Lạc Hồng Ký

Quyển 1 - Chương 22: Kén rể



Một hồi trống rền vang, tựa như khiến trời đất rung chuyển, báo hiệu những trận thi đấu buổi chiều chuẩn bị diễn ra.

Dưới sân quảng trường, đệ tử mười môn phái lọt vào vòng sau đã sắp thành hàng ngũ chỉnh tề. Đếm đi đếm lại, có 20 môn sinh lọt vào vòng sau trong đó người của tứ đại môn phái đều bảo toàn lực lượng, vượt qua vòng thứ nhất.

Trong số những đệ tử này, dĩ nhiên Tiểu Bất Tử là người được chú ý nhất, bởi hắn là đệ tử nam duy nhất từ khi Mẫu Nghi Giáo khai môn lập phái. Chẳng biết Tiểu Bất Tử có vui mừng chút nào hay không nhưng đám đàn ông đều nhìn hắn với con mắt ghen tị còn những đệ tử nữ thì khinh khỉnh coi thường, lầm rầm bàn ra tán vào rằng tay này chắc hẳn là loại biến thái, nửa nạc nửa mỡ mới có thể tu tập pháp môn dành cho đàn bà.

Thậm chí, người ta còn xì xào, đặt cho hắn cái biệt danh rất khó chịu: “Bất tử công công”. Quả thực oan ức cho hắn, từ khi được lão Lê Hữu cứu sống đem về nhận làm đệ tử, ngoài thời gian mấy ngày dưỡng thương trên Mẫu Nghi Giáo vì bị người ta đánh suýt chết, hắn chưa bao giờ được nhìn nhận là đệ tử phái này. Chẳng biết Hồng Vân Tiên Tử chiếu cố hắn thế nào mà lưu lại điều tiếng không lấy gì làm hay ho.

Tiểu Linh rất tức giận khi nghe thấy người ta gọi hắn bằng cái biệt danh hoạn quan kia còn Song Mai, nàng cũng đã loáng thoáng nghe. Nàng cố làm một vẻ lãnh đạm như băng nhưng kỳ thực trong lòng khó chịu vô cùng…

Một tiếng rống khủng khiếp vang lên, hết thảy mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cửu tháp. Trên đỉnh tháp, một linh thú khổng lồ từ từ đáp xuống. Linh thú này có thân của rùa và đầu rồng. Nếu so sánh với đám bạch ưng, chim Lạc thì giống như đang so chim sẻ với đại bàng. Con quái vật khủng khiếp này hướng đôi con mắt to cộ, tỏa ra những tia hung bạo cực độ quét một lượt xuống dưới. Khắp người của linh thú, khẽ tỏa ra những đạo bạch quang bức nhân.

- Long Quy Bá Hạ! – Tiểu Linh khẽ thốt lên.

Tiểu Bất Tử ngây người ngắm nhìn linh thú. Từ trước đến giờ, hắn chưa bao giờ thấy một con vật nào oai phong đến thế.

- Cái gì Bá Hạ? – Tiểu Bất Tử khẽ hỏi.

- Long Quy Bá Hạ, linh thú thượng cổ, thú cưỡi của An Dương Đại Đế. – Tiểu Linh giải thích, ánh mắt vẫn hướng về phía linh vật kia. Long Quy Bá Hạ xuất hiện, đâu phải có cơ hội được chiêm ngưỡng?

Trên lưng linh thú, một chiếc ngai vàng đặt trang trọng. Ngồi trên ngai, hẳn là An Dương Đại Đế. Ông ta hôm nay vận hoàng bào dát vàng đẹp đẽ, thần thái tỏa ra lấn át quần hùng. Bên hông An Dương Đại Đế, có treo một vật bằng hai bàn tay có hình chiếc nỏ được làm bằng vàng ròng. Đó chính là Liên Châu Thần Tiễn, pháp bảo chí tôn của An Dương.

“Rầm”. Khán đài rung chuyển dữ dội khi Long Quy Bá Hạ đặt chân xuống. Con vật to lớn lúc lắc cái đầu, ánh mắt dò xét quét qua một lượt các vị trưởng môn đang cung kính đứng lên chào đón An Dương Đại Đế. Không biết có đúng là thần khí mà giống linh vật kia tỏa ra rất đáng sợ hay không mà bốn vị trưởng môn đều khẽ lùi lại phía sau, rất thận trọng.

An Dương Đại Đế đứng thẳng lên, thân hình khẽ lay động, trong chớp mắt đã rời khỏi lưng linh thú, ngạo nghễ đứng giữa khán đài, nhìn xuống đám đệ tử phía dưới. Ông ta mỉm cười rồi cất lời, giọng tựa sấm rền:

- Các ngươi đều là những nhân tài hiếm có của Lạc Hồng, tương lai quả thực rất sáng lạn. Chiêm ngưỡng màn trình diễn của các ngươi, trẫm rất hài lòng.

Phía bên dưới, đám đệ tử và các môn phái rầm rầm hô lớn: “Thánh thượng vạn tuế”.

- Tiếp sau đây, vòng hai của Lạc Hồng đại hội sẽ được tiếp tục tổ chức, trong hai mươi người, mười người chiến thắng sẽ vào vòng ba. Mười người đó sẽ chia thành năm cặp đấu và chọn ra năm đệ tử kiệt xuất nhất.

Đại đế nói đến đây, dưới quảng trường đã rộ lên những xì xào bàn tán: “Năm người, vậy chia cặp ra sao đây? Lẻ một người, tính sao?”. Những bàn tán to dần, to dần, đám đông trở nên phấn khích lạ kỳ.

Thần thái tỏa ra vô cùng vui vẻ, An Dương Đại Đế nhìn một lượt xuống dưới. Mấy vị trưởng môn cũng tỏ ra khó hiểu. Nếu lẻ một người, biết chia cặp đấu ra sao?.

Nhận thấy lũ con dân của mình chẳng ai hiểu được thâm ý, An Dương cất một tràng cười vang, khoát tay ra hiệu. Một bầu không khí im lặng bao trùm cả không gian. Hết thảy mọi người có mặt ở quảng trường đều hướng ánh mắt tập trung, chờ đợi vị vua của họ giải thích.

- Trong vài năm qua, có một nhân vật tuy không thuộc bất cứ môn phái nào ở Lạc Hồng nhưng tu vi có lẽ chẳng kém những cao thủ ở đây là bao. – An Dương Đại Đế thủng thẳng.

“Ai nhỉ? Ai nhỉ?” Đám người ngơ ngác nhìn nhau, cố lục lọi trong vốn kiến thức của mình để giải đáp xem, rốt cục nhân vật đó là ai. Bạch Ưng đạo trưởng nghe vậy, thốt nhiên quay đầu lại nhìn An Văn Thành đang đứng cạnh. Thấy ánh mắt của sư phụ, An Văn Thành khuôn mặt tỏ ra khó hiểu. Hình như, y cũng không biết, rốt cục nhân vật đó là ai nữa.

“Soạt”…An Dương Đại Đế khẽ phẩy tay ra hiệu, thinh không chợt lóe lên một đạo hồng quang rực rỡ, chớp mắt một nhân ảnh đã phóng tới đứng bên cạnh, khẽ cúi chào rồi quay xuống mỉm cười với đám người dưới quảng trường.

“Ồ…à…!”, những tiếng cảm thán vang lên khắp quảng trường, thanh âm chủ yếu là của đám nam tử. Chắc hẳn người đứng kia phải là một mỹ nữ tuyệt sắc.

Tiểu Bất Tử thái độ chẳng hiểu đang nghĩ gì, cứ đờ người ra, chắc hẳn đang cố để tìm một mảnh ký ức. Tiểu Linh đứng bên cạnh y không nói lời nào, ánh mắt hơi rung động khi bóng người vừa xẹt tới. Nàng thầm nghĩ, kẻ kia là ai mà lại dám đứng cạnh An Dương Đại Đế, lại không thèm quỳ lạy một cái?

An Văn Thành nét mặt tựa như vỡ ra một điều gì đó, y khẽ lắc đầu, chẳng biết khóe miệng nở một nụ cười hay bị méo đi nữa. Đứng bên cạnh An Dương Đại Đế, chẳng phải là em gái của y sao?

Cô gái đứng cạnh An Dương Đại Đế chỉ có thể dùng từ tuyệt mỹ để miêu tả. Nàng rực rỡ trong bộ y phục màu đỏ kiêu sa, tóc xõa ngang lưng, khuôn mặt ửng hồng. Công chúa khẽ cười, tựa như trăm ngàn đóa hoa đang khoe sắc. Có thể nói, cùng với Song Mai của Vân Tiêu Kiếm, Tiểu Linh của Mẫu Nghi Giáo, cả ba người đã gây nên những tương tư không hề nhỏ cho đám nam tử danh môn chính phái, thượng kinh tham dự Lạc Hồng Đại hội. Ba đại mỹ nữ, mỗi người một vẻ, chẳng kém nhau là bao.

- Để trẫm giải thích, đây là đứa con gái thứ chín của ta, An Ngọc Uyên, người trong vài năm nay được mọi người xưng tụng là Cửu Hồng. – An Dương Đại Đế khẽ cười, giải thích.

Cái tên Cửu Hồng vừa phát ra, phía dưới quảng trường dường như có một cơn lốc xoáy quét qua. Mấy vị trưởng môn cũng đờ hết người. Cửu Hồng, kẻ được mệnh danh là Lạc Hồng đệ nhất sát thủ, là khắc tinh của ma giáo, phản tặc. Cửu Hồng, kẻ thần bí, hành tung bất định, xuất quỷ nhập thần hóa ra là cửu công chúa của An Dương Đại Đế hay sao?

“Cửu Hồng…Cửu Hồng công chúa” Hàng tràng tràng lớp lớp tiếng hô như sấm, khiến quảng trường rầm rầm rung chuyển. An Ngọc Uyên thấy phía dưới tiếng hô như thác, bất giác khuôn mặt đỏ ửng lên.

- Chuyện này là sao Văn Thành? – Bạch Ưng đạo trưởng nheo mắt hỏi đệ tử. Năm xưa vì sao lão không thể nhìn ra vị công chúa xinh đẹp này lại có tố chất tu thành cực tốt?

- Sư phụ! Đệ tử cũng không rõ. Năm xưa khi con theo sư phụ về Vân Tiêu Kiếm, nó còn nhỏ, lại được phụ thân đưa về Hồ Vạn Trùng chăm sóc. Quá trình tu luyện của Ngọc Uyên quả thực Văn Thành không nắm được. – Văn Thành khẽ ghé gần vào sư phụ, nói nhỏ.

- Lạc Hồng đại hội là việc lớn, trẫm nhân sự kiện này, cũng muốn tìm cho Cửu Hồng một đức lang quân như ý. Bởi vậy, Cửu Hồng sẽ tham gia thi đấu cùng nhóm năm nhân vật kiệt xuất nhất. Trẫm hy vọng sẽ có một trang nam tử văn võ toàn tài chiến thắng được nó.

Lại một lần nữa, tiếng reo như vỡ đất ầm ầm vang lên. Đám nam tử ánh mắt phấn khích, nhẩy cẫng lên mừng rỡ. Mấy đệ tử của Vạn Phật Tông im lặng, mắt nhắm nghiền, miệng liên tục tụng niệm phật hiệu.

- A di đà phật! Hoàng thượng, nếu đệ tử của bản tự chiến thắng Cửu Hồng công chúa, xin thứ cho Vạn Phật Tông không thể tuân mệnh. – Khai Quang thần tăng, vận cà sa vàng kim, thân hình như hộ pháp, khuôn mặt rắn rỏi, đứng lên nói.

- Thần tăng! Trẫm đã tiên liệu điều này rồi. Tất cả cứ để tùy duyên của Ngọc Uyên. Nếu nó bại dưới tay nữ nhi hoặc đệ tử của Vạn Phật Tông thì coi như phúc phận của nó chỉ đến thế, trẫm tuyệt đối không làm trái đạo lý. – An Dương Đại Đế trấn an Khai Quang thần tăng khiến ông ta an tâm phần nào, vội vàng lui về chỗ.

Ngọc Uyên hướng ánh mắt xuống dưới, quét qua một vòng. Bỗng nàng thoáng nhăn mặt khi trông thấy Tiểu Bất Tử. Gã kia là ai, tại sao không vui mừng hò reo theo đám người? Ánh mắt hắn dường như chẳng có một chút gì ham thích với thông tin động trời mà phụ hoàng vừa ban bố, nó lại thoáng chút u buồn, cũng chẳng thèm liếc mình nửa cái. Trong lòng Ngọc Uyên bỗng tràn lên một cảm giác khó chịu hết sức.

Quả thực, công chúa Ngọc Uyên khó chịu cũng phải thôi. Thân là công chúa út, từ nhỏ đến lớn được cưng chiều, nâng niu. Nàng ho một tiếng thì trăm người quỳ rạp. Nàng cười một tiếng thì bao trang nam tử phải điêu đứng, lết dưới chân nàng. Thế mà, phụ thân đã tuyên bố kén rể, cái tên chết tiệt kia cũng chẳng thèm động lòng. Nếu là bọn nhà sư Vạn Phật Tông thì nàng còn có thể hiểu được, đằng này. Đúng là tên biến thái chết tiệt. Ngọc Uyên thầm rủa trong lòng, cầu mong sẽ được thi đấu với hắn. Nàng sẽ cho hắn chết không được mà sống cũng không xong.

- Bẩm hoàng thượng! Thêm cả cửu công chúa nữa, tổng cộng có sáu cặp đấu. Vậy làm sao chọn ra hai người cuối cùng để tranh ngôi vị quán quân? – Hồng Vân Tiên Tử đứng lên, chắp tay thưa.

An Dương Đại Đế cất lên một tràng cười sảng khoái, chòm râu của ông ta rung lên bần bật. Tất cả mọi người đều im lặng, chờ đợi lời giải thích.

- Ai nói là trận cuối cùng sẽ có hai người thi đấu? – An Dương ngừng cười, quay lại nhìn Hồng Vân Tiên Tử.

- Thần không hiểu, xin hoàng thượng nói rõ. – Hồng Vân Tiên Tử khẽ cúi người hỏi.

An Dương quay người nhìn Ngọc Uyên rồi quét ánh mắt xuống phía dưới. Trong mắt ông ta ánh lên một niềm vui thích tột độ.

- Các ngươi nghe đây, trận cuối cùng sẽ diễn ra với sự tham chiến của ba đối thủ.

“Ba người vào chung kết?” Ở dưới lại lao xao bàn tán, mọi người quay lại nhìn nhau, hết sức khó hiểu.

- Đúng vậy! Ba người sẽ cùng giao đấu để tranh ngôi vị quán quân.

- Thần chưa rõ ý của bệ hạ. – Đinh Bá Toàn, chưởng môn Nhất Thanh Môn đứng lên cung kính nói.

- Nếu song đấu thì quá tẻ nhạt, không lột tả được hết sự mưu mô, tính toán trong giao đấu. Nhưng nếu tam đấu thì khác, trận chiến buộc người tham gia phải cẩn trọng trong từng chiêu thức, phân phối sức lực để đối phó với hai người còn lại. Ta nghĩ như vậy sẽ rất thú vị, chiến thắng lại càng vẻ vang hơn. – An Dương gật gù nói.

- Thánh thượng anh minh, suy trước tính sau, thần cơ diệu toán quả thực khiến chúng thần ngưỡng mộ vô cùng. – Đinh Bá Toàn ngoác miệng cười, nói ra những lời có cánh khiến An Dương đắc chí vô cùng.

Lão đạo Bạch Ưng và Hồng Vân Tiên Tử nghe những lời đó thì khẽ nhíu mày, bắn ra vài tia khinh bỉ. Duy chỉ có Khai Quang thần tăng là không nói gì, chỉ ngồi lần tràng hạt, miệng lầm rầm tụng phật hiệu.

- Trẫm không làm mất thời gian thêm nữa. Hãy bắt đầu vòng thi đấu thứ hai của Lạc Hồng đại hội. – An Dương nói rồi quay người trở về vị trí chính giữa trên sân khấu.

Một tiếng rống khủng khiếp của Long Quy Bá Hạ vang lên, cả thân hình linh thú rùng rùng chuyển động, nhẹ nhàng bay lên cao, khuất vào cửu tháp. Ngọc Uyên nhún người một cái, chớp mắt đã đứng sau phụ thân, mỉm cười hướng mắt ra những lôi đài phía xa để chờ đợi những trận đấu ở vòng thứ hai.

Nhanh chóng, hai mươi thí sinh được mấy vị giám khảo đưa tới một chiếc hộp bằng gỗ to để tiến hành bắt thăm. Những lá thăm được đánh số từ một đến hai mươi. Người nào bắt được số nào sẽ so tài với đối thủ có số tiếp theo. Ví dụ như số một sẽ gặp số hai, số ba gặp số bốn….

Tiểu Bất Tử thò tay vào hộp, chậm rãi, hắn mở tờ giấy ghi số báo danh lên xem. Vị giám khảo nhìn số của hắn, đoạn hô lớn:

- Số mười một Tiểu Bất Tử của Mẫu Nghi Giáo gặp số mười hai, Văn Lộc của Vân Tiêu Kiếm.

Song Mai, Bạch Ưng đạo trưởng mặt mày thất sắc khi vị giám khảo xướng tên hai đối thủ sẽ gặp nhau ở vòng hai. Ông trời ơi, có phải ông đang trêu ngươi Vân Tiêu Kiếm hay không?

Tại góc quảng trường, Mai Thiếu Kỳ quay sang nhìn Tiểu Bất Tử, tự nhiên giật mình. Ông ta nhận ra, thằng nhóc này chẳng phải là Thái Bảo sao? Vì sao lại trở thành đệ tử của Mẫu Nghi Giáo? Năm xưa sư huynh nói, thằng bé này có tư chất giống hệt Mai Mai, nếu hai đứa đồng tâm hiệp lực, khắp cõi Lạc Hồng này e là không có đối thủ, nay cơn cớ gì đẩy đưa khiến hắn gia nhập môn phái toàn là nữ nhi? Khi xưa, hắn mất tích, Song Mai lo lắng, buồn chán đến không nói nửa lời, giờ hắn xuất hiện mà lại còn là đối địch trên lôi đài, không biết con gái ông sẽ nghĩ gì. Chợt, Mai Thiếu Kỳ hiểu ra, con gái ông nói trở lại đến mười phần là đã gặp Thái Bảo.

Khuôn mặt Mai Thiếu Kỳ chợt nhăn nhó một cách khó hiểu. Triệu Tài thấy vậy bèn dò la ý tứ chủ nhân. Mai Thiếu Kỳ hất hàm về phía Tiểu Bất Tử nói:

- Tên kia lúc trước là đệ tử của Vân Tiêu Kiếm, chẳng ngờ mấy năm mất tích, giờ trở về lại gia nhập Mẫu Nghi Giáo.

Triệu Tài nghe vậy, vội vàng hướng mắt ra nhìn Tiểu Bất Tử. Trong một khoảnh khắc, khuôn mặt của Triệu Tài hình như cũng hơi méo đi, ánh mắt hắn trở nên hằn học. Hóa ra, cái tên khiến tiểu thư im lặng không nói trong mấy năm qua lại lù lù ở trước mặt. Hai nắm tay Triệu Tài chợt siết vào nhau, rất chặt.

Tiểu Bất Tử có cảm giác như hàng trăm cặp mắt đang đổ dồn về phía hắn. Người đứng trước mặt kia, đối thủ của hắn, là ai? Một người bạn rất thân thiết trong quá khứ ư? Hắn không rõ, đầu óc càng mơ hồ.

Quá khứ! Quá khứ là gì vậy? Tại sao không thể rõ ràng được?

- Ngươi không nhận ra ta sao Thái Bảo? – Văn Lộc khẽ nói, toàn thân hơi rung động, ánh mắt trĩu buồn.

Tiểu Bất Tử im lặng không nói. Hắn biết nói gì bây giờ?

- Sư tỷ đã rất nhớ ngươi, bọn ta cũng vậy. – Văn Lộc thở dài, ánh mắt xoáy sâu vào Tiểu Bất Tử.

Sư tỷ! Sư tỷ! Hai tiếng này sao vừa lạ vừa quen. Sư tỷ! Có phải là người con gái ấy không? Người con gái cứ chập chờn trong những giấc mộng, đến rồi đi. Người con gái mà hắn đối diện khi nãy? Hắn và nàng, có quan hệ gì?

- Sư tỷ đã…

Chưa để Văn Lộc kịp nói hết câu, Tiểu Bất Tử đã thét lên

- Ngươi thôi đi, đừng nhắc nữa, ta không biết gì cả. Ta không thể nhớ ra. Ta…ta giờ là người của Mẫu Nghi Giáo.

Văn Lộc hơi sững người lại đoạn thở dài một tiếng, lắc đầu mấy cái.

- Vị huynh đệ! Xin chỉ giáo. – Tiểu Bất Tử nói rồi phất tay ra phía trước, viên châu màu vàng từ từ phát quang, bay ra phía trước, chờ đợi.

- Được! Xin mời! – Văn Lộc ánh mắt tập trung, song chỉ chĩa về phía trước, toàn thân gồng lên.

“Xoạt” Đạo quang mang rực đỏ, vẽ lên hư vô một vệt tựa như dải lụa. Hỏa Lân Kiếm của Văn Lộc đã rời vỏ, bay đến trước mặt, sẵn sàng ứng chiến.

Tiểu Bất Tử chăm chú nhìn đối thủ, đột nhiên hắn thét lên một tiếng đầy khí thế, viên châu lại tỏa ra hào quang chói mắt, phóng một lúc hơn mười luồng kình khí về phía Văn Lộc.

“Hộ”. Văn Lộc cũng quát lên đầy sức mạnh, Hỏa Lân Kiếm xoay một vòng, vẽ thành hình thái cực đồ rực đỏ, chắn trước mặt.

Rầm rầm rầm….những đạo kim khí phóng tới thái cực đồ, va chạm tạo thành những tiếng nổ đinh tai nhức óc. Kình khí phát ra khiến Văn Lộc phải thoái lui lại ba bước, thân ảnh rùng rùng chấn động, thái cực đồ thoáng lay động, tỏa sáng đã nhạt bớt so với lúc trước.

- Đến ta. – Văn Lộc vừa lùi lại bỗng xoay người, lao về phía trước, hai tay bắt kiếm quyết, lầm rầm trong miệng.

“Phừng”, Hỏa Lân Kiếm đột ngột chĩa thẳng về phía Tiểu Bất Tử, chớp mắt đã xẹt ra năm đạo quang mang đủ màu sắc, kết thành hình những con mãnh long rồi rầm rầm lao về phía đối thủ. Ngũ long kiếm pháp của Văn Lộc dường như đã đạt đến trình độ thượng thừa.

Tiểu Bất Tử thấy năm con mãnh long, thốt nhiên trong đầu xẹt qua một tia sáng. Tia sáng này, giống như một mảnh ký ức đã mất chợt tràn về. Chiêu thức này, tại sao lại quen thuộc vậy? Tiếng thác đổ ầm ì ở đâu vọng về? Một mảnh trời quen thuộc quá.

Chỉ là, mảnh ký ức ấy cũng quá mơ hồ, cứ ẩn ẩn hiện hiện khiến cho Tiểu Bất Tử ngây người ra, chẳng để ý chiêu thức của Văn Lộc trong chớp mắt đã phóng tới.

Khán giả phía dưới ồ lên một tiếng, toàn thân Tiểu Bất Tử rung lên trước sức ép mãnh liệt của chiêu thức rồi uỳnh một cái bắn vọt về phía sau, rớt thẳng xuống đất.

- Thái Bảo! – Văn Lộc thét lên khi nhìn thấy Tiểu Bất Tử văng ra khỏi lôi đài. Y chạy với theo, trong lòng thầm than một tiếng đã ra tay quá mạnh với tên bạn thân chết tiệt kia.

Đằng đẵng bao nhiêu năm nay, Văn Lộc chứng kiến cảnh sư tỷ Song Mai ngày đêm dốc lòng tu luyện đạo thuật chỉ với một mục đích duy nhất là tìm bằng được tên sư đệ Thái Bảo. Tên sư đệ mà nàng nghĩ rằng hắn đã bị ma giáo bắt đi.

Căn nhà gỗ trên cây, sau Vân Tiêu Giám dường như trở thành một không gian riêng biệt của Song Mai. Ngày nào nàng cũng ra đó, đăm chiêu nhìn về nơi xa xăm, chờ đợi một hình bóng quen thuộc trở về. Ánh Nguyệt và Văn Lộc, chỉ dám đứng đằng xa mà nhìn, xót thương cho Thái Bảo một thì lo lắng cho Song Mai mười.

Cả hai đứa đều lờ mờ nhận thấy, sợi dây liên kết giữa Song Mai và Thái Bảo không đơn thuần chỉ là tình cảm đồng môn thông thường. Hình như, nó còn chất chứa trong đó một thứ gì đó to lớn hơn nhiều.

Khi bắt gặp Thái Bảo, Văn Lộc đã rất mừng rỡ, trong đời y, nhưng rồi lại bị dội một gáo nước lạnh. Nhưng, tức giận nhất không phải chuyện Thái Bảo không nhận ra mà là đứa con gái chằn tinh kia. Văn Lộc ăn mấy phát tát đến nỗi trăng sao đầy trời, mất mặt với lũ sư đệ, sư muội đi theo cổ vũ. Dù gì, nó cũng là một trong bốn đệ tử ưu tú của Vân Tiêu Kiếm. Đứa con gái kia, ra tay tàn độc với nó, lại dám cướp Thái Bảo của sư tỷ Song Mai. Những điều này, Văn Lộc trước sau không thể chấp nhận được. Vốn trí nhớ có thể lấy lại nhưng chuyện kia, nhất định không thể bỏ qua.

Oành một tiếng long trời, Văn Lộc đang lao đến bỗng sững người lại, thu mình nhảy về phía sau hai vòng. Từ dưới lôi đài, một nhân ảnh vọt lên vù một cái đã ở cách mặt đất hơn năm trượng, cô ngạo nhìn xuống phía dưới.

Vị giám khảo chạy đến, xem xét một lượt rồi hô lớn: “Chưa chạm đất, chưa thua”.

Tiểu Bất Tử thân mình khẽ động, viên châu lập tức rít lên rồi vòng ngược về bên cạnh. Hắn nhíu mắt nhìn xuống, hai tay đan vào nhau, ngón co ngón duỗi kết thành hình một loại ấn rồi lật nhanh cả hai bàn tay, úp xuống đất.

Viên châu đột nhiên rung lên, từ bên trong trào ra vô vàn đạo kim quang sáng rực, tựa như những sợi tơ trong suốt. Những sợi tơ bằng khí nhanh chóng đan kết vào nhau, vẽ vào không gian một ảo ảnh mang hình một thanh cự kiếm dài hơn một trượng, tỏa sắc lung linh.

“Hoa Thiên Kiếm” Hồng Vân Tiên Tử từ đằng xa nhìn hắn xuất chiêu, trong lòng khẽ mừng thầm. Pháp môn của Mẫu Nghi Giáo, tên đệ tử bất đắc dĩ này đã sử dụng thuần thục một cách kinh ngạc. Dù có chết, phải giữ y lại bản giáo, quyết không để lũ người Vân Tiêu Kiếm tranh giành được. Hồng Vân Tiên Tử thầm nghĩ.

Vốn, chính đạo luôn kèn cựa với nhau, tranh giành nhân tài kiệt xuất từ hàng trăm năm nay. Năm xưa, không phải lão già chết tiệt Bạch Ưng kia nhanh chân dẫn người chạy lên hồ Vạn Trùng ứng cứu An Dương Đại Đế trước thì chắc hẳn ngôi vị thống lĩnh quần hùng khó mà thoát khỏi tay Mẫu Nghi Giáo. Bởi lập đại công, được hoàng thượng ngự ban “Lạc Hồng Đệ Nhất Môn Phái” mà bao nhiêu nguồn lợi về nhân tài, vật chất đều không hẹn mà gặp, cùng nhau tuôn hết về núi Hoàng Ma.

Lại nói, kiếm ảnh rực rỡ hiển hiện trước không gian, tỏa bạch quang chói lòa khiến Văn Lộc nhìn lên phải nheo mắt lại. Nhưng cũng rất nhanh, Văn Lộc chuyển bộ tấn, song chỉ vạch vào không gian mấy đường ngoằn ngoèo tựa như múa bút thảo chữ. Hỏa Lân Kiếm lại rung lên bần bật rồi rực sáng, phóng vọt lên. Kiếm vừa lao lên, thân ảnh của Văn Lộc cũng lao lên theo nhanh như điện xẹt. Trong chớp mắt dường như người và kiếm hòa làm một, ầm ầm phóng tới công kích chiêu thức mà Tiểu Bất Tử vừa tạo ra.

Khi còn cách kiếm khí của Tiểu Bất Tử ba thước, Văn Lộc đột nhiên xoay người, nắm chặt chuôi kiếm, chĩa về phía trước rồi hô lên vang trời: “Ngũ long kiếm pháp, xuất”.

Xoạt. Lại năm con mãnh long đủ màu sắc phóng vọt ra, nhưng lần này, khí thế của chúng còn mạnh mẽ hơn nhiều so với khi nãy. Năm con mãnh long, tru rống khủng khiếp, ầm ầm lao đến kiếm ảnh.

Chỉ thấy, kiếm ảnh va chạm với năm con rồng, thoáng lay động rồi tan biến thành hàng ngàn tia nhỏ li ti, rơi lả tả vào không gian. Văn Lộc mặt mày thất sắc, cứng họng không nói được một câu nào.

Phía xa, lão đạo Bạch Ưng bật người nhổm dậy như bị ai đặt bàn chông dưới ghế. Lão thét to: “Hỏng bét! Hư chiêu”.

Văn Lộc cảm thấy một luồng áp lực cực lớn phả ra phía sau lưng. Y quay người lại nhanh như điện xẹt. Nhưng chừng đó cũng chỉ đủ để nhận ra, một thanh kiếm khí khác đang phá không bay tới.

Oành một tiếng, tất cả chìm vào im lặng, thân hình Văn Lộc chới với, rơi tự do như diều đứt dây xuống đất. Thân hình y chưa kịp chạm đất, Hồng Vân Tiên Tử cũng đứng bật lên, vẻ mặt hoan hỉ vô cùng, thét lớn: “Đánh hay lắm!”

Chỉ nghe một tiếng bộp chát chúa, Văn Lộc ôm đầu nằm dưới đất, dáng vẻ rất đau đớn. Mấy vị giám khảo vội chạy xô tới. Y lắc lắc đầu ra hiệu ổn cả. Nhìn ngó một hồi, vị giám khảo hô lớn:

- Tiểu Bất Tử của Mẫu Nghi Giáo giành được thắng lợi, lọt vào vòng ba.

Tiểu Bất Tử đáp xuống bên cạnh Văn Lộc, chìa tay ra như muốn kéo y lên. Văn Lộc lưỡng lự một lúc rồi đột nhiên cũng đưa tay nắm lấy. Vừa đứng thẳng lên, Văn Lộc đã ghé vào tai Tiểu Bất Tử, khẽ nói:

- Ngươi đánh hay lắm! Hãy nhớ đến hôn ước của sư tỷ. Hãy cố mà nhớ xem ngươi là ai.

Nói rồi, Văn Lộc phẩy tay một cái, Hỏa Long Kiếm phóng vọt về bao, đoạn quay người bỏ đi, để lại Tiểu Bất Tử ngẩn ngơ đứng như trời trồng.

Hôn ước? Hủy bỏ? Ta có hôn ước với người con gái bước ra từ giấc mơ ấy sao? Một ánh chớp lóe lên, đầu Tiểu Bất Tử tựa như bị hàng ngàn chiếc búa bổ xuống. Hắn đưa hai tay ôm đầu, ánh mắt đau đớn, quỵ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện