Lạc Chốn Phù Hoa
Chương 11: Nhảy lầu
Từ công ty trở về, Tô Mạt càng đối xử tốt với Tống Thiên Bảo. Đặc biệt, cô bỏ nhiều công sức vào việc dạy chữ, dạy cách ngắt câu. Ban đầu, Tống
Thiên Bảo còn tỏ ra hứng thú, nhưng vài ngày sau không có gì mới mẻ, anh ta bắt đầu giở trò lừa biếng.
Tô Mạt cũng biết bây giờ Tống Thiên Bảo chẳng khác nào đứa trẻ. Ngoài trồng hoa và hát hò, những chuyện khác anh ta chỉ nhiệt tình được ba phút, càng ép anh ta học, hiệu suất càng thấp. Trong lòng cô sốt ruột, chỉ muốn tạo thành tích trước mặt Vương Á Nam, nhưng cô càng tỏ ra nóng vội,Tống Thiên Bảo càng tỏ ra kháng cự. Trước đây, anh ta không muốn cô ra về, bây giờ lại hy vọng cô về sớm, nhưng khi Tô Mạt ra cửa, anh ta đi theo sau làu bàu:”Tôi muốn cô hát Karaoke cùng tôi, tôi muốn học!”
Tô Mạt nói:” chỉ cần anh chịu học, tôi sẽ ở lại, bao lâu cũng được.”
Tống Thiên Bảo tỏ ra không tình nguyện.
Tô Mạt về nhà, lên mạng tra cứu tài liệu liên quan đến việc học tập của trẻ em thiểu năng, hy vọng tìm ra phương pháp thích hợp. Trong khoảng thời gian đó, cô nhận được điện thoại của Mạc Úy Thanh. Cô ta có vẻ có điều muốn nói nhưng khó lên tiếng, còn Tô Mạt đang bận nên chỉ ậm ừ. Mạc Úy Thanh cảm nhận được điều này, nói mấy câu liền cúp máy, Tô Mạt hơi lo lắng, định lúc nào rãnh rỗi sẽ đi thăm cô ta nhưng bận rộn nên cô quên béng Mạc Úy Thanh.
Tô Mạt tình cờ xem bộ phim tài liệu kể về quá trình một bé gái mắc bệnh tự kỷ học tập và giao tiếp với xã hội. Bé gái đó không nói chuyện, cũng không tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhưng rất thích xem phim, đặc biệt là phim tình cảm. Cô bé xem đi xem lại nhữ đoạn giống nhau trong các bộ phim. Đó là cảnh nhân vật nam nữ chính gặp lại nhau sau nhiều khó khăn, trắc trở, họ nhìn nhau trong đám đông, sau đó, nhân vật nam chính dang rộng đôi tay, nhân vật nữ chính lao vào lòng người yêu như con chim bay xuống khu rừng.
Mẹ bé gái mô phỏng động tác trong phim, mỉm cười, dang tay với cô bé. Cô bé dần dần hiểu ý, chạy vào lòng mẹ. Đây là một trò chơi thú vị mà không khiến mọi người cảm thấy nhàm chán. Mỗi lần làm vậy, mẹ bé gái sẽ dạy cô bé những câu đơn giản. Câu đầu tiên mà bé gái học được là câu:” Con yêu mẹ!”
Tô Mạt nghĩ đến những việc Tống Thiên Bảo thích làm.
Ngày hôm sau, cô nói với Tống Thiên Bảo:” Chúng ta cùng hát đi!”
Tống Thiên Bảo rất vui mừng. Tô Mạt đưa cho Tống Thiên Bảo một tờ giấy chép lời thơ:” Anh biết hát bài này là có thể học thuộc lời thơ trên giấy. Những chữ này không đơn giản, hồi còn đi học, mất một tối tôi mới học thuộc được đấy. Nếu anh có thể đọc thuộc trước mặt mẹ anh, chắc chắn bà ấy sẽ rất vui. Còn anh sẽ càng có lòng tin vào bản thân.”
Tống Thiên Bảo mơ hồ nhìn cô. Tô Mạt dạy anh ta hát một đoạn trong bài thơ Ly Tao của Khuất Nguyên theo điệu nhạc của ca khúc Thiên Thiên khuyết ca. Tống Thiên Bảo rất thích bài hát Thiên Thiên Khuyết ca nên anh ta học rất nhanh. Sau khi hát thành thạo, quả nhiên anh ta có thể đọc thuộc bài thơ.
Vương Á Nam về nhà thấy vậy đương nhiên rất vui mừng, nhưng ngay sau đó bà tỏ ra buồn bã.
Tô Mạt không biết cô đã làm sai điều gì.
Vương Á Nam thở dài. “Tống Thiên Bảo nhà tôi lúc nhỏ thông minh biết bao. Nó thích đọc sách, nói chuyện suốt ngày, không phải như bây giờ…” Ngừng một lát bà nói tiếp:” Bao nhiêu năm qua, tôi đã hết hy vọng, cô cũng không cần hao tâm tổn sức. Tôi chỉ mong nó sống vui vẻ được ngày nào hay ngày ấy!”
Tô Mạt nói:” Tôi nghĩ nếu anh ấy có thể đọc hiểu tin tức trên báo hay tạp chí, không biết chừng cũng có thể xem một số thông tin trong hợp đồng…”
Vương Á Nam chẳng để tâm, chỉ mỉm cười.” Nếu nó không phản cảm, cô muốn làm gì thì làm! Tìm chút việc cho nó cũng là điều tốt.”
Tô Mạt cho rằng bản thân “dục tốc bất đạt”. Thấy Vương Á Nam cười tươi, Tống Thiên Bảo rất đắc ý, sau đó hỏi cô: “Thư ký Tô, sao cô biết làm vậy khiến tôi có thể nhận mặt chữ?” Tô Mạt kể cho anh ta nghe câu chuyện bé gái học nói dưới sự trợ giúp của người nhà, tất nhiên cô bỏ qua phần phim tình cảm nam nữ. Tống Thiên Bảo bỗng có hứng thú.” Chúng ta cũng chơi đi!”
Tô Mạt phì cười.”Anh lớn như vậy, anh mà lao đến, tôi làm sao đỡ nổi!”
Tống Thiên Bảo chạy ra xa một chút, dang rộng hai tay. “Cô lao đến đi, tôi có thể đỡ cô.”
Gương mặt anh ta lộ ra vẻ khao khát.
Tô Mạt giật mình, vội nói:”Thiên Bảo, anh vừa ăn tối xong, nên đi lại cho tiêu cơm. Hay là anh ra vườn trồng hoa đi!” Nói xong, cô liền quay người bỏ đi. Giống như có dự cảm, Tô Mạt rảo bước nhanh, gần như chạy vào nhà, nhưng vẫn bị người ở đằng sau ôm chặt. Tô Mạt cất cao giọng:” Thiên Bảo, bỏ tay ra!”
Tống Thiên Bảo lặng thinh, vùi đầu vào cổ cô, thở hổn hển. Vòng tay của anh ta càng lúc càng siết chặt.
Tô Mạt tức giận.” Tống Thiên Bảo, anh mau buông tay! Anh còn không buông tay, tôi sẽ hét to đấy! Đến khi mẹ anh về nhà, họ sẽ mách mẹ anh. Mẹ anh sẽ rất tức giận, sẽ đuổi việc tôi… anh mau buông tay ra đi!”
Nhưng cô càng giãy giụa, Tống Thiên Bảo càng xúc động, miệng lẩm bẩm:” Thư… Tôi… tôi…Cô… thơm quá!”
Tô Mạt chuẩn bị hét lớn, đằng sau đột nhiên có người gọi: Tống Thiên Bảo!”
Nghe giọng nói của người đó, Tống Thiên Bảo giật mình, dần buông tay. Anh ta ngẩng đầu, đáp:” An An!”
Sắc mặt Tô Mạt tái nhợt. Cô đẩy mạnh Tống Thiên Bảo, trừng mắt nhìn anh ta.
Vương Cư An đi đến, kéo Tống Thiên Bảo ra xa, đồng thời hỏi anh ta:” Cậu làm gì vậy?”
Tống Thiên Bảo không lên tiếng, chỉ nhìn Tô Mạt. Gương mặt anh ta đỏ ửng, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, tủi thân và vô tri.
Tô Mạt đứng một lúc. Nghĩ đến thái độ thật thà, thân thiện của anh ta trước đó, cô bớt tức giận nhưng đầu ốc vẫn hỗn loạn. Cô lên tiếng: Tống Thiên Bảo, tôi coi anh là trẻ con… Bất kể anh làm gì, anh cũng không thể… không thể xâm phạm người khác. Anh làm vậy là không lịch sự. Không, đây chẳng phải là vấn đề lịch sự, anh đã sai. Nếu tôi báo cảng sát, cảng sát sẽ bắt anh đi, anh…”
Nghe đến đây, Vương Cư an cắt ngang:” Thiên Bảo, cậu có muốn ra ngoài chơi không?”
Tống Thiên Bảo hết nhìn Vương Cư An lại nhìn Tô Mạt.” Không… Thư ký Tô, tôi sẽ bị cảnh sát bắt thật sao?”
Tô Mạt không muốn nhìn anh ta.
Vương Cư An nói:” Thiên Bảo, chúng ta ra ngoài chơi đi!”
Lúc này, Tống Thiên Bảo mới hỏi:” An An, anh định đưa tôi đi đâu?”
Vương Cư An im lặng, kéo tay anh ta đi ra ngoài. Tới khi đến bến xe ô tô, đẩy người vào trong xe, anh ta mới lên tiếng:”Đưa cậu đi nếm mùi đời.”
Tô Mạt vẫn còn hoảng sợ nên không có phản ứng. Đến khi định thần, cô mới giật mình kinh hãi. Thấy xe của Vương Cư An đã đi xa, cô lập tức lại ô tô đuổi theo.
Vương Cư An đưa Tống Thiên Bảo vào một quán massage, mở một phòng rồi nói với Tống Thiên Bảo:” Câu hãy ngoan ngoãn ở đây, lát nữa sẽ có người chơi cùng cậu. Cậu muốn thế nào cũng được.”
Tống Thiên Bảo mơ hồ.
“Sẽ rất thú vị.” Vương Cư an nói tiếp.
Lúc này Tống Thiên Bảo mới cười cười nhưng anh ta lập tức nhăn mặt. ”Thư ký Tô tức giận rồi.”
“Mặc kệ cô ta!”
Tống Thiên Bảo đờ đẫn ngồi xuống mép giường.
Vương Cư An đi ra ngoài. Không bao lâu sau, quả nhiên có một cô gái bước vào phòng, tay cầm túi nylon nhỏ. Cô gái cười hì hì. ”Để tôi giúp anh cất đồ trước!” Nói xong cô ta tiến lại gần, kéo quần của Tống Thiên Bảo.
Tống Thiên Bảo giật nảy mình, đứng dậy đẩy cô gái. Cô gái bị ngã, nói với giọng tức giận: “Tôi thấy anh không phải tên ngốc, anh là thằng điên thì đúng hơn!” Cô ta định bỏ ra ngoài nhưng đi đến cửa lại quay người, nói: “Bạn anh cho tôi không ít tiền, hôm nay tôi sẽ cố gắng nhẫn nhịn. Anh muốn chơi kiểu gì? Hay là chơi trực tiếp, mọi người đều bớt việc.”
Tô Mạt lái xe bám theo Vương Cư An đến quán massage. Chạy lên tầng trên, cô thấy Vương Cư An đang đứng hút thuốc bên cửa sổ ở đầu hành lang, không thấy bóng dáng Tống Thiên Bảo. Tô Mạt mướt mát mồ hôi, đang định lên tiếng hỏi thì chợt nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng động lớn. Cô tiến lại gần, chăm chú lắng nghe, quả nhiên là giọng Tống Thiên Bảo, anh ta nấc nghẹn, giống như đang khóc.
Tô Mạt vội vàng đập cửa, gọi to: “ Thiên Bảo! Thiên Bảo!”
Vài giây sau, Tống Thiên Bảo ở bên trong hét lên: “Thư ký … thư ký Tô…”
Vương Cư An vốn đứng ngoài xem trò vui. Chứng kiến cảng tượng này, anh ta ngậm điếu thuốc, đi tới đập cửa. “Mở cửa!”
Khi cánh cửa mở toang, Tô Mạt lập tức xông vào phòng.
Tống Thiên Bảo quần áo xộc xệch, co rúm ngồi ở góc phòng. Sắc mặt anh ta đầy vẻ sợ hãi, nhìn thấy Tô Mạt, anh ta muốn kéo tay cô nhưng không dám, chỉ trốn sau lưng cô.
Cô gái trong phòng nói với Vương Cư An: “Thôi khỏi, tôi trả lại tiền, hầu hạ không nổi!”
Vương Cư An xua tay, bảo cô ta đi ra ngoài.
Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm nhưng cảm thấy khó tin, cô trừng mắt với Vương Cư an. “Anh thật là… hoang đường!”
Vương Cư An ngồi xuống sofa, liếc nhìn hai người. “ Thiên Bảo năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Tống Thiên Bảo ngờ nghệch nhìn anh ta.
Vương Cư An tiếp tục lên tiếng: “Năm nay cậu ba mươi tư tuổi. Tuy trí tuệ như đứa trẻ nhưng về mặt sinh lý đã là người đàn ông trưởng thành. Thư ký Tô, em không thể tàn nhẫn như vậy!”
Tô Mạt đang định phản bác, Vương Cư An búng đầu mẩu thuốc lá, nói tiếp: “Hay là tôi trách nhầm em? Em là nhân viên tốt, luôn hết mình vì công việc, nhưng có lẽ em muốn “vượt chỉ tiêu”.”
Tô Mạt vô cùng tức giận. Cô chẳng nói chẳng rằng, kéo Tống Thiên Bảo đi ra ngoài.
Hai người đi đến cửa phòng, Vương Cư An lại nói: “Sớm tối ở bên nhau, những chuyện như thế này đã xảy ra một lần thì sẽ có lần hai. Cậu ta không biết kiềm chế, trong khi em không thể đọ sức với cậu ta.”
Tô Mạt dừng bước. Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau, Tô Mạt mới ngoảnh đầu hỏi Tống Thiên Bảo: “Vừa rồi, người phụ nữ đó đối xử với anh như vậy, anh còn sợ không?”
Tống Thiên bảo liền gật đầu.
Tô Mạt hỏi tiếp: “Thiên Bảo anh có biết tại sao không?”
Tống Thiên Bảo nhìn cô vẻ nghi hoặc.
Tô Mạt nói: “Bởi vì cô ta không hỏi xem anh có bằng lòng hay không. Cô ta cưỡng ép anh, vì vậy anh mới sợ hãi và tức giận.”
Tống Thiên Bảo nói lớn: “Đúng thế!”
Tô Mạt lại nói:” Trước đó anh làm vậy với tôi, anh cũng không hỏi tôi có đồng ý hay không. Đấy chính là anh cưỡng ép tôi, vì vậy tôi cũng rất tức giận và sợ hãi.”
Tống Thiên Bảo lẩm bẩm: “Đúng vậy!”
“Không có lần sau đâu đấy!”
“Không … không có lần sau!”
Vương Cư An xen ngang: “ Có những lời rất dễ nghe nhưng trên thực tế, vì bản thân, cô đã xem nhẹ cảm nhận của cậu ta.”
Tô Mạt nghiến răng:” Anh ném anh ấy vào nơi này là để ý đến cảm nhận của anh ấy hay sao?”
Vương Cư An tựa vào thành ghế, rít một hơi thuốc, không lên tiếng.
Tống Thiên Bảo kéo áo Tô Mạt. “Thư ký Tô, tôi… tôi muốn về nhà!”
Vương Cư An liếc nhìn hai người, lên tiếng: “Cũng đúng, trên con đường tiến về phía trước, kiểu gì cũng phải nhặt mấy hòn đá để kê chân.”
Tô Mạt ngẩn người, lập tức phản bác: “Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng ai.” Cô nói thêm một câu: “ ít nhất bây giờ không có chuyệ đó.”
Vương Cư An chẳng bận tâm đến lời nói của cô, cất giọng chế giễu: “Trong tương lai, nếu có người nảy sinh tình cảm đến mức khó khống chế, liệu em có chịu trách nhiệm không? Hay là em vốn mong mỏi sự việc phát triển theo chiều hướng này?” Thấy Tô Mạt lặng thinh, anh ta giơ tay dụi mẩu thuốc lá, thản nhiên nói: “Tôi không giết người nhưng người vì tôi mà chết!”
Lúc ra về, Tống Thiên Bảo thẫn thờ lên xe. Tô Mạt vừa định thắt dây an toàn cho anh ta theo thói quen nhưng đột nhiên do dự, sau đó nói: “ Anh tự mình thử đi!”
Tống Thiên Bảo lóng ngóng, vụng về, khó khăn lắm mới hoàn thành nhiệm vụ. Xe của Vương Cư An đã mất hút từ lâu.
Tô Mạt liếc nhìn Tống Thiên Bảo qua gương chiếu hậu, anh ta dõi mắt ra ngoài cửa sổ, không rõ đang nghĩ gì. Cô muốn an ủi vài câu nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Cô cảm thấy phiền muộn, về nhà phải ăn nói với Vương Á Nam thế nào?
Im lặng một lúc, Tống Thiên Bảo dè dặt lên tiếng: “Thư ký Tô, cô có sợ An An không?”
Tô Mạt nói: “Tôi không sợ!”
Tống Thiên Bảo nói tiếp: “ An An rất thích nói dối!”
Tô Mạt đáp ngay: “Đúng vậy!”
Tống Thiên Bảo lại lên tiếng: “An An nói đưa tôi đi chơi, còn nói rất thú vị, sẽ khiến tôi vui vẻ, nhưng tôi không vui một chút nào!”
Tô Mạt im lặng.
Tống Thiên Bảo cũng không lên tiếng Một lúc sau, anh ta đột nhiên cất giọng tức giận: “An An muốn làm tôi không vui!”
Tô Mạt giật mình, vội an ủi: “Ngoan, Thiên Bảo, bây giờ không sao rồi, anh ta đã đi rồi!”
Tống Thiên Bảo dần lấy lại bình tĩnh, tỏ ra bẽn lẽn. “Thư ký Tô, hôm nay An An bắt nạt tôi, cô đừng nói cho mẹ tôi biết nhé!”
Tô Mạt ngạc nhiên. “Tại sao?”
Tống Thiên Bảo ủ rũ. “Mẹ tôi sẽ mắng An An.”
Trong lòng Tô Mạt cũng vo cùng chán nản, cô nghĩ nếu sự việc đơn giản như vậy thì tốt biết mấy.
Tống Thiên Bảo nói tiếp: “ Mẹ tôi mà biết được, sau này An An sẽ không thể đến nhà tôi, cũng không thể cùng tôi hát karaoke.”
Tô mạt dè dặt hỏi: “ Anh có trách anh ta không?”
Tống Thiên Bảo không trả lời.
Tô Mạt ngẫm nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “Anh ta… Vương Cư an hôm nay cư xử không đúng… nhưng một số câu nói của anh ta… chẳng sai chút nào.”
Tống Thiên Bảo mơ hồ.
Tô Mạt thở dài.” Thiên Bảo, sau này anh phải học cách tự chăm sóc bản thân.”
Tô Mạt dừng xe bên đường, tìm đến cửa hàng hoa, mua mấy chậu hoa bỏ vào cốp sau. Cô lại rút giấy ướt lau mặt cho Tống Thiên Bảo.
Lúc hai người về ngôi biệt thự, Vương Á Nam quả nhiên đã về nhà. Bà lo lắng cho người đi tìm con trai khắp nơi. Nhìn thấy hai người, bà liền nghiêm khắc trách mắng Tô Mạt: “ Cô chỉ biết dẫn nó đi lung tung, điện thoại cũng không cầm theo. Làm việc chẳng có đầu ốc gì cả!”
Tống Thiên Bảo vội lên tiếng: “Không phải! không phải!”
Tô Mạt bế mấy chậu hoa ra ngoài.” Thiên bảo nhất định đòi đi mua hoa.”
Vương Á Nam không tin.” Sao không nói một tiếng với người giúp việc ở nhà, cũng không gọi vệ sĩ đi theo?”
Tô Mạt giải thích: “ Lúc đó dì giúp việc và vệ sĩ đang ăn cơm, Thiên Bảo đòi đi bằng được, tôi không thể can ngăn. Tôi nói đợi một lát, anh ấy tức giận chạy ra ngoài. Anh ấy rất khỏe, tôi không kéo nổi. Sợ anh ấy chạy mất, tôi đành lái xe đi theo.”
Tống Thiên Bảo túm áo To Mạt, đứng yên một chỗ, bộ dạng rất là đáng thương. Thần sắc Vương Nam Á mới dịu đi đôi chút, bà quay sang con trai, nói: “ Con muốn mua gì thì bảo người mang đến đây, hoặc là bảo họ đi mua. Sau này không được ngang bướng như vậy nữa! Bên ngoài đông người, những người đó rất xấu xa, họ sẽ lừa dối con, bắt nạt con.”
Miệng Tống Thiên Bảo méo xệch, muốn khóc nhưng cố kìm nén.
Vương Á Nam an ủi anh ta: “ May mà có Tiểu Tô ở đây, cô phản ứng nhanh.”
Tô Mạt đỏ mặt, không dám nhiều lời. Cho đến khi Tống Thiên Bảo tắm rửa rồi đi ngủ, cô mới quyết tâm tới gõ cửa thu phòng Vương Á Nam.
Vương Á Nam đang nói chuyện điện thoại, bà nói rất to, vẻ tức giận. Bà gác điện thoại một lúc mới lên tiếng: “ Vào đi!” Ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Mạt, bà hỏi: “ Sao cô vẫn còn ở đây?”
Tô Mạt nắm chặt tập giấy tờ có kẹp đơn xin nghĩ việc. “Kỹ sư Vương, tôi có chút chuyện muốn nói với chủ tịch, không biết bây giờ chủ tịch có rãnh không?”
Vương Á Nam nói: “ Cô nói đi!”
Tô Mạt vừ định lên tiếng, điện thoại trên bàn lại đổ chuông. Vương Á Nam nhấc máy, chau mày nói vài câu, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi. Sau đó, giọng điệu của bà có phần kinh ngạc: “ Là cậu ta? Sao lại là cậu ta?...Dù bị người khác lợi dụng cũng là đồ ăn hại, chẳng làm nên trò trống gì… Kể từ ngày mai, tôi không muốn nhìn thấy thằng đó!” Bà dập máy thật mạnh, vẻ mặt chán chường.
Tô Mạt đành lên tiếng: “ Hay là chủ tịch nghỉ ngơi trước đi, chuyện của tôi ngày mai nói cũng được!”
Vương Á Nam như không nghe thấy.
Tô Mạt quay người đi ra ngoài nhưng vừa mở cửa phòng, cô bị bà chủ gọi lại. Vương Á Nam trầm tư nhìn cô. Cuối cùng, dường như bà hạ quyết tâm lên tiếng: “ hai ngày nữa cô tới công ty làm việc. Ngày mai, tôi sẽ bảo người đi tìm người giúp việc mới, cô hãy bàn giao công việc cho người ta. Đúng rồi, cô tìm tôi có chuyện gì?”
2.
Chỉ một, hai câu ngắn ngủi đã khiến suy nghĩ của Tô Mạt thay đổi hoàn toàn. Do kinh ngạc và nghi hoặc, cô nhất thời lên tiếng.
Vương Á Nam hỏi lại: “ Vừa rồi cô muốn nói gì?”
Tô Mạt lặng lẽ giấu đơn từ chức sau lưng. Đầu óc cô xoay chuyển rất nhanh. “ Liên quan đến Thiên Bảo.”
Vương Á Nam hỏi ngay: “ Thiên Bảo sao vậy?”
Tô Mạt nói: “Có lần Thiên Bảo tự bê cái thang, định trèo tường ra ngoài. Nếu không có vệ sĩ chặn lại, sẽ chẳng ai ngăn nổi anh ấy. Tôi Nghĩ, trồng cây cỏ thấp ở dưới chân tường sẽ ngăn chặn tình trạng này. Hay là chủ tịch tìm người giúp việc nam chăm sóc anh ấy?”
Vương Á Nam tiếp lời: “Người giúp việc nam sống trong nhà không tiện. Tôi sẽ bảo hai vệ sĩ thay phiên nhau ăn cơm và nghỉ ngơi, để lúc nào cũng có một người theo sát nó.”
Tô Mạt gật đầu. “ Cũng phải!”
Vương Á Nam cười cười. “hình như cô có thứ gì đó muốn cho tôi xem.”
Tô Mạt đành đưa tập tài liệu. “Là buổi lễ thành lập công ty và mừng Tết Trung thu vào đầu tháng chín. Trước đó, tôi đã phác thảo một số phương án. Thời gian này nhân buổi tối rảnh rỗi, tôi đã hoàn thành. Chủ tịch có muốn xem không?”
Vương Á Nam chỉ lật trang đầu tiên mà không xem tiếp, bà nói: “Cô khỏi cần bận tâm đến việc cỏn con này. Khi nào quay về công ty, cô đưa cho trợ lý hiện tại của tôi, để cô ta xem là được!”
Tô Mạt vâng dạ, nhận lại tập tài liệu bao gồm cả tờ đơn xin nghỉ việc ở bên dưới. Tim cô đập thình thịch. Cô nghĩ thầm: Đã có trợ lý mới, sao bà ấy còn bảo mình quay về công ty? Không biết mình bị nhét đi đâu?
Vương Á Nam hỏi: “tôi nhớ trước đây cô nói, cô muốn làm công việc marketing?”
Tô Mạt không đoán ra ý tứ của bà nên nói một cách uyển chuyển: “ Đúng Vậy! lúc đó tôi cảm thấy làm trợ lý của chủ tịch cần có năng lực toàn diện, vì thế tôi mới muốn làm marketing một thời gian để tích lũy kinh nghiệm.”
Vương Á Nam lại hỏi: “ Bây giờ thì sao?”
Tô Mạt biết bà muốn hỏi dự định của cô về nghề nghiệp. Thời gian gần đây, hồ sơ xin việc của cô chủ yếu nhắm đến hai phương diện, thứ nhất tiếp tục công việc trợ lý cho chủ tịch, thứ hai là chuyển sang làm marketing. Nhưng công việc marketing có hạn chế nhất định, còn trợ lý cho chủ tịch cần tiếp xúc và làm quen với ông chủ mới là từ đầu, quá trình thích ứng tương đối gian nan.
Trầm tư một lát, Tô Mạt cho rằng việc này không cần giấu giếm, liền thật thà trả lời: “ Trước kia, tôi cho rằng công việc của tôi có hai con đường có thể thăng tiến, một là tranh thủ từ chức vụ trợ lý chủ tịch đến thư ký của chủ tịch. Hai là phát triển theo hướng quản lý, nhưng ở phương diện quản lý, tôi nghĩ mình còn thiếu kinh nghiệm.”
“Cô có cảm thấy mình có thích hợp làm quản lý không?” Vương Á Nam hỏi.
Tô Mạt ngẫm nghĩ. “Trước mắt, lĩnh vực này không phải thế mạnh của tôi.”
Vương Á Nam cười. “Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ tùy tiệnđánh giá tiềm lực phát triển của một cá nhân nào.” Bà chuyển sang chuyện khác: “ Dù cô muốn chuyển sang làm marketing nhưng bộ phận marketing do một người có năng lực là Triệu Tường Khánh đứng đầu, cô qua bên đó cũng chỉ là một nhân viên quèn, chẳng có gì thú vị. Hơn nữa, trước đây cô đâu phải chưa từng làm công việc bán hàng ở tuyến đầu. Chút kinh nghiệm này vẫn càn tích lũy hay sao?”
Tô Mạt nhìn bà không lên tiếng.
Vương Á Nam nói tiếp: “ Vậy đi, cô tiếp tục làm trợ lý của chủ tịch, nhưng cô không cần phụ trách công việc hành chính thường ngày mà chuyển sang chuyên theo dõi các dự án lớn, cấp bậc tương đương Triệu Tường Khánh.” Bà lẩm bẩm : “Thằng đó muốn đưa người của tôi đi làm trợ lý nhỏ của bọn nó, vớ vẫn thật đấy!”
Tô Mạt ngẩn người, trong lòng mừng rỡ. Cô thầm cảm khái, đúng là tái ông thất mã, trong họa có phúc.
Khi cô cáo từ, chuẩn bị ra về, Vương Á Nam lại lên tiếng: “Về nghiệp vụ, bình thường tôi không trọng dụng nhân viên nữ, điều này không phải là kỳ thị giới tính, bởi tôi là phụ nữ nên biết rất rõ, phụ nữ thường hành động theo cảm tính, dễ bị tình cảm chi phối. Dù sao phụ nữ cũng yếu đuối hơn, không thực tế và lý trí như đàn ông, rất dễ trở mặt. Vì vậy, cô dừng khiến tôi thất vọng!”
Tô Mạt hơi giật mình trước những lời nói này nhưng cô không thể kìm nén sự hưng phấn trong lòng. Lần đầu tiên trong đời, cô rời khỏi biệt thự của Tống gia với tâm trạng phơi phới. Cô vội tới trung tâm thương mại mua mỹ phẩm, giày cao gót và bộ đồ công sở mốt mới của mùa hè năm nay. Thời gian qua chỉ tập trung hầu hạ Tống Thiên Bảo, Tô Mạt coi mình là ô sin, không có tâm tư chải chuốt, trang điểm nên toàn để mặt mộc.
Nghĩ đến Tống Thiên Bảo, Tô Mạt cảm thấy có chút áy náy. Trong hai ngày bàn giao công việc với người giúp việc mới, cô cố ý né tránh đề tài nghỉ làm nhưng Tống Thiên Bảo vẫn nhận ra, tâm trạng của anh ta tệ hơn thường lệ. Trước khi đi, Tô Mạt đến chào tạm biệt anh ta. Tống Thiên Bảo chỉ ngẩng đầu nhìn cô, không nói một lời.
Ngày thứ ba, Tô Mạt thức dậy từ sáng sớm. Cô chọn đi chọn lại quần áo, cuối cùng chọn cái ao tay lỡ trễ vai màu xanh nhạt. áo này chiết eo nên mặc vào trông thon thả hơn, trong phòng diều hòa cũng không cảm thấy lạnh. Cô lại đeo sợ dây chuyền mảnh màu bạc, đồng hồ dây da đen mặt bạc, mặc chân váy màu xám và đi đôi xăng đan đế cao vừa phải màu da.
Ban đầu cô vấn tóc, nghĩ thế nào lại thả xuống. Cuối cùng cô buộc kiểu đuôi gà không cao, không thấp, để lộ trán và hai bên mai. Tô Mạt có bờ trán rất đẹp, càng tôn nước da trắng ngần và ngũ quan thanh tú. Hai ngày nay nghỉ ngơi đầy đủ, làn da của cô cũng sáng mịn hơn, vì thế cô không đánh phấn, chỉ kẻ lông mày đậm hơn một chút và tô son bóng.
Tô Mạt soi gương, cảm thấy bản thân không tồi, nhẹ nhàng, đoan trang, trông rất có tinh thần.
Đến công ty, trong lòng Tô Mạt hơi căng thẳng và mong ngóng. Lên tầng trên, thư ký mới của Vương Á Nam đang sắp xếp phòng làm việc cho cô. Phòng làm việc mới nằm ngay bên cạnh văn phòng chủ tịch, diện tích không lớn, trước đây do một mình trợ lý Hồng sử dụng. Trên bàn đặt máy tính cũ của cô.
Tô Mạt hỏi thư ký mới biết, trợ lý Hồ đã nghĩ việc từ mấy hôm trước, nguyên nhân không rõ.
Tô Mạt chợ đến cuộc điện thoại Vương á Nam nhận được hôm bà bảo cô đi làm.
Không bao lâu sau, cô nhận được thông báo, nhóm dự án ô tô có cuộc họp, chủ tịch nói rõ, cô sẽ tham dự cuộc họp thay trợ lý Hồ.
Trong lòng hưng phấn, Tô Mạt đến phòng hội nghị sớm hơn mọi người. Cô ngồi một mình ở đó, nghiên cứu tài liệu.
Một lúc lâu sau, các đồng nghiệp mới lục đục kéo đến. Họ đều kinh ngạc khi nhìn thấy Tô Mạt nhưng vẫn lịch sự chào hỏi. Vương Cư An và Triệu Tường Khánh xuất hiện sau cùng.
Lúc vào cửa, Triệu Tường Khánh vốn đang nghe sếp tổng chỉ đạo công việc, ai ngờ Vương Cư An đột nhiên im bặt. Triệu Tường Khánh thuận theo ánh mắt anh ta, liền nhìn thấy Tô Mạt.
Tô Mạt đang ngồi trên bàn, tay phải cầm cây bút. Đúng lúc này, cô cũng đưa mắt về phía họ. Ánh mắt cô hơi hoảng hốt, khóe miệng nhếch lên, lúm đồng tiền mờ mờ trên má như ẩn như hiện. Cô vẫn như trước đây, dù ăn mặc, trang điểm già dặn cỡ nào cũng không thể che giấu vẻ yếu đuối, dáng yêu. Sau đó, cô lại cúi xuống, chăm chú đọc tài liệu.
Vương Cư an cũng thu hồi ánh mắt.
Triệu Tường Khánh có thể khẳng định, người khiến cô gái này nảy sinh cảm giác bất an và kháng cự không phải là anh ta. Đợi sếp tổng nói xong, anh ta vừa ngồi xuống cạnh Tộ Mạt vừa mỉm cười chào hỏi: “ Tiểu Tô đã quay lại rồi à?”
Tô Mạt nở nụ cười dịu dàng với anh ta.
Bên cạnh có người hỏi nhỏ: “trợ lý Hô vẫn chưa tới, anh ta lại đi muộn rồi?”
Không ai trả lời, Tô Mạt cất giọng thản nhiên: “ kỹ sư Vương bảo tôi tạm thời tiếp nhận công việc của trợ lý Hồ.”
Người của phòng kỹ thuật cười nói với Triệu Tường Khánh. “Phó phòng Triệu, bây giờ anh không thể tùy tiện xưng hô, cấp bậc cô ấy đã bằng anh, lên nhanh thật đấy!”
Triệu Tường Khánh cười. “ Tôi biết rồi! Trợ lý Tô thăng chức là chuyện vui, hay là tối nay tìm nhà hàng nào đó, mọi người vui vẻ một bữa?”
Tô Mạt còn chưa lên tiếng, người ở phòng kỹ thuật lại nói: “Người ta làm gì có thời gian! Nghe nói gần đây trợ lý Tô làm không ít việc khiến kỹ sư Vương phải nhìn bằng con mắt khác. Nơi này không thể thiếu cô ấy, nơi kia cũng cần cô ấy, chắc chắn vô cùng bận rộn.”
Tô Mạt mỉm cười không nói gì. Cô tiếp tục nghiên cứu tài liệu
Triệu Tường Khánh nghĩ xem có nên giúp người ta giải vây?
Vương Cư An ngồi ở vị trí đầu tiên, im lặng từ đầu đến giờ, lúc này mới khẽ gõ tài liệu xuống bàn: “ họp thôi!”
Nội dung cuộc họp liên quan đến vụ đấu thầu. Bên mời thầu là một doanh nghiệp nhà nước ở địa phương. Trước đó, Tô Mạt chỉ phụ trách hồ sơ thầu kỹ thuật. Bây giờ thay thế vị trí của trợ lý Hồ, cô bắt đầu được tiếp xúc với khách hàng và mảnh thương mại
Vương Cư an làm việc tuyệt đối không lề mề, chậm chạp. Vừa nhận được tin tức, anh ta lập tức triển khai công việc, đồng thời yêu cầu mọi người phối hợp với hiệu suất cao.
Cả buổi chiều, Tô Mạt nghiên cứu ưu thế sản phẩm của công ty, làm một bản phân tích theo yêu cầu khách hàng. Trong lúc làm việc, cô nhận được điện thoại của Mạc Úy Thanh, hẹn buổi tối gặp. Ai ngờ trước khi ra về, cô lại nhận được thông báo từ trợ lý tổng giám đốc, yêu cầu cô nộp văn bản ủy quyền và hướng dẫn đấu thầu trong ngày hôm nay.
Bây giờ, Tô Mạt có tâm lý đề phòng Vương Cư An và những người xung quanh. Cô cũng biết vấn đề hao tốn nhiều thời gian của dự án này là mảng kỹ thuật, hơn nữa, cần phải đợi nhân viện thẩm định giá đưa ra kết quả mới bắt đầu tiến hành thẩm tra tư cách bên dự thầu. Vì vậy, cô không cần vội vàng làm hồ sơ thầu kinh tế.
Tô Mạt nộp bản phân tích nhu cầu và văn bản ủy quyền. Trong lúc đợi tổng giám đốcvà chủ tịch ký tên, cô hỏi dò: “Phần còn lại có thể để ngày mai nộp được không?”
Trợ lý tổng giám đốc truyền đạt ý của Vương Cư An: Ngày mai còn có công việc khác, kiến nghị làm thêm giờ.
Tô Mạt trình bày tiến độ công việc và kế hoạch làm việc trên Power point, gửi vào hộp thư của Vương Á Nam và Vương Cư An, nói rõ cô hoàn toàn có thể hoàn thành kế hoạch trong thời gian cho phép.
Gần hết giờ làm, cô lại kiểm tra hộp thư, vẫn không nhận được hồi đáp của đối phương kiếm cớ gây phiền toái, đang do dự có nên đi nói rõ một tiếng không thì điện thoại trên bàn đột nhiên đổ chuông.
Trợ lý tổng giám đốc nói: “Trợ lý Tô, sếp tổng còn đợi lấy hồ sơ”.
Tô Mạt đáp: “Tôi đã gửi email cho sếp tổng, nói rõ tình hình công việc của ngày hôm nay. Lát nữa tôi bận chút việc, nếu không cần gấp, sáng sớm mai tôi sẽ gửi cho sếp tổng, cô thấy có được không? Bên các cô cũng làm thêm giờ à?”
Cô trợ lý thở dài: “Đúng vậy, chúng tôi đều phải làm thêm giờ. Tôi cũng không rõ tại sao sếp tổng giục gấp như vậy. Hay là thế này đi, tôi giúp chị nối điện thoại, chị hãy trực tiếp giải thích với sếp tổng”.
Tô Mạt còn chưa lên tiếng, tín hiệu chờ điện thoại đã vang lên. Vài giây sau, đối phương bắt máy.
Vương Cư An “a lô” một tiếng, giọng nói có vẻ mệt mỏi.
Tô Mạt im lặng một, hai giây, sau đó giải thích về tình hình của mình.
Vương Cư An nói: “Đây là lần đầu tiên em tiếp xúc với mảng thương mại, cần thời gian thích ứng. Phần việc em nộp, bên chúng tôi cũng phải kiểm nghiệm, chỉnh sửa.Nếu để lâu quá sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất của tập thể.”
Biết anh ta dù vô lý cũng phải tìm lý do biện hộ cho mình, Tô Mạt nhất thời im lặng.
Vương Cư An hỏi: “Em bận lúc mấy giờ?”
“Hơn tám giờ”.
“Vậy thì em làm thêm đến tám giờ”.
Thấy không thể thương lượng, Tô Mạt thở dài, đồng ý.
Tô Mạt làm đến tám giờ, công việc còn lại định mang về nhà làm nốt. Lúc cô rời khỏi phòng làm việc, bên ngoài tối om. Đi đến hành lang, đènc ảm ứng chiếu sáng. Tô Mạt đưa mắt về phía văn phòng tổng giám đốc, người đã không thấy bóng dáng, vị trí trợ lý tổng giám đốc cũng trống không.
Tô Mạt gọi điện cho Mạc Úy Thanh, nói phải làm thêm đột xuất, đến nhà cô ta muộn một chút.
Giọng điệu của Mạc Úy Thanh có vẻ ngập ngùng.
Tô Mạt cảm thấy kỳ lạ. Cô vừa định quay người rời đi, cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đột nhiên mở toang, Vương Cư An đi ra ngoài.
Vương Cư An cầm máy di động và chìa khóa ô tô đi thẳng ra thang máy, cất tiếng nói : “Em làm xong chưa?”
“Chưa, còn một chút nữa, tôi mang về nhà làm.” Tô Mạt đáp.
Lần này, Vương Cư An không gây khó dễ. “Sáng mai nộp cho tôi. Tôi vừa xem bản phân tích nhu cầu, vẫn còn một số vấn đề”.
Tô Mạt gật đầu, đi vào thang máy. Vương Cư An đứng ở giữa, Tô Mạt cố gắng đứng cách xa anh ta. Hai người đều im lặng.
Thang máy sắp xuống tầng một, Vương Cư An đột nhiên hỏi: “Tống Thiên Bảo gần đây thế nào?”
Tô Mạt cố ý hỏi : “Không tốt lắm, tôi nghe nói buổi tối anh ấy ngủ không yên giấc, thường nằm mơ rồi giật mình tỉnh giấc. Hơn nữa… hễ gặp phụ nữ là sợ hãi”.
Vương Cư An phì cười, ngoảnh đầu liếc nhìn cô. “Em đúng là ngày càng xấu xa”.
Anh ta vừa dứt lời, cửa thang máy mở toang. Tô Mạt đi ra ngoài. Thang máy tiếp tục chạy xuống tầng hầm, Vương Cư An đi lấy ô tô. Tô Mạt đứng đợi taxi ở bên đường. Không bao lâu sau, xe của Vương Cư An chạy ngang qua, cô thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ không biết camera theo dõi trong thang máy có chức năng thu âm hay không?
Tô Mạt đến nhà Mạc Úy Thanh. Cô tưởng Tùng Dung cũng ở đó,ai ngờ chỉ có hai người. Trên bàn là hai đĩa thức ăn đã nguội lạnh. Tô Mạt đói bụng từ lâu, ngồi xuống ăn ngay. Mạc Úy Thanh không động đũa, cô ta ngồi bên cạnh, vừa hút thuốc vừa nhìn cô. Tô Mạt bị cô ta chiếu tướng nên cảm thấy không thoải mái.
“Bộ quần áo này đẹp đấy chứ! Cuộc sống hiện tại của chị có vẻ không tồi?” Mạc Úy Thanh lên tiếng.
Tô Mạt quan sát cô ta. Gương mặt cô ta vàng vọt, trên người là bộ đồ ngủ, không cầu kỳ như trước. Chẳng biết nhận xét thế nào, Tô Mạt đành cười cười. “Cô tìm tôi có việc gì?”
Mạc Úy Thanh hỏi lại: “Chị và người đàn ông hôm trước chị nói sao rồi?” Tô Mạt dừng đũa, bình tĩnh trả lời. “Chẳng thế nào cả, chúng tôi không ở bên nhau”.
“Tại sao?”
Tô Mạt nói: “Tôi không lọt vào mắt anh ta, anh ta cũng biết tôi có mục đích với mình.” Cô nở nụ cười tự giễu. “Loại người này bên cạnh chẳng thiếu đàn bà, chắc chắn cũng không ít người thật sự thích anh ta, là tôi không biết tự lượng sức mình. Hơn nữa, địa vị kinh tế quyết định tất cả...” Còn chưa nói hết câu, chợt nhớ đến hoàn cảnh của Mạc Úy Thanh, Tô Mạt lập tức ngậm miệng, chuyển sang chuyện khác. “Gần đây cô thế nào? Sức khỏe khá hơn chưa?”
Mạc Úy Thanh trầm tư suy nghĩ, hỏi: “Chị nói đơn giản thế, lẽ nào chị không rung động trước anh ta?”
Tô Mạt hơi ngẩn người, cúi đầu ăn tiếp: “Chúng tôi cũng làm một dự án. Có anh ta ở bên cạnh, tôi cảm thấy yên tâm... Chỉ như vậy thôi”.
Mạc Úy Thanh mỉm cười: “Đã lên giường chưa? Mấy lần rồi?”.
Tô Mạt hỏi: “Cô tìm tôi để hỏi chuyện này?”
Mạc Úy Thanh khẳng định: “Chị đã lên giường rồi, hơn nữa không chỉ một lần”.
Tô Mạt lặng thinh.
Mạc Úy Thanh nói tiếp: “Xem ra cảm giác không tồi! Vừa rồi chị nói có nhiều cô gái thích anh ta, vậy thì điều kiện của anh ta rất khá... Để tôi nghĩ xem... Hai người cùng làm việc, anh ta là cấp trên của chị... nếu là cấp trên bình thường cũng chỉ là người làm công ăn lương, điều kiện không có gì nổi trội... chắc anh ta là ông chủ của chị, đúng không? Chị đang làm việc ở công ty nào nhỉ? An...”
Tô Mạt đặt đũa xuống bàn. “Đều là chuyện quá khứ, tôi không muốn nhắc đến nữa”.
Mạc Úy Thanh cười cười. “Được thôi, nhưng tán gẫu mà không nhắc đến đàn ông thì nói chuyện gì? Công nhận chị cũng có bản lĩnh thật, mới đến đây chưa lâu đã câu được ông chủ! Nói chung, bị bỏ rơi cũng đáng, coi như nộp học phí, hơn nữa...”Cô ta nhếch miệng. “Chị có cảm thấy người đàn ông như vậy càng có sức hút hay không? Anh ta ngủ với chị rồi “đá” chị, có phải khiến chị hận đến mức nghiến răng ken két?” Tô Mạt đứng dậy. “Nếu cô không có việc gì, tôi về đây!”
Mạc Úy Thanh vội kéo tay cô. “Tôi đùa cho vui ấy mà! Tất nhiên tôi có việc muốn tìm chị. Tôi không tin Tùng Dung nên chỉ có thể nhờ chị.” Cô ta tỏ ra nghiêm túc một cách bất thường. “Không hiểu tại sao Châu Viễn Sơn biết tôi sống cùng Thượng Thuần, bây giờ anh ấy không xuất hiện, cũng chẳng nghe điện thoại. Tôi muốn... nhờ chị chuyển lời giúp tôi. Chị hãy nói với anh ấy, Mạc Úy Thanh tôi cho anh ấy cơ hội cuối cùng, hỏi xem anh ấy có muốn bắt đầu lại với tôi không?”
Tô Mạt thấy ánh lệ ẩn trong khóe mắt Mạc Úy Thanh, cô không đành lòng. “Tôi thật sự không tiện tham gia vào chuyện của ba người”.
“Chị không cần tham gia, chỉ chuyển lời mà thôi! Chị nói với anh ấy, tôi cho anh ấy ba ngày để suy nghĩ... Việc thứ hai...” Mạc Úy Thanh rút một chiếc chìa khóa nhỏ trong túi áo ngủ đưa cho Tô Mạt. “Đây là chìa khóa hộp thư ở dưới nhà tôi. Nhà tôi là số 1001, còn số hộp thư là 1004. Chị hãy nhớ kĩ, nếu tôi bỏ đi cùng anh ấy, chị đến nhận thư giúp tôi”.
Tô Mạt có cảm giác Mạc Úy Thanh rất kỳ lạ. Cô nửa tin nửa ngờ nhận chìa khóa. “sao số không giống nhau?”
Mạc Úy Thanh cười. “Đúng thế. Có lẽ ban quản lý khu chung cư nhầm lẫn. Ngay cả Thượng Thuần cũng không biết chuyện này”. Cô ta im lặng một lát rồi xua tay, nói tiếp: “Được rồi, chị có thể đi được rồi!”
Bắt gặp thái độ chẳng thiết thứ gì của cô ta, Tô Mạt an ủi: “Nếu cô cần sự giúp đỡ, có thể nói với tôi. Chỉ cần không tham gia vào việc của ba người, tôi...”
Mạc Úy Thanh ra mở cửa, vẻ lười nhác: “Chị về đi!” Cô ta dặn dò. “Chị nhớ cất kĩ chìa khóa!”
Cánh cửa vừa mở ra, bên ngoài có người đi vào.
Thượng Thuần cười cười. “Hôm nay em đỡ hơn chưa?” Hắn đảo mắt quanh phòng. “Em có bạn đến thăm à?”.
Mạc Úy Thanh không lên tiếng, Tô Mạt cũng im lặng.
Thượng Thuần không để tâm. Hắn liếc nhìn Tô Mạt, cười cười. “Để tôi nhớ xem đây là ai...” Hắn tiến lại gần, cúi đầu nhìn cô. “Tô tiểu thư, lâu rồi không gặp!”.
Tô Mạt vốn ghét người này, cô liền bước mấy bước đến bên Mạc Úy Thanh.
Bắt gặp dáng vẻ yểu điệu của cô, trong lòng Thượng Thuần lại cảm thấy ngứa ngáy nhưng nhớ đến chuyện trước kia, hắn cố gắng kìm nén, lạnh mặt với cô. “Tôi...”
“Anh làm sao?” Mạc Úy Thanh hỏi.
Thượng Thuần cười cười, “Tôi biết cô ta là bạn của em”.
Nhân lúc hai người nói chuyện, Tô Mạt mau chóng đi ra ngoài.
Thượng Thuần di chuyển ánh mắt lên mặt cô. Hắn hơi nghiêng người, nhường chỗ cho cô đi qua cửa.
Tô Mạt không muốn chào hỏi hắn, cứ thế lách qua người Thượng Thuần. Hơi thở và thân nhiệt của người đàn ông sát gần khiến cô toát mồ hôi.
Vào thang máy, khi quay người lại, cô phát hiện người đàn ông đó vẫn dõi theo mình.
Mạc Úy Thanh đứng trong nhà nhìn Thượng Thuần, đôi mắt ngấn lệ. Thượng Thuần quay đầu, ôm cô ta đi vào nhà. “Bảo bối, em nhìn tôi chòng chọc làm gì, ghê chết đi được!”
Mạc Úy Thanh nhếch miệng. “Anh cũng biết sợ à? Ngày nào tôi cũng ở nhà đợi anh, khó khăn lắm anh mới đến đây một lần, vậy mà chỉ ngắm người phụ nữ khác...”
Thượng Thuần cười. “Ngắm thì sao chứ? Trước đây em rất thoải mái, sao bây giờ lại hẹp hòi như vậy? Bệnh trầm cảm của em lúc nào mới khỏi? Cũng phải công nhận, cô ô sin nhà chúng ta ưa nhìn thật đấy...” Mạc Úy Thanh tức giận cầm gối ôm trên sofa ném vào người hắn, sụt sùi. “Đồ khốn nạn, anh đúng là đồ khốn nạn!”
Ban đầu Thượng Thuần còn nhẫn nhịn. Sau đó, hắn mất hết kiên nhẫn, túm cổ tay Mạc Úy Thanh, đẩy cô ta xuống sofa. Hắn định vung tay nhưng đột nhiên dừng lại nghiêm giọng: “Đủ rồi, ngày càng không thể chịu nổi cô! Nể tình cô theo tôi nhiều năm nên tôi mới dỗ dành cô, đừng có chọc tức tôi...”
Thượng Thuần nghiến răng, ánh mắt lạnh lẽo. Mạc Úy Thanh có chút hoảng sợ nhưng cô ta không phục, chỉ cười nhạt. “Anh không thấy thái độ của người ta đối với anh à? Anh không được ăn mới không cam lòng. Tôi nói cho anh biết, người ta có đối tượng tốt hơn nên chẳng thèm để ý đến anh đâu!”
Thượng Thuần chỉnh lại quần áo, “hừ” một tiếng lạnh lùng. “Tôi chẳng cần biết cô ta có đối tượng nào! Tôi đã nói từ lâu, loại phụ nữ này xách giày cho em cũng không xứng, tôi không thèm phí công!” Mạc Úy Thanh không tin. “Chị ta câu được ông chủ của An Thịnh, sao có thể kém tôi?”
Thượng Thuần ngây người. “Vương Cư An?” Hắn cười nhếch mép. “Cái thằng này...”
3.
Tô Mạt về nhà, bỏ chìa khóa vào ngăn kéo. Cô thức trắng đêm để hoàn thành công việc. Sáng sớm hôm sau, cô cầm tài liệu đến văn phòng tổng giám đốc. Vương Cư An chưa đi làm, cô thư ký nhận giúp.
Buổi trưa, Tô Mạt nhận được thông báo sếp tổng muốn gặp trực tiếp.
Cô đi sang văn phòng của anh ta. Vương Cư An đang ngồi sau bàn làm việc xem xét văn kiện, thư ký bận rộn ở gian ngoài.
Nửa tháng trước gọi điện thoại cho người đàn ông này để trút cơn giận, Tô Mạt không nghĩ vẫn còn dịp tiếp xúc với anh ta. Bây giờ, tuy giải quyết việc công nhưng cô vẫn không được tự nhiên.
Đối phương hiển nhiên không cảm tính như Tô Mạt. Anh ta ném bản phân tích nhu cầu trước mặt cô, nói vắn tắt những chỗ chưa ổn.
Tô Mạt đứng bên cạnh bàn, lật giở từng trang. Một số câu từ trên trang giấy bị đánh dấu. Cô tự nhận bản thân làm việc tỉ mỉ, không ngờ người đàn ông này còn chặt chẽ, cẩn thận hơn, đến một điểm nhỏ cũng không bỏ qua. Sau khi rà soát từ đầu đến cuối một lượt, anh ta định ra phương án theo dõi tiến độ sơ bộ chỉ bằng hai, ba câu nói.
Nếu trước mặt là người khác, Tô Mạt đã sớm thể hiện sự tán thưởng và khâm phục, nhưng lúc này cô chỉ nghiêm túc lắng nghe, cố gắng tiếp thu, giống một học sinh ngoan cúi đầu ghi chép.
Vương Cư An nhìn đồng hồ, đã quá thời gian nghỉ trưa. Anh ta không hỏi một câu, trực tiếp bảo nhà ăn đưa lên hai suất cơm. Anh ta ăn rất nhanh, ăn xong lại cầm tập văn kiện khác rồi thong thả xem xét. Tô Mạt lặng lẽ ăn mấy tiếng. cảm thấy nuốt không trôi liền buông đũa, chờ đợi sếp phê duyệt.
Không bao lâu sau, cô thư ký gõ cửa, hỏi: “Vương Tổng, hai giờ có cuộc hẹn với người của Cục số 3, ngân hàng Xây dựng Nam Chiêm, có cần bảo chú Trương lái xe re trước cửa công ty chờ sẵn không?”
Vương Cư An gật đầu, đưa tập văn kiện cho Tô Mạt, “Chưa có sơ đồ quan hệ logic, em hãy bổ sung. Hai ngày nữa, bên tôi cần bản dự thảo đấu thầu”.
Tô Mạt vâng dạ, dọn khay thức ăn.
Vương Cư An nhìn cô, đột nhiên hỏi, “Em không biết ăn cay?”
Tô Mạt giật mình, liền gật đầu.
Cô vào nhà vệ sinh rửa tay, phát hiện người phụ nữ trong gương có đôi môi đỏ mọng, mắt ngấn nước, bộ dạng như oán như hờn. cô vội vàng dùng nước lạnh rửa mặt.
Ngày hôm sau, Tô Mạt nộp văn kiện đã chỉnh sửa. buổi trưa, cô lại bị gọi tới nói chuyện.
Cô thư ký vẫn bận rộn như thường lệ, cánh cửa phòng làm việc khép hờ. Sau đó, hai người cùng ăn cơm, vẫn là món cay như hôm qua.
Vương Cư An bố trí xong nhiệm vụ, lại đi ra ngoài làm việc.
Vài ngày sau đó, anh ta không cho gọi cô nữa.
Tô Mạt nhận được định giá dự án, bắt đầu chuẩn bị bản dự thảo hồ sơ đấu thầu. Đang bận rộn làm việc, điện thoại của cô đổ chuông, Mạc Úy Thanh hỏi: “Chị đã nói với anh ấy chưa?”
Bây giờ Tô Mạt mới nhớ ra, cô đáp: “Từ hôm đó đến giờ, tôi không gặp luật sư Châu”.
Mạc Úy Thanh ho vài tiếng, cất giọng yếu ớt: “Chị thử gọi điện cho anh ấy xem sao!”
“Cô bị ốm à?” Tô Mạt hỏi.
“Tôi bị cảm, hơi sốt”.
Tô Mạt không yên tâm. Sau khi tan sở, cô tiện đường đến thăm Mạc Úy Thanh. Nhà Mạc Úy Thanh yên tĩnh như nấm mồ, rèm cửa sổ đóng kín, trong nhà tối om.
Mạc Úy Thanh miễn cưỡng dậy mở cửa rồi lại về sofa nằm. Cô ta đắp một tấm chăn mỏng.
Tô Mạt xuống bếp nấu một nồi cháo rồi bảo cô ta về phòng nghỉ ngơi. Mạc Úy Thanh nhắm mắt. “Trong phòng ngủ chỉ có một cái giường, đầu giường đối diện với cái gương của bàn trang điểm. Một mình tôi không ngủ được, toàn mơ thấy ác mộng”. Cô ta ăn được nửa bát cháo rồi lại nằm xuống. Tô Mạt tìm thuốc cho Mạc Úy Thanh uống nhưng cô ta mặc kệ.
Tô Mạt vào phòng bếp dọn dẹp. Bồn rửa bắt chất đầy bát đĩa mấy ngày không rửa.
Đang rửa bát đĩa, Tô Mạt nghe thấy tiếng động ở bên ngoài. Có người cầm chìa khóa mở cửa rồi đi vào nhà.
Giọng nói của Thượng Thuần vang lên: “Nếu tôi không đến thăm em, ngày nào em cũng giữ bộ dạng này?”
Tô Mạt lập tức dừng động tác. Cô ở trong bếp, không chịu ra ngoài.
Một lúc sau, Mạc Úy Thanh mới đáp. “Tôi bị ốm. Anh có biết tối qua tôi mơ thấy ai không?”
“Ai?” Thượng Thuần bật đèn ở phòng khách rồi mở cửa sổ.
Mạc Úy Thanh nói: “Con trai tôi, con trai trông rất xinh xắn, đáng yêu. Nó oán hận tôi, tôi liền nói: “Con hãy đi tìm bố con ấy, đừng đến tìm mẹ, là bố không cần con”.
Thượng Thuần chán nản. “Em thôi đi được rồi đấy, cả ngày chỉ nhắc tới chuyện này!”
Mạc Úy Thanh tức giận, từ sofa bật dậy. “Anh đã làm, còn không cho người khác nói? Bây giờ anh vừa gấp rút làm thủ tục ly hôn vừa phủi sạch quan hệ giữa chúng ta. Anh định lấy vợ mới phải không? Nghe nói cô ta rất có gia thế. Người ta nhờ bố, nhà anh đông con, anh chỉ có thể nhờ bố vợ. Vợ mới của anh là người đàn bà lợi hại, không để một hạt cát lọt vào mắt. Để lấy lòng cô ta, anh xử lý hết chúng tôi”.
Thượng Thuần im lặng.
Mạc Úy Thanh cười nhạt. “Anh là kẻ lăng nhăng, còn thích chơi gái trẻ mười mấy tuổi. không biết sau khi tái hôn, anh có quản nổi thứ ở thân dưới? Hay là để tôi nói cho vợ anh nghe…
Thượng Thuần lập tức cắt ngang: “Cô câm miệng!”
Mạc Úy Thanh càng nói càng đau lòng: “Anh tưởng tôi suốt ngày ở nhà thì không biết chuyện gì hay sao? Tính kế với cả con của mình, anh không sợ bị báo ứng à?”
Thượng Thuần trừng mắt tức giận. “Mạc Úy Thanh, cô đừng ăn nói bừa bãi! Đứa bé đó là con ai, chỉ có cô biết rõ nhất!”
Mạc Úy Thanh gào lên: “Anh là đồ vô lương tâm! Ngoài anh ra, tôi còn có ai nữa? Chưa tới mười bảy tuổi tôi đã đi theo anh. Trong những năm qua, khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của tôi chỉ có anh”.
Thượng Thuần cười. “Vậy sao? Thằng luật sư họ Châu lại đã cô rồi à?”
Mạc Úy Thanh ném cái gối vào người hắn. “Cút, anh cút đi cho tôi! Nhìn thấy anh là tôi buồn nôn! Anh là đồ bệnh hoạn yêu trẻ con, tôi nhổ vào mặt anh…”
Bên ngoài vang lên tiếng đóng sập cửa, căn phòng trở lại trạng thái yên tĩnh. Mạc Úy Thanh khóc nức nở, gần như suy sụp.
Tô Mạt hết hồn hết vía. Bây giờ bất cứ lời an ủi nào cũng là thừa thãi, cô không dám ra về, lặng lẽ ở bên cạnh Mạc Úy Thanh đến đêm khuya.
Về nhà, Tô Mạt ngủ không yên giấc. Sáng hôm sau thức dậy, cô vẫn không thấy dễ chịu. Đúng ngày Tùng Dung được nghỉ, Tô Mạt bảo chị ta đi thăm Mạc Úy Thanh. Cô chỉ nói Mạc Úy Thanh bị ốm chứ không tiết lộ nhiều.
Cả buổi tối bận rộn, Tô Mạt vẫn chưa hoàn thành bản dự thảo đấu thầu. Cô vội tới công ty, đến trưa mới xong việc.
Một lúc sau, Vương Cư An gọi điện bảo cô qua văn phòng. Giọng điệu của anh ta có vẻ không hài lòng.
Anh ta yêu cầu hà khắc. Tô Mạt sớm đã chuẩn bị tâm lý,
Vương Cư An nói thẳng: “Đến tên của bên mời thầu cũng chưa sửa lại. Phần tóm tắt hơi đơn giản, thiếu nội dung thu hút người đọc. Trợ lý Tô, tinh thần làm việc của em chỉ có thể kéo dài trong hai ngày?”
Tô Mạt biết mình đuối lý, sợ đối phương nói ra những lời khó nghe, cô lập tức lên tiếng: “Tối qua tôi có việc đột xuất, không có thời gian làm thêm. Nhất định tôi sẽ tranh thủ làm xong trước ngày mai”.
Vương Cư An “ừ” một tiếng. “Rốt cuộc là “tranh thủ” hay “nhất định”? Hai từ này mà xuất hiện trong hợp đồng thì sẽ bị bới móc ngay”.
Thần sắc của anh ta rất ôn hòa khiến Tô Mạt không kịp thích ứng.
Vương Cư An đứng dậy. “Tạm thời như vậy đi! Bây giờ tôi có việc ra ngoài, hôm nay không ăn cơm ở công ty. Em hãy nộp cho tôi trước buổi trưa ngày mai”.
Tô Mạt liền đồng ý.
Vương Cư An nhìn cô. “Gần đây đồ ăn ở nhà ăn hơi cay, không biết có phải mới đổi đầu bếp người Tứ Xuyên?”
Tô Mạt im lặng.
“Người ở quê em chắc cũng ăn cay?” Anh hỏi.
Tô Mạt đáp. “Có. Chỉ là khẩu vị của tôi thiên về món nhạt”.
Vương Cư An lên tiếng. “Ngày mai ra ngoài thay đổi khẩu vị. Món ăn Chiết Giang. Quảng Châu hay Nhật Bản, em muốn ăn gì? Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, đừng để bụng đói.”
Tô Mạt ngẩn người. “Không cần, cảm ơn anh! Tôi có thể mang theo bánh Sandwich, giải quyết bữa trưa ở phòng làm việc”.
Vương Cư An im lặng, đi thẳng ra ngoài.
Tô Mạt đi theo sau. Ra khỏi văn phòng, cô nhìn thấy mấy cấp dưới của Vương Cư An đang đứng, Châu Viễn Sơn cũng có mặt. Mọi người chào hỏi lẫn nhau, mấy nguoif đàn ông đi theo Vương Cư An vào thang máy.
Vẻ mặt của Châu Viễn Sơn vẫn bình thường, Tô Mạt do dự một, hai giây rồi đi nhanh tới, nói nhỏ với anh ta. “Luật sư Châu, tôi có thể nói với anh vài câu được không?”
Châu Viễn Sơn liếc nhìn sếp tổng. “Trợ lý Tô, tôi biết cô muốn nói gì nhưng bây giờ tôi phải cùng Vương Tổng ra ngoài có việc. Lúc nào rảnh chúng ta nói chuyện sau”.
Tô Mạt lại nuốt câu muốn nói xuống bụng.
Buổi chiều, Tùng Dung gọi điện thoại cho cô, báo chị ta đã đi thăm Mạc Úy Thanh. Cô ta đã hạ sốt nhưng chẳng chịu ăn uống gì. Chị ta hỏi: “Cô có cảm thấy Mạc Úy Thanh bây giờ có vẻ không bình thường, rất kỳ lạ không?”
Tô Mạt thở dài, gần hết giờ làm lại gọi điện cho Mạc Úy Thanh, nói ngày mai có thời gian sẽ tới thăm cô ta.
“Chị đã nói với Châu Viễn Sơn chưa?” Mạc Úy Thanh hỏi.
Tô Mạt an ủi: “Tôi vẫn chưa gặp anh ấy, chắc anh ấy đi công tác. Cô đừng sốt ruột!”. Không biết có phải tối qua ngủ không ngon hay là bị lây virus cảm cúm từ Mạc Úy Thanh, Tô Mạt đột nhiên cảm thấy đầu óc nặng trĩu, mắt đờ đẫn. Cô muốn về sớm nghỉ ngơi.
Vừa đi đến cửa phòng làm việc, điện thoại bàn đổ chuông Tô Mạt quay lại nghe máy.
Trợ lý Tổng giám đốc nói: “Trợ lý Tô, Vương Tổng bảo chị mang bản dự thảo đấu thầu cho sếp duyệt!”
Tô Mạt ngạc nhiên: “Không phải trưa mai tôi mới nộp sao?”
Cô trợ lý đáp: “ Tôi cũng không rõ. Sếp tổng chỉ nói nếu chưa xong. Buổi tối chị hãy ở lại làm thêm. Vì chiều mai có cuộc họp nên chị hoàn thành sớm là tốt nhất.”
Không đợi Tô Mạt hỏi, cô trợ lý tự động cho biết. “Hôm nay chúng tôi cũng phải làm thêm giờ, ai bảo chúng tôi đi theo ông chủ có tính nóng vội chứ!”
Tô Mạt lại mở laptop.
Hai bên thái dương giật giật, đau buốt. Tô Mạt miễn cưỡng làm xong công việc. Đã hơn tám giờ tối, cô không muốn ăn, liền nằm bò xuống bàn nghỉ ngơi một lúc. Nghe tiếng nói chuyện ngoài hành lang, Tô Mạt lấy lại tinh thần, chỉnh đốn lại hồ sơ rồi cầm sang bên đó.
Bên Vương Cư An quả nhiên có người ở lại làm thêm giờ. Mấy đồng nghiệp ở phòng ngoài đang tranh luận đi đâu ăn đêm.
Tô Mạt tiến lại gần, cửa phòng tổng giám đốc khép hờ, bên trong có ánh đèn sáng. Vương Cư An đang đứng trước bức tường kính nói chuyện điện thoại. Gần đây, tâm trạng của anh ta dường như rất tốt, trông có vẻ đắc ý.
Vương Cư An nói với người ở đầu máy bên kia. “Không vội, phải ổn định trước! Đây chỉ là một góc của tảng băng chìm… Đã chơi thì nên chơi lớn một chút… Bà ta nghi ngờ có người điều tra? Kệ bà ta… Đa nghi nên mới vừa đuổi việc một người…”
Tô Mạt định bỏ đi liền bị Vương Cư An phát hiện.
Vương Cư An nói thêm vài câu rồi cúp máy, quay sang Tô Mạt. “Vào đi”.
Tô Mạt đứng ở cửa phòng. “Vương Tổng, tôi đến nộp bản dự thảo”.
Vương Cư An đi đến nhận tập hồ sơ. “Vào trong phòng đã, đợi tôi xem đã được chưa!”
Tô Mạt tiến lại gần. Ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta, cô hơi do dự. “Hôm nay tôi bị cảm, hơi đau đầu, xin hỏi có thể về sớm được không?”
Vương Cư An đứng yên tại chỗ, lật giở văn kiện. “Em không khỏe hay là hẹn người khác?”
Tô Mạt không trả lời câu hỏi của anh ta. “Có gì sáng sớm mai tôi sửa, chắc vẫn kịp cho cuộc họp vào buổi chiều. Anh thấy có được không”.
Vương Cư An tiếp tục giở văn kiện, một lúc sau mới đáp. “Không được!” Anh ta nhướng mắt nhìn cô. “Sáng mai tôi không ở công ty. Em nghĩ tôi đã đổi nghề, khỏi cần bận tâm đến nghiệp vụ khác, cả ngày chỉ lo mỗi việc dạy học sinh, còn phải lên lớp theo thời gian biểu của em?”
Tô Mạt vội nói: “Ý tôi không phải vậy!”
Vương Cư An tiến lại gần cô. “Tôi có thể đoán ra ý của em là gì”. Vừa nói anh ta vừa giơ tay đóng cửa, khóa trái.
Tim Tô Mạt đập thình thịch. Cô quay người mở cửa theo phản xạ nhưng lại đụng trúng ngực Vương Cư An. Mùi rượu trên người anh ta tỏa ra nồng nặc.
Vương Cư An nhếch miệng. “Đóng cửa bàn công việc, không vi phạm quy định công ty, cũng không phạm pháp, sao em phải sợ hãi như vậy?”
Tô Mạt vội tránh sang một bên: “Anh… anh không muốn tôi được yên, bắt tôi ngày nào cũng phải đến đây, cố ý để người khác nhìn thấy…”
Vương Cư An cười. “Chẳng phải em cũng phối hợp rất tốt hay sao?”
Viền mắt Tô Mạt đỏ hoe, cô nhất thời im lặng.
Vương Cư An cất giọng từ tốn: “Nếu lúc đó em đồng ý làm trợ lý của tôi thì khỏi phải sợ người khác bàn ra tán vào”.
Tô Mạt không thể nhẫn nhịn. “Tôi từ chối anh không phải vì giận dỗi, cũng không phải là thủ đoạn quyến rũ người khác, anh đừng hiểu nhầm!” Cô hơi kích động, biết rõ chuyện anh ta không muốn nhắc đến, cô liền “đánh rắn đánh giập đầu (*)”: “Tôi sợ một khi đi theo anh, tôi sẽ không thể làm việc lâu dài ở đây. Bây giờ ở An Thịnh, lời nói của ai có trọng lượng nhất? Tôi nghĩ người trong công ty đều biết rõ, chắc chắn không
Tô Mạt cũng biết bây giờ Tống Thiên Bảo chẳng khác nào đứa trẻ. Ngoài trồng hoa và hát hò, những chuyện khác anh ta chỉ nhiệt tình được ba phút, càng ép anh ta học, hiệu suất càng thấp. Trong lòng cô sốt ruột, chỉ muốn tạo thành tích trước mặt Vương Á Nam, nhưng cô càng tỏ ra nóng vội,Tống Thiên Bảo càng tỏ ra kháng cự. Trước đây, anh ta không muốn cô ra về, bây giờ lại hy vọng cô về sớm, nhưng khi Tô Mạt ra cửa, anh ta đi theo sau làu bàu:”Tôi muốn cô hát Karaoke cùng tôi, tôi muốn học!”
Tô Mạt nói:” chỉ cần anh chịu học, tôi sẽ ở lại, bao lâu cũng được.”
Tống Thiên Bảo tỏ ra không tình nguyện.
Tô Mạt về nhà, lên mạng tra cứu tài liệu liên quan đến việc học tập của trẻ em thiểu năng, hy vọng tìm ra phương pháp thích hợp. Trong khoảng thời gian đó, cô nhận được điện thoại của Mạc Úy Thanh. Cô ta có vẻ có điều muốn nói nhưng khó lên tiếng, còn Tô Mạt đang bận nên chỉ ậm ừ. Mạc Úy Thanh cảm nhận được điều này, nói mấy câu liền cúp máy, Tô Mạt hơi lo lắng, định lúc nào rãnh rỗi sẽ đi thăm cô ta nhưng bận rộn nên cô quên béng Mạc Úy Thanh.
Tô Mạt tình cờ xem bộ phim tài liệu kể về quá trình một bé gái mắc bệnh tự kỷ học tập và giao tiếp với xã hội. Bé gái đó không nói chuyện, cũng không tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhưng rất thích xem phim, đặc biệt là phim tình cảm. Cô bé xem đi xem lại nhữ đoạn giống nhau trong các bộ phim. Đó là cảnh nhân vật nam nữ chính gặp lại nhau sau nhiều khó khăn, trắc trở, họ nhìn nhau trong đám đông, sau đó, nhân vật nam chính dang rộng đôi tay, nhân vật nữ chính lao vào lòng người yêu như con chim bay xuống khu rừng.
Mẹ bé gái mô phỏng động tác trong phim, mỉm cười, dang tay với cô bé. Cô bé dần dần hiểu ý, chạy vào lòng mẹ. Đây là một trò chơi thú vị mà không khiến mọi người cảm thấy nhàm chán. Mỗi lần làm vậy, mẹ bé gái sẽ dạy cô bé những câu đơn giản. Câu đầu tiên mà bé gái học được là câu:” Con yêu mẹ!”
Tô Mạt nghĩ đến những việc Tống Thiên Bảo thích làm.
Ngày hôm sau, cô nói với Tống Thiên Bảo:” Chúng ta cùng hát đi!”
Tống Thiên Bảo rất vui mừng. Tô Mạt đưa cho Tống Thiên Bảo một tờ giấy chép lời thơ:” Anh biết hát bài này là có thể học thuộc lời thơ trên giấy. Những chữ này không đơn giản, hồi còn đi học, mất một tối tôi mới học thuộc được đấy. Nếu anh có thể đọc thuộc trước mặt mẹ anh, chắc chắn bà ấy sẽ rất vui. Còn anh sẽ càng có lòng tin vào bản thân.”
Tống Thiên Bảo mơ hồ nhìn cô. Tô Mạt dạy anh ta hát một đoạn trong bài thơ Ly Tao của Khuất Nguyên theo điệu nhạc của ca khúc Thiên Thiên khuyết ca. Tống Thiên Bảo rất thích bài hát Thiên Thiên Khuyết ca nên anh ta học rất nhanh. Sau khi hát thành thạo, quả nhiên anh ta có thể đọc thuộc bài thơ.
Vương Á Nam về nhà thấy vậy đương nhiên rất vui mừng, nhưng ngay sau đó bà tỏ ra buồn bã.
Tô Mạt không biết cô đã làm sai điều gì.
Vương Á Nam thở dài. “Tống Thiên Bảo nhà tôi lúc nhỏ thông minh biết bao. Nó thích đọc sách, nói chuyện suốt ngày, không phải như bây giờ…” Ngừng một lát bà nói tiếp:” Bao nhiêu năm qua, tôi đã hết hy vọng, cô cũng không cần hao tâm tổn sức. Tôi chỉ mong nó sống vui vẻ được ngày nào hay ngày ấy!”
Tô Mạt nói:” Tôi nghĩ nếu anh ấy có thể đọc hiểu tin tức trên báo hay tạp chí, không biết chừng cũng có thể xem một số thông tin trong hợp đồng…”
Vương Á Nam chẳng để tâm, chỉ mỉm cười.” Nếu nó không phản cảm, cô muốn làm gì thì làm! Tìm chút việc cho nó cũng là điều tốt.”
Tô Mạt cho rằng bản thân “dục tốc bất đạt”. Thấy Vương Á Nam cười tươi, Tống Thiên Bảo rất đắc ý, sau đó hỏi cô: “Thư ký Tô, sao cô biết làm vậy khiến tôi có thể nhận mặt chữ?” Tô Mạt kể cho anh ta nghe câu chuyện bé gái học nói dưới sự trợ giúp của người nhà, tất nhiên cô bỏ qua phần phim tình cảm nam nữ. Tống Thiên Bảo bỗng có hứng thú.” Chúng ta cũng chơi đi!”
Tô Mạt phì cười.”Anh lớn như vậy, anh mà lao đến, tôi làm sao đỡ nổi!”
Tống Thiên Bảo chạy ra xa một chút, dang rộng hai tay. “Cô lao đến đi, tôi có thể đỡ cô.”
Gương mặt anh ta lộ ra vẻ khao khát.
Tô Mạt giật mình, vội nói:”Thiên Bảo, anh vừa ăn tối xong, nên đi lại cho tiêu cơm. Hay là anh ra vườn trồng hoa đi!” Nói xong, cô liền quay người bỏ đi. Giống như có dự cảm, Tô Mạt rảo bước nhanh, gần như chạy vào nhà, nhưng vẫn bị người ở đằng sau ôm chặt. Tô Mạt cất cao giọng:” Thiên Bảo, bỏ tay ra!”
Tống Thiên Bảo lặng thinh, vùi đầu vào cổ cô, thở hổn hển. Vòng tay của anh ta càng lúc càng siết chặt.
Tô Mạt tức giận.” Tống Thiên Bảo, anh mau buông tay! Anh còn không buông tay, tôi sẽ hét to đấy! Đến khi mẹ anh về nhà, họ sẽ mách mẹ anh. Mẹ anh sẽ rất tức giận, sẽ đuổi việc tôi… anh mau buông tay ra đi!”
Nhưng cô càng giãy giụa, Tống Thiên Bảo càng xúc động, miệng lẩm bẩm:” Thư… Tôi… tôi…Cô… thơm quá!”
Tô Mạt chuẩn bị hét lớn, đằng sau đột nhiên có người gọi: Tống Thiên Bảo!”
Nghe giọng nói của người đó, Tống Thiên Bảo giật mình, dần buông tay. Anh ta ngẩng đầu, đáp:” An An!”
Sắc mặt Tô Mạt tái nhợt. Cô đẩy mạnh Tống Thiên Bảo, trừng mắt nhìn anh ta.
Vương Cư An đi đến, kéo Tống Thiên Bảo ra xa, đồng thời hỏi anh ta:” Cậu làm gì vậy?”
Tống Thiên Bảo không lên tiếng, chỉ nhìn Tô Mạt. Gương mặt anh ta đỏ ửng, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, tủi thân và vô tri.
Tô Mạt đứng một lúc. Nghĩ đến thái độ thật thà, thân thiện của anh ta trước đó, cô bớt tức giận nhưng đầu ốc vẫn hỗn loạn. Cô lên tiếng: Tống Thiên Bảo, tôi coi anh là trẻ con… Bất kể anh làm gì, anh cũng không thể… không thể xâm phạm người khác. Anh làm vậy là không lịch sự. Không, đây chẳng phải là vấn đề lịch sự, anh đã sai. Nếu tôi báo cảng sát, cảng sát sẽ bắt anh đi, anh…”
Nghe đến đây, Vương Cư an cắt ngang:” Thiên Bảo, cậu có muốn ra ngoài chơi không?”
Tống Thiên Bảo hết nhìn Vương Cư An lại nhìn Tô Mạt.” Không… Thư ký Tô, tôi sẽ bị cảnh sát bắt thật sao?”
Tô Mạt không muốn nhìn anh ta.
Vương Cư An nói:” Thiên Bảo, chúng ta ra ngoài chơi đi!”
Lúc này, Tống Thiên Bảo mới hỏi:” An An, anh định đưa tôi đi đâu?”
Vương Cư An im lặng, kéo tay anh ta đi ra ngoài. Tới khi đến bến xe ô tô, đẩy người vào trong xe, anh ta mới lên tiếng:”Đưa cậu đi nếm mùi đời.”
Tô Mạt vẫn còn hoảng sợ nên không có phản ứng. Đến khi định thần, cô mới giật mình kinh hãi. Thấy xe của Vương Cư An đã đi xa, cô lập tức lại ô tô đuổi theo.
Vương Cư An đưa Tống Thiên Bảo vào một quán massage, mở một phòng rồi nói với Tống Thiên Bảo:” Câu hãy ngoan ngoãn ở đây, lát nữa sẽ có người chơi cùng cậu. Cậu muốn thế nào cũng được.”
Tống Thiên Bảo mơ hồ.
“Sẽ rất thú vị.” Vương Cư an nói tiếp.
Lúc này Tống Thiên Bảo mới cười cười nhưng anh ta lập tức nhăn mặt. ”Thư ký Tô tức giận rồi.”
“Mặc kệ cô ta!”
Tống Thiên Bảo đờ đẫn ngồi xuống mép giường.
Vương Cư An đi ra ngoài. Không bao lâu sau, quả nhiên có một cô gái bước vào phòng, tay cầm túi nylon nhỏ. Cô gái cười hì hì. ”Để tôi giúp anh cất đồ trước!” Nói xong cô ta tiến lại gần, kéo quần của Tống Thiên Bảo.
Tống Thiên Bảo giật nảy mình, đứng dậy đẩy cô gái. Cô gái bị ngã, nói với giọng tức giận: “Tôi thấy anh không phải tên ngốc, anh là thằng điên thì đúng hơn!” Cô ta định bỏ ra ngoài nhưng đi đến cửa lại quay người, nói: “Bạn anh cho tôi không ít tiền, hôm nay tôi sẽ cố gắng nhẫn nhịn. Anh muốn chơi kiểu gì? Hay là chơi trực tiếp, mọi người đều bớt việc.”
Tô Mạt lái xe bám theo Vương Cư An đến quán massage. Chạy lên tầng trên, cô thấy Vương Cư An đang đứng hút thuốc bên cửa sổ ở đầu hành lang, không thấy bóng dáng Tống Thiên Bảo. Tô Mạt mướt mát mồ hôi, đang định lên tiếng hỏi thì chợt nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng động lớn. Cô tiến lại gần, chăm chú lắng nghe, quả nhiên là giọng Tống Thiên Bảo, anh ta nấc nghẹn, giống như đang khóc.
Tô Mạt vội vàng đập cửa, gọi to: “ Thiên Bảo! Thiên Bảo!”
Vài giây sau, Tống Thiên Bảo ở bên trong hét lên: “Thư ký … thư ký Tô…”
Vương Cư An vốn đứng ngoài xem trò vui. Chứng kiến cảng tượng này, anh ta ngậm điếu thuốc, đi tới đập cửa. “Mở cửa!”
Khi cánh cửa mở toang, Tô Mạt lập tức xông vào phòng.
Tống Thiên Bảo quần áo xộc xệch, co rúm ngồi ở góc phòng. Sắc mặt anh ta đầy vẻ sợ hãi, nhìn thấy Tô Mạt, anh ta muốn kéo tay cô nhưng không dám, chỉ trốn sau lưng cô.
Cô gái trong phòng nói với Vương Cư An: “Thôi khỏi, tôi trả lại tiền, hầu hạ không nổi!”
Vương Cư An xua tay, bảo cô ta đi ra ngoài.
Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm nhưng cảm thấy khó tin, cô trừng mắt với Vương Cư an. “Anh thật là… hoang đường!”
Vương Cư An ngồi xuống sofa, liếc nhìn hai người. “ Thiên Bảo năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Tống Thiên Bảo ngờ nghệch nhìn anh ta.
Vương Cư An tiếp tục lên tiếng: “Năm nay cậu ba mươi tư tuổi. Tuy trí tuệ như đứa trẻ nhưng về mặt sinh lý đã là người đàn ông trưởng thành. Thư ký Tô, em không thể tàn nhẫn như vậy!”
Tô Mạt đang định phản bác, Vương Cư An búng đầu mẩu thuốc lá, nói tiếp: “Hay là tôi trách nhầm em? Em là nhân viên tốt, luôn hết mình vì công việc, nhưng có lẽ em muốn “vượt chỉ tiêu”.”
Tô Mạt vô cùng tức giận. Cô chẳng nói chẳng rằng, kéo Tống Thiên Bảo đi ra ngoài.
Hai người đi đến cửa phòng, Vương Cư An lại nói: “Sớm tối ở bên nhau, những chuyện như thế này đã xảy ra một lần thì sẽ có lần hai. Cậu ta không biết kiềm chế, trong khi em không thể đọ sức với cậu ta.”
Tô Mạt dừng bước. Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau, Tô Mạt mới ngoảnh đầu hỏi Tống Thiên Bảo: “Vừa rồi, người phụ nữ đó đối xử với anh như vậy, anh còn sợ không?”
Tống Thiên bảo liền gật đầu.
Tô Mạt hỏi tiếp: “Thiên Bảo anh có biết tại sao không?”
Tống Thiên Bảo nhìn cô vẻ nghi hoặc.
Tô Mạt nói: “Bởi vì cô ta không hỏi xem anh có bằng lòng hay không. Cô ta cưỡng ép anh, vì vậy anh mới sợ hãi và tức giận.”
Tống Thiên Bảo nói lớn: “Đúng thế!”
Tô Mạt lại nói:” Trước đó anh làm vậy với tôi, anh cũng không hỏi tôi có đồng ý hay không. Đấy chính là anh cưỡng ép tôi, vì vậy tôi cũng rất tức giận và sợ hãi.”
Tống Thiên Bảo lẩm bẩm: “Đúng vậy!”
“Không có lần sau đâu đấy!”
“Không … không có lần sau!”
Vương Cư An xen ngang: “ Có những lời rất dễ nghe nhưng trên thực tế, vì bản thân, cô đã xem nhẹ cảm nhận của cậu ta.”
Tô Mạt nghiến răng:” Anh ném anh ấy vào nơi này là để ý đến cảm nhận của anh ấy hay sao?”
Vương Cư An tựa vào thành ghế, rít một hơi thuốc, không lên tiếng.
Tống Thiên Bảo kéo áo Tô Mạt. “Thư ký Tô, tôi… tôi muốn về nhà!”
Vương Cư An liếc nhìn hai người, lên tiếng: “Cũng đúng, trên con đường tiến về phía trước, kiểu gì cũng phải nhặt mấy hòn đá để kê chân.”
Tô Mạt ngẩn người, lập tức phản bác: “Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng ai.” Cô nói thêm một câu: “ ít nhất bây giờ không có chuyệ đó.”
Vương Cư An chẳng bận tâm đến lời nói của cô, cất giọng chế giễu: “Trong tương lai, nếu có người nảy sinh tình cảm đến mức khó khống chế, liệu em có chịu trách nhiệm không? Hay là em vốn mong mỏi sự việc phát triển theo chiều hướng này?” Thấy Tô Mạt lặng thinh, anh ta giơ tay dụi mẩu thuốc lá, thản nhiên nói: “Tôi không giết người nhưng người vì tôi mà chết!”
Lúc ra về, Tống Thiên Bảo thẫn thờ lên xe. Tô Mạt vừa định thắt dây an toàn cho anh ta theo thói quen nhưng đột nhiên do dự, sau đó nói: “ Anh tự mình thử đi!”
Tống Thiên Bảo lóng ngóng, vụng về, khó khăn lắm mới hoàn thành nhiệm vụ. Xe của Vương Cư An đã mất hút từ lâu.
Tô Mạt liếc nhìn Tống Thiên Bảo qua gương chiếu hậu, anh ta dõi mắt ra ngoài cửa sổ, không rõ đang nghĩ gì. Cô muốn an ủi vài câu nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Cô cảm thấy phiền muộn, về nhà phải ăn nói với Vương Á Nam thế nào?
Im lặng một lúc, Tống Thiên Bảo dè dặt lên tiếng: “Thư ký Tô, cô có sợ An An không?”
Tô Mạt nói: “Tôi không sợ!”
Tống Thiên Bảo nói tiếp: “ An An rất thích nói dối!”
Tô Mạt đáp ngay: “Đúng vậy!”
Tống Thiên Bảo lại lên tiếng: “An An nói đưa tôi đi chơi, còn nói rất thú vị, sẽ khiến tôi vui vẻ, nhưng tôi không vui một chút nào!”
Tô Mạt im lặng.
Tống Thiên Bảo cũng không lên tiếng Một lúc sau, anh ta đột nhiên cất giọng tức giận: “An An muốn làm tôi không vui!”
Tô Mạt giật mình, vội an ủi: “Ngoan, Thiên Bảo, bây giờ không sao rồi, anh ta đã đi rồi!”
Tống Thiên Bảo dần lấy lại bình tĩnh, tỏ ra bẽn lẽn. “Thư ký Tô, hôm nay An An bắt nạt tôi, cô đừng nói cho mẹ tôi biết nhé!”
Tô Mạt ngạc nhiên. “Tại sao?”
Tống Thiên Bảo ủ rũ. “Mẹ tôi sẽ mắng An An.”
Trong lòng Tô Mạt cũng vo cùng chán nản, cô nghĩ nếu sự việc đơn giản như vậy thì tốt biết mấy.
Tống Thiên Bảo nói tiếp: “ Mẹ tôi mà biết được, sau này An An sẽ không thể đến nhà tôi, cũng không thể cùng tôi hát karaoke.”
Tô mạt dè dặt hỏi: “ Anh có trách anh ta không?”
Tống Thiên Bảo không trả lời.
Tô Mạt ngẫm nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “Anh ta… Vương Cư an hôm nay cư xử không đúng… nhưng một số câu nói của anh ta… chẳng sai chút nào.”
Tống Thiên Bảo mơ hồ.
Tô Mạt thở dài.” Thiên Bảo, sau này anh phải học cách tự chăm sóc bản thân.”
Tô Mạt dừng xe bên đường, tìm đến cửa hàng hoa, mua mấy chậu hoa bỏ vào cốp sau. Cô lại rút giấy ướt lau mặt cho Tống Thiên Bảo.
Lúc hai người về ngôi biệt thự, Vương Á Nam quả nhiên đã về nhà. Bà lo lắng cho người đi tìm con trai khắp nơi. Nhìn thấy hai người, bà liền nghiêm khắc trách mắng Tô Mạt: “ Cô chỉ biết dẫn nó đi lung tung, điện thoại cũng không cầm theo. Làm việc chẳng có đầu ốc gì cả!”
Tống Thiên Bảo vội lên tiếng: “Không phải! không phải!”
Tô Mạt bế mấy chậu hoa ra ngoài.” Thiên bảo nhất định đòi đi mua hoa.”
Vương Á Nam không tin.” Sao không nói một tiếng với người giúp việc ở nhà, cũng không gọi vệ sĩ đi theo?”
Tô Mạt giải thích: “ Lúc đó dì giúp việc và vệ sĩ đang ăn cơm, Thiên Bảo đòi đi bằng được, tôi không thể can ngăn. Tôi nói đợi một lát, anh ấy tức giận chạy ra ngoài. Anh ấy rất khỏe, tôi không kéo nổi. Sợ anh ấy chạy mất, tôi đành lái xe đi theo.”
Tống Thiên Bảo túm áo To Mạt, đứng yên một chỗ, bộ dạng rất là đáng thương. Thần sắc Vương Nam Á mới dịu đi đôi chút, bà quay sang con trai, nói: “ Con muốn mua gì thì bảo người mang đến đây, hoặc là bảo họ đi mua. Sau này không được ngang bướng như vậy nữa! Bên ngoài đông người, những người đó rất xấu xa, họ sẽ lừa dối con, bắt nạt con.”
Miệng Tống Thiên Bảo méo xệch, muốn khóc nhưng cố kìm nén.
Vương Á Nam an ủi anh ta: “ May mà có Tiểu Tô ở đây, cô phản ứng nhanh.”
Tô Mạt đỏ mặt, không dám nhiều lời. Cho đến khi Tống Thiên Bảo tắm rửa rồi đi ngủ, cô mới quyết tâm tới gõ cửa thu phòng Vương Á Nam.
Vương Á Nam đang nói chuyện điện thoại, bà nói rất to, vẻ tức giận. Bà gác điện thoại một lúc mới lên tiếng: “ Vào đi!” Ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Mạt, bà hỏi: “ Sao cô vẫn còn ở đây?”
Tô Mạt nắm chặt tập giấy tờ có kẹp đơn xin nghĩ việc. “Kỹ sư Vương, tôi có chút chuyện muốn nói với chủ tịch, không biết bây giờ chủ tịch có rãnh không?”
Vương Á Nam nói: “ Cô nói đi!”
Tô Mạt vừ định lên tiếng, điện thoại trên bàn lại đổ chuông. Vương Á Nam nhấc máy, chau mày nói vài câu, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi. Sau đó, giọng điệu của bà có phần kinh ngạc: “ Là cậu ta? Sao lại là cậu ta?...Dù bị người khác lợi dụng cũng là đồ ăn hại, chẳng làm nên trò trống gì… Kể từ ngày mai, tôi không muốn nhìn thấy thằng đó!” Bà dập máy thật mạnh, vẻ mặt chán chường.
Tô Mạt đành lên tiếng: “ Hay là chủ tịch nghỉ ngơi trước đi, chuyện của tôi ngày mai nói cũng được!”
Vương Á Nam như không nghe thấy.
Tô Mạt quay người đi ra ngoài nhưng vừa mở cửa phòng, cô bị bà chủ gọi lại. Vương Á Nam trầm tư nhìn cô. Cuối cùng, dường như bà hạ quyết tâm lên tiếng: “ hai ngày nữa cô tới công ty làm việc. Ngày mai, tôi sẽ bảo người đi tìm người giúp việc mới, cô hãy bàn giao công việc cho người ta. Đúng rồi, cô tìm tôi có chuyện gì?”
2.
Chỉ một, hai câu ngắn ngủi đã khiến suy nghĩ của Tô Mạt thay đổi hoàn toàn. Do kinh ngạc và nghi hoặc, cô nhất thời lên tiếng.
Vương Á Nam hỏi lại: “ Vừa rồi cô muốn nói gì?”
Tô Mạt lặng lẽ giấu đơn từ chức sau lưng. Đầu óc cô xoay chuyển rất nhanh. “ Liên quan đến Thiên Bảo.”
Vương Á Nam hỏi ngay: “ Thiên Bảo sao vậy?”
Tô Mạt nói: “Có lần Thiên Bảo tự bê cái thang, định trèo tường ra ngoài. Nếu không có vệ sĩ chặn lại, sẽ chẳng ai ngăn nổi anh ấy. Tôi Nghĩ, trồng cây cỏ thấp ở dưới chân tường sẽ ngăn chặn tình trạng này. Hay là chủ tịch tìm người giúp việc nam chăm sóc anh ấy?”
Vương Á Nam tiếp lời: “Người giúp việc nam sống trong nhà không tiện. Tôi sẽ bảo hai vệ sĩ thay phiên nhau ăn cơm và nghỉ ngơi, để lúc nào cũng có một người theo sát nó.”
Tô Mạt gật đầu. “ Cũng phải!”
Vương Á Nam cười cười. “hình như cô có thứ gì đó muốn cho tôi xem.”
Tô Mạt đành đưa tập tài liệu. “Là buổi lễ thành lập công ty và mừng Tết Trung thu vào đầu tháng chín. Trước đó, tôi đã phác thảo một số phương án. Thời gian này nhân buổi tối rảnh rỗi, tôi đã hoàn thành. Chủ tịch có muốn xem không?”
Vương Á Nam chỉ lật trang đầu tiên mà không xem tiếp, bà nói: “Cô khỏi cần bận tâm đến việc cỏn con này. Khi nào quay về công ty, cô đưa cho trợ lý hiện tại của tôi, để cô ta xem là được!”
Tô Mạt vâng dạ, nhận lại tập tài liệu bao gồm cả tờ đơn xin nghỉ việc ở bên dưới. Tim cô đập thình thịch. Cô nghĩ thầm: Đã có trợ lý mới, sao bà ấy còn bảo mình quay về công ty? Không biết mình bị nhét đi đâu?
Vương Á Nam hỏi: “tôi nhớ trước đây cô nói, cô muốn làm công việc marketing?”
Tô Mạt không đoán ra ý tứ của bà nên nói một cách uyển chuyển: “ Đúng Vậy! lúc đó tôi cảm thấy làm trợ lý của chủ tịch cần có năng lực toàn diện, vì thế tôi mới muốn làm marketing một thời gian để tích lũy kinh nghiệm.”
Vương Á Nam lại hỏi: “ Bây giờ thì sao?”
Tô Mạt biết bà muốn hỏi dự định của cô về nghề nghiệp. Thời gian gần đây, hồ sơ xin việc của cô chủ yếu nhắm đến hai phương diện, thứ nhất tiếp tục công việc trợ lý cho chủ tịch, thứ hai là chuyển sang làm marketing. Nhưng công việc marketing có hạn chế nhất định, còn trợ lý cho chủ tịch cần tiếp xúc và làm quen với ông chủ mới là từ đầu, quá trình thích ứng tương đối gian nan.
Trầm tư một lát, Tô Mạt cho rằng việc này không cần giấu giếm, liền thật thà trả lời: “ Trước kia, tôi cho rằng công việc của tôi có hai con đường có thể thăng tiến, một là tranh thủ từ chức vụ trợ lý chủ tịch đến thư ký của chủ tịch. Hai là phát triển theo hướng quản lý, nhưng ở phương diện quản lý, tôi nghĩ mình còn thiếu kinh nghiệm.”
“Cô có cảm thấy mình có thích hợp làm quản lý không?” Vương Á Nam hỏi.
Tô Mạt ngẫm nghĩ. “Trước mắt, lĩnh vực này không phải thế mạnh của tôi.”
Vương Á Nam cười. “Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ tùy tiệnđánh giá tiềm lực phát triển của một cá nhân nào.” Bà chuyển sang chuyện khác: “ Dù cô muốn chuyển sang làm marketing nhưng bộ phận marketing do một người có năng lực là Triệu Tường Khánh đứng đầu, cô qua bên đó cũng chỉ là một nhân viên quèn, chẳng có gì thú vị. Hơn nữa, trước đây cô đâu phải chưa từng làm công việc bán hàng ở tuyến đầu. Chút kinh nghiệm này vẫn càn tích lũy hay sao?”
Tô Mạt nhìn bà không lên tiếng.
Vương Á Nam nói tiếp: “ Vậy đi, cô tiếp tục làm trợ lý của chủ tịch, nhưng cô không cần phụ trách công việc hành chính thường ngày mà chuyển sang chuyên theo dõi các dự án lớn, cấp bậc tương đương Triệu Tường Khánh.” Bà lẩm bẩm : “Thằng đó muốn đưa người của tôi đi làm trợ lý nhỏ của bọn nó, vớ vẫn thật đấy!”
Tô Mạt ngẩn người, trong lòng mừng rỡ. Cô thầm cảm khái, đúng là tái ông thất mã, trong họa có phúc.
Khi cô cáo từ, chuẩn bị ra về, Vương Á Nam lại lên tiếng: “Về nghiệp vụ, bình thường tôi không trọng dụng nhân viên nữ, điều này không phải là kỳ thị giới tính, bởi tôi là phụ nữ nên biết rất rõ, phụ nữ thường hành động theo cảm tính, dễ bị tình cảm chi phối. Dù sao phụ nữ cũng yếu đuối hơn, không thực tế và lý trí như đàn ông, rất dễ trở mặt. Vì vậy, cô dừng khiến tôi thất vọng!”
Tô Mạt hơi giật mình trước những lời nói này nhưng cô không thể kìm nén sự hưng phấn trong lòng. Lần đầu tiên trong đời, cô rời khỏi biệt thự của Tống gia với tâm trạng phơi phới. Cô vội tới trung tâm thương mại mua mỹ phẩm, giày cao gót và bộ đồ công sở mốt mới của mùa hè năm nay. Thời gian qua chỉ tập trung hầu hạ Tống Thiên Bảo, Tô Mạt coi mình là ô sin, không có tâm tư chải chuốt, trang điểm nên toàn để mặt mộc.
Nghĩ đến Tống Thiên Bảo, Tô Mạt cảm thấy có chút áy náy. Trong hai ngày bàn giao công việc với người giúp việc mới, cô cố ý né tránh đề tài nghỉ làm nhưng Tống Thiên Bảo vẫn nhận ra, tâm trạng của anh ta tệ hơn thường lệ. Trước khi đi, Tô Mạt đến chào tạm biệt anh ta. Tống Thiên Bảo chỉ ngẩng đầu nhìn cô, không nói một lời.
Ngày thứ ba, Tô Mạt thức dậy từ sáng sớm. Cô chọn đi chọn lại quần áo, cuối cùng chọn cái ao tay lỡ trễ vai màu xanh nhạt. áo này chiết eo nên mặc vào trông thon thả hơn, trong phòng diều hòa cũng không cảm thấy lạnh. Cô lại đeo sợ dây chuyền mảnh màu bạc, đồng hồ dây da đen mặt bạc, mặc chân váy màu xám và đi đôi xăng đan đế cao vừa phải màu da.
Ban đầu cô vấn tóc, nghĩ thế nào lại thả xuống. Cuối cùng cô buộc kiểu đuôi gà không cao, không thấp, để lộ trán và hai bên mai. Tô Mạt có bờ trán rất đẹp, càng tôn nước da trắng ngần và ngũ quan thanh tú. Hai ngày nay nghỉ ngơi đầy đủ, làn da của cô cũng sáng mịn hơn, vì thế cô không đánh phấn, chỉ kẻ lông mày đậm hơn một chút và tô son bóng.
Tô Mạt soi gương, cảm thấy bản thân không tồi, nhẹ nhàng, đoan trang, trông rất có tinh thần.
Đến công ty, trong lòng Tô Mạt hơi căng thẳng và mong ngóng. Lên tầng trên, thư ký mới của Vương Á Nam đang sắp xếp phòng làm việc cho cô. Phòng làm việc mới nằm ngay bên cạnh văn phòng chủ tịch, diện tích không lớn, trước đây do một mình trợ lý Hồng sử dụng. Trên bàn đặt máy tính cũ của cô.
Tô Mạt hỏi thư ký mới biết, trợ lý Hồ đã nghĩ việc từ mấy hôm trước, nguyên nhân không rõ.
Tô Mạt chợ đến cuộc điện thoại Vương á Nam nhận được hôm bà bảo cô đi làm.
Không bao lâu sau, cô nhận được thông báo, nhóm dự án ô tô có cuộc họp, chủ tịch nói rõ, cô sẽ tham dự cuộc họp thay trợ lý Hồ.
Trong lòng hưng phấn, Tô Mạt đến phòng hội nghị sớm hơn mọi người. Cô ngồi một mình ở đó, nghiên cứu tài liệu.
Một lúc lâu sau, các đồng nghiệp mới lục đục kéo đến. Họ đều kinh ngạc khi nhìn thấy Tô Mạt nhưng vẫn lịch sự chào hỏi. Vương Cư An và Triệu Tường Khánh xuất hiện sau cùng.
Lúc vào cửa, Triệu Tường Khánh vốn đang nghe sếp tổng chỉ đạo công việc, ai ngờ Vương Cư An đột nhiên im bặt. Triệu Tường Khánh thuận theo ánh mắt anh ta, liền nhìn thấy Tô Mạt.
Tô Mạt đang ngồi trên bàn, tay phải cầm cây bút. Đúng lúc này, cô cũng đưa mắt về phía họ. Ánh mắt cô hơi hoảng hốt, khóe miệng nhếch lên, lúm đồng tiền mờ mờ trên má như ẩn như hiện. Cô vẫn như trước đây, dù ăn mặc, trang điểm già dặn cỡ nào cũng không thể che giấu vẻ yếu đuối, dáng yêu. Sau đó, cô lại cúi xuống, chăm chú đọc tài liệu.
Vương Cư an cũng thu hồi ánh mắt.
Triệu Tường Khánh có thể khẳng định, người khiến cô gái này nảy sinh cảm giác bất an và kháng cự không phải là anh ta. Đợi sếp tổng nói xong, anh ta vừa ngồi xuống cạnh Tộ Mạt vừa mỉm cười chào hỏi: “ Tiểu Tô đã quay lại rồi à?”
Tô Mạt nở nụ cười dịu dàng với anh ta.
Bên cạnh có người hỏi nhỏ: “trợ lý Hô vẫn chưa tới, anh ta lại đi muộn rồi?”
Không ai trả lời, Tô Mạt cất giọng thản nhiên: “ kỹ sư Vương bảo tôi tạm thời tiếp nhận công việc của trợ lý Hồ.”
Người của phòng kỹ thuật cười nói với Triệu Tường Khánh. “Phó phòng Triệu, bây giờ anh không thể tùy tiện xưng hô, cấp bậc cô ấy đã bằng anh, lên nhanh thật đấy!”
Triệu Tường Khánh cười. “ Tôi biết rồi! Trợ lý Tô thăng chức là chuyện vui, hay là tối nay tìm nhà hàng nào đó, mọi người vui vẻ một bữa?”
Tô Mạt còn chưa lên tiếng, người ở phòng kỹ thuật lại nói: “Người ta làm gì có thời gian! Nghe nói gần đây trợ lý Tô làm không ít việc khiến kỹ sư Vương phải nhìn bằng con mắt khác. Nơi này không thể thiếu cô ấy, nơi kia cũng cần cô ấy, chắc chắn vô cùng bận rộn.”
Tô Mạt mỉm cười không nói gì. Cô tiếp tục nghiên cứu tài liệu
Triệu Tường Khánh nghĩ xem có nên giúp người ta giải vây?
Vương Cư An ngồi ở vị trí đầu tiên, im lặng từ đầu đến giờ, lúc này mới khẽ gõ tài liệu xuống bàn: “ họp thôi!”
Nội dung cuộc họp liên quan đến vụ đấu thầu. Bên mời thầu là một doanh nghiệp nhà nước ở địa phương. Trước đó, Tô Mạt chỉ phụ trách hồ sơ thầu kỹ thuật. Bây giờ thay thế vị trí của trợ lý Hồ, cô bắt đầu được tiếp xúc với khách hàng và mảnh thương mại
Vương Cư an làm việc tuyệt đối không lề mề, chậm chạp. Vừa nhận được tin tức, anh ta lập tức triển khai công việc, đồng thời yêu cầu mọi người phối hợp với hiệu suất cao.
Cả buổi chiều, Tô Mạt nghiên cứu ưu thế sản phẩm của công ty, làm một bản phân tích theo yêu cầu khách hàng. Trong lúc làm việc, cô nhận được điện thoại của Mạc Úy Thanh, hẹn buổi tối gặp. Ai ngờ trước khi ra về, cô lại nhận được thông báo từ trợ lý tổng giám đốc, yêu cầu cô nộp văn bản ủy quyền và hướng dẫn đấu thầu trong ngày hôm nay.
Bây giờ, Tô Mạt có tâm lý đề phòng Vương Cư An và những người xung quanh. Cô cũng biết vấn đề hao tốn nhiều thời gian của dự án này là mảng kỹ thuật, hơn nữa, cần phải đợi nhân viện thẩm định giá đưa ra kết quả mới bắt đầu tiến hành thẩm tra tư cách bên dự thầu. Vì vậy, cô không cần vội vàng làm hồ sơ thầu kinh tế.
Tô Mạt nộp bản phân tích nhu cầu và văn bản ủy quyền. Trong lúc đợi tổng giám đốcvà chủ tịch ký tên, cô hỏi dò: “Phần còn lại có thể để ngày mai nộp được không?”
Trợ lý tổng giám đốc truyền đạt ý của Vương Cư An: Ngày mai còn có công việc khác, kiến nghị làm thêm giờ.
Tô Mạt trình bày tiến độ công việc và kế hoạch làm việc trên Power point, gửi vào hộp thư của Vương Á Nam và Vương Cư An, nói rõ cô hoàn toàn có thể hoàn thành kế hoạch trong thời gian cho phép.
Gần hết giờ làm, cô lại kiểm tra hộp thư, vẫn không nhận được hồi đáp của đối phương kiếm cớ gây phiền toái, đang do dự có nên đi nói rõ một tiếng không thì điện thoại trên bàn đột nhiên đổ chuông.
Trợ lý tổng giám đốc nói: “Trợ lý Tô, sếp tổng còn đợi lấy hồ sơ”.
Tô Mạt đáp: “Tôi đã gửi email cho sếp tổng, nói rõ tình hình công việc của ngày hôm nay. Lát nữa tôi bận chút việc, nếu không cần gấp, sáng sớm mai tôi sẽ gửi cho sếp tổng, cô thấy có được không? Bên các cô cũng làm thêm giờ à?”
Cô trợ lý thở dài: “Đúng vậy, chúng tôi đều phải làm thêm giờ. Tôi cũng không rõ tại sao sếp tổng giục gấp như vậy. Hay là thế này đi, tôi giúp chị nối điện thoại, chị hãy trực tiếp giải thích với sếp tổng”.
Tô Mạt còn chưa lên tiếng, tín hiệu chờ điện thoại đã vang lên. Vài giây sau, đối phương bắt máy.
Vương Cư An “a lô” một tiếng, giọng nói có vẻ mệt mỏi.
Tô Mạt im lặng một, hai giây, sau đó giải thích về tình hình của mình.
Vương Cư An nói: “Đây là lần đầu tiên em tiếp xúc với mảng thương mại, cần thời gian thích ứng. Phần việc em nộp, bên chúng tôi cũng phải kiểm nghiệm, chỉnh sửa.Nếu để lâu quá sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất của tập thể.”
Biết anh ta dù vô lý cũng phải tìm lý do biện hộ cho mình, Tô Mạt nhất thời im lặng.
Vương Cư An hỏi: “Em bận lúc mấy giờ?”
“Hơn tám giờ”.
“Vậy thì em làm thêm đến tám giờ”.
Thấy không thể thương lượng, Tô Mạt thở dài, đồng ý.
Tô Mạt làm đến tám giờ, công việc còn lại định mang về nhà làm nốt. Lúc cô rời khỏi phòng làm việc, bên ngoài tối om. Đi đến hành lang, đènc ảm ứng chiếu sáng. Tô Mạt đưa mắt về phía văn phòng tổng giám đốc, người đã không thấy bóng dáng, vị trí trợ lý tổng giám đốc cũng trống không.
Tô Mạt gọi điện cho Mạc Úy Thanh, nói phải làm thêm đột xuất, đến nhà cô ta muộn một chút.
Giọng điệu của Mạc Úy Thanh có vẻ ngập ngùng.
Tô Mạt cảm thấy kỳ lạ. Cô vừa định quay người rời đi, cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đột nhiên mở toang, Vương Cư An đi ra ngoài.
Vương Cư An cầm máy di động và chìa khóa ô tô đi thẳng ra thang máy, cất tiếng nói : “Em làm xong chưa?”
“Chưa, còn một chút nữa, tôi mang về nhà làm.” Tô Mạt đáp.
Lần này, Vương Cư An không gây khó dễ. “Sáng mai nộp cho tôi. Tôi vừa xem bản phân tích nhu cầu, vẫn còn một số vấn đề”.
Tô Mạt gật đầu, đi vào thang máy. Vương Cư An đứng ở giữa, Tô Mạt cố gắng đứng cách xa anh ta. Hai người đều im lặng.
Thang máy sắp xuống tầng một, Vương Cư An đột nhiên hỏi: “Tống Thiên Bảo gần đây thế nào?”
Tô Mạt cố ý hỏi : “Không tốt lắm, tôi nghe nói buổi tối anh ấy ngủ không yên giấc, thường nằm mơ rồi giật mình tỉnh giấc. Hơn nữa… hễ gặp phụ nữ là sợ hãi”.
Vương Cư An phì cười, ngoảnh đầu liếc nhìn cô. “Em đúng là ngày càng xấu xa”.
Anh ta vừa dứt lời, cửa thang máy mở toang. Tô Mạt đi ra ngoài. Thang máy tiếp tục chạy xuống tầng hầm, Vương Cư An đi lấy ô tô. Tô Mạt đứng đợi taxi ở bên đường. Không bao lâu sau, xe của Vương Cư An chạy ngang qua, cô thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ không biết camera theo dõi trong thang máy có chức năng thu âm hay không?
Tô Mạt đến nhà Mạc Úy Thanh. Cô tưởng Tùng Dung cũng ở đó,ai ngờ chỉ có hai người. Trên bàn là hai đĩa thức ăn đã nguội lạnh. Tô Mạt đói bụng từ lâu, ngồi xuống ăn ngay. Mạc Úy Thanh không động đũa, cô ta ngồi bên cạnh, vừa hút thuốc vừa nhìn cô. Tô Mạt bị cô ta chiếu tướng nên cảm thấy không thoải mái.
“Bộ quần áo này đẹp đấy chứ! Cuộc sống hiện tại của chị có vẻ không tồi?” Mạc Úy Thanh lên tiếng.
Tô Mạt quan sát cô ta. Gương mặt cô ta vàng vọt, trên người là bộ đồ ngủ, không cầu kỳ như trước. Chẳng biết nhận xét thế nào, Tô Mạt đành cười cười. “Cô tìm tôi có việc gì?”
Mạc Úy Thanh hỏi lại: “Chị và người đàn ông hôm trước chị nói sao rồi?” Tô Mạt dừng đũa, bình tĩnh trả lời. “Chẳng thế nào cả, chúng tôi không ở bên nhau”.
“Tại sao?”
Tô Mạt nói: “Tôi không lọt vào mắt anh ta, anh ta cũng biết tôi có mục đích với mình.” Cô nở nụ cười tự giễu. “Loại người này bên cạnh chẳng thiếu đàn bà, chắc chắn cũng không ít người thật sự thích anh ta, là tôi không biết tự lượng sức mình. Hơn nữa, địa vị kinh tế quyết định tất cả...” Còn chưa nói hết câu, chợt nhớ đến hoàn cảnh của Mạc Úy Thanh, Tô Mạt lập tức ngậm miệng, chuyển sang chuyện khác. “Gần đây cô thế nào? Sức khỏe khá hơn chưa?”
Mạc Úy Thanh trầm tư suy nghĩ, hỏi: “Chị nói đơn giản thế, lẽ nào chị không rung động trước anh ta?”
Tô Mạt hơi ngẩn người, cúi đầu ăn tiếp: “Chúng tôi cũng làm một dự án. Có anh ta ở bên cạnh, tôi cảm thấy yên tâm... Chỉ như vậy thôi”.
Mạc Úy Thanh mỉm cười: “Đã lên giường chưa? Mấy lần rồi?”.
Tô Mạt hỏi: “Cô tìm tôi để hỏi chuyện này?”
Mạc Úy Thanh khẳng định: “Chị đã lên giường rồi, hơn nữa không chỉ một lần”.
Tô Mạt lặng thinh.
Mạc Úy Thanh nói tiếp: “Xem ra cảm giác không tồi! Vừa rồi chị nói có nhiều cô gái thích anh ta, vậy thì điều kiện của anh ta rất khá... Để tôi nghĩ xem... Hai người cùng làm việc, anh ta là cấp trên của chị... nếu là cấp trên bình thường cũng chỉ là người làm công ăn lương, điều kiện không có gì nổi trội... chắc anh ta là ông chủ của chị, đúng không? Chị đang làm việc ở công ty nào nhỉ? An...”
Tô Mạt đặt đũa xuống bàn. “Đều là chuyện quá khứ, tôi không muốn nhắc đến nữa”.
Mạc Úy Thanh cười cười. “Được thôi, nhưng tán gẫu mà không nhắc đến đàn ông thì nói chuyện gì? Công nhận chị cũng có bản lĩnh thật, mới đến đây chưa lâu đã câu được ông chủ! Nói chung, bị bỏ rơi cũng đáng, coi như nộp học phí, hơn nữa...”Cô ta nhếch miệng. “Chị có cảm thấy người đàn ông như vậy càng có sức hút hay không? Anh ta ngủ với chị rồi “đá” chị, có phải khiến chị hận đến mức nghiến răng ken két?” Tô Mạt đứng dậy. “Nếu cô không có việc gì, tôi về đây!”
Mạc Úy Thanh vội kéo tay cô. “Tôi đùa cho vui ấy mà! Tất nhiên tôi có việc muốn tìm chị. Tôi không tin Tùng Dung nên chỉ có thể nhờ chị.” Cô ta tỏ ra nghiêm túc một cách bất thường. “Không hiểu tại sao Châu Viễn Sơn biết tôi sống cùng Thượng Thuần, bây giờ anh ấy không xuất hiện, cũng chẳng nghe điện thoại. Tôi muốn... nhờ chị chuyển lời giúp tôi. Chị hãy nói với anh ấy, Mạc Úy Thanh tôi cho anh ấy cơ hội cuối cùng, hỏi xem anh ấy có muốn bắt đầu lại với tôi không?”
Tô Mạt thấy ánh lệ ẩn trong khóe mắt Mạc Úy Thanh, cô không đành lòng. “Tôi thật sự không tiện tham gia vào chuyện của ba người”.
“Chị không cần tham gia, chỉ chuyển lời mà thôi! Chị nói với anh ấy, tôi cho anh ấy ba ngày để suy nghĩ... Việc thứ hai...” Mạc Úy Thanh rút một chiếc chìa khóa nhỏ trong túi áo ngủ đưa cho Tô Mạt. “Đây là chìa khóa hộp thư ở dưới nhà tôi. Nhà tôi là số 1001, còn số hộp thư là 1004. Chị hãy nhớ kĩ, nếu tôi bỏ đi cùng anh ấy, chị đến nhận thư giúp tôi”.
Tô Mạt có cảm giác Mạc Úy Thanh rất kỳ lạ. Cô nửa tin nửa ngờ nhận chìa khóa. “sao số không giống nhau?”
Mạc Úy Thanh cười. “Đúng thế. Có lẽ ban quản lý khu chung cư nhầm lẫn. Ngay cả Thượng Thuần cũng không biết chuyện này”. Cô ta im lặng một lát rồi xua tay, nói tiếp: “Được rồi, chị có thể đi được rồi!”
Bắt gặp thái độ chẳng thiết thứ gì của cô ta, Tô Mạt an ủi: “Nếu cô cần sự giúp đỡ, có thể nói với tôi. Chỉ cần không tham gia vào việc của ba người, tôi...”
Mạc Úy Thanh ra mở cửa, vẻ lười nhác: “Chị về đi!” Cô ta dặn dò. “Chị nhớ cất kĩ chìa khóa!”
Cánh cửa vừa mở ra, bên ngoài có người đi vào.
Thượng Thuần cười cười. “Hôm nay em đỡ hơn chưa?” Hắn đảo mắt quanh phòng. “Em có bạn đến thăm à?”.
Mạc Úy Thanh không lên tiếng, Tô Mạt cũng im lặng.
Thượng Thuần không để tâm. Hắn liếc nhìn Tô Mạt, cười cười. “Để tôi nhớ xem đây là ai...” Hắn tiến lại gần, cúi đầu nhìn cô. “Tô tiểu thư, lâu rồi không gặp!”.
Tô Mạt vốn ghét người này, cô liền bước mấy bước đến bên Mạc Úy Thanh.
Bắt gặp dáng vẻ yểu điệu của cô, trong lòng Thượng Thuần lại cảm thấy ngứa ngáy nhưng nhớ đến chuyện trước kia, hắn cố gắng kìm nén, lạnh mặt với cô. “Tôi...”
“Anh làm sao?” Mạc Úy Thanh hỏi.
Thượng Thuần cười cười, “Tôi biết cô ta là bạn của em”.
Nhân lúc hai người nói chuyện, Tô Mạt mau chóng đi ra ngoài.
Thượng Thuần di chuyển ánh mắt lên mặt cô. Hắn hơi nghiêng người, nhường chỗ cho cô đi qua cửa.
Tô Mạt không muốn chào hỏi hắn, cứ thế lách qua người Thượng Thuần. Hơi thở và thân nhiệt của người đàn ông sát gần khiến cô toát mồ hôi.
Vào thang máy, khi quay người lại, cô phát hiện người đàn ông đó vẫn dõi theo mình.
Mạc Úy Thanh đứng trong nhà nhìn Thượng Thuần, đôi mắt ngấn lệ. Thượng Thuần quay đầu, ôm cô ta đi vào nhà. “Bảo bối, em nhìn tôi chòng chọc làm gì, ghê chết đi được!”
Mạc Úy Thanh nhếch miệng. “Anh cũng biết sợ à? Ngày nào tôi cũng ở nhà đợi anh, khó khăn lắm anh mới đến đây một lần, vậy mà chỉ ngắm người phụ nữ khác...”
Thượng Thuần cười. “Ngắm thì sao chứ? Trước đây em rất thoải mái, sao bây giờ lại hẹp hòi như vậy? Bệnh trầm cảm của em lúc nào mới khỏi? Cũng phải công nhận, cô ô sin nhà chúng ta ưa nhìn thật đấy...” Mạc Úy Thanh tức giận cầm gối ôm trên sofa ném vào người hắn, sụt sùi. “Đồ khốn nạn, anh đúng là đồ khốn nạn!”
Ban đầu Thượng Thuần còn nhẫn nhịn. Sau đó, hắn mất hết kiên nhẫn, túm cổ tay Mạc Úy Thanh, đẩy cô ta xuống sofa. Hắn định vung tay nhưng đột nhiên dừng lại nghiêm giọng: “Đủ rồi, ngày càng không thể chịu nổi cô! Nể tình cô theo tôi nhiều năm nên tôi mới dỗ dành cô, đừng có chọc tức tôi...”
Thượng Thuần nghiến răng, ánh mắt lạnh lẽo. Mạc Úy Thanh có chút hoảng sợ nhưng cô ta không phục, chỉ cười nhạt. “Anh không thấy thái độ của người ta đối với anh à? Anh không được ăn mới không cam lòng. Tôi nói cho anh biết, người ta có đối tượng tốt hơn nên chẳng thèm để ý đến anh đâu!”
Thượng Thuần chỉnh lại quần áo, “hừ” một tiếng lạnh lùng. “Tôi chẳng cần biết cô ta có đối tượng nào! Tôi đã nói từ lâu, loại phụ nữ này xách giày cho em cũng không xứng, tôi không thèm phí công!” Mạc Úy Thanh không tin. “Chị ta câu được ông chủ của An Thịnh, sao có thể kém tôi?”
Thượng Thuần ngây người. “Vương Cư An?” Hắn cười nhếch mép. “Cái thằng này...”
3.
Tô Mạt về nhà, bỏ chìa khóa vào ngăn kéo. Cô thức trắng đêm để hoàn thành công việc. Sáng sớm hôm sau, cô cầm tài liệu đến văn phòng tổng giám đốc. Vương Cư An chưa đi làm, cô thư ký nhận giúp.
Buổi trưa, Tô Mạt nhận được thông báo sếp tổng muốn gặp trực tiếp.
Cô đi sang văn phòng của anh ta. Vương Cư An đang ngồi sau bàn làm việc xem xét văn kiện, thư ký bận rộn ở gian ngoài.
Nửa tháng trước gọi điện thoại cho người đàn ông này để trút cơn giận, Tô Mạt không nghĩ vẫn còn dịp tiếp xúc với anh ta. Bây giờ, tuy giải quyết việc công nhưng cô vẫn không được tự nhiên.
Đối phương hiển nhiên không cảm tính như Tô Mạt. Anh ta ném bản phân tích nhu cầu trước mặt cô, nói vắn tắt những chỗ chưa ổn.
Tô Mạt đứng bên cạnh bàn, lật giở từng trang. Một số câu từ trên trang giấy bị đánh dấu. Cô tự nhận bản thân làm việc tỉ mỉ, không ngờ người đàn ông này còn chặt chẽ, cẩn thận hơn, đến một điểm nhỏ cũng không bỏ qua. Sau khi rà soát từ đầu đến cuối một lượt, anh ta định ra phương án theo dõi tiến độ sơ bộ chỉ bằng hai, ba câu nói.
Nếu trước mặt là người khác, Tô Mạt đã sớm thể hiện sự tán thưởng và khâm phục, nhưng lúc này cô chỉ nghiêm túc lắng nghe, cố gắng tiếp thu, giống một học sinh ngoan cúi đầu ghi chép.
Vương Cư An nhìn đồng hồ, đã quá thời gian nghỉ trưa. Anh ta không hỏi một câu, trực tiếp bảo nhà ăn đưa lên hai suất cơm. Anh ta ăn rất nhanh, ăn xong lại cầm tập văn kiện khác rồi thong thả xem xét. Tô Mạt lặng lẽ ăn mấy tiếng. cảm thấy nuốt không trôi liền buông đũa, chờ đợi sếp phê duyệt.
Không bao lâu sau, cô thư ký gõ cửa, hỏi: “Vương Tổng, hai giờ có cuộc hẹn với người của Cục số 3, ngân hàng Xây dựng Nam Chiêm, có cần bảo chú Trương lái xe re trước cửa công ty chờ sẵn không?”
Vương Cư An gật đầu, đưa tập văn kiện cho Tô Mạt, “Chưa có sơ đồ quan hệ logic, em hãy bổ sung. Hai ngày nữa, bên tôi cần bản dự thảo đấu thầu”.
Tô Mạt vâng dạ, dọn khay thức ăn.
Vương Cư An nhìn cô, đột nhiên hỏi, “Em không biết ăn cay?”
Tô Mạt giật mình, liền gật đầu.
Cô vào nhà vệ sinh rửa tay, phát hiện người phụ nữ trong gương có đôi môi đỏ mọng, mắt ngấn nước, bộ dạng như oán như hờn. cô vội vàng dùng nước lạnh rửa mặt.
Ngày hôm sau, Tô Mạt nộp văn kiện đã chỉnh sửa. buổi trưa, cô lại bị gọi tới nói chuyện.
Cô thư ký vẫn bận rộn như thường lệ, cánh cửa phòng làm việc khép hờ. Sau đó, hai người cùng ăn cơm, vẫn là món cay như hôm qua.
Vương Cư An bố trí xong nhiệm vụ, lại đi ra ngoài làm việc.
Vài ngày sau đó, anh ta không cho gọi cô nữa.
Tô Mạt nhận được định giá dự án, bắt đầu chuẩn bị bản dự thảo hồ sơ đấu thầu. Đang bận rộn làm việc, điện thoại của cô đổ chuông, Mạc Úy Thanh hỏi: “Chị đã nói với anh ấy chưa?”
Bây giờ Tô Mạt mới nhớ ra, cô đáp: “Từ hôm đó đến giờ, tôi không gặp luật sư Châu”.
Mạc Úy Thanh ho vài tiếng, cất giọng yếu ớt: “Chị thử gọi điện cho anh ấy xem sao!”
“Cô bị ốm à?” Tô Mạt hỏi.
“Tôi bị cảm, hơi sốt”.
Tô Mạt không yên tâm. Sau khi tan sở, cô tiện đường đến thăm Mạc Úy Thanh. Nhà Mạc Úy Thanh yên tĩnh như nấm mồ, rèm cửa sổ đóng kín, trong nhà tối om.
Mạc Úy Thanh miễn cưỡng dậy mở cửa rồi lại về sofa nằm. Cô ta đắp một tấm chăn mỏng.
Tô Mạt xuống bếp nấu một nồi cháo rồi bảo cô ta về phòng nghỉ ngơi. Mạc Úy Thanh nhắm mắt. “Trong phòng ngủ chỉ có một cái giường, đầu giường đối diện với cái gương của bàn trang điểm. Một mình tôi không ngủ được, toàn mơ thấy ác mộng”. Cô ta ăn được nửa bát cháo rồi lại nằm xuống. Tô Mạt tìm thuốc cho Mạc Úy Thanh uống nhưng cô ta mặc kệ.
Tô Mạt vào phòng bếp dọn dẹp. Bồn rửa bắt chất đầy bát đĩa mấy ngày không rửa.
Đang rửa bát đĩa, Tô Mạt nghe thấy tiếng động ở bên ngoài. Có người cầm chìa khóa mở cửa rồi đi vào nhà.
Giọng nói của Thượng Thuần vang lên: “Nếu tôi không đến thăm em, ngày nào em cũng giữ bộ dạng này?”
Tô Mạt lập tức dừng động tác. Cô ở trong bếp, không chịu ra ngoài.
Một lúc sau, Mạc Úy Thanh mới đáp. “Tôi bị ốm. Anh có biết tối qua tôi mơ thấy ai không?”
“Ai?” Thượng Thuần bật đèn ở phòng khách rồi mở cửa sổ.
Mạc Úy Thanh nói: “Con trai tôi, con trai trông rất xinh xắn, đáng yêu. Nó oán hận tôi, tôi liền nói: “Con hãy đi tìm bố con ấy, đừng đến tìm mẹ, là bố không cần con”.
Thượng Thuần chán nản. “Em thôi đi được rồi đấy, cả ngày chỉ nhắc tới chuyện này!”
Mạc Úy Thanh tức giận, từ sofa bật dậy. “Anh đã làm, còn không cho người khác nói? Bây giờ anh vừa gấp rút làm thủ tục ly hôn vừa phủi sạch quan hệ giữa chúng ta. Anh định lấy vợ mới phải không? Nghe nói cô ta rất có gia thế. Người ta nhờ bố, nhà anh đông con, anh chỉ có thể nhờ bố vợ. Vợ mới của anh là người đàn bà lợi hại, không để một hạt cát lọt vào mắt. Để lấy lòng cô ta, anh xử lý hết chúng tôi”.
Thượng Thuần im lặng.
Mạc Úy Thanh cười nhạt. “Anh là kẻ lăng nhăng, còn thích chơi gái trẻ mười mấy tuổi. không biết sau khi tái hôn, anh có quản nổi thứ ở thân dưới? Hay là để tôi nói cho vợ anh nghe…
Thượng Thuần lập tức cắt ngang: “Cô câm miệng!”
Mạc Úy Thanh càng nói càng đau lòng: “Anh tưởng tôi suốt ngày ở nhà thì không biết chuyện gì hay sao? Tính kế với cả con của mình, anh không sợ bị báo ứng à?”
Thượng Thuần trừng mắt tức giận. “Mạc Úy Thanh, cô đừng ăn nói bừa bãi! Đứa bé đó là con ai, chỉ có cô biết rõ nhất!”
Mạc Úy Thanh gào lên: “Anh là đồ vô lương tâm! Ngoài anh ra, tôi còn có ai nữa? Chưa tới mười bảy tuổi tôi đã đi theo anh. Trong những năm qua, khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của tôi chỉ có anh”.
Thượng Thuần cười. “Vậy sao? Thằng luật sư họ Châu lại đã cô rồi à?”
Mạc Úy Thanh ném cái gối vào người hắn. “Cút, anh cút đi cho tôi! Nhìn thấy anh là tôi buồn nôn! Anh là đồ bệnh hoạn yêu trẻ con, tôi nhổ vào mặt anh…”
Bên ngoài vang lên tiếng đóng sập cửa, căn phòng trở lại trạng thái yên tĩnh. Mạc Úy Thanh khóc nức nở, gần như suy sụp.
Tô Mạt hết hồn hết vía. Bây giờ bất cứ lời an ủi nào cũng là thừa thãi, cô không dám ra về, lặng lẽ ở bên cạnh Mạc Úy Thanh đến đêm khuya.
Về nhà, Tô Mạt ngủ không yên giấc. Sáng hôm sau thức dậy, cô vẫn không thấy dễ chịu. Đúng ngày Tùng Dung được nghỉ, Tô Mạt bảo chị ta đi thăm Mạc Úy Thanh. Cô chỉ nói Mạc Úy Thanh bị ốm chứ không tiết lộ nhiều.
Cả buổi tối bận rộn, Tô Mạt vẫn chưa hoàn thành bản dự thảo đấu thầu. Cô vội tới công ty, đến trưa mới xong việc.
Một lúc sau, Vương Cư An gọi điện bảo cô qua văn phòng. Giọng điệu của anh ta có vẻ không hài lòng.
Anh ta yêu cầu hà khắc. Tô Mạt sớm đã chuẩn bị tâm lý,
Vương Cư An nói thẳng: “Đến tên của bên mời thầu cũng chưa sửa lại. Phần tóm tắt hơi đơn giản, thiếu nội dung thu hút người đọc. Trợ lý Tô, tinh thần làm việc của em chỉ có thể kéo dài trong hai ngày?”
Tô Mạt biết mình đuối lý, sợ đối phương nói ra những lời khó nghe, cô lập tức lên tiếng: “Tối qua tôi có việc đột xuất, không có thời gian làm thêm. Nhất định tôi sẽ tranh thủ làm xong trước ngày mai”.
Vương Cư An “ừ” một tiếng. “Rốt cuộc là “tranh thủ” hay “nhất định”? Hai từ này mà xuất hiện trong hợp đồng thì sẽ bị bới móc ngay”.
Thần sắc của anh ta rất ôn hòa khiến Tô Mạt không kịp thích ứng.
Vương Cư An đứng dậy. “Tạm thời như vậy đi! Bây giờ tôi có việc ra ngoài, hôm nay không ăn cơm ở công ty. Em hãy nộp cho tôi trước buổi trưa ngày mai”.
Tô Mạt liền đồng ý.
Vương Cư An nhìn cô. “Gần đây đồ ăn ở nhà ăn hơi cay, không biết có phải mới đổi đầu bếp người Tứ Xuyên?”
Tô Mạt im lặng.
“Người ở quê em chắc cũng ăn cay?” Anh hỏi.
Tô Mạt đáp. “Có. Chỉ là khẩu vị của tôi thiên về món nhạt”.
Vương Cư An lên tiếng. “Ngày mai ra ngoài thay đổi khẩu vị. Món ăn Chiết Giang. Quảng Châu hay Nhật Bản, em muốn ăn gì? Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, đừng để bụng đói.”
Tô Mạt ngẩn người. “Không cần, cảm ơn anh! Tôi có thể mang theo bánh Sandwich, giải quyết bữa trưa ở phòng làm việc”.
Vương Cư An im lặng, đi thẳng ra ngoài.
Tô Mạt đi theo sau. Ra khỏi văn phòng, cô nhìn thấy mấy cấp dưới của Vương Cư An đang đứng, Châu Viễn Sơn cũng có mặt. Mọi người chào hỏi lẫn nhau, mấy nguoif đàn ông đi theo Vương Cư An vào thang máy.
Vẻ mặt của Châu Viễn Sơn vẫn bình thường, Tô Mạt do dự một, hai giây rồi đi nhanh tới, nói nhỏ với anh ta. “Luật sư Châu, tôi có thể nói với anh vài câu được không?”
Châu Viễn Sơn liếc nhìn sếp tổng. “Trợ lý Tô, tôi biết cô muốn nói gì nhưng bây giờ tôi phải cùng Vương Tổng ra ngoài có việc. Lúc nào rảnh chúng ta nói chuyện sau”.
Tô Mạt lại nuốt câu muốn nói xuống bụng.
Buổi chiều, Tùng Dung gọi điện thoại cho cô, báo chị ta đã đi thăm Mạc Úy Thanh. Cô ta đã hạ sốt nhưng chẳng chịu ăn uống gì. Chị ta hỏi: “Cô có cảm thấy Mạc Úy Thanh bây giờ có vẻ không bình thường, rất kỳ lạ không?”
Tô Mạt thở dài, gần hết giờ làm lại gọi điện cho Mạc Úy Thanh, nói ngày mai có thời gian sẽ tới thăm cô ta.
“Chị đã nói với Châu Viễn Sơn chưa?” Mạc Úy Thanh hỏi.
Tô Mạt an ủi: “Tôi vẫn chưa gặp anh ấy, chắc anh ấy đi công tác. Cô đừng sốt ruột!”. Không biết có phải tối qua ngủ không ngon hay là bị lây virus cảm cúm từ Mạc Úy Thanh, Tô Mạt đột nhiên cảm thấy đầu óc nặng trĩu, mắt đờ đẫn. Cô muốn về sớm nghỉ ngơi.
Vừa đi đến cửa phòng làm việc, điện thoại bàn đổ chuông Tô Mạt quay lại nghe máy.
Trợ lý Tổng giám đốc nói: “Trợ lý Tô, Vương Tổng bảo chị mang bản dự thảo đấu thầu cho sếp duyệt!”
Tô Mạt ngạc nhiên: “Không phải trưa mai tôi mới nộp sao?”
Cô trợ lý đáp: “ Tôi cũng không rõ. Sếp tổng chỉ nói nếu chưa xong. Buổi tối chị hãy ở lại làm thêm. Vì chiều mai có cuộc họp nên chị hoàn thành sớm là tốt nhất.”
Không đợi Tô Mạt hỏi, cô trợ lý tự động cho biết. “Hôm nay chúng tôi cũng phải làm thêm giờ, ai bảo chúng tôi đi theo ông chủ có tính nóng vội chứ!”
Tô Mạt lại mở laptop.
Hai bên thái dương giật giật, đau buốt. Tô Mạt miễn cưỡng làm xong công việc. Đã hơn tám giờ tối, cô không muốn ăn, liền nằm bò xuống bàn nghỉ ngơi một lúc. Nghe tiếng nói chuyện ngoài hành lang, Tô Mạt lấy lại tinh thần, chỉnh đốn lại hồ sơ rồi cầm sang bên đó.
Bên Vương Cư An quả nhiên có người ở lại làm thêm giờ. Mấy đồng nghiệp ở phòng ngoài đang tranh luận đi đâu ăn đêm.
Tô Mạt tiến lại gần, cửa phòng tổng giám đốc khép hờ, bên trong có ánh đèn sáng. Vương Cư An đang đứng trước bức tường kính nói chuyện điện thoại. Gần đây, tâm trạng của anh ta dường như rất tốt, trông có vẻ đắc ý.
Vương Cư An nói với người ở đầu máy bên kia. “Không vội, phải ổn định trước! Đây chỉ là một góc của tảng băng chìm… Đã chơi thì nên chơi lớn một chút… Bà ta nghi ngờ có người điều tra? Kệ bà ta… Đa nghi nên mới vừa đuổi việc một người…”
Tô Mạt định bỏ đi liền bị Vương Cư An phát hiện.
Vương Cư An nói thêm vài câu rồi cúp máy, quay sang Tô Mạt. “Vào đi”.
Tô Mạt đứng ở cửa phòng. “Vương Tổng, tôi đến nộp bản dự thảo”.
Vương Cư An đi đến nhận tập hồ sơ. “Vào trong phòng đã, đợi tôi xem đã được chưa!”
Tô Mạt tiến lại gần. Ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta, cô hơi do dự. “Hôm nay tôi bị cảm, hơi đau đầu, xin hỏi có thể về sớm được không?”
Vương Cư An đứng yên tại chỗ, lật giở văn kiện. “Em không khỏe hay là hẹn người khác?”
Tô Mạt không trả lời câu hỏi của anh ta. “Có gì sáng sớm mai tôi sửa, chắc vẫn kịp cho cuộc họp vào buổi chiều. Anh thấy có được không”.
Vương Cư An tiếp tục giở văn kiện, một lúc sau mới đáp. “Không được!” Anh ta nhướng mắt nhìn cô. “Sáng mai tôi không ở công ty. Em nghĩ tôi đã đổi nghề, khỏi cần bận tâm đến nghiệp vụ khác, cả ngày chỉ lo mỗi việc dạy học sinh, còn phải lên lớp theo thời gian biểu của em?”
Tô Mạt vội nói: “Ý tôi không phải vậy!”
Vương Cư An tiến lại gần cô. “Tôi có thể đoán ra ý của em là gì”. Vừa nói anh ta vừa giơ tay đóng cửa, khóa trái.
Tim Tô Mạt đập thình thịch. Cô quay người mở cửa theo phản xạ nhưng lại đụng trúng ngực Vương Cư An. Mùi rượu trên người anh ta tỏa ra nồng nặc.
Vương Cư An nhếch miệng. “Đóng cửa bàn công việc, không vi phạm quy định công ty, cũng không phạm pháp, sao em phải sợ hãi như vậy?”
Tô Mạt vội tránh sang một bên: “Anh… anh không muốn tôi được yên, bắt tôi ngày nào cũng phải đến đây, cố ý để người khác nhìn thấy…”
Vương Cư An cười. “Chẳng phải em cũng phối hợp rất tốt hay sao?”
Viền mắt Tô Mạt đỏ hoe, cô nhất thời im lặng.
Vương Cư An cất giọng từ tốn: “Nếu lúc đó em đồng ý làm trợ lý của tôi thì khỏi phải sợ người khác bàn ra tán vào”.
Tô Mạt không thể nhẫn nhịn. “Tôi từ chối anh không phải vì giận dỗi, cũng không phải là thủ đoạn quyến rũ người khác, anh đừng hiểu nhầm!” Cô hơi kích động, biết rõ chuyện anh ta không muốn nhắc đến, cô liền “đánh rắn đánh giập đầu (*)”: “Tôi sợ một khi đi theo anh, tôi sẽ không thể làm việc lâu dài ở đây. Bây giờ ở An Thịnh, lời nói của ai có trọng lượng nhất? Tôi nghĩ người trong công ty đều biết rõ, chắc chắn không
Bình luận truyện