Ký Ức Ai Cập

Chương 16: Vầng thái dương của Ai Cập



Author: Lakshmi.

Năm năm qua, ta cố gắng triệt để thay đổi vận mệnh của bản thân mình, vì ta biết thời gian này chính là cơ hội cuối cùng của ta. Đến khi Carol xuất hiện, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì ngoài dự định của ta nữa kia chứ.

Menfuisu, tốt nhất em đừng làm ta thất vọng, vì ta đã kiềm lòng hết mức để tha thứ cho em lần cuối cùng! Ta ngăn cản thành công việc Hitari trở thành kẻ hạ sát phụ vương của ta, biến bà ta thành con rối để Ai Cập biến Nubia thành nước chư hầu.

Nhưng ta vẫn không ngăn được cha ta thoái vị, vào năm ta mười sáu tuổi, pharaoh Nefenmat từ bỏ quyền lực lui về phía sau. Giao lại quyền trị vì tối cao cho Menfuisu và ta, Thượng và Hạ Ai Cập, hoàng đế và nữ hoàng. Nhìn Menfuisu đầu đội kim quan khoác lên mình kim bào sáng chói, hai tay giơ cao quyền trượng thể hiện quyền lực tuyệt đối, hắn nhìn ta mỉm cười, đây là lần thứ hai ta nhìn thấy cảnh tượng này.

Cảnh tượng đã khắc sâu vào tâm trí của ta bao nhiêu lần ở kiếp trước nay tái hiện ở kiếp này, làm ta run sợ trong một khoảnh khắc. . . có khi nào. . . ta lại lần nữa bị số mệnh trêu đùa không?.

Ta suy nghĩ miên man thì bị Menfuisu nhắc khẽ: "Asisu! Chào dân chúng của nàng đi!." Ta như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Xoay mình đứng trên tường thành Tebe cao lớn, tiếp nhận sự tung hô của người dân Ai Cập: "Pharaoh vạn tuế, nữ hoàng vạn tuế! Thần linh ban lời chúc phúc cho Ai Cập mãi mãi trường tồn!.".

Kiếp trước những lời xưng tụng này chỉ dành cho một người, đó chính là Carol, con gái nữ thần sông Nile. Nhưng bây giờ chúng lại dành cho ta, Asisu, nữ hoàng của Ai Cập, lời chúc phúc của thần linh.

Sau lễ đăng quang là bắt đầu những chuỗi ngày dài ta và Menfuisu bị cuốn vào trò chơi quyền lực, Menfuisu cũng chững trạc hơn kiếp trước rất nhiều có ta bên cạnh kiềm hãm được phần nào bản tính tàn bạo của hắn. Hai năm sau kể từ khi lên ngôi, chúng ta đã thực hiện rất tốt trách nhiệm của mình, không phụ lòng cha ta mong đợi.

Hôm nay, ta cùng với Ari đi thăm cánh đồng lúa nước mới bắt đầu gieo hạt ở Giza, ánh mặt trời chói chang không ngăn được những con người lao động hăng say trên ruộng. Đột nhiên ta cũng muốn thử một chút, trong sự hoảng hốt của mọi người ta xắn tay áo lội xuống ruộng lúa, người dân xung quanh dừng việc đang làm, ùa tới: "Lệnh bà! Không thể được. . .!."

Ta nhướng chân mày hỏi: "Tại sao lại không được ? Phương pháp trồng lúa mới là do ta truyền dạy cho các ngươi, vậy cớ gì ta lại

không thể thử?." Bỏ ngoài tai lời khuyên ngăn, ta cầm lấy cây mạ non cấy xuống ruộng. Trong mắt những người dân Ai Cập, Asisu chính là hiện thân của thần linh, từ nhỏ nàng đã lắng nghe thần dụ truyền dạy cho dân chúng nhiều điều.

Những thân phận hèn kém nhất luôn được nàng quan tâm, kể cả tù binh hay nô lệ cũng được nàng thương xót đến. Nhờ có nàng người dân mới có thể an cư lạc nghiệp, nô lệ và tù binh hay những thân phận thấp kém nhất mới có cơ hội được sống và lao động như người bình thường mà không bị coi rẻ.

Nhìn một vị nữ hoàng lội thân xuống ruộng cấy lúa, bất chấp bùn đất lấm lem trên người, mặc dù không đeo bất kỳ thứ trang sức nào nhưng họ vẫn cảm thấy nàng lúc này xinh đẹp hơn bao giờ hết, ấm áp và rực rỡ như vầng thái dương. Họ nhìn nhau mỉm cười, bắt tay tiếp tục công việc đang dang dở, hôm nay bên cạnh họ còn có một nữ hoàng đang chăm chỉ cấy mạ, bọn họ không thể lười biếng được.

Kết thúc buổi cấy mạ, ta trèo lên khỏi ruộng lúa, quay đầu nói với quan hầu cận: "Xây dựng thêm đường kênh dẫn nước vào ruộng và đào hệ thống chống ngập lụt xung quanh thì mất khoảng bao lâu?.".

Quan ghi chép cung kính trả lời: "Thưa lệnh bà, khoảng ba tháng." Ba tháng quá lâu đến lúc này không kịp đưa vào sử dụng phục vụ việc trồng lúa rồi, cần phải xem lại mới được: "Nếu khai thông con kênh cũ dẫn nước vào song song với việc tiến hành xây con kênh mới thì sẽ rút ngắn được thời gian! Cứ làm vậy đi!." Ta nói với hắn.

"Vâng!." Quan cận thần đáp lời ta, Ari đưa cho ta bình nước, ta đón lấy hớp một ngụm. Ari nhẹ nhàng lau mặt cho ta, bùn đất dính đầy trên khăn tay của bà. "Nữ hoàng, chúng ta cũng mau trở về thôi! Pharaoh, nếu không tìm thấy người ắt sẽ rất lo lắng!.".

Ta lắc đầu: "Không cần vội vã, ta còn đang muốn xem những đứa trẻ học tập thế nào." Bỏ lại đoàn tùy tùng rườm ra phía sau, ta đi chân trần đến ngôi trường làng. Giáo dục cũng được ta chú trọng đến, tương lai của Ai Cập đều phải dựa vào những đứa trẻ này, ta đứng ngoài cửa lớp ra hiệu cho giáo viên cứ tiếp tục bài giảng.

Hôm nay, bọn chúng có môn học lịch sử, giáo viên đang kể cho chúng nghe về lịch sử Ai Cập hào hùng. Kết thúc bài giảng ta bước vào lớp học, đám trẻ con đã quá quen thuộc với ta, chúng ùa lại vây lấy chân ta ríu rít gọi : "Lệnh bà! Lệnh bà đã đến!.". Ta mỉm cười với chúng, xoa đầu những đứa trẻ gần nhất ta nói: "Hôm nay ta đã thấy các em học hành rất chăm chỉ, ta rất tự hào về các em, tương lai của Ai Cập được xây dựng từ chính nên móng cha ông ta để lại, được tiếp nối bằng công sức xây thêm của chính các em. Vì vậy hãy tiếp tục học tập và cố gắng như bây giờ, ta tin các em nhất định sẽ khiến Ai Cập tự hào." Những cái đầu nhỏ nghiêm túc gật đầu, lệnh bà Asisu đã mong muốn như vậy, chúng nhất định sẽ thực hiện được.

Ta dẫn bọn chúng ra ruộng lúa mới cấy mạ, phát những món ăn chuẩn bị sẵn từ trước cho chúng. Trong không khí thơm mùi mạ mới, ta kể cho chúng nghe về các pharaoh hùng mạnh, mở rộng bờ cõi Ai Cập trên chiến xa, lưng ngựa.

Về những người đã giúp sức cho Ai Cập giàu mạnh, về gía trị của từng ngọn lúa, cành cây. Cả Ai Cập chính là nhà của chúng ta, các vị thần che chở và bảo vệ đứa con của ngài. Chính ta cũng đã lớn lên từ những câu chuyện của cha ta, tựa đầu bên gối ông nghe ông thủ thỉ, là những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của ta.

Minue đến mang theo thư của pharaoh Menfuisu, hắn cũng được đám trẻ chào đón rất nhiệt tình, hắn mỉm cười chật vật tránh đám trẻ quỳ xuống chân ta dâng lá thư: "Thưa nữ hoàng, pharaoh có thư gửi đến ngài!.". Ta nhận lấy rồi gật đầu với đám trẻ: "Các em chơi với tướng quân Minue một chút nhé, ta phải xử lý một vài việc!.".

Nàng tránh xa lũ trẻ, mở lá thư ra: "Asisu, ta không biết phải làm sao nàng mới chịu về Tebe với ta. Chính sự ở đây ngập đầu, với sự thúc giục của 'trí tuệ Ai Cập' ta không biết mình còn giữ bình tĩnh được bao lâu. Ta biết Hạ Ai Cập là đất phong của nàng nhưng nàng không chỉ là nữ hoàng của Hạ Ai Cập mà còn của cả Ai Cập này. Đây là lần cuối ta viết thư cho nàng, lần sau ta sẽ đích thân đến đón nàng về Tebe. Menfuisu! Pharaoh của nàng." Ta gấp bức thư lại vòng hai tay ôm trọn lấy cơ thể, bức thư này đã là bức thứ bao nhiêu ta cũng không biết nữa. Nếu lần này ta còn không trở về Tebe, không biết Menfuisu có nổi giận mà chém đầu Imhotep và dẫn binh đến Giza bắt ta về hay không nữa.

Minue chơi đùa cùng lũ trẻ, chúng sờ lên bộ giáp của hắn, leo lên lưng hắn, bắt hắn kể những chuyện trên chiến trường. Ta cười khẽ kéo hắn ra khỏi sự tập kích của lũ trẻ, nói lời từ biệt với chúng, khi ta lên kiệu rời đi, chúng vẫn còn nói: "Lệnh bà! Nhất định phải trở lại,. . .!" Ta bàn giao công việc ở Hạ Ai Cập với những người có liên quan. Khi ta về Tebe mọi chuyện sẽ được cấp báo bằng khoái mã hay chim bồ câu, họ cung kính nhận lệnh, đời này ta đã hoàn toàn chinh phục được Hạ Ai Cập, nhận được sự trung thành và vâng phục tuyệt đối của họ.

Hành trình về Tebe rất nhanh chóng, đoàn người Menfuisu gửi đến hộ tống ta chạy như có lửa đốt dưới chân, chẳng mấy chốc vó ngựa đã chạm cổng thành. Menfuisu dẫn đầu đoàn người ra nghênh đón, hắn ôm chầm lấy ta từ trên lưng ngựa: "Asisu, mừng nàng trở về!." Người dân xung quanh cũng chào đón ta rất nồng nhiệt, họ thành kính cúi chào khi ta đi qua, những bó hoa sen thơm ngát được tung lên đến bên ta. Ta bắt lấy một bó, vẫy tay chào họ!.

Menfuisu đưa ta về hoàng cung trong sự chào đón của người dân, những đứa trẻ chen nhau đặt lên kiệu của ta những món quà nhỏ, nhìn bọn chúng vô tư hồn nhiên như vậy, ta rất thích, cảm ơn chúng bằng những cái hôn lên trán.

Imhotep dẫn đầu đoàn người đón chờ ta ở ngoài cung điện, ông hôn lên bàn tay của ta: "Chào mừng lệnh bà quay về Ai Cập, thần dân Tebe và chúng thần đều rất chờ mong ngài!." Ta mỉm cười nhàn nhạt: "Cảm ơn ông tể tướng Imhotep!." Ông ta dành cho ta một sự kính trọng đúng mực cái ta muốn ở ông ta chỉ có như vậy mà thôi. Nhưng không thể không đề phòng ông ta, ông ta nợ ta mạng sống của mình!.

Ta trở về cung điện của mình, thay bộ trang phục nặng nề của nữ hoàng sang một chiếc váy thanh nhã, tháo bớt trang sức trên đầu chỉ để lại con rắn nhỏ đang uốn lượn. Ta ngồi trên chiếc ghế dài chợp mắt một lát, cuộc hành trình khiến ta mệt mỏi. Menfuisu đến tẩm cung của Asisu thì thấy nàng đã ngủ, hắn ra hiệu cho Ari không nên đánh thức nàng.

Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn lặng lẽ ngắm nàng say ngủ, cơ thể thiếu nữ mười tám tuổi phát triển hoàn toàn lộ ra những đường nét mê người. Mái tóc đen nhánh đặc trưng của người Ai Cập xỏa tung trên gối, khuôn mặt xinh đẹp tựa trăng rằm, rực rỡ như ánh mặt trời ban trưa. Tỷ tỷ của hắn đã trưởng thành, chớp mắt một cái biến thành thiếu nữ động lòng người tự bao giờ.

Hắn đặt nụ hôn lên mắt nàng, lên bàn tay của nàng, hoàng tỷ của hắn, đệ nhất hoàng phi tương lai của Ai Cập, người sẽ cùng hắn cai tri vương quốc rộng lớn này. Mang theo tâm tình ấy, hắn mệt mỏi nằm xuống bên cạnh nàng, những ngày nàng không có ở đây khiến hắn mất ngủ. Nay nàng đã trở về giấc ngủ của hắn cũng an bình theo!

Nước sông Nile bất chợt rung động dữ dội, chòm sao Orion xếp thẳng hàng một lượt, con gái nữ thần sông Nile sắp xuất hiện. Nàng có mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh, sẽ mang lại ấm no cho Ai Cập. Trong đêm tối, Asisu giật mình tỉnh lại, bánh xe vận mệnh đã bắt đầu lăn bánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện