Chương 690: Chiến tranh chưa dứt
Lạc Bắc cười châm biếm hỏi lại Hoàng Vô Thần:
- Lẽ nào là vì cái gọi là quyền thế? Làm một người cô độc cao cao tại thượng?
Sắc mặt của Hoàng Vô Thần lạnh lùng, trầm mặc một hồi rồi cười lạnh nói:
- Lạc Bắc, Huyền Vô Thượng, các ngươi đến cũng không ít nhưng ta chỉ cảm thấy từ nay về sau ta không có đối thủ nào, cho nên mới nói nhiều với các ngươi như vậy. Lẽ nào các ngươi cho rằng có thể giết chết ta sao?
- Ta biết ngươi định dựa vào cái gì.
Huyền Vô Thượng cũng lẳng lặng nhìn Hoàng Vô Thần:
- Trận chiến ở Côn Luân trước kia, một sơn chủ của Thiên Lan Hư Không chúng ta đã mất tích. Trên người y có một viên Phạm Thiên Tinh, ta nghĩ viên Phạm Thiên Tinh này có lẽ đã rơi vào tay ngươi. Như vậy lúc này, dù chúng ta có giết ngươi một lần, ngươi vẫn còn có thể dựa vào uy năng của Phạm Thiên Tinh mà sống lại. Mặc dù Phạm Thiên Tinh chỉ có thể khiến ngươi phục hồi đến trạng thái hiện giờ nhưng với thực lực hiện tại của ngươi, tương đương với hai mạng, giết chết bọn ta xem ra không thành vấn đề. Trong lòng ngươi đại khái là tính kế như vậy, đúng chứ?
- Đúng vậy thì cũng thế nào?
Hoàng Vô Thần thản nhiên liếc nhìn Huyền Vô Thượng.
- Sau khi chúng ta giết ngươi xong, Lạc Bắc sẽ dùng lửa đốt cháy toàn bộ Côn Luân, ta sẽ không tiếc hao tổn nguyên anh tu vi, khai lập cánh cửa tinh không. Dù cho ngọn lửa không thể đốt cháy tất cả uy lực của Phạm Thiên Tinh, ta cũng sẽ đưa toàn bộ nguyên khí trong phạm vi nghìn dặm này vào hư không. Đến lúc đó dù cho ngươi có thể dựa vào Phạm Thiên Tinh mà sống lại, thì nơi ngươi đứng cũng đã tan thành hư vô rồi.
Huyền Vô Thượng nhìn Hoàng Vô Thần nói:
- Dù cho là tu vi ngũ trọng thiên kiếp, tất sẽ tan thành tro bụi trong hư không đúng chứ?
- Tính toán hay.
Hoàng Vô Thượng có giọng điệu mỉa mai nhìn bọn người Lạc Bắc và Huyền Vô Thượng nói:
- Chỉ là e rằng các ngươi đã sai lầm một bước rồi, ta không phải chỉ có một người.
Một trăm cột khói báo động lao thẳng lên trời.
Nhìn nó khiến Lạc Bắc nghĩ đến Kỳ Liên Liên Thành.
Mà hiện tại người tu đạo có phong thái đó còn mạnh hơn cả Kỳ Liên Liên Thành ngày đó. Giờ phút này tuy rằng vẫn ở ngoài đảo Côn Luân, không hiện thân, nhưng bọn người Lạc Bắc có thể cảm nhận được, tu vi của những người này đã đạt đến đỉnh cao nhất của Độ Kiếp kỳ.
Đầy đủ 100 người tu đạo tu vi Độ Kiếp hậu kỳ đỉnh cao!
- Lạc Bắc, Huyền Vô Thượng, các ngươi thua trong tay ta, tuy bại nhưng vinh. Người các ngươi đối mặt không chỉ là ta mà còn là cơ nghiệp ngàn năm của Côn Luân. Các ngươi hủy hoại linh mạch mạnh trong thiên hạ này, nhưng lại không ngờ rằng chẳng qua chỉ là một phần nhỏ mà thôi, đúng chứ?
Hoàng Vô Thần nói với giọng châm biếm nhìn Lạc Bắc và Huyền Vô Thượng:
- Tích lũy ngàn năm ở Côn Luân, Thạch nhũ quỳnh dịch đã hóa thành tu vi đệ tử hiện tại của ta. Nhưng các ngươi có biết rằng, tại sao ta lại không làm cho họ lên thẳng tu vi Thiên kiếp thứ nhất không?
- Chắc hẳn từ trước đến giờ, giới tu đạo không có ai có thể nhìn thấy cảnh tượng có một trăm người đồng loạt độ kiếp. Lạc Bắc, Huyền Vô Thượng, ta cũng muốn xem xem với trình độ tu luyện của các ngươi, có thể ngăn cản được Thiên kiếp mà trăm người đồng loạt dẫn động không?
- Thiên kiếp của trăm người!
Từ xưa đến nay, đừng nói là trăm người đồng thời dẫn động Thiên kiếp, ngay cả chuyện ba bốn người đồng loạt dẫn động Thiên kiếp cũng chưa hề có.
Bởi vì người đồng thời độ kiếp càng nhiều thì nguyên khí chấn động càng lợi hại, uy lực của Thiên kiếp dẫn động càng khủng khiếp!
Uy lực mà 100 người tu đạo đồng thời dẫn động Thiên kiếp, chí ít cũng tương đương với 100 người tu vi Thiên kiếp thứ nhất liên tục thi pháp. Vậy thì uy lực này, sẽ kinh khủng đến mức độ nào?
Mà trong lúc Hoàng Vô Thần nói chuyện, một trăm bóng người từ Côn Luân Trọng Hoàn trào ra khói báo khắp nơi, trong nháy mắt nổ mạnh bành trướng. Trong lúc này, cả thiên địa giống như khi linh mạch ở vòng đảo thứ chín của Côn Luân tan vỡ mà rung chuyển.
Thiên địa biến sắc, vô cùng vô tận nguyên khí trong thiên địa đã bùng nổ.
Trận gió cuồn cuộn xuất hiện trong nháy mắt, đến nỗi ngay cả bọn người Lạc Bắc cũng có chút kinh sợ.
Một trăm người tu đạo đỉnh cao Độ kiếp hậu kỳ đồng loạt dẫn động Thiên kiếp!
Uy áp hủy diệt từ trên cao nén xuống, vòng đảo của Côn Luân như thể bị một cái ấn khổng lồ đè xuống. Trong đó tất cả đền, linh mộc, núi đá, toàn bộ đã biến thành tro bụi chỉ còn lại một trăm người tu đạo toàn thân bao phủ một màu tím.
Gần như cùng lúc, đùng đoàng đùng đoàng đùng đoàng! khắp đất trời vang lên những tiếng nổ.
Một trăm người tu đạo đồng loạt dẫn phát Thiên kiếp, cho dù uy lực không được coi là uy lực 100 Thiên kiếp thứ nhất chồng lên nhau nhưng chí ít cũng có mấy chục lần.
Giờ phút này chỉ tính tiếng nổ lớn cũng đã đủ khiến người ta hồn bay phách lạc, có cảm giác bị chấn động tan biến thành tro bụi!
Một cột sáng sắc tím trên khoảng không vô tận với tốc độ khó có thể tưởng tượng giáng xuống. Một bộ phận nguyên khí của cột sáng màu tím này giống như năng lượng nguyên khí Đại Đạo Như Thiên Quyết khi Kỳ Liên Liên Thành thi pháp. Điều này cho thấy 100 đệ tử mà Hoàng Vô Thần tuyển chọn này đều tu luyện Đại đạo như thiên quyết.
Mà lúc này, từng cột sáng màu tím còn ngưng tụ nguyên khí của vô số những tinh cầu. Lúc này những cột sáng bao phủ ngàm dặm đã chiếu xuống, toàn bộ bầu trời xuất hiện vô số vết rạn.
Toàn bộ những vết rạn thủy tinh này đều là những cái khe không gian.
Uy lực Thiên kiếp mà một trăm người tu đạo đồng loạt dẫn động hoàn toàn đã vượt quá uy lực thuật pháp mà người tu đạo ở tầng Thiên kiếp thứ ba tạo ra. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, loại uy lực Thiên kiếp này còn duy trì lâu dài, đồng thời không giống như thuật pháp bình thường khác, sau khi thi triển, sẽ rất nhanh tiêu tán.
Loại uy lực này, e rằng đừng nói là những người tu luyện tới Thiên kiếp thứ ba, thứ tư không thể ngăn cản nổi, ngay cả đến người tu đạo tới Thiên kiếp thứ năm cũng chưa chắc có thể ngăn cản!
Nhưng lúc này, trên mặt Hoàng Vô Thần lại hết sức bình thản. Bóng dáng của y vừa động, trong nháy mắt đã chui vào cột sáng tím đang rủ xuống.
Đỉnh đầu hắn hiện ra một Bảo tán tỏa ra ngàn vạn vệt sáng mờ. Ánh sáng mà cột sáng sắc tím tiếp xúc với ánh sáng Bảo tán phát ra liền như lách qua bên cạnh Hoàng Vô Thần, như là hình thành một vầng hào quang ngưng tụ từ cột sáng màu tím quanh người y.
Nếu muốn công kích Hoàng Vô Thần, không chỉ cần xuyên thấu cột sáng tím dày đặc kia mà còn phải đánh phá màn hào quang bên ngoài Hoàng Vô Thần!
Đại đạo Như Thiên quyết của Kỳ Kiên Liên Thành là Hoàng Vô Thần truyền thụ cho. Đại đạo Thần quyết của đám đệ tử mà Hoàng Vô Thần chọn cũng là hắn truyền thụ. Cho nên hiển nhiên Hoàng Vô Thần biết Đại đạo Thiên quyết sẽ Thiên kiếp thứ nhất như thế nào. Lúc này, Bảo tán trên đầu hắn - thứ mà hắn đã chuẩn bị từ sớm, là một loại pháp bảo có thể ngăn chặn thiên kiếp thứ nhất mà Đại đạo Như Thiên quyết tạo ra .
Về phần những đệ tử Côn Luân dẫn động Thiên kiếp kinh thế như vậy, liệu có thể vượt qua được Thiên kiếp này không, sống chết của họ cơ bản không nằm trong suy nghĩ của Hoàng Vô Thần.
Những đệ tử Côn Luân này, có lẽ là sớm đã bị hắn vô hình trung dùng thuật pháp tàn phá ý chí bản thân. Còn Hoàng Vô Thần muốn tiêu diệt toàn bộ người tu đạo trong thiên hạ, chỉ còn lại một người tu đạo là hắn.
Chỉ cần có thể giết hết bọn người Lạc Bắc và Huyền Vô Thượng, giết hết người tu đạo, từ nay về sau, không có ai có thể uy hiếp hắn, hắn vĩnh viễn là thần trên thế gian này!
Từ mấy chục năm trước chuẩn bị phát động cho tới giờ, tất cả dường như đều nằm trong tính toán và lòng bàn tay của Hoàng Vô Thần.
Nhưng dưới uy lực của Thiên kiếp, khuôn mặt Lạc Bắc lại hết sức bình thản thậm chí khuôn mặt hắn còn có sát ý lạnh băng.
Hắn không có bất kỳ động tác gì, không phóng ra bất kỳ thuật pháp nào. Hắn nhìn không gian do vô số cột sáng tím hình thành với tốc độ kinh khủng lan tràn hạ thấp xuống, Huyền Vô Thượng cũng giống như Lạc Bắc, không phóng ra bất cứ thuật pháp và động tác nào.
Nhưng vào lúc này, một đợt sóng gợn tro bụi từ trên người Nạp Lan Nhược Tuyết tán phát ra.
Giống như trên không ở Cổn Châu năm đó, giống như bên ngoài Nam thiên môn, một đợt dao động pháp lực độc đáo mà huyền ảo, trong nháy mắt từ trên người Nạp Lan Nhược Tuyết khuếch tán ra, tràn ngập toàn bộ đất trời.
Bình luận truyện