Lá Bài Cuối Cùng
Chương 91
Tuy đã xác định rồi, nhưng Ngựa hoang vẫn nhìn chằm chằm màn hình.
Không chỉ là nội bộ trong nhà, mà bên ngoài ba trăm mét hắn đều có camera, đây cũng là cự ly xa nhất của camera không dây.
Hắn không phải không thể tạm thời thuê một vệ tinh, nhưng nếu làm vậy, sẽ chấn động lớn, rất có thể sẽ bị Caesar phát giác.
Hơn nữa vì hắn chỉ có một mình, không thể nào chuyển tiếp giữa chừng, cho nên không thể nào bố trí quá xa, may là ba trăm mét cũng đủ rồi.
Ngay từ đầu, hắn đã không nghĩ tới có thể chạy thoát, nếu bị phát hiện, hắn sẽ kéo Lâm Dược hỏi Caesar rốt cuộc làm thế nào.
Nếu vị trí của Lâm Dược trong lòng Caesar không đủ nặng, thì bọn họ sẽ đồng quy vu tận.
Nếu đã không định chạy, vậy thì chỉ cần hắn phát hiện được manh mối là đủ.
Một chiếc Chevrolet màu đỏ dừng lại trước cửa, nửa mới nửa cũ, cửa sổ màu trà, nhìn không rõ tình hình bên trong, nhưng không thấy có bóng người.
Sau đó, từ bên trong bước ra một người đàn ông tóc vàng nhạt, người đàn ông đó rất lạ mặt, hắn không có ấn tượng gì. Người đàn ông này chắc còn chưa tới ba mươi, thân hình thon dài, thuộc kiểu hình đẩy là ngã. Ngựa hoang tin nếu hắn vật lộn với người này, bên thắng nhất định là hắn.
Trong tay người đó cầm một di động màu đen, vẻ mặt có chút mù mờ.
“Anh Byrd?”
“A, đúng vậy.” Người đàn ông đó giống như kinh ngạc nhìn trái nhìn phải.
“Được rồi, hiện tại tôi đã mở cửa rồi, anh có thể đẩy cửa vào, nhưng phải cẩn thận, chỉ có thể đẩy bên trái, không thể đẩy bên phải.”
Người đàn ông nghe thế thì đẩy cửa bên trái, hắn còn cẩn thận nhìn cửa bên phải một cái, nhưng không chạm vào.
Ngựa hoang nhìn trên màn hình thấy người đàn ông đó dường như rất hiếu kỳ với căn nhà, nhưng không biểu hiện quá mức, ngoài ba trăm mét, cũng không thấy có xe hay bóng người nào khác.
Hắn yên tâm đóng cửa, một khi hắn đã đóng cửa từ bên trong, bất luận ai tới, chỉ cần thử đẩy cửa, trước cửa sẽ phát động vụ nổ nhỏ. Không phải vụ nổ quá nghiêm trọng, nhưng đủ để hắn chuẩn bị.
“Đi thẳng, đừng dừng lại, thấy cầu thang không?’
“A, có.”
“Đi lên đi, cứ theo như tôi nói, phòng thứ hai bên trái, hiện tại, anh có thể tắt máy rồi. Cứ như tôi nói, là tắt máy, không phải chỉ cúp máy.”
Hắn nói xong, thì cúp máy, trong màn hình, hắn thấy Billy hơi khó hiểu nhìn di động của mình, nhưng vẫn nghe lời cúp máy rồi tắt máy.
Hắn thỏa mãn cười cười, hắn thích người nghe lời. Qua một lúc, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Billy đẩy cửa, sau đó thứ đầu tiên hắn thấy không phải là Lâm Dược cũng không phải là Ngựa hoang, mà là một họng súng đen ngòm.
“Cậu Dumas!” Hắn lập tức giơ hai tay lên đầu, “Nhất định là có hiểu lầm, tôi, tôi…”
“Đây không phải hiểu lầm, anh cũng không cần khẩn trương, hiện tại, tới đây, đi qua như tôi nói, sau đó đặt thứ anh phải mang tới cho tôi ở đây, anh không để quên trên xe chứ, không sao, rất tốt. Hiện tại có thể rồi, anh thôi miên người này, hỏi anh ta một vài thứ tôi muốn biết.”
Billy quay sang nhìn Lâm Dược: “Trời ơi__”
Lần này hắn không phải giả vờ, mà thật sự kinh sợ, người này, người này còn sống chứ? Thượng đế, ông chủ của hắn sẽ phát điên!
Caesar quả thật sắp điên rồi, khác với Billy, khi hình ảnh truyền tới, hắn thấy không phải là khẩu súng cũng không phải Ngựa hoang, mà là Lâm Dược!
Tuy Lâm Dược cúi đầu, nhưng, chỉ từ thân hình, hắn cũng có thể nhận ra đó là Lâm Dược!
Không, hắn không phải nhận ra từ thân hình, vì Lâm Dược đã gầy trơ!
Cánh tay của y, lồng ngực của y, chân của y…
Chỗ ngồi trên trực thăng bị hắn bóp tới biến hình, lòng bàn tay bị mài ra máu, nhưng hắn lại không cảm thấy, hắn chỉ nhìn chằm chằm hình ảnh đó, khắc chế mình đừng lao vào.
Hắn muốn giết tên kia! Hắn muốn phanh thây xẻ thịt tên kia!
Hai năm nay, hắn vô cùng dung túng với Ngựa hoang, cho dù biết hắn là nguyên nhân của chuyện đó, hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ làm gì Ngựa hoang.
Vì nói tóm lại nó chỉ là một việc ngoài ý muốn, Ngựa hoang chỉ là khéo léo nhét cho hắn một thiếu niên, sau đó thiếu niên kia tự phát điên muốn giết hắn.
Nói ra cũng hơi lúng túng, hắn xém chút bị giết chết, không phải vì âm mưu của đối thủ, không phải vì thù hận với ai, mà bị giết vì tình.
Cho nên, hắn không muốn nhắc lại chuyện đó, nhưng hắn không động tới Ngựa hoang, cũng là vì quan hệ của Ngựa hoang và Daniau.
Tuy hắn không thích gì đứa em cùng cha khác mẹ đó, nhưng bất kể thế nào, cũng phải chăm sóc một ít. Hơn nữa cho dù hắn ra đời trưởng thành tại Mỹ, nhưng từ nhỏ đã ở cùng mẹ, lại theo ông ngoại người TQ thuần túy học poker Texas.
Cho nên về mặt tình cảm vẫn luôn bị một chút ảnh hưởng. Daniau đã như thế rồi, Ngựa hoang lại coi như là đệ tử duy nhất của Daniau, một vài chuyện hắn cũng sẽ không tiếp tục truy cứu.
Nhưng hiện tại bất luận Daniau hay là cha hắn cũng bị hắn ném sang một bên, hắn nhìn chằm chằm màn hình, hai mắt sung huyết.
“Ông chủ.” Nếu có thể, Carlos thật muốn chạy được bao xa thì chạy, hắn thật sự không muốn đụng chạm gì với Caesar hiện tại, nhưng đây là công việc của hắn, quan trọng là, nếu hiện tại hắn không tận trách, thì hắn sẽ chết càng thảm, vì thế hắn căng đa đầu nói: “Đã tra rõ rồi, trừ Ngựa hoang ra thì không còn ai khác, nhưng ít nhất, trong cả tòa nhà đâu đâu cũng an bài bom, camera luôn mở, bọn họ đang nghĩ biện pháp giải quyết.”
Đây chính là lý do tại sao cứu người khó hơn trộm cướp, trộm cướp bạn chỉ cần lấy được thứ mình cần là được, bạn có thể phá hủy camera, thậm chí trực tiếp chơi nổ, mà cứu người, bạn không thể kinh động đối phương, nếu không luôn sẽ ném chuột sợ vỡ bình.
Hiện tại bọn họ có thể trực tiếp lao vào, cũng có thể vào từ cửa sổ. Nhưng hai khẩu súng trong tay Ngựa hoang, một khẩu chỉ vào Billy, một khẩu khác ổn định đặt ở huyệt thái dương của Lâm Dược.
Nếu nói Billy còn có một phần trăm khả năng có thể chạy thoát, thì Lâm Dược quả thật là chết chắc.
Kính cửa sổ rất dày, không thể nào dùng để đánh úp, hơn nữa ngoài cửa sổ còn có song sắt, tuy không phải không thể giải quyết, nhưng ai cũng không thể bảo đảm, ở đó có phải còn gắn thứ khác không.
Cho nên hiện tại bọn họ phải làm chính là copy lại đoạn video trước đó, sau đó cài vào trong, tạo lỗi giác cho Ngựa hoang.
Đương nhiên, nếu túi đồ Billy mang vào có thể dùng thì tốt rồi, chỉ là hiện tại xem ra, Ngựa hoang không có dự định mở nó ra.
Thật ra Ngựa hoang vốn dự định cùng sử dụng thuốc tự khai và thôi miên, nhưng hiện tại hắn có một cảm giác, đó là một cảm giác rất kỳ quái, năm đó khi hắn còn ở khu dân nghèo nhờ vào cảm giác này mới thoát được rất nhiều lần trừng phạt.
Nguy hiểm, có nguy hiểm.
Cảm giác của hắn cho hắn biết, vì thế, tuy người đối diện trông có vẻ an toàn, nhưng hắn vẫn không buông súng trong tay xuống.
Hắn một tay chỉ Billy, một tay chỉ Lâm Dược, đương nhiên không thể nào tiếp tục cúi người nhặt thứ dưới đất, hắn đương nhiên có thể bảo chuyên gia tâm lý đối diện làm, nhưng hắn không định để người khác chạm vào Lâm Dược.
Trừ bản thân ra, hắn sẽ không để bất cứ ai tiếp xúc với Lâm Dược, thậm chí tiếp cận cũng không thể.
Cái này không có nửa điểm mờ ám, chỉ thuần túy là vì an toàn.
“Hiện tại, anh tới thôi miên anh ta.”
Hắn nghiêng đầu, nói với Billy, Billy chớp chớp mắt: “Nhưng, nhưng anh ta còn sống không?”
“Anh ta đương nhiên còn sống.”
“Nhưng cậu ở gần anh ta như thế, ý của tôi là… có lẽ, cậu cũng sẽ bị thôi miên?”
“Anh cho rằng tôi là đồ ngu xem phim quá nhiều sao? Tôi sẽ bị anh thôi miên?”
Billy khó xử gãi đầu, sau đó sải tay: “Được rồi, nhưng dáng vẻ của cậu ta… tôi, ừm, tôi làm sao làm?”
Ngựa hoang nhìn Lâm Dược một cái, sau đó đá lên chân y một cái, một cú này không có âm thanh gì, nhưng Billy lại cảm thấy tim mình sắp ngừng đập rồi.
“Mình sẽ bị ông chủ xé xác!”
Hắn thầm nghĩ, cố gắng để mình trông vẫn bình thường.
Một cú đá, Lâm Dược run run, nhưng không mở mắt ra, Ngựa hoang lại đá một cái, sau đó lần này y cuối cùng cũng mở mắt ra.
“Lâm Dược, nhìn vào mắt anh ta.”
Ánh mắt Lâm Dược có chút tan rã, điều này khiến Ngựa hoang lo lắng, càng nóng nảy.
“Nhìn vào mắt anh ta!”
Hắn lại đá lên chân Lâm Dược, lần này trong mắt Lâm Dược cuối cùng cũng có vài thứ, hắn thầm thở phào một hơi, sau đó hắn nghe một giọng nói dịu dàng: “Nào, nhìn vào mắt tôi.”
Âm thanh này rất hàm hậu, rất ôn hòa, khiến hắn cũng phải động tâm, chân mày nhíu lên, xem ra chuyên gia tâm lý này thật sự có chút bản lĩnh.
Khi hắn nghĩ thế, lại ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, giống như hương hoa lài.
Không đúng!
Hắn giật mình cảnh giác, lại phát hiện tay chân đều vô lực, hắn theo bản năng muốn bóp cò súng, nhưng trước mắt tối đi, sau đó thì không còn cảm giác gì nữa.
“Mình không nên gọi cuộc điện thoại đó.”
Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu hắn.
Caesar nhìn Lâm Dược, hắn cho rằng mình đã có chuẩn bị, nhưng hiện tại hắn mới biết, sự chuẩn bị của mình mỏng manh cỡ nào.
Trừ mặt, không có một miếng da nào hoàn chỉnh, cánh tay, thân trên, hai chân càng thêm thảm không nỡ nhìn.
Hắn cẩn thận đặt tay trước mũi y, hơi thở rất mỏng manh, yếu ớt tới mức khiến hắn hoài nghi có phải tay mình đang run rẩy.
“Bác sĩ…” Hắn nghe giọng nói khàn đặc của mình, mang theo âm quái dị: “Gọi bác sĩ đi!”
Đây là hắn sao? Đây là âm thanh hắn phát ra sao? Tại sao lại xa lạ như thế? Tại sao lại run rẩy? Tại sao lại hốt hoảng như thế?
Caesar chỉ là ngẩn ngơ cảm thấy âm thanh của mình có chút không đúng, mà trong mắt người khác, hắn lúc này quả thật chính là khủng bố.
Giọng hắn sắc bén như đang kêu gào, hơi thở lan tràn trên người thậm chí cho người ta cảm giác tuyệt vọng. Bác sĩ bọn họ có mang tới, nhưng lúc này căn bản không cách nào lại gần__
Caesar cảm thấy mình đang thăm dò hơi thở của Lâm Dược, đang sờ mặt y, thật ra đây đều là tưởng tượng của hắn, hắn không làm gì cả, tuy hắn đứng rất gần Lâm Dược, nhưng hắn lại không chạm vào y một cái, giống như y là thủy tinh, chạm một cái thì sẽ vỡ, đồng thời hắn còn ném tất cả những người lại gần ra ngoài.
“Tiếp tục như thế không được, chúng ta phải nghĩ biện pháp.”
Billy ngoắc đầu nói, hắn cách cửa gần nhất, tuy không ai đập vào đầu hắn một cái, nhưng hắn cũng có chút choáng váng.
Carlos cũng biết không được, hắn nhìn tay mình, có lẽ, hắn nên cho đại đế một phát?
Mà vào lúc này, Lâm Dược ngẩng đầu lên, y chớp chớp mắt, sau đó nhếch môi cười: “Anh tới rồi?”
Caesar cứng ngắc gật đầu.
“Ừm, đây có tính là anh hùng cứu mỹ nhân không, nếu đang trong phim, tôi nếu là nữ, thì phải gả cho anh rồi, anh nói…”
“Câm miệng!” Hắn đột nhiên gầm lên, cảm xúc ngẩn ngơ vừa rồi, đột nhiên đều trở lại, đau lòng còn có phẫn nộ, hắn không biết đang tức giận cái gì, nhưng hắn như mất khống chế liên tục gào thét: “Câm miệng câm miệng câm miệng! Cậu câm miệng cho tôi!”
Lâm Dược nhìn hắn, ý cười càng đậm, sau đó, y chậm rãi mở miệng: “Đừng sợ, không sao…”
Caesar cứng người. Hắn thở dốc nặng nề, trừng mắt, hắn cảm thấy có thứ gì đó sắp lao ra. Mà Lâm Dược còn nói với hắn__ Không sao…
“Không sao, không sao, không sao…”
Caesar đột nhiên quay người, nói với bác sĩ theo tới: “Mau!”
Một chữ, nhưng bác sĩ được mang tới đã biết phải làm gì.
Truyền dịch, cắm oxy, đối với chuyện này, y tá đã vô cùng quen thuộc, tiến hành tuần tự, nhưng sau đó, bọn họ khó xử.
Tay của Lâm Dược còn được, nhưng còng chân đã hoàn toàn dính vào da thịt, cộng thêm bốn cây đinh thép trên đùi còn phiền phức hơn cả còng chân. Loại đinh này đương nhiên không đủ dài, nhưng lại dính với lò xo dưới nệm, cũng có nghĩa là trừ một khúc ở trên cùng ra, phần còn lại đều là chữ S, nếu rút ra, thực sự không phải khó khăn bình thường, càng huống hồ bọn họ cũng không có công cụ thích hợp.
Người tới người đi, Caesar đứng bên cạnh, hắn không đi tới, cũng không nói bất cứ điều gì, nhưng ánh mắt như mũi tên lại khiến tất cả mọi người như lâm đại địch, run rẩy sợ hãi.
Bọn họ cẩn thận làm việc, một câu cũng không dám nói, tay càng cẩn thận hơn, chỉ sợ một động tác nào đó làm đau Lâm Dược, khiến y rên lên, thì mình sẽ bị đại đế phi thân tới ném đi.
May là tình trạng này cuối cùng không xảy ra, Lâm Dược vẫn luôn rất an tĩnh.
Đến cuối cùng, còng chân của Lâm Dược vẫn không mở ra. Carlos và các bác sĩ chỉ có thể cưa giường ra, giữ lại phần dính với chân Lâm Dược.
Lúc này, thật sự y thích hợp nằm sấp, nhưng không biết y đã bị Ngựa hoang quất bao nhiêu roi, thân trước toàn vết roi, vì thế chỉ có thể tiếp tục nâng lên.
Khi lên xe, hai chân y được nâng, đùi được cố định trên một tấm ván khác, đây cũng là do sợ trọng lượng của y sẽ khiến những cây đinh thép đó càng đâm sâu vào thịt.
Dù sao trước đó, y đứng trên giường, mà hiện tại y phải nằm.
Caesar ôm đầu y, không nói một lời.
Mọi người cũng không dám nhiều lời, có vài người to gan suy đoán hắn đang nghĩ gì, có người nghĩ hắn nhất định đang suy nghĩ làm sao phanh thây Ngựa hoang, có người biết nhiều hơn thì đang nghĩ, hắn đang nghĩ làm sao đánh bại Sharon phong tỏa Hồng Môn, đương nhiên phần nhiều vẫn nghĩ, hắn chắc đang lo lắng cho Lâm Dược.
Thật ra tất cả đều sai rồi, hắn không nghĩ gì cả. Hiện tại hắn thậm chí cũng không tức giận, mà có một sự yên tâm kỳ lạ.
Ôm Lâm Dược như thế, cảm thấy được nhiệt độ thân thể y, hắn không còn có suy nghĩ gì khác. Hắn không nghĩ nếu Lâm Dược có gì thì sao, Lâm Dược vạn nhất chết thì sao.
Lâm Dược hiện tại đang ở trong lòng hắn, cũng sẽ vĩnh viễn ở đây, nếu y chết…
Hắn đột nhiên cười.
Vậy thì cùng chết đi, có lẽ, bọn họ thật sự có thể ở trong cùng phần mộ, ngày ngày bên nhau. Sau đó, người này sẽ ngày đêm không ngừng lải nhải với hắn, mà hắn thì sẽ không ngừng quát bảo y câm miệng. Có lẽ đều không cần, có lẽ hắn sẽ trực tiếp hành động.
Trạng thái linh hồn là thế nào, tuy hắn đã từng trải qua một lần, nhưng cũng không phải rõ lắm, không biết có phải có thể tiếp xúc với linh hồn khác không. Nếu có thể, vậy thì có gì khác biệt với hiện tại đâu. Hoặc nên nói là càng tốt, như thế, bọn họ lại chỉ còn có nhau.
“Không sao…” Hắn thầm thì, “Nhiều lắm, cũng chỉ thế thôi.”
Không chỉ là nội bộ trong nhà, mà bên ngoài ba trăm mét hắn đều có camera, đây cũng là cự ly xa nhất của camera không dây.
Hắn không phải không thể tạm thời thuê một vệ tinh, nhưng nếu làm vậy, sẽ chấn động lớn, rất có thể sẽ bị Caesar phát giác.
Hơn nữa vì hắn chỉ có một mình, không thể nào chuyển tiếp giữa chừng, cho nên không thể nào bố trí quá xa, may là ba trăm mét cũng đủ rồi.
Ngay từ đầu, hắn đã không nghĩ tới có thể chạy thoát, nếu bị phát hiện, hắn sẽ kéo Lâm Dược hỏi Caesar rốt cuộc làm thế nào.
Nếu vị trí của Lâm Dược trong lòng Caesar không đủ nặng, thì bọn họ sẽ đồng quy vu tận.
Nếu đã không định chạy, vậy thì chỉ cần hắn phát hiện được manh mối là đủ.
Một chiếc Chevrolet màu đỏ dừng lại trước cửa, nửa mới nửa cũ, cửa sổ màu trà, nhìn không rõ tình hình bên trong, nhưng không thấy có bóng người.
Sau đó, từ bên trong bước ra một người đàn ông tóc vàng nhạt, người đàn ông đó rất lạ mặt, hắn không có ấn tượng gì. Người đàn ông này chắc còn chưa tới ba mươi, thân hình thon dài, thuộc kiểu hình đẩy là ngã. Ngựa hoang tin nếu hắn vật lộn với người này, bên thắng nhất định là hắn.
Trong tay người đó cầm một di động màu đen, vẻ mặt có chút mù mờ.
“Anh Byrd?”
“A, đúng vậy.” Người đàn ông đó giống như kinh ngạc nhìn trái nhìn phải.
“Được rồi, hiện tại tôi đã mở cửa rồi, anh có thể đẩy cửa vào, nhưng phải cẩn thận, chỉ có thể đẩy bên trái, không thể đẩy bên phải.”
Người đàn ông nghe thế thì đẩy cửa bên trái, hắn còn cẩn thận nhìn cửa bên phải một cái, nhưng không chạm vào.
Ngựa hoang nhìn trên màn hình thấy người đàn ông đó dường như rất hiếu kỳ với căn nhà, nhưng không biểu hiện quá mức, ngoài ba trăm mét, cũng không thấy có xe hay bóng người nào khác.
Hắn yên tâm đóng cửa, một khi hắn đã đóng cửa từ bên trong, bất luận ai tới, chỉ cần thử đẩy cửa, trước cửa sẽ phát động vụ nổ nhỏ. Không phải vụ nổ quá nghiêm trọng, nhưng đủ để hắn chuẩn bị.
“Đi thẳng, đừng dừng lại, thấy cầu thang không?’
“A, có.”
“Đi lên đi, cứ theo như tôi nói, phòng thứ hai bên trái, hiện tại, anh có thể tắt máy rồi. Cứ như tôi nói, là tắt máy, không phải chỉ cúp máy.”
Hắn nói xong, thì cúp máy, trong màn hình, hắn thấy Billy hơi khó hiểu nhìn di động của mình, nhưng vẫn nghe lời cúp máy rồi tắt máy.
Hắn thỏa mãn cười cười, hắn thích người nghe lời. Qua một lúc, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Billy đẩy cửa, sau đó thứ đầu tiên hắn thấy không phải là Lâm Dược cũng không phải là Ngựa hoang, mà là một họng súng đen ngòm.
“Cậu Dumas!” Hắn lập tức giơ hai tay lên đầu, “Nhất định là có hiểu lầm, tôi, tôi…”
“Đây không phải hiểu lầm, anh cũng không cần khẩn trương, hiện tại, tới đây, đi qua như tôi nói, sau đó đặt thứ anh phải mang tới cho tôi ở đây, anh không để quên trên xe chứ, không sao, rất tốt. Hiện tại có thể rồi, anh thôi miên người này, hỏi anh ta một vài thứ tôi muốn biết.”
Billy quay sang nhìn Lâm Dược: “Trời ơi__”
Lần này hắn không phải giả vờ, mà thật sự kinh sợ, người này, người này còn sống chứ? Thượng đế, ông chủ của hắn sẽ phát điên!
Caesar quả thật sắp điên rồi, khác với Billy, khi hình ảnh truyền tới, hắn thấy không phải là khẩu súng cũng không phải Ngựa hoang, mà là Lâm Dược!
Tuy Lâm Dược cúi đầu, nhưng, chỉ từ thân hình, hắn cũng có thể nhận ra đó là Lâm Dược!
Không, hắn không phải nhận ra từ thân hình, vì Lâm Dược đã gầy trơ!
Cánh tay của y, lồng ngực của y, chân của y…
Chỗ ngồi trên trực thăng bị hắn bóp tới biến hình, lòng bàn tay bị mài ra máu, nhưng hắn lại không cảm thấy, hắn chỉ nhìn chằm chằm hình ảnh đó, khắc chế mình đừng lao vào.
Hắn muốn giết tên kia! Hắn muốn phanh thây xẻ thịt tên kia!
Hai năm nay, hắn vô cùng dung túng với Ngựa hoang, cho dù biết hắn là nguyên nhân của chuyện đó, hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ làm gì Ngựa hoang.
Vì nói tóm lại nó chỉ là một việc ngoài ý muốn, Ngựa hoang chỉ là khéo léo nhét cho hắn một thiếu niên, sau đó thiếu niên kia tự phát điên muốn giết hắn.
Nói ra cũng hơi lúng túng, hắn xém chút bị giết chết, không phải vì âm mưu của đối thủ, không phải vì thù hận với ai, mà bị giết vì tình.
Cho nên, hắn không muốn nhắc lại chuyện đó, nhưng hắn không động tới Ngựa hoang, cũng là vì quan hệ của Ngựa hoang và Daniau.
Tuy hắn không thích gì đứa em cùng cha khác mẹ đó, nhưng bất kể thế nào, cũng phải chăm sóc một ít. Hơn nữa cho dù hắn ra đời trưởng thành tại Mỹ, nhưng từ nhỏ đã ở cùng mẹ, lại theo ông ngoại người TQ thuần túy học poker Texas.
Cho nên về mặt tình cảm vẫn luôn bị một chút ảnh hưởng. Daniau đã như thế rồi, Ngựa hoang lại coi như là đệ tử duy nhất của Daniau, một vài chuyện hắn cũng sẽ không tiếp tục truy cứu.
Nhưng hiện tại bất luận Daniau hay là cha hắn cũng bị hắn ném sang một bên, hắn nhìn chằm chằm màn hình, hai mắt sung huyết.
“Ông chủ.” Nếu có thể, Carlos thật muốn chạy được bao xa thì chạy, hắn thật sự không muốn đụng chạm gì với Caesar hiện tại, nhưng đây là công việc của hắn, quan trọng là, nếu hiện tại hắn không tận trách, thì hắn sẽ chết càng thảm, vì thế hắn căng đa đầu nói: “Đã tra rõ rồi, trừ Ngựa hoang ra thì không còn ai khác, nhưng ít nhất, trong cả tòa nhà đâu đâu cũng an bài bom, camera luôn mở, bọn họ đang nghĩ biện pháp giải quyết.”
Đây chính là lý do tại sao cứu người khó hơn trộm cướp, trộm cướp bạn chỉ cần lấy được thứ mình cần là được, bạn có thể phá hủy camera, thậm chí trực tiếp chơi nổ, mà cứu người, bạn không thể kinh động đối phương, nếu không luôn sẽ ném chuột sợ vỡ bình.
Hiện tại bọn họ có thể trực tiếp lao vào, cũng có thể vào từ cửa sổ. Nhưng hai khẩu súng trong tay Ngựa hoang, một khẩu chỉ vào Billy, một khẩu khác ổn định đặt ở huyệt thái dương của Lâm Dược.
Nếu nói Billy còn có một phần trăm khả năng có thể chạy thoát, thì Lâm Dược quả thật là chết chắc.
Kính cửa sổ rất dày, không thể nào dùng để đánh úp, hơn nữa ngoài cửa sổ còn có song sắt, tuy không phải không thể giải quyết, nhưng ai cũng không thể bảo đảm, ở đó có phải còn gắn thứ khác không.
Cho nên hiện tại bọn họ phải làm chính là copy lại đoạn video trước đó, sau đó cài vào trong, tạo lỗi giác cho Ngựa hoang.
Đương nhiên, nếu túi đồ Billy mang vào có thể dùng thì tốt rồi, chỉ là hiện tại xem ra, Ngựa hoang không có dự định mở nó ra.
Thật ra Ngựa hoang vốn dự định cùng sử dụng thuốc tự khai và thôi miên, nhưng hiện tại hắn có một cảm giác, đó là một cảm giác rất kỳ quái, năm đó khi hắn còn ở khu dân nghèo nhờ vào cảm giác này mới thoát được rất nhiều lần trừng phạt.
Nguy hiểm, có nguy hiểm.
Cảm giác của hắn cho hắn biết, vì thế, tuy người đối diện trông có vẻ an toàn, nhưng hắn vẫn không buông súng trong tay xuống.
Hắn một tay chỉ Billy, một tay chỉ Lâm Dược, đương nhiên không thể nào tiếp tục cúi người nhặt thứ dưới đất, hắn đương nhiên có thể bảo chuyên gia tâm lý đối diện làm, nhưng hắn không định để người khác chạm vào Lâm Dược.
Trừ bản thân ra, hắn sẽ không để bất cứ ai tiếp xúc với Lâm Dược, thậm chí tiếp cận cũng không thể.
Cái này không có nửa điểm mờ ám, chỉ thuần túy là vì an toàn.
“Hiện tại, anh tới thôi miên anh ta.”
Hắn nghiêng đầu, nói với Billy, Billy chớp chớp mắt: “Nhưng, nhưng anh ta còn sống không?”
“Anh ta đương nhiên còn sống.”
“Nhưng cậu ở gần anh ta như thế, ý của tôi là… có lẽ, cậu cũng sẽ bị thôi miên?”
“Anh cho rằng tôi là đồ ngu xem phim quá nhiều sao? Tôi sẽ bị anh thôi miên?”
Billy khó xử gãi đầu, sau đó sải tay: “Được rồi, nhưng dáng vẻ của cậu ta… tôi, ừm, tôi làm sao làm?”
Ngựa hoang nhìn Lâm Dược một cái, sau đó đá lên chân y một cái, một cú này không có âm thanh gì, nhưng Billy lại cảm thấy tim mình sắp ngừng đập rồi.
“Mình sẽ bị ông chủ xé xác!”
Hắn thầm nghĩ, cố gắng để mình trông vẫn bình thường.
Một cú đá, Lâm Dược run run, nhưng không mở mắt ra, Ngựa hoang lại đá một cái, sau đó lần này y cuối cùng cũng mở mắt ra.
“Lâm Dược, nhìn vào mắt anh ta.”
Ánh mắt Lâm Dược có chút tan rã, điều này khiến Ngựa hoang lo lắng, càng nóng nảy.
“Nhìn vào mắt anh ta!”
Hắn lại đá lên chân Lâm Dược, lần này trong mắt Lâm Dược cuối cùng cũng có vài thứ, hắn thầm thở phào một hơi, sau đó hắn nghe một giọng nói dịu dàng: “Nào, nhìn vào mắt tôi.”
Âm thanh này rất hàm hậu, rất ôn hòa, khiến hắn cũng phải động tâm, chân mày nhíu lên, xem ra chuyên gia tâm lý này thật sự có chút bản lĩnh.
Khi hắn nghĩ thế, lại ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, giống như hương hoa lài.
Không đúng!
Hắn giật mình cảnh giác, lại phát hiện tay chân đều vô lực, hắn theo bản năng muốn bóp cò súng, nhưng trước mắt tối đi, sau đó thì không còn cảm giác gì nữa.
“Mình không nên gọi cuộc điện thoại đó.”
Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu hắn.
Caesar nhìn Lâm Dược, hắn cho rằng mình đã có chuẩn bị, nhưng hiện tại hắn mới biết, sự chuẩn bị của mình mỏng manh cỡ nào.
Trừ mặt, không có một miếng da nào hoàn chỉnh, cánh tay, thân trên, hai chân càng thêm thảm không nỡ nhìn.
Hắn cẩn thận đặt tay trước mũi y, hơi thở rất mỏng manh, yếu ớt tới mức khiến hắn hoài nghi có phải tay mình đang run rẩy.
“Bác sĩ…” Hắn nghe giọng nói khàn đặc của mình, mang theo âm quái dị: “Gọi bác sĩ đi!”
Đây là hắn sao? Đây là âm thanh hắn phát ra sao? Tại sao lại xa lạ như thế? Tại sao lại run rẩy? Tại sao lại hốt hoảng như thế?
Caesar chỉ là ngẩn ngơ cảm thấy âm thanh của mình có chút không đúng, mà trong mắt người khác, hắn lúc này quả thật chính là khủng bố.
Giọng hắn sắc bén như đang kêu gào, hơi thở lan tràn trên người thậm chí cho người ta cảm giác tuyệt vọng. Bác sĩ bọn họ có mang tới, nhưng lúc này căn bản không cách nào lại gần__
Caesar cảm thấy mình đang thăm dò hơi thở của Lâm Dược, đang sờ mặt y, thật ra đây đều là tưởng tượng của hắn, hắn không làm gì cả, tuy hắn đứng rất gần Lâm Dược, nhưng hắn lại không chạm vào y một cái, giống như y là thủy tinh, chạm một cái thì sẽ vỡ, đồng thời hắn còn ném tất cả những người lại gần ra ngoài.
“Tiếp tục như thế không được, chúng ta phải nghĩ biện pháp.”
Billy ngoắc đầu nói, hắn cách cửa gần nhất, tuy không ai đập vào đầu hắn một cái, nhưng hắn cũng có chút choáng váng.
Carlos cũng biết không được, hắn nhìn tay mình, có lẽ, hắn nên cho đại đế một phát?
Mà vào lúc này, Lâm Dược ngẩng đầu lên, y chớp chớp mắt, sau đó nhếch môi cười: “Anh tới rồi?”
Caesar cứng ngắc gật đầu.
“Ừm, đây có tính là anh hùng cứu mỹ nhân không, nếu đang trong phim, tôi nếu là nữ, thì phải gả cho anh rồi, anh nói…”
“Câm miệng!” Hắn đột nhiên gầm lên, cảm xúc ngẩn ngơ vừa rồi, đột nhiên đều trở lại, đau lòng còn có phẫn nộ, hắn không biết đang tức giận cái gì, nhưng hắn như mất khống chế liên tục gào thét: “Câm miệng câm miệng câm miệng! Cậu câm miệng cho tôi!”
Lâm Dược nhìn hắn, ý cười càng đậm, sau đó, y chậm rãi mở miệng: “Đừng sợ, không sao…”
Caesar cứng người. Hắn thở dốc nặng nề, trừng mắt, hắn cảm thấy có thứ gì đó sắp lao ra. Mà Lâm Dược còn nói với hắn__ Không sao…
“Không sao, không sao, không sao…”
Caesar đột nhiên quay người, nói với bác sĩ theo tới: “Mau!”
Một chữ, nhưng bác sĩ được mang tới đã biết phải làm gì.
Truyền dịch, cắm oxy, đối với chuyện này, y tá đã vô cùng quen thuộc, tiến hành tuần tự, nhưng sau đó, bọn họ khó xử.
Tay của Lâm Dược còn được, nhưng còng chân đã hoàn toàn dính vào da thịt, cộng thêm bốn cây đinh thép trên đùi còn phiền phức hơn cả còng chân. Loại đinh này đương nhiên không đủ dài, nhưng lại dính với lò xo dưới nệm, cũng có nghĩa là trừ một khúc ở trên cùng ra, phần còn lại đều là chữ S, nếu rút ra, thực sự không phải khó khăn bình thường, càng huống hồ bọn họ cũng không có công cụ thích hợp.
Người tới người đi, Caesar đứng bên cạnh, hắn không đi tới, cũng không nói bất cứ điều gì, nhưng ánh mắt như mũi tên lại khiến tất cả mọi người như lâm đại địch, run rẩy sợ hãi.
Bọn họ cẩn thận làm việc, một câu cũng không dám nói, tay càng cẩn thận hơn, chỉ sợ một động tác nào đó làm đau Lâm Dược, khiến y rên lên, thì mình sẽ bị đại đế phi thân tới ném đi.
May là tình trạng này cuối cùng không xảy ra, Lâm Dược vẫn luôn rất an tĩnh.
Đến cuối cùng, còng chân của Lâm Dược vẫn không mở ra. Carlos và các bác sĩ chỉ có thể cưa giường ra, giữ lại phần dính với chân Lâm Dược.
Lúc này, thật sự y thích hợp nằm sấp, nhưng không biết y đã bị Ngựa hoang quất bao nhiêu roi, thân trước toàn vết roi, vì thế chỉ có thể tiếp tục nâng lên.
Khi lên xe, hai chân y được nâng, đùi được cố định trên một tấm ván khác, đây cũng là do sợ trọng lượng của y sẽ khiến những cây đinh thép đó càng đâm sâu vào thịt.
Dù sao trước đó, y đứng trên giường, mà hiện tại y phải nằm.
Caesar ôm đầu y, không nói một lời.
Mọi người cũng không dám nhiều lời, có vài người to gan suy đoán hắn đang nghĩ gì, có người nghĩ hắn nhất định đang suy nghĩ làm sao phanh thây Ngựa hoang, có người biết nhiều hơn thì đang nghĩ, hắn đang nghĩ làm sao đánh bại Sharon phong tỏa Hồng Môn, đương nhiên phần nhiều vẫn nghĩ, hắn chắc đang lo lắng cho Lâm Dược.
Thật ra tất cả đều sai rồi, hắn không nghĩ gì cả. Hiện tại hắn thậm chí cũng không tức giận, mà có một sự yên tâm kỳ lạ.
Ôm Lâm Dược như thế, cảm thấy được nhiệt độ thân thể y, hắn không còn có suy nghĩ gì khác. Hắn không nghĩ nếu Lâm Dược có gì thì sao, Lâm Dược vạn nhất chết thì sao.
Lâm Dược hiện tại đang ở trong lòng hắn, cũng sẽ vĩnh viễn ở đây, nếu y chết…
Hắn đột nhiên cười.
Vậy thì cùng chết đi, có lẽ, bọn họ thật sự có thể ở trong cùng phần mộ, ngày ngày bên nhau. Sau đó, người này sẽ ngày đêm không ngừng lải nhải với hắn, mà hắn thì sẽ không ngừng quát bảo y câm miệng. Có lẽ đều không cần, có lẽ hắn sẽ trực tiếp hành động.
Trạng thái linh hồn là thế nào, tuy hắn đã từng trải qua một lần, nhưng cũng không phải rõ lắm, không biết có phải có thể tiếp xúc với linh hồn khác không. Nếu có thể, vậy thì có gì khác biệt với hiện tại đâu. Hoặc nên nói là càng tốt, như thế, bọn họ lại chỉ còn có nhau.
“Không sao…” Hắn thầm thì, “Nhiều lắm, cũng chỉ thế thôi.”
Bình luận truyện