Lạc Hồng Ký
Quyển 1 - Chương 9: Cao lỗ sơn
Bình minh đã ló rạng từ bao giờ nhưng trời đất cứ âm âm, u u một màu nhợt nhạt tựa như nhật quang buồn bã mà không thèm đến với Vân Tiêu Kiếm. Qua một ngày tìm kiếm, Thái Bảo vẫn bặt vô âm tín.
Thông Thiên Hoàng Ma dường như cũng cảm nhận được chút buồn rầu, lo lắng. Nơi đây vốn được coi là Lạc Hồng tuyệt cảnh nhưng có vẻ danh hiệu đó đã phai nhạt đi nhiều.
Từ sáng sớm, hàng trăm đệ tử của Vân Tiêu Kiếm đã đằng không hạ sơn, chia nhau tìm kiếm ở khu rừng Tử Linh và cả những thôn trấn xung quanh khu vực Thái Bảo mất tích. Mọi phương án đều được vạch ra từ việc có thể thằng bé ngã xuống vực, bị dị thú tấn công, lạc vào một thôn làng nào đó hay mải chơi mà chạy về Thanh Hương trấn mua tò he.
Khắp vùng xung quanh Hoàng Ma Sơn, người của Vân Tiêu Kiếm rầm rập di chuyển khiến dân chúng hết sức ngạc nhiên. Từ thời Vân Tiêu Kiếm kéo binh đi trợ chiến An Dương Đại Đế, đến nay mới thấy quang cảnh nhộn nhịp, hàng trăm đệ tử cùng xuất hành như vậy. Đám dân chúng xì xào bàn ra tán vào, không hiểu Vân Tiêu Kiếm đang làm gì nữa.
Lưu Ly đạo nhân, sau khi trở về Vân Tiêu Kiếm vẫn không thấy bóng nghĩa tử, trong lòng như có lửa đốt. Gà chưa báo sáng, nàng đã cùng Song Mai cưỡi hỏa phượng hoàng, vội vã bay đi tìm kiếm. Linh điểu của nàng phát quang cực thịnh, soi sáng một vùng rộng lớn tựa như có một chiếc đèn khổng lồ, quét kỹ từng tấc đất, bụi cỏ dưới cánh. Vừa bay trên không, nàng vừa thảm thiết kêu tên Thái Bảo.
Lưu Thủy đạo nhân thương tỷ tỷ cũng vì thế mà theo sau, hợp sức tìm kiếm, Ánh Nguyệt ngồi yên lặng bên cạnh sư phụ, thỉnh thoảng đưa tay chỉ điểm những nơi mà chúng đã đi qua cùng nhau. Văn Lộc và lão đạo Thiên Hỏa cũng dẫn đệ tử đến từng hộ gia đình xung quanh khu vực để hỏi thăm tình hình.
Vì diễn ra sự việc bất ngờ, ba đại cao thủ ngoại môn được bố trí nghỉ lại Vân Tiêu Kiếm, chờ ngày hôm sau sẽ gặp Bạch Ưng đạo trưởng bàn việc quan trọng. Mấy người này lên Hoàng Ma Sơn để thăm dò ý tứ lão đạo Bạch Ưng về việc tổ chức Lạc Hồng đại hội, vốn bị ngưng trệ khi Quỷ Đế hoành hành.
Bạch Ưng đạo trưởng cố làm ra bộ mặt nghiêm nghị, ngồi ngay ngắn trên ghế trưởng môn giữa Vọng Nhật lầu, ánh mắt thỉnh thoảng quét ra phía cửa chính, dường như chờ đợi tin tức từ đám đệ tử được sai đi tìm kiếm tung tích Thái Bảo.
Phía dưới, ba đại cao thủ của Nhất Thanh Môn, Mẫu Nghi Giáo và Vạn Phật Tông cũng đã an tọa, chờ đợi đạo trưởng Vân Tiêu Kiếm mở lời. Được một hồi, Bạch Ưng chân nhân uể oải cất giọng:
- Chuyện hôm qua, đa tạ các vị đã ra tay tương trợ đệ tử của bản môn. Xin hỏi, có việc gì quan trọng mà cả ba vị cùng lên Vân Tiêu Kiếm vậy?
Hít một hơi, Khai Tâm hòa thượng thay mặt hai nhân vật kia đứng lên, trịnh trọng nói:
- Bạch Ưng đạo trưởng! Chẳng là thế này, Quỷ Đế cũng đã bị đánh dẹp được 8 năm, ma giáo khắp nơi đều lẩn trốn chính đạo, khắp Lạc Hồng đại lục muôn dân no ấm, nhà nhà yên vui. Khi xưa, lúc Quỷ Đế còn chưa hoành hành ngang ngược, chính đạo cứ 50 năm tổ chức Lạc Hồng đại hội một lần, trước là để chọn ra nhân tài trẻ tuổi, sau là để các phái thi thố tài năng, sở học.
Bạch Ưng đạo trưởng nghe đến đây, bất giác trong lòng rộn lên một cảm giác phấn khích kỳ lạ, nét u ám vì chuyện Thái Bảo chợt tan biến đi mất. Bạch Ưng đạo trưởng vẫn nhớ như in, lần Lạc Hồng đại hội gần nhất, ngôi quán quân đã thuộc về lão.
Ánh mắt đạo trưởng Vân Tiêu Kiếm bùng lên một tia kích thích, máu trong cơ thể lưu chuyển rần rần tựa hồ như có một áp lực kinh khủng đang đẩy đi. Năm ấy, Bạch Ưng đạo trưởng, trong tay cầm thanh Lục Mộc Kiếm đánh trăm trận trăm thắng, ngạo thị quần hùng, trở thành lãnh tụ trong lớp trẻ tu thánh tại Lạc Hồng đại lục.
- Vậy hôm nay, các vị lên Vân Tiêu Kiếm là vì chuyện này? – Bạch Ưng chân nhân phấn khởi nói.
- Chính thế! Vân Tiêu Kiếm vốn chủ trì chính đạo, các môn phái khác muốn thăm dò xem ý tứ Bạch Ưng đạo trưởng đối với vấn đề này ra sao rồi mới thống nhất tổ chức đại hội.
- Bản môn ủng hộ việc tái tổ chức Lạc Hồng đại hội. – Lão đạo trưởng gật gù nói.
- Vậy theo đạo trưởng, khi nào thì ta có thể tổ chức được kỳ đại hội này? – Bạch Vân Tiên Tử ngước mắt lên hỏi.
- Ý các vị ra sao? – Bạch Ưng nhíu mày.
- Theo lão nạp, sau trận quyết chiến với Quỷ Đế, tuy chính đạo lấy lại được vị thế nhưng hao tổn không ít nhân tài, chi bằng sau chín năm nữa, nhằm vào ngày mùng chín tháng chín, Lạc Hồng đại hội sẽ khai mạc có được chăng? – Khai Tâm thần tăng nói rồi liếc một vòng thăm dò.
- Chín năm nữa, đủ để lớp trẻ kế cận có những thành tựu. Ta đồng ý với Vạn Phật Tông. – Bạch Ưng chân nhân gật đầu.
- Vậy Nhất Thanh Môn và Mẫu Nghi Giáo cũng đồng ý. – Tiêu Diêu Bá Vương và Bạch Vân Tiên Tử cùng nói.
- Còn chuyện này nữa, các môn phái đều thống nhất mời An Dương Đại Đế đứng ra chủ trì Lạc Hồng đại hội cho tăng thêm phần uy tín, đạo trưởng là người thân cận với ngài, không biết có thể…- Khai Tâm thần tăng thăm dò.
- Chuyện này ta sẽ xin ý chỉ của An Dương Đại Đế. Ta chắc đến chín phần là ngài sẽ đồng ý với việc này, các vị đừng lo.
- Vậy xin nhờ đạo trưởng. – Cả ba cao thủ đều đứng lên, chắp tay cung kính.
Bàn công chuyện xong, ba vị đều cáo từ Bạch Ưng chân nhân rồi triệu linh điểu, linh thú phá không bay đi, trong lòng khấp khởi mừng thầm. Bóng họ vừa lẩn vào những tầng mây, Bạch Ưng đạo trưởng nhếch mép cười lên một tiếng, Cẩm Y đạo nhân đứng đằng sau biết ý, vội vàng lên tiếng:
- Hừ, đúng là lũ cơ hội, chúng muốn An Dương Đại Đế đứng ra chủ trì, thừa cơ lấy lòng, khoe sở học cao thâm đây.
Bạch Ưng đạo trưởng gật gù:
- Chính thế! Mấy năm nay Nhất Thanh Môn và Mẫu Nghi Giáo liên tục truy sát ma giáo, chẳng qua vì muốn An Dương Đại Đế chú ý đến chứ đâu có phải vì bá tánh trăm họ. Ta nghĩ trong chuyện này có sự xúi giục của Đinh Bá Toàn và Hồng Vân Tiên Tử, lão hòa thượng Khai Quang chẳng qua bị lôi kéo mà bất đắc dĩ phải tham gia vào.
- Chín năm nữa, nói dài thì không dài nhưng cũng chẳng ngắn, chẳng biết lớp trẻ của Vân Tiêu Kiếm có đủ khả năng tranh chấp ngôi vị quán quân như tiền bối của chúng hay không? – Cẩm Y đạo nhân thở dài một tiếng.
Lão đạo Bạch Ưng nghe đến đây, bất giác rùng mình. Tuy lão đã dập tắt được việc phá hoại của đám môn đồ tham lam, vì tiền mà nhận người bậy bạ nhưng có vẻ một thế hệ đệ tử kế cận của Vân Tiêu Kiếm sẽ chẳng thể so sánh được với những môn phái khác ngoài bốn đứa nhóc mà lão đắc ý nhất bởi quy định của Lạc Hồng đại hội, chỉ cho phép đăng ký đệ tử có niên kỷ từ 15 đến 18.
Nhưng ý nghĩ cực đoan của lão nhanh chóng biến mất khi hình ảnh Song Mai hiện lên trong đầu. Con bé này, phẩm chất số một, lại thông minh, lĩnh hội rất nhanh, nếu được chú trọng bồi dưỡng, đừng nói là Lạc Hồng đại hội, khéo ngôi vị trưởng môn Vân Tiêu Kiếm một ngày không xa cũng do một tay nó nắm giữ. Lại thêm Ánh Nguyệt, Văn Lộc, tư chất cực tốt, tương lai sẽ là cánh tay đắc lực của Vân Tiêu Kiếm. Và còn cả thằng nhóc Thái Bảo nữa. Nghĩ đến đây, lão trở lại tâm trạng buồn chán ban trước, chậm rãi mở lời hỏi:
- Việc tìm kiếm Thái Bảo ra sao rồi?
- Sư huynh cứ yên lòng, sẽ sớm tìm ra thôi, các sư huynh, sư tỷ và mấy trăm đệ tử đã đổ đi tìm khắp dãy Thông Thiên Hoàng Ma. – Cẩm Y đạo nhân thông báo.
- Còn chuyện này, hôm qua chúng ta chỉ thấy xác của Bạch Quỷ Y bị xé làm hai mảnh, kẻ ra tay cực kỳ tàn ác và chắc hẳn tu vi rất cao thâm, đệ chỉ e là Thái Bảo đã rơi vào tay chúng. Mà chúng cần Thái Bảo và Song Mai làm gì nhỉ? – Cẩm Y đạo nhân thắc mắc.
Bất chợt, Bạch Ưng chân nhân rùng mình một cái, khuôn mặt biến sắc. Lão lờ mờ nhận ra chân tướng sự việc. Hôm qua, khi mây đen vần vũ kéo đến, lão đã có dự cảm rằng một trong hai đứa trẻ lại bộc phát tà khí.
Lúc thấy xác Bạch Quỷ Y, lão đoán ra năm phần do Thái Bảo gây nên. Nhưng điều lão không hiểu là ma giáo đã biết chuyện gì về hai đứa trẻ mà phải rình rập, chờ cơ hội ra tay bắt cóc? Chắc hẳn hai đứa mang trong mình bí ẩn kinh thiên động địa gì đây. Song Mai thì lão còn có thể lấp liếm do nó là con gái của Phong Hỏa thành chủ chứ còn Thái Bảo, một đứa trẻ mồ côi thì có danh phận gì để ma giáo chú ý được. Thôi thì im lặng, coi như không biết là hơn cả rồi tùy cơ mà ứng biến. Nghĩ xong, lão phẩy tay:
- Chuyện đó ta sẽ điều tra, còn giờ nhất định phải tìm bằng được Thái Bảo.
Bạch Ưng chân nhân dặn dò mấy câu rồi rảo bước tiến về khuê phòng. Cẩm Y đạo nhân khẽ cúi đầu, chờ bóng lão khuất sau hành lang rồi vội vàng triệu linh thú Trào Phong, đằng không tiến về khu rừng Tử Linh.
Có tiếng vỗ bộp bộp vào vai khiến Thái Bảo mơ mơ màng màng. Mắt nó từ từ mở ra, khuôn mặt đờ đẫn, toàn thân cảm thấy đau nhức vô cùng. Chợt thấy một luồng hàn khí xông thẳng từ dưới lưng lên, nó bất giác co người lại theo phản xạ, hai tay xoa xoa vào cơ thể cho đỡ lạnh. Trước mặt Thái Bảo, một lão nhân khuôn mặt nhằng nhịt nếp nhăn, diện mạo bảo ác thì chẳng ác nhưng tuyệt đối chẳng hiền.
- Tiểu tử đã dậy rồi đó hả!
Lão nhân cất tiếng trầm đục, tựa như đã trải qua bao nhiêu biến cố trong cuộc đời để có thể làm nên chất giọng ấy.
Ngồi bật giậy, nó lại co ro khép người vào sát đầu gối cho khỏi lạnh, thanh âm non nớt vang lên:
- Lão…lão bá là ai? Đây có phải chỗ của Bạch Quỷ Y không?
Hỏi rồi Thái Bảo đưa mắt quan sát một vòng không gian xung quanh. Có vẻ như nó đang ở trong một thạch động rất rộng rãi. Trần thạch động cao đến hai mươi trượng, những khối thạch nhũ cao lớn, mọc thành hàng lối, cứ tong tỏng nhỏ những giọt nước li ti xuống. Xung quanh, không hề có một lối ra vào nào, chỉ toàn đá và thạch nhũ, nó bất giác xuất hiện một trạng thái lo lắng, bất an.
Phá lên một tràng cười, lão nhân nhìn chằm chặp vào nó, lắc đầu:
- Đúng là tên tiểu tử nhà ngươi không nhớ gì mà. Bạch Quỷ Y do một tay ngươi xé xác.
Thái Bảo rùng mình một cái, toàn thân nổi hết da gà, tóc gáy dựng ngược, lắp bắp không thành lời:
- Cái..cái…gì…? Lão…lão bảo sao?
- Thôi được! Tạm thời không cần nhớ chuyện này, tiểu tử ngươi nên đứng dậy vận động cho thư giãn gân cốt, nằm lâu như vậy không tốt chút nào. – Lão nhân chậm rãi nói.
- Tiểu nhi nằm đây bao lâu rồi? – Thái Bảo hỏi.
- Đã năm ngày rồi. – Lão nhân thông báo.
Thái Bảo tựa như nghe một tiếng sấm vang động bên tai. Đã năm ngày nó nằm ở đây, không biết mọi người trên Vân Tiêu Kiếm giờ ra sao, họ sẽ bổ đi tìm nó khắp nơi. Chắc chắn họ sẽ lo lắng lắm, nhất là sư phụ và nghĩa mẫu. Đứng bật dậy như lò xo, Thái Bảo nhẩy phốc xuống, rảo bước định tìm đường ra thì lão nhân đã hỏi:
- Tiểu tử nhà ngươi làm gì đó?
- Ta muốn ra khỏi đây, muốn về Vân Tiêu Kiếm, sư phụ và nghĩa mẫu chắc đang lo lắng lắm.
Lão nhân mỉm cười nhìn nó và nói:
- Ngươi không đi đâu được cả, phải ở đây với ta.
Thái Bảo lại như nghe thấy tiếng bùng nhùng trong đầu óc. Cái gì? Ở lại trong cái hang chết tiệt này với lão già khọm này sao? Có phải ông trời đã ghét bỏ nó không vậy? Bất giác, nó hét lên:
- Không! Ta không đời nào ở lại đây, lão già biến thái.
Nói rồi nó hít một hơi, tả chưởng chắp vào hông, hữu chưởng đánh thẳng vào hư vô, miệng hét lên: “Công”…
Chỉ thấy lão nhân vẫn điềm nhiên đứng đó, nhìn nó hết sức cổ quái, nét mặt bắn ra một tia coi thường, không gian im ắng lạ kỳ, không có tiếng chiêu thức ầm ầm phóng ra cũng chẳng có quang ảnh chói lòa, tất cả vẫn bình thường như vậy.
Thái Bảo há hốc mồm, đưa hai bàn tay ra phía trước, ánh mắt kinh hoàng tột độ. Chuyện gì vậy nhỉ, sao nó thấy trong cơ thể không có chút chân khí nào vậy? Nó khổ sở hít hà rồi làm đủ cách vận khí.
Nhưng thân thể này dường như không còn nghe lời nó nữa, tất cả những gì nó tu luyện trong hơn hai năm qua, bỗng chốc quay về con số 0 tròn chĩnh. Nghĩ đến đây, trong đầu lơ mơ hình dung ra lão già kia là một ác ma, chuyên hút lấy nguyên khí của người tu thánh. Điều này, nó đã được học ở Vân Tiêu Giám, môn võ công ấy gọi là Hấp Nguyên Đại Pháp.
Lão đã hút cạn chân khí, giờ lại bắt ở lại nơi này, chắc chắn suốt phần đời còn lại, nó sẽ trở thành nô tì. Thái Bảo khổ sở, bất giác rùng mình, trong lòng khóc váng lên nhưng ngoài mặt thì cố tỏ ra vẻ cứng rắn.
- Tiểu tử, muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng nhịn trong lòng. – Lão nhân chậm rãi, nhìn khuôn mặt khổ sở của nó rồi nói.
Thái Bảo im lặng, ánh mắt hằn lên một tia máu, hai tay nắm chặt vào nhau, răng nghiến ken két.
- Lão già biến thái, có phải ngươi đã hút hết chân khí của ta không? Ngươi là đồ ma giáo khốn kiếp.
Lão nhân bất giác khuôn mặt chuyển một màu tím tái, như thể bị đổ tiếng oan thấu trời. Máu rần rần chạy khắp cơ thể, nóng bừng bừng. Khốn kiếp thật, một thằng ranh con miệng còn hôi mùi sữa lại dám đổ tiếng ác cho lão sao?
- Tiểu tử thối tha, chớ có ăn nói hàm hồ, ta đây một đời lừng lẫy, hai lộ hắc bạch trên giang hồ còn phải kiêng nể, cớ gì cần phải ra tay với nhà ngươi? Mấy hôm trước, ta không ra tay cứu thì có lẽ cơ thể ngươi đã nổ tung ra như quả bóng rồi. – Lão nhân lên tiếng mắng chửi tiểu tử.
- Không phải lão già biến thái nhà ngươi hút hết chân khí thì tại sao ta không thể vận công được? Ngươi già rồi còn lừa trẻ con. Đồ ma giáo khốn kiếp. – Thái Bảo cự lại, tiếp tục chửi.
Lão nhân gầm lên một tiếng, mặt tím tái, nộ khí bốc lên đầu, râu tóc dựng ngược, trông rất hung dữ rồi vươn trảo xông tới, tóm lấy vai nó, kéo mặt dí sát vào, nghiến răng kèn kẹt:
- Thằng oắt con, có phước mà không biết hưởng. Cao Lỗ Sơn ta một đời quang minh chính đại, không bao giờ làm chuyện khuất tất.
Nghe đến cái tên Cao Lỗ Sơn, Thái Bảo sắc mặt chuyển từ giận dữ sang ngạc nhiên vô cùng. Nhân vật này, nó có biết qua, vốn là đệ nhất nghệ nhân chế tạo vũ khí của Lạc Hồng đại lục. Âm Dương Song Kiếm trên đỉnh Thông Thiên Hoàng Ma vốn do một tay lão làm ra.
Nhưng, Cao Lỗ Sơn là một nhân vật thời thượng cổ, đã sống cách đây hàng ngàn năm. Không thể có chuyện bất tử được, vô lý, quá vô lý. Ở Lạc Hồng đại lục, chỉ có Đại Đế Long Thần là bất tử nhưng ngài đã sớm trở thành Thượng Thiên Thánh, chu du trên chín tầng trời, không màng thế sự nhân gian nữa.
- Lão già đừng có nói càn, Cao Lỗ Sơn là đại cao thủ thời cổ đại, không có chuyện sống đến hơn mấy ngàn năm được.
Nghe đến đây, lão nhân buông thõng tay xuống, nét mặt chuyển qua u sầu khiến cho Thái Bảo chau mày, trong lòng nảy ra mấy tia đấu tranh, không biết nó nói gì sai hay sao mà khiến lão già kia sầu thảm đến vậy.
Lão nhân mặc kệ nó đứng đó, chậm rãi tiến về phía chiếc giường hàn băng, ngồi phịch xuống, hai tay ôm mặt, hít một hơi rồi thở ra đánh thượt một cái. Bàn tay già nua, xương xẩu của lão vuốt mạnh khuôn mặt nhăn nheo, ánh mắt tỏ ra vô cùng buồn bã.
- Tiểu tử nhà ngươi, có biết sống qua hàng ngàn năm, cô độc và đáng sợ thế nào không? Cao Lỗ Sơn ta chỉ ước được chết đi mà thôi.
Mọi thù hằn, giận dữ bỗng chốc tan biến khỏi Thái Bảo, nó chậm chạp tiến lại gần Cao Lỗ Sơn nhưng thái độ vẫn có chút e dè, thận trọng.
- Lão thực sự là Cao Lỗ Sơn à?
Cao Lỗ Sơn không nói, chỉ khẽ gật đầu, mắt long lanh tựa như sắp có lệ tuôn rơi.
- Sao lão lại có thể sống được hàng ngàn năm vậy? Lão có bí quyết gì à? – Thái Bảo tò mò.
- Tiểu tử, mau ngồi xuống đây, để ta kể cho mi nghe. – Cao Lỗ Sơn đưa tay, vỗ nhẹ xuống bên cạnh.
Thái Bảo lúc này không còn giữ khoảng cách, bèn tiến tới ngồi bên cạnh Cao Lỗ Sơn, hướng ánh mắt về phía lão. Chầm chậm, Cao Lỗ Sơn thôt ra từng lời:
- Cách đây đã lâu lắm rồi, ta có làm ra một bảo vật chí tôn, có thể nói đó là đỉnh cao trong cuộc đời chế tạo vũ khí này. Nó được gọi là Xung Thiên Thần Kiếm.
- Xung Thiên Thần Kiếm? Đó chẳng phải là pháp bảo của Xung Thiên Thánh Vương trong truyền thuyết đó sao? – Thái Bảo tỏ ra hiểu biết.
- Đúng vậy, khi Xung Thiên Thánh Vương cưỡi thiết mã, đằng không về trời, ngài bỏ lại cây Xung Thiên Thần Kiếm cùng Xung Thiên Hộ Giáp lại cho nhân gian. – Cao Lỗ Sơn tiếp tục kể.
- Vậy có liên can gì đến việc lão bất tử? – Thái Bảo hơi lắc đầu, tỏ ý không hiểu.
- Ta vốn là kẻ chế tạo ra vũ khí này, bởi vậy khi mất đi chủ nhân, nó quay trở lại với người làm ra nó. Khi nhận được yêu cầu của hoàng đế về việc tạo ra một thần binh, ta đã rất đau đầu tìm kiếm nguyên liệu để làm nên thanh kiếm ấy. Chẳng hiểu ông trời thương ta hay chơi ta mà trong một đêm, khi lang thang đi tìm nguyên liệu, ta được chứng kiến một trận thư hùng có một không hai. – Cao Lỗ Sơn ra vẻ thần bí.
- Lão bá kể tiếp đi. – Thái Bảo giục.
- Ma thần thượng cổ là Quỷ Xương Cuồng và Đệ nhất thần tướng Cao Thông đánh nhau bảy bảy bốn mươi chín ngày bất phân thắng bại. Pháp khí tỏa quang ảnh rực một góc trời, nộ khí xung thiên khiến một vùng rộng lớn thành bình địa. Trời long, đất lở, núi sụp, sông cạn, quả thực khiến người ta hoảng sợ vô cùng. Cuối cùng, cả hai thi triển hết thần oai, linh pháp, sức lực chẳng còn mà đồng quy vu vận. – Cao Lỗ Sơn lại thở dài một cái.
- Rồi sao? – Thái Bảo lúc này đã bị cuốn hút vào câu chuyện, ánh mắt đầy niềm thích thú và tò mò.
- Khi ta bước tới quan sát, chỉ thấy trên đất có một cục sắt đen bóng nằm đó, tuyệt không thấy xác hai cao thủ. Ta lờ mờ biết rằng cả hai đã chết đi và hóa thành khối kim loại cực phẩm này. Nó hấp thu linh khí của cả trời đất, của cả chính đạo và tà ma bởi vậy ẩn chứa những pháp lực vô biên, quỷ thần cũng phải sợ hãi. Ta biết, đó chính là nguyên liệu cực phẩm để chế tạo ra vũ khí mà lão phu tâm đắc nhất. Nhưng ta không ngờ, chính vì nó là nguyên liệu số một trong thiên hạ nên linh khí và ma tính rất lớn bởi thế không ai có thể sử dụng nó được lâu, kể cả thánh thần và ma vương.
- Có phải vậy nên Xung Thiên Thánh Vương sau khi diệt giặc đã không đem theo nó về trời? – Thái Bảo nhíu mày.
- Đúng là vậy, trong cuộc chiến năm xưa, Xung Thiên Thần Kiếm hạ sát hàng trăm ngàn tính mạng, ma khí trở nên cực thịnh, áp chế chính khí. Xung Thiên Thánh Vương quyết định sử dụng hết năng lực của mình để làm ra một pháp ấn, phong tỏa nó.
- Pháp ấn gì vậy lão bá. – Thái Bảo tròn xoe mắt, thái độ háo hức kỳ lạ.
- Ngài nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ có kẻ nào mang trong mình hai luồng chân khí cực tà và cực chính nên đã lập một lời nguyền: “Chỉ khi nào xuất hiện kẻ mang năng lực chí âm, chí dương trong người, mọi linh lực của Xung Thiên Thần Kiếm mới có thể phá vỡ phong ấn để thoát ra nhưng suốt đời chịu sự điều khiển của nhân vật này”.
Dừng lại một chút, hướng mắt về phía Thái Bảo, lão thấy nó rất quan tâm, lại hít một hơi, kể tiếp:
- Ma khí trong Xung Thiên Thần Kiếm cũng tạo ra một năng lực vô biên, tuy không thể hóa giải được lời nguyền nhưng nó quay trở lại tìm ta, bắt ta phải tìm kiếm nhân vật ấy cho nó. Hàng ngàn năm nay, ta lang thang tìm kiếm người đó khắp chân trời góc bể nhưng tuyệt nhiên không hề có tung tích gì. Cuối cùng, ta cũng gặp được tiểu tử nhà ngươi. Cuối cùng, ông trời đã thương ta, cũng ban cho ta được chết như một người bình thường.
Thái Bảo nghe đến đây, bất giác giật mình đánh thót một cái. Lúc trước, sư phụ Bạch Ưng có nói rằng trong người nó mang hai luồng khí tà và chính, tuyệt không nên tiết lộ cho ai biết nếu không muốn gặp đại họa. Nó lúng túng nói:
- Lão bá nói gì vậy? Ta đâu có mang trong mình tà khí?
Phá lên một tràng cười, Cao Lỗ Sơn vỗ nhẹ vào vai nó nói:
- Tiểu tử không phải giấu ta, khi ngươi giao đấu cùng tên ma đầu kia, ta thấy ngươi dùng Ngũ Long Kiếm của Vân Tiêu Kiếm sau đó trí óc u mê mà dùng Vạn Quỷ Chú, võ công tàn độc nhất thiên hạ. Ngươi đừng hòng lừa bịp lão phu. Có thể ngươi không biết nhưng ta sống cả ngàn năm rồi, sao có thể nhầm lẫn?
Cao Lỗ Sơn mỉm cười nhìn Thái Bảo. Lúc này tiểu tử mặt căng lên như dây đàn, nó lo lắng lắm bởi Vạn Quỷ Chú là môn võ công tà ác nhất thiên hạ, tại sao lại có thể nằm trong người nó?
Trước đây, Thái Bảo chỉ biết trong người có tà khí, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức đó. Nó lục lọi trong trí nhớ nhưng tuyệt nhiên không biết gì về việc này cả. Có phải ông trời đang trêu ngươi nó không?
- Tiểu tử đừng sợ, ta sẽ chỉ cho ngươi cách dùng Xung Thiên Thần Kiếm, một khi đã là chủ nhân của thanh kiếm, ngươi có thể mặc sức sai khiến nó, đạo tà khí trong người cũng tùy nghi điều khiển, không còn phải lo sợ nó bộc phát tức thì nữa. Ta thấy ngươi là một cậu bé gan dạ và không có chút tà niệm nào, kiếm báu vào tay ngươi, ta cũng yên tâm phần nào. – Cao Lỗ Sơn vỗ về.
Nghe thấy việc có thể chế ngự được nguồn sức mạnh tà ma, Thái Bảo mặt dãn ra, mắt hấp háy:
- Có thể được như vậy sao lão bá? Tiểu nhi không hiểu, vì sao trong người lại có thể mang được hai luồng chân khí như vậy?
Cười vang một tiếng, Cao Lỗ Sơn lắc đầu:
- Tất cả mọi sự việc trên đời này không có gì là không thể cả tiểu tử ạ. Vô cực sinh thái cực; Thái cực sinh lưỡng nghi; Lưỡng nghi sinh tứ tượng; Tứ tượng sinh bát quái; Bát quái biến hóa ra vô cùng, từ không thành có, từ có lại sinh ra âm dương; Rồi âm dương sinh bốn phương; Bốn phương lại sinh ra tám hướng; Tám phương lại biến hóa vô tận. Có lẽ, năng lực của ngươi cũng là một sản phẩm của trời đất mà thành.
Nghe Cao Lỗ Sơn nói, Thái Bảo cũng gật nhẹ, tỏ vẻ hiểu ra vấn để bởi nó cũng đã biết được sự biến hóa của trời đất, vạn vật trong những giờ học trên Vân Tiêu Giám. Hít một hơi, nó cảm khái nói:
- Đa tạ lão bá, vậy xin nhờ lão bá giúp tiểu nhi khống chế luồng tà khí trong cơ thể.
- Được, ta sẽ truyền lại cho ngươi tất cả những năng lực dùng để điều khiến Xung Thiên Thần Kiếm. Nên nhớ, ngươi phải cẩn trọng bởi chỉ sơ xảy thôi, ma khí sẽ chiếm dụng toàn bộ cơ thể ngươi, lúc đó, Lạc Hồng đại lục sẽ biến thành bể máu dưới tay ngươi. Trước hết, ngươi phải gọi ta là sư phụ đã. – Cao Lỗ Sơn cười hiền nhìn Thái Bảo.
Thái Bảo trong lòng đấu tranh qua lại rất mãnh liệt, nó đã có các sư phụ rất tốt ở Vân Tiêu Kiếm, nay lại nhận thêm một sư phụ nữa. Môn quy của Vân Tiêu Kiếm rất khắt khe, nếu bái sư ở ngoài, bị phát giác, nó sẽ chẳng còn cơ hội được ở lại Hoàng Ma Sơn. Nhưng nếu không gọi lão là sư phụ, tà khí sẽ không kiểm soát được và sẽ không thể rời khỏi nơi này. Trong lòng khổ sở cười một tiếng rồi tặc lưỡi, kệ cho cuộc đời đẩy đến đâu thì đến.
Thông Thiên Hoàng Ma dường như cũng cảm nhận được chút buồn rầu, lo lắng. Nơi đây vốn được coi là Lạc Hồng tuyệt cảnh nhưng có vẻ danh hiệu đó đã phai nhạt đi nhiều.
Từ sáng sớm, hàng trăm đệ tử của Vân Tiêu Kiếm đã đằng không hạ sơn, chia nhau tìm kiếm ở khu rừng Tử Linh và cả những thôn trấn xung quanh khu vực Thái Bảo mất tích. Mọi phương án đều được vạch ra từ việc có thể thằng bé ngã xuống vực, bị dị thú tấn công, lạc vào một thôn làng nào đó hay mải chơi mà chạy về Thanh Hương trấn mua tò he.
Khắp vùng xung quanh Hoàng Ma Sơn, người của Vân Tiêu Kiếm rầm rập di chuyển khiến dân chúng hết sức ngạc nhiên. Từ thời Vân Tiêu Kiếm kéo binh đi trợ chiến An Dương Đại Đế, đến nay mới thấy quang cảnh nhộn nhịp, hàng trăm đệ tử cùng xuất hành như vậy. Đám dân chúng xì xào bàn ra tán vào, không hiểu Vân Tiêu Kiếm đang làm gì nữa.
Lưu Ly đạo nhân, sau khi trở về Vân Tiêu Kiếm vẫn không thấy bóng nghĩa tử, trong lòng như có lửa đốt. Gà chưa báo sáng, nàng đã cùng Song Mai cưỡi hỏa phượng hoàng, vội vã bay đi tìm kiếm. Linh điểu của nàng phát quang cực thịnh, soi sáng một vùng rộng lớn tựa như có một chiếc đèn khổng lồ, quét kỹ từng tấc đất, bụi cỏ dưới cánh. Vừa bay trên không, nàng vừa thảm thiết kêu tên Thái Bảo.
Lưu Thủy đạo nhân thương tỷ tỷ cũng vì thế mà theo sau, hợp sức tìm kiếm, Ánh Nguyệt ngồi yên lặng bên cạnh sư phụ, thỉnh thoảng đưa tay chỉ điểm những nơi mà chúng đã đi qua cùng nhau. Văn Lộc và lão đạo Thiên Hỏa cũng dẫn đệ tử đến từng hộ gia đình xung quanh khu vực để hỏi thăm tình hình.
Vì diễn ra sự việc bất ngờ, ba đại cao thủ ngoại môn được bố trí nghỉ lại Vân Tiêu Kiếm, chờ ngày hôm sau sẽ gặp Bạch Ưng đạo trưởng bàn việc quan trọng. Mấy người này lên Hoàng Ma Sơn để thăm dò ý tứ lão đạo Bạch Ưng về việc tổ chức Lạc Hồng đại hội, vốn bị ngưng trệ khi Quỷ Đế hoành hành.
Bạch Ưng đạo trưởng cố làm ra bộ mặt nghiêm nghị, ngồi ngay ngắn trên ghế trưởng môn giữa Vọng Nhật lầu, ánh mắt thỉnh thoảng quét ra phía cửa chính, dường như chờ đợi tin tức từ đám đệ tử được sai đi tìm kiếm tung tích Thái Bảo.
Phía dưới, ba đại cao thủ của Nhất Thanh Môn, Mẫu Nghi Giáo và Vạn Phật Tông cũng đã an tọa, chờ đợi đạo trưởng Vân Tiêu Kiếm mở lời. Được một hồi, Bạch Ưng chân nhân uể oải cất giọng:
- Chuyện hôm qua, đa tạ các vị đã ra tay tương trợ đệ tử của bản môn. Xin hỏi, có việc gì quan trọng mà cả ba vị cùng lên Vân Tiêu Kiếm vậy?
Hít một hơi, Khai Tâm hòa thượng thay mặt hai nhân vật kia đứng lên, trịnh trọng nói:
- Bạch Ưng đạo trưởng! Chẳng là thế này, Quỷ Đế cũng đã bị đánh dẹp được 8 năm, ma giáo khắp nơi đều lẩn trốn chính đạo, khắp Lạc Hồng đại lục muôn dân no ấm, nhà nhà yên vui. Khi xưa, lúc Quỷ Đế còn chưa hoành hành ngang ngược, chính đạo cứ 50 năm tổ chức Lạc Hồng đại hội một lần, trước là để chọn ra nhân tài trẻ tuổi, sau là để các phái thi thố tài năng, sở học.
Bạch Ưng đạo trưởng nghe đến đây, bất giác trong lòng rộn lên một cảm giác phấn khích kỳ lạ, nét u ám vì chuyện Thái Bảo chợt tan biến đi mất. Bạch Ưng đạo trưởng vẫn nhớ như in, lần Lạc Hồng đại hội gần nhất, ngôi quán quân đã thuộc về lão.
Ánh mắt đạo trưởng Vân Tiêu Kiếm bùng lên một tia kích thích, máu trong cơ thể lưu chuyển rần rần tựa hồ như có một áp lực kinh khủng đang đẩy đi. Năm ấy, Bạch Ưng đạo trưởng, trong tay cầm thanh Lục Mộc Kiếm đánh trăm trận trăm thắng, ngạo thị quần hùng, trở thành lãnh tụ trong lớp trẻ tu thánh tại Lạc Hồng đại lục.
- Vậy hôm nay, các vị lên Vân Tiêu Kiếm là vì chuyện này? – Bạch Ưng chân nhân phấn khởi nói.
- Chính thế! Vân Tiêu Kiếm vốn chủ trì chính đạo, các môn phái khác muốn thăm dò xem ý tứ Bạch Ưng đạo trưởng đối với vấn đề này ra sao rồi mới thống nhất tổ chức đại hội.
- Bản môn ủng hộ việc tái tổ chức Lạc Hồng đại hội. – Lão đạo trưởng gật gù nói.
- Vậy theo đạo trưởng, khi nào thì ta có thể tổ chức được kỳ đại hội này? – Bạch Vân Tiên Tử ngước mắt lên hỏi.
- Ý các vị ra sao? – Bạch Ưng nhíu mày.
- Theo lão nạp, sau trận quyết chiến với Quỷ Đế, tuy chính đạo lấy lại được vị thế nhưng hao tổn không ít nhân tài, chi bằng sau chín năm nữa, nhằm vào ngày mùng chín tháng chín, Lạc Hồng đại hội sẽ khai mạc có được chăng? – Khai Tâm thần tăng nói rồi liếc một vòng thăm dò.
- Chín năm nữa, đủ để lớp trẻ kế cận có những thành tựu. Ta đồng ý với Vạn Phật Tông. – Bạch Ưng chân nhân gật đầu.
- Vậy Nhất Thanh Môn và Mẫu Nghi Giáo cũng đồng ý. – Tiêu Diêu Bá Vương và Bạch Vân Tiên Tử cùng nói.
- Còn chuyện này nữa, các môn phái đều thống nhất mời An Dương Đại Đế đứng ra chủ trì Lạc Hồng đại hội cho tăng thêm phần uy tín, đạo trưởng là người thân cận với ngài, không biết có thể…- Khai Tâm thần tăng thăm dò.
- Chuyện này ta sẽ xin ý chỉ của An Dương Đại Đế. Ta chắc đến chín phần là ngài sẽ đồng ý với việc này, các vị đừng lo.
- Vậy xin nhờ đạo trưởng. – Cả ba cao thủ đều đứng lên, chắp tay cung kính.
Bàn công chuyện xong, ba vị đều cáo từ Bạch Ưng chân nhân rồi triệu linh điểu, linh thú phá không bay đi, trong lòng khấp khởi mừng thầm. Bóng họ vừa lẩn vào những tầng mây, Bạch Ưng đạo trưởng nhếch mép cười lên một tiếng, Cẩm Y đạo nhân đứng đằng sau biết ý, vội vàng lên tiếng:
- Hừ, đúng là lũ cơ hội, chúng muốn An Dương Đại Đế đứng ra chủ trì, thừa cơ lấy lòng, khoe sở học cao thâm đây.
Bạch Ưng đạo trưởng gật gù:
- Chính thế! Mấy năm nay Nhất Thanh Môn và Mẫu Nghi Giáo liên tục truy sát ma giáo, chẳng qua vì muốn An Dương Đại Đế chú ý đến chứ đâu có phải vì bá tánh trăm họ. Ta nghĩ trong chuyện này có sự xúi giục của Đinh Bá Toàn và Hồng Vân Tiên Tử, lão hòa thượng Khai Quang chẳng qua bị lôi kéo mà bất đắc dĩ phải tham gia vào.
- Chín năm nữa, nói dài thì không dài nhưng cũng chẳng ngắn, chẳng biết lớp trẻ của Vân Tiêu Kiếm có đủ khả năng tranh chấp ngôi vị quán quân như tiền bối của chúng hay không? – Cẩm Y đạo nhân thở dài một tiếng.
Lão đạo Bạch Ưng nghe đến đây, bất giác rùng mình. Tuy lão đã dập tắt được việc phá hoại của đám môn đồ tham lam, vì tiền mà nhận người bậy bạ nhưng có vẻ một thế hệ đệ tử kế cận của Vân Tiêu Kiếm sẽ chẳng thể so sánh được với những môn phái khác ngoài bốn đứa nhóc mà lão đắc ý nhất bởi quy định của Lạc Hồng đại hội, chỉ cho phép đăng ký đệ tử có niên kỷ từ 15 đến 18.
Nhưng ý nghĩ cực đoan của lão nhanh chóng biến mất khi hình ảnh Song Mai hiện lên trong đầu. Con bé này, phẩm chất số một, lại thông minh, lĩnh hội rất nhanh, nếu được chú trọng bồi dưỡng, đừng nói là Lạc Hồng đại hội, khéo ngôi vị trưởng môn Vân Tiêu Kiếm một ngày không xa cũng do một tay nó nắm giữ. Lại thêm Ánh Nguyệt, Văn Lộc, tư chất cực tốt, tương lai sẽ là cánh tay đắc lực của Vân Tiêu Kiếm. Và còn cả thằng nhóc Thái Bảo nữa. Nghĩ đến đây, lão trở lại tâm trạng buồn chán ban trước, chậm rãi mở lời hỏi:
- Việc tìm kiếm Thái Bảo ra sao rồi?
- Sư huynh cứ yên lòng, sẽ sớm tìm ra thôi, các sư huynh, sư tỷ và mấy trăm đệ tử đã đổ đi tìm khắp dãy Thông Thiên Hoàng Ma. – Cẩm Y đạo nhân thông báo.
- Còn chuyện này, hôm qua chúng ta chỉ thấy xác của Bạch Quỷ Y bị xé làm hai mảnh, kẻ ra tay cực kỳ tàn ác và chắc hẳn tu vi rất cao thâm, đệ chỉ e là Thái Bảo đã rơi vào tay chúng. Mà chúng cần Thái Bảo và Song Mai làm gì nhỉ? – Cẩm Y đạo nhân thắc mắc.
Bất chợt, Bạch Ưng chân nhân rùng mình một cái, khuôn mặt biến sắc. Lão lờ mờ nhận ra chân tướng sự việc. Hôm qua, khi mây đen vần vũ kéo đến, lão đã có dự cảm rằng một trong hai đứa trẻ lại bộc phát tà khí.
Lúc thấy xác Bạch Quỷ Y, lão đoán ra năm phần do Thái Bảo gây nên. Nhưng điều lão không hiểu là ma giáo đã biết chuyện gì về hai đứa trẻ mà phải rình rập, chờ cơ hội ra tay bắt cóc? Chắc hẳn hai đứa mang trong mình bí ẩn kinh thiên động địa gì đây. Song Mai thì lão còn có thể lấp liếm do nó là con gái của Phong Hỏa thành chủ chứ còn Thái Bảo, một đứa trẻ mồ côi thì có danh phận gì để ma giáo chú ý được. Thôi thì im lặng, coi như không biết là hơn cả rồi tùy cơ mà ứng biến. Nghĩ xong, lão phẩy tay:
- Chuyện đó ta sẽ điều tra, còn giờ nhất định phải tìm bằng được Thái Bảo.
Bạch Ưng chân nhân dặn dò mấy câu rồi rảo bước tiến về khuê phòng. Cẩm Y đạo nhân khẽ cúi đầu, chờ bóng lão khuất sau hành lang rồi vội vàng triệu linh thú Trào Phong, đằng không tiến về khu rừng Tử Linh.
Có tiếng vỗ bộp bộp vào vai khiến Thái Bảo mơ mơ màng màng. Mắt nó từ từ mở ra, khuôn mặt đờ đẫn, toàn thân cảm thấy đau nhức vô cùng. Chợt thấy một luồng hàn khí xông thẳng từ dưới lưng lên, nó bất giác co người lại theo phản xạ, hai tay xoa xoa vào cơ thể cho đỡ lạnh. Trước mặt Thái Bảo, một lão nhân khuôn mặt nhằng nhịt nếp nhăn, diện mạo bảo ác thì chẳng ác nhưng tuyệt đối chẳng hiền.
- Tiểu tử đã dậy rồi đó hả!
Lão nhân cất tiếng trầm đục, tựa như đã trải qua bao nhiêu biến cố trong cuộc đời để có thể làm nên chất giọng ấy.
Ngồi bật giậy, nó lại co ro khép người vào sát đầu gối cho khỏi lạnh, thanh âm non nớt vang lên:
- Lão…lão bá là ai? Đây có phải chỗ của Bạch Quỷ Y không?
Hỏi rồi Thái Bảo đưa mắt quan sát một vòng không gian xung quanh. Có vẻ như nó đang ở trong một thạch động rất rộng rãi. Trần thạch động cao đến hai mươi trượng, những khối thạch nhũ cao lớn, mọc thành hàng lối, cứ tong tỏng nhỏ những giọt nước li ti xuống. Xung quanh, không hề có một lối ra vào nào, chỉ toàn đá và thạch nhũ, nó bất giác xuất hiện một trạng thái lo lắng, bất an.
Phá lên một tràng cười, lão nhân nhìn chằm chặp vào nó, lắc đầu:
- Đúng là tên tiểu tử nhà ngươi không nhớ gì mà. Bạch Quỷ Y do một tay ngươi xé xác.
Thái Bảo rùng mình một cái, toàn thân nổi hết da gà, tóc gáy dựng ngược, lắp bắp không thành lời:
- Cái..cái…gì…? Lão…lão bảo sao?
- Thôi được! Tạm thời không cần nhớ chuyện này, tiểu tử ngươi nên đứng dậy vận động cho thư giãn gân cốt, nằm lâu như vậy không tốt chút nào. – Lão nhân chậm rãi nói.
- Tiểu nhi nằm đây bao lâu rồi? – Thái Bảo hỏi.
- Đã năm ngày rồi. – Lão nhân thông báo.
Thái Bảo tựa như nghe một tiếng sấm vang động bên tai. Đã năm ngày nó nằm ở đây, không biết mọi người trên Vân Tiêu Kiếm giờ ra sao, họ sẽ bổ đi tìm nó khắp nơi. Chắc chắn họ sẽ lo lắng lắm, nhất là sư phụ và nghĩa mẫu. Đứng bật dậy như lò xo, Thái Bảo nhẩy phốc xuống, rảo bước định tìm đường ra thì lão nhân đã hỏi:
- Tiểu tử nhà ngươi làm gì đó?
- Ta muốn ra khỏi đây, muốn về Vân Tiêu Kiếm, sư phụ và nghĩa mẫu chắc đang lo lắng lắm.
Lão nhân mỉm cười nhìn nó và nói:
- Ngươi không đi đâu được cả, phải ở đây với ta.
Thái Bảo lại như nghe thấy tiếng bùng nhùng trong đầu óc. Cái gì? Ở lại trong cái hang chết tiệt này với lão già khọm này sao? Có phải ông trời đã ghét bỏ nó không vậy? Bất giác, nó hét lên:
- Không! Ta không đời nào ở lại đây, lão già biến thái.
Nói rồi nó hít một hơi, tả chưởng chắp vào hông, hữu chưởng đánh thẳng vào hư vô, miệng hét lên: “Công”…
Chỉ thấy lão nhân vẫn điềm nhiên đứng đó, nhìn nó hết sức cổ quái, nét mặt bắn ra một tia coi thường, không gian im ắng lạ kỳ, không có tiếng chiêu thức ầm ầm phóng ra cũng chẳng có quang ảnh chói lòa, tất cả vẫn bình thường như vậy.
Thái Bảo há hốc mồm, đưa hai bàn tay ra phía trước, ánh mắt kinh hoàng tột độ. Chuyện gì vậy nhỉ, sao nó thấy trong cơ thể không có chút chân khí nào vậy? Nó khổ sở hít hà rồi làm đủ cách vận khí.
Nhưng thân thể này dường như không còn nghe lời nó nữa, tất cả những gì nó tu luyện trong hơn hai năm qua, bỗng chốc quay về con số 0 tròn chĩnh. Nghĩ đến đây, trong đầu lơ mơ hình dung ra lão già kia là một ác ma, chuyên hút lấy nguyên khí của người tu thánh. Điều này, nó đã được học ở Vân Tiêu Giám, môn võ công ấy gọi là Hấp Nguyên Đại Pháp.
Lão đã hút cạn chân khí, giờ lại bắt ở lại nơi này, chắc chắn suốt phần đời còn lại, nó sẽ trở thành nô tì. Thái Bảo khổ sở, bất giác rùng mình, trong lòng khóc váng lên nhưng ngoài mặt thì cố tỏ ra vẻ cứng rắn.
- Tiểu tử, muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng nhịn trong lòng. – Lão nhân chậm rãi, nhìn khuôn mặt khổ sở của nó rồi nói.
Thái Bảo im lặng, ánh mắt hằn lên một tia máu, hai tay nắm chặt vào nhau, răng nghiến ken két.
- Lão già biến thái, có phải ngươi đã hút hết chân khí của ta không? Ngươi là đồ ma giáo khốn kiếp.
Lão nhân bất giác khuôn mặt chuyển một màu tím tái, như thể bị đổ tiếng oan thấu trời. Máu rần rần chạy khắp cơ thể, nóng bừng bừng. Khốn kiếp thật, một thằng ranh con miệng còn hôi mùi sữa lại dám đổ tiếng ác cho lão sao?
- Tiểu tử thối tha, chớ có ăn nói hàm hồ, ta đây một đời lừng lẫy, hai lộ hắc bạch trên giang hồ còn phải kiêng nể, cớ gì cần phải ra tay với nhà ngươi? Mấy hôm trước, ta không ra tay cứu thì có lẽ cơ thể ngươi đã nổ tung ra như quả bóng rồi. – Lão nhân lên tiếng mắng chửi tiểu tử.
- Không phải lão già biến thái nhà ngươi hút hết chân khí thì tại sao ta không thể vận công được? Ngươi già rồi còn lừa trẻ con. Đồ ma giáo khốn kiếp. – Thái Bảo cự lại, tiếp tục chửi.
Lão nhân gầm lên một tiếng, mặt tím tái, nộ khí bốc lên đầu, râu tóc dựng ngược, trông rất hung dữ rồi vươn trảo xông tới, tóm lấy vai nó, kéo mặt dí sát vào, nghiến răng kèn kẹt:
- Thằng oắt con, có phước mà không biết hưởng. Cao Lỗ Sơn ta một đời quang minh chính đại, không bao giờ làm chuyện khuất tất.
Nghe đến cái tên Cao Lỗ Sơn, Thái Bảo sắc mặt chuyển từ giận dữ sang ngạc nhiên vô cùng. Nhân vật này, nó có biết qua, vốn là đệ nhất nghệ nhân chế tạo vũ khí của Lạc Hồng đại lục. Âm Dương Song Kiếm trên đỉnh Thông Thiên Hoàng Ma vốn do một tay lão làm ra.
Nhưng, Cao Lỗ Sơn là một nhân vật thời thượng cổ, đã sống cách đây hàng ngàn năm. Không thể có chuyện bất tử được, vô lý, quá vô lý. Ở Lạc Hồng đại lục, chỉ có Đại Đế Long Thần là bất tử nhưng ngài đã sớm trở thành Thượng Thiên Thánh, chu du trên chín tầng trời, không màng thế sự nhân gian nữa.
- Lão già đừng có nói càn, Cao Lỗ Sơn là đại cao thủ thời cổ đại, không có chuyện sống đến hơn mấy ngàn năm được.
Nghe đến đây, lão nhân buông thõng tay xuống, nét mặt chuyển qua u sầu khiến cho Thái Bảo chau mày, trong lòng nảy ra mấy tia đấu tranh, không biết nó nói gì sai hay sao mà khiến lão già kia sầu thảm đến vậy.
Lão nhân mặc kệ nó đứng đó, chậm rãi tiến về phía chiếc giường hàn băng, ngồi phịch xuống, hai tay ôm mặt, hít một hơi rồi thở ra đánh thượt một cái. Bàn tay già nua, xương xẩu của lão vuốt mạnh khuôn mặt nhăn nheo, ánh mắt tỏ ra vô cùng buồn bã.
- Tiểu tử nhà ngươi, có biết sống qua hàng ngàn năm, cô độc và đáng sợ thế nào không? Cao Lỗ Sơn ta chỉ ước được chết đi mà thôi.
Mọi thù hằn, giận dữ bỗng chốc tan biến khỏi Thái Bảo, nó chậm chạp tiến lại gần Cao Lỗ Sơn nhưng thái độ vẫn có chút e dè, thận trọng.
- Lão thực sự là Cao Lỗ Sơn à?
Cao Lỗ Sơn không nói, chỉ khẽ gật đầu, mắt long lanh tựa như sắp có lệ tuôn rơi.
- Sao lão lại có thể sống được hàng ngàn năm vậy? Lão có bí quyết gì à? – Thái Bảo tò mò.
- Tiểu tử, mau ngồi xuống đây, để ta kể cho mi nghe. – Cao Lỗ Sơn đưa tay, vỗ nhẹ xuống bên cạnh.
Thái Bảo lúc này không còn giữ khoảng cách, bèn tiến tới ngồi bên cạnh Cao Lỗ Sơn, hướng ánh mắt về phía lão. Chầm chậm, Cao Lỗ Sơn thôt ra từng lời:
- Cách đây đã lâu lắm rồi, ta có làm ra một bảo vật chí tôn, có thể nói đó là đỉnh cao trong cuộc đời chế tạo vũ khí này. Nó được gọi là Xung Thiên Thần Kiếm.
- Xung Thiên Thần Kiếm? Đó chẳng phải là pháp bảo của Xung Thiên Thánh Vương trong truyền thuyết đó sao? – Thái Bảo tỏ ra hiểu biết.
- Đúng vậy, khi Xung Thiên Thánh Vương cưỡi thiết mã, đằng không về trời, ngài bỏ lại cây Xung Thiên Thần Kiếm cùng Xung Thiên Hộ Giáp lại cho nhân gian. – Cao Lỗ Sơn tiếp tục kể.
- Vậy có liên can gì đến việc lão bất tử? – Thái Bảo hơi lắc đầu, tỏ ý không hiểu.
- Ta vốn là kẻ chế tạo ra vũ khí này, bởi vậy khi mất đi chủ nhân, nó quay trở lại với người làm ra nó. Khi nhận được yêu cầu của hoàng đế về việc tạo ra một thần binh, ta đã rất đau đầu tìm kiếm nguyên liệu để làm nên thanh kiếm ấy. Chẳng hiểu ông trời thương ta hay chơi ta mà trong một đêm, khi lang thang đi tìm nguyên liệu, ta được chứng kiến một trận thư hùng có một không hai. – Cao Lỗ Sơn ra vẻ thần bí.
- Lão bá kể tiếp đi. – Thái Bảo giục.
- Ma thần thượng cổ là Quỷ Xương Cuồng và Đệ nhất thần tướng Cao Thông đánh nhau bảy bảy bốn mươi chín ngày bất phân thắng bại. Pháp khí tỏa quang ảnh rực một góc trời, nộ khí xung thiên khiến một vùng rộng lớn thành bình địa. Trời long, đất lở, núi sụp, sông cạn, quả thực khiến người ta hoảng sợ vô cùng. Cuối cùng, cả hai thi triển hết thần oai, linh pháp, sức lực chẳng còn mà đồng quy vu vận. – Cao Lỗ Sơn lại thở dài một cái.
- Rồi sao? – Thái Bảo lúc này đã bị cuốn hút vào câu chuyện, ánh mắt đầy niềm thích thú và tò mò.
- Khi ta bước tới quan sát, chỉ thấy trên đất có một cục sắt đen bóng nằm đó, tuyệt không thấy xác hai cao thủ. Ta lờ mờ biết rằng cả hai đã chết đi và hóa thành khối kim loại cực phẩm này. Nó hấp thu linh khí của cả trời đất, của cả chính đạo và tà ma bởi vậy ẩn chứa những pháp lực vô biên, quỷ thần cũng phải sợ hãi. Ta biết, đó chính là nguyên liệu cực phẩm để chế tạo ra vũ khí mà lão phu tâm đắc nhất. Nhưng ta không ngờ, chính vì nó là nguyên liệu số một trong thiên hạ nên linh khí và ma tính rất lớn bởi thế không ai có thể sử dụng nó được lâu, kể cả thánh thần và ma vương.
- Có phải vậy nên Xung Thiên Thánh Vương sau khi diệt giặc đã không đem theo nó về trời? – Thái Bảo nhíu mày.
- Đúng là vậy, trong cuộc chiến năm xưa, Xung Thiên Thần Kiếm hạ sát hàng trăm ngàn tính mạng, ma khí trở nên cực thịnh, áp chế chính khí. Xung Thiên Thánh Vương quyết định sử dụng hết năng lực của mình để làm ra một pháp ấn, phong tỏa nó.
- Pháp ấn gì vậy lão bá. – Thái Bảo tròn xoe mắt, thái độ háo hức kỳ lạ.
- Ngài nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ có kẻ nào mang trong mình hai luồng chân khí cực tà và cực chính nên đã lập một lời nguyền: “Chỉ khi nào xuất hiện kẻ mang năng lực chí âm, chí dương trong người, mọi linh lực của Xung Thiên Thần Kiếm mới có thể phá vỡ phong ấn để thoát ra nhưng suốt đời chịu sự điều khiển của nhân vật này”.
Dừng lại một chút, hướng mắt về phía Thái Bảo, lão thấy nó rất quan tâm, lại hít một hơi, kể tiếp:
- Ma khí trong Xung Thiên Thần Kiếm cũng tạo ra một năng lực vô biên, tuy không thể hóa giải được lời nguyền nhưng nó quay trở lại tìm ta, bắt ta phải tìm kiếm nhân vật ấy cho nó. Hàng ngàn năm nay, ta lang thang tìm kiếm người đó khắp chân trời góc bể nhưng tuyệt nhiên không hề có tung tích gì. Cuối cùng, ta cũng gặp được tiểu tử nhà ngươi. Cuối cùng, ông trời đã thương ta, cũng ban cho ta được chết như một người bình thường.
Thái Bảo nghe đến đây, bất giác giật mình đánh thót một cái. Lúc trước, sư phụ Bạch Ưng có nói rằng trong người nó mang hai luồng khí tà và chính, tuyệt không nên tiết lộ cho ai biết nếu không muốn gặp đại họa. Nó lúng túng nói:
- Lão bá nói gì vậy? Ta đâu có mang trong mình tà khí?
Phá lên một tràng cười, Cao Lỗ Sơn vỗ nhẹ vào vai nó nói:
- Tiểu tử không phải giấu ta, khi ngươi giao đấu cùng tên ma đầu kia, ta thấy ngươi dùng Ngũ Long Kiếm của Vân Tiêu Kiếm sau đó trí óc u mê mà dùng Vạn Quỷ Chú, võ công tàn độc nhất thiên hạ. Ngươi đừng hòng lừa bịp lão phu. Có thể ngươi không biết nhưng ta sống cả ngàn năm rồi, sao có thể nhầm lẫn?
Cao Lỗ Sơn mỉm cười nhìn Thái Bảo. Lúc này tiểu tử mặt căng lên như dây đàn, nó lo lắng lắm bởi Vạn Quỷ Chú là môn võ công tà ác nhất thiên hạ, tại sao lại có thể nằm trong người nó?
Trước đây, Thái Bảo chỉ biết trong người có tà khí, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức đó. Nó lục lọi trong trí nhớ nhưng tuyệt nhiên không biết gì về việc này cả. Có phải ông trời đang trêu ngươi nó không?
- Tiểu tử đừng sợ, ta sẽ chỉ cho ngươi cách dùng Xung Thiên Thần Kiếm, một khi đã là chủ nhân của thanh kiếm, ngươi có thể mặc sức sai khiến nó, đạo tà khí trong người cũng tùy nghi điều khiển, không còn phải lo sợ nó bộc phát tức thì nữa. Ta thấy ngươi là một cậu bé gan dạ và không có chút tà niệm nào, kiếm báu vào tay ngươi, ta cũng yên tâm phần nào. – Cao Lỗ Sơn vỗ về.
Nghe thấy việc có thể chế ngự được nguồn sức mạnh tà ma, Thái Bảo mặt dãn ra, mắt hấp háy:
- Có thể được như vậy sao lão bá? Tiểu nhi không hiểu, vì sao trong người lại có thể mang được hai luồng chân khí như vậy?
Cười vang một tiếng, Cao Lỗ Sơn lắc đầu:
- Tất cả mọi sự việc trên đời này không có gì là không thể cả tiểu tử ạ. Vô cực sinh thái cực; Thái cực sinh lưỡng nghi; Lưỡng nghi sinh tứ tượng; Tứ tượng sinh bát quái; Bát quái biến hóa ra vô cùng, từ không thành có, từ có lại sinh ra âm dương; Rồi âm dương sinh bốn phương; Bốn phương lại sinh ra tám hướng; Tám phương lại biến hóa vô tận. Có lẽ, năng lực của ngươi cũng là một sản phẩm của trời đất mà thành.
Nghe Cao Lỗ Sơn nói, Thái Bảo cũng gật nhẹ, tỏ vẻ hiểu ra vấn để bởi nó cũng đã biết được sự biến hóa của trời đất, vạn vật trong những giờ học trên Vân Tiêu Giám. Hít một hơi, nó cảm khái nói:
- Đa tạ lão bá, vậy xin nhờ lão bá giúp tiểu nhi khống chế luồng tà khí trong cơ thể.
- Được, ta sẽ truyền lại cho ngươi tất cả những năng lực dùng để điều khiến Xung Thiên Thần Kiếm. Nên nhớ, ngươi phải cẩn trọng bởi chỉ sơ xảy thôi, ma khí sẽ chiếm dụng toàn bộ cơ thể ngươi, lúc đó, Lạc Hồng đại lục sẽ biến thành bể máu dưới tay ngươi. Trước hết, ngươi phải gọi ta là sư phụ đã. – Cao Lỗ Sơn cười hiền nhìn Thái Bảo.
Thái Bảo trong lòng đấu tranh qua lại rất mãnh liệt, nó đã có các sư phụ rất tốt ở Vân Tiêu Kiếm, nay lại nhận thêm một sư phụ nữa. Môn quy của Vân Tiêu Kiếm rất khắt khe, nếu bái sư ở ngoài, bị phát giác, nó sẽ chẳng còn cơ hội được ở lại Hoàng Ma Sơn. Nhưng nếu không gọi lão là sư phụ, tà khí sẽ không kiểm soát được và sẽ không thể rời khỏi nơi này. Trong lòng khổ sở cười một tiếng rồi tặc lưỡi, kệ cho cuộc đời đẩy đến đâu thì đến.
Bình luận truyện