Kỳ Thiên Lộ

Chương 57: Kết thù



Trương Hậu thở dài nói: " Thật sự là Hầu tử...ta cũng nhận rồi, đáng tiếc...Trương gia đã tuyệt hậu, cũng sẽ không có tiểu hầu tử để nối dõi tông đường nữa rồi."

Tần Tiểu Thiên áy náy nói: " Xin lỗi, ta chỉ là nói đùa, đừng để ý." Hắn không nghĩ tới Trương Hậu lại không có hậu nhân, ở thời đại này, đối với con người mà nói đó là một chuyện bi thảm, đó là bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại( tội bất hiếu nếu không có hậu nhân)

Tập Bắc Phong tỉnh táo lại, hắn nhu nhu đôi mắt, nghiêng đầu nhìn Trương Hậu, hỏi: " Hắn là ai vậy?"

Vừa nói vừa từ trên ghế trúc nhảy xuống, đi tới trước người Trương Hậu, nắm lấy chòm râu trắng của hắn, cười hì hì nói: " Ngươi là bằng hữu của đại ca phải không?"

Trương Hậu trợn to đôi mắt, thương cảm cho hắn muốn có một đứa con muốn đến điên lên rồi, Tập Bắc Phong trước mắt chính là kim đồng hạ phàm, vừa hỏi một cái đã đánh trúng tâm bệnh của hắn. Hắn cười a a nói: " Đúng vậy, ta là bằng hữu của đại ca ngươi, hài tử, ngươi tên là gì? A a, năm nay bao nhiêu tuổi?"

Trong lòng Tập Bắc Phong rất kỳ quái, hắn cảm nhận được sự yêu thích xuất phát từ nội tâm của lão nhân này, đó là một loại cảm giác rất ấm áp thoải mái, cười nói: " Ta gọi là Tập Bắc Phong, gọi ta là Bắc Phong hay Tiểu Phong là được...quán trà này là của ngươi mở phải không?" nguồn truyenbathu.vn

Trương Hậu ngạc nhiên nói: " Ngươi làm sao biết ta là chưởng quỹ của quán trà?"

Tây Bắc Phong cười nói: " Bọn họ không phải gọi ngươi là lão chưởng quỹ hay sao..." Không ngờ hắn ngủ thiếp mà cũng có thể nghe được chuyện xảy ra.

Trương Hậu yêu thích tới cùng cực, đưa tay gọi một người hầu tới: " Đi đến phòng ta, đem Tô Châu Tùng Tử Đường lần trước bằng hữu đem tới cầm lại, nhanh đi, nhanh đi."

Tô Châu Tùng Tử Đường là danh sản, Tập Bắc Phong vui mừng vô cùng.

Trong lòng Tần Tiểu Thiên buồn cười, hắn phát hiện tính tình tiểu hài tử của Tập Bắc Phong ngày càng nặng, quá ham chơi, tay cầm một bao Tùng Tử Đường, chạy loạn khắp nơi trong quán trà, thỉnh thoảng còn chạy tới bên cạnh bàn của khách nhân, nói chuyện cùng họ.

Bởi vì hình dáng phi thường đáng yêu, không ai yếm phiền hắn, hơn nữa vừa rồi đánh người hung ác, cũng không người nào dám trêu hắn, một vòng chuyển xuống, trong tay đã cầm đầy thức ăn điểm tâm do khách nhân cấp cho.

Trương Hậu si mê nhìn Tập Bắc Phong, thở dài một tiếng nói: " Ai, có lẽ ta làm bậy quá nhiều, cho nên mới tuyệt hậu, nếu có được một hài tử như vậy, dù chết cũng cam tâm tình nguyện a."

Tần Tiểu Thiên nhất thời im lặng.

Đối với con người bình thường mà nói, một trong những chuyện trọng yếu nhất, chính là nối dõi tông đường, nhất là ở thời đại này, nếu như không có con cháu, dù chết cũng không yên tâm. Tần Tiểu Thiên không biết làm sao an ủi hắn, suy nghĩ một chút hỏi: " Hầu tử, có vợ không?"

Trương Hậu gật đầu nói: " Lão thê đã sớm qua đời, không lưu lại đứa con nào, sau lại thu thêm ba tiểu thiếp, cũng thế...ta cũng chết tâm rồi, chẳng qua là...Ai, sau này không còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông."

Tần Tiểu Thiên đưa tay nắm lấy cánh tay của Trương Hậu, nói: " Đừng động..." Rất nhanh tra ra nguyên nhân Trương Hậu không thể sinh dục. Từ sau khi thay đổi thân thể, hắn đối với nhân loại có một loại bản năng hiểu rõ, đối với thân thể phát sinh biến hóa hiểu rõ ràng, dù là nguyên nhân nói không ra lời, cũng hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.

Trầm ngâm chốc lát, Tần Tiểu Thiên nói: " Muốn sinh hài tử rất dễ dàng, ta cho ngươi một viên thuốc, ăn vào sẽ hiệu quả, ân, nhớ kỹ...đến khi trời thu lại ăn, nửa năm sau sẽ có hiệu quả, a a." Hắn có một loại đan dược có thể trị thương chứng không sinh dục, chính là luyện chế tại Lục gia trang.

Lúc đầu trên tay có không ít dược tài, phẩm chất đều rất tốt, là tài liệu để hắn dùng luyện tập luyện đan. Luyện chế ra các loại đan dược, bình thường rất ít phục dụng, đại bộ phận đều đặt trong nhẫn trữ vật.

Hắn dùng thần thức đảo qua không gian trữ vật, tìm một lát mới lấy ra đan dược. Trong nhẫn trữ vật quá nhiều đồ vật, nhất là đồ vật không thường dùng thì lại càng khó tìm. Đan dược có màu đen, cỡ như ngô đồng, tản ra mùi vị hăng hắc nhàn nhạt.

Tần Tiểu Thiên nhìn một chút, gật đầu nói: " Dùng đồ đựng cẩn thận, đến mùa thu mới có thể uống, dùng rượu trắng để uống, trong ba ngày kị ăn thịt."

Trương Hậu nói không ra lời, râu bạc run run, Tần Tiểu Thiên vội đưa tay vỗ nhẹ một chưởng sau lưng hắn, chợt nghe hắn thở hổn hển khẩu khí, kích động nói: " Thật sự...thật sự có thể trị? Ai, cảm ơn...Ai, lớn như thế...Ta khấu đầu với ngươi..." Hắn run run đứng dậy.

Tay của Tần Tiểu Thiên vẫn còn ở trên lưng của hắn, thuận thế đè lại đầu vai hắn, cười nói: " Dập đầu thì không cần, chúng ta là lão bằng hữu, sau này còn không biết có thể gặp lại hay không, a a, xem như là lễ vật ta đưa cho ngươi..được rồi, viên đan dược này ngươi có thể ăn bây giờ, mặc dù không thể trường sinh bất tử, nhưng có thể sống lâu trăm tuổi."

Nghĩ không ra chuyện tốt lại nối tiếp, Trương Hậu cảm thấy mình sắp hít thở không thông, hắn mở to miệng, nước bọt chảy xuống cả râu mép. Tần Tiểu Thiên sợ hắn gặp chuyện không may, dù sao tuổi quá lớn, chịu không nổi kích thích, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, đem một viên đan dược màu xanh biếc ném vào trong miệng hắn. Trương Hậu " ách" một tiếng, đan dược từ cổ họng chảy xuống.

" Cho ta ăn gì vậy?"

Trương Hậu tuy là lão thái long nhưng cũng không phải kẻ ngu, trong miệng có gì tiến vào thì cũng biết, ngay sau đó hắn đã hiểu rõ ràng mình ăn là đan dược, một cỗ ấm áp từ ngực bụng nhộn nhạo, cảm giác phi thường thoải mái.

Đây là một loại đan dược luyện chế thất bại, đối với người tu chân hoặc người tu tiên mà nói là phế vật, nhưng đối với con người lại khác hẳn, trong đan dược ẩn chứa linh khí đậm úc, người bình thường ăn vào có thể duyên niên ích thọ.

Chỉ chốc lát thời gian, Trương Hậu cảm giác được tinh thần hoán phát, cả người có lực, không khỏi lẩm bẩm nói: " Đây là linh đan diệu dược gì? Lại thần hiệu như thế."

" Cút!" Đột nhiên một tiếng gầm vang lên, Tần Tiểu Thiên quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy một người mặc đạo bào nắm chặc hai tay Tập Bắc Phong, vẻ mặt tươi cười nói gì đó, Tập Bắc Phong thì đang phẫn nộ hét lên.

Thần tình Tần Tiểu Thiên hơi đổi, hắn phát hiện người nọ là người tu chân, trong lòng không nhịn được có chút căm tức. Vừa mới đi tới thành thị, còn chưa tới một ngày thời gian, cũng lại gặp chuyện không may, quả thật làm cho người ta không chút an bình.

" Uy! Buông hắn ra!" Tần Tiểu Thiên lớn bước đi đến, quát hỏi: " Ngươi muốn làm gì?"

Đạo nhân kia buông ra một tay, liên tục xua xua, nói: " Bần đạo không có ác ý, ai nha!" Tập Bắc Phong hung hăng đá hắn một cước, dương tay rút đi, lại bị đạo nhân kia nắm lại được cánh tay, nói: " Tiểu hài nhi, đừng đánh! Đừng đánh!" Vừa nói vừa phải buông tay, lui ra sau một bước.

Tần Tiểu Thiên đưa tay kéo Tập Bắc Phong, hỏi: " Hắn muốn làm gì?"

Tập Bắc Phong tức giận nói: " Ai biết hắn muốn làm gì, nắm tay ta rồi không buông..."

Người nọ tiến lên thi lễ, nói: " Bần đạo Tịch Dư, đạo hào là Dư Nhất, gọi ta là Dư đạo trưởng là được, a a, bần đạo mạo muội, tiểu hài nhi này là con của ngươi?"

Hắn nhìn Tần Tiểu Thiên một cái, nói: " A a, tiểu hài nhi này tư chất cực tốt...A a, bần đạo muốn nhận hắn làm đệ tử, cái này...tiểu hài nhi không chịu mà hiểu lầm, cho nên..."

Tần Tiểu Thiên nói: " Muốn nhận đồ đệ? Ngươi bắt hắn rồi muốn cưỡng ép thu đồ đệ?"

Dư đạo trưởng vội vàng giải thích: " Không phải, tiểu hài nhi tay chân quá nhanh, a a, bần đạo sợ hắn đánh loạn." Tay chân của Tập Bắc Phong rất nặng, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ đánh người. Tần Tiểu Thiên nói: " Tiểu Phong, là như vậy phải không?"

Tập Bắc Phong tức giận nói: " Hắn động thủ bắt cổ tay ta, ta đương nhiên phải hoàn thủ."

Tần Tiểu Thiên gật đầu nói: " Dư Nhất đạo trưởng, hắn không thể bái ngươi làm sư, ngươi có thể đi."

Nói xong lôi kéo Tập Bắc Phong đi.

Dư Nhất hiện lên một tia uẩn sắc, nặng nề gật đầu một cái, xoay người rời đi.

Tập Bắc Phong không chỉ tư chất tốt, hơn nữa còn có cốt nhục không tầm thường, còn được gọi là Ngưng Tiên Thể, có thể dùng thủ pháp đơn giản tu luyện thành đan, điểm này Tần Tiểu Thiên cũng không biết. Tập Bắt Phong giống như một cây linh thảo tuyệt thế, có công năng dị hồ phi thường, so sánh với nguyên anh của người tu chân còn trân quý hơn.

Dư Nhất đạo trưởng là một cao thủ luyện đan, vừa nhìn đã nhận ra huyền bí trong đó, lúc nắm bắt được cổ tay Tập Bắc Phong thì hắn đã hoàn toàn xác định, đây là Ngưng Tiên Thể trong truyền thuyết, tuyệt không thể dễ dàng bỏ qua. Làm cho hắn có điều cố kỵ chính là Tần Tiểu Thiên, chỉ trong nhất thời thì không cách nào dò xét sâu cạn của người này, chỉ biết là nhất định không phải con người bình thường.

Tần Tiểu Thiên vốn biết Tập Bắc Phong là một sự phiền phức lớn, là một viên tạc đạn mang theo trên người, một khi tin tức Tập Bắc Phong là Ngưng Tiên Thể truyền khai, hắn sẽ phải đối mặt với vô số người khiêu chiến.

Ngưng Tiên Thể có vài loại, trong đó tuyệt đại bộ phận Ngưng Tiên Thể là từ nguyên anh tu luyện, một loại khác là tu Tán Tiên, nhưng tỷ lệ thành công cực thấp, thuộc về biện pháp không thể nào.

Mà Ngưng Tiên Thể của Tập Bắc Phong rất cổ xưa, hắn là dùng lực lượng mạnh mẽ của linh hồn ngưng kết thành thể, ngoài công hiệu luyện đan còn mạnh hơn nhiều so với nguyên anh tu thành Ngưng Tiên Thể, khó trách hắn vừa lần đầu tiên nhìn thấy Tần Tiểu Thiên thì rất khẩn trương, sợ Tần Tiểu Thiên mang ác ý.

Đưa mắt nhìn Dư Nhất đạo trưởng rời đi, trong lòng Tần Tiểu Thiên mơ hồ cảm thấy một tia bất an, một thủ ấn linh quyết phát ra, lưu lại trên người Dư Nhất đạo trưởng một ấn ký, lại suy nghĩ thêm chốc lát, ngẫm không ra mấu chốt, đành tạm thời đặt qua một bên.

Hắn làm người luôn cẩn thận, đó là thói quen dưỡng thành từ nhỏ, nhưng bây giờ có chút khác hẳn, từ sau khi thực lực cuồng tăng, hắn có thay đổi rất lớn, hơn nữa Xích Minh giáo huấn, từ từ dưỡng thành tính cách ta thích ta làm, cho dù là sinh phi sinh sự cũng không sợ hãi.

Tập Bắc Phong lúc bị Dư Nhất đạo trưởng bắt cổ tay mình thì hiểu rõ ràng, người này đã nhìn trúng Ngưng Tiên Thể của mình, nhưng hắn cũng không cách nào nói với Tần Tiểu Thiên, vạn nhất Tần Tiểu Thiên cũng động lòng tham, thì tự mình sẽ chết không nơi chôn thân.

Người tu chân hắn không sợ, nhưng cổ người tu tiên hắn không thể không sợ, đó là người có đại năng lực. Trong lòng hắn hơi thoáng một chút hối hận, lẽ ra nên tiếp tục ẩn cư trong rừng rậm thêm hai mươi năm hãy đi ra.

Hối hận cũng vô dụng, Tập Bắc Phong đã tính ra, có bảo tiêu lợi hại như Tần Tiểu Phong, cẩn thận một chút có lẽ sẽ không có việc gì, hơn nữa mình còn có thủ đoạn khác, cũng không phải khi bị bắt là mặc cho người ta tùy tâm sở dục.

Buổi tối, Tần Tiểu Thiên và Tập Bắc Phong ở lại nhà của Trương Hậu.

Tần Tiểu Thiên giờ mới biết Trương Hậu là một đại tài chủ, hắn có tửu lâu và khách sạn lớn nhất Hàng Châu, ngoài thành còn có trang viên rất lớn, có hơn mười mảnh đất tốt, người làm cùng trang khách tổng cộng có hơn một ngàn người, quán trà ngay cửa thành là hắn cố ý mở ra, bình thường đều ở chỗ này, cùng khách khứa trò chuyện cho hết thời gian.

Tập Bắc Phong thích đi tới các tửu lâu trong thành Hàng Châu để ăn uống, vẫn luôn quấn quýt Tần Tiểu Thiên dẫn đi khắp nơi chơi đùa, nghe ca hát, xem tạp kịch, kịch khôi lỗi, múa rối, tạp kĩ hắn đều rất thích.

Tần Tiểu Thiên đối với những thứ này cũng có hứng thú, có thể chứng kiến những thứ trong truyền thuyết đúng là một chuyện rất mới lạ. Nguyên lai hắn cho rằng ngõa xá câu lan là kỹ viện, đi mới biết được, nguyên lai chỉ là một nơi ca hát, còn chân chính là kỹ viện chính là viện giáo phường, đương nhiên khắp nơi đều cũng có.

Qua thêm mười ngày, sự cuồng nhiệt của Tập Bắc Phong bắt đầu biến mất, sau khi ăn uống chơi đùa một lần, hắn dần dần mất đi hứng thú, nháo nhác đòi rời khỏi Hàng Châu, nghĩ sẽ đi đến đô thành Khai Phong phủ.

Tần Tiểu Thiên cự tuyệt, hắn không thích nơi phồn hoa đô thị, mà chỉ thích yên tĩnh tiềm tu.

Mấy ngày gần đây hắn cố gắng tu luyện công pháp do Tập Bắc Phong cấp cho, trong lòng sợ hãi than không thôi, linh hồn vốn vô hình vô sắc chuyển hóa thành màu trắng nhàn nhạt, trong tiên linh khí vận chuyển từ từ cường đại, Thanh Mộc Chi Hồn cũng dung nhập vào trong linh hồn của mình, còn cả việc tu tiên hắn cũng tạm dừng lại, toàn lực ứng phó rèn luyện linh hồn của chính mình.

Ngày nọ, Tần Tiểu Thiên rèn luyện linh hồn tới chỗ mấu chốt, trốn trong phòng bế quan, gian phòng dùng trận pháp bảo vệ, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào.

Linh hồn phiêu phiêu bên ngoài thân thể, ở quanh thân cực nhanh lẩn quẩn xoay quanh. Bắt đầu thì ở khắp trong phòng, theo linh hồn xoay tròn rất nhanh, một trận trận âm phong nhấc lên, không trung đột nhiên nổi lên một tia bạch quang, từ từ, linh hồn ngưng kết, hình thành một bóng người nhàn nhạt. Đó chính là cực hạn của Tần Tiểu Thiên.

Tản ra hình người ngưng kết, linh hồn một lần nữa trở lại trong thân thể, điều chỉnh một chút lại bay ra, tuần hoàn không ngừng, thử làm cho linh hồn lớn mạnh. Hắn dần dần thể ngộ, linh hồn phải dựa vào bản thể mới có thể cường đại lên, một khi bản thể bị hao tổn, linh hồn cũng không tránh khỏi trở nên suy yếu, bởi vậy trải qua rèn luyện linh hồn sẽ rất trọng yếu.

Thông qua tu luyện công pháp của Tập Bắc Phong, Tần Tiểu Thiên hiểu rõ được chỗ tốt trong đó. Nếu như tu luyện thành công bước đầu tiên, sau khi linh hồn thoát khỏi bản thể cũng sẽ không suy yếu, đây là do hắn có được Thanh Mộc Chi Hồn mà rất nhanh đạt tới. Bước thứ hai chính là lớn mạnh linh hồn của chính mình. Bước thứ ba, linh hồn sau khi thoát ly khỏi bản thể, có thể tiếp tục rèn luyện, từ đó càng trở nên thêm cường đại, thậm chí có thể trực tiếp ngưng kết thành người.

Đây là một môn công pháp cổ tu luyện pháp môn tương đối tà môn, Cổ tiên nhân sáng tạo ra pháp môn tu luyện này nhất định phi thường lợi hại, đó chính là phương pháp hữu hiệu nếu độ tiên kiếp thất bại. Nhưng linh hồn vô cùng cường đại, sẽ không thể tránh khỏi đoạt xá và cắn nuốt linh hồn người khác, đây là hành vi chiêu khai làm người người thống hận.

Tần Tiểu Thiên còn không rõ ràng tình huống này, bởi vì nơi này là Thiên Diễn thế giới, hắn biết sơm muộn có một ngày mình phải đi về, mà chỉ có linh hồn mới có thể trở về. Có được công pháp này, hắn giống như có được vô giới chi bảo, gấp gáp bắt đầu tu luyện.

Tu vi của mình sắp chiêu tiên kiếp, có lực lượng linh hồn, sẽ không còn sợ tiên kiếp, cho dù thân thể tử vong, linh hồn cũng có thể phụ thể sống lại, chỉ bất quá cần phải tu luyện lại một lần nữa.

Tập Bắc Phong nhàn đến vô cùng nhàm chán, muốn đi trong thành chơi đùa. Tần Tiểu Thiên luôn mãi dặn dò, không cho hắn đi một mình ra ngoài, bất đắc dĩ hắn đi tìm Trương Hậu.

Trương Hậu đối với Tập Bắc Phong yêu thích vô cùng, Tập Bắc Phong muốn cái gì thì liền cấp cho cái đó, trừ phi làm không được, quyết không cho Tập Bắc Phong chịu chút ủy khuất. Nghe hắn nói muốn đi vào thành chơi đùa, lập tức tìm năm, sáu trang khách, thêm kiệu hai người khiêng, gọi người đem tới rất nhiều ngân lượng, một đám người cùng nhau đi vào thành chơi đùa.

Tần Tiểu Thiên không biết Tập Bắc Phong ra trang, hắn vẫn như cũ trong phòng tu luyện.

Linh hồn không ngừng lẩn quẩn xoay quanh bên ngoài cơ thể, sau đó ngưng kết thành hình người, sau khi tản ra lại một lần nữa trở lại trong cơ thể.

Mỗi một lần ngưng kết, hình người càng thêm rõ ràng hơn một chút. Trải qua vô số lần phản phục, hình ảnh ngưng kết cơ hồ cùng bản thể không sai biệt lắm thì hình người trở nên mơ hồ.

Đây là một cửa ải, chỉ cần vượt qua là có thể tăng lên một tầng linh hồn lực lượng.

Tần Tiểu Thiên cảm thấy rất hưng phấn, chuẩn xác là linh hồn hắn rất hưng phấn, cảm giác này từng chút một trở nên cường đại phi thường mãnh liệt. Linh hồn say mê so sánh với tu tiên còn làm cho người ta thỏa mãn hơn, vì khoái cảm của linh hồn sẽ tới nguyên vẹn hơn thế.

Linh hồn lại lần nữa trở lại bên trong khu xác, từ từ di tán đến từng chỗ một của thân thể. Tần Tiểu Thiên kinh ngạc phát hiện, tu vi trong bất tri bất giác lại tăng lên rất nhiều.

Hắn cẩn thận kiểm tra một lần, trong lòng có chút phát run, thầm than: " Tu vi thấp thì muốn tăng nhanh, tu vi cao lại sợ hãi, ai, khoảng cách với tiên kiếp lại tiến thêm một bước, không nghĩ tới tu luyện linh hồn cũng sẽ đề cao tu vi."

Đi ra gian phòng, chỉ thấy tổng quản của trang viên đang chạy loạn trong sân, nhìn thấy Tần Tiểu Thiên giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng chạy tới.

Trong lòng Tần Tiểu Thiên trầm xuống, trầm giọng nói: " Xảy ra chuyện gì?"

Tổng quản lớn tiếng nói: " Lão gia, không hay, tiểu thiếu gia bị người bắt đi rồi...đại lão gia bị người đánh trọng thương! Vừa mới mang về!"

" Ở nơi nào? Đại lão gia các ngươi ở nơi nào?"

" Đại sảnh phía trước!" Tổng quản trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Tiểu Thiên biến mất trong không khí, chân mềm nhũn ngồi dưới đất, trong lòng chấn kinh lẩm bẩm: " Yêu quái a!"

Đại sảnh nằm gần cửa lớn của trang viện, Tần Tiểu Thiên vừa xuất hiện, đã nghe được tiếng khóc.

Mấy tiểu thiếp của Trương Hậu đang ôm hắn khóc rống, khóc lóc kêu to, nhưng không có bao nhiêu ý vị bi thống, giống như đang cười nhỏ làm cho người ta có cảm giác rất quái dị. Mười trang khách môn nhân cũng lộ ra ánh mắt bi thống, Tần Tiểu Thiên nhìn ra, đại bộ phận là làm cho người khác nhìn xem.

" Tản ra!" Tần Tiểu Thiên hai tay chia ra, mọi người bị một cỗ lực lượng vô hình đẩy ra một bên, một đám hoảng sợ nhìn hắn, cũng đã quên cả khóc.

Sắc mặt Tần Tiểu Thiên mặc dù trầm ổn, nhưng trong lòng lửa giận trùng thiên. Tính cách của hắn là không chủ động chọc người, nhưng đối với những ai chọc người của mình thì cũng không xem nhẹ, đây là tính tình từ nhỏ của hắn, bây giờ tu vi cao siêu, năng lực lại khác trước cho nên vẫn trầm tĩnh được, là bởi vì hắn nắm chắc có thê xử lý hết thảy.

Trước thả ra một thủ ấn linh quyết, giam cầm linh hồn sắp tiêu tán của Trương Hậu, lại bay ra bảy ngọc phù, rơi vào quanh thân Trương Hậu. Bảy đạo quang mang màu xanh biếc lần lượt thoáng hiện, nhanh chóng ẩn nhập vào trong cơ thể của Trương Hậu. Sau một lúc lâu, thân thể Trương Hậu nhúc nhích một chút, rồi lại cứng ngắc như cũ.

Tần Tiểu Thiên có chút cau mày, trong lòng hiểu rõ ràng, Trương Hậu sinh cơ đã tuyệt, tự mình dù bản lãnh hơn cũng không có khả năng cứu về, thân thể của hắn quá yếu. Nếu như Trương Hậu còn trẻ hoặc là người trung niên, còn có hy vọng cứu được, đáng tiếc hắn đã quá lớn tuổi, cho dù có tiên thuật cũng vô dụng.

Tần Tiểu Thiên tìm tòi những pháp thuật liên quan đến việc cứu người trong đầu, bất đắc dĩ pháp thuật tuy nhiều, có thể sử dụng cho con người lại cực ít.

Hắn ngơ ngác đứng trước thi thể của Trương Hậu, khẩn trương suy tư. Thời gian có hạn, nếu không mau tìm biện pháp, Trương Hậu sẽ hoàn toàn xong đời.

" Các ngươi toàn bộ đi ra ngoài! Nhanh lên một chút!"

Tất cả mọi người bị Tần Tiểu Thiên hù dọa, hoảng hốt bối rối chạy ra ngoài.

Tỉnh táo suy tư chốc lát, Tần Tiểu Thiên hốt nhiên nhớ ra công pháp tu luyện linh hồn. Trương Hậu đã chết, nhưng linh hồn còn ở lại, không biết có thể câu trụ hay không.

Rất nhanh, hắn tìm được một pháp thuật tương quan, không biết có thích hợp hay không, nhưng cũng không tìm được pháp thuật khá hơn, hắn cắn răng liền chuẩn bị dùng trên người Trương Hậu.

Đầu tiên phải chuẩn bị một chút Yên Hồn Thủy. Dùng Bích Lạc Thảo cùng Âm Thạch, sau khi luyện hóa dùng Âm Sát Khí ngưng kết thành Âm Sát Thủy, đó chính là Yên Hồn Thủy, nó có thể câu trụ linh hồn sắp tiêu tán.

Ba chủng loại tài liệu kia hắn đều cũng có, Âm Sát Thủy góp nhặt tại Ương Táng Hạp không ít, Bích Lạc Thảo cũng tìm được tại phụ cận Ương Táng Hạp, Âm Thạch là từ Tập Bắc Phong có được.

Động tác của Tần Tiểu Thiên nhanh chóng, rất nhanh luyện chế ra một giọt Yên Hồn Thủy, tay bắn vào trong cơ thể của Trương Hậu. Một đạo linh quyết đánh ra, giải khai giam cầm vừa rồi.

Linh hồn của Trương Hậu gặp được Yên Hồn Thủy lập tức bị hút vào trong đó, một lũ khói đen quỷ dị nhàn nhạt từ trên thân thể hắn chậm rãi phiêu khởi. Tần Tiểu Thiên đánh ra một thủ ấn tiểu cấm chế, quát khẽ: " Ngưng!"

Một bóng người thật nhạt từ từ hiện ra, cuối cùng ngưng kết thành hình tượng của Trương Hậu.

Tần Tiểu Thiên hỏi: " Hầu tử, phát sinh chuyện gì? Là ai giết ngươi?"

Bóng đen không ngừng run rẩy. Tần Tiểu Thiên chợt hiểu ra, đó là linh hồn trạng thái, bị Yên Hồn Thủy mạnh mẽ thu nhiếp, bởi vậy không thể dùng phương thức đối thoại dể hiểu rõ tình huống.

Tần Tiểu Thiên tiện tay bố trí một phòng ngự trận, khoanh chân ngồi xuống, linh hồn lập tức phiêu xuất.

Linh hồn đúng là không thể nói chuyện, nhưng linh hồn ba động có thể làm cho linh hồn đón nhận.

Trương Hậu phi thường sợ hãi linh hồn của của Tần Tiểu Thiên, phát ra kịch liệt ba động: " Đừng lại đây...ngươi...quá mạnh mẽ..."

Linh hồn của Tần Tiểu Thiên lui về phía sau, trong lòng hiểu rõ ràng, linh hồn cường đại có thể cắn nuốt linh hồn nhỏ yếu: " Hầu tử, chuyện gì xảy ra?"

" Ô ô, Tiểu Thiên, ta bị người đánh...Di? Ta đây..." Cho tới bây giờ hắn mới phát hiện không đúng: " Thân thể của ta...A?"

Hắn phát hiện thi thể nằm trên tấm phản gỗ, kinh hãi không biết làm sao cho phải, linh hồn run rẩy kịch liệt.

Linh hồn Tần Tiểu Thiên chấn động một chút, một đạo sóng gợn bay ra, đánh vào linh hồn của Trương Hậu, chấn đến hắn cuống quýt phiêu lui ra sau, một hồi lâu hắn mới dần dần bình tức: " Ta chết rồi phải không?" Lập tức tỉnh ngộ lại: " Má ơi, ta chết rồi...Tiểu Thiên cứu ta!"

Trong lòng Tần Tiểu Thiên bi thương, lại có chút bất đắc dĩ, tính mạng con người quá yếu ớt, đối với tử vong cũng phi thường sợ hãi: " Huynh đệ, ta không cứu được ngươi...đã muộn một bước, ta..ta chỉ có thể tạm thời lưu trụ linh hồn của ngươi, xin lỗi."

Linh hồn của Trương Hậu tuyệt vọng qua lại phiêu đãng. Tần Tiểu Thiên lẳng lặng ở một bên chờ đợi, biết lúc này không cách nào khuyên giải.

Ước chừng mười phút sau, hắn ngừng lại: " Tiểu Thiên, báo thù dùm ta! Ta muốn hắn chết! Ha ha, ta muốn xuống địa ngục đi tìm hắn!"

Linh hồn ba động rất kịch liệt, lộ ra vẻ điên cuồng. Hắn từng là lục lâm cường đạo, lòng trả thù tham trọng, biết tự mình không có khả năng sống sót, lập tức đem sự trả thù đặt lên trước nhất.

Cho dù Trương Hậu không nói báo thù, Tần Tiểu Thiên cũng sẽ không bỏ qua cho ai đánh chết người của hắn: " Người nọ là ai? Tập Bắc Phong bị hắn bắt đi phải không?"

" Chính là đạo sĩ lần trước gặp trong quán trà...hắn bắt Tiểu Phong, đánh ngã mấy trang khách, ta tiến lên ngăn cản...bị hắn, mẹ kiếp, không biết dùng vật gì đánh lọt vào ngực..."

Linh hồn Trương Hậu càng lúc càng nhạt, Yên Hồn Thủy từ từ tiêu hao hầu như không còn.

" Còn tâm nguyện gì chưa dứt...đều giao cho ta làm!" Gương mặt Tần Tiểu Thiên xanh mét, trong lòng cực kỳ phẫn nộ.

Linh hồn của Trương Hậu không dám bay loạn, hắn phát hiện càng kích động thì linh hồn phiêu tán càng nhanh: " Ai, còn tâm nguyện gì nữa, tâm nguyện duy nhất của ta...Tiểu Thiên, ngươi không giúp được ta...bỏ đi, còn trang viên và cửa hàng tửu lâu...mẹ kiếp, dù sao ta cũng không có hậu nhân, tùy tiện cho bọn họ lấy đi thôi..."

" Tiểu Thiên, ta thật hối hận năm đó không đi theo ngươi, nếu có thể như ngươi, có thể trường sinh bất lão...thật là tốt biết bao.."

Linh hồn ba động có một lần kịch liệt lên: " Đáng tiếc linh dược ngươi cấp cho, nếu ta có thể lưu lại một đứa con, có chết cũng cam tâm tình nguyện...Tiểu Thiên, Tiểu Phong đứa nhỏ này ta rất thích, ngươi nhất định phải cứu hắn trở về...lão bằng hữu...ta...gặp lại...Ai, sẽ không còn được gặp lại nữa....Ta...không cam lòng..."

Theo ba động càng lúc càng yếu, linh hồn Trương Hậu giống như một lũ khói đen, phiêu phiêu tiêu tán trong không trung.

Tần Tiểu Thiên trầm giọng nói: " Người bên ngoài đi vào! An bài hậu sự cho lão gia các ngươi!"

Mọi người tiến vào, Tần Tiểu Thiên nói: " Nhớ kỹ cho ta! Hậu sự lão gia phải an bài cho tốt, nếu có người dám ở giữa đục nước béo cò, làm chuyện lung tung...Hừ, đừng trách ta không khách khí!"

Hắn nhẹ nhàng một chưởng phách trên bàn bát tiên: " Ba" một thanh âm vang lên, xoay người rời khỏi đại sảnh, cũng không sợ kinh thế hãi tục, trực tiếp bay lên không trung.

" Hoa lạp...hoa lạp.." Bàn bát tiên vỡ thành gỗ vụn. Mọi người trợn mắt há hốc mồm, mấy tiểu thiếp gục trên mặt đất, gào khóc lớn, đó là bị thủ đoạn của Tần Tiểu Thiên làm hoảng sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện