Chương 43: 43: Học Sinh Mới Tới
Miệng của Chương Tuyết Trình quả nhiên rất linh nghiệm, hôm ấy ngay tiết đầu tiên, cô giáo chủ nhiệm đã dẫn cậu nam sinh kia đến lớp.
Vào thời kỳ này, mô- típ cường thủ hào đoạt hay những bộ phim về bá đạo tổng tài rất được ưa thích, đặc biệt là với các thiếu nữ đang độ dậy thì.
Và cậu bạn kia rất hợp với hình tượng nam chính.
Ngay từ khi giáo viên mới dẫn học sinh mới vào lớp thì học sinh bên dưới đã nhao nhao thảo luận lên.
Thôi Linh- giáo viên chủ nhiệm đã phải nhắc nhở cả lớp im lặng, rồi bảo mọi người cùng cho cậu ấy một tràng pháo tay.
Các bạn học đều vỗ tay, tiếng vỗ tay lớn vang lên khắp cả lớp học, tinh thần mọi người đều có vẻ phấn khởi hơn.
Cậu ấy chắc là chưa có đồng phục nên đơn giản mặc một áo sơ mi trắng, quần vải đen, tóc mái cắt sả xuống trên trán, từng đường nét trên khuôn mặt cùng với ngũ quan vô cùng đặc sắc kia làm cho biết bao trái tim những cô gái đang lớn đập thình thịch.
Theo yêu cầu của cô Tống, cậu bạn kia giới thiệu mình với mọi người.
Cậu ấy cũng không nhiều lời, chỉ đơn giản nói:
“Chào mọi người, tôi là Tống Tranh, học sinh mới chuyển tới”.
Những ánh mắt tò mò hướng về Tống Tranh.
Đại đa số mọi người đều nghĩ thầm kiểu “Chỉ vậy thôi hả? Không giới thiệu thêm cái gì khác, ví dụ như sở thích hay trường học trước kia hả?”
Thôi Linh thấy Tống Tranh chỉ nói vậy cũng chỉ nhìn qua một cái rồi hướng xuống các bạn học, như đang chữa cháy:
“Bạn Tống Tranh mới chuyển đến lớp mình, chắc là đang còn e ngại chưa quen.
Mọi người hãy giúp đỡ bạn ấy nhé”.
Sau đó, cô Thôi nhìn về phía Tống Tranh bảo:
“Bây giờ, ngoài những vị trí đã có người, em có thể chọn một chỗ bất kỳ”.
Cả lớp kể cả Tống Tranh mới chuyển đến thì có tổng cộng là 43 học sinh.
Mà có tới 24 cái bàn, mà mỗi bàn thường sẽ có hai người ngồi, cho nên có mấy cái bàn còn thừa vị trí.
Bàn ghế trong lớp được chia thành 3 dãy mà trong đó, ngoài bàn của Lâm Yên Nhiên và Chương Tuyết Trình ra có 2 người ngồi thì những cái bàn ở bàn đầu có tận 2 cái chỉ có một người ngồi, nên hai cái bàn đầu còn thừa hai vị trí, vì dù sao thì bàn đầu cũng thuộc top những vị trí nguy hiểm nhất năm, thường bị giáo viên nhắm bắn, phía giữa và cuối lớp cũng thừa mấy vị trí.
Mà Tống Tranh thì dường như không băn khoan suy nghĩ gì, đi thẳng đến bàn đầu, thả cặp xuống, bước vào bàn ngồi.
Nhìn thấy hành động dứt khoát kia của Tống Tranh, mấy học sinh nữ như tiếc nuối thở dài, mấy bạn trai khác nhìn bộ dạng hoa si của bọn con gái, thầm phỉ nhổ Tống Trang trong lòng “đồ ra vẻ”.
Sau khi bàn giao xong học sinh mới, Thôi Linh trả lại lớp học cho giáo viên bộ môn và đi khỏi lớp.
Vì cũng ngồi bàn đầu nên vị trí của Lâm Yên Nhiên cách Tống Tranh chỉ có một lối đi nhỏ.
Trên bàn của Chương Tuyết Trình và cô đều đã chuẩn bị đầy đủ sách vở để bắt đầu tiết học, Tống Tranh cũng mở cặp lấy sách vở ra.
Giáo viên bộ môn là thầy Lư, đã hơn 50 tuổi, dạy môn Hoá.
Thầy Lư là một giáo viên có bề dày kinh nghiệm giảng dạy, trình độ cũng rất cao nhưng vì tính cách quá hiền nên nhiều lúc không trị được những học sinh nghịch ngợm.
Nhưng dù sao cũng là lớp chọn, thành tích đứng đầu cả khối nên các học sinh lớp 9A1 vẫn là khá ngoan và hiếu học.
Sau một hồi giảng bài, thầy Lư có hỏi:
“Các em đã hiểu hết chưa?”
Vì là lớp chọn của cả khối nên mọi người hầu như đều hiểu bài hết, nhưng đơn độc vài người vẫn có người chưa hiểu.
Sau khi giảng lại một lúc cho mấy bạn kia, thầy Lư hài lòng gật đầu.
Nhưng ánh mắt của thầy lại đập vào Tống Tranh đang ngồi ngay hàng đầu:
“Bạn học mới đến, em có hiểu bài không?”
Giọng nói thanh lãnh của Tống Tranh vang lên:
“Em hiểu rồi ạ”.
Do những kiến thức của lớp chọn có phần nâng cao hơn so với kiến thức phổ thông bình thường nên thầy Lư lại cho rằng cậu bạn mới đến này chưa hiểu được, chỉ là sợ ngại với các bạn nên mới nói có.
Thầy hỏi Tống Tranh:
“Vậy em thử nói cho thầy biết, làm sao để nhận biết có khí CO2 trong hơi thở của con người?”
“Như thầy đã nói thì chúng ta có thể thổi hơi vào nước vôi trong (Ca(OH)2) hoặc dung dịch Bari hidroxit (Ba(OH)2 ), nếu như dung dịch bị vẩn đục thì là có CO2…”
Nét mặt thầy Lư dãn ra, tán thưởng:
“Chính xác.
Nhưng còn 1 cách nữa đó là có thể thổi hơi vào quỳ tím, và quỳ tím sẽ chuyển sang màu đỏ do CO2 có tính chất hoá học như một oxit axit”.
Thầy Lư vừa dứt lời thì Tống Tranh lại nói thêm:
“Còn một cách cũng đơn giản nữa,…”
Ánh mắt thầy Lư nhìn Tống Tranh có vẻ ngạc nhiên:
“Trò nói xem…”
“Chỉ cần thổi mạnh hơi vào một ngọn nến đang cháy thì ngọn nến sẽ tắt, vì hơi thở của chúng ta có CO2 và CO2 thì không duy trì sự cháy”.
Ngay sau câu trả lời, thầy Lư lập tức vỗ tay:
“Tốt, rất tốt, kiến thức rất vững”.
Ánh mắt nhìn về phía Tống Tranh của mọi người đều tràn đầy ngưỡng mộ.
Mà Tống Tranh thì vẫn cứ như bình thường, không có gì khác biệt.
Tác giả có lời muốn nói: Liên quan đến kiến thức về nhận biết CO2 thì tác giả chỉ đơn giản là nói ra thôi chứ không có gì cao siêu khó hiểu hết, mấy cái này hình như hoá lớp 8 hay hoá lớp 9 gì đó đều học qua hết rồi, chắc là nhiều bạn còn nhớ rõ a..
Bình luận truyện