Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 163



Dương Gia Lập lục lọi trong siêu thoại một buổi, cuối cùng cũng hiểu được.

Fans này đang đu couple.

Ban đầu là ánh mắt người xem rất tinh ý, khi xem chương trình nhìn thấy cảnh Lý Đại vươn tay đỡ Vương Dương, tâm huyết sôi trào liền cắt ra đăng lên weibo.

Kết quả bị một vài fans thích ăn đường nhìn thấy.

Dáng người Lý Đại vốn to lớn, hormone nam tính vô cùng dồi dào, khuôn mặt chính trực trưởng thành, khí chất ngời ngợi.

Bây giờ Vương Dương ốm yếu bé tí, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, giống như con chuột nhỏ đáng thương đang run lẩy bẩy.

Loại hình tương phản này lập tức làm nổ tung trái tim cũng những fans nữ quanh năm trà trộn trong giới đam mỹ.

Hình ảnh Vương Dương và Lý Đại xuất hiện cùng nhau rất ít, các nàng liền tự mình sản xuất đường ăn. Ai có kỹ thuật thì vơ vét ảnh chụp hai người họ ghép vào với nhau, còn ai có văn vẻ thì dứt khoát viết đồng nhân văn về câu chuyện chàng trai mạnh mẽ yêu đương với chàng vợ nhỏ của hắn, còn có cả thịt nữa.

Dương Gia Lập thấy nội dung bên trong siêu thoại, hơn nửa ngày trời vẫn không khép miệng lại được.

Thế giới thật thần kỳ, vạn vật đều có thể ghép CP, đỉnh của chóp, đỉnh của chóp.

Không chỉ có mỗi Dương Gia Lập thấy siêu thoại của nàng fans này, Lý Nhị cũng nhìn thấy.

Lúc đó Lý Nhị còn đang ở trong nhà ăn cơm, miệng còn nhét một cái đùi gà béo ú.

Cậu ta tiện ta mở weibo ra, không ngờ liền nhìn thấy đồng nhân văn ngắn của anh mình và Vương Dương, là một câu chuyện ngược luyến motip cũ, viết rằng anh cậu ta là Lý Đại, vì nhìn thấy thiếu niên Vương Dương mềm mại lẫn trong biển người mờ mịt mà tình yêu bén rễ đâm sâu, từ đầu đến cuối dùng hết những biện pháp nhưng yêu vẫn không thành, cho nên giày vò Vương Dương, nhốt người ta làm một đêm bảy lần.

Xem xong truyện đồng nhân văn ngắn ngủi này, đùi gà trong miệng Lý Nhị cũng rơi xuống bàn.

Cậu ta nhìn màn hình điện thoại đang phát sáng, chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Là cậu ta bị điên hay thế giới này bị điên vậy?

Lý Nhị lau lau miệng, vội vàng đứng lên chạy ra khỏi khu nhà, đi đến phòng tập thể hình gần đó tìm anh của cậu ta.

Lý Đại đang nâng tạ,  áo ba lỗ màu đen đã sớm bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, khỏe mạnh như con hổ.

Nhìn thấy Lý Nhị chạy tới, Lý Đại đặt tạ về lại trên giá, dùng khăn lau đi mồ hôi, vừa uống bột protein vừa hỏi: “Tìm anh làm gì?”

Lý Nhị không nói lời nào cả, chỉ đưa điện thoại cho hắn xem.

Lý Đại nhận điện thoại, lúc đầu vẻ mặt hắn trông khó hiểu.

Sau khi hắn phản ứng lại đây là cái gì thì sắc mặt hắn lập tức chuyển đen.

Chờ hắn xem xong, Lý Nhị cười hì hì hỏi hắn: “Có cảm nhận gì không ạ?”

Sắc mặt Lý Đại triệt để đen thui: “Ghê tởm.”

Lý Nhị nhíu mày, lục trong màn hình di động, nói: “Anh, anh có muốn xem lại không, fans này cực kì nhiệt tình luôn á, còn viết rất nhiều luôn. Ai có một cái nè, bí mật dưới lớp quần thể thao — đại lão tập thể hình hung dữ tính tình thối gặp phải chàng trai gầy yếu trắng trẻo mềm mại…..”

Sắc mặt Lý Đại càng thối hơn: “Đừng đọc nữa, lấy ra đi, ghê tởm muốn chết, đừng để anh thấy mấy cái này nữa.”

Lý Nhị chán chường bĩu môi rời đi.

Lý Đại nghỉ ngơi một hồi, định tiếp tục tập luyện thì bỗng nhiên không có tinh thần nữa.

Hắn ngồi trong khu nghỉ ngơi, sắc mặt bình tĩnh, rầu rĩ uống bột protein, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Còn đang thất thần, một cậu trai nhỏ gầy ngồi xuống bên cạnh Lý Đại, gọi một tiếng: “Anh Vinh.”

Lý Đại xoay đầu nhìn, là một cậu trai tên Lưu Ba gần đây thường quấn lấy hắn muốn nhờ hắn dạy tập thể hình cho.

Hai mắt Lưu Ba sáng ngời, hỏi: “Sao hôm nay anh không tập luyện nữa vậy.”

Lý Đại lau mồ hôi: “Có chút mệt nên nghỉ một lát.”

Lưu Ba có chút đăm chiêu “à” một tiếng, hâm mộ nhìn cơ ngực và cơ bụng quyến rũ dưới lớp áo ba lỗ của Lý Đại: “Anh, sao em có cảm giác cơ ngực của anh hình như còn đẹp hơn hôm qua nữa á, em có thể sờ mấy cái không ạ?”

Lý Đại nhíu mày, còn chưa kịp nói gì Lưu Ba đã vươn tay đến.

Lý Đại cúi đầu, chỉ nhìn thấy cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của Lưu Ba và cái cổ của cậu ta lắc lư trước mặt mình, loại hơi thở nhẹ nhàng thoải mái thuộc về thiếu niên lượn lờ trước chóp mũi hắn, Lý Đại mở to mắt nhìn, trong lúc mơ hồ lại cảm thấy giống Vương Dương.

Lý Đại hoảng sợ, cả người chấn động, nhanh chóng hất tay Lưu Ba ra.

Lưu Ba có chút giật mình: “Anh làm sao vậy.”

Sắc mặt Lý Đại không tốt lắm, hơn nửa ngày sau mới rầu rĩ giải thích một câu cơ thể không thoải mái rồi vội vội vàng vàng cầm lấy túi đồ tập thể hình của mình, bước chân không ngừng rời đi.

Ban đêm, Lý Đại mất ngủ.

Hắn lăn lộn ở trên giường mãi mà không ngủ được, không biết nghĩ thế nào, ma xui quỷ khiến lại mở cái siêu thoại đó ra.

Lý Đại lầm bầm tự nói với mình: “Để tôi xem thử xem còn có thể ghê tởm tới dạng gì nữa.”

Hắn lướt xuống, tìm thấy cái động nhân văn tên “Bí mật dưới lớp quần thể thao”.

Do dự hai giây, cuối cùng vẫn ấn vào.

Đây chính xác là “thịt văn” chân chính. Lý Đại sửng sốt xem Lý Thành Vinh trong truyện nắm lấy cơ thể gầy yếu đáng thương của Vương Dương, miệng thì nói mấy lời thô tục, đè Vương Dương dưới thân, suýt nữa làm chết cậu ta luôn.

Xem tới cuối, gương mặt của Lý Đại đều căng chặt.

Khi hắn thả điện thoại xuống, hắn lại phát hiện một chuyện càng khiến hắn phiền não hơn nữa.

Hắn cương.

Lý Đại xốc chăn lên nhìn xuống hạ thân của mình, chấn động hơn nửa ngày vẫn không bình tĩnh lại nổi.

Hắn lạnh lùng nghiêm mặt đứng dậy khỏi giường đi vào phòng tắm, đánh răng tắm nước lạnh một hồi mới nằm lại lên giường.

Chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần, hắn nghĩ, trên đời này không có người đàn ông nào nhìn thấy mấy thứ đó mà không có phản ứng sinh lý cả, đương nhiên là trừ mấy tên yếu đuối kia.

Này chính là hiện tượng rất bình thường, không có liên quan gì đến Vương Dương.

Lúc Lý Đại chui vào chăn, hắn cười khẩy nghĩ, ngày mai hắn phải báo cáo cái siêu thoại này mới được.

Bất kể thứ gì cũng không thể thay đổi chuyện hắn ghê tởm Vương Dương được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện