Là Họa Không Thể Tránh
Chương 91
Lâm Kiều nghe được lời này, nhanh chóng nhớ tới đoạn video từng xem lúc trước, trên mặt nóng rát, muốn đứng dậy, Hoắc Ngập lại nắm lấy tay cô, cầm tay cô chỉ cách tháo dây lưng, “Dây lưng phải tháo như vậy…”
Mắt Lâm Kiều theo bản năng chuyển sang bên cạnh.
Hoắc Ngập duỗi tay kéo cô, Lâm Kiều theo đó ngã vào lòng ngực anh.
Anh nằm như vậy, cô lại nằm trên người anh, cảm giác được thân thể cứng rắn của anh cùng đôi chân dài, thậm chí có thể xuyên thấu qua quần áo hơi mỏng cảm giác được nhiệt độ cơ thể, nóng làm cô có chút bỏng.
Hoắc Ngập không làm thêm động tác gì, nhưng ánh mắt kia chính là đang muốn cô chủ động hôn anh.
Lâm Kiều do dự một lúc lâu, hơi tới gần môi mỏng của anh, nhẹ nhàng đυ.ng vào.
Môi anh rất mềm ấm, giữa môi răng đều là hương rượu mát lạnh.
Anh hô hấp có chút nặng đi, môi mỏng hơi mở ra, lông mi cụp xuống, nhìn ất ngoan ngoãn vô hại.
Lâm Kiều không hiểu sao tâm hơi động, như lông chim nhẹ nhàng lướt qua ngực, có chút ngứa, đặc biệt anh còn nằm như vậy.
Mắt Hoắc Ngập vẫn luôn nhìn cô, Lâm Kiều lại nhẹ nhàng hôn anh một chút, anh đã hơi dựa lên, môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào cô, chỉ có hô hấp giao triền.
Hô hấp của Lâm Kiều hơi rối loạn, thân mình theo bản năng mềm như bông, đến chính cô cũng không khống chế được.
Hoắc Ngập nhẹ nhàng hôn cô, “Muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi, vậy phải đồng ý kết hôn trước.”
Lâm Kiều hơi ngừng, “Kết hôn?”
Hoắc Ngập ôm cô, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, biểu tình mê ly, cánh môi nhẹ nhàng quấy nhiễu, “Chỉ cần đồng ý kết hôn với tôi, chúng ta hiện tại có thể làm luôn, tôi nhất định sẽ làm chị thích.”
Lâm Kiều nghe được lời anh nói, ngực chậm rãi buộc chặt, không hiểu sao càng muốn tới gần anh, nhưng lại không trả lời được.
Hoắc Ngập ngừng hôn môi, “Không kết hôn, chị còn muốn ngủ tôi?”
Lâm Kiều có chút loạn, “… Không phải, chỉ là quá bất ngờ, hơn nữa hiện tại chú dì chắc chắn không đồng ý, dì cũng không thích em lắm.”
Hoắc Ngập căn bản không thèm để ý, “Tôi kết hôn không cần bọn họ đồng ý, nếu như chị để ý, tôi có thể nói với bọn họ một tiếng.”
Lâm Kiều nói không nên lời, cô cũng chưa nghĩ đến anh sẽ trực tiếp bàn chuyện kết hôn…
Hoắc Ngập nhìn cô trong chốc lát, “Chị không muốn sao?”
Lâm Kiều cắn môi dưới, chậm rãi ngồi dậy, “Kết hôn là việc quan trọng, anh để em nghĩ lại…”
“Nếu chị thật sự thích tôi, sao sẽ không có ý muốn kết hôn với tôi được, chẳng lẽ chị chỉ muốn ngủ tôi, lại không có ý muốn chịu trách nhiệm?”
Lâm Kiều vội vàng ngẩng đầu, “Em không phải muốn ngủ anh…”
Hoắc Ngập ngồi dậy, nhìn cô, “Vậy chị nhìn chằm chằm quần của em trai rồi đỏ mặt làm cái gì, không phải đang nghĩ đến chuyện không nên sao?”
Lâm Kiều hoàn toàn hết đường chối cãi, “Em không có nhìn anh…”
“Chị nghĩ cho kỹ rồi nói đáp án cho tôi, nếu không định kết hôn với tôi, tôi sẽ không ở trên giường tốn sức lực, dù sao chị cũng không thuộc về tôi, tôi ra sức như vậy thì có ích lợi gì?” Hoắc Ngập xuống giường tháo dây lưng, đặt trên tủ đầu giường, hiển nhiên không định tiếp tục.
Lâm Kiều có chút không chống đỡ được lời anh nói, nghe hiểu ý trong lời nói của anh, đến nhìn cũng không dám nhìn, chậm rãi dịch về dưới giường, “Vậy em quay về nghĩ lại, anh nghỉ ngơi thật tốt.”
Hoắc Ngập đứng dậy đi đến phòng tắm, thấy cô phải đi, tầm mắt nhìn lướt qua trên người cô, “Cần phải quay về nghĩ nữa à?” Anh nói rồi nhẹ cười, lời nói có chút trào phúng, “Còn nói thích tôi, tôi không cho chị ngủ, chị đã lập tức muốn đi?”
Lâm Kiều nghe được lời anh nói, chân đang dịch ra ngoài lại thu về, nhận thấy tầm mắt của anh, mới phát hiện quần áo trên người không biết bị vén lên khi nào, lộ ra làn da trắng bên trong.
Cô vội vàng kéo quần áo xuống, hoảng loạn muốn chạy trốn, nhưng lại lo lắng anh sẽ thất vọng, chỉ có thể căng da đầu nằm xuống.
Hoắc Ngập tắm rửa xong, mở cửa đi ra ngoài, Lâm Kiều nhắm mắt lại đưa lưng về phía anh, cũng không dám nhúc nhích.
Cô không nhìn thấy anh đang làm gì, chỉ nghe thấy anh ra khỏi phòng, đi phòng bếp lấy nước uống, sau đó lại quay về.
Cô đột nhiên cảm thấy rất kỳ diệu, giống như có một loại cảm giác đã kết hôn cùng anh, không hiểu sao lại thấy an tâm, nhưng nghĩ đến việc phải ngủ cùng giường với anh, trong lòng lại khẩn trương nhảy bang bang.
Hoắc Ngập đi đến bên giường, xốc chăn lên một lần nữa nằm vào, trực tiếp duỗi tay ôm lấy cô.
Anh vừa rồi chắc hẳn đã tắm nước lạnh, trên người đều là khí lạnh.
Lâm Kiều bị lạnh mà rụt người lại, hơi trốn ra bên ngoài, thấy áo ngủ của anh chưa cài hết cúc, cứ nằm như vậy, làm lộ ra phần lớn nửa người trên.
Cô vội vàng thu lại tay đυ.ng phải tay anh, “Em cũng đi tắm.”
“Chị tắm làm gì?” Lời nói của Hoắc Ngập hư không chút để ý, tay cũng tùy ý làm bậy.
Lâm Kiều vội vàng bắt lấy tay anh, anh bị cô bắt được tay thì lại an tĩnh một chút, một lát sau lại bắt đầu động, “Chị, tôi cởϊ qυầи áo giúp chị, cứ ngủ như vậy sẽ không thoải mái.”
“Không cần, em thấy rất ổn.” Lâm Kiều cuống quít lắc đầu, Hoắc Ngập đã duỗi tay giúp cô.
Lâm Kiều nhìn bộ dáng mắt điếc tai ngơ của anh, không hiểu sao có loại cảm giác bất lực.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Kiều lén lút dậy, ra cửa, chờ về đến dưới lầu nhà mình, Lâm Kiều lại nhận được một tin nhắn.
‘Nhanh hồi đáp lại tôi, nếu chị không kết hôn, thì đừng nghĩ đến việc yêu đương với tôi.’
Lâm Kiều cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hờ hững của anh, ngày hôm qua hôn như thế nào ôm như thế nào đều theo anh, không nghĩ tới buổi sáng đã thay đổi sang một người khác.
Lâm Kiều nhịn không được cắn răng, ấn tắt máy chạy lên lầu.
Cả một đêm không về, cô cũng không dám quay lại nhà bà Vương, sợ hỏi tới, chỉ có thể về chỗ ở cũ.
Chủ nhà đã giúp cô đổi cửa mới, phòng trộm bên ngoài cũng thay mới, hơn nữa người cũng đã bị bắt, cũng không cần lo lắng về vấn đề an toàn.
Lâm Kiều lấy chìa khóa ra đi đến gần cửa, vừa mới mở cửa, phía sau đã có người gọi cô, “Xin chào.”
Lâm Kiều quay đầu nhìn lại, là một nam sinh rất đẹp, bên cạnh để vali hành lý, hiển nhiên là vừa mới về.
Nam sinh kéo rương hành lý tới gần, vô cùng lễ phép, “Ngại quá, em là người nhà của hộ gia đình này, em quay về không mang theo chìa khóa, ba mẹ đều đã đi ra ngoài, hiện tại lại có việc gấp phải rời đi, có thể để nhờ vali hành lý ở chỗ chị được không, chờ mẹ em về, em sẽ để bà ấy đến chỗ chị lấy lại, có thể chứ?”
Lâm Kiều nhớ lại lúc trước dì Trương từng nói về con trai của mình, chắc là nam sinh này, Lâm Kiều gật đầu, duỗi tay tới đỡ, “Có thể, đưa tôi đi.”
“Có chút nặng, để em đỡ.” Nam sinh duỗi tay kéo vali hành lý qua, bỏ vào cửa nhà cô, “Cảm ơn chị.”
Lâm Kiều nghe thấy nam sinh gọi chị, tạm dừng một chút, lại nhớ tới Hoắc Ngập, ngày hôm qua gọi chị vô cùng dễ nghe, buổi sáng đã trở mặt không nhận người.
Cô quay đầu lại, cười nói: “Không cần khách khí, khi nào dì Trương về chị sẽ đưa cho dì ấy.”
“Được.” Nam sinh nhẹ cười, vô cùng có mị lực, ở trong trường chắc hẳn rất được hoan nghênh.
Tựa như Hoắc Ngập vậy, mỗi ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, bên người chưa bao giờ thiếu người vây quanh.
Lâm Kiều nghĩ, không hiểu sao có chút ghen tuông.
Chờ nam sinh rời đi, cô mới vào cửa, di động liên tiếp rung, tất cả đều là tin nhắn trong nhóm lớp, còn có tin nhắn của Cố Ngữ Chân nằm hỗn loạn trong đó.
Lâm Kiều mở tin nhắn của Cố Ngữ Chân trước, ‘Ngày kia Lý Thiệp tổ chức tiệc sinh nhật, mời cả lớp chúng ta tới tham gia, cậu có đi không?’
Lâm Kiều ngược lại nhấn vào nhóm lớp, nhìn lướt qua, quả nhiên Lý Thiệp gửi lời mời, thời gian địa điểm tất cả đều đã gửi.
Cô lại ấn về khung trò chuyện với Ngữ Chân, ‘Cậu muốn đi không?’
Cố Ngữ Chân bên kia im lặng thật lâu, trả lời một câu, ‘Muốn, tớ muốn tận mắt nhìn thấy chênh lệch giữa tớ với cậu ấy đến tột cùng lớn bao nhiêu, để cho chính mình hết hy vọng sớm một chút.’
Lâm Kiều nhìn những lời này mà hơi ngừng, cô hiểu ý của cô ấy, buổi tiệc ngoài trời lần này của Lý Thiệp, tấc đất tấc vàng, giá đặt hết bao nhiêu cũng không phải là thứ bọn họ có thể tưởng tượng.
Chênh lệch lớn như vậy, chỉ có hai người bọn họ, cô cùng Hoắc Ngập cũng giống như vậy…
Sau buổi tụ tập ngày đó, Phương Tình Hữu đã rời khỏi hạng mục khu du lịch, mà Ngô Việt, từ sau buổi đó, cô cũng không còn gặp lại anh ta ở trong công ty, lúc qua lại giữa các bộ phận cũng không hề nhìn thấy bóng dáng của anh ta.
Hoắc Ngập cũng không hề liên hệ với cô, chỉ khi ở công ty sẽ nhìn thấy, vẫn như những đồng nghiệp bình thường, hiển nhiên là đang đợi cô suy xét, anh sẽ không giống trước kia mà ép buộc, cô cũng càng ngày càng không đoán được tâm tư của anh.
Lý Thiệp tổ chức tiệc sinh nhật vào buổi tối, hôm nay Hoắc Ngập không tới công ty, chắc hẳn đã đi tìm Lý Thiệp.
Sau khi Lâm Kiều tan tầm, đã bị Cố Ngữ Chân lôi kéo đi chọn quà tặng Lý Thiệp.
Tuy rằng Lý Thiệp nói không cần mọi người tặng quà, cũng không thiếu chút quà này của mọi người, nhưng tâm ý vẫn phải có.
Lâm Kiều thật sự không biết nên tặng gì, liền mua một lọ nước hoa dành cho nam, mà Cố Ngữ Chân lại mua một máy chơi game bản mới nhất.
Chờ tới bữa tiệc, đã là buổi tối, bên ngoài đậu rất nhiều siêu xe, hiển nhiên không phải là những người cùng đẳng cấp với họ.
Cố Ngữ Chân vừa xuống xe liền có chút héo, “Kiều Kiều, tớ như vậy được chưa?”
Lâm Kiều nhìn cô ấy một bộ váy liền áo nhạt màu, đeo lên hoa tai tinh xảo, khí chất đẹp đến thoát tục, “Rất đẹp.”
Cố Ngữ Chân bật cười, đảo mắt liền cảm thấy không thể thiếu lịch sự, duỗi tay khoác tay cô, cùng nhau đi vào trong, “Đi thôi.”
Đi vào liền nhìn thấy bể bơi hình vuông rất lớn, xung quanh đã rất náo nhiệt, các cô đi vào liền bị bao phủ ở trong đám người.
Nhân duyên của Lý Thiệp rất tốt, một buổi tiệc sinh nhật đã nhiều người đến như vậy.
Cố Ngữ Chân nhìn Lý Thiệp đứng giữa trung tâm nhóm người, quà trong tay cũng không có cách đưa đến.
Cô ấy vốn dĩ muốn tự tay giao quà cho anh, nhưng khi nhìn thấy những hộp quà chất đồng trên bàn liền biết không còn ý nghĩa, chỉ nhìn hộp bên ngoài cũng đã có thể nhìn ra đồ vật bên trong đắt giá bao nhiêu.
Cô ấy nhìn một hồi, tiến lên đặt quà lên bàn, bưng ly rượu tự mình uống, cũng không định đi tới nói chuyện với anh.
Cô ấy đã tận mắt nhìn thấy, có chút chênh lệch căn bản không phải thích là có thể vượt qua.
Lâm Kiều nhìn thấy đau khổ trong mắt cô ấy, cô biết cảm thụ của Cố Ngữ Chân, cũng biết từ bỏ việc thích một người khó chịu bao nhiêu, đây cũng không phải một hai lời khuyên của người khác là có thể tiêu tan, việc cô có thể làm chính là yên tĩnh ở cùng cô ấy.
Có bạn học cách đó không xa đã không áp chế được hưng phấn, “Mấy cậu có thấy Hoắc Ngập chưa, cậu ấy cũng tới!”
“Gần đây đã thấy cậu ấy, vẫn đẹp như trước đây, bây giờ còn để đầu đinh, hormone thật là bùng nổ, tính công kích quá mạnh.”
“Có khi là do trước đây hay chơi cùng mấy tên hư hỏng nên để vậy.”
“Chơi với mấy người hư hỏng cũng không có ảnh hưởng gì đến người ta, cậu xem, còn không phải vẫn tốt sao.”
“Mấy cậu nói xem cậu ấy có bạn gái hay chưa?”
“Cậu cảm thấy cậu ấy sẽ thiếu bạn gái sao, chắc chắn là có rồi.”
Lâm Kiều ngước mắt nhìn về phía Hoắc Ngập ở cách đó không xa, cho dù không đứng ở trong đám người, thì vẫn như cũ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy, thường thường sẽ có các cô gái bưng rượu đi tới, từng nhóm đều rất xinh đẹp.
Ngực Lâm Kiều bỗng sinh buồn, nhịn không được bưng ly rượu trên bàn lên, nhưng cũng không áp chế được cảm xúc trong lòng.
Mắt Lâm Kiều theo bản năng chuyển sang bên cạnh.
Hoắc Ngập duỗi tay kéo cô, Lâm Kiều theo đó ngã vào lòng ngực anh.
Anh nằm như vậy, cô lại nằm trên người anh, cảm giác được thân thể cứng rắn của anh cùng đôi chân dài, thậm chí có thể xuyên thấu qua quần áo hơi mỏng cảm giác được nhiệt độ cơ thể, nóng làm cô có chút bỏng.
Hoắc Ngập không làm thêm động tác gì, nhưng ánh mắt kia chính là đang muốn cô chủ động hôn anh.
Lâm Kiều do dự một lúc lâu, hơi tới gần môi mỏng của anh, nhẹ nhàng đυ.ng vào.
Môi anh rất mềm ấm, giữa môi răng đều là hương rượu mát lạnh.
Anh hô hấp có chút nặng đi, môi mỏng hơi mở ra, lông mi cụp xuống, nhìn ất ngoan ngoãn vô hại.
Lâm Kiều không hiểu sao tâm hơi động, như lông chim nhẹ nhàng lướt qua ngực, có chút ngứa, đặc biệt anh còn nằm như vậy.
Mắt Hoắc Ngập vẫn luôn nhìn cô, Lâm Kiều lại nhẹ nhàng hôn anh một chút, anh đã hơi dựa lên, môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào cô, chỉ có hô hấp giao triền.
Hô hấp của Lâm Kiều hơi rối loạn, thân mình theo bản năng mềm như bông, đến chính cô cũng không khống chế được.
Hoắc Ngập nhẹ nhàng hôn cô, “Muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi, vậy phải đồng ý kết hôn trước.”
Lâm Kiều hơi ngừng, “Kết hôn?”
Hoắc Ngập ôm cô, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, biểu tình mê ly, cánh môi nhẹ nhàng quấy nhiễu, “Chỉ cần đồng ý kết hôn với tôi, chúng ta hiện tại có thể làm luôn, tôi nhất định sẽ làm chị thích.”
Lâm Kiều nghe được lời anh nói, ngực chậm rãi buộc chặt, không hiểu sao càng muốn tới gần anh, nhưng lại không trả lời được.
Hoắc Ngập ngừng hôn môi, “Không kết hôn, chị còn muốn ngủ tôi?”
Lâm Kiều có chút loạn, “… Không phải, chỉ là quá bất ngờ, hơn nữa hiện tại chú dì chắc chắn không đồng ý, dì cũng không thích em lắm.”
Hoắc Ngập căn bản không thèm để ý, “Tôi kết hôn không cần bọn họ đồng ý, nếu như chị để ý, tôi có thể nói với bọn họ một tiếng.”
Lâm Kiều nói không nên lời, cô cũng chưa nghĩ đến anh sẽ trực tiếp bàn chuyện kết hôn…
Hoắc Ngập nhìn cô trong chốc lát, “Chị không muốn sao?”
Lâm Kiều cắn môi dưới, chậm rãi ngồi dậy, “Kết hôn là việc quan trọng, anh để em nghĩ lại…”
“Nếu chị thật sự thích tôi, sao sẽ không có ý muốn kết hôn với tôi được, chẳng lẽ chị chỉ muốn ngủ tôi, lại không có ý muốn chịu trách nhiệm?”
Lâm Kiều vội vàng ngẩng đầu, “Em không phải muốn ngủ anh…”
Hoắc Ngập ngồi dậy, nhìn cô, “Vậy chị nhìn chằm chằm quần của em trai rồi đỏ mặt làm cái gì, không phải đang nghĩ đến chuyện không nên sao?”
Lâm Kiều hoàn toàn hết đường chối cãi, “Em không có nhìn anh…”
“Chị nghĩ cho kỹ rồi nói đáp án cho tôi, nếu không định kết hôn với tôi, tôi sẽ không ở trên giường tốn sức lực, dù sao chị cũng không thuộc về tôi, tôi ra sức như vậy thì có ích lợi gì?” Hoắc Ngập xuống giường tháo dây lưng, đặt trên tủ đầu giường, hiển nhiên không định tiếp tục.
Lâm Kiều có chút không chống đỡ được lời anh nói, nghe hiểu ý trong lời nói của anh, đến nhìn cũng không dám nhìn, chậm rãi dịch về dưới giường, “Vậy em quay về nghĩ lại, anh nghỉ ngơi thật tốt.”
Hoắc Ngập đứng dậy đi đến phòng tắm, thấy cô phải đi, tầm mắt nhìn lướt qua trên người cô, “Cần phải quay về nghĩ nữa à?” Anh nói rồi nhẹ cười, lời nói có chút trào phúng, “Còn nói thích tôi, tôi không cho chị ngủ, chị đã lập tức muốn đi?”
Lâm Kiều nghe được lời anh nói, chân đang dịch ra ngoài lại thu về, nhận thấy tầm mắt của anh, mới phát hiện quần áo trên người không biết bị vén lên khi nào, lộ ra làn da trắng bên trong.
Cô vội vàng kéo quần áo xuống, hoảng loạn muốn chạy trốn, nhưng lại lo lắng anh sẽ thất vọng, chỉ có thể căng da đầu nằm xuống.
Hoắc Ngập tắm rửa xong, mở cửa đi ra ngoài, Lâm Kiều nhắm mắt lại đưa lưng về phía anh, cũng không dám nhúc nhích.
Cô không nhìn thấy anh đang làm gì, chỉ nghe thấy anh ra khỏi phòng, đi phòng bếp lấy nước uống, sau đó lại quay về.
Cô đột nhiên cảm thấy rất kỳ diệu, giống như có một loại cảm giác đã kết hôn cùng anh, không hiểu sao lại thấy an tâm, nhưng nghĩ đến việc phải ngủ cùng giường với anh, trong lòng lại khẩn trương nhảy bang bang.
Hoắc Ngập đi đến bên giường, xốc chăn lên một lần nữa nằm vào, trực tiếp duỗi tay ôm lấy cô.
Anh vừa rồi chắc hẳn đã tắm nước lạnh, trên người đều là khí lạnh.
Lâm Kiều bị lạnh mà rụt người lại, hơi trốn ra bên ngoài, thấy áo ngủ của anh chưa cài hết cúc, cứ nằm như vậy, làm lộ ra phần lớn nửa người trên.
Cô vội vàng thu lại tay đυ.ng phải tay anh, “Em cũng đi tắm.”
“Chị tắm làm gì?” Lời nói của Hoắc Ngập hư không chút để ý, tay cũng tùy ý làm bậy.
Lâm Kiều vội vàng bắt lấy tay anh, anh bị cô bắt được tay thì lại an tĩnh một chút, một lát sau lại bắt đầu động, “Chị, tôi cởϊ qυầи áo giúp chị, cứ ngủ như vậy sẽ không thoải mái.”
“Không cần, em thấy rất ổn.” Lâm Kiều cuống quít lắc đầu, Hoắc Ngập đã duỗi tay giúp cô.
Lâm Kiều nhìn bộ dáng mắt điếc tai ngơ của anh, không hiểu sao có loại cảm giác bất lực.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Kiều lén lút dậy, ra cửa, chờ về đến dưới lầu nhà mình, Lâm Kiều lại nhận được một tin nhắn.
‘Nhanh hồi đáp lại tôi, nếu chị không kết hôn, thì đừng nghĩ đến việc yêu đương với tôi.’
Lâm Kiều cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hờ hững của anh, ngày hôm qua hôn như thế nào ôm như thế nào đều theo anh, không nghĩ tới buổi sáng đã thay đổi sang một người khác.
Lâm Kiều nhịn không được cắn răng, ấn tắt máy chạy lên lầu.
Cả một đêm không về, cô cũng không dám quay lại nhà bà Vương, sợ hỏi tới, chỉ có thể về chỗ ở cũ.
Chủ nhà đã giúp cô đổi cửa mới, phòng trộm bên ngoài cũng thay mới, hơn nữa người cũng đã bị bắt, cũng không cần lo lắng về vấn đề an toàn.
Lâm Kiều lấy chìa khóa ra đi đến gần cửa, vừa mới mở cửa, phía sau đã có người gọi cô, “Xin chào.”
Lâm Kiều quay đầu nhìn lại, là một nam sinh rất đẹp, bên cạnh để vali hành lý, hiển nhiên là vừa mới về.
Nam sinh kéo rương hành lý tới gần, vô cùng lễ phép, “Ngại quá, em là người nhà của hộ gia đình này, em quay về không mang theo chìa khóa, ba mẹ đều đã đi ra ngoài, hiện tại lại có việc gấp phải rời đi, có thể để nhờ vali hành lý ở chỗ chị được không, chờ mẹ em về, em sẽ để bà ấy đến chỗ chị lấy lại, có thể chứ?”
Lâm Kiều nhớ lại lúc trước dì Trương từng nói về con trai của mình, chắc là nam sinh này, Lâm Kiều gật đầu, duỗi tay tới đỡ, “Có thể, đưa tôi đi.”
“Có chút nặng, để em đỡ.” Nam sinh duỗi tay kéo vali hành lý qua, bỏ vào cửa nhà cô, “Cảm ơn chị.”
Lâm Kiều nghe thấy nam sinh gọi chị, tạm dừng một chút, lại nhớ tới Hoắc Ngập, ngày hôm qua gọi chị vô cùng dễ nghe, buổi sáng đã trở mặt không nhận người.
Cô quay đầu lại, cười nói: “Không cần khách khí, khi nào dì Trương về chị sẽ đưa cho dì ấy.”
“Được.” Nam sinh nhẹ cười, vô cùng có mị lực, ở trong trường chắc hẳn rất được hoan nghênh.
Tựa như Hoắc Ngập vậy, mỗi ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, bên người chưa bao giờ thiếu người vây quanh.
Lâm Kiều nghĩ, không hiểu sao có chút ghen tuông.
Chờ nam sinh rời đi, cô mới vào cửa, di động liên tiếp rung, tất cả đều là tin nhắn trong nhóm lớp, còn có tin nhắn của Cố Ngữ Chân nằm hỗn loạn trong đó.
Lâm Kiều mở tin nhắn của Cố Ngữ Chân trước, ‘Ngày kia Lý Thiệp tổ chức tiệc sinh nhật, mời cả lớp chúng ta tới tham gia, cậu có đi không?’
Lâm Kiều ngược lại nhấn vào nhóm lớp, nhìn lướt qua, quả nhiên Lý Thiệp gửi lời mời, thời gian địa điểm tất cả đều đã gửi.
Cô lại ấn về khung trò chuyện với Ngữ Chân, ‘Cậu muốn đi không?’
Cố Ngữ Chân bên kia im lặng thật lâu, trả lời một câu, ‘Muốn, tớ muốn tận mắt nhìn thấy chênh lệch giữa tớ với cậu ấy đến tột cùng lớn bao nhiêu, để cho chính mình hết hy vọng sớm một chút.’
Lâm Kiều nhìn những lời này mà hơi ngừng, cô hiểu ý của cô ấy, buổi tiệc ngoài trời lần này của Lý Thiệp, tấc đất tấc vàng, giá đặt hết bao nhiêu cũng không phải là thứ bọn họ có thể tưởng tượng.
Chênh lệch lớn như vậy, chỉ có hai người bọn họ, cô cùng Hoắc Ngập cũng giống như vậy…
Sau buổi tụ tập ngày đó, Phương Tình Hữu đã rời khỏi hạng mục khu du lịch, mà Ngô Việt, từ sau buổi đó, cô cũng không còn gặp lại anh ta ở trong công ty, lúc qua lại giữa các bộ phận cũng không hề nhìn thấy bóng dáng của anh ta.
Hoắc Ngập cũng không hề liên hệ với cô, chỉ khi ở công ty sẽ nhìn thấy, vẫn như những đồng nghiệp bình thường, hiển nhiên là đang đợi cô suy xét, anh sẽ không giống trước kia mà ép buộc, cô cũng càng ngày càng không đoán được tâm tư của anh.
Lý Thiệp tổ chức tiệc sinh nhật vào buổi tối, hôm nay Hoắc Ngập không tới công ty, chắc hẳn đã đi tìm Lý Thiệp.
Sau khi Lâm Kiều tan tầm, đã bị Cố Ngữ Chân lôi kéo đi chọn quà tặng Lý Thiệp.
Tuy rằng Lý Thiệp nói không cần mọi người tặng quà, cũng không thiếu chút quà này của mọi người, nhưng tâm ý vẫn phải có.
Lâm Kiều thật sự không biết nên tặng gì, liền mua một lọ nước hoa dành cho nam, mà Cố Ngữ Chân lại mua một máy chơi game bản mới nhất.
Chờ tới bữa tiệc, đã là buổi tối, bên ngoài đậu rất nhiều siêu xe, hiển nhiên không phải là những người cùng đẳng cấp với họ.
Cố Ngữ Chân vừa xuống xe liền có chút héo, “Kiều Kiều, tớ như vậy được chưa?”
Lâm Kiều nhìn cô ấy một bộ váy liền áo nhạt màu, đeo lên hoa tai tinh xảo, khí chất đẹp đến thoát tục, “Rất đẹp.”
Cố Ngữ Chân bật cười, đảo mắt liền cảm thấy không thể thiếu lịch sự, duỗi tay khoác tay cô, cùng nhau đi vào trong, “Đi thôi.”
Đi vào liền nhìn thấy bể bơi hình vuông rất lớn, xung quanh đã rất náo nhiệt, các cô đi vào liền bị bao phủ ở trong đám người.
Nhân duyên của Lý Thiệp rất tốt, một buổi tiệc sinh nhật đã nhiều người đến như vậy.
Cố Ngữ Chân nhìn Lý Thiệp đứng giữa trung tâm nhóm người, quà trong tay cũng không có cách đưa đến.
Cô ấy vốn dĩ muốn tự tay giao quà cho anh, nhưng khi nhìn thấy những hộp quà chất đồng trên bàn liền biết không còn ý nghĩa, chỉ nhìn hộp bên ngoài cũng đã có thể nhìn ra đồ vật bên trong đắt giá bao nhiêu.
Cô ấy nhìn một hồi, tiến lên đặt quà lên bàn, bưng ly rượu tự mình uống, cũng không định đi tới nói chuyện với anh.
Cô ấy đã tận mắt nhìn thấy, có chút chênh lệch căn bản không phải thích là có thể vượt qua.
Lâm Kiều nhìn thấy đau khổ trong mắt cô ấy, cô biết cảm thụ của Cố Ngữ Chân, cũng biết từ bỏ việc thích một người khó chịu bao nhiêu, đây cũng không phải một hai lời khuyên của người khác là có thể tiêu tan, việc cô có thể làm chính là yên tĩnh ở cùng cô ấy.
Có bạn học cách đó không xa đã không áp chế được hưng phấn, “Mấy cậu có thấy Hoắc Ngập chưa, cậu ấy cũng tới!”
“Gần đây đã thấy cậu ấy, vẫn đẹp như trước đây, bây giờ còn để đầu đinh, hormone thật là bùng nổ, tính công kích quá mạnh.”
“Có khi là do trước đây hay chơi cùng mấy tên hư hỏng nên để vậy.”
“Chơi với mấy người hư hỏng cũng không có ảnh hưởng gì đến người ta, cậu xem, còn không phải vẫn tốt sao.”
“Mấy cậu nói xem cậu ấy có bạn gái hay chưa?”
“Cậu cảm thấy cậu ấy sẽ thiếu bạn gái sao, chắc chắn là có rồi.”
Lâm Kiều ngước mắt nhìn về phía Hoắc Ngập ở cách đó không xa, cho dù không đứng ở trong đám người, thì vẫn như cũ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy, thường thường sẽ có các cô gái bưng rượu đi tới, từng nhóm đều rất xinh đẹp.
Ngực Lâm Kiều bỗng sinh buồn, nhịn không được bưng ly rượu trên bàn lên, nhưng cũng không áp chế được cảm xúc trong lòng.
Bình luận truyện