Lại Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả Thính
Chương 83: Làm một cái lồng, nhốt em lại
“Sao mà có chuyện đó được? Lượng fan theo dõi tôi đều là tài khoản rác, công ty đập tiền vào mua cho.”
Tôi của ngày hôm nay.
Không.
Tôi của ngày nào cũng thế, anh không với tới đâu.
“Em khiêm tốn thôi, anh biết mà.” Trần Khang cười hehe. “Lần trước anh mất bình tĩnh quá, lúc về anh vô cùng hối hận, đừng ngồi không yên. Nếu không mời em ăn bữa cơm, xin lỗi trực tiếp thì anh ngủ chẳng ngon giấc.”
Dư Bắc không rõ Trần Khang muốn làm gì.
Ham tiền của mình?
Vậy sao được.
Nói không phải khoe, mình còn đang thèm khát tài sản của người khác đây này.
Làm gì đến lượt gã.
Trần Khang nắm lấy tay Dư Bắc, bị cậu gạt ra.
“Quen nhau chưa bao lâu thì em đã nổi tiếng, chứng tỏ hai đứa mình rất có duyên. Được người lớn giới thiệu, bọn mình lại tâm đầu ý hợp, thôi đừng phụ lòng tốt của mọi người.”
“Thế à?… May nhờ phúc của anh.” Dư Bắc quay sang vẫy tay với bảo vệ. “Anh bảo vệ ơi, tên này tới để lừa đảo.”
Các nhân viên bảo vệ rất chuyên nghiệp, chỉ chớp mắt đã tóm được Trần Khang.
“Ê! Sao lại nói thế? Tôi không phải lừa đảo! Tiểu Bắc, anh xin lỗi em rồi mà. Không… Em cho anh một cơ hội, lần trước anh hiểu lầm em. Tiểu Bắc… Tiểu Bắc!”
Trần Khang bị gô cổ, ném ra ngoài. Gã sa sầm mặt mũi, đứng ngoài gào thét, bảo vệ bèn lôi hắn đi xa hơn.
Cố Diệc Minh vừa rời khỏi thang máy thì bắt gặp cảnh này.
“Ai đấy?”
“Ặc…” Dư Bắc thuận miệng đáp: “Nhân viên chăm sóc khách hàng lần trước em kể đó.”
“Chăm sóc khách hàng? Sao lại tìm đến tận đây?”
“Phiền vãi, nằng nặc đòi em đánh giá năm sao cho gã.”
Giờ đã biết cách nói dối rồi.
Mình đúng là bad boy chính hiệu.
“Vậy hả?” Cố Diệc Minh liếc ra bên ngoài. “Sao anh nghe thấy gã gọi tên em?”
“Cứ mặc kệ gã ta đi… Anh có việc gì không?”
“À, anh Lư đăng nhập vào tài khoản phụ của em, hỏi liệu em có đưa nhầm không, vì mấy acc đó đăng khá nhiều bài anti anh.”
“Phụt…”
Cái đệt.
Quên mất vụ này.
Lẽ nào thân phận anti Cố Diệc Minh của mình sắp bị vạch trần?
“Thế là sao? Em nói xem nào.”
Cố Diệc Minh nhìn thẳng vào mắt Dư Bắc.
“Có thể… Có lẽ… Chắc là… Hoặc là…”
“Bị hack tài khoản?” Cố Diệc Minh tiếp lời.
Cố Diệc Minh thương mình thật đấy.
Viện sẵn cho mình một cái cớ luôn.
“À, đúng, đúng, chắc chắn bị hack rồi. Em không đội trời chung với lũ anti, không ngờ bọn chúng lại giở trò này!”
“Vậy hả?” Cố Diệc Minh hơi lớ ngớ. “Còn có một tài khoản là quản lý nhóm VIP anti Cố Diệc Minh. Anh Lư bảo thường thì muốn vào kiểu nhóm như thế này cần kinh nghiệm, không anti Cố Diệc Minh hai, ba năm sẽ chẳng đủ tư cách tham gia.”
“Trước kia em đã tìm đủ mọi cách để trà trộn vào phe địch đấy. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Anh thấy em vất vả hem?”
Ánh mắt Cố Diệc Minh trở nên cực kỳ cưng chiều, anh xoa đầu cậu.
“Khổ thân em, về anh sẽ đền cho.”
Cố Diệc Minh ngây thơ quá.
Khiến Dư Bắc hơi áy náy.
Anh ấy chưa bao giờ nghi ngờ mình.
“Nếu không còn việc gì nữa thì…”
Chuồn thôi, chuồn thôi.
“Đúng rồi, hai hôm nữa là tiệc chúc mừng sinh nhật anh, em phải có mặt đấy.”
“Em đi làm gì?”
Sinh nhật Cố Diệc Minh là ngày mùng 8 tháng 3. Giới truyền thông thích mở tiệc chúc mừng sinh nhật cho các ngôi sao, lấy tư liệu viết bài, Dư Bắc chưa bao giờ tham gia.
Cố Diệc Minh trả lời ngay: “Em là người của anh mà.”
Câu này nghe hơi dị.
Như kiểu mình bán thân cho Cố Diệc Minh vậy.
“Em không đi.”
Dư Bắc từ chối thẳng thừng.
“Tại sao?”
“Sinh nhật anh, anh phải giao lưu với fan và giới truyền thông, em đi làm gì? Đứng đần ra ở một chỗ à?”
Cố Diệc Minh ngẫm nghĩ, nói: “Ban ngày gặp gỡ fan và báo chí em có thể không tới, nhưng tiệc tối em phải đến.”
“Tại sao?”
“Khách mời toàn là các nhân vật tai to mặt lớn trong showbiz, em muốn trở thành siêu sao mà? Anh đưa em tới xuất đầu lộ diện. Có anh bảo kê, người ta sẽ tự mời em hợp tác, không cần anh giới thiệu nhiều.”
Chậc, bữa tiệc xã giao cao cấp vậy mà nghe Cố Diệc Minh nói cứ như là đám giang hồ hẹn gặp để thanh toán nhau ấy.
Còn tỏ vẻ ông trùm, kêu bảo kê mình nữa chứ.
Lấy chăn mà trùm em nè.
“Thôi, em vẫn chẳng muốn tham gia.”
Dư Bắc muốn đi.
Nhưng đầu nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo.
Em là gì của anh mà dự tiệc cùng anh?
Danh không chính, ngôn chẳng thuận.
Lúc đến bữa tiệc, em sẽ khoác tay hay khoác vai anh như chiến hữu?
Cố Diệc Minh không cho mình danh phận, mình dí vào thèm chơi với anh.
Cũng chẳng cần công khai trước bàn dân thiên hạ, mình không muốn bị cấm hoạt động.
Nhưng dù lén lút thì Cố Diệc Minh vẫn chưa phải là bạn trai mình.
Lần này nhất định phải cứng.
“Sao lại không đi?” Cố Diệc Minh đuổi theo cậu, hỏi. “Đi cùng anh không được à?”
“Anh đâu thiếu người đi cùng.”
Nói cái giọng này, chắc Cố Diệc Minh cảm nhận được sự bất mãn của mình rồi chứ?
“Vấn đề không phải thiếu hay không. Em muốn kiếm tiền, anh lót đường cho em, đồng thời khiến kẻ có ý đồ đen tối sớm từ bỏ những suy nghĩ viển vông.”
Cố Diệc Minh nói rất hoành tráng.
Dư Bắc háo hức hỏi: “Ví dụ như suy nghĩ gì?”
“Bắt nạt em.”
Dư Bắc khók.
Xin các đạo diễn và nhà sản xuất có ý đồ đen tối hãy tới bắt nạt tui đi.
“Có đi không?”
“Không.”
“Em không có quyền lựa chọn, phải đi.”
Cố Diệc Minh đã không còn là Cố Diệc Minh của ngày xưa nữa.
Trước kia anh chẳng bao giờ bắt mình chường mặt ra bên ngoài.
Nghĩ thấy sai sai.
Sao hồi trước anh ấy toàn giấu mình đi thế nhỉ?
Sợ bị người khác cướp mất à?
Giờ là sao?
Muốn khoe mình với cả thế giới?
Tên này mâu thuẫn thật.
“Ok.” Dư Bắc cười giả lả. “Đàn ông trong showbiz chắc đẹp trai lắm nhỉ?”
Cố Diệc Minh nghe vậy, quay phắt sang, xị mặt ra.
“Vớ vẩn!” Anh hậm hực đáp. “Xấu ói.”
Dư Bắc vươn tay đỡ cằm ngẫm nghĩ: “Sao có chuyện đó được? Những người anh quen không thể nào là lính mới, ngôi sao lớn ai mà chẳng ưa nhìn?”
“Ơ kìa, em phân tích việc này làm gì?” Cố Diệc Minh xoay mặt cậu sang. “Anh không đủ cho em ngắm à?”
Dư Bắc đẩy tay anh ra, nói: “Em nhìn ngần ấy năm đủ rồi. Anh thiếu cọng lông nào em cũng biết, đẹp đẽ gì nữa đâu…”
“Dư Bắc!”
Cố Diệc Minh nổi cáu, xông lên chặn đằng trước, không cho cậu đi tiếp.
“Em biết em như này thì gọi là gì không?”
“Gì?”
Cố Diệc Minh chỉ vào cậu, bắn tằng tằng.
“Có mới nới cũ, thay lòng đổi dạ, lật mặt như lật bánh tráng, tham lam vô độ, không giữ vẹn đạo làm vợ.”
Dư Bắc lắp bắp hỏi: “Cái cuối cùng là gì?”
“Lời hay ý đẹp không lặp lại lần thứ hai. Anh lỡ mồm.” Cố Diệc Minh càm ràm. “Đấy không phải là mấu chốt của vấn đề! Sao em buông thả vậy?”
“Buông thả gì? Em chỉ nhìn thôi.” Dư Bắc ưỡn ngực nói. “Em là gay, ngắm trai đẹp thì đã sao nào?”
Nhìn đê.
Lập luận quá đanh thép.
Mặt Cố Diệc Minh đỏ bừng vì tức.
“Là người mà nói thế được à? Gay là có thể ngắm lung tung? Em cứ thiếu kiềm chế vậy thì anh thật sự sẽ làm một cái lồng, nhốt em lại. Em đừng hòng nhìn ai, chỉ được phép nhìn mình anh!”
Chuẩn giọng điệu của cái thứ đàn ông khốn nạn.
Đếch thèm quan tâm.
Dư Bắc chuẩn bị gọi taxi về nhà, kệ Cố Diệc Minh tự suy ngẫm.
Cố Diệc Minh còn đuổi theo, hét: “Út Cưng, em nghe thấy chưa? Dù có phải trói, anh cũng nhất định sẽ trói em lại, khiêng tới đó. Nhớ mang quà!”
Quà với chả cáp.
Anh trông em có giống một món quà không?
Dư Bắc không ngờ lại gặp Tần Phong ở cửa nhà mình, vết thương hắn đánh nhau với người ta vẫn chưa lành hẳn.
“Tần Phong? Sao anh đến đây? Chờ Cố Diệc Minh à? Anh ấy ở công ty.”
“Không, chờ em đấy.”
Tần Phong chỉ bên trong, ý nói vào nhà rồi nói chuyện.
Dư Bắc mở cửa bằng vân tay, cùng Tần Phong bước vào.
“Anh tới lâu chưa? Sao không gọi điện thoại?”
“Mới tới thôi.”
Tần Phong cười hehe, đưa mắt nhìn xung quanh.
“Út Cưng, cái tổ chim cúc cu của em và Đại Ca khá phết nhỉ? Rộng rãi, sạch sẽ, chẳng giống chỗ tồi tàn của anh.”
Dư Bắc thấy sai sai.
Tần Phong bận buôn bán, hận chẳng thể ba giờ đi ngủ, bốn giờ dậy, sao lại rảnh mà đi chơi?
“Anh tìm em có chuyện gì à?”
“Cũng không có chuyện gì, đến thăm em thôi. Anh nhớ em, không được hả?”
Tần Phong ôm lấy đầu cậu, xoa loạn lên.
Dư Bắc chợt nghĩ ra, hét lớn: “Ha! Anh bị Hạ Nhất Phàm đuổi đi!”
Tần Phong sa sầm mặt mũi.
“Đừng gào nữa, anh không cần giữ thể diện hả?”
Nhà mình mà lại bị người ta đuổi ra đường.
Mất mặt thật sự.
Chẳng giống Tần Phong tẹo nào, anh ấy thích chống đối Hạ Nhất Phàm lắm cơ mà?
Sao lại rén rồi?
“Không phải.” Tần Phong tự biện minh cho mình. “Bị đuổi cái gì? Anh chỉ không muốn đánh nhau với nó thôi.”
“Đã xảy ra chuyện gì mà anh bỏ nhà đi?”
Drama thơm mồm bổ phổi, càng hít càng phê.
Rõ ràng là Tần Phong không muốn nhắc đến việc đó, chỉ đáp: “Bọn anh thì có chuyện gì được? Ngứa mắt nhau thôi, anh đi cho nhẹ đầu. Trân trọng sinh mệnh, tránh xa lũ ngu lìn.”
Dư Bắc chưa tiếp khách tới nhà chơi bao giờ.
Chỉ rót nước và đem đồ ăn vặt của mình chia cho Tần Phong.
Tần Phong gặm lấy gặm để như chuột hamster.
“Út Cưng nhà anh tốt với anh nhất!”
“Anh ăn ít thôi, ăn nhiều béo đấy.”
Mấy cái hạt này đắt lắm.
Dư Bắc đã hiểu.
Tần Phong gặp trục trặc nên mới tìm kiếm tình thương mến thương từ mình.
“Rút cục anh với Hạ Nhất Phàm làm sao? Anh không nói, em sẽ gọi hỏi anh ấy, kêu anh ấy lôi cổ anh về.”
“Không có chuyện gì thật. Út Cưng, sao em thất đức, xấu bụng vậy? Học ai đấy? Cố Diệc Minh?”
Tần Phong không cho cậu động vào điện thoại.
“Trả điện thoại cho em.”
“Không trả, em đừng gọi. Cho nó không tìm được anh, sốt ruột chết đi!”
“Em đặt đồ ăn!”
Dư Bắc giật lấy.
“Hả? Tới bữa rồi à?”
Có thể thấy Tần Phong bỏ nhà đi rất lâu rồi.
“Út Cưng, em đừng đặt đồ ăn ở ngoài, chẳng tốt cho sức khoẻ tẹo nào. Để anh trổ tài nấu nướng.” Tần Phong khoác vai Dư Bắc, nói. “Anh cố tình đến đây quan tâm, chăm sóc em, tin không?”
“Trừ dấu chấm câu ra thì em không tin lời anh lắm.”
“Gòy xong, phí cái công tôy thương cậu ngần ấy năm. Trong mắt cậu chỉ có Cố Diệc Minh thôi.”
Tần Phong lắc đầu thất vọng, đi vào bếp, mở tủ lạnh ra.
“Úi, nhiều đồ ăn vặt thế. Thịt đâu?”
“Không có.”
“Rau cũng được.”
“Cũng không luôn.”
“Gạo đâu?!”
“Anh nhìn em với Cố Diệc Minh xem, trông thằng nào giống người biết nấu ăn?”
Tần Phong đứng nghệt ra trong bếp rồi bắt đầu mắng.
“Hai thằng hâm này suốt ngày ăn ngoài đường, vừa mất vệ sinh, vừa không có chất, hiểu không hả? Còn đắt nữa chứ… Mà cũng đúng, Cố Diệc Minh đâu thiếu tiền.”
Nhắc đến Cố Diệc Minh, Dư Bắc lại sôi máu.
Anh ấy không thiếu tiền.
Thứ Cố Diệc Minh thiếu là sự thông minh.
Tôi của ngày hôm nay.
Không.
Tôi của ngày nào cũng thế, anh không với tới đâu.
“Em khiêm tốn thôi, anh biết mà.” Trần Khang cười hehe. “Lần trước anh mất bình tĩnh quá, lúc về anh vô cùng hối hận, đừng ngồi không yên. Nếu không mời em ăn bữa cơm, xin lỗi trực tiếp thì anh ngủ chẳng ngon giấc.”
Dư Bắc không rõ Trần Khang muốn làm gì.
Ham tiền của mình?
Vậy sao được.
Nói không phải khoe, mình còn đang thèm khát tài sản của người khác đây này.
Làm gì đến lượt gã.
Trần Khang nắm lấy tay Dư Bắc, bị cậu gạt ra.
“Quen nhau chưa bao lâu thì em đã nổi tiếng, chứng tỏ hai đứa mình rất có duyên. Được người lớn giới thiệu, bọn mình lại tâm đầu ý hợp, thôi đừng phụ lòng tốt của mọi người.”
“Thế à?… May nhờ phúc của anh.” Dư Bắc quay sang vẫy tay với bảo vệ. “Anh bảo vệ ơi, tên này tới để lừa đảo.”
Các nhân viên bảo vệ rất chuyên nghiệp, chỉ chớp mắt đã tóm được Trần Khang.
“Ê! Sao lại nói thế? Tôi không phải lừa đảo! Tiểu Bắc, anh xin lỗi em rồi mà. Không… Em cho anh một cơ hội, lần trước anh hiểu lầm em. Tiểu Bắc… Tiểu Bắc!”
Trần Khang bị gô cổ, ném ra ngoài. Gã sa sầm mặt mũi, đứng ngoài gào thét, bảo vệ bèn lôi hắn đi xa hơn.
Cố Diệc Minh vừa rời khỏi thang máy thì bắt gặp cảnh này.
“Ai đấy?”
“Ặc…” Dư Bắc thuận miệng đáp: “Nhân viên chăm sóc khách hàng lần trước em kể đó.”
“Chăm sóc khách hàng? Sao lại tìm đến tận đây?”
“Phiền vãi, nằng nặc đòi em đánh giá năm sao cho gã.”
Giờ đã biết cách nói dối rồi.
Mình đúng là bad boy chính hiệu.
“Vậy hả?” Cố Diệc Minh liếc ra bên ngoài. “Sao anh nghe thấy gã gọi tên em?”
“Cứ mặc kệ gã ta đi… Anh có việc gì không?”
“À, anh Lư đăng nhập vào tài khoản phụ của em, hỏi liệu em có đưa nhầm không, vì mấy acc đó đăng khá nhiều bài anti anh.”
“Phụt…”
Cái đệt.
Quên mất vụ này.
Lẽ nào thân phận anti Cố Diệc Minh của mình sắp bị vạch trần?
“Thế là sao? Em nói xem nào.”
Cố Diệc Minh nhìn thẳng vào mắt Dư Bắc.
“Có thể… Có lẽ… Chắc là… Hoặc là…”
“Bị hack tài khoản?” Cố Diệc Minh tiếp lời.
Cố Diệc Minh thương mình thật đấy.
Viện sẵn cho mình một cái cớ luôn.
“À, đúng, đúng, chắc chắn bị hack rồi. Em không đội trời chung với lũ anti, không ngờ bọn chúng lại giở trò này!”
“Vậy hả?” Cố Diệc Minh hơi lớ ngớ. “Còn có một tài khoản là quản lý nhóm VIP anti Cố Diệc Minh. Anh Lư bảo thường thì muốn vào kiểu nhóm như thế này cần kinh nghiệm, không anti Cố Diệc Minh hai, ba năm sẽ chẳng đủ tư cách tham gia.”
“Trước kia em đã tìm đủ mọi cách để trà trộn vào phe địch đấy. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Anh thấy em vất vả hem?”
Ánh mắt Cố Diệc Minh trở nên cực kỳ cưng chiều, anh xoa đầu cậu.
“Khổ thân em, về anh sẽ đền cho.”
Cố Diệc Minh ngây thơ quá.
Khiến Dư Bắc hơi áy náy.
Anh ấy chưa bao giờ nghi ngờ mình.
“Nếu không còn việc gì nữa thì…”
Chuồn thôi, chuồn thôi.
“Đúng rồi, hai hôm nữa là tiệc chúc mừng sinh nhật anh, em phải có mặt đấy.”
“Em đi làm gì?”
Sinh nhật Cố Diệc Minh là ngày mùng 8 tháng 3. Giới truyền thông thích mở tiệc chúc mừng sinh nhật cho các ngôi sao, lấy tư liệu viết bài, Dư Bắc chưa bao giờ tham gia.
Cố Diệc Minh trả lời ngay: “Em là người của anh mà.”
Câu này nghe hơi dị.
Như kiểu mình bán thân cho Cố Diệc Minh vậy.
“Em không đi.”
Dư Bắc từ chối thẳng thừng.
“Tại sao?”
“Sinh nhật anh, anh phải giao lưu với fan và giới truyền thông, em đi làm gì? Đứng đần ra ở một chỗ à?”
Cố Diệc Minh ngẫm nghĩ, nói: “Ban ngày gặp gỡ fan và báo chí em có thể không tới, nhưng tiệc tối em phải đến.”
“Tại sao?”
“Khách mời toàn là các nhân vật tai to mặt lớn trong showbiz, em muốn trở thành siêu sao mà? Anh đưa em tới xuất đầu lộ diện. Có anh bảo kê, người ta sẽ tự mời em hợp tác, không cần anh giới thiệu nhiều.”
Chậc, bữa tiệc xã giao cao cấp vậy mà nghe Cố Diệc Minh nói cứ như là đám giang hồ hẹn gặp để thanh toán nhau ấy.
Còn tỏ vẻ ông trùm, kêu bảo kê mình nữa chứ.
Lấy chăn mà trùm em nè.
“Thôi, em vẫn chẳng muốn tham gia.”
Dư Bắc muốn đi.
Nhưng đầu nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo.
Em là gì của anh mà dự tiệc cùng anh?
Danh không chính, ngôn chẳng thuận.
Lúc đến bữa tiệc, em sẽ khoác tay hay khoác vai anh như chiến hữu?
Cố Diệc Minh không cho mình danh phận, mình dí vào thèm chơi với anh.
Cũng chẳng cần công khai trước bàn dân thiên hạ, mình không muốn bị cấm hoạt động.
Nhưng dù lén lút thì Cố Diệc Minh vẫn chưa phải là bạn trai mình.
Lần này nhất định phải cứng.
“Sao lại không đi?” Cố Diệc Minh đuổi theo cậu, hỏi. “Đi cùng anh không được à?”
“Anh đâu thiếu người đi cùng.”
Nói cái giọng này, chắc Cố Diệc Minh cảm nhận được sự bất mãn của mình rồi chứ?
“Vấn đề không phải thiếu hay không. Em muốn kiếm tiền, anh lót đường cho em, đồng thời khiến kẻ có ý đồ đen tối sớm từ bỏ những suy nghĩ viển vông.”
Cố Diệc Minh nói rất hoành tráng.
Dư Bắc háo hức hỏi: “Ví dụ như suy nghĩ gì?”
“Bắt nạt em.”
Dư Bắc khók.
Xin các đạo diễn và nhà sản xuất có ý đồ đen tối hãy tới bắt nạt tui đi.
“Có đi không?”
“Không.”
“Em không có quyền lựa chọn, phải đi.”
Cố Diệc Minh đã không còn là Cố Diệc Minh của ngày xưa nữa.
Trước kia anh chẳng bao giờ bắt mình chường mặt ra bên ngoài.
Nghĩ thấy sai sai.
Sao hồi trước anh ấy toàn giấu mình đi thế nhỉ?
Sợ bị người khác cướp mất à?
Giờ là sao?
Muốn khoe mình với cả thế giới?
Tên này mâu thuẫn thật.
“Ok.” Dư Bắc cười giả lả. “Đàn ông trong showbiz chắc đẹp trai lắm nhỉ?”
Cố Diệc Minh nghe vậy, quay phắt sang, xị mặt ra.
“Vớ vẩn!” Anh hậm hực đáp. “Xấu ói.”
Dư Bắc vươn tay đỡ cằm ngẫm nghĩ: “Sao có chuyện đó được? Những người anh quen không thể nào là lính mới, ngôi sao lớn ai mà chẳng ưa nhìn?”
“Ơ kìa, em phân tích việc này làm gì?” Cố Diệc Minh xoay mặt cậu sang. “Anh không đủ cho em ngắm à?”
Dư Bắc đẩy tay anh ra, nói: “Em nhìn ngần ấy năm đủ rồi. Anh thiếu cọng lông nào em cũng biết, đẹp đẽ gì nữa đâu…”
“Dư Bắc!”
Cố Diệc Minh nổi cáu, xông lên chặn đằng trước, không cho cậu đi tiếp.
“Em biết em như này thì gọi là gì không?”
“Gì?”
Cố Diệc Minh chỉ vào cậu, bắn tằng tằng.
“Có mới nới cũ, thay lòng đổi dạ, lật mặt như lật bánh tráng, tham lam vô độ, không giữ vẹn đạo làm vợ.”
Dư Bắc lắp bắp hỏi: “Cái cuối cùng là gì?”
“Lời hay ý đẹp không lặp lại lần thứ hai. Anh lỡ mồm.” Cố Diệc Minh càm ràm. “Đấy không phải là mấu chốt của vấn đề! Sao em buông thả vậy?”
“Buông thả gì? Em chỉ nhìn thôi.” Dư Bắc ưỡn ngực nói. “Em là gay, ngắm trai đẹp thì đã sao nào?”
Nhìn đê.
Lập luận quá đanh thép.
Mặt Cố Diệc Minh đỏ bừng vì tức.
“Là người mà nói thế được à? Gay là có thể ngắm lung tung? Em cứ thiếu kiềm chế vậy thì anh thật sự sẽ làm một cái lồng, nhốt em lại. Em đừng hòng nhìn ai, chỉ được phép nhìn mình anh!”
Chuẩn giọng điệu của cái thứ đàn ông khốn nạn.
Đếch thèm quan tâm.
Dư Bắc chuẩn bị gọi taxi về nhà, kệ Cố Diệc Minh tự suy ngẫm.
Cố Diệc Minh còn đuổi theo, hét: “Út Cưng, em nghe thấy chưa? Dù có phải trói, anh cũng nhất định sẽ trói em lại, khiêng tới đó. Nhớ mang quà!”
Quà với chả cáp.
Anh trông em có giống một món quà không?
Dư Bắc không ngờ lại gặp Tần Phong ở cửa nhà mình, vết thương hắn đánh nhau với người ta vẫn chưa lành hẳn.
“Tần Phong? Sao anh đến đây? Chờ Cố Diệc Minh à? Anh ấy ở công ty.”
“Không, chờ em đấy.”
Tần Phong chỉ bên trong, ý nói vào nhà rồi nói chuyện.
Dư Bắc mở cửa bằng vân tay, cùng Tần Phong bước vào.
“Anh tới lâu chưa? Sao không gọi điện thoại?”
“Mới tới thôi.”
Tần Phong cười hehe, đưa mắt nhìn xung quanh.
“Út Cưng, cái tổ chim cúc cu của em và Đại Ca khá phết nhỉ? Rộng rãi, sạch sẽ, chẳng giống chỗ tồi tàn của anh.”
Dư Bắc thấy sai sai.
Tần Phong bận buôn bán, hận chẳng thể ba giờ đi ngủ, bốn giờ dậy, sao lại rảnh mà đi chơi?
“Anh tìm em có chuyện gì à?”
“Cũng không có chuyện gì, đến thăm em thôi. Anh nhớ em, không được hả?”
Tần Phong ôm lấy đầu cậu, xoa loạn lên.
Dư Bắc chợt nghĩ ra, hét lớn: “Ha! Anh bị Hạ Nhất Phàm đuổi đi!”
Tần Phong sa sầm mặt mũi.
“Đừng gào nữa, anh không cần giữ thể diện hả?”
Nhà mình mà lại bị người ta đuổi ra đường.
Mất mặt thật sự.
Chẳng giống Tần Phong tẹo nào, anh ấy thích chống đối Hạ Nhất Phàm lắm cơ mà?
Sao lại rén rồi?
“Không phải.” Tần Phong tự biện minh cho mình. “Bị đuổi cái gì? Anh chỉ không muốn đánh nhau với nó thôi.”
“Đã xảy ra chuyện gì mà anh bỏ nhà đi?”
Drama thơm mồm bổ phổi, càng hít càng phê.
Rõ ràng là Tần Phong không muốn nhắc đến việc đó, chỉ đáp: “Bọn anh thì có chuyện gì được? Ngứa mắt nhau thôi, anh đi cho nhẹ đầu. Trân trọng sinh mệnh, tránh xa lũ ngu lìn.”
Dư Bắc chưa tiếp khách tới nhà chơi bao giờ.
Chỉ rót nước và đem đồ ăn vặt của mình chia cho Tần Phong.
Tần Phong gặm lấy gặm để như chuột hamster.
“Út Cưng nhà anh tốt với anh nhất!”
“Anh ăn ít thôi, ăn nhiều béo đấy.”
Mấy cái hạt này đắt lắm.
Dư Bắc đã hiểu.
Tần Phong gặp trục trặc nên mới tìm kiếm tình thương mến thương từ mình.
“Rút cục anh với Hạ Nhất Phàm làm sao? Anh không nói, em sẽ gọi hỏi anh ấy, kêu anh ấy lôi cổ anh về.”
“Không có chuyện gì thật. Út Cưng, sao em thất đức, xấu bụng vậy? Học ai đấy? Cố Diệc Minh?”
Tần Phong không cho cậu động vào điện thoại.
“Trả điện thoại cho em.”
“Không trả, em đừng gọi. Cho nó không tìm được anh, sốt ruột chết đi!”
“Em đặt đồ ăn!”
Dư Bắc giật lấy.
“Hả? Tới bữa rồi à?”
Có thể thấy Tần Phong bỏ nhà đi rất lâu rồi.
“Út Cưng, em đừng đặt đồ ăn ở ngoài, chẳng tốt cho sức khoẻ tẹo nào. Để anh trổ tài nấu nướng.” Tần Phong khoác vai Dư Bắc, nói. “Anh cố tình đến đây quan tâm, chăm sóc em, tin không?”
“Trừ dấu chấm câu ra thì em không tin lời anh lắm.”
“Gòy xong, phí cái công tôy thương cậu ngần ấy năm. Trong mắt cậu chỉ có Cố Diệc Minh thôi.”
Tần Phong lắc đầu thất vọng, đi vào bếp, mở tủ lạnh ra.
“Úi, nhiều đồ ăn vặt thế. Thịt đâu?”
“Không có.”
“Rau cũng được.”
“Cũng không luôn.”
“Gạo đâu?!”
“Anh nhìn em với Cố Diệc Minh xem, trông thằng nào giống người biết nấu ăn?”
Tần Phong đứng nghệt ra trong bếp rồi bắt đầu mắng.
“Hai thằng hâm này suốt ngày ăn ngoài đường, vừa mất vệ sinh, vừa không có chất, hiểu không hả? Còn đắt nữa chứ… Mà cũng đúng, Cố Diệc Minh đâu thiếu tiền.”
Nhắc đến Cố Diệc Minh, Dư Bắc lại sôi máu.
Anh ấy không thiếu tiền.
Thứ Cố Diệc Minh thiếu là sự thông minh.
Bình luận truyện