Lạc Lối Quay Về
Chương 1
“Thiếu Hằng, cậu tỉnh lại đi, Thẩm Mạc Thành đã chết rồi! cậu còn định lừa mình tới bao giờ?”
“Anh ta chết rồi, chết thật rồi!”
“Chết!”
………………
“!!!” La Thiếu Hằng bật dậy, ngồi trên giường, chống chăn há miệng thở dốc, điều hòa nhiệt độ mát mẻ nhưng trên lưng và trán anh vẫn vương một tầng mồ hôi mỏng manh.
Tới khi hô hấp dần ổn định, anh dựa lưng vào đầu giường, vươn tay bật đèn tường, ánh đèn nhu hòa chiếu sáng quanh giường, giữa đêm lạnh mang tới một chút ấm áp khiến anh không còn bị ác mộng rét lạnh bủa vây.
Bên tai dường như vẫn còn văng vẳng tiếng ồn ào vọng lại, cảnh tượng trong mộng quá mức chân thật khiến anh không phân rõ thực hư mộng ảo.
Những cảnh tượng trong mơ bắt đầu từ lúc cứu được Thẩm Mạc Thành trong con ngõ nhỏ gần trường đại học tựa như thước phim điện ảnh không ngừng tua đi tua lại trong đầu anh, trình chiếu quãng thời gian cả hai còn bên nhau, mà anh chỉ là người đứng xem, một đường nhìn chính mình từ lúc không hiểu gì cho tới khi lòng tràn đầy thê lương…
Khuôn mặt mẹ giận dữ không chút che dấu, tách trà Thanh Hoa rơi vỡ dưới chân, bàn tay tát mạnh lên mặt, móng tay sắc nhọn cứa qua da thịt, nỗi đau đó anh vẫn còn nhớ rõ như in, tựa như vẫn luôn trải qua hết lần này tới lần khác.
Anh chung quy không phải một đứa con có hiếu, vì một nam nhân mà lựa chọn ngỗ nghịch với người thân đã dưỡng dục mình bao năm, cô phụ sự kỳ vọng của cha mẹ.
Nhưng cuối cùng người kia cũng không đi cùng anh tới cuối cuộc đời.
Từ nhỏ lớn lên trong La gia, mỗi tiếng nói cử chỉ của anh đều được các giáo viên chuyên nghiệp chỉ dẫn, họ dạy anh nên làm gì, không nên làm gì, phải trở thành dạng người như thế nào mới phù hợp với thân phận và địa vị của La gia. Anh từng cho rằng, cả đời mình có lẽ cứ theo khuôn phép như vậy mà trôi qua, không tốt cũng không xấu, dù sao mười mấy năm qua cũng đã quen sống như vậy rồi.
Nhưng anh thật sự không ngờ rằng mình sẽ gặp gỡ cái người tên Thẩm Mạc Thành.
Khoảng thời gian 2 năm ở bên Thẩm Mạc Thành là những tháng ngày vui sướng đáng quý nhất đời anh, mỗi khi ở bên Thẩm Mạc Thành, anh không cần phải băn khoăn người khác nghĩ gì, không cần bảo thủ không chịu thay đổi, cũng không cần phải kiêng nể ai, có thể toe toét há miệng cười to, thậm chí có thể uống rượu say loạng choạng ngoài tường, bởi vì luôn có người sẵn lòng che chở, cõng về.
Khi đó, trong mắt Thẩm Mạc Thành bị mất trí nhớ chỉ có một mình anh, thật trân trọng đặt anh ở trong tim anh ấy.
“Thẩm Mạc Thành.”
La Thiếu Hằng thở dài, đặt tay đè nặng lên vị trí trái tim, chậm rãi nhắm mắt lại, lộ ra nụ cười khổ tự giễu.
Rõ ràng đã 10 năm trôi qua, Thẩm Mạc Thành đã mất mười năm, vì sao vẫn không thể quên được?
Bởi vì trong lòng kháng cự khả năng này, từ đầu tới cuối anh không muốn mất anh ấy, từng kí ức nhỏ về Thẩm Mạc Thành, vô luận là vui buồn hay ly hợp, chỉ cần có người kia, anh đều không nguyện ý mất đi.
Quay đầu nhìn về phía quyển lịch để bàn nhỏ xinh đặt trên tủ đầu giường, tầm mắt dừng lại trên cái ngày được khoanh tròn bằng bút đỏ, trong mắt La Thiếu Hằng hiện lên chút đau thương nhàn nhạt.
Thời gian trôi qua thật nhanh, tới lúc nên đi thăm anh ấy rồi.
La Thiếu Hằng xốc chăn xuống giường, đơn giản làm vệ sinh cá nhân, rồi cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Lúc này mới hơn 6 giờ sáng, trên con đường đi tới khu nghĩa trang ngoại ô chỉ có mình xe của La Thiếu Hằng, không gian hoang vu có chút tĩnh mịch.
Đến nơi, anh dừng xe, bảo vệ nghĩa trang vẫn còn đang say ngủ, không ai phát hiện cậu tới.
Ánh mặt trời ló dạng bị tầng tầng mây mờ che phủ, sắc trời u ám, nghĩa trang ngoại ô phi thường an tĩnh, bốn phía toát ra khí tức an tường, chỉ có tiếng gió nhẹ heo hắt thi thoảng thổi qua.
La Thiếu Hằng đứng trước bia mộ Thẩm Mạc Thành, tiếng tim đập như trống nổi bắt đầu từ lúc giật mình bừng tỉnh tới tận bây giờ mới chậm rãi bình ổn, mỗi khi đứng trước mặt người này, anh luôn cảm thấy an tâm.
Vươn tay nhặt lấy chiếc lá rụng trên bia mộ, anh mỉm cười với người trong ảnh: “Em tới thăm anh, liệu giờ này có sớm quá không?”
Người trong ảnh không thể trả lời, an tĩnh đứng đó một lúc lâu, La Thiếu Hằng rõ ràng tìm một vị trí ngồi xuống, vừa nhổ cỏ ở quanh mộ, vừa lẩm bẩm: “Nửa năm không tới thăm anh, cỏ đã mọc cao quá rồi. Trước kia thường xuyên tới, lại có người nói như vậy sẽ quấy rầy anh ngủ yên, em tin thật, sợ anh ở trên kia bởi vì em mà không thanh thản, cho nên mới dần ít tới, cũng không biết làm như vậy có đúng hay không.”
“Có một thời gian rất dài luôn mơ thấy anh, anh nhất định rất tò mò em đã mơ gì về anh phải không?” sau khi nhổ sạch cỏ, La Thiếu Hằng khoanh chân ngồi bệt xuống đất, không để ý đất cát bụi bẩn bám vào người, giống như thật lâu trước kia hai người thường xuyên ngồi trò chuyện: “Nói là một thời gian dài, kỳ thật em cũng không rõ là bao lâu, chắc bắt đầu từ lúc anh ra đi, lâu đến độ có đôi khi em không phân biệt rõ đâu là thực đâu là mơ nữa.”
“Vẫn có thể mơ thấy anh cũng còn tốt, nhỡ một ngày kia em quên luôn cả hình dáng anh thì phải làm sao?” La Thiếu Hằng vươn tay vuốt ve bức ảnh đen trắng của Thẩm Mạc Thành trên bia mộ, cười nói: “Nếu em quên anh, anh có trách em không? Còn anh… có phải đã quên em rồi?”
Vẻ mặt người trong ảnh không chút biểu tình, hắn không thể nghe được La Thiếu Hằng nói gì, càng không thể đáp lại anh.
La Thiếu Hằng cũng không để ý, vẫn tiếp tục lẩm bẩm: “Mỗi lần tới đều huyên thuyên đủ thứ, anh có thấy em phiền không? Nhưng phiền thì phiền, dù sao anh có phiền, em cũng không nghe thấy. Mỗi lần em đều nghĩ, có lẽ ngày nào đó, vừa đẩy cửa ra là có thể thấy anh quay trở về, nhưng nghĩ lại chắc là không thể đâu, đã nhiều năm trôi qua như vậy, anh làm sao còn nhớ đường mà quay về?”
La Thiếu Hằng nói tới đây thì dừng lại, tựa như đang chờ đợi câu trả lời từ đối phương, ánh mắt có chút quật cường nhìn người trong ảnh, giống như nhiều năm trước kia.
Ánh mặt trời bị che khuất bởi những đám mây đen, không khí trong nghĩa trang có vẻ dị thường áp lực, đè ép tâm can người ta nặng trĩu, âm dương cách biệt tựa như khoảng cách giữa trời và đất, người anh luôn chờ mong chung quy sẽ không thể đáp lại anh bất cứ câu gì.
Trầm mặc hồi lâu, biểu tình bình tĩnh của La Thiếu Hằng rốt cuộc xuất hiện vết rách, nụ cười trên mặt dần thu lại, lẳng lặng nhìn Thẩm Mạc Thành, ngữ khí khàn khàn thô ráp: “Anh thật sự quên rồi? Cho nên nhiều năm qua vẫn không quay về?”
Bốn phía vẫn thực an tĩnh, trả lời anh chỉ có tiếng gió vi vu luẩn quất, tựa như tiếng nức nở, tựa như tiếng khóc ai oán nỉ non.
La Thiếu Hằng dùng ngón tay tinh tế miêu tả người trong ảnh, đầu ngón tay khẽ run rẩy không thể nhận ra, bi thương trong mắt cơ hồ sắp tràn ra ngoài: “Thẩm Mạc Thành, nếu lúc trước em đi cùng anh, liệu có phải hiện tại em sẽ không còn cảm thấy khổ sổ thế này nữa?” Một tay chống đất, anh nghiêng người về phía trước, khẽ hạ một nụ hôn xuống bức ảnh đen trắng của Thẩm Mạc Thành, sau đó ngồi xuống dựa lưng vào cạnh bia mộ, nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Anh vĩnh viễn không thể nào biết được, chỉ còn lại một mình, em sống thực gian nan.”
Mười năm em chờ anh, dài đẵng đẵng tựa như cả cuộc đời.
“Anh ta chết rồi, chết thật rồi!”
“Chết!”
………………
“!!!” La Thiếu Hằng bật dậy, ngồi trên giường, chống chăn há miệng thở dốc, điều hòa nhiệt độ mát mẻ nhưng trên lưng và trán anh vẫn vương một tầng mồ hôi mỏng manh.
Tới khi hô hấp dần ổn định, anh dựa lưng vào đầu giường, vươn tay bật đèn tường, ánh đèn nhu hòa chiếu sáng quanh giường, giữa đêm lạnh mang tới một chút ấm áp khiến anh không còn bị ác mộng rét lạnh bủa vây.
Bên tai dường như vẫn còn văng vẳng tiếng ồn ào vọng lại, cảnh tượng trong mộng quá mức chân thật khiến anh không phân rõ thực hư mộng ảo.
Những cảnh tượng trong mơ bắt đầu từ lúc cứu được Thẩm Mạc Thành trong con ngõ nhỏ gần trường đại học tựa như thước phim điện ảnh không ngừng tua đi tua lại trong đầu anh, trình chiếu quãng thời gian cả hai còn bên nhau, mà anh chỉ là người đứng xem, một đường nhìn chính mình từ lúc không hiểu gì cho tới khi lòng tràn đầy thê lương…
Khuôn mặt mẹ giận dữ không chút che dấu, tách trà Thanh Hoa rơi vỡ dưới chân, bàn tay tát mạnh lên mặt, móng tay sắc nhọn cứa qua da thịt, nỗi đau đó anh vẫn còn nhớ rõ như in, tựa như vẫn luôn trải qua hết lần này tới lần khác.
Anh chung quy không phải một đứa con có hiếu, vì một nam nhân mà lựa chọn ngỗ nghịch với người thân đã dưỡng dục mình bao năm, cô phụ sự kỳ vọng của cha mẹ.
Nhưng cuối cùng người kia cũng không đi cùng anh tới cuối cuộc đời.
Từ nhỏ lớn lên trong La gia, mỗi tiếng nói cử chỉ của anh đều được các giáo viên chuyên nghiệp chỉ dẫn, họ dạy anh nên làm gì, không nên làm gì, phải trở thành dạng người như thế nào mới phù hợp với thân phận và địa vị của La gia. Anh từng cho rằng, cả đời mình có lẽ cứ theo khuôn phép như vậy mà trôi qua, không tốt cũng không xấu, dù sao mười mấy năm qua cũng đã quen sống như vậy rồi.
Nhưng anh thật sự không ngờ rằng mình sẽ gặp gỡ cái người tên Thẩm Mạc Thành.
Khoảng thời gian 2 năm ở bên Thẩm Mạc Thành là những tháng ngày vui sướng đáng quý nhất đời anh, mỗi khi ở bên Thẩm Mạc Thành, anh không cần phải băn khoăn người khác nghĩ gì, không cần bảo thủ không chịu thay đổi, cũng không cần phải kiêng nể ai, có thể toe toét há miệng cười to, thậm chí có thể uống rượu say loạng choạng ngoài tường, bởi vì luôn có người sẵn lòng che chở, cõng về.
Khi đó, trong mắt Thẩm Mạc Thành bị mất trí nhớ chỉ có một mình anh, thật trân trọng đặt anh ở trong tim anh ấy.
“Thẩm Mạc Thành.”
La Thiếu Hằng thở dài, đặt tay đè nặng lên vị trí trái tim, chậm rãi nhắm mắt lại, lộ ra nụ cười khổ tự giễu.
Rõ ràng đã 10 năm trôi qua, Thẩm Mạc Thành đã mất mười năm, vì sao vẫn không thể quên được?
Bởi vì trong lòng kháng cự khả năng này, từ đầu tới cuối anh không muốn mất anh ấy, từng kí ức nhỏ về Thẩm Mạc Thành, vô luận là vui buồn hay ly hợp, chỉ cần có người kia, anh đều không nguyện ý mất đi.
Quay đầu nhìn về phía quyển lịch để bàn nhỏ xinh đặt trên tủ đầu giường, tầm mắt dừng lại trên cái ngày được khoanh tròn bằng bút đỏ, trong mắt La Thiếu Hằng hiện lên chút đau thương nhàn nhạt.
Thời gian trôi qua thật nhanh, tới lúc nên đi thăm anh ấy rồi.
La Thiếu Hằng xốc chăn xuống giường, đơn giản làm vệ sinh cá nhân, rồi cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Lúc này mới hơn 6 giờ sáng, trên con đường đi tới khu nghĩa trang ngoại ô chỉ có mình xe của La Thiếu Hằng, không gian hoang vu có chút tĩnh mịch.
Đến nơi, anh dừng xe, bảo vệ nghĩa trang vẫn còn đang say ngủ, không ai phát hiện cậu tới.
Ánh mặt trời ló dạng bị tầng tầng mây mờ che phủ, sắc trời u ám, nghĩa trang ngoại ô phi thường an tĩnh, bốn phía toát ra khí tức an tường, chỉ có tiếng gió nhẹ heo hắt thi thoảng thổi qua.
La Thiếu Hằng đứng trước bia mộ Thẩm Mạc Thành, tiếng tim đập như trống nổi bắt đầu từ lúc giật mình bừng tỉnh tới tận bây giờ mới chậm rãi bình ổn, mỗi khi đứng trước mặt người này, anh luôn cảm thấy an tâm.
Vươn tay nhặt lấy chiếc lá rụng trên bia mộ, anh mỉm cười với người trong ảnh: “Em tới thăm anh, liệu giờ này có sớm quá không?”
Người trong ảnh không thể trả lời, an tĩnh đứng đó một lúc lâu, La Thiếu Hằng rõ ràng tìm một vị trí ngồi xuống, vừa nhổ cỏ ở quanh mộ, vừa lẩm bẩm: “Nửa năm không tới thăm anh, cỏ đã mọc cao quá rồi. Trước kia thường xuyên tới, lại có người nói như vậy sẽ quấy rầy anh ngủ yên, em tin thật, sợ anh ở trên kia bởi vì em mà không thanh thản, cho nên mới dần ít tới, cũng không biết làm như vậy có đúng hay không.”
“Có một thời gian rất dài luôn mơ thấy anh, anh nhất định rất tò mò em đã mơ gì về anh phải không?” sau khi nhổ sạch cỏ, La Thiếu Hằng khoanh chân ngồi bệt xuống đất, không để ý đất cát bụi bẩn bám vào người, giống như thật lâu trước kia hai người thường xuyên ngồi trò chuyện: “Nói là một thời gian dài, kỳ thật em cũng không rõ là bao lâu, chắc bắt đầu từ lúc anh ra đi, lâu đến độ có đôi khi em không phân biệt rõ đâu là thực đâu là mơ nữa.”
“Vẫn có thể mơ thấy anh cũng còn tốt, nhỡ một ngày kia em quên luôn cả hình dáng anh thì phải làm sao?” La Thiếu Hằng vươn tay vuốt ve bức ảnh đen trắng của Thẩm Mạc Thành trên bia mộ, cười nói: “Nếu em quên anh, anh có trách em không? Còn anh… có phải đã quên em rồi?”
Vẻ mặt người trong ảnh không chút biểu tình, hắn không thể nghe được La Thiếu Hằng nói gì, càng không thể đáp lại anh.
La Thiếu Hằng cũng không để ý, vẫn tiếp tục lẩm bẩm: “Mỗi lần tới đều huyên thuyên đủ thứ, anh có thấy em phiền không? Nhưng phiền thì phiền, dù sao anh có phiền, em cũng không nghe thấy. Mỗi lần em đều nghĩ, có lẽ ngày nào đó, vừa đẩy cửa ra là có thể thấy anh quay trở về, nhưng nghĩ lại chắc là không thể đâu, đã nhiều năm trôi qua như vậy, anh làm sao còn nhớ đường mà quay về?”
La Thiếu Hằng nói tới đây thì dừng lại, tựa như đang chờ đợi câu trả lời từ đối phương, ánh mắt có chút quật cường nhìn người trong ảnh, giống như nhiều năm trước kia.
Ánh mặt trời bị che khuất bởi những đám mây đen, không khí trong nghĩa trang có vẻ dị thường áp lực, đè ép tâm can người ta nặng trĩu, âm dương cách biệt tựa như khoảng cách giữa trời và đất, người anh luôn chờ mong chung quy sẽ không thể đáp lại anh bất cứ câu gì.
Trầm mặc hồi lâu, biểu tình bình tĩnh của La Thiếu Hằng rốt cuộc xuất hiện vết rách, nụ cười trên mặt dần thu lại, lẳng lặng nhìn Thẩm Mạc Thành, ngữ khí khàn khàn thô ráp: “Anh thật sự quên rồi? Cho nên nhiều năm qua vẫn không quay về?”
Bốn phía vẫn thực an tĩnh, trả lời anh chỉ có tiếng gió vi vu luẩn quất, tựa như tiếng nức nở, tựa như tiếng khóc ai oán nỉ non.
La Thiếu Hằng dùng ngón tay tinh tế miêu tả người trong ảnh, đầu ngón tay khẽ run rẩy không thể nhận ra, bi thương trong mắt cơ hồ sắp tràn ra ngoài: “Thẩm Mạc Thành, nếu lúc trước em đi cùng anh, liệu có phải hiện tại em sẽ không còn cảm thấy khổ sổ thế này nữa?” Một tay chống đất, anh nghiêng người về phía trước, khẽ hạ một nụ hôn xuống bức ảnh đen trắng của Thẩm Mạc Thành, sau đó ngồi xuống dựa lưng vào cạnh bia mộ, nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Anh vĩnh viễn không thể nào biết được, chỉ còn lại một mình, em sống thực gian nan.”
Mười năm em chờ anh, dài đẵng đẵng tựa như cả cuộc đời.
Bình luận truyện