Lạc Lối Quay Về
Chương 5
Hai người đứng cách thị trấn nhỏ sầm uất trên núi không quá xa, vẫn có thể nghe được tiếng người ồn ào trên đó truyền xuống, Thẩm Vân tập trung lắng nghe một chút cũng không nghe thấy ai gọi tên Boss, liền nói: “Không có, ngài nghe thấy gì sao? Nếu không để tôi quay lại xem thử?”
Thẩm Mạc Thành giơ tay ngăn cậu ta lại, đứng tại chỗ một hồi, xác định không còn nghe được tiếng người gọi mình mới nói: “Đi thôi.” Nói xong liền dẫn đầu đi xuống núi.
Thẩm Vân nhìn lên đỉnh núi một lần nữa, rồi mới xoay người đi theo.
Bên kia La Thiếu Hằng vẫn luôn không yên lòng, ngay cả bọn Quý Dư có làm gì cũng không để ý. Anh không tin mình đã nhìn lầm nhưng lại càng không dám tin vào mắt mình, bỏ qua chuyện không giữ được người để xác nhận không nói, thì mộ Thẩm Mạc Thành anh đã quét dọn mười năm qua, lúc trước báo cáo tử vong cũng do chính tay bác sĩ đưa cho anh, làm sao anh ấy còn có thể xuất hiện tại đây được nữa.
Trở lại làng du lịch, anh và bọn Quý Dư chia tay rồi quay trở về chỗ ở. Vừa vào nhà, anh quăng mình lên chiếc giường mềm mại, cầm gối phủ lên đầu mình, những tiếng ồn ào bên tai vẫn không giảm bớt.
— Em thích anh, làm người yêu em nhé?
— Lần sau anh đừng tới đón em nữa, mọi người cứ nhìn chằm chằm anh, bình dấm này rất chua đó.
— Có khi nào anh chợt nhớ ra những chuyện trước kia nhưng lại quên em đi không?
— Em chỉ còn một mình anh thôi.
— Tôi gọi từ bệnh viện nhân dân đệ nhất A thị, làm phiền anh tới bệnh viện một chuyến.
— Đây là báo cáo tử vong của bệnh nhân, xin hãy nén bi thương.
— Thẩm Mạc Thành đã chết!
Những lúc một mình hồi tưởng tựa như một cây đao đâm mạnh vào lòng, còn không ngừng qua lại đâm thêm vài nhát khiến trái tim đã sớm tan nát lần thứ hai lại máu tươi đầm đìa.
— Thẩm Mạc Thành về sau chúng ta tìm một nơi sơn thủy hữu tình để sống nhé, ban ngày chúng ta lên núi hóng gió, buổi tối xuống nước ngâm mình.
— Được.
— Thẩm Mạc Thành, về sau anh không chỉ giặt quần áo, nấu cơm mà còn phải nuôi em nữa.
— Được.
Nam nhân đầy sủng nịnh dung túng tựa như vừa mới nói những lời này hôm qua…Đầu đau nhức khó chịu tựa như muốn nổ tung, La Thiếu Hằng càng lúc càng dùng sức giật tóc mình, cảm thấy nội tâm tựa như bị xé rách thành hai nửa, một nửa là mình khi còn đôi mươi, một nửa là bản thân hiện tại, một người muốn được kéo ra khỏi vực sâu, một người lại muốn bị kéo xuống vực sâu, hai người không ai nhường ai.
La Thiếu Hằng cuộn mình trên giường, cả người cuộn tròn co rúm lại, lưng ướt đẫm một mảng, khớp hàm gắt gao cắn chặt, nhẫn nhịn chờ nỗi đau vô pháp xem nhẹ từ trong tim chậm rãi giảm bớt mới từ từ ngồi dậy, vươn tay bật đèn tường bên giường.
Căn phòng sáng bừng lên, ánh sáng ấm áp chiếu lên khuôn mặt anh trông có vẻ tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi còn chưa khô. Anh vươn tay mở ngăn kéo đầu giường ra, lấy một cái khung ảnh và một tấm thẻ gỗ màu tối.
Trong khung là ảnh La Thiếu Hằng khi mới 18 đang rúc trong lồng ngực dày rộng của Thẩm Mạc Thành, ánh mắt cười cong cong hạnh phúc, Thẩm Mạc Thành mặt lạnh lùng tuy rằng không có biểu tình gì nhưng tầm mắt của anh rõ ràng không nằm ở ống kính mà là trên người La Thiếu Hằng trong lòng mình.
Tay La Thiếu Hằng xẹt qua bức ảnh, cầm lấy thẻ gỗ nhỏ ở bên cạnh, trên thẻ gỗ có khắc tám chữ “Hiện thế an ổn, nguyện Hằng bình an” góc phải phía dưới có kí tên Thẩm Mạc Thành.
Anh khẽ sờ lên chữ kí phía dưới, tựa như làm vậy có thể phần nào giảm bớt sự mệt mỏi của bản thân.
Thẻ gỗ này là năm đó anh và Thẩm Mạc Thành cùng nhau đi khắc, lúc đó bọn họ đã hẹn ước nhau tới năm 30 tuổi sẽ mở một làng du lịch trên đỉnh núi Vân Sơn, còn mời nhân viên chuyên nghiệp tới quản lý, hai người sẽ làm những ông chủ rảnh tay, mỗi ngày chỉ cần du sơn ngoạn thủy, ăn nhậu chơi bời là được.
Hiện tại, làng du lịch đã được mở mà người cũng chỉ còn lại một mình mình.
La Thiếu Hằng cúi đầu hôn lên chữ kí trên chiếc thẻ gõ, thấp giọng lẩm bẩm một câu mà ngay chính bản thân anh cũng không nghe rõ, gắt gao nắm chặt thẻ gỗ trong lòng bàn tay.
Như vậy sẽ càng lúc càng tới gần anh ấy hơn một chút.
……………………….
Hôm sau, Quý Dư và Cố Bách trả phòng rời đi, sau khi La Thiếu Hằng tiễn hai người bọn họ xong liền bắt đầu kế hoạch đi du lịch tiếp theo. Hiện tại đang là mùa đông, anh tính toán sẽ tới Thụy Sĩ ngắm tuyết, trước khi đi anh hẹn Trần Trạm ra ngoài gặp mặt, miễn cho anh ta cứ nhắc hẹn hơn một năm rưỡi qua không thèm tới một lần.
Trần Trạm là bác sỹ điều trị chính cho La Thiếu Hằng khi còn ở viện điều dưỡng năm đó. La Thiếu Hằng là bệnh nhân đầu tiên anh chữa trị khi vừa mới về nước, tuổi tác hai người không hơn kém nhau là mấy, ngoại trừ quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, bọn họ còn là bạn tốt của nhau, cho dù La Thiếu Hằng đã rời khỏi viện điều dưỡng, bọn họ vẫn thường xuyên liên hệ với nhau.
Hai người hẹn gặp nhau ở trong một quán cà phê nội thành, địa điểm là do Trần Trạm chỉ định, danh nghĩa là muốn La Thiếu Hằng chăm vào thành phố nhiều một chút, suốt ngày không có việc gì cứ ru rú trong hang ổ ở trên núi, rõ ràng mới ba mươi mà sống cứ như ông già, rất lãng phí khoảng thời gian tốt đẹp nhất của đời người.
Lúc La Thiếu Hằng tới, Trần Trạm đã tới trước, anh đang cúi đầu đọc sách, bên cạnh để một tách cà phê, chứng tỏ anh đã ngồi được một lúc. La Thiếu Hằng bước nhanh tới, ngồi xuống đối diện Trần Trạm: “Thứ lỗi, trên đường có chút kẹt xe.”
Trần Trạm ghép cuốn sách lại để qua một bên, không chút để ý nói: “Không sao, vừa vặn anh cũng có bệnh nhân ở gần đây nên thuận đường tới luôn.”
La Thiếu Hằng liếc mắt nhìn tên cuốn sách, bên trên viết ‘Bàn về khả năng hợp nhất giữa thôi miên và y học hiện đại’, không khỏi nói: “Anh đúng là liều mạng làm việc.”
“Cái này à?” Trần Trạm liếc mắt nhìn quyển sách, cười nói: “Giết thời gian thôi, một bệnh nhân trước đây tặng. Đúng rồi, cậu uống gì?”
“Mocha đi.” La Thiếu Hằng đáp.
Trần Trạm gọi nhân viên tới order đồ cho La Thiếu Hằng còn gọi thêm một chút điểm tâm.
“Gần đây thế nào? Dường như cậu ngủ không ngon thì phải.” Trần Trạm đánh giá khí sắc La Thiếu Hằng.
“Có sao?” La Thiếu Hằng nói giỡn: “Mùa đông là mùa cao điểm du lịch Vân Sơn, bận kiếm tiền thôi.”
Trần Trạm cười cười cũng không vạch trần anh, tình hình La Thiếu Hằng thế nào hai người đều tự biết trong lòng, ít nhất hiện tại trạng thái của La Thiếu Hằng đã tốt hơn mấy năm trước nhiều lắm, không thể yêu cầu quá cao.
Nhân viên phục vụ bưng cà phê và điểm tâm tới, hai người hàn huyên một số việc vặt, Trần Trạm hỏi La Thiếu Hằng lần này định đi đâu, sau khi biết được anh sẽ tới Thụy Sĩ liền nói: “Không phải vừa nói mùa đông là mùa du lịch cao điểm sao? Sao lại đi xa vậy? Lúc nào bay?”
“Ngày kia bay, dù sao làng du lịch cũng đã có Tiểu Tuyền trông coi, em chỉ cần làm một ông chủ phủi tay thôi.” La Thiếu Hằng đáp, vừa lúc anh cũng cần ra ngoài giải sầu.
“Đi một mình? Hay là cậu cố đợi thêm vài ngày nữa, anh xong việc rồi đi cùng cậu, vừa lúc anh cũng muốn trở lại thăm trường.” Trần Trạm đề nghị, trước kia anh đã đi du học tại Thụy Sĩ.
“Thôi, lần này em đi một mình.” La Thiếu Hằng lắc đầu.
“Là một trong số các lời hẹn?” Trần Trạm suy đoán.
“Đúng vậy.” La Thiếu Hằng cười nói, đây là lời hẹn trước kia của anh và Thẩm Mạc Thành, đến mùa đông sang Thụy Sĩ ngắm tuyết, cho dù hiện tại Thẩm Mạc Thành đã không còn tại thế nhưng lời ước hẹn này anh vẫn muốn hoàn thành.
“Chú ý an toàn.” Đã từng là bác sỹ chính chữa trị cho La Thiếu Hằng, Trần Trạm biết rõ sự kiên trì của cậu ta, nên cũng không nói thêm gì nữa.
“Đừng lo lắng.” La Thiếu Hằng gật đầu, mấy năm qua anh đã chạy tới vô số địa phương, sớm đã tạo thành thói quen một mình lưu lạc.
Từ trong quán cà phê đi ra, gió lạnh ngoài trời thổi quét qua, La Thiếu Hằng kéo chặt áo bành tô, lại nghe Trần Trạm hỏi: “Cậu có lái xe tới không? Có cần anh đưa cậu về không?”
“Khỏi cần, em đỗ xe bên kia.” La Thiếu Hằng chỉ bãi đỗ xe, vừa lúc Trần Trạm cũng đỗ xe bên đó, hai người vừa đi vừa tán gẫu chuyện năm mới, tháng sau là tết năm mới, Trần Trạm hỏi tết năm nay La Thiếu Hằng định trải qua thế nào.
“Chắc ở trong làng du lịch thôi, anh rảnh thì tới chơi.” La Thiếu Hằng nói.
“Chắc lúc đó có rất đông người tới làng du lịch đón năm mới, còn có chỗ cho anh không?” Trần Trạm trêu ghẹo.
“Bác sĩ Trần là khách VIP vĩnh viễn, lúc nào cũng có phòng.” La Thiếu Hằng cũng đùa giỡn đáp lại.
“Vậy được.” ánh mắt Trần Trạm liếc qua sắc mặt có chút tiều tụy của La Thiếu Hằng, lại bỏ thêm một câu: “Chú ý giờ giấc nghỉ ngơi làm việc hằng ngày, có vấn đề gì thì tùy thời tới tìm anh.”
“Vâng, sao trước kia không thấy anh dong dài thế này, nhiều năm qua em…” La Thiếu Hằng đang nói bỗng im bặt, tựa như nhìn thấy chuyện gì không thể tin, hai mắt mở to hết cỡ.
“Sao vậy…” Trần Trạm còn chưa nói xong, La Thiếu Hằng đột nhiên vọt tới chiếc xe của mình, nhanh chóng mở khóa xe ngồi vào trong, sau đó khởi động, chiếc xe lao ngang qua người Trần Trạm phóng vút đi.
Động tác của La Thiếu Hằng liền mạch vô cùng nhanh chóng, nhanh đến nỗi Trần Trạm thậm chí còn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì, chờ hắn hoàn hồn thì xe La Thiếu Hằng đã lái đi một khoảng khá xa, hắn vội vàng lái xe đuổi theo.
La Thiếu Hằng lái xe rất nhanh, anh mím môi, hai tay nắm chặt vô lăng, lực đạo mạnh tới nỗi ngón tay cũng trở nên trắng bệch, chân ga càng lúc càng nhấn sâu xuống, dần vượt quá tốc độ hạn chế khi chạy trong nội thành, rất nhanh lách qua rất nhiều chiếc xe khác đang chạy trên đường, bỏ chúng lại phía sau.
Việc lái xe mù quáng khiến không ít xe bóp còi inh ỏi, nhưng anh hoàn toàn không nghe thấy gì, trong đầu chỉ còn thân ảnh thoáng nhìn thấy trong vài giây ngắn ngủi vừa rồi. Gương mặt quen thuộc khiến đại não anh trống rỗng, phản ứng của thân thể so với lý trí càng nhanh hơn một bước, không chút suy nghĩ liền lái xe đuổi theo.
Phía sau truyền tới tiếng còi xe u oát cảnh sát, La Thiếu Hằng gia tốc vượt qua đèn vàng chớp nháy, chiếc xe xông lên cầu vượt, tới gần chiếc xe hơi màu đen kia, song song cao thấp ép đuổi nhau trên đường, cuối cùng La Thiếu Hằng không quan tâm mà siêu tốc vượt lên chặn đường phía trước bức đối phương phải dừng lại.
Xe dừng lại, La Thiếu Hằng bật người đẩy cửa xe bước xuống, chạy nhanh tới chỗ chiếc xe kia, vừa vặn đối phương cũng bước xuống, hai người đứng đối diện nhau, cước bộ La Thiếu Hằng dừng lại.
Không phải anh ấy.
Không phải Thẩm Mạc Thành.
“Yah, anh đuổi theo xe tôi làm gì?” đối phương là một thanh niên trẻ tuổi khoảng hai mươi mấy, bị La Thiếu Hằng ép xe mấy lần cũng không tức giận, chỉ kỳ quái hỏi.
La Thiếu Hằng không trả lời cậu ta, mà đi tới cạnh chiếc xe nhìn nhìn vào trong, ngoại trừ thanh niên này, bên trong chiếc xe chỉ còn một lái xe, quả thật không có người anh muốn tìm.
Vừa rồi rõ ràng mình nhìn thấy Thẩm Mạc Thành ngồi trong chiếc xe này, sao giờ lại không thấy nữa? mình đã đuổi theo nhầm xe sao?
La Thiếu Hằng nhớ lại một chút, chính mình vừa rồi luôn nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia, sao lại có thể biến thành một chiếc khác được?
— Không phải anh bị mất trí nhớ à? Sao lại có bản lĩnh cắt đuôi vậy chứ? Không biết trước kia anh làm gì nhỉ?
— Không biết, em muốn học không?
— Có.
Đoạn đối thoại kia bỗng nhiên hiện lên trong đầu, La Thiếu Hằng hoàn toàn tỉnh ngộ, rốt cuộc đã biết vì sao mình lại đuổi theo nhầm xe, cái này mình đã học nhưng vẫn là học nghệ không tinh.
Những gì mình học đều là do anh ấy dạy, nếu thật sự là anh ấy, làm sao mình có thể đuổi theo anh ấy được chứ.
Tất cả cảm xúc nảy lên trong lòng, ngón tay run rẩy nhè nhẹ, La Thiếu Hằng tận lực duy trì trấn định nói với đối phương: “…Xin lỗi.”
La Thiếu Hằng không biết được rằng, ngay phía dưới chân cầu vượt có một chiếc xe khác giống hệt đang bon bon chạy, Thẩm Vân dần giảm tốc độ xe, nói với Thẩm Mạc Thành ngồi phía sau: “Boss, đã cắt đuôi.”
“Ừ.” Thẩm Mạc Thành cúi đầu đọc văn kiện, cũng không thèm ngẩng đầu lên.
“Có cần đi thăm dò lai lịch đối phương không ạ? Bên Tứ gia…” Thẩm Vân khẽ hỏi.
“Không cần.” Thẩm Mạc Thành không để chuyện này trong lòng: “Cho dù là người của Tứ thúc cũng không gây nên sóng gió gì, kỹ thuật quá kém.”
Thẩm Vân nhớ lại cách lái xe đâm trái đâm phải vừa rồi của người nọ, cảm thấy Boss nói rất đúng, không lên tiếng nữa, chuyên tâm lái xe.
Hết Chương 5
Thẩm Mạc Thành giơ tay ngăn cậu ta lại, đứng tại chỗ một hồi, xác định không còn nghe được tiếng người gọi mình mới nói: “Đi thôi.” Nói xong liền dẫn đầu đi xuống núi.
Thẩm Vân nhìn lên đỉnh núi một lần nữa, rồi mới xoay người đi theo.
Bên kia La Thiếu Hằng vẫn luôn không yên lòng, ngay cả bọn Quý Dư có làm gì cũng không để ý. Anh không tin mình đã nhìn lầm nhưng lại càng không dám tin vào mắt mình, bỏ qua chuyện không giữ được người để xác nhận không nói, thì mộ Thẩm Mạc Thành anh đã quét dọn mười năm qua, lúc trước báo cáo tử vong cũng do chính tay bác sĩ đưa cho anh, làm sao anh ấy còn có thể xuất hiện tại đây được nữa.
Trở lại làng du lịch, anh và bọn Quý Dư chia tay rồi quay trở về chỗ ở. Vừa vào nhà, anh quăng mình lên chiếc giường mềm mại, cầm gối phủ lên đầu mình, những tiếng ồn ào bên tai vẫn không giảm bớt.
— Em thích anh, làm người yêu em nhé?
— Lần sau anh đừng tới đón em nữa, mọi người cứ nhìn chằm chằm anh, bình dấm này rất chua đó.
— Có khi nào anh chợt nhớ ra những chuyện trước kia nhưng lại quên em đi không?
— Em chỉ còn một mình anh thôi.
— Tôi gọi từ bệnh viện nhân dân đệ nhất A thị, làm phiền anh tới bệnh viện một chuyến.
— Đây là báo cáo tử vong của bệnh nhân, xin hãy nén bi thương.
— Thẩm Mạc Thành đã chết!
Những lúc một mình hồi tưởng tựa như một cây đao đâm mạnh vào lòng, còn không ngừng qua lại đâm thêm vài nhát khiến trái tim đã sớm tan nát lần thứ hai lại máu tươi đầm đìa.
— Thẩm Mạc Thành về sau chúng ta tìm một nơi sơn thủy hữu tình để sống nhé, ban ngày chúng ta lên núi hóng gió, buổi tối xuống nước ngâm mình.
— Được.
— Thẩm Mạc Thành, về sau anh không chỉ giặt quần áo, nấu cơm mà còn phải nuôi em nữa.
— Được.
Nam nhân đầy sủng nịnh dung túng tựa như vừa mới nói những lời này hôm qua…Đầu đau nhức khó chịu tựa như muốn nổ tung, La Thiếu Hằng càng lúc càng dùng sức giật tóc mình, cảm thấy nội tâm tựa như bị xé rách thành hai nửa, một nửa là mình khi còn đôi mươi, một nửa là bản thân hiện tại, một người muốn được kéo ra khỏi vực sâu, một người lại muốn bị kéo xuống vực sâu, hai người không ai nhường ai.
La Thiếu Hằng cuộn mình trên giường, cả người cuộn tròn co rúm lại, lưng ướt đẫm một mảng, khớp hàm gắt gao cắn chặt, nhẫn nhịn chờ nỗi đau vô pháp xem nhẹ từ trong tim chậm rãi giảm bớt mới từ từ ngồi dậy, vươn tay bật đèn tường bên giường.
Căn phòng sáng bừng lên, ánh sáng ấm áp chiếu lên khuôn mặt anh trông có vẻ tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi còn chưa khô. Anh vươn tay mở ngăn kéo đầu giường ra, lấy một cái khung ảnh và một tấm thẻ gỗ màu tối.
Trong khung là ảnh La Thiếu Hằng khi mới 18 đang rúc trong lồng ngực dày rộng của Thẩm Mạc Thành, ánh mắt cười cong cong hạnh phúc, Thẩm Mạc Thành mặt lạnh lùng tuy rằng không có biểu tình gì nhưng tầm mắt của anh rõ ràng không nằm ở ống kính mà là trên người La Thiếu Hằng trong lòng mình.
Tay La Thiếu Hằng xẹt qua bức ảnh, cầm lấy thẻ gỗ nhỏ ở bên cạnh, trên thẻ gỗ có khắc tám chữ “Hiện thế an ổn, nguyện Hằng bình an” góc phải phía dưới có kí tên Thẩm Mạc Thành.
Anh khẽ sờ lên chữ kí phía dưới, tựa như làm vậy có thể phần nào giảm bớt sự mệt mỏi của bản thân.
Thẻ gỗ này là năm đó anh và Thẩm Mạc Thành cùng nhau đi khắc, lúc đó bọn họ đã hẹn ước nhau tới năm 30 tuổi sẽ mở một làng du lịch trên đỉnh núi Vân Sơn, còn mời nhân viên chuyên nghiệp tới quản lý, hai người sẽ làm những ông chủ rảnh tay, mỗi ngày chỉ cần du sơn ngoạn thủy, ăn nhậu chơi bời là được.
Hiện tại, làng du lịch đã được mở mà người cũng chỉ còn lại một mình mình.
La Thiếu Hằng cúi đầu hôn lên chữ kí trên chiếc thẻ gõ, thấp giọng lẩm bẩm một câu mà ngay chính bản thân anh cũng không nghe rõ, gắt gao nắm chặt thẻ gỗ trong lòng bàn tay.
Như vậy sẽ càng lúc càng tới gần anh ấy hơn một chút.
……………………….
Hôm sau, Quý Dư và Cố Bách trả phòng rời đi, sau khi La Thiếu Hằng tiễn hai người bọn họ xong liền bắt đầu kế hoạch đi du lịch tiếp theo. Hiện tại đang là mùa đông, anh tính toán sẽ tới Thụy Sĩ ngắm tuyết, trước khi đi anh hẹn Trần Trạm ra ngoài gặp mặt, miễn cho anh ta cứ nhắc hẹn hơn một năm rưỡi qua không thèm tới một lần.
Trần Trạm là bác sỹ điều trị chính cho La Thiếu Hằng khi còn ở viện điều dưỡng năm đó. La Thiếu Hằng là bệnh nhân đầu tiên anh chữa trị khi vừa mới về nước, tuổi tác hai người không hơn kém nhau là mấy, ngoại trừ quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, bọn họ còn là bạn tốt của nhau, cho dù La Thiếu Hằng đã rời khỏi viện điều dưỡng, bọn họ vẫn thường xuyên liên hệ với nhau.
Hai người hẹn gặp nhau ở trong một quán cà phê nội thành, địa điểm là do Trần Trạm chỉ định, danh nghĩa là muốn La Thiếu Hằng chăm vào thành phố nhiều một chút, suốt ngày không có việc gì cứ ru rú trong hang ổ ở trên núi, rõ ràng mới ba mươi mà sống cứ như ông già, rất lãng phí khoảng thời gian tốt đẹp nhất của đời người.
Lúc La Thiếu Hằng tới, Trần Trạm đã tới trước, anh đang cúi đầu đọc sách, bên cạnh để một tách cà phê, chứng tỏ anh đã ngồi được một lúc. La Thiếu Hằng bước nhanh tới, ngồi xuống đối diện Trần Trạm: “Thứ lỗi, trên đường có chút kẹt xe.”
Trần Trạm ghép cuốn sách lại để qua một bên, không chút để ý nói: “Không sao, vừa vặn anh cũng có bệnh nhân ở gần đây nên thuận đường tới luôn.”
La Thiếu Hằng liếc mắt nhìn tên cuốn sách, bên trên viết ‘Bàn về khả năng hợp nhất giữa thôi miên và y học hiện đại’, không khỏi nói: “Anh đúng là liều mạng làm việc.”
“Cái này à?” Trần Trạm liếc mắt nhìn quyển sách, cười nói: “Giết thời gian thôi, một bệnh nhân trước đây tặng. Đúng rồi, cậu uống gì?”
“Mocha đi.” La Thiếu Hằng đáp.
Trần Trạm gọi nhân viên tới order đồ cho La Thiếu Hằng còn gọi thêm một chút điểm tâm.
“Gần đây thế nào? Dường như cậu ngủ không ngon thì phải.” Trần Trạm đánh giá khí sắc La Thiếu Hằng.
“Có sao?” La Thiếu Hằng nói giỡn: “Mùa đông là mùa cao điểm du lịch Vân Sơn, bận kiếm tiền thôi.”
Trần Trạm cười cười cũng không vạch trần anh, tình hình La Thiếu Hằng thế nào hai người đều tự biết trong lòng, ít nhất hiện tại trạng thái của La Thiếu Hằng đã tốt hơn mấy năm trước nhiều lắm, không thể yêu cầu quá cao.
Nhân viên phục vụ bưng cà phê và điểm tâm tới, hai người hàn huyên một số việc vặt, Trần Trạm hỏi La Thiếu Hằng lần này định đi đâu, sau khi biết được anh sẽ tới Thụy Sĩ liền nói: “Không phải vừa nói mùa đông là mùa du lịch cao điểm sao? Sao lại đi xa vậy? Lúc nào bay?”
“Ngày kia bay, dù sao làng du lịch cũng đã có Tiểu Tuyền trông coi, em chỉ cần làm một ông chủ phủi tay thôi.” La Thiếu Hằng đáp, vừa lúc anh cũng cần ra ngoài giải sầu.
“Đi một mình? Hay là cậu cố đợi thêm vài ngày nữa, anh xong việc rồi đi cùng cậu, vừa lúc anh cũng muốn trở lại thăm trường.” Trần Trạm đề nghị, trước kia anh đã đi du học tại Thụy Sĩ.
“Thôi, lần này em đi một mình.” La Thiếu Hằng lắc đầu.
“Là một trong số các lời hẹn?” Trần Trạm suy đoán.
“Đúng vậy.” La Thiếu Hằng cười nói, đây là lời hẹn trước kia của anh và Thẩm Mạc Thành, đến mùa đông sang Thụy Sĩ ngắm tuyết, cho dù hiện tại Thẩm Mạc Thành đã không còn tại thế nhưng lời ước hẹn này anh vẫn muốn hoàn thành.
“Chú ý an toàn.” Đã từng là bác sỹ chính chữa trị cho La Thiếu Hằng, Trần Trạm biết rõ sự kiên trì của cậu ta, nên cũng không nói thêm gì nữa.
“Đừng lo lắng.” La Thiếu Hằng gật đầu, mấy năm qua anh đã chạy tới vô số địa phương, sớm đã tạo thành thói quen một mình lưu lạc.
Từ trong quán cà phê đi ra, gió lạnh ngoài trời thổi quét qua, La Thiếu Hằng kéo chặt áo bành tô, lại nghe Trần Trạm hỏi: “Cậu có lái xe tới không? Có cần anh đưa cậu về không?”
“Khỏi cần, em đỗ xe bên kia.” La Thiếu Hằng chỉ bãi đỗ xe, vừa lúc Trần Trạm cũng đỗ xe bên đó, hai người vừa đi vừa tán gẫu chuyện năm mới, tháng sau là tết năm mới, Trần Trạm hỏi tết năm nay La Thiếu Hằng định trải qua thế nào.
“Chắc ở trong làng du lịch thôi, anh rảnh thì tới chơi.” La Thiếu Hằng nói.
“Chắc lúc đó có rất đông người tới làng du lịch đón năm mới, còn có chỗ cho anh không?” Trần Trạm trêu ghẹo.
“Bác sĩ Trần là khách VIP vĩnh viễn, lúc nào cũng có phòng.” La Thiếu Hằng cũng đùa giỡn đáp lại.
“Vậy được.” ánh mắt Trần Trạm liếc qua sắc mặt có chút tiều tụy của La Thiếu Hằng, lại bỏ thêm một câu: “Chú ý giờ giấc nghỉ ngơi làm việc hằng ngày, có vấn đề gì thì tùy thời tới tìm anh.”
“Vâng, sao trước kia không thấy anh dong dài thế này, nhiều năm qua em…” La Thiếu Hằng đang nói bỗng im bặt, tựa như nhìn thấy chuyện gì không thể tin, hai mắt mở to hết cỡ.
“Sao vậy…” Trần Trạm còn chưa nói xong, La Thiếu Hằng đột nhiên vọt tới chiếc xe của mình, nhanh chóng mở khóa xe ngồi vào trong, sau đó khởi động, chiếc xe lao ngang qua người Trần Trạm phóng vút đi.
Động tác của La Thiếu Hằng liền mạch vô cùng nhanh chóng, nhanh đến nỗi Trần Trạm thậm chí còn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì, chờ hắn hoàn hồn thì xe La Thiếu Hằng đã lái đi một khoảng khá xa, hắn vội vàng lái xe đuổi theo.
La Thiếu Hằng lái xe rất nhanh, anh mím môi, hai tay nắm chặt vô lăng, lực đạo mạnh tới nỗi ngón tay cũng trở nên trắng bệch, chân ga càng lúc càng nhấn sâu xuống, dần vượt quá tốc độ hạn chế khi chạy trong nội thành, rất nhanh lách qua rất nhiều chiếc xe khác đang chạy trên đường, bỏ chúng lại phía sau.
Việc lái xe mù quáng khiến không ít xe bóp còi inh ỏi, nhưng anh hoàn toàn không nghe thấy gì, trong đầu chỉ còn thân ảnh thoáng nhìn thấy trong vài giây ngắn ngủi vừa rồi. Gương mặt quen thuộc khiến đại não anh trống rỗng, phản ứng của thân thể so với lý trí càng nhanh hơn một bước, không chút suy nghĩ liền lái xe đuổi theo.
Phía sau truyền tới tiếng còi xe u oát cảnh sát, La Thiếu Hằng gia tốc vượt qua đèn vàng chớp nháy, chiếc xe xông lên cầu vượt, tới gần chiếc xe hơi màu đen kia, song song cao thấp ép đuổi nhau trên đường, cuối cùng La Thiếu Hằng không quan tâm mà siêu tốc vượt lên chặn đường phía trước bức đối phương phải dừng lại.
Xe dừng lại, La Thiếu Hằng bật người đẩy cửa xe bước xuống, chạy nhanh tới chỗ chiếc xe kia, vừa vặn đối phương cũng bước xuống, hai người đứng đối diện nhau, cước bộ La Thiếu Hằng dừng lại.
Không phải anh ấy.
Không phải Thẩm Mạc Thành.
“Yah, anh đuổi theo xe tôi làm gì?” đối phương là một thanh niên trẻ tuổi khoảng hai mươi mấy, bị La Thiếu Hằng ép xe mấy lần cũng không tức giận, chỉ kỳ quái hỏi.
La Thiếu Hằng không trả lời cậu ta, mà đi tới cạnh chiếc xe nhìn nhìn vào trong, ngoại trừ thanh niên này, bên trong chiếc xe chỉ còn một lái xe, quả thật không có người anh muốn tìm.
Vừa rồi rõ ràng mình nhìn thấy Thẩm Mạc Thành ngồi trong chiếc xe này, sao giờ lại không thấy nữa? mình đã đuổi theo nhầm xe sao?
La Thiếu Hằng nhớ lại một chút, chính mình vừa rồi luôn nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia, sao lại có thể biến thành một chiếc khác được?
— Không phải anh bị mất trí nhớ à? Sao lại có bản lĩnh cắt đuôi vậy chứ? Không biết trước kia anh làm gì nhỉ?
— Không biết, em muốn học không?
— Có.
Đoạn đối thoại kia bỗng nhiên hiện lên trong đầu, La Thiếu Hằng hoàn toàn tỉnh ngộ, rốt cuộc đã biết vì sao mình lại đuổi theo nhầm xe, cái này mình đã học nhưng vẫn là học nghệ không tinh.
Những gì mình học đều là do anh ấy dạy, nếu thật sự là anh ấy, làm sao mình có thể đuổi theo anh ấy được chứ.
Tất cả cảm xúc nảy lên trong lòng, ngón tay run rẩy nhè nhẹ, La Thiếu Hằng tận lực duy trì trấn định nói với đối phương: “…Xin lỗi.”
La Thiếu Hằng không biết được rằng, ngay phía dưới chân cầu vượt có một chiếc xe khác giống hệt đang bon bon chạy, Thẩm Vân dần giảm tốc độ xe, nói với Thẩm Mạc Thành ngồi phía sau: “Boss, đã cắt đuôi.”
“Ừ.” Thẩm Mạc Thành cúi đầu đọc văn kiện, cũng không thèm ngẩng đầu lên.
“Có cần đi thăm dò lai lịch đối phương không ạ? Bên Tứ gia…” Thẩm Vân khẽ hỏi.
“Không cần.” Thẩm Mạc Thành không để chuyện này trong lòng: “Cho dù là người của Tứ thúc cũng không gây nên sóng gió gì, kỹ thuật quá kém.”
Thẩm Vân nhớ lại cách lái xe đâm trái đâm phải vừa rồi của người nọ, cảm thấy Boss nói rất đúng, không lên tiếng nữa, chuyên tâm lái xe.
Hết Chương 5
Bình luận truyện