Lạc Tích
Chương 105: Nhắc nhở
Tiêu Yến không để ý đến khuyên can của Trang Ôn, mà là ôm lấy Tịnh nhi đi dạo trước bàn thấp, cầm lấy hạnh nhân trong mâm dụ dỗ.
"Tịnh nhi yêu thích cái này không?" Tiêu Yến nhẹ giọng dò hỏi.
"Yêu thích." Đứa nhỏ mềm mại trả lời.
Tiêu Yến cười không ngậm mồm vào được, đem hạnh nhân nhét vào trong miệng Tịnh nhi, đứa nhỏ hơi nhắm mắt, hưởng thụ lấy chua ngọt trong miệng.
"Di mẫu, Tịnh nhi còn muốn."
Đứa nhỏ dùng ánh mắt mong đợi nhìn Tiêu Yến.
"Không được, không thể ăn quá nhiều."
Tiêu Yến phớt lờ ánh mắt vô cùng đáng thương của Tịnh nhi, mở miệng từ chối.
"Di mẫu."
Ai biết đứa nhỏ lại bấu lấy cổ của Tiêu Yến, ở trên mặt nhẹ nhàng hôn một cái, xúc cảm mềm mại trong nháy mắt kích thích đến cấm địa trong lòng Tiêu Yến, nơi đó cất giấu chính là hồi ức nhiều năm trước, hồi ức liên quan tới Bạch Lạc Tích, từ khi Bạch gia bị diệt môn, Tiêu Yến liền đem sủng ái đối với Bạch Lạc Tích giấu sâu trong đáy lòng, không dám đụng vào. Nhưng bất luận che giấu thế nào, đều không ngăn nổi yêu thương phát ra từ nội tâm, xúc cảm như vậy chỉ có Tiểu Tích Nhi đã từng mang đến, tuy Ninh Vương và Hạ vương đối với mình cung kính rất nhiều, nhưng Bạch Lạc Tích xác thực là đứa trẻ duy nhất dám leo lên cổ chính mình hôn nhẹ.
"Đứng lên đi."
Quay đầu lại nhìn về phía Bạch Lạc Tích quỳ trên mặt đất khẽ run, Tiêu Yến ngữ khí hòa dịu.
".. Vâng, tạ ơn hoàng thượng."
Bạch Lạc Tích lúc này, toàn bộ tinh thần đều đang phân cao thấp với hai tay đau nhức không ngớt, nghe được dặn dò của Tiêu Yến dừng lại một lát mới đáp lại.
Chậm rãi buông cánh tay xuống, hơi hoạt động chốc lát, không dám trì hoãn quá lâu, lần nữa quỳ xuống đất khấu tạ hoàng ân.
"Đứng lên đi, trở về cố gắng nghỉ ngơi." Tiêu Yến không có dò hỏi hướng đi của Bạch Lạc Tích, trong lòng cô đã sớm biết đáp án, cũng không có dự định đứa nhỏ này có thể báo cho như thực chất.
"Lần sau đi ra ngoài mang mấy người, nơi này không thể so với Kinh Thành, nếu như ghét phiền phức, trẫm phái mấy ám vệ theo ngươi." Tiêu Yến nói ra mục đích thực sự của lần trách phạt này, cô phát cáu Bạch Lạc Tích một mình mà đi, cho dù đi đày biên tái, cô cũng chưa từng để Bạch Lạc Tích một mình mạo hiểm, tuy ám vệ không có tận tâm bảo vệ, nhưng cũng chắc chắn sẽ không để đứa trẻ có nguy hiểm đến tính mạng.
"..."
Bạch Lạc Tích chưa bao giờ nghĩ tới Tiêu Yến sẽ vì vậy trách phạt chính mình, cũng không ngờ tới Tiêu Yến sẽ buông tha chính mình như vậy, không truy hỏi hướng đi nữa.
Trang Ôn nhìn hai người trước mặt, rõ ràng trong lòng nhớ nhung, lại không chịu biểu lộ, nàng trời vừa sáng liền biết mục đích tới của Tiêu Yến, kỳ thực Bạch Hiên ở Dương Châu đã không phải là bí mật, mấy năm trước Trang gia cũng đã tra được, đồng thời mật báo triều đình, từ sau ngày đó Tiêu Yến hàng năm đều sẽ tới Dương Châu ở lại, nói là đến thăm bạn cũ, nhưng thật ra là muốn thông qua phương thức này nhắc nhở Bạch Hiên thôi, chỉ là Tiêu Yến không muốn nói toạc ra, chính mình cũng vui ở trong đó, hàng năm cũng có thể gặp mặt bạn tốt, nhưng khiến Trang Ôn không nghĩ tới chính là Bạch Lạc Tích sẽ đi tìm kiếm, xem ra đứa nhỏ này vẫn là không bỏ xuống được.
"Tịnh nhi yêu thích cái này không?" Tiêu Yến nhẹ giọng dò hỏi.
"Yêu thích." Đứa nhỏ mềm mại trả lời.
Tiêu Yến cười không ngậm mồm vào được, đem hạnh nhân nhét vào trong miệng Tịnh nhi, đứa nhỏ hơi nhắm mắt, hưởng thụ lấy chua ngọt trong miệng.
"Di mẫu, Tịnh nhi còn muốn."
Đứa nhỏ dùng ánh mắt mong đợi nhìn Tiêu Yến.
"Không được, không thể ăn quá nhiều."
Tiêu Yến phớt lờ ánh mắt vô cùng đáng thương của Tịnh nhi, mở miệng từ chối.
"Di mẫu."
Ai biết đứa nhỏ lại bấu lấy cổ của Tiêu Yến, ở trên mặt nhẹ nhàng hôn một cái, xúc cảm mềm mại trong nháy mắt kích thích đến cấm địa trong lòng Tiêu Yến, nơi đó cất giấu chính là hồi ức nhiều năm trước, hồi ức liên quan tới Bạch Lạc Tích, từ khi Bạch gia bị diệt môn, Tiêu Yến liền đem sủng ái đối với Bạch Lạc Tích giấu sâu trong đáy lòng, không dám đụng vào. Nhưng bất luận che giấu thế nào, đều không ngăn nổi yêu thương phát ra từ nội tâm, xúc cảm như vậy chỉ có Tiểu Tích Nhi đã từng mang đến, tuy Ninh Vương và Hạ vương đối với mình cung kính rất nhiều, nhưng Bạch Lạc Tích xác thực là đứa trẻ duy nhất dám leo lên cổ chính mình hôn nhẹ.
"Đứng lên đi."
Quay đầu lại nhìn về phía Bạch Lạc Tích quỳ trên mặt đất khẽ run, Tiêu Yến ngữ khí hòa dịu.
".. Vâng, tạ ơn hoàng thượng."
Bạch Lạc Tích lúc này, toàn bộ tinh thần đều đang phân cao thấp với hai tay đau nhức không ngớt, nghe được dặn dò của Tiêu Yến dừng lại một lát mới đáp lại.
Chậm rãi buông cánh tay xuống, hơi hoạt động chốc lát, không dám trì hoãn quá lâu, lần nữa quỳ xuống đất khấu tạ hoàng ân.
"Đứng lên đi, trở về cố gắng nghỉ ngơi." Tiêu Yến không có dò hỏi hướng đi của Bạch Lạc Tích, trong lòng cô đã sớm biết đáp án, cũng không có dự định đứa nhỏ này có thể báo cho như thực chất.
"Lần sau đi ra ngoài mang mấy người, nơi này không thể so với Kinh Thành, nếu như ghét phiền phức, trẫm phái mấy ám vệ theo ngươi." Tiêu Yến nói ra mục đích thực sự của lần trách phạt này, cô phát cáu Bạch Lạc Tích một mình mà đi, cho dù đi đày biên tái, cô cũng chưa từng để Bạch Lạc Tích một mình mạo hiểm, tuy ám vệ không có tận tâm bảo vệ, nhưng cũng chắc chắn sẽ không để đứa trẻ có nguy hiểm đến tính mạng.
"..."
Bạch Lạc Tích chưa bao giờ nghĩ tới Tiêu Yến sẽ vì vậy trách phạt chính mình, cũng không ngờ tới Tiêu Yến sẽ buông tha chính mình như vậy, không truy hỏi hướng đi nữa.
Trang Ôn nhìn hai người trước mặt, rõ ràng trong lòng nhớ nhung, lại không chịu biểu lộ, nàng trời vừa sáng liền biết mục đích tới của Tiêu Yến, kỳ thực Bạch Hiên ở Dương Châu đã không phải là bí mật, mấy năm trước Trang gia cũng đã tra được, đồng thời mật báo triều đình, từ sau ngày đó Tiêu Yến hàng năm đều sẽ tới Dương Châu ở lại, nói là đến thăm bạn cũ, nhưng thật ra là muốn thông qua phương thức này nhắc nhở Bạch Hiên thôi, chỉ là Tiêu Yến không muốn nói toạc ra, chính mình cũng vui ở trong đó, hàng năm cũng có thể gặp mặt bạn tốt, nhưng khiến Trang Ôn không nghĩ tới chính là Bạch Lạc Tích sẽ đi tìm kiếm, xem ra đứa nhỏ này vẫn là không bỏ xuống được.
Bình luận truyện