu xanh không?
Anh tự vỗ mình hai cái, để bản thân tỉnh táo lại rồi xuống tầng hầm lấy xe. Vừa lên trên mặt đất đã thấy Lê Tư Thanh đang đứng đằng xa xa.
Cố Bằng định đến hỏi Lê Tư Thanh có muốn đi nhờ không, thì một chiếc Lamborghini mui trần chạy tới trước mặt cậu. Một gã thanh niên đeo kính bước ra, hai người thân mật ôm lấy nhau. Một hồi sau thanh niên kia mở cửa xe, làm động tác mời Lê Tư Thanh bước vào.
Nhìn hai người kia rời đi, Cố Bằng không khỏi cảm thấy bực mình.
Còn vì sao bực mình, anh còn chưa nhận ra đâu!
Về phần Lê Tư Thanh, sau khi lên xe người ta liền quay sang trách cứ:
“Về nước rồi cậu bớt cái kiểu ôm chào hỏi đó đi. Rất dễ gây hiểu lầm. Còn nữa, chốc lát gặp Tiểu Hồng cũng đừng có như vậy, kẻo dọa người chạy mất đấy! Em nó rất là ngại ngùng biết không hả?”
Thanh niên kia cười hì hì, tiếp tục lái xe.
Đúng vậy, người này là Chuối Ca Ca.
Chuối Ca Ca trong game là một anh trai long thương cuồng tráng vững chãi như núi, tính tình kiệm lời hơi thô lỗ. Thế mà ngoài đời lại là một gã cao gầy đeo mắt kính nhìn thật thư sinh, ăn mặt cũng rất lịch sự trang trọng, còn lái xe sang nữa chứ!
Đúng là một trời một vực!
“Cậu còn nói được sao, nhìn xem ai đang ăn mặt khiêu khích như thế chứ?”
“Cái này gọi là thời trang không ngàng giới tính, biết không hả?”
Lê Tư Thanh chỉnh lại đầu tóc, bộ dạng hoàn toàn khác hẳn thường ngày.
Ở nhà cậu chính là hình mẫu cậu em nhà bênh, nhưng khi ra đường chính là thành phần tinh anh giàu có trong xã hội. Không chỉ phong cách khác biệt, mà thái độ và hành xử cũng phải khác!
“Cái tên Trần Thừa này! Tiểu Hồng của cậu cũng không trốn đi đâu, chạy nhanh như thế làm gì? Muốn vào đồn ngồi à?”
Chuối Ca Ca – Trần Thừa hôm nay tâm trạng rất tốt, đối với trách móc của Lê Tư Thanh không để vào tai, nhưng cũng hạ tốc độ. Ngày đặt biệt như thế này mà bị cảnh sát bắt tốc độ thì phiền lắm.
Chờ đến sân bay, hai người bước xuống xe. Lê Tư Thanh tự tin đi phía trước. Bộ dạng này thu hút không ít ánh nhìn, có e ngại, có tò mò, có tán thưởng. Cậu hoàn toàn không để vào mắt, cứ thoải mái bước chân. Trần Thừa mặc tây trang đi phía sau nhìn cậu tự tin như vậy, không khỏi cảm thấy người này qua bao năm vẫn cứng cỏi bản lĩnh, đáng khâm phục.
Tuy Trần Thừa không phải người đồng tính, nhưng cũng hiểu được cuộc sống của bọn họ ở đất nước này có bao nhiêu khó khăn. Nhiều người vẫn không thể bộc lộ màu sắc của bản thân, luôn che giấu dưới lớp vỏ bọc thường ngày, tránh đi ánh nhìn cùng lời đàm tiếu của người khác.
Riêng Lê Tư Thanh, cậu ta không chỉ can đảm thể hiện bản thân, mà còn rất tự hào vào chính mình. Mỗi lần đi phía sau cậu ta, lại có cảm giác hết thảy khó khăn trong cuộc sống sẽ bị gót chân kia giẫm nát xuống đất.
Hai người đứng ở khu vực chờ, một lát sau đã thấy được hai thân ảnh quen thuộc. Lê Tư Thanh vươn tay vẫy vẫy, gọi:
“Tiểu Hồng, Bột Lọc!”
Ở phía xa xa, hai cô nàng đang kéo vali, vừa nhìn thấy Lê Tư Thanh liền hô lớn rồi vội vã chạy về phía cậu.
“A A A! Mỹ nhân!”
“Anh ruột! Bọn em tới rồi đây!”
Chờ hai đứa chạy đến trước mặt, Lê Tư Thanh mỉm cười xoa đầu cả hai.
“Thế nào? Ngồi máy bay thoải mái chứ?”
“Ghế thường thì làm sao mà thoải mái được! Đau lưng chết rồi!”
“Anh đã bảo là mua vé thương gia mà ngồi rồi.”
“Nhà giàu thật là đáng ghét!”
Lê Tư Thanh quay sang Trần Thừa, muốn giới thiệu một chút.
“Đây là Trần Thừa, chính là Chuối Ca Ca trong game đấy.”
Một trong hai cô gái cứ như thế bị sặc, xoay người ho khù khụ. Nhỏ còn lại híp mắt nhìn Lê Tư Thanh, nói nhỏ:
“Mỹ nhân hay lắm! Lại ám toán tiểu Hồng như vậy!”
Chờ hai đứa này ổn định lại, Lê Tư Thanh mới giới thiệu tiếp. Cậu chỉ vào con bé mặc áo trắng quần jean, bộ dạng loi choi mà giới thiệu với Trần Thừa:
“Đây là Bột Lọc Nhỏ, tên Bạch Tư Vũ.”
Nói rồi lại chỉ sang đứa mặc váy màu hồng, nhìn xinh đẹp dịu dàng ngày bên cnahj:
“Tiểu Hồng, Vương Nhã Tình.”
Trần Thừa đứng một bên cười tươi rói, sau khi giới thiệu bản thân, bắt tay một chút liền chủ động giúp hai người bọn họ cầm vali đi trước, để Lê Tư Thanh lại nói chuyện riêng với bọn họ.
“Mỹ nhân này! Sao lại không nói trước mà đã dẫn người ra như thế chứ!”
Vương Nhã Tình kéo tay cậu lắc lắc, cảm thấy mình vừa gặp Chuối Ca Ca đã ho sặc sụa như vậy rất là mất mặt, liền đổ cho Lê Tư Thanh hết! Lê Tư Thanh cười ha ha vươn tay gõ trán cô nàng.
“Cậu ta tự muốn tới đón hai đứa đấy, liên quan gì tới anh đâu.”
“Xì, gì mà muốn đón hai đứa! Rõ ràng là muốn tới đón tiểu Hồng!”
Lê Tư Thanh và Bạch Tư Vũ phối hợp trêu Nhã Tình, khiến con bé mặt đỏ như gấc. Một hồi sau mới dừng lại, để nó ổn định tâm lý một chút, chập nữa gặp lại Trần Thừa cũng không nên lần nữa mất mặt như vậy.
“Con Đen đâu rồi? Hôm nay không đi với anh sao?”
“Nó đợi sẵn ở nhà rồi, chính nó bảo anh giữ bí mật đấy nhé!”
“Con nhỏ này chập nữa biết tay em!”
Cả đám cười hi hi ha ha bước lên xe Trần Thừa, điểm khởi hành đầu tiên – dinh thự ngoại ô Lê gia!
Bình luận truyện