Chương 25: Ngã xuống. Kim Liên côn luân
Ba cái pháp bảo này chính là Quy hóa Lục Dương thần long trạc, Băng Phách cực quang tráo và Thiên Mang thần châm mà nam tử áo vàng đã nói.
Quy hóa Lục dương thần long trạc được luyện chế từ kim ô sa dưới đáy biển trong Lục dương chân hỏa mà thành. Sở dĩ nó có thể xếp trên pháp bảo cấp bậc Địa tiên đó là vì trong đó có trộn thêm Vân Đàm tinh kim, bên ngoài có khắc Hỗn nguyên kim cương trận cực mạnh khiến cho pháp bảo có sức phòng ngự cực cao. Vốn khi luyện chế pháp bảo này, tổ sư của Côn Luân gặp được vận may cho nên có được long hồn của hai con Ngũ trảo kim long rồi dung hợp vào đó khiến cho uy lực của nó so với hai con Ngũ trảo kim long thật sự cũng không kém nhiều.
Thiên mang kim châm là thứ mà Vân Lan tiên tử đời trước của Côn Luân dùng sợi tóc của mình mà luyện thành pháp bảo với tốc độ kinh người. Nó rất nhỏ, không có gì mà không thể xuyên qua được. Còn Băng phách cực quang tráo là vật lạnh vô cùng trên thế gian. Người tu đạo bình thường mà bị nó đông lạnh thì ngay cả Nguyên Thần cũng bị tổn thương do giá rét.
Cả ba cái pháp bảo, cái nào cũng là chí bảo của Côn Luân, uy lực thậm chí còn đứng trên Diệt thế ma la tràng của La thần tướng. Do đứng trên lập trường của Côn Luân nên cuối cùng Lạc Tiên cũng ra tay không hề lưu thủ. Với tu vi của nàng đồng thời sử dụng ba cái pháp bảo đó cho dù là tới mức cao nhất thì nàng cũng không có hy vọng đánh cho Nguyên Thiên Y bị thương. Chỉ cần cuốn lấy được Nguyên Thiên Y thì kiếm nguyên bản mệnh của Vấn Thiên mới có thể thực sự uy hiếp được hắn.
- Lạc Tiên! Pháp bảo của ngươi tuy mạnh nhưng tu vi còn chưa đủ.
Âm thanh trong trẻo lạnh lùng của Nguyên Thiên Y lại vang lên. Lạc Tiên nhìn lại thì thấy một vầng ánh sáng màu vàng kim đang đánh với tuyệt thế kiếm nguyên của Vấn Thiên. Còn Nguyên Thiên Y thì hơi nhích người một cái, Vấn Thiên liền kêu lên một tiếng đau đớn rồi bay ra ngoài. Trong lúc Lạc Tiên còn chưa có động tác gì thì hai tia sáng màu vàng đã đánh trung hai con Ngũ trảo kim long.
Trên người hai con Ngũ trảo kim long bắn ra vô số tia sáng màu vàng chẳng khác gì hai viên kim đan nổ tung.
- Hắn nói đúng. Pháp bảo tuy mạnh nhưng tu vi của ta còn chưa đủ.
Giữa không trung, hai con kim long vẫn nguyên vẹn nhưng Lạc Tiên ở dưới đất thì bị chấn động Nguyên thần mà phun ra một ngụm máu tươi.
Pháp bảo đều dựa vào Nguyên Thần. Dưới một chiêu của Nguyên Thiên Y, Quy hóa lục dương thần long trạc mặc dù ngăn cản được nhưng Lạc Tiên cũng bị ảnh hưởng tới Nguyên Thần.
Lạc Tiên phun một ngụm máu tươi, chiếc khăn lụa màu tím che mặt cũng bay xuống.
Một gương mặt khuynh quốc khuynh thành, mịn màng như trứng gà bóc, thanh tú không gì sánh được lập tức hiện ra.
Hắn là người đàn ông đầu tiên làm cho nàng lộ dung nhan vô song của mình.
Lạc Tiên hơi ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Thiên Y đang đứng trong không trung.
Đôi mắt trong vắt không gì trên thế gian sánh được trong nháy mắt như có một chút gì đó không thể nói được. Dường như nàng muốn ghi tạc hắn vào trong lòng của mình. Nhưng ngay sau đó, đôi mắt của nàng khôi phục lại sự lạnh lùng vốn có.
- Cửu Bạt sư huynh.
Nhưng đúng vào lúc này, Vấn Thiên lại bị Nguyên Thiên Y đánh văng ra ngoài.
- Sắc Dục La Thiên huyễn cảnh.
- Trảm tam thi diệt thần tiễn.
Đúng lúc này, trong mắt Nguyên Thiên Y xuất hiện vô số thiên nữ mặt đeo tấm sa mỏng bay xung quanh người và một số tia sáng màu hồng từ tầng thứ bảy của Côn Luân bắn ra.
- Nguyên Thiên Y...
Đúng vào lúc đó, Hoàng Vô Thần vẫn đứng yên, chưa bao giờ mở mắt chợt mở mắt rồi nhắm lại.
Trời đất hoàn toàn biến sắc.
Nhiều thế hệ của La Phù luôn độc hành. Nguyên Thiên Y tu luyện tới cảnh giới như vậy, bản tâm có thể nói là vô cùng vững chãi. Mặc dù Lạc Tiên thi triển Sắc dục La thiên huyễn cảnh có thể nói là so với đại kiếp nạn của người tu đạo nhưng Nguyên Thiên Y lại không hề chịu sự ảnh hưởng, hắn chỉ tập trung đối phó với Trảm tam thi diệt thần tiễn không hề kém do với Không sanh diệt hải lưu ly quyết của mình do Cửu Bạt phóng ra.
Nhưng đúng vào lúc này, hắn chợt cảm thấy pháp lực của bản thân bị kiềm chế giống như trời đất xung quanh hoàn toàn biến mất.
Tại nơi Cực Bắc, trong miếu thờ trên đỉnh núi cao sừng sững bao phủ bởi băng tuyết, một lão lạt ma mặc phật bào màu đỏ, một nửa bên người để trần chợt dừng lại.
- Sư phụ! Có chuyện gì vậy? - Bên cạnh lão là một Lạt ma trẻ tuổi, vóc dáng tiều tụy đang tụng kinh liền lên tiếng hỏi.
Lão Lạt ma từ từ cúi thấp đầu xuống không trả lời câu hỏi của y mà chỉ hơi thở dài:
- Tán Tây Nạp Thác! Hiện tại ngươi tới tìm sư thúc của ngươi, bảo hắn mở Đại Phạm thiên mạn đà la bích đi. Chẳng lẽ phái Sắc Lặc chúng ta sắp gặp phải đại kiếp kinh người?
Lạt ma trẻ tuổi lập tức ngây người. Hắn cũng không biết được rằng trên thế giới này có gì có thể công phá được Đại phạm thiên Mạn đà la bích hay không. Tuy nhiên hắn biết được Mạn Đà La liên hoa cần bốn mươi tám vị sư thúc và sư bá có tu vi hơn xa mình mở ra. Mà một khi mở ra thì trong vòng sáu mươi năm không một ai có thể từ bên ngoài tấn công vào mà người bên trong cũng không thể ra ngoài.
Một tia sáng đỏ như máu trong nháy mắt xuyên qua ngực của Nguyên Thiên Y rồi khiến cho toàn bộ bầu trời phía sau hắn biến thành màu đỏ thẫm.
- Hoàng Vô Thần! Chung quy ngươi vẫn không dám đánh một trận với ta.
Khi âm thanh trong trẻo kiêu ngạo vang lên, một tia sáng màu vàng giống như kim sa từ trong tay Nguyên Thiên Y rơi xuống, lóe lên rồi biến mất. Bộ trường bào bằng vải bố trên người hắn chợt hóa thành tro bụi. "Trần truồng không vướng bận..."
Toàn thân Nguyên Thiên Y trần trụi đứng trong hư không khiến cho trong lòng bất cứ kẻ nào của Côn Luân cũng như vang lên câu nói đó. Hắn từ từ bước đi trong hư không, thân hình chậm rãi trở nên mờ nhạt rồi giống như một tia sáng màu vàng lóe lên rồi chợt tay, biến mất trước tầm mắt của những người trong môn phái Côn Luân.
Trong một cái huyệt động trên hòn đảo ở tầng thứ bảy, Cửu Bạt bị Nguyên Thiên Y phát ra một số điểm ánh sáng màu vàng đánh trúng chảy đầy máu tươi nhưng y cũng chẳng quan tâm tới việc cơ thể mình bị thương nặng mà chỉ nhìn nơi Nguyên Thiên Y vừa mới biến mất mà cười khổ:
- Cuối cùng là hắn bị ta giết chết hay là đã ngộ hoàn toàn có thể phá vỡ hư không mà vượt ra khỏi phàm thế?
Trong không trung, Lạc Tiên và Vấn Thiên vẫn không nhúc nhích nhìn nơi Nguyên Thiên Y vừa mới biến mất.
Hải vực trong phạm vi ngàn dặm cũng từ từ yên tĩnh, trời đất cũng trở lại với sắc thái vốn có.
Trận chiến có một không hai đó cuối cùng cũng kết thúc.
Tuy nhiên cho dù là thập đại Kim tiên của Côn Luân, ngay cả Cửu Bạt có tu vi gần với Hoàng Vô Thần, Lạc Tiên và Vấn Thiên đứng trong không trung cũng đều không thể nhìn thấy được cũng không thể biết Nguyên Thiên Y còn sống hay chết.
- Sau này không biết còn có người nào như vậy xuất hiện không? - Lạc Tiên hơi thở dài.
- Chưởng giáo sư huynh. Kể tử hôm nay ta bắt đầu bế quan.
Sau khi xoay người nói một câu đó, thiếu nữ có gương mặt khuynh quốc khuynh thành liền biến mất trong cung điện.
- Ta làm đúng hay là sai?
Hoàng Vô Thần vừa mới mở mắt đã thể hiện lực lượng kinh người cắt đứt sự liên hệ của Nguyên Thiên Y với trời đất khẽ nắm nhẹ lấy Chuyển thế nguyệt hoa pháp luân của Nguyên Thiên Y mà nhắm mắt lại, không biết là y đang vui hay đang buồn.
- Nếu là ta, chúng ta nhất định không phải là địch mà là bằng hữu. Tuy nhiên ta cũng không phải là ta mà là Côn Luân. - Y đứng trong vòng xoáy thứ chín của Côn Luân, tại nội cung ở nơi cấm địa mà than nhẹ.
Trước mặt y là một cái ao có mấy trượng không ngờ lại đang bốc lên ngọn lửa lưu ly, bên trong đó có mười tám cây sen màu vàng.
Đây chính là Kim liên trong truyền thuyết gắn liền với số mệnh và gốc rễ của Côn Luân, kết nối với linh mạch. Trong lúc Hoàng Vô Thần nhẹ giọng than thì một đóa Kim liên đột nhiên héo rũ rồi biến thành màu xám. Mà mười bảy đóa hoa khác vốn do linh khí trong trời đất ngưng kết thành lại thấp thoáng có ánh sáng màu hồng yêu dị lóe lên.
Bình luận truyện