Lại Kết Hôn Làm Vợ Chồng
Chương 1-2
Lôi Dực đã sớm phát hiện chiếc xe vận tải đang điên cuồng kia, dùng sức chuyển động tay lái, nhanh chóng tránh sang bên phải, cũng chen đến ven đường nhưng vẫn tránh không khỏi, mắt thấy xe vận tải lao thẳng đến, phản ứng đầu tiên của anh chính là cởi dây an toàn, giang hai cánh tay dùng thân thể bảo vệ cô.
“Không!” Động tác của Chu Văn Kỳ không nhanh bằng anh, trong nháy mắt chỉ có thể thét chói tai.
Kịch liệt va chạm khiến xe ô tô bị lật, quá trình chỉ có mấy phút, lại có vẻ rung động lòng người, Lôi Dực liều mạng ôm lấy cô, sau lưng anh không biết là bị cái gì đè xuống, trán và bả vai cũng chảy ra máu tươi.
Chu Văn Kỳ quả thực không thể tin được, lúc nguy cấp như vậy anh thế nhưng liều mình cứu cô, đây không giống như trách nhiệm của chồng trước đối vợ trước, lại càng không phải là nghĩa vụ của vệ sĩ đối khách hàng, cô có tài đức gì để anh phải hi sinh? Nếu như có cái gì vạn nhất, ông nội Lôi phải làm sao bây giờ?
Sau một trận long trời lở đất, xe cuối cùng cũng không đung đưa nữa, Lôi Dực trước khi hôn mê bỏ ra một hơi cuối cùng, nói ra câu nói ẩn sâu trong lòng. “Kỳ Kỳ… Anh…. Anh yêu em…”
Anh yêu cô? Cô lần nữa bị rung động sâu sắc, không dám cũng không tin tưởng câu này có phải là di ngôn của anh hay không, chẳng qua là tại sao vào lúc tính mạng bị đe dọa, mới để cô nghe được lời nói chân chính từ đáy lòng của anh? Người đàn ông trước mắt này không chỉ yêu cô, thậm chí nguyện ý vì cô mà hi sinh tính mạng của mình, quá khứ cô lại không chút hiểu rõ…
Nhìn anh vì cô chảy xuống máu tươi, cô chỉ có thể nghẹn ngào rơi nước mắt, một cơn bóng tối ập đến, nhắm mắt lại, cô chỉ nguyện ý đi theo anh, bất kể là thiên đường hay địa ngục, xin cho cô được đi cùng anh…
Bức tường dán giấy màu hồng nhạt, trần nhà có dán sao, cả bức tường đều là áp-phích minh tinh, khắp nơi trưng bày búp bê vải…. Chu Văn Kỳ không biết mình hôn mê bao lâu, khi cô mở hai mắt ra, lại phát hiện mình trở lại nhà ba mẹ, đang ở gian phòng vốn là của mình.
Sau tai nạn xe cộ không phải là nên đưa đến bệnh viện sao? Là ai mang cô về nhà? Lôi Dực đâu? Anh bị thương có nặng không? Cô còn có thể gặp anh một lần nữa không? Có phải là cô đã chết, chỉ là do lưu luyến nhân gian nên mới trở lại nơi mà mình nhớ thương? Ba mẹ và anh trai có tha thứ cho sự tùy hứng và ngu ngốc của cô hay không? Nếu như có thể, cô muốn nói một tiếng cáo biệt với bọn họ rồi mới rời đi…
Vào lúc cô đang xót xa cảm khái, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, một người phụ nữ trung niên bưng đĩa đi đến, cười hì hì nói: “Thì ra là con đã tỉnh, mẹ còn tưởng rằng con sẽ ngủ quên đấy!”
“Mẹ?” Chu Văn Kỳ không dám tin nhìn mẹ mình, nếu mẹ cũng ở đây, nói như vậy cô không có chết? Không phải là do linh hồn xuất ra mới về nhà?
Diêu Nhu An đặt đĩa lên bàn, dùng giọng cưng chiều nói: “Con heo lười, hôm nay là ngày con kết hôn, mau dậy đi!”
“Hả?” Chu Văn Kỳ nhanh chóng ngồi dậy, cầm chiếc đồng hồ điện tử trên đầu giường lên xem, trừ mấy giờ mấy phút còn ghi rõ ngày tháng, thế mà lại là ngày mùng một tháng tám năm Dân quốc chín mươi bảy, cũng chính là ngày cô kết hôn, chẳng lẽ cô trở lại quá khứ, trở lại ba năm trước đây?
“Vẫn còn ngẩn người? Thợ trang điểm một lát nữa sẽ đến, con đi đánh răng rửa mặt đi, nhanh một chút rồi ăn sáng, nếu không hôm nay phải bận rộn cả ngày, mẹ sợ con sẽ bị đói hỏng mất.” Diêu Nhu An nấu cháo khoai lang và mấy món ăn sáng, đều là những món mà con gái thích ăn.
“Ách, được…” Chu Văn Kỳ vẫn chưa tỉnh hồn, cần một chút thời gian để tỉnh táo lại, nếu mẹ đã nói như vậy, cô liền nhân cơ hội trốn vào phòng tắm, rửa mặt để cho mình thanh tỉnh hơn chút.
Trong phòng tắm, ánh nắng sáng sớm sáng ngời, khuôn mặt trong gương cô vô cùng quen thuộc, chẳng qua là ít đi chút quầng thâm ở mắt và khí sắc tiều tụy, cả người tràn đầy sức sống, còn mặc bộ quần áo ngủ có hình con thỏ, giống như một đóa hoa trong nhà ấm, vẫn chưa biết nhân gian khó khăn, thực tế ấm lạnh.
Xem ra cô thật sự là vượt qua thời không, trở lại thời gian đã đi qua, nếu không thì nên giải thích tình huống bây giờ như thế nào?
Như vậy Lôi Dực đâu? Anh có chuyển kiếp từ năm Dân quốc một trăm trở lại hay không? Hoặc là vẫn luôn là anh? Bất kể như thế nào, anh quả thật xả thân cứu cô, còn nói câu ‘anh yêu em’, chỉ bằng hai chuyện này, đời này cô không thể tiếp tục phụ lòng anh, là cảm kích cũng tốt, là áy náy cũng được, cô vĩnh viễn cũng sẽ là vợ của Lôi Dực, cho dù cô không có cách nào yêu anh cũng không quan hệ.
Cảm tạ ông trời, ban cho cô cơ hội được sống lại này, đối với người nhà cô cũng phải biết quý trọng, tuyệt đối không thể làm bọn họ thất vọng.
Lúc ra khỏi phòng tắm, Chu Văn Kỳ đã ổn định lại tâm tình, dù sao cũng chỉ là trở lại quá khứ của mình chứ không phải là mượn xác hoàn hồn đến trên người người khác, sợ cái gì chứ? Bây giờ cô phải bắt đầu làm một người con tốt, người vợ tốt, xác định mục tiêu, dũng cảm tiến tới!
“Mau đến ăn, hết nóng rồi.” Diêu Nhu An gọi con gái, cháo khoai lang đã để lạnh.
Chu Văn Kỳ bưng bát đũa lên, mùi vị thức ăn quen thuộc làm cho cô thiếu chút nữa khóc lên, vội vàng cúi đầu ăn hai miếng. “Mẹ, mẹ đã ăn chưa?”
“Mẹ có thời gian, con không có thời gian, một chút nữa mẹ sẽ ăn.”
“Dạ.” Mẹ sinh anh trai mười năm mới lại có đứa con gái là cô, luôn coi cô như một đứa trẻ mà chăm sóc, cho dù đến khi cô kết hôn vẫn như vậy, trước đây cô chỉ biết hưởng thụ sự cưng chiều, không biết mình có bao nhiều trân quý.
Diêu Nhu An cầm khăn giấy thay con gái lau khóe miệng, thở dài nói: “Thời gian trôi qua nhanh quá, con đều đã hai mươi hai tuổi tốt nghiệp đại học, cũng đã muốn kết hôn, nói không chừng sang năm cũng phải làm mẹ rồi.”
Chu Văn Kỳ cổ họng nghẹn ngào, đành phải ăn thêm mấy miếng cháo. “Mẹ, vì sao mọi người nhất định phải gả con cho Lôi Dực?”
Trước khi kết hôn cô và anh cũng chỉ gặp mặt mấy lần, ngay cả tình yêu cũng chưa từng nói đến, ba mẹ lại kiên trì muốn cô gả cho người này, mặc kệ cô phản đối như thế nào, không phân rõ phải trái như thế nào, thậm vì vì kháng nghị mà bỏ cơm cũng dùng đến, tuy nói sau này cô có thể chấp nhận được tính tình của Lôi Dực, nhưng là ít nhiều vẫn có phần không cam lòng.
“Con từ nhỏ đã chưa từng nếm qua khổ, học khoa Lịch sử không dễ tìm việc, con không chịu làm giáo viên, lại không muốn thi công chức, con nói xem trừ lấy chồng còn có thể làm gì?”
“Con thật sự vô dụng như vậy sao?” Cô học khoa Lịch sử là vì không đủ điểm vào khoa ngoại ngữ, nhưng mà nghiên cứu lịch sử cũng rất thú vị, chỉ là sau khi tốt nghiệp không tìm thấy đường ra, điểm ấy cô không thể phủ nhận. Nhắc đến cũng lạ, người nhà đều là ăn cơm nhà nước, không phải làm giáo viên thì cũng chính là nhân viên công vụ, lại cứ sinh ra quái thai là cô, đối với bát sắt* không có nửa điểm hứng thú.
(*) Bát sắt: Công ăn việc làm ổn định.
“Con là bị chúng ta làm hư, không tìm cho con một nơi chốn tốt là không được, A Dực đứa nhỏ này ổn trọng tin cậy, ông nội Lôi lại là ân nhân của ba con, chuyện này bọn họ đã sớm thương lượng tốt, chỉ chờ con tốt nghiệp mà thôi. Mẹ bảo đảm với con, A Dực tuyệt đối sẽ không bắt nạt con, cũng nuôi được tiểu công chúa con, có thể gả cho nó là phúc khí của con, đừng nên làm ầm ĩ nữa được không?”
Chu Văn Kỳ cũng biết, ông nội Lôi đã từng cứu ba cô Chu Dục một mạng. Mấy năm trước ba bị cướp bóc, tên cô đồ lại còn cầm dao bổ dưa múa may, nếu không phải ông nội Lôi đúng lúc xuất hiện, ai biết ba cô còn có thể còn sống trở về hay không? Mặc dù tuổi tác và vai vế không bằng nhau, nhưng từ đây về sau hai người lại trở thành bạn tốt.
Cô đã từng gặp qua ông nội Lôi càng già càng dẻo dai, cũng rất thích ông lão cởi mở đó, nhưng không biết ông có cháu trai muốn lấy vợ, mãi đến ngày tốt nghiệp, cô đột nhiên bị buộc cùng “ăn cơm thân cận” với Lôi Dực, sau đó chính là “thúc hôn đại pháp” không ngừng.
Mặc dù về sau sự thật chứng minh Lôi Dực là một người đàn ông tốt, nhưng các trưởng bối trước giờ không nghĩ đến yếu tố tình yêu, cũng khó trách trước kia cô lại đi lên con đường ly hôn, ở thời đại này còn ai nghe theo lời ba mẹ mà kết hôn? Nói đi nói lại đều do cô vô dụng, nếu cô có thể chăm sóc tốt bản thân, làm sao sẽ bị người nhà vội vã đóng gói gả ra ngoài?
“Được rồi, được rồi, con sẽ không làm cô dâu chạy trốn, chính con cũng cảm thấy mất mặt.” Đáy lòng Chu Văn Kỳ đương nhiên là nguyện ý, ở mặt ngoài lại giả vờ như có chút miễn cưỡng, dù sao cô cũng không thể nói chính mình bởi vì sống lại cho nên tỉnh ngộ, từng bước một từ từ sẽ đến, mọi người đối sự thay đổi của cô sẽ không quá kinh ngạc.
Diêu Nhu An nghe xong cảm thấy được an ủi, thời gian này con gái làm ầm ĩ rất kịch liệt, lại có thể hồi tâm chuyển ý vào ngày kết hôn, mặc dù còn không phải là bộ dáng rất vui vẻ, nhưng bà cũng thấy cực kỳ thỏa mãn rồi.
“Thời gian làm việc của A Dực không xác định, nếu như con muốn trở về, mỗi ngày mẹ đều sẽ thay con dọn dẹp phòng, nơi này vĩnh viễn là nhà của con.”
Khóe mắt của Chu Văn Kỳ bỗng nhiên lên men, cắn cắn môi nói: “Mẹ, con không nỡ bỏ mẹ…”
Nhớ lại hai mươi hai năm hạnh phúc này, đều là ba mẹ thay cô che mưa che gió, chẳng qua ba cô có vẻ nghiêm khắc, có lúc cô làm nũng thế nào cũng vô dụng, còn mẹ thì lại ôn nhu như nước, chăm sóc mọi người trong nhà rất cẩn thận, bảo cô sao có thể bỏ được mà rời đi?
Hai mẹ con hai mắt đẫm nước nhìn nhau, lúc này cửa phòng được mở ra, hai nhóc con xông tới hô: “Chúc mừng cô nhỏ, mau tiền lì xì lấy ra đi!”
Không khí sầu não tản ra, Chu Văn kỳ không khỏi nở nụ cười, anh trai Chu Diệu Đình đã sớm kết hôn sinh con, hiện tại cháu trai Tiểu Thành sáu tuổi, cháu gái Tiểu Du bốn tuổi, đúng là thời điểm hoạt bát hiếu động, có thể nói thiên sứ và ma quỷ đều tập hợp trên một thân, trước khi sống lại cô đã có hai năm chưa gặp hai đứa, hiện giờ xem ra đúng là nghịch ngợm cũng đáng yêu.
Chu Văn Kỳ giơ tay xoa bóp hai má của hai tiểu dễ thương. “Muốn tiền lì xì không thành vấn đề, hôm nay làm tốt hoa đồng của cô, nhất định sẽ có thưởng lớn!”
“Được ạ, cô nhỏ vạn tuế!” Tiểu Thành và Tiểu Du cùng hoan hô.
Mặc dù cửa phòng mở ra, Trần Phẩm Khiết con dâu trưởng của nhà họ Chu vẫn gõ vài cái, đứng ở trước cửa nói: “Thợ trang điểm đã đến, chị mời cô ấy tiến vào có được không?”
“Được, cảm ơn chị dâu.” Chu Văn Kỳ trước kia không thích chị dâu cho lắm, cảm thấy chị dâu quá nghiêm túc, mãi đến sau khi chính mình bị lừa mới hiểu rõ, nghiêm túc có cái gì không tốt? Ứng xử không phải nên cẩn thận một chút sao? Ít nhất sẽ không xúc động liều lĩnh, khiến chính mình không tìm thấy đường lui.
Tóm lại tất cả đều là cô sai, cô có thể sống lại nhất định phải sửa chữa tất cả sai lầm!
Thợ trang điểm mang theo hai người trợ lý, xách theo hai hộp dụng cụ trang điểm, hai giờ trôi qua đại công trình cuối cùng cũng hoàn thành, làm nốt tóc, mặc lễ phục, Chu Văn Kỳ giống như công chúa hiện thân, đi đến phòng khách gặp mặt bạn bè người thân.
Chu Diệu Đình hướng em gái “Oa~~” một tiếng, cố ý nói đùa nói: “Đây thật là Kỳ Kỳ sao? Anh còn tưởng là tiên nữ cơ!”
“Em mới không phải tiên nữ, anh mở to mắt chút đi, em là công chúa.” Chu Văn Kỳ hừ một tiếng, cũng đùa lại anh trai, đáy lòng yên lặng nghĩ rằng đã lâu không thấy, rất là vui mừng còn có thể gặp lại, thật cảm tạ vận mệnh an bài…
Chu Dục Nhân nhìn con gái, gật đầu nói: “Quả nhiên là công chúa, Kỳ Kỳ hôm nay thật xinh đẹp.”
Chu Văn Kỳ đi đến trước mặt ông, nhẹ nhàng ôm lấy ông, phải dùng sức nháy mắt mới có thể không rơi nước mắt, ngày hôm qua cô đang vì bệnh tình của ba mà lo lắng, hôm nay có thể nhìn thấy bộ dáng bình an của ông, còn có thể cùng người nhà ở chung, cho dù chết đi một lần cô cũng bằng lòng.
“Ba~~ con không muốn lập gia đình, con gái mà đã kết hôn rồi con cảm thấy chẳng giống công chúa đâu!”
Chu Dục Nhân lại cười nói: “Ngoan, Kỳ Kỳ không phải là trẻ con, A dực đã đồng ý với ba là sẽ chăm sóc tốt cho con.”
“Vậy về sau sinh nhật của con, năm mới, ngày quốc tế thiếu nhi còn có được tiền lì xì không?”
“Yên tâm, ba mẹ đều sẽ cho con lì xì.”
Thấy ba hào phóng như vậy, Chu Diệu Đình lập tức theo vào nói: “Anh trai và chị dâu cũng sẽ cho em lì xì, giống Tiểu Thành, tiểu Du, bây giờ có thể yên tâm kết hôn chưa?”
“Như vậy sao đươc, em là cô, đương nhiên phải được nhiều hơn bọn nó chứ!”
Chu Văn Kỳ giở ra tính tình công chúa, lại khiến người nhà họ Chu thở phào nhẹ nhõm một hơi, mãi đến ngày hôm qua vẫn còn làm ầm ĩ muốn trốn hôn, bây giờ có thể nói giỡn cũng đã không tồi. Mà chính Chu Văn Kỳ cũng nhớ rõ, trước đây lúc kết hôn, cô tâm tình ác liệt biến không khí trở nên căng thẳng, hiện tại cô có cơ hội làm lại từ đầu, lòng mang cảm kích, chỉ muốn vui vẻ hát một bài!
“Không!” Động tác của Chu Văn Kỳ không nhanh bằng anh, trong nháy mắt chỉ có thể thét chói tai.
Kịch liệt va chạm khiến xe ô tô bị lật, quá trình chỉ có mấy phút, lại có vẻ rung động lòng người, Lôi Dực liều mạng ôm lấy cô, sau lưng anh không biết là bị cái gì đè xuống, trán và bả vai cũng chảy ra máu tươi.
Chu Văn Kỳ quả thực không thể tin được, lúc nguy cấp như vậy anh thế nhưng liều mình cứu cô, đây không giống như trách nhiệm của chồng trước đối vợ trước, lại càng không phải là nghĩa vụ của vệ sĩ đối khách hàng, cô có tài đức gì để anh phải hi sinh? Nếu như có cái gì vạn nhất, ông nội Lôi phải làm sao bây giờ?
Sau một trận long trời lở đất, xe cuối cùng cũng không đung đưa nữa, Lôi Dực trước khi hôn mê bỏ ra một hơi cuối cùng, nói ra câu nói ẩn sâu trong lòng. “Kỳ Kỳ… Anh…. Anh yêu em…”
Anh yêu cô? Cô lần nữa bị rung động sâu sắc, không dám cũng không tin tưởng câu này có phải là di ngôn của anh hay không, chẳng qua là tại sao vào lúc tính mạng bị đe dọa, mới để cô nghe được lời nói chân chính từ đáy lòng của anh? Người đàn ông trước mắt này không chỉ yêu cô, thậm chí nguyện ý vì cô mà hi sinh tính mạng của mình, quá khứ cô lại không chút hiểu rõ…
Nhìn anh vì cô chảy xuống máu tươi, cô chỉ có thể nghẹn ngào rơi nước mắt, một cơn bóng tối ập đến, nhắm mắt lại, cô chỉ nguyện ý đi theo anh, bất kể là thiên đường hay địa ngục, xin cho cô được đi cùng anh…
Bức tường dán giấy màu hồng nhạt, trần nhà có dán sao, cả bức tường đều là áp-phích minh tinh, khắp nơi trưng bày búp bê vải…. Chu Văn Kỳ không biết mình hôn mê bao lâu, khi cô mở hai mắt ra, lại phát hiện mình trở lại nhà ba mẹ, đang ở gian phòng vốn là của mình.
Sau tai nạn xe cộ không phải là nên đưa đến bệnh viện sao? Là ai mang cô về nhà? Lôi Dực đâu? Anh bị thương có nặng không? Cô còn có thể gặp anh một lần nữa không? Có phải là cô đã chết, chỉ là do lưu luyến nhân gian nên mới trở lại nơi mà mình nhớ thương? Ba mẹ và anh trai có tha thứ cho sự tùy hứng và ngu ngốc của cô hay không? Nếu như có thể, cô muốn nói một tiếng cáo biệt với bọn họ rồi mới rời đi…
Vào lúc cô đang xót xa cảm khái, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, một người phụ nữ trung niên bưng đĩa đi đến, cười hì hì nói: “Thì ra là con đã tỉnh, mẹ còn tưởng rằng con sẽ ngủ quên đấy!”
“Mẹ?” Chu Văn Kỳ không dám tin nhìn mẹ mình, nếu mẹ cũng ở đây, nói như vậy cô không có chết? Không phải là do linh hồn xuất ra mới về nhà?
Diêu Nhu An đặt đĩa lên bàn, dùng giọng cưng chiều nói: “Con heo lười, hôm nay là ngày con kết hôn, mau dậy đi!”
“Hả?” Chu Văn Kỳ nhanh chóng ngồi dậy, cầm chiếc đồng hồ điện tử trên đầu giường lên xem, trừ mấy giờ mấy phút còn ghi rõ ngày tháng, thế mà lại là ngày mùng một tháng tám năm Dân quốc chín mươi bảy, cũng chính là ngày cô kết hôn, chẳng lẽ cô trở lại quá khứ, trở lại ba năm trước đây?
“Vẫn còn ngẩn người? Thợ trang điểm một lát nữa sẽ đến, con đi đánh răng rửa mặt đi, nhanh một chút rồi ăn sáng, nếu không hôm nay phải bận rộn cả ngày, mẹ sợ con sẽ bị đói hỏng mất.” Diêu Nhu An nấu cháo khoai lang và mấy món ăn sáng, đều là những món mà con gái thích ăn.
“Ách, được…” Chu Văn Kỳ vẫn chưa tỉnh hồn, cần một chút thời gian để tỉnh táo lại, nếu mẹ đã nói như vậy, cô liền nhân cơ hội trốn vào phòng tắm, rửa mặt để cho mình thanh tỉnh hơn chút.
Trong phòng tắm, ánh nắng sáng sớm sáng ngời, khuôn mặt trong gương cô vô cùng quen thuộc, chẳng qua là ít đi chút quầng thâm ở mắt và khí sắc tiều tụy, cả người tràn đầy sức sống, còn mặc bộ quần áo ngủ có hình con thỏ, giống như một đóa hoa trong nhà ấm, vẫn chưa biết nhân gian khó khăn, thực tế ấm lạnh.
Xem ra cô thật sự là vượt qua thời không, trở lại thời gian đã đi qua, nếu không thì nên giải thích tình huống bây giờ như thế nào?
Như vậy Lôi Dực đâu? Anh có chuyển kiếp từ năm Dân quốc một trăm trở lại hay không? Hoặc là vẫn luôn là anh? Bất kể như thế nào, anh quả thật xả thân cứu cô, còn nói câu ‘anh yêu em’, chỉ bằng hai chuyện này, đời này cô không thể tiếp tục phụ lòng anh, là cảm kích cũng tốt, là áy náy cũng được, cô vĩnh viễn cũng sẽ là vợ của Lôi Dực, cho dù cô không có cách nào yêu anh cũng không quan hệ.
Cảm tạ ông trời, ban cho cô cơ hội được sống lại này, đối với người nhà cô cũng phải biết quý trọng, tuyệt đối không thể làm bọn họ thất vọng.
Lúc ra khỏi phòng tắm, Chu Văn Kỳ đã ổn định lại tâm tình, dù sao cũng chỉ là trở lại quá khứ của mình chứ không phải là mượn xác hoàn hồn đến trên người người khác, sợ cái gì chứ? Bây giờ cô phải bắt đầu làm một người con tốt, người vợ tốt, xác định mục tiêu, dũng cảm tiến tới!
“Mau đến ăn, hết nóng rồi.” Diêu Nhu An gọi con gái, cháo khoai lang đã để lạnh.
Chu Văn Kỳ bưng bát đũa lên, mùi vị thức ăn quen thuộc làm cho cô thiếu chút nữa khóc lên, vội vàng cúi đầu ăn hai miếng. “Mẹ, mẹ đã ăn chưa?”
“Mẹ có thời gian, con không có thời gian, một chút nữa mẹ sẽ ăn.”
“Dạ.” Mẹ sinh anh trai mười năm mới lại có đứa con gái là cô, luôn coi cô như một đứa trẻ mà chăm sóc, cho dù đến khi cô kết hôn vẫn như vậy, trước đây cô chỉ biết hưởng thụ sự cưng chiều, không biết mình có bao nhiều trân quý.
Diêu Nhu An cầm khăn giấy thay con gái lau khóe miệng, thở dài nói: “Thời gian trôi qua nhanh quá, con đều đã hai mươi hai tuổi tốt nghiệp đại học, cũng đã muốn kết hôn, nói không chừng sang năm cũng phải làm mẹ rồi.”
Chu Văn Kỳ cổ họng nghẹn ngào, đành phải ăn thêm mấy miếng cháo. “Mẹ, vì sao mọi người nhất định phải gả con cho Lôi Dực?”
Trước khi kết hôn cô và anh cũng chỉ gặp mặt mấy lần, ngay cả tình yêu cũng chưa từng nói đến, ba mẹ lại kiên trì muốn cô gả cho người này, mặc kệ cô phản đối như thế nào, không phân rõ phải trái như thế nào, thậm vì vì kháng nghị mà bỏ cơm cũng dùng đến, tuy nói sau này cô có thể chấp nhận được tính tình của Lôi Dực, nhưng là ít nhiều vẫn có phần không cam lòng.
“Con từ nhỏ đã chưa từng nếm qua khổ, học khoa Lịch sử không dễ tìm việc, con không chịu làm giáo viên, lại không muốn thi công chức, con nói xem trừ lấy chồng còn có thể làm gì?”
“Con thật sự vô dụng như vậy sao?” Cô học khoa Lịch sử là vì không đủ điểm vào khoa ngoại ngữ, nhưng mà nghiên cứu lịch sử cũng rất thú vị, chỉ là sau khi tốt nghiệp không tìm thấy đường ra, điểm ấy cô không thể phủ nhận. Nhắc đến cũng lạ, người nhà đều là ăn cơm nhà nước, không phải làm giáo viên thì cũng chính là nhân viên công vụ, lại cứ sinh ra quái thai là cô, đối với bát sắt* không có nửa điểm hứng thú.
(*) Bát sắt: Công ăn việc làm ổn định.
“Con là bị chúng ta làm hư, không tìm cho con một nơi chốn tốt là không được, A Dực đứa nhỏ này ổn trọng tin cậy, ông nội Lôi lại là ân nhân của ba con, chuyện này bọn họ đã sớm thương lượng tốt, chỉ chờ con tốt nghiệp mà thôi. Mẹ bảo đảm với con, A Dực tuyệt đối sẽ không bắt nạt con, cũng nuôi được tiểu công chúa con, có thể gả cho nó là phúc khí của con, đừng nên làm ầm ĩ nữa được không?”
Chu Văn Kỳ cũng biết, ông nội Lôi đã từng cứu ba cô Chu Dục một mạng. Mấy năm trước ba bị cướp bóc, tên cô đồ lại còn cầm dao bổ dưa múa may, nếu không phải ông nội Lôi đúng lúc xuất hiện, ai biết ba cô còn có thể còn sống trở về hay không? Mặc dù tuổi tác và vai vế không bằng nhau, nhưng từ đây về sau hai người lại trở thành bạn tốt.
Cô đã từng gặp qua ông nội Lôi càng già càng dẻo dai, cũng rất thích ông lão cởi mở đó, nhưng không biết ông có cháu trai muốn lấy vợ, mãi đến ngày tốt nghiệp, cô đột nhiên bị buộc cùng “ăn cơm thân cận” với Lôi Dực, sau đó chính là “thúc hôn đại pháp” không ngừng.
Mặc dù về sau sự thật chứng minh Lôi Dực là một người đàn ông tốt, nhưng các trưởng bối trước giờ không nghĩ đến yếu tố tình yêu, cũng khó trách trước kia cô lại đi lên con đường ly hôn, ở thời đại này còn ai nghe theo lời ba mẹ mà kết hôn? Nói đi nói lại đều do cô vô dụng, nếu cô có thể chăm sóc tốt bản thân, làm sao sẽ bị người nhà vội vã đóng gói gả ra ngoài?
“Được rồi, được rồi, con sẽ không làm cô dâu chạy trốn, chính con cũng cảm thấy mất mặt.” Đáy lòng Chu Văn Kỳ đương nhiên là nguyện ý, ở mặt ngoài lại giả vờ như có chút miễn cưỡng, dù sao cô cũng không thể nói chính mình bởi vì sống lại cho nên tỉnh ngộ, từng bước một từ từ sẽ đến, mọi người đối sự thay đổi của cô sẽ không quá kinh ngạc.
Diêu Nhu An nghe xong cảm thấy được an ủi, thời gian này con gái làm ầm ĩ rất kịch liệt, lại có thể hồi tâm chuyển ý vào ngày kết hôn, mặc dù còn không phải là bộ dáng rất vui vẻ, nhưng bà cũng thấy cực kỳ thỏa mãn rồi.
“Thời gian làm việc của A Dực không xác định, nếu như con muốn trở về, mỗi ngày mẹ đều sẽ thay con dọn dẹp phòng, nơi này vĩnh viễn là nhà của con.”
Khóe mắt của Chu Văn Kỳ bỗng nhiên lên men, cắn cắn môi nói: “Mẹ, con không nỡ bỏ mẹ…”
Nhớ lại hai mươi hai năm hạnh phúc này, đều là ba mẹ thay cô che mưa che gió, chẳng qua ba cô có vẻ nghiêm khắc, có lúc cô làm nũng thế nào cũng vô dụng, còn mẹ thì lại ôn nhu như nước, chăm sóc mọi người trong nhà rất cẩn thận, bảo cô sao có thể bỏ được mà rời đi?
Hai mẹ con hai mắt đẫm nước nhìn nhau, lúc này cửa phòng được mở ra, hai nhóc con xông tới hô: “Chúc mừng cô nhỏ, mau tiền lì xì lấy ra đi!”
Không khí sầu não tản ra, Chu Văn kỳ không khỏi nở nụ cười, anh trai Chu Diệu Đình đã sớm kết hôn sinh con, hiện tại cháu trai Tiểu Thành sáu tuổi, cháu gái Tiểu Du bốn tuổi, đúng là thời điểm hoạt bát hiếu động, có thể nói thiên sứ và ma quỷ đều tập hợp trên một thân, trước khi sống lại cô đã có hai năm chưa gặp hai đứa, hiện giờ xem ra đúng là nghịch ngợm cũng đáng yêu.
Chu Văn Kỳ giơ tay xoa bóp hai má của hai tiểu dễ thương. “Muốn tiền lì xì không thành vấn đề, hôm nay làm tốt hoa đồng của cô, nhất định sẽ có thưởng lớn!”
“Được ạ, cô nhỏ vạn tuế!” Tiểu Thành và Tiểu Du cùng hoan hô.
Mặc dù cửa phòng mở ra, Trần Phẩm Khiết con dâu trưởng của nhà họ Chu vẫn gõ vài cái, đứng ở trước cửa nói: “Thợ trang điểm đã đến, chị mời cô ấy tiến vào có được không?”
“Được, cảm ơn chị dâu.” Chu Văn Kỳ trước kia không thích chị dâu cho lắm, cảm thấy chị dâu quá nghiêm túc, mãi đến sau khi chính mình bị lừa mới hiểu rõ, nghiêm túc có cái gì không tốt? Ứng xử không phải nên cẩn thận một chút sao? Ít nhất sẽ không xúc động liều lĩnh, khiến chính mình không tìm thấy đường lui.
Tóm lại tất cả đều là cô sai, cô có thể sống lại nhất định phải sửa chữa tất cả sai lầm!
Thợ trang điểm mang theo hai người trợ lý, xách theo hai hộp dụng cụ trang điểm, hai giờ trôi qua đại công trình cuối cùng cũng hoàn thành, làm nốt tóc, mặc lễ phục, Chu Văn Kỳ giống như công chúa hiện thân, đi đến phòng khách gặp mặt bạn bè người thân.
Chu Diệu Đình hướng em gái “Oa~~” một tiếng, cố ý nói đùa nói: “Đây thật là Kỳ Kỳ sao? Anh còn tưởng là tiên nữ cơ!”
“Em mới không phải tiên nữ, anh mở to mắt chút đi, em là công chúa.” Chu Văn Kỳ hừ một tiếng, cũng đùa lại anh trai, đáy lòng yên lặng nghĩ rằng đã lâu không thấy, rất là vui mừng còn có thể gặp lại, thật cảm tạ vận mệnh an bài…
Chu Dục Nhân nhìn con gái, gật đầu nói: “Quả nhiên là công chúa, Kỳ Kỳ hôm nay thật xinh đẹp.”
Chu Văn Kỳ đi đến trước mặt ông, nhẹ nhàng ôm lấy ông, phải dùng sức nháy mắt mới có thể không rơi nước mắt, ngày hôm qua cô đang vì bệnh tình của ba mà lo lắng, hôm nay có thể nhìn thấy bộ dáng bình an của ông, còn có thể cùng người nhà ở chung, cho dù chết đi một lần cô cũng bằng lòng.
“Ba~~ con không muốn lập gia đình, con gái mà đã kết hôn rồi con cảm thấy chẳng giống công chúa đâu!”
Chu Dục Nhân lại cười nói: “Ngoan, Kỳ Kỳ không phải là trẻ con, A dực đã đồng ý với ba là sẽ chăm sóc tốt cho con.”
“Vậy về sau sinh nhật của con, năm mới, ngày quốc tế thiếu nhi còn có được tiền lì xì không?”
“Yên tâm, ba mẹ đều sẽ cho con lì xì.”
Thấy ba hào phóng như vậy, Chu Diệu Đình lập tức theo vào nói: “Anh trai và chị dâu cũng sẽ cho em lì xì, giống Tiểu Thành, tiểu Du, bây giờ có thể yên tâm kết hôn chưa?”
“Như vậy sao đươc, em là cô, đương nhiên phải được nhiều hơn bọn nó chứ!”
Chu Văn Kỳ giở ra tính tình công chúa, lại khiến người nhà họ Chu thở phào nhẹ nhõm một hơi, mãi đến ngày hôm qua vẫn còn làm ầm ĩ muốn trốn hôn, bây giờ có thể nói giỡn cũng đã không tồi. Mà chính Chu Văn Kỳ cũng nhớ rõ, trước đây lúc kết hôn, cô tâm tình ác liệt biến không khí trở nên căng thẳng, hiện tại cô có cơ hội làm lại từ đầu, lòng mang cảm kích, chỉ muốn vui vẻ hát một bài!
Bình luận truyện