Chương 1: Năm 1982
Lúc Diệp Tuệ khôi phục lại tri giác, chỉ cảm thấy ót đau thấu tim, như là bị đâm xuyên qua vậy, phảng phất có một bàn tay đang bóp lấy bộ não cô, huyệt thái dương vừa căng lại đau, bà cắn chặt răng cố chịu, vẫn là không khống chế được rên rỉ ra tiếng, ngay sau đó bên tai vang lên vài tiếng gọi mang theo sợ hãi: “Chị, chị, chị không sao chứ?”
Diệp Tuệ nghe người ta gọi chị, nghĩ rằng Diệp Doãn* Văn còn nguyện ý đến gặp mình một lần trước khi chết, xem như nó còn có chút lương tâm.
Chỉ là bà cũng cái tuổi này rồi, giờ chỉ có phần chờ chết, sao có thể không sao? Vốn đã cả người là bệnh, đầu thì vẫn tốt, giờ đầu cũng phát bệnh, đây chả phải là quang cảnh lập tức phải đi gặp Diêm Vương sao? Bà suy yếu thở dài, có lệ một câu: “Không sao.” Sau đó chậm rãi mở hai mắt ra, một lát sau, đôi mắt nhìn đến hai khuôn mặt giống nhau như đúc, nhất thời sợ hãi kêu “Oa” một tiếng, hiển nhiên là bị kinh ngạc đến nhảy dựng.
Tiếng kinh hô này không chỉ có dọa đến bản thân, còn có cặp song sinh trước mặt kia —— Doãn Văn cùng Doãn Vũ hơn mười tuổi.
*: đây là cái chữ này 允, mình kiếm được nó trên trang web trung, rồi cho lên hvdic.thivien.net để tra, nó có hai cách đọc, trên wikidich chọn cách đọc là Duẫn, nhưng mình thấy nó khó đọc quá, nên mình chọn cách kia là chữ Doãn, và sẽ dùng đến hết cả truyện nhé.
Diệp Tuệ không biết làm sao cả mình ngó ngó chung quanh, phát hiện mình đang nằm trong một con ngõ nhỏ hẹp, trên vách tường xám trắng viết một câu khẩu hiệu “Bần cùng không phải xã hội chủ nghĩa, hãy để một nhóm người giàu lên trước”.
Đây là đâu? Diệp Tuệ có chút lơ mơ, không phải mình đang nằm trong phòng ICU sao? Sao giờ lại ở đây? Còn thấy được bộ dáng em trai lúc nhỏ, là nằm mơ sao? Nhất định là vậy, Doãn Vũ đã qua đời rất nhiều năm, Doãn Văn cũng quyết liệt với cô rất nhiều năm, bà thật sự đã quên lần nhìn thấy cả hai khuôn mặt này đồng thời xuất hiện trước kia là vào lúc nào rồi.
Diệp Tuệ không khỏi cảm xúc ngổn ngang trăm bề, trước lúc lâm chung còn có thể mơ thấy bọn họ, xem như là bù đắp của trời cao với bà đi, tiếc nuối cả đời này của bà thật sự là nhiều lắm.
Một đứa trong cặp song sinh vẻ mặt cầu xin nói: “Chị, chị không sao chứ? Thật xin lỗi, lần sau em không bao giờ trốn học nữa, chị ngàn vạn đừng có nói cho ba nha.”
Tuy rằng cặp song sinh lớn lên giống nhau như đúc, nhưng Diệp Tuệ vẫn là rất dễ dàng mà nhận ra đứa nói chuyện là em lớn Doãn Văn, mặt mày Doãn Văn sắc bén hơn tí, mặt mày Doãn Vũ nhu hòa hơn tí, bà vẫy vẫy tay: “Chị sẽ không nói, đây là đâu?” Trốn học là vấn đề lớn, nhưng mà đã là trong mộng thì liền không cần phải tích cực thế.
Doãn Văn nói: “Đây là trong ngõ nhỏ cạnh rạp chiếu phim.”
Doãn Võ nói: “Chị, em đỡ chị đứng lên đi.
Chị có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Diệp Tuệ nhíu mày: “Đau đầu.” Bà chỉ cảm thấy loại cảm nhận này quá chân thật, trong mộng cũng không thể giảm bớt chút sao? Thật chịu tội mà.
Doãn Văn với Doãn Võ mỗi người đỡ một bên, đỡ bà ngồi dậy, Doãn Võ thấy trên ót chị nhão dính dính thành một đống, nhất thời sợ đến mức mềm cả chân, giọng nói đều run rẩy lên: “Chị, trên đầu chị chảy máu.”
Diệp Tuệ vươn tay, cẩn thận đụng vào cái ót đau như bị kim châm, chị chạm nhẹ một chút liền cảm giác được một trận thấm ướt, thu tay lại nhìn, một mảng đỏ sẫm, khó trách đầu đau như vậy, đầu cũng mở gáo rồi: “Đầu chị là chuyện gì xảy ra vậy?”
Doãn Văn cùng Doãn Võ liếc nhau, một đứa thì trên mặt lộ ra thần sắc may mắn, một đứa thì trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng, Doãn Võ vừa muốn mở miệng đã liền bị Doãn Văn nâng tay ngăn lại: “Chị, chị không cẩn thận đạp phải vỏ dưa hấu té ngã đâm phải, đúng, chính là miếng vỏ dưa hấu kia.”
Đầu Diệp tuệ thật sự là trướng đau đến lợi hại, không đi phân biệt lời này rốt cuộc là thật hay giả, bà đúng thật không có ấn tượng gì đối với sao mình lại bị thương.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
“Chị, nếu không chúng ta đi bệnh viện xem xem đi.” Trên mặt Doãn Võ vẫn là bất an, sắc mặt Doãn Văn lại thoải mái nhiều, chị không nhớ ra làm sao lại bị thương, mình có thể bớt bị đánh một trận.
“Không cần.” Diệp Tuệ cảm thấy nằm mơ bị thương còn đi bệnh viện gì chứ, bà đứng lên, nhấc chân lên đi ra ngoài ngõ, Doãn Võ còn phủi phủi bụi trên lưng cho bà, gió phóng từ đầu ngõ thổi vào, tiếng ve sầu kêu một đợt lại nối tiếp một đợt, cảm giác kia đặc biệt chân thật.
Một chiếc xe đạp chở thùng xốp màu trắng chậm rãi đạp qua từ đầu ngõ, người lái xe kéo dài giọng thét to: “Bán —— kem que —— đậu đỏ, đậu xanh, kem bơ ——“, thật sự có cảm giác lúc nhỏ, Diệp Tuệ thích giấc mộng này.
Nghe nói người tới cái tuổi nhất định liền thích nhớ lại chuyện cũ, Diệp Tuệ cả một bó tuổi rồi, tự nhiên cũng không thể ngoại lệ, tuy rằng đây là dấu hiệu người già đi, Diệp Tuệ lại không ngại, bà chưa bao giờ kháng cự sự thật là đã già, ai không lưu luyến thời gian tốt đẹp của tuổi trẻ chứ?
Doãn Văn nghe thấy bốn chữ “Kem bơ”*, không khỏi liếm môi lưỡi khô khốc một chút, đè thấp giọng hỏi Doãn Võ: “Này, trên người mày có tiền không?”
*: kem bơ bên trung là bốn chữ 奶油雪糕 – nãi du tuyết cao.
Doãn Võ thề thốt phủ nhận: “Không có, một xu cuối cùng không phải đã mua kem que lúc xem phim vừa nãy sao?”
“Đừng có để anh lục ra nha!” Doãn Văn cười hề hề với em trai.
Doãn Võ nhéo nhéo túi quần mình theo bản năng, nơi đó còn có năm phân tiền cậu thật vất vả mới giấu được.
Các cậu tuy là chung một bụng mẹ, diện mạo giống nhau như đúc, tính cách lại hoàn toàn bất đồng, Doãn Võ không chiếm được chữ Võ, đánh nhau hoàn toàn không địch lại Doãn Văn, tính cách cũng không cường thế bằng Doãn Văn, từ nhỏ đã bị áp chế đến gắt gao, chính là cái túi trút giận.
Diệp Tuệ quay đầu, nhìn hai em trai, đột nhiên nâng tay lên sờ về phía đầu bọn họ, Doãn Văn theo bản năng muốn né tránh, Diệp Tuệ lên tiếng cản lại: “Đừng nhúc nhích.” Lúc này Doãn Văn mới ngoan ngoãn bất động.
Diệp Tuệ sờ đầu bọn họ: “Tiểu Văn em đừng cứ mãi bắt nạt Tiểu Võ, hai đứa là anh em ruột, còn là song sinh, thân hơn so với bất luận kẻ nào, phải yêu quý chăm sóc nhau.”
Doãn Văn nâng mắt lên, khó có thể tin mà lén liếc nhìn chị một cái, chị của cậu vĩnh viễn đều chỉ bạo lực đánh cho để phục cậu, giờ đổi thành thuyết giáo mưa thuận gió hòa, làm cả người cậu đều không thoải mái, có phải đầu chị ấy thật bị té cho hư rồi không? “Nếu không, em theo chị đi bệnh viện xem xem nhé.” Thằng nhóc này rốt cuộc đã cảm thấy lương tâm bất an.
Diệp Tuệ cười cười: “Không cần, chị không sao.” Đầu vẫn đau đớn, nhưng thấy được hai em trai đáng yêu, cái loại đau đớn này hình như cũng không phải không thể chịu được.
Diệp Tuệ buông em trai ra, đưa tay móc túi quần một chút, thế mà móc ra được tiền giấy 1 khối 2 mao 5 phân tiền, là cái phiên bản sớm đã dùng để sưu tập kia, trên tờ tiền giấy một nguyên in một nữ tài xế tay lái máy cày, giấc mơ này thật quá đi, thế mà một chút cũng không lệch, bà hỏi: “Kem que bao nhiêu tiền một que?”
Doãn Văn nhanh chóng đáp: “Đậu xanh với đậu đỏ là 5 phân, kem bơ là 1 mao.” Nói xong thì tha thiết nhìn Diệp Tuệ, hy vọng chị cậu đột nhiên hào phóng một lần, mua kem que cho ăn.
Diệp Tuệ nói: “Chị mang mấy đứa đi mua kem.” Nếu đã có tiền, vậy thì để bà bù đắp lại cho mấy đứa em thật tốt trong mộng đi, trong hiện thực thì vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội.
“Yeah! Chị vạn tuế!” Doãn Văn Doãn Võ nghe thấy chị mua kem cho mình, hưng phấn đến nhảy cao ba mét.
Doãn Võ hưng phấn lắm, lại có chút bất an, chị vẫn luôn đặc biệt keo kiệt, chưa bao giờ cho các cậu thêm một phân tiền, đừng nói kem, ngay cả kem que cũng chưa từng mua cho các cậu, hôm nay là sao vậy? Chị ấy đụng phải đầu không chỉ không trách tội các cậu, còn muốn mua kem cho các cậu.
Trong lòng cậu bất an cùng khủng hoảng chẳng có lý do một hồi, chị thật sự là đụng hỏng đầu, hay là ăn xong rồi lát nữa lại cho các cậu một trận no đòn?
Diệp Tuệ mang theo hai em trai song sinh ra khỏi ngõ, mặt đường nhựa ổ gà ổ vịt; chạc cây thô khỏe với lá nhỏ chi chít duỗi thân ra, đem đường phố vốn đã chật hẹp bao phủ đến càng lộ rõ chật chội, âm u nhưng mà um tùm, đem lối đi bộ lồng thành đường cây xanh, đặc biệt dễ chịu vào mùa hè; kiến trúc sát đường cũ kỹ thấp bé, đều là dạng bình phương hai ba tầng tự xây, bởi vì không có tiêu chuẩn thống nhất nên liền y như là đồ xếp gỗ mà trẻ con chồng chất lên ấy, nhìn so le không đồng đều, mặt cửa xám xịt tích đầy cát bụi năm tháng, có vẻ phá lệ tang thương, đúng là bộ dáng những năm 70, 80 trong trí nhớ, Diệp Tuệ không thể không tán thưởng tính chân thật của giấc mộng này lần nữa.
Doãn Văn nhớ thương kem, cậu nhìn ngó chung quanh, duỗi tay chỉ: “Chị, bán kem que bên kia kìa, cửa rạp chiếu phim.”
Doãn Võ kéo cậu một cái: “Anh hai, chúng ta đừng ăn nhé.”
Doãn Văn mới mặc kệ nhiều như vậy: “Sao lại không ăn? Chị tự mình nói mua cho chúng ta, lại không phải chúng ta yêu cầu.” Ngày thường bọn họ cũng không có tiền tiêu vặt thêm vào, chỉ có tiền cơm, không tiêu tiết kiệm một chút thì sẽ ăn bữa nay không có bữa mai, hôm nay khó được vắt cổ chày ra nước lại nguyện ý nhổ lông, sao có thể không ăn?
Diệp Tuệ duỗi tay sờ sờ đầu Doãn Võ: “Không sao, ăn đi.
Lần này không ăn thì có thể không có lần sau đâu.”
Doãn Văn đắc ý giương cằm lên: “Nghe thấy chưa? Nhanh đi mua nào.” Cậu cất bước liền chạy về phía cửa rạp chiếu phim.
Doãn Võ thì chậm rãi đi qua với chị, Doãn Văn ba hai bước đã chạy đến, khẩn trương thúc giục người bán kem que lấy kem, người ta thấy cậu không trả tiền liền không chịu đưa cho cậu: “Cậu lấy tiền đến tôi lại đưa cho cậu.”
Doãn Văn tức giận trừng đối phương: “Ai nói tôi không trả tiền hả? Chị tôi sẽ trả.”
Diệp Tuệ đến gần người bán kem que, hỏi: “Kem bơ bao nhiêu tiền một que?”
“1 mao.”
“Lấy hai que đi.” Diệp Tuệ lấy 2 mao tiền ra, giao cho đối phương.
Doãn Văn lấy được kem bơ, khẩn trương liếm một miếng, cười đến chả thấy mắt đâu, lỗ thủng do bị gãy một nửa cái răng cửa đặc biệt dễ thấy.
Diệp Tuệ nhớ ra, cái răng gãy này là ba bà đánh gãy, sau này Doãn Văn trưởng thành rồi thì nhổ cái răng gãy này đi, đổi thành răng vàng, lại sau nữa lại đổi thành răng sứ.
Doãn Võ cầm kem bơ, lại không nỡ ăn: “Chị, chị có muốn ăn một miếng không?” Diệp Tuệ nói: “Chị không cần, em ăn đi.” Lúc này Doãn Võ mới dè dặt cẩn trọng đưa đầu lưỡi ra liếm một miếng, sau đó mắt mê ly, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.
Diệp Tuệ nhìn Doãn Võ liếm kem ngon lành, chờ mình tỉnh mộng rồi, có thể nhìn thấy em út đã mất rất nhiều năm trong mộng, bà đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn, bà hẳn là sắp sửa gặp mặt em út rồi, không chỉ có em út, còn có ba, mẹ, anh cả với Ngụy Nam…… Nghĩ đến đây, mũi Diệp Tuệ không nhịn được mà lên men, không biết họ có còn chờ cô không nữa, bà rất nhớ bọn họ, bây giờ, bà cuối cùng có thể bỏ xuống hết thảy đến đoàn tụ với bọn họ.
Diệp Tuệ đưa tay nhéo nhéo cái mũi, khống chế cảm xúc của mình.
Doãn Võ thấy chị giống như muốn khóc, đưa tay chọc chọc Doãn Văn, ý bảo cậu nhìn chị.
Doãn Văn đang ăn kem ngọt, bị chọt một cái như vậy, đang muốn phát hỏa, phát hiện em trai chỉ vài chị, liền nhìn về phía chị, nhất thời hỏa cũng không phát: “Chị, chị sao vậy?”
Diệp Tuệ nhéo mũi một chút: “Không sao.
Lát nữa chị phải đi, hai đứa phải ngoan, đừng nghịch ngợm gây sự nữa.
Tiểu Văn nhất định phải chăm sóc Tiểu Võ cho tốt nha.”
Doãn Văn với Doãn Võ nghe thấy đều choáng váng: “Chị, chị muốn đi đâu?”
Diệp Tuệ cười cười: “Đi chỗ chị nên đi.”
Lời này càng dọa hai cậu chàng rồi, cái này sao giống di ngôn lúc lâm chung diễn trong điện ảnh vậy.
Sức tưởng tượng của Doãn Võ phong phú, kem cũng không ăn, bất an hỏi: “Chị, chị đừng dọa em, chị muốn đi đâu vậy?”
Diệp Tuệ không biết trả lời cậu thế nào, chỉ cảm thấy cái mộng này thật dài, lại rõ ràng, sao lâu như vậy còn không tỉnh nhỉ? Bà giơ tay lên, bấm trong lòng bàn tay mình một chút, đau đớn rõ ràng, thật không giống như nằm mơ.
Nhưng mà sao có thể chứ, bà bệnh nguy kịch, sắp sửa phải gặp Diêm Vương rồi, sao lại sẽ về đến chỗ này chứ.
Bà ngẩng đầu nhìn quanh khắp nơi, nhìn thấy poster phim 《 Thiếu Lâm tự 》 dán đầy cửa rạp chiếu phim, đây là năm nào? Diệp Tuệ cau mày nghĩ ngợi, hẳn là đầu thập niên 80 kiếp trước, cụ thể là năm nào nhỉ? Nội tâm Diệp Tuệ kích động lên, nhanh chóng hỏi em trai: “Hôm nay là ngày mấy?”
Trong lòng Doãn Võ bất an, kem cũng đã quên ăn, kem bơ đã tan, từng giọt từng giọt rơi trên đất, tạo thành một mảng lấm tấm màu trắng sữa, nghe thấy Diệp Tuệ hỏi, nhanh chóng đáp: “Ngày 9.”
Diệp Tuệ vội vàng hỏi: “Là năm nào tháng nào?”
“Tháng 7 năm 1982.” Chị thật sự không phải bị đụng hỏng đầu sao? Chị ấy đã quên hôm nay là ngày bao nhiêu rồi, rõ ràng chị ấy mới vừa thi cao đẳng xong mà.
Giờ Diệp Tuệ mới nhớ tới, vào chiều hôm mình thi cao đẳng xong ấy, về nhà phát hiện cặp sách của em trai đều ở nhà, mà trường học của mấy đứa rõ ràng không có nghỉ, vì thế chạy đến rạp chiếu phim tìm người, kết quả hai thằng nhóc kia trèo tường chạy trốn, bà đuổi theo không bỏ, lúc trèo tường vô ý ngã xuống tường, cái ót bị đụng cho rách cả, thế nên đã để lại một vết sẹo nhỏ mang tính vĩnh cữu.
Nằm mơ không có khả năng sẽ chân thật, sẽ trở lại thời gian nào trước đó như vậy.
Chỉ là cái này có khả năng sao? Bà thật sự về lại năm 1982? Diệp Tuệ không kiềm chế được nội tâm kích động, muốn đi chứng thực chút xem có phải mình đã trở lại hay không, nhưng mà bà thật sự sợ hết thảy đều chỉ là giấc mộng, chờ tỉnh lại liền không tồn tại.
“Đi, chúng ta về nhà đi!” Bà nói xong thì hưng phấn quay đầu đi ngay, động tác quá nhanh, trước mắt bỗng biến thành màu đen, một trận trời đất quay cuồng, thân thể mất cân bằng, mắt thấy liền phải ngã xuống, Doãn Võ sợ tới mức ném kem đi, ôm lấy cô: “Chị!” Doãn Văn thì vội vàng nhét còn thừa lại vào miệng, dọn tay ra đến đỡ Diệp Tuệ.
Lúc Diệp Tuệ khôi phục lại ý thức lần nữa, sợ đã tỉnh mộng, về lại trong phòng bệnh của bệnh viện, cô hí mắt, trong phòng bao trùm ánh sáng màu cam mờ tối, trong phòng có vẻ mông lung mà ấm áp, đây cũng không phải ánh sáng của phòng bệnh.
Cô mạnh mẽ mở to hai mắt, nhìn rõ vị trí ở đâu, đây là phòng lúc cô làm con gái, đèn dây tóc treo, khung giường gỗ khắc hoa, máy may cùng ngăn tủ cao thấp, tất cả đều là bộ dáng trong trí nhớ, trên bức tường xi măng màu xám dán lịch treo tường có minh tinh điện ảnh Trương Du, bên trên in “1982” kiểu nghệ thuật.
Cô hung hăng bấm trên mu bàn tay mình một cái, đau! Diệp Tuệ lại không dừng được ý cười, đây là sự thật, không phải nằm mơ, cô đã trở lại, về tới năm 1982!
Cười cười, lệ nóng liền trào lên, cô nhắm mắt lại, hai hạt lệ trong suốt lăn xuống từ trên khuôn mặt trắng nõn, hai tay cô che mặt, cô thật sự đã trở lại, về tới thời thanh xuân niên thiếu của cô, là lúc rất nhiều bi kịch còn chưa kịp phát sinh, lúc này đây, cô nhất định phải sống một đời thật tốt, không chỉ có cô, còn có tất cả người thân cùng người yêu của cô.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Nhìn văn án đặc biệt thảm, trên thực tế thì câu chuyện này xuất phát từ sự kiện chân thật, rất nhiều đều là sự thật, hiện thực vĩnh viễn tàn khốc hơn tưởng tượng của chúng ta, tôi vì bù lại tiếc nuối, mới viết cuốn này, đương nhiên là vì tính hí kịch, cũng không có khả năng tất cả đều là sự thật.
Lời editor: cuốn này dành cho ai muốn bình đạm, không sóng gió gì lớn, nó là điền văn nhé, nếu mà bạn nào thích vui vẻ hài hước thì mình có hai cuốn “Khi tôi có thể nói chuyện với mèo” và “Công ty giải trí Tiên Phàm” nhé.
Trong chương đầu tiên này, mình rất phân vân với cách tự xưng của nữ chính, vì đáng lẽ ra lúc này nữ chính tự xưng là bà thì nó đúng với độ tuổi tâm lý chị hơn, nhưng mà chương sau lại không có khâu đoạn nào để chuyển biến cách xưng hô cả nên mình sẽ để là cô vào lúc nữ chính tỉnh lại trong chương này luôn nhé.
Nếu bạn nào có ý kiến về cái này thì có thể góp ý với mình, dù sao thì chỉ có chương này mới phân vân, mấy chương sau đều xưng là cô hết.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé..
Bình luận truyện