Lại Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả Thính

Chương 42: Em đúng là mèo con đói khát



Lâm Bối Nhi vừa đi, Cố Diệc Minh đã đóng sầm cửa lại.

Dư Bắc bị anh cù cho phát khϊế͙p͙ nên giật nảy người.

“Anh đóng cửa vào làm gì?”

“Ngoài trời gió to lắm.” Cố Diệc Minh lấy làm lạ, nói: “Chứ chẳng lẽ anh định dê em chắc?”

Dư Bắc chớp chớp mắt.

Nếu thế thì em đếch sợ nhé.

Cố Diệc Minh bước đến, quỳ một chân ở mép giường.

“Em… thèm rồi đúng không?”

Đệt!

Anh ấy đột nhiên cảm nhận được ẩn ý trong đôi mắt mình hả?

Ông đây thèm tám năm rồi!

Cố Diệc Minh bỗng dưng tỉnh ngộ, Dư Bắc không kịp trở tay.

Còn chưa tắm luôn.

Nhất thời trong không khí ngập tràn bong bóng trái tim màu hồng.

“Đừng… Đừng nói thế.” Tim Dư Bắc đập thình thịch.

Cố Diệc Minh khẽ hỏi: “Vậy phải nói sao?”

Dư Bắc ɭϊếʍ đôi môi khô khốc của mình.

Nếu anh ấy đã hỏi thì…

“Đệt, trong nhà không gắn camera đấy chứ?”

Chuyện này không thể chiếu lên được.

Cố Diệc Minh gật đầu: “Không.”

“Thèm gì…” Dư Bắc ngoảnh đầu sang một bên. “Cái thứ đấy ai mà chẳng có.”

Tuy em e thẹn nhưng xin anh đừng thương tiếc bông hoa kiều diễm chính là em đây.

Cố Diệc Minh cất giọng quyến rũ hỏi: “Thích to hay bé?”

Dư Bắc nuốt nước bọt.

“T… To.”

Biết anh to rồi.

Còn cố tình hỏi.

Ghét.

“Tham thật đấy. Em đúng là mèo con đói khát.”

Cố Diệc Minh chép miệng đầy cưng chiều, dùng ngón trỏ quệt qua đầu mũi Dư Bắc một cái. Anh bỏ chân xuống, sau đó mở vali, lục lọi.

Dư Bắc nghe thấy tiếng Cố Diệc Minh xé bao ni lông…

Sau đó anh lôi từ vali ra hai hộp mì dưa chua to đùng.

Tăng khối lượng, giá không đổi.

Cố Diệc Minh vừa bóc mì vừa bảo: “Hè hè, anh còn đói chứ đừng nói là em.”

Moá.

Đói thì kêu đói, có thể không dùng từ “thèm” không?

Trả đống bong bóng trái tim hường phấn cho tui!

Muốn bỏ tên trai thẳng thối tha Cố Diệc Minh này ở lại Tân Cương trồng bông quá!

Không ổn.

Nếu cứ tiếp tục bị Cố Diệc Minh thả thính, e rằng mình sẽ kiệt sức mà chết.

Mình phải tóc tai vuốt vuốt! Phải trở thành bad boy!

“Nói tới nói lui, cuối cùng anh lại ăn mì tôm?”

Em cởi cả áo khoác rồi mà anh cho em đớp mì?!

“Lần trước ở nhà em cũng ăn còn gì?” Cố Diệc Minh hỏi. “Em biết nấu cơm à?”

“Không biết.” Dư Bắc bực bội đáp.

“Không biết thì thôi, em cởi đồ làm gì?”

Dư Bắc nhếch mép, cười khẩy: “Ai cần anh quan tâm? Em nóng!”

Cố Diệc Minh nhíu mày, đem hai hộp mì đi, lẩm bẩm trong miệng: “Trời rét cắt da cắt thịt thế này, anh thấy em lên cơn damdang thì có… Rồi, để anh xem mình nấu được gì không.”

Đầu bếp Cố bận rộn trong bếp hai tiếng đồng hồ, bưng ra hai bát mì.

“Anh nếm thử rồi.” Hiếm khi Cố Diệc Minh thất bại. “Không ổn lắm.”

Cameraman thấy họ ăn mì thay cơm trưa, thật sự chẳng có gì thú vị, bèn quay thêm cảnh tượng thê lương hai người vác ghế ra ngồi gần bậc cửa, húp mì giữa trời gió tuyết, rồi hình ảnh trêи live stream chuyển sang đội khác.

Đã ba giờ chiều, dù là một bát đất, Dư Bắc vẫn ɭϊếʍ sạch được. Cậu ăn ngon lành.

“Vậy mà lại có chuyện anh không biết.”

Cố Diệc Minh nhíu mày, coi bộ rất ghét mùi vị mì tôm, nhưng chẳng thể không ăn.

“Mỗi chuyện này thôi.”

À thế à?

Dư Bắc cực kỳ nghi ngờ rằng Cố Diệc Minh chỉ chém gió.

Ví dụ như anh ấy đâu biết chơi buê đuê.

“Ai lấy anh thì sau này chết đói.”

Dư Bắc vẫn tấm tức.

“Chứ em giỏi lắm hả? Chỉ mỗi anh là không chê em thôi.” Cố Diệc Minh chẳng chịu thua. “Em nhìn lại bản thân xem mình có ích ở điểm nào? Đem ra để thịt như Hương Hương còn bị chê nhiều mỡ quá.”

Vậy thì phải xét xem dùng vào việc gì.

Anh ấy hiểu nổi không?

“Anh mới là lợn.”

Dư Bắc uống ngụm nước mì rồi ợ một cái.

“Không sao, anh không chê em đâu.” Cố Diệc Minh cười đểu.

Như thế này mà vẫn nhịn được à?

Giữa đàn ông chỉ tồn tại thắng và thua!

“Giờ em nổi tiếng rồi.” Dư Bắc hừ lạnh. “Weibo vip ba triệu người theo dõi.”

“Với vài đồng cát-xê của em ấy hả?” Cố Diệc Minh ăn nốt gắp mì cuối cùng, thở dài: “Haiz… Anh phải cố gắng hơn nữa để làm giàu, chứ không thì ai nuôi nổi em?”

Cameraman hóng được tin sốt dẻo, vội vàng bật máy, chĩa thẳng vào họ, song Cố Diệc Minh và Dư Bắc đã ăn xong, thu dọn đồ đạc rồi.

“Cố Diệc Minh, bọn mình đi dạo loanh quanh cho tiêu cơm đi.”

Dư Bắc ở miền Nam, hiếm khi thấy tuyết lớn như vậy. Mùa đông ở Hải Thành giống hệt Cố Diệc Minh thả thính, lạnh đấy nhưng tuyết không rơi.

“Lạnh muốn chết, em ra ngoài làm gì?”

“Dù sao chiều nay tuyết rơi, cũng chẳng có hoạt động gì, mình sang nhà mọi người chơi.”

Dư Bắc đã mở ô, bước ra ngoài, Cố Diệc Minh đành nối gót cậu. Chỗ họ cách nhà vợ chồng Thành Đạo Quốc không xa, vài chục mét là đến.

“Thầy Thành! Cô Tưởng!” Cố Diệc Minh dẫn Dư Bắc vào chào hỏi.

Dư Bắc liếc một cái.

Nhà thầy cô có bếp điện!

Trêи bàn còn thừa ba đĩa thức ăn và một bát canh. Thịt thà, rau củ đủ cả.

Nhìn đồ ăn của người ta kìa!

Thế mới là sống chứ!

Dòng lệ thiếu liêm sỉ chảy ra từ khoé miệng cậu.

Thành Đạo Quốc mỉm cười, hỏi: “Hai đứa ăn cơm chưa?”

“Bọn em vừa ăn xong.” Cố Diệc Minh đi tới sưởi ấm.

Dư Bắc đập Cố Diệc Minh một phát, song anh đã nói mất rồi, cậu cũng ngại lên tiếng.

Biết nói gì?

Bảo vừa ăn xong, tuy nhiên vẫn thừa sức đớp thêm ba bát?

Mình không xấu hổ nhưng Cố Diệc Minh cần giữ thể diện.

Tưởng Tuệ Lị khá tinh tế, hỏi: “Trưa các em ăn gì?”

“Dưa được muối theo phương pháp thủ công truyền thống, trải qua chín chín tám mươi mốt ngày lên men, kết hợp cùng kỹ thuật làm mì hiện đại, sử dụng bột mì được tuyển chọn kỹ lưỡng, tất cả tinh hoa đều dồn vào… bát mì tôm chua cực đã, cay mê ly.”

“Hai cái đứa này, đàn ông sức dài vai rộng, ăn thế mà no hả?” Tưởng Tuệ Lị đứng dậy, bảo: “Hay cô nấu thêm vài món cho nhé?”

Dư Bắc xua tay đáp: “Không cần phiền cô đâu ạ, có chỗ thức ăn còn lại này là tốt rồi… Nếu không thì lãng phí lắm.”

Thấy hai người kiên quyết, Tưởng Tuệ Lị đành nói: “Ngại quá, vậy để cô hâm nóng cho.”

Năm phút sau.

Dư Bắc suýt nữa bật khóc.

Cố Diệc Minh không xứng đáng.

Nhưng thịt kho thì xứng đáng!

Ngọt mà chẳng hề ngấy!

Thịt bò xào khoai tây, vô cùng hấp dẫn!

Củ sen xào vừa non vừa giòn, cực kỳ sướиɠ miệng!

Canh thập cẩm chan với cơm đúng đỉnh của chóp!

Dư Bắc chuyển từ ăn bằng bát sang ăn bằng chậu, đánh chén no nê bèn uống trà hoa cúc Thành Đạo Quốc pha.

“Cố Diệc Minh, anh về một mình đi.” Dư Bắc híp mắt nói. “Em tuyên bố, bây giờ em đã gia nhập nhóm dưỡng sinh người cao tuổi.”

Tưởng Tuệ Lị bật cười vì cậu, bà đề nghị: “Hai em qua đây ăn cùng vợ chồng cô luôn đi. Đàn ông con trai không biết nấu cơm là chuyện bình thường.”

Cố Diệc Minh vẫn ngại, đáp: “Vậy không hay tí nào, xấu hổ lắm ạ.”

Thành Đạo Quốc xen ngang: “Có sao đâu, tối nay cô Tưởng nấu món thịt cừu hầm củ cải, thịt tẩm bột rán…”

Dư Bắc ôm lấy cánh cửa.

“Anh về thì về, em không về.”

Khán giả theo dõi live stream thấy vô cùng thú vị. 

“Cố Diệc Minh, anh nhìn lại xem buổi trưa anh cho Tiểu Bắc ăn thứ gì?”

“Người ta ngày ba bữa, Dư Bắc nuốt nước bọt thay cơm.”

“Hahaha, nuốt nước bọt thay cơm!”

“Để thằng bé đói thế kia bao giờ không? Hẳn là mười phút rồi chưa được ăn gì đúng hem?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện