Lại Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả Thính
Chương 47: Chỉ có tôi mới bảo vệ được em
Xin chú ý một chút.
Không phải tôi sợ Cố Diệc Minh.
Là Cố Diệc Minh cấm tôi chơi với Uông Gia Thuỵ.
“Đừng cắt bánh vội! Còn chưa hát chúc mừng sinh nhật mà!” Tiêu Thành hô.
Tên này thích làm ầm ĩ lắm.
“Ừ đúng, suýt thì quên mất!”
Uông Gia Thuỵ khởi xướng, mọi người cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật.
“Happy birthday to you~ Happy birthday to you…”
Đúng là nghệ sĩ có khác.
Hát bài chúc mừng sinh nhật mà cũng chia bè rất chuyên nghiệp.
Hay quá.
Như đang tụng Chú Đại Bi siêu độ giúp mình đi thanh thản…
Không đúng.
Hôm nay là sinh nhật mình.
Mình sợ đếch gì Cố Diệc Minh.
Hát! Cứ hát to lên! Hát cmn ba lần luôn!
Uông Gia Thuỵ đội cho Dư Bắc một chiếc vương miện sinh nhật, sau đó mọi người vỗ tay, Dư Bắc chuẩn bị cắt bánh.
“Để tôi giúp em.”
Uông Gia Thuỵ như sợ Dư Bắc không cầm chắc dao, nắm lấy tay cậu.
Tay Dư Bắc run rẩy.
Kỹ thuật thả thính của Uông Gia Thuỵ đỉnh thật sự!
Mới gặp vài lần thôi mà đã muốn cầm tay mình á?
Lần sau gặp chắc hôn luôn?
“Ặc, không cần đâu tổng giám đốc Uông.”
Bánh bự thế này sao cắt lệch được.
“Không sao. Nào.”
Uông Gia Thuỵ có vẻ như cố ý, dùng sức kéo tay Dư Bắc cắt vào giữa, cuối cùng cắt ra miếng to bằng một phần ba cái bánh.
Gã này nhiều chiêu tán tỉnh.
Mỗi tội mắt không tinh lắm.
Xem Cố Diệc Minh người ta hàng khủng như nào kìa, bắn bách phát bách trúng.
Ế? Cố Diệc Minh đâu?
Dư Bắc quay đầu lại, chẳng nhìn thấy anh.
Lần trước Cố Diệc Minh còn doạ nếu Dư Bắc dính dáng tới Uông Gia Thuỵ, anh sẽ đánh gãy chân cậu.
Sao giờ mất tích rồi?
Đệt.
Không phải anh ấy đi tìm gậy đấy chứ?!
Dư Bắc định chuồn, nhưng bị mọi người vây quanh, chẳng trốn nổi.
Dư Bắc hễ cứ sợ là muốn uống rượu để lấy dũng khí, uống nhiều thì buồn tiểu. Cậu mặc kệ Uông Gia Thuỵ, chạy đi vệ sinh.
Giải quyết nỗi buồn xong, cậu gửi tin nhắn cho Cố Diệc Minh.
Dư Bắc: “Anh đâu rồi???”
Không lời hồi âm.
Dư Bắc thấp thỏm không yên.
Dư Bắc phập phồng lo lắng.
Hay là Cố Diệc Minh lên núi tìm gậy, bị sói tha đi mất?
“Dư Bắc!”
Uông Gia Thuỵ đứng ngoài gọi.
Đồ thần chết này.
Lúc Dư Bắc bước ra, gã đang đứng tựa ngoài cửa nhà vệ sinh.
“Anh có niềm yêu thích đặc biệt dành cho toilet à?”
Dư Bắc bối rối.
Sao toàn chặn cậu trong toilet thế?
“Bên ngoài chỗ nào cũng có camera, ngoại trừ ở đây. Tôi không tìm được cơ hội để trò chuyện với em.” Uông Gia Thuỵ rất thẳng thắn. “Việc lần trước tôi nói, em cân nhắc đến đâu rồi? Tôi đang đợi câu trả lời đấy.”
Cân nhắc đến đâu á?
Tôi quên luôn rồi ba ơi.
Chuyện gì ấy nhể?
Uông Gia Thuỵ thấy cậu im lặng bèn bảo: “Em đừng đợi nữa. Thật đấy.”
“Đợi gì cơ?”
“Cố Diệc Minh.” Uông Gia Thuỵ rít hơi thuốc, nói: “Cậu ta không cong nổi đâu. Nếu cậu ta thực sự thích em, lẽ nào ngần ấy năm chẳng thể hiện ra dù chỉ một chút? Cậu ta không dám yêu đương vì là ngôi sao nổi tiếng, yêu đàn ông lại càng không bao giờ có khả năng.”
Thú thật thì Uông Gia Thuỵ nói khá có lý.
Cố Diệc Minh đã từng bảo vậy rồi.
Anh bảo đừng thấy bây giờ thanh niên cởi mở hơn trong vấn đề tình yêu đồng giới, nếu mọi việc vỡ lở, sự nghiệp và thậm chí cả cuộc đời sẽ tan tành.
Ví dụ như một người anh, một ngôi sao lớn của thế kỷ trước, nổi tiếng khắp châu Á cũng đâu ích gì, cuối cùng vẫn ra đi đầy cô độc.
Liệu Cố Diệc Minh có vì lý do này mà không bao giờ yêu mình không?
Cũng chẳng phải.
Cứ đóng cửa lại, chỉ cần không rêи quá to thì ai biết?
Hơn nữa dạo gần đây đứng trước ống kính máy quay anh còn chẳng kiêng nể gì, bung lụa như chó điên ấy…
Vậy nên đơn giản Cố Diệc Minh là trai thẳng.
“Tiểu Bắc.” Uông Gia Thuỵ gọi tên cậu cực kỳ thân mật. “Em ở bên cạnh tôi đi. Lần trước nói với em rồi, tôi nghiêm túc theo đuổi em. Tôi khác Cố Diệc Minh, không phải nghệ sĩ, chẳng cần chịu áp lực từ dư luận.”
Do đó anh chơi tẹt bô luôn?
“Ngoài ra tôi có tiếng nói trong giới truyền thông, chỉ tôi mới bảo vệ được em, Tiểu Bắc.”
Dẹp đi ba.
Cái trụ trong game còn không bảo vệ nổi, đòi bảo vệ tôi.
Uông Gia Thuỵ khá chân thành.
Người bình thường nếu được tỏ tình như vậy, thật sự sẽ rung động.
Nhưng tôi thì khác.
Tôi bất bình thường.
Chỉ tiền mới có thể khiến tôi rung rinh.
Bảo vệ bảo viếc gì đều là hư ảo.
Những lời đường mật lúc tán tỉnh chẳng hề ảnh hưởng tới việc bị đối xử tệ bạc sau khi chính thức ở bên nhau.
“Tổng giám đốc Uông, anh quên chuyện đó đi.” Dư Bắc từ chối.
“Em không nói cho tôi biết nguyên nhân, thua không rõ ràng như thế, sao tôi cam lòng?”
Uông Gia Thuỵ rất cố chấp.
“Cũng chẳng có lý do gì cả.”
Chủ yếu vì sợ Cố Diệc Minh điên lên, phang què giò tôi.
Uông Gia Thuỵ không đánh thắng nổi Cố Diệc Minh có được coi là lý do không?
“Ok, tôi không ép em, nhưng tôi cũng sẽ chẳng bỏ cuộc đâu.”
Uông Gia Thuỵ dập tắt thuốc lá, lấy một chiếc hộp ra từ trong túi.
“Tiểu Bắc, sinh nhật vui vẻ.” Uông Gia Thuỵ cười, nói. “Chỗ bạn bè với nhau, tặng quà thì có thể nhận nhỉ? Nếu không tôi sẽ đau lòng lắm.”
Dư Bắc không cầm, hỏi: “Là cái gì vậy?”
Uông Gia Thuỵ giơ chiếc hộp về phía cậu, bảo: “Em mở mà xem.”
Dư Bắc mở ra, thấy một cái đồng hồ.
Ờm…
Hãng gì thế nhỉ? Dư Bắc không nghĩ ra, cậu chẳng am hiểu hàng hiệu.
Muốn quét mã để xem giá.
Chắc Uông Gia Thuỵ không lấy đồ giả lừa người khác đâu ha?
Dư Bắc trả lại: “Tôi không nhận đâu, đắt quá.”
“Bảo bối đương nhiên phải quý giá, xứng với em.”
Xì…
Thính của Uông Gia Thuỵ giống như lợn mặc áօ ɭót ấy, hết cái này đến cái khác.
“Tôi không lấy đâu.” Dư Bắc nào dám nhận. “Anh tặng tôi bánh kem, tôi biết tấm lòng của anh rồi.”
“Tôi mua rồi, không trả lại được.”
Uông Gia Thuỵ nhét cái hộp vào túi áo Dư Bắc, sau đó bỏ đi.
“Mau ra đây, đang đợi em để uống rượu đấy.”
Dư Bắc ngẩn ngơ, nhìn đầu lọc vùi trong lớp cát dập thuốc lá trêи thùng rác.
Cố Diệc Minh hút thuốc, nhưng chưa bao giờ hút trước mặt mình.
Chắc đó là lý do.
Về đại sảnh, mọi người ai ăn thì ăn, ai uống cứ uống. Chẳng rõ Tiêu Thành kiếm đâu được dàn karaoke cổ lỗ sĩ, đang khoe giọng.
Nghe cậu ta hát, Dư Bắc cảm thấy nhóm BIGBOY chắc xong rồi.
“Anh Tiểu Bắc! Anh hát một bài đi! Hát một bài!”
“Thôi thôi, tôi không gào bậy đâu. Ở đây nhiều ca sĩ thế này, làm gì tới lượt tôi?”
Tiêu Thành dí mic vào miệng Dư Bắc.
“Không được, sinh nhật anh, ít nhất anh phải góp vui một bài!”
Dư Bắc cầm mic. Hát gì nhỉ? Cậu hiếm khi nghe nhạc.
“Tôi không biết…”
“Không biết cũng phải hát!”
Chu Kiêu cũng cùng cổ vũ.
Dư Bắc đành chọn bài Right Here Waiting.
Đây là ca khúc cậu thích nghe nhất hồi đại học, lúc yêu thầm Cố Diệc Minh. Khi đó cậu bị Cố Diệc Minh làm cho mụ mị đầu óc, ảo tưởng rằng cả đời này sẽ giữ mình vì tình yêu.
Còn để chữ ký trêи QQ là “I never give up” siêu trẻ trâu.
Giờ ngẫm lại thấy ngu quá.
Khiến bao nhiêu năm nay chẳng biết mùi chịch choạc.
Mình còn kén cá chọn canh làm gì?
Ai đến cũng đều là khách.
Không phải tôi sợ Cố Diệc Minh.
Là Cố Diệc Minh cấm tôi chơi với Uông Gia Thuỵ.
“Đừng cắt bánh vội! Còn chưa hát chúc mừng sinh nhật mà!” Tiêu Thành hô.
Tên này thích làm ầm ĩ lắm.
“Ừ đúng, suýt thì quên mất!”
Uông Gia Thuỵ khởi xướng, mọi người cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật.
“Happy birthday to you~ Happy birthday to you…”
Đúng là nghệ sĩ có khác.
Hát bài chúc mừng sinh nhật mà cũng chia bè rất chuyên nghiệp.
Hay quá.
Như đang tụng Chú Đại Bi siêu độ giúp mình đi thanh thản…
Không đúng.
Hôm nay là sinh nhật mình.
Mình sợ đếch gì Cố Diệc Minh.
Hát! Cứ hát to lên! Hát cmn ba lần luôn!
Uông Gia Thuỵ đội cho Dư Bắc một chiếc vương miện sinh nhật, sau đó mọi người vỗ tay, Dư Bắc chuẩn bị cắt bánh.
“Để tôi giúp em.”
Uông Gia Thuỵ như sợ Dư Bắc không cầm chắc dao, nắm lấy tay cậu.
Tay Dư Bắc run rẩy.
Kỹ thuật thả thính của Uông Gia Thuỵ đỉnh thật sự!
Mới gặp vài lần thôi mà đã muốn cầm tay mình á?
Lần sau gặp chắc hôn luôn?
“Ặc, không cần đâu tổng giám đốc Uông.”
Bánh bự thế này sao cắt lệch được.
“Không sao. Nào.”
Uông Gia Thuỵ có vẻ như cố ý, dùng sức kéo tay Dư Bắc cắt vào giữa, cuối cùng cắt ra miếng to bằng một phần ba cái bánh.
Gã này nhiều chiêu tán tỉnh.
Mỗi tội mắt không tinh lắm.
Xem Cố Diệc Minh người ta hàng khủng như nào kìa, bắn bách phát bách trúng.
Ế? Cố Diệc Minh đâu?
Dư Bắc quay đầu lại, chẳng nhìn thấy anh.
Lần trước Cố Diệc Minh còn doạ nếu Dư Bắc dính dáng tới Uông Gia Thuỵ, anh sẽ đánh gãy chân cậu.
Sao giờ mất tích rồi?
Đệt.
Không phải anh ấy đi tìm gậy đấy chứ?!
Dư Bắc định chuồn, nhưng bị mọi người vây quanh, chẳng trốn nổi.
Dư Bắc hễ cứ sợ là muốn uống rượu để lấy dũng khí, uống nhiều thì buồn tiểu. Cậu mặc kệ Uông Gia Thuỵ, chạy đi vệ sinh.
Giải quyết nỗi buồn xong, cậu gửi tin nhắn cho Cố Diệc Minh.
Dư Bắc: “Anh đâu rồi???”
Không lời hồi âm.
Dư Bắc thấp thỏm không yên.
Dư Bắc phập phồng lo lắng.
Hay là Cố Diệc Minh lên núi tìm gậy, bị sói tha đi mất?
“Dư Bắc!”
Uông Gia Thuỵ đứng ngoài gọi.
Đồ thần chết này.
Lúc Dư Bắc bước ra, gã đang đứng tựa ngoài cửa nhà vệ sinh.
“Anh có niềm yêu thích đặc biệt dành cho toilet à?”
Dư Bắc bối rối.
Sao toàn chặn cậu trong toilet thế?
“Bên ngoài chỗ nào cũng có camera, ngoại trừ ở đây. Tôi không tìm được cơ hội để trò chuyện với em.” Uông Gia Thuỵ rất thẳng thắn. “Việc lần trước tôi nói, em cân nhắc đến đâu rồi? Tôi đang đợi câu trả lời đấy.”
Cân nhắc đến đâu á?
Tôi quên luôn rồi ba ơi.
Chuyện gì ấy nhể?
Uông Gia Thuỵ thấy cậu im lặng bèn bảo: “Em đừng đợi nữa. Thật đấy.”
“Đợi gì cơ?”
“Cố Diệc Minh.” Uông Gia Thuỵ rít hơi thuốc, nói: “Cậu ta không cong nổi đâu. Nếu cậu ta thực sự thích em, lẽ nào ngần ấy năm chẳng thể hiện ra dù chỉ một chút? Cậu ta không dám yêu đương vì là ngôi sao nổi tiếng, yêu đàn ông lại càng không bao giờ có khả năng.”
Thú thật thì Uông Gia Thuỵ nói khá có lý.
Cố Diệc Minh đã từng bảo vậy rồi.
Anh bảo đừng thấy bây giờ thanh niên cởi mở hơn trong vấn đề tình yêu đồng giới, nếu mọi việc vỡ lở, sự nghiệp và thậm chí cả cuộc đời sẽ tan tành.
Ví dụ như một người anh, một ngôi sao lớn của thế kỷ trước, nổi tiếng khắp châu Á cũng đâu ích gì, cuối cùng vẫn ra đi đầy cô độc.
Liệu Cố Diệc Minh có vì lý do này mà không bao giờ yêu mình không?
Cũng chẳng phải.
Cứ đóng cửa lại, chỉ cần không rêи quá to thì ai biết?
Hơn nữa dạo gần đây đứng trước ống kính máy quay anh còn chẳng kiêng nể gì, bung lụa như chó điên ấy…
Vậy nên đơn giản Cố Diệc Minh là trai thẳng.
“Tiểu Bắc.” Uông Gia Thuỵ gọi tên cậu cực kỳ thân mật. “Em ở bên cạnh tôi đi. Lần trước nói với em rồi, tôi nghiêm túc theo đuổi em. Tôi khác Cố Diệc Minh, không phải nghệ sĩ, chẳng cần chịu áp lực từ dư luận.”
Do đó anh chơi tẹt bô luôn?
“Ngoài ra tôi có tiếng nói trong giới truyền thông, chỉ tôi mới bảo vệ được em, Tiểu Bắc.”
Dẹp đi ba.
Cái trụ trong game còn không bảo vệ nổi, đòi bảo vệ tôi.
Uông Gia Thuỵ khá chân thành.
Người bình thường nếu được tỏ tình như vậy, thật sự sẽ rung động.
Nhưng tôi thì khác.
Tôi bất bình thường.
Chỉ tiền mới có thể khiến tôi rung rinh.
Bảo vệ bảo viếc gì đều là hư ảo.
Những lời đường mật lúc tán tỉnh chẳng hề ảnh hưởng tới việc bị đối xử tệ bạc sau khi chính thức ở bên nhau.
“Tổng giám đốc Uông, anh quên chuyện đó đi.” Dư Bắc từ chối.
“Em không nói cho tôi biết nguyên nhân, thua không rõ ràng như thế, sao tôi cam lòng?”
Uông Gia Thuỵ rất cố chấp.
“Cũng chẳng có lý do gì cả.”
Chủ yếu vì sợ Cố Diệc Minh điên lên, phang què giò tôi.
Uông Gia Thuỵ không đánh thắng nổi Cố Diệc Minh có được coi là lý do không?
“Ok, tôi không ép em, nhưng tôi cũng sẽ chẳng bỏ cuộc đâu.”
Uông Gia Thuỵ dập tắt thuốc lá, lấy một chiếc hộp ra từ trong túi.
“Tiểu Bắc, sinh nhật vui vẻ.” Uông Gia Thuỵ cười, nói. “Chỗ bạn bè với nhau, tặng quà thì có thể nhận nhỉ? Nếu không tôi sẽ đau lòng lắm.”
Dư Bắc không cầm, hỏi: “Là cái gì vậy?”
Uông Gia Thuỵ giơ chiếc hộp về phía cậu, bảo: “Em mở mà xem.”
Dư Bắc mở ra, thấy một cái đồng hồ.
Ờm…
Hãng gì thế nhỉ? Dư Bắc không nghĩ ra, cậu chẳng am hiểu hàng hiệu.
Muốn quét mã để xem giá.
Chắc Uông Gia Thuỵ không lấy đồ giả lừa người khác đâu ha?
Dư Bắc trả lại: “Tôi không nhận đâu, đắt quá.”
“Bảo bối đương nhiên phải quý giá, xứng với em.”
Xì…
Thính của Uông Gia Thuỵ giống như lợn mặc áօ ɭót ấy, hết cái này đến cái khác.
“Tôi không lấy đâu.” Dư Bắc nào dám nhận. “Anh tặng tôi bánh kem, tôi biết tấm lòng của anh rồi.”
“Tôi mua rồi, không trả lại được.”
Uông Gia Thuỵ nhét cái hộp vào túi áo Dư Bắc, sau đó bỏ đi.
“Mau ra đây, đang đợi em để uống rượu đấy.”
Dư Bắc ngẩn ngơ, nhìn đầu lọc vùi trong lớp cát dập thuốc lá trêи thùng rác.
Cố Diệc Minh hút thuốc, nhưng chưa bao giờ hút trước mặt mình.
Chắc đó là lý do.
Về đại sảnh, mọi người ai ăn thì ăn, ai uống cứ uống. Chẳng rõ Tiêu Thành kiếm đâu được dàn karaoke cổ lỗ sĩ, đang khoe giọng.
Nghe cậu ta hát, Dư Bắc cảm thấy nhóm BIGBOY chắc xong rồi.
“Anh Tiểu Bắc! Anh hát một bài đi! Hát một bài!”
“Thôi thôi, tôi không gào bậy đâu. Ở đây nhiều ca sĩ thế này, làm gì tới lượt tôi?”
Tiêu Thành dí mic vào miệng Dư Bắc.
“Không được, sinh nhật anh, ít nhất anh phải góp vui một bài!”
Dư Bắc cầm mic. Hát gì nhỉ? Cậu hiếm khi nghe nhạc.
“Tôi không biết…”
“Không biết cũng phải hát!”
Chu Kiêu cũng cùng cổ vũ.
Dư Bắc đành chọn bài Right Here Waiting.
Đây là ca khúc cậu thích nghe nhất hồi đại học, lúc yêu thầm Cố Diệc Minh. Khi đó cậu bị Cố Diệc Minh làm cho mụ mị đầu óc, ảo tưởng rằng cả đời này sẽ giữ mình vì tình yêu.
Còn để chữ ký trêи QQ là “I never give up” siêu trẻ trâu.
Giờ ngẫm lại thấy ngu quá.
Khiến bao nhiêu năm nay chẳng biết mùi chịch choạc.
Mình còn kén cá chọn canh làm gì?
Ai đến cũng đều là khách.
Bình luận truyện