Ký Ức Lạc Ngân Hà

Quyển 4 - Chương 19: Bài ca năm tháng



Edit: Tiểu Lục
Gió từ phương xa thổi đến, không biết rằng em đang nhớ anh, những thứ đã qua đi, muốn quên, nhưng lại không thể, nụ cười trong ánh mắt, ấm áp tận con tim, nghĩ rằng là một lòng một dạ, nghĩ rằng là một kiếp một đời.
“Hôm nay, chúng ta tụ hội ở đây, cùng đau thương tưởng nhớ, đế quốc mất đi một chiến sĩ ưu tú, chúng ta mất đi một chiến hữu đáng tin cậy…”

Tướng quân Lâm Lâu mặc quân phục trang nghiêm, đứng ở chính giữa đọc điếu văn.

Bên trong bên ngoài, từ trên xuống dưới đứng đầy quân nhân vẻ mặt nghiêm túc, toàn bộ chiến hạm Lâm Tạ đều chìm trong đau khổ tiếc thương.

Lạc Lan nhìn bốn phía.

Những gương mặt đè nén đau thương khiến cho nàng cảm thấy được, mặc dù Tiểu Giác là kẻ ngốc của nàng, nhưng giờ phút này có rất nhiều người giống nàng đang đau khổ vì sự ra đi của Tiểu Giác.

Tướng quân Lâm Lâu theo chỉ thị của Nguyên soái Lâm Kiên tuyên bố với toàn quân, hạm trưởng Tiêu Giao trong lúc lái phi cơ chiến đấu trinh sát tình hình địch, bất hạnh bị đạn pháo của Liên Bang Odin bắn trúng, phi cơ chiến đấu nổ tung mất mạng.

Tất cả quân nhân đều phản ứng kịch liệt, nhất là hạm đội theo chiến hạm Lâm Tạ tác chiến ở tinh vực Odin.

Lâm Lâu tướng quân cương quyết áp chế nổi loạn của bọn họ, nhưng không thể áp chế đau thương của bọn họ.

Từ tướng quân đến binh sĩ, mỗi một chiến thuyền quân hạm đều tràn ngập bi thống phẫn nộ, bọn họ thậm chí giận chó đánh mèo vì quân nhân Tiêu Giao “Người cao cấp” đợi mãi không được gặp kia, tức giận bất bình thay cho hắn, tại sao hắn lập nhiều chiến công như vậy mà ngay cả chức vụ tướng quân cũng không được làm?

Dân ý không thể trái, quân ý không thể cãi.

Lâm Lâu tướng quân không còn cách nào, chỉ có thể báo cáo với Lạc Lan, xin nàng phong cho Tiêu Giao làm tướng quân.

Lạc Lan chẳng những đồng ý lời thỉnh cầu của Lâm Lâu tướng quân, mà còn đích thân đi đến chiến hạm Lâm Tạ, tham gia lễ tang vũ trụ không có di thể của Tiêu Giao.

Tướng quân Lâm Lâu đọc xong điếu văn.

Lấy chiến hạm Lâm Tạ dẫn đầu, tất cả quân hạm kèn trống nổi lên, vạn pháo cùng bắn, tiễn đưaTiêu Giao chặng đường cuối.

Pháo lễ hội tụ trong vũ trụ, vây quanh chiến hạm Lâm Tạ biến thành pháo hoa sáng chói, làm cho sao sáng đầy trời cũng trở nên yếu ớt phai nhạt.

Tât cả quân nhân đưa tay cúi chào.

Lạc Lan nhìn pháo hoa ở ngoài cửa sổ, nước mắt chực trào quanh hốc mắt.

Triều triều tịch tịch, tịch tịch triều triều.

Giấc mộng Hoàng Lương, giấc mộng Nam Kha.

Năm đó, nàng tự tay đem tâm tư tạo thành rượu, gửi âm thầm hy vọng sớm sớm chiều chiều mãi mãi làm bạn, có thể có được kết quả tốt đẹp, nhưng lại sợ tất cả sẽ giống như giấc mộng hoàng lương, giấc mộng Nam Kha, giống như pháo hoa chỉ sáng ngời trong khoảnh khắc.

Vận mệnh dường như luôn là “thứ xấu thì linh, thứ tốt không linh”, cuối cùng cũng giống như lời tiên đoán, chỉ là một giấc mộng.

————·————·————

Sau khi lễ tang kết thúc, Lạc Lan được cảnh vệ hộ tống rời đi.

Hoắc Nhĩ Đức bước nhanh xuyên qua đám người, muốn đến bên cạnh Lạc Lan, nhóm cảnh vệ cản hắn lại, ý bảo hắn phải lùi lại.

Lạc Lan nhìn Thanh Sơ, Thanh Sơ đi đến, bảo cảnh vệ cho phép, dẫn theo Hoắc Nhĩ Đức đến trước mặt Lạc Lan.

Hoắc Nhĩ Đức khẩn trương đưa tay cúi chào, tay kia nắm chặt huân chương vừa rồi hắn nhận thay cho Tiêu Giao.

Lạc Lan hỏi: “Có chuyện gì?”

Hoắc Nhĩ Đức hồi hộp nói: “Bệ hạ, Tiêu hạm trưởng có một bạn gái, huân chương này nên nhờ cô ấy bảo quản. Cô ấy tên Tân Lạc, là một quân y, tôi đã trình bày với quan trên, chắc chắn có mời cô ấy đến tham gia tang lễ, nhưng bọn họ nói không tìm thấy người này. Bệ hạ, tôi không nói dối, Tiêu hạm trưởng thật sự có một người bạn tên là Tân Lạc…”

“Ta biết anh không nói dối, bởi vì cô ấy có đến tham dự tang lễ.”

Hoắc Nhĩ Đức như trút được gánh nặng, hoang mang khó hiểu, nhịn không được nhìn xung quanh, “Tân Lạc ở đâu?”

Lạc Lan nói nhỏ: “Tôi chính là Tân Lạc.”

Hoắc Nhĩ Dức mặt đầy kinh ngạc trừng mắt nhìn nữ hoàng.

Lạc Lan đưa ngón trỏ lên môi, làm ra thủ thế không được nói, ý bảo hắn giữ bí mật, sau đó xoay người rời đi.

“Bệ hạ…” Hoắc Nhĩ Đức sửng sốt giây lát, vội vàng đuổi theo nữ hoàng, bị cảnh vệ ngăn lại.

Lạc Lan quay đầu nhìn về phía Hoắc Nhĩ Đức.

Hoắc Nhĩ Đức giơ tay lên, muốn đưa huân chương cho nàng.

Lạc Lan nói: “Anh cứ giữ lấy! Nếu Tiêu Giao còn sống, chắc chắn cũng sẽ đồng ý tặng anh.”

Hoắc Nhĩ Đức thu tay, kính chào Lạc Lan theo nghi thức quân đội, chân thành nói: “Bệ hạ, xin bảo trọng!”

Lạc Lan nhẹ nhàng gật đầu, xoay người, dưới sự hộ vệ của mọi người rời khỏi.

————·————·————

Hành trình của Lạc Lan gấp rút, vốn phải lập tức trở về Hominis, nhưng Lạc Lan nhất thời nảy lòng tham, yêu cầu với tướng quân Lâm Lâu, muốn đi xem qua khoang phòng của Tiểu Giác.

Lâm Lâu tướng quân đưa nàng đến phòng nghỉ của hạm trưởng, “Từ khi Tiêu hạm trưởng đi rồi, chỉ có tôi vào kiểm tra qua một lần, nhưng tôi chưa động đến gì cả, bên trong vẫn giữ nguyên.”

Lạc Lan ra ý bảo bọn họ chờ ở bên ngoài, nàng đi một mình vào khoang phòng.

Đây là lần đầu tiên nàng đến đây, nhưng bên trong đối với nàng mà nói cũng không xa lạ. Bởi vì vài năm nay nói chuyện bằng hình ảnh với Tiểu Giác, nàng thường nhìn thấy nơi này.

Bên ngoài là phòng khách, bên trong là phòng ngủ.

Đi đến cửa phòng ngủ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cửa sổ ngắm cảnh mà Tiểu Giác đã nói – có thể nhìn thấy sao trời, cửa sổ mà nàng rất thích.

Toàn bộ căn phòng không lớn, nhưng vật dụng sắp xếp cực kỳ gọn gàng ngăn nắp, không có một chút hơi người, giống như chưa từng có người ở, cực kỳ trống vắng.

Khó trách Lâm lâu tướng quân nói ông ta vẫn chưa động đến thứ gì, bởi vì thật sự không có thứ gì để động đến.

Lạc Lan mở cửa tủ lạnh, tiện tay lấy một chai đồ uống, đến mép giường ngồi xuống, đối mặt với cửa sổ nhìn ra ngân hà.

Rất nhiều lần, Tiểu Giác đều ngồi ở vị trí này cùng nàng nói chuyện.

Lạc Lan cầm đồ uống, im lặng nhìn biển ngân hà.

Sau một lúc lâu, nàng đứng lên, lúc bỏ chai đồ uống vào, nàng để ý đến hàng chữ nhỏ bên trên chai rượu.

Giấc mộng Nam Kha.

Lạc Lan nhịn không được cười tự giễu.

Lạc Lan ra khỏi phòng ngủ, đánh giá bốn phía, nhìn thấy trên bàn trong phòng khách có đặt một món quà.

Nàng đứng rất thẳng, chăm chú nhìn cái hộp.

Bên trong có bánh gừng chính tay nàng nướng, trong đó có một cái bánh gừng bên trên viết năm chữ, mặt ngoài là nàng cố ý làm, một hộp quà hoa hồng tự tay vẽ.

Nhưng sau khi hắn nhận được, không có chút hứng thú, căn bản không có mở ra xem, chỉ tùy tay để trên bàn.

Cái hộp bánh gừng đó, rốt cuộc trở thành một bí mật nàng đã lấy hết dũng khí để nói ra, nhưng mãi mãi sẽ không có ai nghe được.

Lạc Lan mỉm cười cầm lấy hộp quà, xoay người đi ra ngoài.

Mười năm trước, Tiểu Giác hồi hộp đợi nàng ở bên ngoài văn phòng, lo lắng bất an đem tình cảm tự tay làm bánh gừng tặng cho nàng. Nàng không chút để ý, hoàn toàn không có đáp lại.

Mười năm sau, rốt cuộc khi nàng trân trọng đáp lại tâm ý của hắn, hắn đã sớm không còn nữa.

Có lẽ, nàng nên mừng cho Tiểu Giác, bởi vì vận mệnh đã giúp hắn trả thù.

————·————·————

Lạc Lan trở lại chiến hạm của mình, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Thanh Sơ vội vàng đi vào, thông báo với nàng: “Chính phủ Liên Bang Odin muốn liên hệ với chúng ta, ngài Chấp Chính Quan của liên bang Thần Sa, yêu cầu nói chuyện với bệ hạ.”

Lạc Lan im lặng một thoáng, nói: “Cho ta mười phút.”

Lạc Lan nhanh chóng mặc quần áo, trang điểm.

Nhìn vào gương xem lại khuông mặt, tâm trạng của nàng cực kỳ khó hiểu.

Giống như muốn đi gặp kẻ thù sinh tử, phải mặc giáp kín đáo không một kẽ hở, mới có thể đánh thắng trận chiến ác liệt này.

Lại giống như muốn đi gặp người yêu đã lâu năm xa cách, lo sợ cách ăn mặc sẽ để lộ dấu vết, trở thành trò cười.

Mười lăm phút sau, Lạc Lan ăn mặc chỉnh tề, đi vào văn phòng.

Nàng gật đầu với Thanh Sơ, ý bảo có thể bắt đầu.

Thanh Sơ kết nối tín hiệu.

Thần Sa toàn thân quân trang hiện ra trước mặt Lạc Lan.

Lạc Lan bình tĩnh nhìn Thần Sa, một chút khác thường cũng không có, thật giống như Chấp Chính Quan của Liên Bang Odin luôn là Thần Sa.

Thần Sa khách khí nói: “Hân hạnh, nữ hoàng bệ hạ.”

Lạc Lan cũng khách khí nói: “Hân hạnh, ngài Chấp Chính Quan.”

“Hôm nay tôi liên hệ với bệ hạ là muốn cùng bệ hạ bàn chuyện chiến tranh của hai nước.”

Lạc Lan lịch sự đưa tay, ý bảo: Mời tiếp tục, tôi đang chăm chú lắng nghe.

“Tôi muốn Đế Quốc Ar rút khỏi tinh vực Odin vô điều kiện.”

“Nếu chúng tôi không rút binh?”

“Chết!”

Lạc Lan mặt không chút thay đổi nhìn Thần Sa, Thần Sa mặt cũng không chút thay đổi nhìn Lạc Lan.

Trong lúc im lặng giằng co, ánh mắt của hai người kiên định sắc bén, không chút nhượng bộ.

Lạc Lan đột nhiên hỏi: “Sở Mặc ở đâu?”

“Đã chết.”

“Sở Mặc trước khi chết có dị biến không?”

“Có.”

“Anh có tiếp xúc với Sở Mặc không?”

“Có.”

“Sở Mặc dị biến đã dùng thân thể sau khi dị biến đâm anh bị thương?”

“Đúng vậy.”

Lạc Lan hiểu được kế hoạch của Sở Mặc. Sở Mặc muốn dùng thân mình lây nhiễm cho Thần Sa, nhưng hắn không biết thân thể của Thần Sa đã trải qua hàng trăm lần thử nghiệm thuốc, sớm đã sinh ra kháng thể, không thể bị lây nhiễm.

Lạc Lan hỏi: “Anh biết Sở Mặc nghiên cứu cái gì không?”

Thần Sa đã biết Lạc Lan rất kiêng kỵ với nghiên cứu của Sở Mặc, nên không hề nghi ngờ nàng biết Sở Mặc nghiên cứu cái gì.

Lo lắng Đế Quốc Ar muốn lấy bí mật nghiên cứu dị chủng, vì khống chế cân bằng, Thần Sa không nói cho Lạc Lan biết, khi hắn vào phòng thí nghiệm, tất cả tài liệu văn kiện đều đã bị tiêu hủy, toàn bộ phòng thí nghiệm gene bị nổ thành tro, các nghiên cứu viên hoặc là làm thí nghiệm cơ thể đã chết, hoặc là mất tích không biết đi đâu.

Thần Sa đơn giản nói: “Sở Mặc trước khi chết, đã cho tôi xem kết quả thí nghiệm của hắn.”

Lạc Lan hỏi: “Anh đồng ý nghiên cứu của hắn sao?”

Thần Sa trả lời rất có kỹ năng ngoại giao: “Đôi khi không phải chúng tôi đồng ý hay không, mà là bên ngoài có cho chúng tôi được lựa chọn hay không.”

“Anh đang uy hiếp tôi?”

Thần Sa cười, “Relicta đang bị vùi dập trong vòng vây của Đế Quốc Ar, rõ ràng là cô đang uy hiếp tôi.”

Lạc Lan lạnh lùng nói: “Đây không thể xem là uy hiếp.”

Thần Sa chất vấn: “Vậy cái gì là uy hiếp? Kế hoạch Kiết Câu sao? Cô vốn đã muốn tiêu diệt sạch dị chủng, hay là sau khi biết được nghiên cứu của Sở Mặc mới muốn làm vậy?”

Tim của Lạc Lan giống như bị búa tạ nặng ngàn cân đập xuống, không biết là bởi vì câu nói này của Thần Sa, hay là bởi vì bốn chữ “Kế hoạch Kiết Câu” kia. Nàng chế giễu hỏi: “Kế hoạch Kiết Câu là tài liệu cơ mật của Đế Quốc Ar, anh làm sao biết được?”

Thần Sa không nói gì.

Lạc Lan ánh mắt suồng sã nhìn chằm chằm thân thể của Thần Sa, trên dưới đánh giá, “Lấy dáng vẻ của ngài đây thật ra cũng có thể, tôi bỏ ra chút chi phí coi như cũng có giá trị.”

Thần Sa cười cười, nói: “Đúng vậy! Nếu không bởi vì phần tài liệu này quá quan trọng, cho dù là vì liên bang, tôi cũng thật sự khó nuốt nổi bệ hạ.”

Lạc Lan cười lớn nói: “Thật đáng tiếc, để anh hiến thân uổng phí rồi. Vì giữ bí mật, phần kế hoạch Kiết Câu đó không được đầy đủ, tôi chỉ là ném một chút mồi câu.”

Thần Sa nhìn chằm chằm Lạc Lan.

Lạc Lan biết rất rõ trong lúc quan trọng này chọc giận Thần Sa không có lợi ích gì.

Dù sao sau khi Sở Mặc chết, các tài liệu nghiên cứu của hắn đều năm trong tay Thần Sa, nhưng vừa rồi trong một thoáng cảm xúc lại chèn ép lý trí, không thể kiềm chế nghĩ ra lời nói châm chọc.

Nàng đè nén tâm trạng đang cuồn cuộn trong lòng, ngữ khí chậm lại: “Anh chắc hẳn đã tìm người nghiên cứu kế hoạch Kiết Câu, đợi sau khi xem xong tài liệu sẽ biết rõ phần tài liệu đó rốt cuộc là cái gì. Hy vọng đến lúc đó, chúng ta có thể tâm bình khí hòa, nói chuyện lại một lần nữa.”

“Nói chuyện gì?”

“Tương lai của loài người và dị chủng.”

“Tương lai như thế nào?”

“Anh đã biết, tôi có thể trị được dị biến, làm cho gene dị chủng và gene con người dung hợp ổn định. Chỉ cần Liên Bang Odin đầu hàng, trở thành hành tinh phụ thuộc Đế Quốc Ar, chấp nhận tiếp quản của Anh Tiên Lạc Lan, tôi có thể lấy chi phí thành phẩm bán thuốc điều trị dị biến cho Relicta.”

Thần Sa châm chọc: “Đầu tiên để cho chúng tôi mất đi quê hương, sau đó dùng thuốc khống chế chúng tôi, thuận tiện để loài người tiếp tục kỳ thị, áp bức dị chủng sao?”

Lạc Lan không biết nên trao đổi với Thần Sa vấn đề này như thế nào.

Loài người kỳ thị dị chủng thâm căn cố đế, tính bằng giá trị mấy vạn năm hình thành toàn bộ xã hội, hình thành không phải một sớm một chiều, thay đổi cũng không thể một sớm một chiều. Cho dù Lạc Lan là hoàng đế, cũng không thể đảm bảo dị chủng và con người có thể được đối xử công bằng như nhau.

Trước mắt mà nói, nếu Liên Bang Odin bị tiêu diệt, đối với dị chủng sinh sống tại Liên Bang Odin đích thực là một tai họa khủng khiếp, nhưng đối với toàn bộ dị chủng cũng không nhất thiết là chuyện xấu.

Không có thay đổi, làm sao có tân sinh? Không có đập đi, làm sao có xây lại?

Nàng nhìn vấn đề từ góc độ chuyên gia di truyền, sinh sản và sinh tồn của chủng tộc mới là quan trọng nhất, vì tương lai hoàn toàn có thể tạm thời hy sinh trước mắt; nhưng Thần Sa chỉ đứng ở góc độ quân sự nhìn vấn đề, tự do hòa bình của dị chủng mới là quan trọng nhất, vì điều này có thể hy sinh tính mạng.

Lạc Lan nói: “Anh quả thật có thể đánh, tôi tin cho dù trong tình thế Đế Quốc Ar đang chiếm ưu thế tuyệt đối, anh vẫn có thể giữ vững Relicta, đối kháng giằng co với chúng tôi, nhưng những người dân thường của Relicta thì sao? Trận chiến này ở tinh vực Odin đã diễn ra liên tục nhiều năm, đối với Hominis không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng đối với Relicta lại ảnh hưởng rất lớn, dưới sự phong tỏa toàn diện của loài người, Cuộc sống ở Relicta chắc chắn không dễ dàng; ngài Chấp Chính Quan, chấp chính không chỉ là đánh giặc!”

Thần Sa trong lòng chợt đau xót, lời nói này Ân Nam Chiêu đã từng nói ra, nhưng người phụ nữ kia đã sớm quên Ân Nam Chiêu là ai.

Thần Sa hỏi: “A Thịnh ở đâu?”

“Ngục giam.”

“Tử Yến?”

“Ngục giam.”

“Thả hết bọn họ ra.”

Lạc Lan châm chọc: “Anh đây là đang đàm phán sao?”

“Tôi cho Đế Quốc Ar một tháng rời khỏi tinh vực Odin, phóng thích Tử Yến và A Thịnh còn giam trong ngục ra, nếu không… chết!”

Lạc Lan nhìn Thần Sa.

Thần Sa ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Lạc Lan, giống như thanh kiếm bén nhọn không chút lưu tình, có thể đem Lạc Lan ngàn đâm vạn chém, lăng trì thành mảnh vụn.

Lạc Lan ý thức được Thần Sa thật sự hận nàng.

Hận nàng để Lạc Tầm mà hắn yêu biến mất? Hận nàng mấy năm nay lăng nhục hắn? Hay là hận nàng đã phá hủy Liên Bang Odin? Có lẽ tất cả đều có.

Giờ phút này, nàng tin rằng, nếu bọn họ đối mặt, Thần Sa sẽ thật sự một kiếm đâm thủng tim nàng bất cứ lúc nào.

Lạc Lan mặt không chút thay đổi ngắt tín hiệu.

Bóng dáng của Thần Sa biến mất.

Lưng thẳng của nàng từ từ cong lại, cả người giống như không chịu nổi gánh nặng oằn vai, cuộn mình lại một chỗ.

Một tháng lui binh!

Trận chiến này là do nàng cố gắng tranh thủ ủng hộ của nhiều người, kiên quyết cố chấp mạnh mẽ phát động, nếu cứ không rõ ràng như vậy mà kết thúc, không chỉ ngôi vị hoàng đế của nàng nguy cơ ngập đầu, mà tất cả công việc đã cố gắng làm mấy năm nay, còn có nhiều người hy sinh như vậy, chẳng lẽ đều trở nên vô ích?

Tướng quân Josehp, công chúa thế thân, tướng quân Lâm Tạ, Diệp Giới, tất cả nhưng chiến sĩ đã hy sinh trên chiến trường…

Không được! Tuyệt đối không thể lui binh! Nhất định phải đánh bại Relicta! Nhất định phải ngưng hẳn giết chóc luân hồi không ngớt giữa Liên Bang Odin và Đế Quốc Ar.

Nhưng phải đánh thế nào?

Bằng hiểu biết của Thần Sa đối với quân đội Đế Quốc Ar, nếu khai chiến chính diện, ngay cả một nửa phần thắng bọn họ cũng không có.

Hơn nữa, một khi đã bắt đầu, chính là một cuộc chiến giết chóc không ngừng, không có đầu hàng, không có nghị hòa, hoặc là Thần Sa chết, hoặc là nàng chết, nếu không sẽ mãi mãi không có kết thúc.

————·————·————

Hành tinh Hominis.

Cung điện Trường An.

Lạc Lan trở lại dinh thự, muốn đến tủ chứa rượu tìm rượu.

Thanh Sơ lo lắng nói: “Bệ hạ trước hết nên đi ngủ một lát, đã hơn bốn mươi mấy giờ ngài không chợp mắt rồi.”

Lạc Lan phất phất tay, ý bảo Thanh Sơ tránh ra, để nàng yên tĩnh một mình trong chốc lát.

Thanh Sơ không còn cách nào, chỉ có thể rời khỏi.

Lạc Lan cầm chai rượu, ngồi ở sân phơi, vừa uống rượu, vừa ngắm nhìn sao trời trên đỉnh đầu.

Uống xong một chai, Lạc Lan bỏ xuống, nàng bước loạng choạng theo hành lang dài thăm thẳm, đi xung quanh trong cung điện.

Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, cực kỳ lạnh lẽo.

Lạc Lan đã ở đây hơn mười năm, lần đầu tiên có loại cảm giác này.

Nàng không kiềm chế được thắc mắc tại sao.

Sau khi Diệp Giới qua đời, khi nàng vào đây có dẫn theo Tiểu Giác và Thiệu Dật Tâm, sau đó đón cả A Thịnh và Phong Tiểu Hoàn cùng vào ở, bây giờ Phong Tiểu Hoàn không có, Tiểu Giác rời đi, a Thịnh và Thiệu Dật Tâm bị giam trong ngục.

Hóa ra không phải cảm thấy lạnh lẽo, mà thật sự rất lạnh lẽo.

Lạc Lan chợt nhớ đến lời của mẹ nói với cha, “Em không thích vũ hội, bởi vì cho dù lúc đầu vui vẻ đến thế nào, cuối cùng cũng phải mỗi người mỗi ngã.”

Lạc Lan giống như cảm thấy rất lạnh, hai tay ôm lấy chính mình, từ từ đi trong bóng đêm.

Đi qua phòng của Tử Yến, nàng vô thức dừng bước.

Lạc Lan chần chừ một thoáng, sau đó điều khiển cho máy tính mở cửa.

Nàng từ từ đi vào.

Căn phòng rất sạch sẽ, chỉ có nơi chói mắt duy nhất chính là trên bàn để rất nhiều rượu, trong tủ rượu cũng chứa đủ loại rượu đầy màu sắc, còn có một ít chai đã uống một nửa, gọn gàng đặt dựa vào tường trên mặt đất.

Ánh mắt của Lạc Lan đảo qua một lượt, cuối cùng dừng lại trên một cái chậu nuôi trồng màu trắng đặt trên cửa sổ.

Rõ ràng bên trong không có trồng thứ gì, Tử Yến vẫn giữ lại vài thập niên đã trở thành thói quen, luôn đặt nó ở nơi lấy ánh sáng tốt nhất.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, khiến nó càng trắng sáng.

Lạc Lan đi tới, bưng cái chậu nuôi trồng lên.

Thứ Lạc Tầm bỏ đi, tâm trạng của Tử Yến rốt cuộc là như thế nào khi mang theo nó phiêu bạc ngần ấy năm trong vũ trụ?

Chỉ là một cái chậu nuôi trồng bình thường trong phòng thí nghiệm!

Lạc Lan vừa đặt cái chậu xuống, chợt nhớ tới, Tử Yến nói phần tài liệu kia được giấu trong ngăn kép bên dưới đáy chậu.

Lạc Lan lại bưng chậu nuôi trồng, vừa lộn lên lộn xuống cẩn thận xem xét, vừa dùng tay sờ soạng thật kỹ, xem xét một lúc lâu mới mở được ngăn kép bên dưới đáy chậu.

Cứ tưởng bên trong trống rỗng, không ngờ “cạch” một tiếng, một sợi dây chuyền rơi trên mặt đất.

Lạc Lan không nghĩ nhiều, lập tức tò mò khom người xuống xem, tay vừa đụng tới mặt dây chuyền liền nhìn rõ đó là một cái hổ phách hoa.

Nàng nhận ra nhưng không kịp phản ứng, cả người giống như bị đốt cháy, lập tức rút mạnh tay lại, thân thể mất thăng bằng, ngã ngồi trên đất.

Tay vô thức hất ngang, không cẩn thận làm đổ một chai rượu chỉ còn một nửa. Dịch rượu màu đỏ chảy đầy ra đất, giống như máu đang chảy.

Lạc Lan giật mình nhìn trân trân vào sợi dây chuyền trên mặt đất.

Đóa hoa mê tư màu lam được bao phủ bởi viên hổ phách màu trà, im lìm nằm trong vũng máu.

Bóng đêm yên tĩnh.

Ánh trăng thê lương.

Hình ảnh trong ký ức bị khóa chặt tận đáy lòng bỗng nhiên được đánh thức.

………

Dây chuyền rơi trong vũng máu.

Nàng giẫm một bước lên dây chuyền, đi qua không chút lưu tình.

Một giọt lệ rơi xuống, đọng lại trên viên hổ phách hoa.

………

Trong vô thức, một giọt nước mắt từ khóe mắt của Lạc Lan từ từ ứa ra, theo khuôn mặt chảy xuống.

Nàng không biết rốt cuộc mình rơi lệ vì cái gì.

Đó là sợi dây chuyền của Lạc Tầm, không có liên quan đến nàng, nhưng nỗi đau trong thoáng chốc tựa như đục khoét này chính là nàng, bị ký ức khắc cốt ghi tâm kia tra tấn cũng chính là nàng!

Khi Thần Sa khôi phục trí nhớ, nàng không có ở đó, không tận mắt chứng kiến hình ảnh hắn quyết tuyệt ra đi.

Khi nàng khôi phục trí nhớ, Ân Nam Chiêu lại ở đó, tận mắt nhìn thấy Lạc Tầm ra đi, tận mắt nhìn thấy nàng quyết tuyệt tàn nhẫn.

So với sự ra đi của Thần Sa bây giờ, nàng của năm đó mới thật sự là tàn nhẫn vô tình, trong giây phút kia, Ân Nam Chiêu rốt cuộc đã nghĩ gì?

Thời khắc cuối cùng của sinh mạng, hắn gọi “Tiểu Tầm”, nàng ngay cả quay đầu lại cũng không có, vứt bỏ tất cả những thứ đã từng trân quý dưới chân mình, có phải hắn cũng giống như nàng bây giờ đau khổ oán hận?

Lạc Lan run rẩy tay nhặt lên sợi dây chuyền trên mặt đất.

Thời gian chậm rãi, dai dẳng nối tiếp.

Thời khắc này, thời khắc đó, thời gian vài thập niên, trùng hợp giao hòa, chiếc dây chuyền rơi trên mặt đất được cùng một bàn tay nhặt lên.

Lạc Lan thậm chí theo bản năng nhìn xung quanh thân thể mình, nhưng không nhìn thấy Ân Nam Chiêu.

Ánh mắt nàng mờ mịt, nhìn vào dây chuyền ở trong tay.

Đây là dây chuyền của Lạc Tầm, không hề liên quan đến nàng, nàng căn bản không nên đụng vào.

Nhưng, tay nàng giống như tự có ý thức, vẫn nắm chặt dây chuyền không buông.

Lạc Lan tự nói với mình, nàng nhất định đã say! Nhất định quá mệt mỏi! Ngủ một giấc sẽ trở lại bình thường!

Lạc Lan lảo đảo đi đến giường, nhắm chặt hai mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

————·————·————

Tiếng khóc của một cô gái lúc rõ lúc không, vẫn văng vẳng ở bên tai

Lạc Lan có tai như điếc, đánh giá bốn phía.

Một căn phòng to lớn rộng rãi, liếc mắt một cái nhìn không thấy tận cùng.

Nhiều tấm gương hình con mắt so le chằng chịt, trên dưới chồng chéo lên nhau, giống như một bức tường quái lạ, khiến cho căn phòng biến thành một mê cung không phân biệt được không gian và thời gian.

Thần Sa ở trong mê cung đi tới đi lui, mặt đầy lo lắng tìm kiếm: “Lạc Tầm! Lạc Tầm…”

Vô số lần, Lạc Lan rõ ràng đứng trước mặt hắn, hắn lại làm như không thấy, đi xuyên qua thân thể nàng, tiếp tục tìm kiếm Lạc Tầm.

Lạc Lan im lặng đau khổ nhìn Thần Sa.

Mỗi một lần, nàng đều đứng trước mặt hắn, hắn lại bởi vì tìm kiếm Lạc Tầm, hoàn toàn không nhìn thấy nàng.

Lại thêm một lần, bọn họ gặp nhau trong mê cung thời gian.

Ánh mắt của Thần Sa rốt cuộc cũng nhìn đến nàng, hắn dừng bước.

Lạc Lan vừa muốn nói “Cuối cùng anh đã nhìn thấy em”, nhưng lại cảm thấy ngực đau nhức, hóa ra Thần Sa đã đâm một kiếm thấu tim nàng.

Nàng khiếp sợ nhìn Thần Sa.

Thần Sa phẫn nộ hỏi: “Tại sao cô giết Lạc Tầm?”

Lạc Lan trong mắt tràn ngập đau đớn khổ sở.

………

Lạc Lan mở choàng mắt, lập tức ngồi dậy.

Tay nàng theo bản năng ôm lấy ngực, cả người không ngừng thở gấp, giống như thật sự bị đâm một kiếm.

Một lúc lâu sau, lòng nàng vẫn còn sợ hãi, chưa định được thần.

Không phải bởi vì Thần Sa đâm vào tim nàng, đó vốn là chuyện đã dự kiến, mà chính là phản ứng của nàng ở trong mộng, người bị đâm thấu tim là nàng, nhưng nàng lại vì Thần Sa đau khổ, mà đau khổ cho hắn.

Tại sao?

————·————·————

Lạc Lan từ từ xoay người, phát hiện mình đã ở trong phòng của Tử Yến ngủ một đêm.

Dưới thân thể giống như lấn cấn gì đó, nàng đưa tay sờ vào, lấy ra một sợi dây chuyền bạch kim.

Dây chuyền vắt trên ngón tay nàng, hai cái mặt rũ xuống trong lòng bàn tay.

Một cái là trái tim hổ phách màu trà, một cái là mũi tên màu bạc.

Lạc Lan nhìn chằm chằm một lúc lâu.

Trong ánh nắng sớm sáng tỏ, trí não của nàng đặc biệt tỉnh táo, cảm xúc không chút rối loạn chỉ dùng lý trí tự hỏi.

Mỗi nước cờ của Ân Nam Chiêu đánh ra đều có thâm ý.

Dây chuyền này cùng với phần tài liệu kia đều được giao cho Tử Yến cất giữ, tại sao?

Phần tài liệu đó đã cất giấu toàn bộ bí mật sinh tử của loài người!

Vậy cái dây chuyền này rốt cuộc cất giấu bí mật quan trọng đến cỡ nào mới có thể cùng được lưu giữ với phần tài liệu đó?

Lạc Lan nín thở tĩnh khí, nắm lấy mũi tên, dùng sức nhấn xuống một chút, mũi tên gãy ra, chia thành hai nửa.

Không có gì cả.

Lạc Lan vừa giống như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên phát hiện, trên mặt lông vũ ở đuôi mũi tên giống như có khắc gì đó.

Trong phút chốc, tim nàng đập thật nhanh.

Nàng nhắm hai mắt lại, thở sâu vài cái, mới lấy hết dũng khí nhìn kỹ.

Một nửa mặt lông vũ có khắc: Lam Nhân

Một nửa mặt lông vũ kia có khắc: 39052’48 “N, 116024’20 “E (4.18.1)

(4.18.1) Số tọa độ trong vũ trụ, hướng được dùng theo tiếng anh N: North (Bắc), S: South (nam), E: East (Đông), W: West (Tây)

Nét chữ quen thuộc đập vào mắt, Lạc Lan giống như không nhìn thấy rõ chữ, nhưng lại không biết nó có ý nghĩa gì, tim nàng chỉ đập như nổi trống. Đập đến nỗi khiến cho lục phủ ngũ tạng của nàng cảm giác co rút đau đớn, cả người không kiềm được phát run.

Một lúc lâu sau, Lạc Lan mới có thể bình tâm tĩnh khí suy nghĩ mấy chữ này có nghĩa là gì.

Lam Nhân, chắc là Lam Nhân Tinh.

Nàng vô cùng quen thuộc.

Năm bảy tuổi ấy, sau khi cha nàng gặp chuyện không may, mẹ nàng liền dẫn theo nàng và Diệp Giới chuyển đến Lam Nhân tinh sinh sống.

Sau đó, Lam Nhân tinh bị Anh Tiên Thiệu Tịnh chiếm giữ, trở thành hành tinh hành chính của Ar nhỏ.

39052’48 “N, 116024’20 “E, những con số này có nghĩa là gì? Ở khu vực khác nhau không thể có cùng lý giải.

Nếu Lam Nhân tinh, là một địa điểm, vậy mấy con số này có phải cũng ám chỉ địa điểm?

Nếu thật sự là tọa độ của một địa điểm, có kinh độ vĩ độ rõ ràng, chắc chắn có thể dùng máy mô phỏng kiến trúc tập trung tìm kiếm.

Lạc Lan nói với máy điều khiển: “Tìm kiếm, Lam Nhân tinh 39052’48 “N, 116024’20 “E.”

Chỉ chốc lát sau, trên màn hình giả lập hiện ra một tòa kiến trúc.

Lạc Lan cũng cực kỳ quen thuộc.

Nàng kinh ngạc nhìn trong chốc lát, nhảy vọt xuống giường, gọi to: “Thanh Sơ!”

Giọng nói của Thanh Sơ từ máy liên lạc truyền đến: “Bệ hạ, xin hỏi có chuyện gì?”

“Giúp ta chuẩn bị chiến hạm, ta muốn đi Lam Nhân tinh.”

“Vâng.” Thanh Sơ không hỏi nguyên nhân, lập tức giúp Lạc Lan sắp xếp hành trình.

————·————·————

Hơn bảy giờ sau.

Chiến hạm bay đến không gian bên ngoài Lam Nhân tinh, Lạc Lan đổi sang phi thuyền loại nhỏ, bay thẳng đến địa chỉ tọa độ kia.

Thanh Sơ hỏi máy điều khiển: “Gần đây có bãi đỗ phi thuyền không?”

Lạc Lan trả lời thay cho máy điều khiển: “Có.”

Trong phạm vi một trăm dặm chỉ có một ngôi nhà, khắp nơi đều có thể neo đậu phi thuyền.

Thanh Sơ tiếp cận tòa kiến trúc, tò mò hỏi: “Bệ hạ đã đến đây rồi?”

Lạc Lan thản nhiên nói: “Lúc ta bảy tuổi đã đến đây, ở đến năm mười tuổi mới rời đi.”

Thanh Sơ sửng sờ một chút, ánh mắt thay đổi.

Thì ra là nơi này! Diệp Giới bệ hạ đã từng nhắc đến ngôi nhà này rất nhiều lần!

Phi thuyền đáp xuống an toàn, cửa khoang thuyền mở ra.

Lạc Lan và Thanh Sơ một trước một sau ra khỏi phi thuyền.

Dưới ánh nắng mặt trời sáng tỏ, một toà nhà hai tầng màu đỏ lặng lẽ đứng vững trên sườn núi.

Xung quanh căn nhà là là giàn hoa tường vi cao nửa người phủ kín, tạo thành hàng rào tự nhiên, trước nhà có một gốc cây hồ đào cao lớn, thân cây thẳng đứng, tán cây vươn rộng, rậm rạp tỏa bóng mát.

Thanh Sơ vốn lo lắng căn nhà cả trăm năm không ai ở, sẽ vô cùng hoang tàn, nhưng nhìn qua cây cỏ đều được chăm sóc kỹ lưỡng, căn nhà cũng có không chút dấu hiệu mục nát, giống như chủ nhân chỉ là có việc cần ra ngoài, vừa mới rời khỏi.

Xem ra trước khi Diệp Giới rời khỏi đã mua người máy giá cực cao, trong vài thập niên vẫn có thể làm tốt công việc xử lý dọn dẹp căn nhà.

Lạc Lan khom người nhặt lên một quả hồ đào rụng trên mặt đất, “Trước kia khi mỗi năm hồ đào chín. Ta đều làm bánh hồ đào, ca ca rất thích ăn món này.”

Thanh Sơ chợt hiểu ra, “Khó trách hàng năm bệ hạ đều sai đầu bếp làm, nhưng mỗi năm đều ăn vài miếng rồi bỏ, nói rằng hương vị không đúng.”

Lạc Lan đứng dưới tán cây hồ đào, ngửa đầu nhìn cây.

Trong lúc mơ hồ, giống như nghe thấy tiếng cười nói của một cô gái và một thiếu niên.

“Tiểu Tân, em ở đâu? Đừng trốn trên cây, cẩn thận kẻo ngã!”

“Diệp Giới, giúp em hái hồ đào!”

………

Lạc Lan thu ánh mắt, đi vào nhà.

Máy tính điều khiển quét thân thể xác định thân phận, cánh cửa tự động mở ra.

Lạc Lan từ từ đi vào nhà, căn phòng bắt đầu cuộc sống hàng ngày, nhà bếp, nhà ăn, phòng làm việc, phòng trọng lực ngầm…

Mỗi một căn phòng hiện tại cũng giống như năm đó nàng ra đi, không có chút thay đổi, ngay cả vật dụng gia vị trong nhà bếp nàng thường dùng cũng giống như trước, được đặt thứ tự gọn gàng trên giá xung quanh theo ý thích của nàng.

Thời gian ở đây giống như ngưng đọng.

Lạc Lan vào từng căn phòng xem xét thật kỹ, không có phát hiện gì khác thường.

Nàng theo bản năng sờ vào dây chuyền bên trong túi áo. Một bí mật mà độ quan trọng ngang hàng với sống chết của nhân loại, Ân Nam Chiêu rốt cuộc giấu nó ở đâu?

Lạc Lan theo cầu thang đi lên tầng hai.

Trên lầu có năm phòng tất cả, Lạc Lan mở cửa từng căn một, cẩn thận xem xét. Phòng đọc sách, phòng vẽ tranh, phòng ngủ của mẹ, phòng ngủ của Diệp Giới, phòng ngủ của nàng.

Khi nàng đẩy cánh cửa phòng ngủ của mình ở cuối hành lang, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong phòng có thêm mấy thứ lạ.

Bên tường có một mô hình xương người cao bằng người thật, là dụng cụ nàng học tập trước đây. Hiện tại kế bên bộ xương có một người máy thân hình tròn vo đang đứng.

Trên đầu giường có một ly nước màu xanh biếc mà trước đây nàng hay dùng, bên cạnh ly nước là một cái hộp nhạc màu đen kiểu cổ.

Lạc Lan ngơ ngác đứng ở cửa.

Sau một lúc lâu, nàng mới bước từng bước vào phòng.

Đến khi đi đến trước mặt người máy, người máy mới nhận ra nàng, tròng mắt của nó chuyển động xoay tròn nói: “Lạc Lan, xin chào.”

Lạc Lan nhìn chằm chằm người máy, không nói được tiếng nào.

Người máy đưa cánh tay ngắn nhỏ của mình ra, nói: “Tôi là Đại Hùng, bạn không biết thôi sao? Thật xin lỗi, tôi đã cũ lắm rồi, chương trình vẫn chưa đổi mới, đã không thể đi lại, nhìn qua đích thực không giống tôi.”

Lạc Lan khó khăn hỏi: “Tại sao mi ở đây?”

“Chủ nhân đưa tôi tới đây.”

Lúc Lạc Lan nhìn thấy nó cũng đã đoán được, nhưng nghe chính miệng Đại Hùng nói ra, vẫn cảm thấy vớ vẩn.

Trước đó, nàng đã đoán rất nhiều chuyện đại sự có liên quan đến sinh tử được cất giấu, liên quan tới Đế Quốc Ar, liên quan tới Liên Bang Odin, thậm chí còn liên quan đến toàn dải ngân hà, nhưng hoàn toàn không ngờ đó chỉ là một cái hộp nhạc lỗi thời cùng với một con người máy sắp hư hỏng.

“…Ân Nam Chiêu tại sao phải tới đây?”

“Chủ nhân nói chủ nhân muốn biết bạn lớn lên ở một nơi như thế nào. Đúng rồi, chủ nhân còn nói thì ra đây là căn nhà hai tầng mà bạn mong muốn, cùng với gốc cây tán rộng không ra hoa.”

“Đó là Lạc Tầm nói, không phải ta.”

Mắt của Đại Hùng chuyển động xoay tròn, nó quét qua thân thể của Lạc Lan kiểm tra, “Bạn chính là Lạc Tầm!”

“Ta không phải!”

“Bạn phải! Chủ nhân nói cho tôi biết bạn tên là Lạc Tầm, cũng tên là Lạc Lan.” Đại Hùng thật sự khẳng định mình không có nhớ sai, giống như chủ nhân tên Ân Nam Chiêu, cũng tên là Thiên Húc, Lạc Lan và Lạc Tầm tuy tên khác nhau, nhưng là cùng một người.

Lạc Lan nhịn không được gõ mạnh vào đầu của Đại Hùng một cái, “Mi đừng có vô nghĩa nữa, nếu không ta sẽ đem mi đến công ty thu nhận máy móc tiêu hủy.”

Đại Hùng bắt chước con người nguýt một cái xem thường, “Tôi sắp hỏng rồi, uy hiếp của bạn giống như một cái uy hiếp lập tức sẽ khiến một kẻ tắt thở nếu hắn không nghe lời, sẽ chấm dứt tính mạng của hắn, không phải là uy hiếp hiệu quả.”

Lạc Lan im lặng.

Đại Hùng nói: “Trông bạn không được vui.”

Lạc Lan không nói tiếng nào.

Đại Hùng mở cánh tay ngắn nhỏ ra, thở dài: “Quả nhiên giống như chủ nhân đã nói, tôi phải gọi là Lạc Lan bạn mới vui vẻ. Được rồi! Tôi không gọi bạn là Lạc Tầm, bạn vui lên đi! Lạc Lan, Lạc Lan, Lạc Lan…”

“Im miệng!”

“Tôi không biết im miệng, im miệng như thế nào?”

“Mi hiểu ý ta.” Lạc Lan tiện tay lấy ra một con dao phẫu thuật từ trong túi dụng cụ, “Mi tin không, bây giờ ta sẽ lập tức cắt cái miệng trên mặt của mi xuống?”

Đại hùng xoay tròn con mắt, vẻ mặt đáng thương nhìn Lạc Lan.

Lạc Lan cầm dao phẫu thuật ra điệu bộ ở trên mặt Đại Hùng, giống như đang kiểm tra xem nên cắt ở đâu, “Bây giờ mi còn nghĩ ta là Lạc Tầm nữa hay không?”

Đại Hùng nhỏ giọng nói: “Bạn là Lạc Tầm. Xin lỗi, tôi không muốn trêu chọc bạn mất vui, nhưng người máy không thể nói dối.”

Lạc Lan chán nản buông dao phẫu thuật xuống. Nàng và máy móc hơn thua làm gì? Chúng phân biệt con người không phải dựa vào tính cách, mà dựa vào quét phân tích thân thể.

Lạc Lan hỏi: “Mấy năm nay mi vẫn ở đây sao?”

“Không phải. Lúc trước tôi rất hay di chuyển, thường xuyên từ phòng đi ra hành lang, cùng với những người máy khác dạo chơi, sau này máy móc tôi cũ quá, không thể di chuyển được nữa, mới ở đây làm bạn với bộ xương.”

Đại Hùng dùng ngón tay nhỏ ngắn của mình sờ lên bộ xương ở bên cạnh, thâm thúy nói: “Nó rất im lặng ít lời, tôi lại học rộng nói nhiều, chúng tôi ở chung rất vui vẻ.”

Lạc Lan nhịn không được nở nụ cười.

Đại Hùng phấn khởi hỏi: “Chủ nhân có để lại cho bạn một đoạn ghi âm, bạn có muốn nghe không?”

Sắc mặt của Lạc Lan chợt thay đổi, nàng vô thức lùi lại phía sau, cho đến khi thân thể dựa vào giường mới dừng lại.

Đại Hùng hỏi: “Bạn muốn nghe không?”

“Nếu ta không muốn nghe?”

“Tôi sẽ làm theo mệnh lệnh của chủ nhân tiêu hủy đoạn ghi âm này.”

Đại Hùng đợi trong chốc lát, không nghe thấy câu trả lời, lại hỏi: “Bạn có muốn nghe không?”

“…Nghe.”

Một giây sau, giọng nói của Ân Nam Chiêu vang lên――

Lạc Lan, chào em.

Khi nói em nghe những lời này, tôi đang ở trong nhà em, ngồi trên cái ghế em đã từng ngồi, nhìn qua phong cảnh em đã từng ngắm.

Hôm nay, tôi đến nơi em từng sinh sống, đi qua con đường em từng đi qua, trèo lên ngọn cây em đã từng trèo, đọc qua những cuốn sách em đã từng đọc, nghe qua bài hát em đã từng nghe.

Tôi thử tưởng tượng em của quá khứ như thế nào, cũng thử hình dung em của tương lai sẽ ra sao.

Thật tiếc, tôi không thể nhìn được quá khứ, cũng không tài nào đoán được tương lai.

Tuy gom góp từng dấu vết vụn vặt, vẫn không thể hình dung được dáng vẻ của em, nhưng mặc kệ là dáng vẻ gì, em mãi mãi vẫn là em, kiên cường, dũng cảm, trí tuệ, chấp nhất.

Khi tôi quen biết em, em là Lạc Tầm.

Tôi thừa nhận, bởi vì Tiểu Tầm tôi mới đến đây.

Tôi yêu cô ấy.

Yêu làm cho người ta vui vẻ, làm cho người ta hạnh phúc! Yêu cũng khiến người ta tham lam, cũng khiến người ta sợ hãi!

Bởi vì tham lam sợ hãi, chẳng những tôi muốn biết chỗ đến của cô ấy, mà còn muốn đoán nơi đi của cô ấy.

Khi tôi dùng trí tuệ hữu hạn của mình, tấm lòng chân thành vô hạn của mình, thử cảm nhận quá khứ của Tiểu Tầm, hiểu được tương lai của Tiểu Tầm, tôi nhận ra em không phải không tồn tại.

Lạc Tầm không phải tự nhiên được sinh ra, mà do chính em hóa thân thành.

Bởi vì em biết nấu ăn, cô ấy mới có thể nấu ăn.

Bởi vì em thích nghiên cứu gene, cô ấy mới có thể đi theo con đường nghiên cứu gene.

Bởi vì em đã nghe qua câu chuyện “Năm mươi bước cười một trăm bước”, cô ấy mới có thể kể lại cho người khác nghe câu chuyện “Năm mươi bước cười một trăm bước”.

Bởi vì em và Diệp Giới đã chơi qua trò chơi ngoéo tay hứa hẹn, cô ấy mới có thể cùng tôi ở Núi Ilar chơi trò hứa hẹn.

Bởi vì em có một người cha nhân từ trí tuệ, bao dung độ lượng, cô ấy mới có thể không chút thành kiến đối với dị chủng, dùng lòng bao dung nhân từ đối với Thiên Húc, cũng như đối với các dị chủng khác.

Bởi vì em có một người mẹ kiên cường quả quyết, dũng cảm gan dạ, cô ấy mới có thể to gan lớn mật khiêu chiến với thế tục nhân sinh, một thân một mình ở lại Liên bang Odin, mới có thể không kỳ thị tôi là người nhân bản, không nề hà khúc mắc chấp nhận tôi.

Bởi vì em có được rất nhiều yêu thương trên đời này, cô ấy mới có thể không chút nghi kỵ, không chút keo kiệt, dành cho tôi một tình yêu chân thành sâu đậm.

Bởi vì em đã từng thấy qua một hôn nhân hạnh phúc nhất, cô ấy mới có thể tin vào tình yêu tốt đẹp, tin vào sự thủy chung tín nhiệm giữa người với người, dành cho tôi một tình yêu hoàn mỹ nhất, một lời thề trung trinh nhất.

………

Lạc Lan, đứng trong căn nhà này, nghĩ đến những hạnh phúc em đã từng có, đau khổ của tôi lại càng tăng thêm.

Tôi vô cùng đau khổ, bởi vì tôi đã cướp đi mạng sống của Anh Tiên Mục Hoa, gián tiếp làm cho Anh Tiên Mục Hằng lấy đi sinh mạng của cha em, khiến em từ một Tiểu Tân vô tư vô lo trở thành một Lạc Lan mắc bệnh thần kinh dạ dày.

Tôi vô cùng đau khổ, bởi vì tôi đã cướp đi mạng sống của mẹ em, để em từ một Lạc Lan cùng ca ca vui vẻ nhặt hồ đào biến thành một Long Tâm cô độc lạnh lẽo.

Hai việc này, một là tôi hoàn toàn tỉnh táo không thể không làm, một là tôi hoàn toàn mất đi tỉnh táo không biết mà làm, nhưng cho dù là không thể không làm hay không biết mà làm, cũng đều là kẻ đã phá hoại hạnh phúc của em.

Oán hận của em, tôi hoàn toàn chấp nhận, cam tâm tình nguyện chịu đựng tất cả trừng phạt, trả giá.

………

Lạc Lan, tôi rất hy vọng em không nghe được đoạn ghi âm này. Bởi vì khi nói những lời này tôi vẫn còn sống, tôi sẽ ở bên cạnh em, dùng quãng đời còn lại bù đắp, chữa lành những tổn thương tôi đã gây ra cho em.

Nhưng nếu em nghe được những lời này, nghĩa là tôi đã chết.

Tôi nghĩ, có lẽ chúng ta từ biệt rất vội vã, không có thời gian cảm nhận quá khứ, không có cơ hội đón nhận tương lai, chỉ có thể dừng lại trong tiếc nuối, dằn vặt.

Tôi không hy vọng em tự trách mình, bởi vì so với tất cả gánh chịu của em, những thứ tôi trải qua thật sự không đáng nhắc tới, thậm chí tôi rất cảm kích mình đã trải qua, bởi vì không thể chia sẻ đau khổ của em, ít ra cũng có thể giúp tôi đồng cảm với những đau khổ đó.

Tôi không biết em đã đi từng bước đến đây như thế nào, nhưng tôi biết đó nhất định là một con đường rất dài, rất gian nan, khổ sở.

Nhưng sẽ giống như tôi nghĩ, cho dù gian nan khổ sở ra sao, em cũng đã đến được đây.

Vết thương, là một vết nứt hoàn mỹ, cũng chính là nơi để ánh nắng chiếu vào.

Một con nhộng phá kén thành bướm, một mầm cây nẩy mầm từ đất chui lên, đều phải trải qua sự phá hủy, kiến tạo.

Từ xấu xí đến xinh đẹp, từ hắc ám đến quang minh, giống như hai thế giới hoàn toàn khác nhau, nhưng lại là một thế giới cùng chung nhịp thở.

Khi em tự nguyện cầm lấy dây chuyền, tự nguyện mở ra mũi tên, tự nguyện dựa theo địa chỉ trên đó đến đây, tự nguyện nghe những lời này của tôi, chính là lúc em đã hóa thân thành bướm, trở thành đại thụ.

Thật đáng tiếc, tôi không thấy được dáng vẻ của em bây giờ.

Em kêu ngạo chấp nhận tất cả tổn thương, chấp nhận tất cả mất mát, để rồi biến hết thảy thành sức mạnh, tìm kiếm ánh sáng.

Tiểu Tầm, tôi yêu em.

Không chỉ yêu em của hiện tại, mà còn yêu em của quá khứ, của tương lai.

Không chỉ yêu em lương thiện, mà còn yêu em tàn nhẫn, không chỉ yêu em bóng tối, mà còn yêu em ánh sáng, không chỉ yêu em chính trực, mà còn yêu em tà ác.

Tất cả cùng nhau, đều là em, độc nhất vô nhị.

Lạc Lan, tâm nguyện cuối cùng của tôi, xin em hãy hạnh phúc! Hãy dùng trí tuệ và năng lực của mình khiến mình hạnh phúc! Đây cũng chính là nguyện vọng duy nhất và cuối cùng của tất cả những người yêu thương em, cha em, mẹ em, ca ca em, và tôi!

………

Không biết từ khi nào, mặt của Lạc Lan đã thấm đẫm nước mắt.

Nàng luôn cho rằng mình đã trải qua muôn vàn khổ cực, sớm đã cứng rắn giống như đá tảng, nhưng không biết trong cơ thể của mình lại có nhiều nước mắt đến vậy.

Nàng càng khóc càng khổ sở, thậm chí giống như đứa trẻ ngồi dưới đất, ôm đầu khóc rống.

Sau bảy tuổi, nàng đã không còn khóc được như vậy nữa, bởi vì nàng biết mình không còn là đứa trẻ, không thể không kiêng nể gì tùy hứng mà khóc.

Nhưng bây giờ nàng lại biến thành một đứa trẻ khóc nức nở nghẹn ngào.

Đã nhiều năm như vậy, tất cả mất mát, đau khổ, oán hận, uất ức, xót xa… đều cuồn cuộn ở trong lòng.

Đối địch với cả thế giới, kiên quyết cố chấp.

Tất cả mọi người không hiểu, không ủng hộ.

Áp lực nặng nề, khổ sở bôn ba.

Vô số lần cảm thấy mình không thể chịu đựng được, ngay cả người để trút hết tâm sự cũng không có, chỉ có thế uống rượu hết chai này đến chai khác tìm cảm giác, rồi ngã đầu ngủ say, sáng hôm sau nhất định phải tiếp tục đứng dậy, tiến lên phía trước.

………

Nàng luôn tự nói với mình không có chuyện gì lớn, nàng là một quái vật lạnh lùng tâm như đá tảng, vốn không cần ai cảm thông ủng hộ.

Bây giờ, rốt cuộc nàng đã đối diện với chính mình.

Tất cả những đau khổ uất ức, gian nan chịu đựng đều đã có người thấu hiểu, có người cảm thông, khóc không hề không có ý nghĩa, mà chính là xoa dịu xua tan những tổn thương của chính mình.

Lạc Lan không biết mình đã khóc bao lâu, giống như cứ khóc mãi khóc mãi, khóc đến nỗi cổ họng tắc lại, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuông rơi.

Nàng nằm lên giường, kéo chăn đắp lên người, toàn thân co rút vào trong chăn.

Nệm và chăn đều có mùi của nắng.

Từ nhỏ, nàng đã không thích máy sấy khô, chỉ thích nệm và chăn được phơi phóng dưới ánh nắng tự nhiên.

Nhiều năm qua đi, người máy quản gia vẫn trung thành thỏa mãn sở thích của nàng, luôn xem nàng là người nhà, đặt mọi thói quen sở thích của nàng ở trong lòng.

Lạc Lan cầm lấy hộp nhạc màu đen ở đầu giường, nhẹ nhàng ấn xuống nút phát.

**Gió từ phương xa thổi đến

**Không biết rằng em đang nhớ anh

**Những thứ đã qua đi

**Muốn quên

**Nhưng lại không thể

**Nụ cười trong ánh mắt

**Ấm áp tận con tim

**Nghĩ rằng là một lòng một dạ

**Nghĩ rằng là một kiếp một đời

**Không biết thế gian này có quá nhiều ngang trái

**Không biết lời thề kia sẽ tan theo gió mây

**Tại sao gặp nhau chỉ một lần

**Mà muốn quên phải cần một kiếp

**Gió từ đâu thổi đến

**Thổi tắt những vì sao sáng, thổi mờ tương lai.

**Núi sông chỉ còn là hối tiếc

………

Lạc Lan dùng chăn cuộn mình lại giống như con nhộng, nhắm chặt hai mắt, nằm không nhúc nhích, nước mắt từ khóe mắt từng giọt từng giọt lặng lẽ chảy dài.

————·————·————

Sáng sớm.

Trong tiếng chim ríu rít, Lạc Lan mở choàng mắt.

Nàng đứng trước cửa sổ, kéo màn, ngắm nhìn đám sương mù phủ kín cây cối hoang dã. Gió mát lạnh ẩm ướt phảng phất thổi tới, khiến cho tinh thần sảng khoái.

Cảm giác ngủ được hơn mười tiếng đồng hồ, một giấc mộng cũng không có. Mấy tấm gương hình con mắt lạnh lẽo cũng biến mất, tiếng khóc luôn văng vẳng ở trong mơ cũng hoàn toàn xua tan.

Lạc Lan bưng cốc nước màu xanh biếc, hưởng thụ hương trà đã rất lâu.

Có lẽ nghỉ ngơi đã đủ, trong lòng đặc biệt bình thản, đầu óc đặc biệt tỉnh táo, vấn đề nan giải nàng cảm thấy phức tạp nhiều ngày nay lại giống như đã sẵn sàng xử lý.

Thần Sa yêu cầu một tháng lui binh, không lui binh sẽ nhất quyết tử chiến.

Nếu đối đầu chính diện trên chiến trường, chắc chắn nàng không đánh thắng Thần Sa, nhưng “Binh giả, quỷ đạo giã” (4.18.2), tại sao nàng phải đối đầu chính diện với Thần Sa?

(4.18.2) Binh giả, quỷ đạo giả: Dùng binh đánh giặc là hành động dối trá (Binh pháp tôn tử), ám chỉ thuật che mắt trong binh pháp, có thể đánh nhưng giả vờ không đánh để đối phương không kịp phòng bị, là câu cửa miệng của rất nhiều tướng quân.

“Thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh” (4.18.3), Nàng biết rõ trong tay mình cầm cờ lệnh, có thể phạt mưu, phạt giao. Tại sao lại muốn phạt binh với Thần Sa?

(4.18.3) Thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh: Thượng sách là dùng mưu lược (phạt mưu), thứ sách dùng ngoại giao (phạt giao), hạ sách mới tấn công (phạt binh), đây là binh pháp tôn tử ý nói muốn đánh trận trước hết dùng mưu lược và ngoại giao dành thắng lợi cuối cùng, không nên tiến công ngay để hạn chế thương vong và thời gian.

Mặt trời lên cao, sương mù tiêu tán.

Lạc Lan dang rộng hai tay, đón ánh nắng mặt trời buổi sớm, vừa kéo giãn thắt lưng, vừa hít một hơi thật sâu.

Nàng ra lệnh cho Thanh Sơ: “Sắp xếp giúp ta sáu ngày, ta muốn nghỉ phép.”

Thanh Sơ mặt đầy kinh ngạc, nghi ngờ mình nghe nhầm.

Lạc Lan bệ hạ từ lúc đăng cơ đến nay, mười mấy năm qua chưa bao giờ để mình thư giản, không phải không muốn nghỉ ngơi, nhưng luôn luôn có việc gấp rút, mỗi một việc đều cực kỳ quan trọng, cấp bách, chỉ có thể liên tục làm việc không ngừng.

Lạc Lan quay đầu lại nhìn Thanh Sơ, “Ta chắc chắn còn rất nhiều ngày nghỉ, sắp xếp không được sao?”

Thanh Sơ vội vàng nói: “Có thể sắp xếp.”

Cô mở ra thời khóa biểu, vừa viết viết gì đó, vừa hỏi: “Bệ hạ muốn nghỉ phép ở đâu?”

“Thái Lam tinh.”

Thanh Sơ chưa nghe qua nơi này, căn bản không biết ở đâu. Cô tra cứu tinh đồ mới biết đó là một hành tinh du lịch được bình chọn hạng ba, khó trách chưa nghe qua bao giờ.

“Tôi lập tức đi sắp xếp.”

Lạc Lan tắm rửa xong, khi từ nhà vệ sinh đi ra, nàng nhìn đến sợi dây chuyền hổ phách mũi tên cùng với cái hộp âm nhạc bên cạnh gối nằm. Nàng cầm lấy dây chuyền, đeo nó vào cổ, đặt hộp âm nhạc màu đen trở lại chỗ cũ trên đầu giường.

Lạc Lan mỉm cười gọi: “Đại Hùng?”

Đại Hùng đã không còn phản ứng, hoàn toàn chết máy.

Nếu muốn tiếp tục tái sử dụng, phải thay mới chương trình, nhưng nếu thay đổi chương trình, nó không còn là Đại Hùng trước đây nữa.

Lạc Lan cúi người ôm lấy nó.

Chốc lát sau, nàng im lặng buông Đại Hùng, xoay người rời khỏi ngôi nhà của mình ― Tuy rằng không thể trở lại như cũ, nhưng mãi mãi là ký ức sâu kín trong lòng.

Màn cửa theo gió lay động.

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào.

Căn phòng không lớn, nhưng bố trí cực kỳ gọn gàng ngăn nắp.

Bàn ghế vạc giường đều đã có tuổi, nhưng trông rất sạch sẽ tinh tươm, khiến người ta có cảm giác yên bình ấm cúng.

Trên tường là mấy bức tranh màu nước màu sắc tươi đẹp, ký tên Anh Tiên Diệp Giới. Trên cái bàn dài bày biện vài dụng cụ giải phẫu, vài quyển sách nấu ăn bìa đã cũ rích, trên giá là một số bộ xương động vật khác nhau.

Dựa vào tường bên cạnh cửa sổ là một mô hình xương người màu trắng, cái sọ ngoẹo xuống, hai mắt trống rỗng chăm chú nhìn vào người máy Đại Hùng tròn vo ở bên cạnh. Đại Hùng đầu ngẩng, tròng mắt trợn tròn không nhúc nhích, vẻ mặt ngây ngốc.

Thời gian ở đây tĩnh lặng.

Gian phòng an tĩnh, yên bình, chỉ có tiếng ca theo năm tháng chậm rãi phát ra.

**Gió từ phương xa thổi đến

**Không biết rằng em đang nhớ anh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện