Lại Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả Thính
Chương 44: Ông đây nào phải cục cưng của anh
Dư Bắc không bao giờ ngờ được rằng tới lúc chết mình vẫn còn trinh.
Ngoại trừ hồi bé được mẹ tắm cho thì chưa ai chạm vào “chú gà trống choai” của cậu.
Moá, đây là một cuộc đời thất bại toàn tập chứ gì nữa?
Không cam tâm!
Mình còn chưa tán đổ Cố Diệc Minh.
Theo kịch bản, cậu sẽ trùng sinh, quay trở về thời đại học năm thứ nhất, lúc mới gặp anh, sau đó bắt đầu làm lại cuộc đời, bước lên đỉnh vinh quang.
Sau khi trùng sinh, mình phải khiến cái tên tồi tệ Cố Diệc Minh này ngày nào cũng bám đuôi, nịnh nọt mình.
Dư Bắc nghĩ ra tiêu đề rồi, “Sau Khi Trùng Sinh, Crush Lạnh Lùng Toàn La ɭϊếʍ Tôi”.
Trêи đây là suy nghĩ trong vòng 0.01 giây của Dư Bắc.
Cậu chẳng kịp nghĩ thêm điều gì khác.
Bởi vì cái hố này chỉ cao ngang bắp đùi, nước bên trong mới đủ ngập giày.
“Cố Diệc Minh!!!”
Dư Bắc gào to, xong mới phát hiện ra mình vẫn khoẻ re.
“… Không sao, giày em ướt rồi.”
Cố Diệc Minh chạy ào đến.
“Mẹ, em muốn doạ chết anh à?” Cố Diệc Minh buột miệng chửi. “Anh tưởng em rơi xuống hố băng luôn chứ.”
Dư Bắc bị một đám đông và mấy cái camera vây quanh.
Mọi người đều hiểu nhưng chẳng nói gì, nắm tay nhau tạo thành vòng tròn gượng gạo im lìm.
“Còn không trèo lên đi?” Cố Diệc Minh vẫn mắng tiếp. “Định ăn Tết trong đấy à?”
Cố Diệc Minh cáu cái gì?
Dư Bắc muốn chửi anh.
Có ai quẳng anh xuống hố đâu.
Người chịu đau là anh chắc?
Ông đây nào phải cục cưng của anh.
“Cũng không thèm vươn tay kéo một cái…”
Trùng sinh thất bại, song Dư Bắc vẫn ai oán.
“Em giỏi lắm cơ mà? Anh bảo cất máy ảnh, nhìn đường cho cẩn thận thì không nghe. Tự bò lên đi!”
“Tự thì tự.” Dư Bắc giận dỗi nói. “Làm như thiếu anh là không xong ấy…”
Gáy sớm quá.
Mặt băng khá trơn, suýt nữa Dư Bắc ngã sấp mặt. Cậu bị túm cổ áo lôi lên.
“Thiếu anh, em sống được chắc?”
Cố Diệc Minh rất đắc ý.
Dư Bắc cảm thấy chẳng có gì đáng để vênh váo hết.
Thiếu mình, anh ấy cũng mất đi niềm vui mà?
“Cố Diệc Minh, giờ làm thế nào?”
“Đần ơi là đần, còn thế nào nữa, về nhà!”
Anh liếc sang bên cạnh.
“Vẫn quay à? Đạo diễn đâu rồi? Gọi xe tới đây!”
Quả thực Cố Diệc Minh đang nổi cáu. Bình thường anh dễ tính nhưng khá nóng vội.
“Ặc… Em không về.”
Cố Diệc Minh tỏ vẻ như thể mình vừa nghe nhầm, quay lại nhìn cậu bằng ánh mắt khó tin.
“Không về thì em định làm gì?”
“Tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, vẫn đang ghi hình mà… Với cả em muốn tắm suối nước nóng.”
Hừ.
Bạn thuở bé và bạn gái tin đồn đều ở đây, mình không canh chừng mà được chắc?
Coi mình là thằng ngu hả?
Cố Diệc Minh lớn tiếng nói: “Biết bây giờ âm bao nhiêu độ không? Em không cần chân nữa à?”
“Đâu đến mức đó…”
Hỏi thừa.
Giày Dư Bắc sũng nước, chẳng lẽ cậu không biết lạnh? Tuy nhiên quay chương trình cũng giống như đóng phim, đều là công việc. Nhận lời người ta nhưng không làm cho tử tế thì sao yên tâm cầm tiền được…
“Đâu đến mức đó cái gì? Em đần quá thể luôn ấy!” Cố Diệc Minh điên tiết. “Tới lúc phải chặt chân rồi chẳng lẽ để anh cõng em suốt quãng đời còn lại hả?”
Dư Bắc im lặng.
Thấy chưa, Cố Diệc Minh không hề quan tâm mình.
Chỉ lo mình làm phiền anh ấy thôi.
“Em không biết tự mua xe lăn chắc?”
“Được, Dư Bắc, em giỏi lắm. Em nhớ lời mình nói đấy! Anh còn lo cho em nữa thì anh là chó!”
Dư Bắc sửng sốt.
Hai người chơi với nhau lâu, ngay cả thề độc cũng giống y hệt nhau.
Bao nhiêu bài học tự vả của mình sờ sờ ra đó, Cố Diệc Minh không học được gì à?
Dư Bắc nghĩ chẳng biết anh có mắc chứng hưng cảm không.
Chuyện đâu to tát gì cho cam.
Lâm Bối Nhi góp ý: “Dư Bắc, anh đừng gây thêm phiền phức nữa. Anh Diệc Minh hoàn thành nhiệm vụ thì coi như đội anh hoàn thành mà?… Tôi sẽ chạy cùng anh ấy.”
Hừ, còn biết cả chiêu thừa nước đục thả câu.
Dù sao Dư Bắc cũng chẳng thèm Cố Diệc Minh nữa, ai thích cứ nhặt đi.
Cố Diệc Minh gọi Tiểu Bạch đến, hỏi: “Có người nào trong số các cậu đem giày theo không? Size 41.”
Tiểu Bạch lắc đầu, đâu ai đi ra ngoài còn vác thêm đôi giày nữa.
“Tổng giám đốc, em mang một đôi tất…”
Cố Diệc Minh hỏi: “Sạch không?”
Tiểu Bạch ngại ngùng tháo đôi tất len dài từ trong ống tay áo ra.
“Trời lạnh quá nên em cắt mấy cái lỗ làm găng tay… Em chưa xỏ chân vào bao giờ.”
Cố Diệc Minh nhận lấy, đáp: “Cũng được.”
Tiểu Bạch thì thầm: “Tổng giám đốc, đám thuỷ quân trêи mạng đang lo không tìm thấy chuyện để bôi nhọ anh, anh bớt giận chút đi…”
“Tôi quan tâm tới bọn họ chắc?”
Tiểu Bạch thầm giơ ngón cái, dù sao người đau đầu về việc dàn xếp quan hệ công chúng là anh Lư.
“Ngồi im.”
Dư Bắc bĩu môi bảo: “Anh không sợ phải làm chó hả?”
Cố Diệc Minh lười đấu khẩu với cậu, dùng một tay ôm Dư Bắc đến chỗ cây sa mộc đổ, để cậu ngồi lên đó, còn bản thân anh thì ngồi xổm xuống, đặt chân cậu trêи đầu gối mình.
Anh tháo giày leo núi của Dư Bắc, bên trong đầy nước. Tất của cậu đương nhiên cũng ướt sũng, lúc bị Cố Diệc Minh lột ra, cậu lạnh co quắp ngón chân.
“Giờ biết lạnh rồi à?”
Cố Diệc Minh tóm lấy chân cậu, ấn lên áo phao, tiện thể lau khô nước.
Lâm Bối Nhi trợn tròn mắt.
“Anh Diệc Minh! Áo anh bẩn rồi!”
Cố Diệc Minh cúi đầu nhìn, đáp: “Bẩn đâu, có mỗi tí nước.”
Lâm Bối Nhi giậm chân, hồi bé cậu ta lỡ tay làm dính mực vào áo khoác của Cố Diệc Minh, Cố Diệc Minh bèn vứt nó đi luôn.
“À, nhân tiện… Bối Nhi, cậu qua đây.”
Lâm Bối Nhi lại tươi cười hớn hở.
Nghe thấy Cố Diệc Minh định tống mình về nhà, chắc Lâm Bối Nhi mừng muốn xỉu nhỉ?
Cố Diệc Minh đưa đôi giày cho cậu ta: “Cầm hộ tôi với, về nhà còn phải hong khô để đi.”
“…”
Mặt Lâm Bối Nhi đổi màu liên tục.
“Em không cầm!”
Cố Diệc Minh nhíu mày: “Cậu có gãy tay đâu, nhờ giúp một tí mà lằng nhằng thế?”
Lâm Bối Nhi cứng đầu bảo: “Nếu là giày anh, em sẽ xách, nhưng giày của anh ta thì không.”
“Của em ấy với của tôi cái gì? Tôi chưa nói cho cậu nghe hả? Dư Bắc là chiến hữu của tôi, cũng là anh cậu. Giờ kêu cầm thì cậu cứ cầm đi.”
Những lời Cố Diệc Minh nói…
Moá, thằng con trai lại bất hiếu rồi.
Dư Bắc nghe mà muốn đấm cho trận.
Lâm Bối Nhi bị mắng té tát, đành ngoan ngoãn xách giày hộ Dư Bắc.
Cố Diệc Minh quay lưng lại, ngồi xổm xuống.
Anh lạnh lùng bảo: “Nào.”
Làm gì vậy?
Mình nợ anh ấy một lần.
Nhưng đâu tới mức kêu mình xăm hẳn vào lưng?
“Trèo lên.” Cố Diệc Minh sốt ruột, giục thêm một câu.
Dư Bắc bất ngờ đến độ choáng váng.
“Anh cõng em?”
“Chứ không thì sao? Đường xa như thế ai bế nổi?”
Tư duy của Cố Diệc Minh kỳ khôi thật.
Nhưng thôi kệ đầu óc anh ấy ra sao, khoẻ là được.
Dư Bắc nằm nhoài trêи lưng Cố Diệc Minh, anh nhẹ nhàng đứng dậy.
“Ặc… Về đường kia cơ mà.”
Tưởng anh giỏi phân biệt phương hướng lắm chứ.
Cố Diệc Minh cáu kỉnh, hét: “Cõng em đi hoàn thành nhiệm vụ, tắm suối nước nóng!”
Ngoại trừ hồi bé được mẹ tắm cho thì chưa ai chạm vào “chú gà trống choai” của cậu.
Moá, đây là một cuộc đời thất bại toàn tập chứ gì nữa?
Không cam tâm!
Mình còn chưa tán đổ Cố Diệc Minh.
Theo kịch bản, cậu sẽ trùng sinh, quay trở về thời đại học năm thứ nhất, lúc mới gặp anh, sau đó bắt đầu làm lại cuộc đời, bước lên đỉnh vinh quang.
Sau khi trùng sinh, mình phải khiến cái tên tồi tệ Cố Diệc Minh này ngày nào cũng bám đuôi, nịnh nọt mình.
Dư Bắc nghĩ ra tiêu đề rồi, “Sau Khi Trùng Sinh, Crush Lạnh Lùng Toàn La ɭϊếʍ Tôi”.
Trêи đây là suy nghĩ trong vòng 0.01 giây của Dư Bắc.
Cậu chẳng kịp nghĩ thêm điều gì khác.
Bởi vì cái hố này chỉ cao ngang bắp đùi, nước bên trong mới đủ ngập giày.
“Cố Diệc Minh!!!”
Dư Bắc gào to, xong mới phát hiện ra mình vẫn khoẻ re.
“… Không sao, giày em ướt rồi.”
Cố Diệc Minh chạy ào đến.
“Mẹ, em muốn doạ chết anh à?” Cố Diệc Minh buột miệng chửi. “Anh tưởng em rơi xuống hố băng luôn chứ.”
Dư Bắc bị một đám đông và mấy cái camera vây quanh.
Mọi người đều hiểu nhưng chẳng nói gì, nắm tay nhau tạo thành vòng tròn gượng gạo im lìm.
“Còn không trèo lên đi?” Cố Diệc Minh vẫn mắng tiếp. “Định ăn Tết trong đấy à?”
Cố Diệc Minh cáu cái gì?
Dư Bắc muốn chửi anh.
Có ai quẳng anh xuống hố đâu.
Người chịu đau là anh chắc?
Ông đây nào phải cục cưng của anh.
“Cũng không thèm vươn tay kéo một cái…”
Trùng sinh thất bại, song Dư Bắc vẫn ai oán.
“Em giỏi lắm cơ mà? Anh bảo cất máy ảnh, nhìn đường cho cẩn thận thì không nghe. Tự bò lên đi!”
“Tự thì tự.” Dư Bắc giận dỗi nói. “Làm như thiếu anh là không xong ấy…”
Gáy sớm quá.
Mặt băng khá trơn, suýt nữa Dư Bắc ngã sấp mặt. Cậu bị túm cổ áo lôi lên.
“Thiếu anh, em sống được chắc?”
Cố Diệc Minh rất đắc ý.
Dư Bắc cảm thấy chẳng có gì đáng để vênh váo hết.
Thiếu mình, anh ấy cũng mất đi niềm vui mà?
“Cố Diệc Minh, giờ làm thế nào?”
“Đần ơi là đần, còn thế nào nữa, về nhà!”
Anh liếc sang bên cạnh.
“Vẫn quay à? Đạo diễn đâu rồi? Gọi xe tới đây!”
Quả thực Cố Diệc Minh đang nổi cáu. Bình thường anh dễ tính nhưng khá nóng vội.
“Ặc… Em không về.”
Cố Diệc Minh tỏ vẻ như thể mình vừa nghe nhầm, quay lại nhìn cậu bằng ánh mắt khó tin.
“Không về thì em định làm gì?”
“Tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, vẫn đang ghi hình mà… Với cả em muốn tắm suối nước nóng.”
Hừ.
Bạn thuở bé và bạn gái tin đồn đều ở đây, mình không canh chừng mà được chắc?
Coi mình là thằng ngu hả?
Cố Diệc Minh lớn tiếng nói: “Biết bây giờ âm bao nhiêu độ không? Em không cần chân nữa à?”
“Đâu đến mức đó…”
Hỏi thừa.
Giày Dư Bắc sũng nước, chẳng lẽ cậu không biết lạnh? Tuy nhiên quay chương trình cũng giống như đóng phim, đều là công việc. Nhận lời người ta nhưng không làm cho tử tế thì sao yên tâm cầm tiền được…
“Đâu đến mức đó cái gì? Em đần quá thể luôn ấy!” Cố Diệc Minh điên tiết. “Tới lúc phải chặt chân rồi chẳng lẽ để anh cõng em suốt quãng đời còn lại hả?”
Dư Bắc im lặng.
Thấy chưa, Cố Diệc Minh không hề quan tâm mình.
Chỉ lo mình làm phiền anh ấy thôi.
“Em không biết tự mua xe lăn chắc?”
“Được, Dư Bắc, em giỏi lắm. Em nhớ lời mình nói đấy! Anh còn lo cho em nữa thì anh là chó!”
Dư Bắc sửng sốt.
Hai người chơi với nhau lâu, ngay cả thề độc cũng giống y hệt nhau.
Bao nhiêu bài học tự vả của mình sờ sờ ra đó, Cố Diệc Minh không học được gì à?
Dư Bắc nghĩ chẳng biết anh có mắc chứng hưng cảm không.
Chuyện đâu to tát gì cho cam.
Lâm Bối Nhi góp ý: “Dư Bắc, anh đừng gây thêm phiền phức nữa. Anh Diệc Minh hoàn thành nhiệm vụ thì coi như đội anh hoàn thành mà?… Tôi sẽ chạy cùng anh ấy.”
Hừ, còn biết cả chiêu thừa nước đục thả câu.
Dù sao Dư Bắc cũng chẳng thèm Cố Diệc Minh nữa, ai thích cứ nhặt đi.
Cố Diệc Minh gọi Tiểu Bạch đến, hỏi: “Có người nào trong số các cậu đem giày theo không? Size 41.”
Tiểu Bạch lắc đầu, đâu ai đi ra ngoài còn vác thêm đôi giày nữa.
“Tổng giám đốc, em mang một đôi tất…”
Cố Diệc Minh hỏi: “Sạch không?”
Tiểu Bạch ngại ngùng tháo đôi tất len dài từ trong ống tay áo ra.
“Trời lạnh quá nên em cắt mấy cái lỗ làm găng tay… Em chưa xỏ chân vào bao giờ.”
Cố Diệc Minh nhận lấy, đáp: “Cũng được.”
Tiểu Bạch thì thầm: “Tổng giám đốc, đám thuỷ quân trêи mạng đang lo không tìm thấy chuyện để bôi nhọ anh, anh bớt giận chút đi…”
“Tôi quan tâm tới bọn họ chắc?”
Tiểu Bạch thầm giơ ngón cái, dù sao người đau đầu về việc dàn xếp quan hệ công chúng là anh Lư.
“Ngồi im.”
Dư Bắc bĩu môi bảo: “Anh không sợ phải làm chó hả?”
Cố Diệc Minh lười đấu khẩu với cậu, dùng một tay ôm Dư Bắc đến chỗ cây sa mộc đổ, để cậu ngồi lên đó, còn bản thân anh thì ngồi xổm xuống, đặt chân cậu trêи đầu gối mình.
Anh tháo giày leo núi của Dư Bắc, bên trong đầy nước. Tất của cậu đương nhiên cũng ướt sũng, lúc bị Cố Diệc Minh lột ra, cậu lạnh co quắp ngón chân.
“Giờ biết lạnh rồi à?”
Cố Diệc Minh tóm lấy chân cậu, ấn lên áo phao, tiện thể lau khô nước.
Lâm Bối Nhi trợn tròn mắt.
“Anh Diệc Minh! Áo anh bẩn rồi!”
Cố Diệc Minh cúi đầu nhìn, đáp: “Bẩn đâu, có mỗi tí nước.”
Lâm Bối Nhi giậm chân, hồi bé cậu ta lỡ tay làm dính mực vào áo khoác của Cố Diệc Minh, Cố Diệc Minh bèn vứt nó đi luôn.
“À, nhân tiện… Bối Nhi, cậu qua đây.”
Lâm Bối Nhi lại tươi cười hớn hở.
Nghe thấy Cố Diệc Minh định tống mình về nhà, chắc Lâm Bối Nhi mừng muốn xỉu nhỉ?
Cố Diệc Minh đưa đôi giày cho cậu ta: “Cầm hộ tôi với, về nhà còn phải hong khô để đi.”
“…”
Mặt Lâm Bối Nhi đổi màu liên tục.
“Em không cầm!”
Cố Diệc Minh nhíu mày: “Cậu có gãy tay đâu, nhờ giúp một tí mà lằng nhằng thế?”
Lâm Bối Nhi cứng đầu bảo: “Nếu là giày anh, em sẽ xách, nhưng giày của anh ta thì không.”
“Của em ấy với của tôi cái gì? Tôi chưa nói cho cậu nghe hả? Dư Bắc là chiến hữu của tôi, cũng là anh cậu. Giờ kêu cầm thì cậu cứ cầm đi.”
Những lời Cố Diệc Minh nói…
Moá, thằng con trai lại bất hiếu rồi.
Dư Bắc nghe mà muốn đấm cho trận.
Lâm Bối Nhi bị mắng té tát, đành ngoan ngoãn xách giày hộ Dư Bắc.
Cố Diệc Minh quay lưng lại, ngồi xổm xuống.
Anh lạnh lùng bảo: “Nào.”
Làm gì vậy?
Mình nợ anh ấy một lần.
Nhưng đâu tới mức kêu mình xăm hẳn vào lưng?
“Trèo lên.” Cố Diệc Minh sốt ruột, giục thêm một câu.
Dư Bắc bất ngờ đến độ choáng váng.
“Anh cõng em?”
“Chứ không thì sao? Đường xa như thế ai bế nổi?”
Tư duy của Cố Diệc Minh kỳ khôi thật.
Nhưng thôi kệ đầu óc anh ấy ra sao, khoẻ là được.
Dư Bắc nằm nhoài trêи lưng Cố Diệc Minh, anh nhẹ nhàng đứng dậy.
“Ặc… Về đường kia cơ mà.”
Tưởng anh giỏi phân biệt phương hướng lắm chứ.
Cố Diệc Minh cáu kỉnh, hét: “Cõng em đi hoàn thành nhiệm vụ, tắm suối nước nóng!”
Bình luận truyện