Lại Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả Thính

Chương 87: Bao ăn, bao ở, bao ngủ



Không phải tui đen tối đâu.

Mà là mùa xuân tới rồi.

Lại đến mùa giao phối của Cố Diệc Minh.

Dù anh ấy có kéo tui lên mặt trăng để quất một trận tầm cỡ vũ trụ, tui cũng chẳng hề bất ngờ.

“Cố Diệc Minh, anh có chắc là tổ chức tiệc ở đây không? Tối om như mực, ngay cả cái đầu cũng không thấy.”

“Đầu nào?”

“Đầu ngón chân.”

May Dư Bắc nhanh trí, kéo Cố Diệc Minh đang định xuyên tạc lung tung lại.

“Kỳ lạ lắm…” Dư Bắc nhìn quanh.

“Lạ chỗ nào?” Cố Diệc Minh hỏi.

“Kϊƈɦ thích lạ…”

Dư Bắc bỗng hớn ha hớn hở, nói: “Tối như thế này, anh bật đèn pin cũng vô ích, phải dùng đèn pha nhỉ?”

Trong bóng tối, Dư Bắc vẫn cảm nhận được oán khí toát ra từ Cố Diệc Minh.

“Ngưng khịa vụ đó được không? Giờ anh đã quen như cửa nhà mình rồi, nhắm mắt cũng chui vào được!”

Cố Diệc Minh vươn tay ra sau đẩy ʍôиɠ Dư Bắc.

“Mấy bước nữa là tới.”

Đi xuyên qua ngõ nhỏ đầy lá rụng, Dư Bắc và Cố Diệc Minh dừng lại trước một căn nhà xây bằng gạch đỏ, cây dây leo phủ kín tường, cửa đóng then cài kín mít. Có tiếng động vọng ra, nhưng Dư Bắc không thấy cảnh tượng phía bên trong.

Chỗ cũ kỹ này chẳng giống nơi tổ chức bữa tiệc toàn nhân vật tai to mặt lớn mà Dư Bắc tưởng.

Càng không hợp với những chiếc xe sang đang đỗ ở ngoài.

Đáng lẽ phải là kiểu biệt thự rộng ngàn mét vuông, có hồ bơi và vườn hoa chứ?

Cạnh cổng khắc ba chữ không bắt mắt lắm: Cố Công Quán*.

(*Công quán ở đây dùng để chỉ nhà của quan lại, người giàu thời xưa)

“???” Dư Bắc quay sang hỏi: “Nhà anh đây á?”

“Nhà cổ của các cụ.”

Nhà người ta là nhà.

Nhà anh ấy là công quán.

Bình thường Dư Bắc đi ngang qua chỗ như thế này đều không dám đến gần.

Cậu sợ đó là di chỉ khảo cổ.

“Sao anh chưa bao giờ kể với em rằng gia đình anh ở công quán?”

“Giờ không ở đây nữa rồi. Vì xung quanh yên tĩnh nên thỉnh thoảng có thể tổ chức gặp mặt.”

Cố Diệc Minh đẩy cửa ra, bên trong là một chiếc sân nhỏ với hồ cá, đang có khoảng hai, ba mươi người, nam nữ đủ cả.

Ai cũng ăn mặc đẹp đẽ nhưng không quá diêm dúa, trang phục của một số cô gái đều mang hơi hướng truyền thống nhã nhặn, đưa các yếu tổ cổ xưa vào thiết kế, thậm chí còn có cô mặc xường xám.

Xinh đẹp vô cùng!

Rõ ràng nhiều người như vậy mà ở bên ngoài lại chẳng nghe thấy quá nhiều âm thanh ồn ào, bọn họ trò chuyện, cụng ly đều rất nho nhã, lịch sự, nói khẽ cười duyên.

Dư Bắc tưởng mình lạc vào động Bàn Tơ cao cấp.

“Tổng giám đốc Cố!”

“Tổng giám đốc Cố đến rồi!”

Bữa tiệc yên ắng giống hệt hồ nước bị ném một viên đá vào, cuối cùng cũng sôi nổi lên, mọi ánh mắt đổ dồn về phía này.

Dư Bắc như thể bị điểm huyệt, không dám động đậy.

Mọi người đều ăn mặc chỉn chu, mỗi mình cậu khoác đại một cái áo, đi giày thể thao.

Làm khung cảnh kém sang hẳn.

Cố Diệc Minh cất giọng nói đầy khí chất.

“Để mọi người chờ lâu rồi.”

“Đâu có, chúng tôi đều đang mong anh đón người ta tới…”

Đón?

Vậy là Cố Diệc Minh bỏ đám ông to bà lớn này ở lại để đi lôi mình đến đây?

Chẳng chịu nói sớm gì cả.

Mình còn chưa kịp gội đầu.

Mình không khiến đám đông trầm trồ được là tại Cố Diệc Minh.

“Mọi người cứ tiếp tục, không cần câu nệ.”

Cố Diệc Minh giống y như đại ca xã hội đen, kéo Dư Bắc băng qua khoảng sân rồi đứng lên bậc cầu thang.

Dư Bắc rất sợ tiếp theo anh sẽ bảo “Các huynh đệ, đây là ghệ của anh, quỳ xuống lạy đi…”

Cố Diệc Minh lên tiếng giới thiệu thật: “Cậu bạn nhỏ này tên là Dư Bắc, mọi người làm quen một chút nhé.”

“Ồ~~~”

Có người hú hét.

“Chúng tôi đều biết cậu ấy mà tổng giám đốc Cố~”

Một gã sàn sàn tuổi Cố Diệc Minh hô lớn, giọng điệu dở dở ương ương. Dư Bắc biết gã, là nam diễn viễn đang nổi mấy năm gần đây, xây dựng hình tượng nam thần lạnh lùng.

Nhưng sau lưng lại ngoạc mồm ra làm trò.

Trông y như một thằng nhãi ngu ngốc vậy.

Từ hồi cấp hai Dư Bắc đã chẳng thèm làm trò đó nữa.

“Nếu đã biết thì sau này mọi người hãy giúp đỡ em ấy nhiều hơn.”

“Chắc chắn rồi. Cố Diệc Minh, giấu giếm bao nhiêu năm nay, rút cục anh cũng chịu để người ta lộ diện hả?”

Nam diễn viên tiếp tục trêu anh.

Cố Diệc Minh nói với gã: “Dư Bắc không tồi tệ như đám các cậu đâu. Giấu giếm cái gì? Ăn nói cẩn thận chút.”

Nam diễn viên tự vả mình một cái rồi bảo: “Xem anh căng chưa kìa. Tôi bẩn thỉu tới mức nào? Nói thôi mà cũng sợ vấy bẩn cậu ấy?”

“Cậu còn xàm nữa thì đừng trách! Quan hệ giữa chúng tôi rất trong sáng. Đừng nói vớ vẩn!” Cố Diệc Minh chỉ tay vào gã, cảnh cáo.

Dư Bắc mắt chữ a mồm chữ o.

Mình chưa dấn thân vào giang hồ mà tin đồn về mình đã lan truyền khắp nơi?

Vốn mình toàn đi hóng phốt, nay lại bị lôi ra làm drama để hít.

Cười người hôm trước, hôm sau nghiệp quật.

Ông trời đâu buông tha cho ai.

Định luật bảo toàn của Newton đếi.

“Haha! Cố Diệc Minh, anh xem anh nhỏ nhen chưa kìa. Nhưng nếu người yêu tôi mà đẹp như chị dâu, tôi cũng sẽ coi là vật báu, đem giấu đi, sợ kẻ khác nhòm ngó… Nghe nói tổng giám đốc Uông đã có ý đó rồi?”

Chị dâu?

CHỊ DÂU?!!!

Gã nghĩ mình là loại ẻo lả hả?

Nếu ở đây không đông người thế này, mình có thể bắt gã gọi bằng bố.

Dư Bắc nhìn theo hướng ánh mắt gã, Uông Gia Thuỵ vậy mà cũng có mặt. Thấy Dư Bắc nhìn, Uông Gia Thuỵ còn giơ tay lên vẫy cậu.

“Tiểu Bắc~”

Cố Diệc Minh nhíu mày, hỏi thẳng: “Ai mời anh đến?”

“Chơi với nhau bao nhiêu năm, tôi thành tâm thành ý tới chúc mừng sinh nhật cậu. Cậu không định đuổi tôi ra ngoài đấy chứ tổng giám đốc Cố?”

Cố Diệc Minh chẳng thèm quan tâm đến gã, dẫn Dư Bắc vào nhà.

Lâm Bối Nhi bước tới nghênh đón họ. Hôm nay cậu ta không mặc quần da lố bịch nữa.

Đổi thành quần da bớt lố hơn.

“Anh Diệc Minh, cuối cùng anh cũng đến rồi. Mình em đón khách không xuể.”

Lâm Bối Nhi vừa nói vừa tiện thể chỉ đường cho một vị khách.

“Anh Tiểu Bắc, anh ngồi tự nhiên nhé, có gì cần cứ gọi em.”

Lâm Bối Nhi nở nụ cười nhìn Dư Bắc.

Tỏ vẻ bà chủ gia đình.

Dư Bắc xoa tay, bảo: “Vậy thì ngại lắm.”

“Hồi nhỏ em từng tới nhà anh Diệc Minh chơi, ở đây giống nhà em ấy mà. Enjoy yourself nha anh~ À, anh muốn uống gì? Rượu mạnh hay cocktail?”

“Đồ uống không cồn.” Cố Diệc Minh trả lời thay Dư Bắc, sau đó lại nói: “Cậu không cần đi lấy.”

Lâm Bối Nhi rất bất ngờ, Cố Diệc Minh chưa bao giờ quan tâm cậu ta như thế.

“Anh Diệc Minh, anh Tiểu Bắc cũng là khách, em sẽ tiếp đón giúp anh. Không sao đâu ạ.”

“Haiz, có đủ nhân viên phục vụ mà.” Cố Diệc Minh ngẫm nghĩ rồi bảo: “Nếu cậu thật sự muốn giúp thì cũng được, tôi thấy rượu ngoài sân chẳng còn nhiều, cậu bưng ra đi. À nhớ thay đồng phục, không lại trông thiếu chuyên nghiệp.”

Dứt lời, Cố Diệc Minh tiếp tục dẫn Dư Bắc đi làm quen với mọi người.

“Em… Anh… Anh Diệc Minh…”

Lâm Bối Nhi đứng đằng sau giậm chân bình bịch xuống đất.

Đồ đạc trong căn nhà đều toát ra vẻ cổ xưa, máy hát đĩa đang phát một ca khúc của thế kỷ trước.

Cố Diệc Minh kéo Dư Bắc đi gặp hết đạo diễn, nhà sản xuất này tới ngôi sao nọ, Dư Bắc chóng cả mặt.

Ngoài ra còn có vài người bạn tốt của anh.

Tên “lang băm tâm lý” Vương Canh Thạc kia cũng đến.

Vương Canh Thạc hợp với nơi này một cách kỳ lạ. Gã diện bộ vest lỗi thời, đeo kính gọng vàng, cầm cuốn sách cũ, yên lặng ngồi đọc, như hoà làm một với căn nhà.

Dư Bắc muốn treo gã lên tường kinh khủng.

Tiểu Bạch chẳng biết từ đâu chui ra y hệt hồn ma bóng quế.

“Anh Tiểu Bắc! Anh Tiểu Bắc!”

“Sao cậu lại tới đây?”

Không phải Dư Bắc chê bai gì nhóc.

Mà là chỗ có cậu ta, ngay cả hơi thở cũng nhuốm màu đen.

“Ngạc nhiên chưa? Em đến đưa nhẫn cho tổng giám đốc, trà trộn vào đây.” Tiểu Bạch trông khá phấn khích, nói. “Em mới tham quan một vòng. Ối giời ơi, với gia thế của tổng giám đốc, cả đời này… không, tám kiếp anh ăn cũng chẳng hết.”

Dư Bắc thấy có hứng thú.

“Cậu phát hiện ra cái gì rồi? Đống đồ đạc kia đều là đồ cổ à?”

“Đổ cổ dẹp sang một bên, đáng tiền nhất chính là căn nhà này…”

Dư Bắc hơi nghi ngờ.

Cùng lắm chỉ có giá trị kỷ niệm thôi chứ?

Do mình không tinh mắt hả?

Căn nhà cũ rích, xung quanh còn chẳng có nổi một cái siêu thị.

“Anh đừng coi thường đất đai ở đây. Tuy khu này cũ thật đấy nhưng không phải dành cho dân nghèo, trước kia từng là nơi phồn hoa nhất Hải Thành, người sống ở đây không giàu thì cũng sang! Nói lên điều gì? Phong thuỷ tốt!”

Ôcê.

Không chơi kiếm hiệp nữa mà chuyển thẳng sang tu tiên, huyền học.

Thằng nhóc này càng ngày càng xàm xí.

Dư Bắc sợ rằng một ngày nào đó cậu ta sẽ đổi qua luyện đan.

“Nhìn anh như kiểu không tin đúng không? Em không chém đâu, người giàu chú trọng vấn đề ấy lắm. Nơi này quan viên, quý nhân từng ở, vận may họ để lại đủ cho con cháu đời sau hưởng phúc. Đấy là bí mật đằng sau sự giàu có!”

Dư Bắc ngoáy tai, bảo: “Cậu nói luôn đáng giá bao nhiêu tiền đi.”

Tiểu Bạch bấm đốt ngón tay tính toán.

Sau đó giơ một bàn tay ra.

“Ờm… Ít nhất phải ngần này.”

“Năm triệu tệ?”

Tiểu Bạch che miệng, đáp: “Năm mươi triệu! Là ít.”

“Thật hay đùa vậy?” Dư Bắc không tin lắm.

“Chứ anh tưởng như nào? Em vừa hỏi thăm rồi, bình thường căn nhà này được một cô lao công và hai chú bảo vệ trông coi. Anh đoán xem lương tháng của họ là bao nhiêu?” Tiểu Bạch nghiêm túc nói. “Hai mươi ngàn tệ!”

Dư Bắc hơi choáng váng.

Bị mùi tiền làm cho đầu óc quay cuồng.

Nhà Cố Diệc Minh thật sự giàu đến vậy sao?

Anh ấy bảo gia đình chuyển qua Mỹ rồi cơ mà?

Cố Diệc Minh nói không kiếm ra tiền thì phải về kế thừa sản nghiệp là thật hả?

Bây giờ trong đầu bạn nhỏ Dư Bắc toàn dấu chấm hỏi.

Sao Cố Diệc Minh chưa từng kể với mình?

Sợ mình tham tiền nhà anh ấy à?

“Cố Diệc Minh! Cố Diệc Minh, nhà anh thiếu người giúp việc không? Em có thể chăm sóc đàn ông con trai từ 18 tới 38 tuổi.”

Cố Diệc Minh chẳng rõ cậu lại đang nghĩ cái gì, gật đầu: “Thiếu, hưởng chế độ ‘ba bao’.”

“Thật hả?” Mắt Dư Bắc lấp lánh.

“Bao ăn, bao ở, bao ngủ. Nhưng không lương.”

Ki bo vãi.

Xem ra muốn xơ múi một tí từ Cố Diệc Minh thì không thể dùng miệng để thuyết phục được.

Chỉ còn cách dùng thân xác này.

Dư Bắc ngoảnh lại, thấy Tiểu Bạch đang nhìn chằm chằm vào một chỗ.

“Anh Tiểu Bắc, anh biết trai đẹp kia không?” Tiểu Bạch đỏ mặt hỏi.

“Ai?” Dư Bắc ngó sang rồi chép miệng. “Gã là bác sĩ tâm lý không có giấy phép hành nghề, Vương Canh Thạc.”

Nghề của Vương Canh Thạc chẳng khác tên đa cấp Tiểu Bạch này là mấy.

Chuyên đi lừa gạt người khác.

“Có giấy phép hay không không quan trọng, chủ yếu là em thích cái tên của anh ấy…”

(*Canh Thạc = bự hơn)

Tiểu Bạch đi thẳng đến chỗ gã.

“Anh đẹp trai.”

Vương Canh Thạc rời mắt khỏi cuốn sách, ngẩng đầu lên.

“Em xem bói cho anh nhé?”

Tiểu Bạch ngồi xuống, cầm tay gã, vẽ lung tung trong lòng bàn tay.

“Đường sống và sự nghiệp của anh đều xuất sắc hơn người khác, chỉ mỗi đường tình duyên là hơi thiếu hụt, phải tới năm 28 tuổi mới có thể gặp tình yêu đích thực. Cho em biết giờ sinh ngày sinh cụ thể được không? Để xem ngũ hành của anh có thiếu em… khụ… hoả không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện