Ký Sự Về Đội Trưởng Cố Và Lê Mỹ Nhân
Chương 12: Lần thứ hai
Mì thịt bò ăn vô cùng ngon, Lê Tư Thanh suy nghĩ tương đối đơn giản, muộn phiền gì đấy rất nhanh đã bay mất. Lại nói, dù sao cậu và Cố Bằng cũng chỉ là hàng xóm, dù có bị bắt gặp đi cùng bạn bè thì sao chứ?
Không nghĩ tới thì sẽ không phiền lòng, nhóm người bọn họ ăn uống no bụng rồi mới bắt đầu bàn xem nên đi đâu tiếp theo.
“Đến S thị thì đương nhiên phải đi khu phố cổ rồi!” Hắc Lưu Ly nháy mắt với hai cô nàng trong nhóm, nhận được hưởng ứng nhiệt liệt. “Nghe đâu mấy ngày nay treo đèn lồng rất đẹp, buổi tối rực rỡ phải biết…”
Nghe thấy mấy đứa con gái nhắc đến khu phố cổ, Lê Tư Thanh lại phải day day trán.
Tin được không? Giữa lòng thành thị hiện đại như thành phố S, lại có một khu phố cổ, hơn nữa lại rất rộng!
Khu phố cổ này là trọng điểm du lịch của thành phố, ở bên trong cái gì cũng có.
Muốn ăn uống sao? Món gì cũng có!
Muốn shopping sao? Gần trăm cửa hàng đủ thể loại đang chờ đợi!
Muốn vui chơi? Bên trong phố cổ còn có đủ thứ hình thức giải trí, từ mấy hoạt động tao nhã như viết thư pháp, nặn đồ gốm,… cho đến mấy trò chơi hiện đại, nhảy nhót bắn súng gì đó.
Tóm lại, có rất nhiều thứ để khám phá trong khu phố này.
Chính vì quá nhiều, quá rộng, nên Lê Tư Thanh lười đi. Trời mùa hè nóng muốn chết, hiện tại lại đang giữa trưa, mặt trời còn đang trên đỉnh đầu! Dạo phố là muốn cháy nắng sao!
Hơn nữa bên trong phố cổ không cho phép xe cộ lưu thông, muốn di chuyển chỉ có thể cuốc bộ. Lê Tư Thanh nhìn xuống đôi cao gót dưới chân mình, đầu óc đã sớm quay cuồng.
Lê Tư Thanh cứ như thế bị kéo vào trong xe, Trần Thừa nhanh chóng đưa bọn họ tới nơi. Cho tới lúc bị kéo đến cửa hàng thứ năm, Lê Tư Thanh vẫn là trưng bộ dạng cam chịu lên mặt. Hai đứa này lâu lắm mới qua đây chơi, sao có thể từ chối được chứ.
Hơn nữa chỉ là mấy tiểu cô nương, chắc sẽ sớm mệt thôi… nhỉ?
Thực tế cho thấy, Lê Tư Thanh đã đánh giá quá thấp sức bền của phụ nữ, nhất là sức bền của phụ nữ khi đi mua sắm rồi. Hơn hai tiếng sau, ba con nhóc vẫn cứ hùng hùng hổ hổ dạo quanh tất cả các cửa hàng mà bọn nó nhìn thấy, trong tay đã cầm không ít túi đồ. Trần Thừa đi phía sau bọn này, cầm giúp năm sáu cái túi cũng đã đổ mồ hôi hột.
“Không được rồi. Anh không đi nổi nữa.”
Lê Tư Thanh trực tiếp ngồi xuống băng ghế đá ven đường, có chết cũng không muốn đứng dậy đi tiếp!
“Ha ha ha! Mỹ nhân đúng là cái đồ gà giò! Mới đi như vậy mà đã mệt rồi sao!”
Đối với khiêu khích của mấy đứa này, Lê Tư Thanh làm như không nghe, liên tục phất tay đuổi người đi:
“Ừ ừ, tôi là gà giò. Các anh chị đi đâu thì đi, khi nào xong gọi điện cho tôi là được!”
Thấy bang chủ nhà mình đã mệt đến như vậy, mấy đứa Hồng Hoa cũng không ép cậu đi chung, vội dặn dò một chút, hẹn chốc nữa gặp lại, rồi kéo nhau tiếp tục hành trình của mình.
Trần Thừa cũng rất muốn học theo Lê Tư Thanh, ngồi xuống chờ bọn họ. Thế nhưng anh ta còn đang bận lấy le với Hồng Hoa, làm thế nào sẽ cam chịu làm gà giò giống như Lê Tư Thanh chứ?
Lê Tư Thanh nhìn tên bạn nối khố run rẩy đi theo phía sau ba đứa con gái, không ngừng cười nhạo cái tên này thật là… Ghét nhất mấy đứa yêu nhau!
Buổi trưa ánh nắng chói chang, ngồi dưới tán cây cũng chỉ bớt được một phần. Lê Tư Thanh thở dài nhìn xuống chân mình, hiện tại nếu ở nhà, thì cậu đã nằm trên giường nệm êm ái của mình, bật máy lạnh riu riu ngủ một hơi đến chiều tối. Ăn uống nhẹ nhàng một chút lại lên mạng dạo chơi, thật là tốt biết bao nhiêu…
Đương lúc Lê Tư Thanh cảm thấy mình sắp rát cả da vì nắng rồi, thì bên tai lại vang lên giọng nói quen thuộc:
“Tư Thanh?”
Lê Tư Thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Bằng đang đạp xe về phía mình, bộ dạng đẹp trai không đỡ nổi. Cậu nghiêng đầu, tự hỏi có phải mình nhiễm nắng nên choáng váng, nhìn thấy ảo ảnh rồi không?
Cho đến khi Cố Bằng bước đến trước mặt cậu, Lê Tư Thanh mới xác định người này là thật.
“Sao vậy? Nhìn cậu không được khỏe? Bị bệnh sao?”
“Không bệnh. Vừa cùng mấy đứa kia đi mua sắm, đau chân nên ngồi nghỉ một chút…”
Giọng Lê Tư Thanh có chút buồn bực, nói xong lại dẫu môi lên, nom tội nghiệp quá chừng.
Cố Bằng nhìn người một chút, xác định cậu hàng xóm sức khỏe không quá tốt, mới đi có nhiêu đó đã như sắp chết rồi. Lại liếc xuống chân nhỏ đang đi giày cao gót, không nhịn được vặn hỏi một câu:
“Vậy mà cậu còn đi thứ giày này sao? Tự tìm chết chứ trách ai?”
Lê Tư Thanh đung đưa chân, không cảm thấy gu ăn diện của mình có vấn đề gì cả.
“Anh nói sao chứ? Tôi ăn mặc sang trọng phong cách như thế này, làm thế nào có thể đi mấy đôi giày thể thao hay dép lê được? Thời trang là phải bất chấp tất cả, quan trọng nhất là phải thể hiện được phong cách cùng khí chất của bản thân…”
Cố Bằng dở khóc dở cười nhìn Lê Tư Thanh lải nhải không ngớt về thời trang, mới đây mà đã nói đến xu hướng màu sắc trong năm rồi.
Bình thường Cố Bằng không thích nghe người khác nói lời dông dài, nhưng đối với Lê Tư Thanh, lại không nhịn được cảm thấy cậu ta thật đáng yêu. Có gương mặt đẹp là một chuyện, mỗi hành động nhấc tay nhấc chân của cậu hàng xóm càng thu htú ánh nhìn đến kì lạ.
Nói một hồi, Lê Tư Thanh đã cảm thấy khô cả cổ, liếc qua còn thấy Cố Bằng đang mãi nhìn mặt mình.
“Không nói nữa sao?”
“.., Khát nước.”
Cố Bằng lắc đầu, dựng xe đạp của mình tới, vỗ vỗ yên sau:
“Lên đi, đưa cậu đi uống nước.”
Lê Tư Thanh khẽ cắn môi, muốn từ chối lại không thể. Ngồi đây thêm một chập nữa, cậu thực sự sẽ vào viện luôn đấy!
Vì vậy cậu chầm chậm leo lên yên sau xe đạp, khẽ nắm lấy hai góc áo của Cố Bằng.
Thời tiết thoạt nhìn nóng như vậy, nhưng khi ngồi trên xe đạp, chạy băng băng một hồi gió thổi vào mặt, Lê Tư Thanh thầm nghĩ, kì thật cũng không tệ lắm.
“Đúng rồi? Làm sao anh lại đến chỗ này? Không ở cơ quan làm việc sao?”
“Vừa lúc chạy ngang qua thôi, còn không phải đã cứu được cậu sao? Đó cũng là trách nhiệm của cảnh sát đúng không?”
“Thật là, cái gì cũng nói được.”
Lê Tư Thanh ngồi phía sau, mạnh dạn vươn ngón tay chọc chọc lưng Cố Bằng, đổi lại giọng cười trầm thấp của anh.
Chờ một lát sau, xe đạp đã chạy xuyên khu phố cổ, khi dừng lại thì trước mặt đã xuất hiện một quán café xinh xắn.
Được Cố Bằng hộ tống vào bên trong, Lê Tư Thanh được hơi máy lạnh làm cho sống lại, tươi tỉnh hơn nhiều.
“Cậu muốn uống gì?”
“Nước cam, tôi không uống được café.”
Cố Bằng gật đầu, vội chạy đến quầy hỏi thăm một chút. Quán khá vắng, không bao lâu sau Cố Bằng đã trở về, cầm trên tay hai ly đồ uống. Lê Tư Thanh nhận phần của mình, nhẹ nhàng cất tiếng cảm ơn.
“Cảm ơn anh đã cứu tôi. Nhưng mà anh không vội về cơ quan sao?”
“Mấy ngày nay tương đối rảnh rỗi, không vội.”
“Thật là vô trách nhiệm! Phải trừ lương mới được!”
Lê Tư Thanh hút nước cam của mình, đừng nhìn bề ngoài sắc sảo xinh đẹp như vậy, kì thực khi ăn uống lại có vẻ thiên chân vô tà. Cố Bằng quan sát một chút, thấy được một vết bẩn nhạt màu trên má của cậu. Anh như gặp phải ma chướng, vươn tay lên sờ má Lê Tư Thanh, ngón cái khẽ lau vết bẩn.
Bị ngón tay thô ráp chạm vào mặt, Lê Tư Thanh hơi giật mình, sau đó ngẩn người nhìn Cố Bằng.
Chờ lúc tay người ta rời đi, Lê Tư Thanh vội xoay mặt qua một bên, lỗ tai đã hồng hồng.
Biết được mình vừa có hành động quá phận, Cố Bằng vội bắt chuyện, muốn chuyển đề tài xua đi xấu hổ. Lê Tư Thanh vẫn là rất chuyên nghiệp, rất nhanh đã hồi phục bộ dáng thanh lãnh của mình, ngồi thẳng lưng câu có câu không tán gẫu với Cố Bằng.
“Cậu nói xem chúng ta có duyên như vậy, trong một ngày đã tình cờ gặp nhau đến hai lần!”
Lê Tư Thanh híp mắt, càng ngày càng cảm thấy hàng xóm đang trở nên kì lạ.
“Sao nào? Bộ anh muốn được thưởng hả?”
“Nếu trong ngày hôm nay chúng ta gặp nhau lần thứ ba, thì cậu phải đãi tôi đi ăn. Có được không?”
Bĩu môi một cái, Lê Tư Thanh thầm nghĩ, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy mãi được! Liền gật đầu đồng ý.
Ngồi thêm một hồi, di động của Lê Tư Thanh vang lên. Mấy đứa kia đã mua sắm tương đối rồi, hiện tại đã đói bụng, muốn ăn nhẹ một chút! Muốn ăn thịt nướng!
Lê Tư Thanh nhìn đồng hề, thế mà bản thân đã ngồi cùng Cố Bằng lâu như vậy, hiện tại trời đã xế chiều, quả thực đã nên ăn uống gì đó. Cậu báo địa chỉ của mình, bảo bọn nó vác xác qua.
Cố Bằng cũng đến lúc đứng dậy, anh phải về cơ quan một chút, thu dọn vài thứ rồi tan tầm luôn. Hai người chào nhau, Lê Tư Thanh thông qua cửa sổ, nhìn bóng Cố Bằng khuất xa.
Trùng hợp gặp nhau lần thứ ba? Trên đời không có chuyện tốt đến như vậy đâu.
Không nghĩ tới thì sẽ không phiền lòng, nhóm người bọn họ ăn uống no bụng rồi mới bắt đầu bàn xem nên đi đâu tiếp theo.
“Đến S thị thì đương nhiên phải đi khu phố cổ rồi!” Hắc Lưu Ly nháy mắt với hai cô nàng trong nhóm, nhận được hưởng ứng nhiệt liệt. “Nghe đâu mấy ngày nay treo đèn lồng rất đẹp, buổi tối rực rỡ phải biết…”
Nghe thấy mấy đứa con gái nhắc đến khu phố cổ, Lê Tư Thanh lại phải day day trán.
Tin được không? Giữa lòng thành thị hiện đại như thành phố S, lại có một khu phố cổ, hơn nữa lại rất rộng!
Khu phố cổ này là trọng điểm du lịch của thành phố, ở bên trong cái gì cũng có.
Muốn ăn uống sao? Món gì cũng có!
Muốn shopping sao? Gần trăm cửa hàng đủ thể loại đang chờ đợi!
Muốn vui chơi? Bên trong phố cổ còn có đủ thứ hình thức giải trí, từ mấy hoạt động tao nhã như viết thư pháp, nặn đồ gốm,… cho đến mấy trò chơi hiện đại, nhảy nhót bắn súng gì đó.
Tóm lại, có rất nhiều thứ để khám phá trong khu phố này.
Chính vì quá nhiều, quá rộng, nên Lê Tư Thanh lười đi. Trời mùa hè nóng muốn chết, hiện tại lại đang giữa trưa, mặt trời còn đang trên đỉnh đầu! Dạo phố là muốn cháy nắng sao!
Hơn nữa bên trong phố cổ không cho phép xe cộ lưu thông, muốn di chuyển chỉ có thể cuốc bộ. Lê Tư Thanh nhìn xuống đôi cao gót dưới chân mình, đầu óc đã sớm quay cuồng.
Lê Tư Thanh cứ như thế bị kéo vào trong xe, Trần Thừa nhanh chóng đưa bọn họ tới nơi. Cho tới lúc bị kéo đến cửa hàng thứ năm, Lê Tư Thanh vẫn là trưng bộ dạng cam chịu lên mặt. Hai đứa này lâu lắm mới qua đây chơi, sao có thể từ chối được chứ.
Hơn nữa chỉ là mấy tiểu cô nương, chắc sẽ sớm mệt thôi… nhỉ?
Thực tế cho thấy, Lê Tư Thanh đã đánh giá quá thấp sức bền của phụ nữ, nhất là sức bền của phụ nữ khi đi mua sắm rồi. Hơn hai tiếng sau, ba con nhóc vẫn cứ hùng hùng hổ hổ dạo quanh tất cả các cửa hàng mà bọn nó nhìn thấy, trong tay đã cầm không ít túi đồ. Trần Thừa đi phía sau bọn này, cầm giúp năm sáu cái túi cũng đã đổ mồ hôi hột.
“Không được rồi. Anh không đi nổi nữa.”
Lê Tư Thanh trực tiếp ngồi xuống băng ghế đá ven đường, có chết cũng không muốn đứng dậy đi tiếp!
“Ha ha ha! Mỹ nhân đúng là cái đồ gà giò! Mới đi như vậy mà đã mệt rồi sao!”
Đối với khiêu khích của mấy đứa này, Lê Tư Thanh làm như không nghe, liên tục phất tay đuổi người đi:
“Ừ ừ, tôi là gà giò. Các anh chị đi đâu thì đi, khi nào xong gọi điện cho tôi là được!”
Thấy bang chủ nhà mình đã mệt đến như vậy, mấy đứa Hồng Hoa cũng không ép cậu đi chung, vội dặn dò một chút, hẹn chốc nữa gặp lại, rồi kéo nhau tiếp tục hành trình của mình.
Trần Thừa cũng rất muốn học theo Lê Tư Thanh, ngồi xuống chờ bọn họ. Thế nhưng anh ta còn đang bận lấy le với Hồng Hoa, làm thế nào sẽ cam chịu làm gà giò giống như Lê Tư Thanh chứ?
Lê Tư Thanh nhìn tên bạn nối khố run rẩy đi theo phía sau ba đứa con gái, không ngừng cười nhạo cái tên này thật là… Ghét nhất mấy đứa yêu nhau!
Buổi trưa ánh nắng chói chang, ngồi dưới tán cây cũng chỉ bớt được một phần. Lê Tư Thanh thở dài nhìn xuống chân mình, hiện tại nếu ở nhà, thì cậu đã nằm trên giường nệm êm ái của mình, bật máy lạnh riu riu ngủ một hơi đến chiều tối. Ăn uống nhẹ nhàng một chút lại lên mạng dạo chơi, thật là tốt biết bao nhiêu…
Đương lúc Lê Tư Thanh cảm thấy mình sắp rát cả da vì nắng rồi, thì bên tai lại vang lên giọng nói quen thuộc:
“Tư Thanh?”
Lê Tư Thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Bằng đang đạp xe về phía mình, bộ dạng đẹp trai không đỡ nổi. Cậu nghiêng đầu, tự hỏi có phải mình nhiễm nắng nên choáng váng, nhìn thấy ảo ảnh rồi không?
Cho đến khi Cố Bằng bước đến trước mặt cậu, Lê Tư Thanh mới xác định người này là thật.
“Sao vậy? Nhìn cậu không được khỏe? Bị bệnh sao?”
“Không bệnh. Vừa cùng mấy đứa kia đi mua sắm, đau chân nên ngồi nghỉ một chút…”
Giọng Lê Tư Thanh có chút buồn bực, nói xong lại dẫu môi lên, nom tội nghiệp quá chừng.
Cố Bằng nhìn người một chút, xác định cậu hàng xóm sức khỏe không quá tốt, mới đi có nhiêu đó đã như sắp chết rồi. Lại liếc xuống chân nhỏ đang đi giày cao gót, không nhịn được vặn hỏi một câu:
“Vậy mà cậu còn đi thứ giày này sao? Tự tìm chết chứ trách ai?”
Lê Tư Thanh đung đưa chân, không cảm thấy gu ăn diện của mình có vấn đề gì cả.
“Anh nói sao chứ? Tôi ăn mặc sang trọng phong cách như thế này, làm thế nào có thể đi mấy đôi giày thể thao hay dép lê được? Thời trang là phải bất chấp tất cả, quan trọng nhất là phải thể hiện được phong cách cùng khí chất của bản thân…”
Cố Bằng dở khóc dở cười nhìn Lê Tư Thanh lải nhải không ngớt về thời trang, mới đây mà đã nói đến xu hướng màu sắc trong năm rồi.
Bình thường Cố Bằng không thích nghe người khác nói lời dông dài, nhưng đối với Lê Tư Thanh, lại không nhịn được cảm thấy cậu ta thật đáng yêu. Có gương mặt đẹp là một chuyện, mỗi hành động nhấc tay nhấc chân của cậu hàng xóm càng thu htú ánh nhìn đến kì lạ.
Nói một hồi, Lê Tư Thanh đã cảm thấy khô cả cổ, liếc qua còn thấy Cố Bằng đang mãi nhìn mặt mình.
“Không nói nữa sao?”
“.., Khát nước.”
Cố Bằng lắc đầu, dựng xe đạp của mình tới, vỗ vỗ yên sau:
“Lên đi, đưa cậu đi uống nước.”
Lê Tư Thanh khẽ cắn môi, muốn từ chối lại không thể. Ngồi đây thêm một chập nữa, cậu thực sự sẽ vào viện luôn đấy!
Vì vậy cậu chầm chậm leo lên yên sau xe đạp, khẽ nắm lấy hai góc áo của Cố Bằng.
Thời tiết thoạt nhìn nóng như vậy, nhưng khi ngồi trên xe đạp, chạy băng băng một hồi gió thổi vào mặt, Lê Tư Thanh thầm nghĩ, kì thật cũng không tệ lắm.
“Đúng rồi? Làm sao anh lại đến chỗ này? Không ở cơ quan làm việc sao?”
“Vừa lúc chạy ngang qua thôi, còn không phải đã cứu được cậu sao? Đó cũng là trách nhiệm của cảnh sát đúng không?”
“Thật là, cái gì cũng nói được.”
Lê Tư Thanh ngồi phía sau, mạnh dạn vươn ngón tay chọc chọc lưng Cố Bằng, đổi lại giọng cười trầm thấp của anh.
Chờ một lát sau, xe đạp đã chạy xuyên khu phố cổ, khi dừng lại thì trước mặt đã xuất hiện một quán café xinh xắn.
Được Cố Bằng hộ tống vào bên trong, Lê Tư Thanh được hơi máy lạnh làm cho sống lại, tươi tỉnh hơn nhiều.
“Cậu muốn uống gì?”
“Nước cam, tôi không uống được café.”
Cố Bằng gật đầu, vội chạy đến quầy hỏi thăm một chút. Quán khá vắng, không bao lâu sau Cố Bằng đã trở về, cầm trên tay hai ly đồ uống. Lê Tư Thanh nhận phần của mình, nhẹ nhàng cất tiếng cảm ơn.
“Cảm ơn anh đã cứu tôi. Nhưng mà anh không vội về cơ quan sao?”
“Mấy ngày nay tương đối rảnh rỗi, không vội.”
“Thật là vô trách nhiệm! Phải trừ lương mới được!”
Lê Tư Thanh hút nước cam của mình, đừng nhìn bề ngoài sắc sảo xinh đẹp như vậy, kì thực khi ăn uống lại có vẻ thiên chân vô tà. Cố Bằng quan sát một chút, thấy được một vết bẩn nhạt màu trên má của cậu. Anh như gặp phải ma chướng, vươn tay lên sờ má Lê Tư Thanh, ngón cái khẽ lau vết bẩn.
Bị ngón tay thô ráp chạm vào mặt, Lê Tư Thanh hơi giật mình, sau đó ngẩn người nhìn Cố Bằng.
Chờ lúc tay người ta rời đi, Lê Tư Thanh vội xoay mặt qua một bên, lỗ tai đã hồng hồng.
Biết được mình vừa có hành động quá phận, Cố Bằng vội bắt chuyện, muốn chuyển đề tài xua đi xấu hổ. Lê Tư Thanh vẫn là rất chuyên nghiệp, rất nhanh đã hồi phục bộ dáng thanh lãnh của mình, ngồi thẳng lưng câu có câu không tán gẫu với Cố Bằng.
“Cậu nói xem chúng ta có duyên như vậy, trong một ngày đã tình cờ gặp nhau đến hai lần!”
Lê Tư Thanh híp mắt, càng ngày càng cảm thấy hàng xóm đang trở nên kì lạ.
“Sao nào? Bộ anh muốn được thưởng hả?”
“Nếu trong ngày hôm nay chúng ta gặp nhau lần thứ ba, thì cậu phải đãi tôi đi ăn. Có được không?”
Bĩu môi một cái, Lê Tư Thanh thầm nghĩ, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy mãi được! Liền gật đầu đồng ý.
Ngồi thêm một hồi, di động của Lê Tư Thanh vang lên. Mấy đứa kia đã mua sắm tương đối rồi, hiện tại đã đói bụng, muốn ăn nhẹ một chút! Muốn ăn thịt nướng!
Lê Tư Thanh nhìn đồng hề, thế mà bản thân đã ngồi cùng Cố Bằng lâu như vậy, hiện tại trời đã xế chiều, quả thực đã nên ăn uống gì đó. Cậu báo địa chỉ của mình, bảo bọn nó vác xác qua.
Cố Bằng cũng đến lúc đứng dậy, anh phải về cơ quan một chút, thu dọn vài thứ rồi tan tầm luôn. Hai người chào nhau, Lê Tư Thanh thông qua cửa sổ, nhìn bóng Cố Bằng khuất xa.
Trùng hợp gặp nhau lần thứ ba? Trên đời không có chuyện tốt đến như vậy đâu.
Bình luận truyện