Làm Bạn Với Tổng Giám Đốc

Chương 3



"Lý do của cậu là muốn khiến cho mình điên cuồng một chút ư?" Liên Ngữ nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của cô bạn tốt, về điểm này cô còn không rõ sao?

"Ha, cậu như là bố mẹ sinh ra mình, ngay cả mình nghĩ gì cũng có thể hiểu ngay." Đột nhiên Đoạn Hồng Lăng cười lớn một tiếng, "Cậu cứ nói đi"

"Nói nhỏ thôi, nơi này là quán cafe, không phải cái chợ." Liên Ngữ thấy bộ dạng tự nhiên không biết ngại của cô bạn, thật sự cảm thấy rất xấu hổ.

"Biết rồi." Đoạn Hồng Lăng xuống giọng, ánh mắt phẫn nộ nhìn về phiá cô, "Đêm nay nhất định phải tới, nếu không tuyệt giao!"

"Nghiêm trọng như vậy, xem ra mình không đi không được." Liên Ngữ bắt đắc đĩ lắc đầu, khẽ cười nói: "Mình nhất định sẽ đi, được chưa, đại tiểu thư Đoạn."

"Coi như bíêt điều" Đoạn Hồng Lăng cầm lấy cốc nước trên bàn, một hơi uống hết, không hề thục nữ chút nào.

"Uống chậm một chút, cẩn thận sặc." Liên Ngữ lo lắng dặn dò.

Liên Ngữ trông thấy bộ dáng phóng khoáng tục tằn của cô bạn, lắc đầu,khẽ thở dài.

Ôi, có người nào đó cả ngày kêu gào phải làm thục nữ, nhưng xem ra, con đường tu thành chính quả còn rất dài.

"Không có việc gì." Đoạn Hồng Lăng mở cúc áo, cầm lấy khăn tay lau khóe miệng, sau đó nói: "Cậu phải biết rằng, sao mình lại phải hao tổn tâm trí tổ chức bữa tiệc sinh nhật này chứ, tất nhiên là có mục đích."

"Mục đích gì?" Liên Ngữ miễn cưỡng hùa theo ý của cô bạn, đối với cô bạn tốt luôn tạo ra những ý tưởng kì quái, cô đã luyện thành thói quen rồi.

"Hắc hắc." Đoạn Hồng Lăng đen tối trừng mắt nhìn cô "Đương nhiên là tìm cho cậu một người chồng như ý."

"Cái gì?" Liên Ngữ nói to.

"Này, quán cafe, quán cafe" Đoạn Hồng Lăng vui sướng khi nhìn thấy có người gặp họa, nhắc nhở nói: "Không cần phải nói to, nơi này không phải cái chợ."

"Cậu . . . . ." Liên Ngữ tức giận trừng mắt liếc bạn tốt một cái, nhưng lời nói ấy của cô bạn lại làm cô phiền lòng, "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

"Không phải đã nói rồi sao?" Đoạn Hồng Lăng giơ tay gọi phục vụ, yêu cầu một ly Cappuccino, "Giúp cậu tìm bạn trai."

Đại tiểu thư Đoạn vẫn giữ nguyên một bộ dáng, tuyệt đối không để ý đến ánh mắt tức giận của ai đó.

"Tiểu Ngữ, năm nay cậu đã hai mươi lăm tuổi, một mảnh tình vắt vai cũng chưa có." Giống như không thấy mình đắc tội với ai "Cậu xinh đẹp như vậy, nhưng không biết hưởng thụ tình yêu, quả thực phí của trời."

"Mình không cần." Liên Ngữ hạ giọng gằn từng chữ cho bạn tốt thấy rõ thái độ của mình: "Cậu đừng làm lung tung."

"Mình không làm lung tung, đây là chuyện cực kì đúng đắn." Đoạn Hồng Lăng nghiêm túc nói với cô: "Chẳng lẽ cậu tính ở như vậy cả đời sao?"

"Như vậy không có gì là không tốt"

"Rất không tốt !" Đoạn Hồng Lăng tức giận khó nhịn thấp giọng quát: "Trời mới biết khi nào anh trai nhỏ bé kia sẽ xuất hiện, nếu anh ta vẫn không chịu ló mặt ra, chẳng phải cậu sẽ lãng phí tuổi thanh xuân của mình rồi ư?"

"Hồng Lăng, không cần nói." Cô không thích người khác lấy chuyện này ra đàm tiếu.

"Mình không thể không nói, cậu phải nghe theo sự sắp xếp của mình, không thể phản đối." Cô nhất định phải giải cứu cho Liên Ngữ để cô ấy thoát khỏi kí ức tuổi ấu thơ lúc trước.

"Hồng Lăng, không nên ép mình." Liên Ngữ khó xử nhìn cô bạn, "Cậu biết mình không có cách nào để quên."

Cô từng thử quên đi khoảnh khắc gặp nhau ngắn ngủi trước đây, quên đi nụ cười thật dịu dàng của hoàng tử, nhưng cô không thể quên được, không thể quên được, cảnh tượng kia luôn xuất hiện trong mộng của cô, lúc nào cũng nhắc nhở cô.

Khuôn mặt tươi cười của người đó tựa như một rừng hoa tường vi, khắc sâu trong tâm trí của cô, đuổi mà không đi.

"Tiểu Ngữ, đây không phải là tình yêu, mà là đam mê!" Đoạn Hồng Lăng thấy bộ dạng đang đấu tranh của cô,cảm thấy hơi lo lắng "Giống như cậu điên cuồng yêu thích hoa tường vi, nếu cậu muốn có được tình yêu thì tùy từng thời điểm, sẽ xuất hiện một người đàn ông yêu thương cậu, chứ không phải chỉ chờ một hình bóng mãi không xuất hiện."

Liên Ngữ trầm mặc, cô biết như vậy là không được, nhưng từ trong sâu thẳm trái tim cô vẫn ôm một tia hi vọng, chờ mong kỳ tích sẽ xuất hiện, có một ngày, trong biển người mênh mông sẽ gặp lại anh lần nữa.

"Đêm nay mình sẽ nghe theo sự sắp xếp của cậu."

"Thật tốt quá, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông suốt." Đoạn Hồng Lăng vui vẻ cầm lấy ly cà phê chạm vào cái ly của cô: "Vì đêm nay diễn ra thành công, tốt đẹp. cạn ly!"

Khóe miệng Liên Ngữ hơi hạ xuống, cô uống một ngụm cà phê mà cảm thấy khó khăn khác thường.

Cô thực sự muốn quên đi ư? Cô thật sự không có duyên với váy cưới hoa tường vi sao?

Bất giác cô thở dài, thật lâu không thể ngừng. . . . . .

Bóng đêm buông xuống, cuộc sống về đêm của giới trẻ ở đô thị mới chính thức bắt đầu.

Bầu trời màu lam là một pub có chất lượng khá cao, ở trong này sẽ không xuất hiện ma túy hay xảy ra những sự vịêc tầm thường, cho nên mọi người tới đây đều yên tâm vui chơi.

Hôm nay là sinh nhật của Liên Ngữ nên cô là nhân vật chính, dĩ nhiên cô sẽ không thoát được vịêc phải uống rượu mời của mọi người, một ly lại một ly, cô hơi hoảng hốt, cuối cùng không chịu nổi sự tấn công của bạn bè, cô chạy bán sống bán chết ra khỏi vòng vây, trốn ở một góc.

Bởi vì say nên mắt lờ đờ mờ mịt, Liên Ngữ không đứng vững, ngã trái ngã phải, thậm chí đường đi phía trước cũng không nhìn rõ, cô dựa vào vách tường, đi thật chậm, đầu đau như muốn nổ tung.

"Bịch" một tiếng, cô đụng phải một thân thể rắn chắc ở chỗ rẽ.

"A!" Lùi về phía sau vài bước, Liên Ngữ ngã ngồi trên mặt đất, hoa mắt chóng mặt, cơn buồn nôn dâng lên tận yết hầu.

Tất Ngôn cúi đầu, mắt lạnh nhìn người nhã ngào trên mặt đất kia, trên mặt không có cảm xúc gì.

"Anh. . . . . . Anh không nhìn rõ đường à" Liên Ngữ say rồi, cô mơ hồ vuốt vuốt người vừa bị chính mình đụng vào, bĩu cái miệng nhỏ nhắn hờn dỗi: "Đau quá đó."

Cô gái này, không, phải nói là phụ nữ, tuy rằng vóc dáng nhỏ nhắn, nhưng có thể nói là một người phụ nữ thành thục, Tất Ngôn hừ nhẹ, cũng chỉ là một người phụ nữ say rượu.

"Cô muốn thế nào?" Người phụ nữ này cố tình gây sự , huống chi là dù sao cô ta cũng là một người phụ nữ say rượu.

Liên Ngữ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, hai tay chống đất, lắc người đứng lên, tay nhỏ bé chỉ vào anh, "Anh, phải xin lỗi!"

Lúc này, Tất Ngôn mới nhìn rõ người phụ nữ mặc váy hồng trước mặt, sắc mặt màu hồng đào, khuôn mặt xinh đẹp cùng cặp mắt long lanh như giọt nứơc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hé ra, cô khẽ thở ra mùi vị nồng đậm tinh khiết và mùi rượu thơm ngon.

"Hừ." Tất Ngôn lạnh lùng hừ một tiếng, không để cô vào mắt, "Dựa vào cái gì?"

"Anh không lễ phép, đụng vào người còn không xin lỗi." Hai mắt Liên Ngữ say đắm, tính trẻ con, cô nhìn anh nhíu mày, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng lắc vài cái, "Như vậy là không được, không phải thầy, cô giáo đã dạy làm sai thì phải xin lỗi sao?"

Vì say nên cô mơ hồ nói ra câu cửa miệng của một người bạn ở cô nhi viện của mình, thuyết giáo với anh: "Biết sai để thay đổi, mới là đứa bé ngoan."

Mày Tất Ngôn càng ngày càng nhíu lại, người phụ nữ uống rượu say này đang làm gì đó? Điều này càng làm anh nghĩ, nếu mình không trực tiếp rời khỏi đây, sẽ lãng phí thời gian, ở trong này nghe cô nói lung tung.

Đối với sự khác thường của mình, anh rất nhanh lấy lại lý trí, sải bước lướt qua cô.

"Anh đừng đi." Nhìn thấy anh định rời đi, Liên Ngữ vội vàng bắt lấy ống tay áo của anh, ôm lấy toàn bộ cánh tay của anh, "Không được đi, phải xin lỗi!"

Người uống rượu một khi đã cố chấp, mười đầu trâu cũng phải bất động.

"Buông tay." Không chú ý đến sức lực từ hai cánh tay mềm mại, giọng nói lạnh lùng lại khàn khàn từ trong miệng anh nhẹ nhàng phát ra ngòai.

"Không xin lỗi sẽ không buông." Người phụ nữ bướng bỉnh liều mình lắc cái đầu nhỏ, chủ yếu cũng không biết mình đang làm cái gì.

Nếu tỉnh dậy, Liên Ngữ biết bộ dạng say rượu của mình là vậy như, cô nhất định sẽ tìm miếng "đậu hũ" để giết chết mình.

Mày Tất Ngôn nhíu chặt, cúi đầu nhìn chằm chằm cánh tay của người phụ nữ, cũng không nhúc nhích, anh luôn luôn không thích người khác đụng vào mình, nhất là phụ nữ.

Liên Ngữ cố gắng mở to hai mắt, muốn thấy anh rõ ràng, nhưng càng muốn mở to hai mắt, tầm mắt của cô càng mơ hồ, căn bản cô cũng không thể nhìn rõ diện mạo người đàn ông trước mắt.

"Anh. . . . . . Anh là ai?" Mắt say lờ đờ mông lung, Liên Ngữ nghiêng đầu, cố gắng mở to hai mắt muốn nhìn rõ ràng người đàn ông ở trước mắt, "Anh không cần xoay đi xoay lại, tôi nhìn không rõ ."

Cô bĩu môi thở phì phò nắm chặt hai tay người đàn ông, "Không cho phép chuyển động!"

Tất Ngôn cúi đầu liếc mắt nhìn về phía cánh tay trắng nõn nhỏ bé đang nắm lấy tay mình, chau mày, "Cô say."

"Tôi. . . . . . Không say." Liên Ngữ dùng lực véo một cái lên mặt mình, "Tôi rất tỉnh táo."

"Hừ, không say?" Tất Ngôn hừ lạnh, lại nhíu này, "Vậy tránh ra."

Làm bộ ngu ngốc, phụ nữ uống rượu say tới mức này để lại gần mình rất nhiều, chính vì thế nên anh cảm thấy phiền phức, nhiều lần thấy các kiểu say khác nhau, cho nên chiêu lừa đảo say rượu rồi làm phiền này của cô không đựơc tính là kiểu thứ nhất .

"Không cho!" Cố bám lấy ống tay anh không cho anh có cơ hội bỏ đi, "Anh còn chưa xin lỗi tôi đâu."

"Cô. . . . . ." Lần đầu tiên Tất Ngôn cảm thấy bất lực như thế, nhưng lại không có biện pháp gì, "Tôi nói lại lần nữa, buông tay." Trong mắt của anh hiện lên một tia tức giận.

Bỗng, chân phải của Liên Ngữ mềm nhũn, mất trọng tâm, cô ngã về phiá bên phải, Tất Ngôn nhanh tay nhanh mắt, đỡ lấy cô.

"Anh Tiểu Phẫn, anh đến tìm em à?" Ngã vào trong lòng anh, giống như Liên Ngữ đang nhìn thấy người đó, giọng nói nghẹn ngào, cô vùi mặt ở trong ngực anh, "Tiểu Ngữ rất nhớ anh!"

Tất Ngôn nghe đến hai chữ "Tiểu Ngữ" thân thể đông cứng lại, ngừng thở hỏi: "Cô nói cô tên gì?"

"Tiểu Ngữ nghe lời anh nói, ăn thật nhiều cơm, bây gìơ em đã trưởng thành, nhưng sao anh còn chưa tới?"

Liên Ngữ say, căn bản cũng không nghe đựơc câu hỏi của Tất Ngôn, hoàn toàn chìm sâu vào suy nghĩ của riêng mình.

"Ô. . . . . ." Liên Ngữ xoa cái mông đau, hai tròng mắt chứa đựng hơi nước, cô vừa khóc vừa nói: "Anh phải bồi thường cho tôi!"

"Cái gì?" Đột nhiên chuyển chủ đề, khiến Tất Ngôn không biết nói gì vì anh vẫn đang chìm đắm trong nghi vấn của mình .

"Ô. . . . . . Tôi muốn hoa tường vi." Liên Ngữ đột nhiên khóc thành tiếng, "Hôm nay. . . . . . Là sinh nhật của tôi, hu hu, nhưng không có hoa tường vi để mua! Vì sao cửa hàng hoa chỉ bán hoa hồng, không bán hoa tường vi?"

Nhìn thấu lòng cô, nhưng anh không dễ dàng tin tưởng người khác, đối với sự việc chỉ diễn ra một lần, vẫn phải cảnh giác.

Nhưng nhìn thấy khóe mắt cô phủ một tầng nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất biểu hiện bộ dạng đáng yêu, trái tim lạnh như băng của anh cũng hơi nóng lên.

Đúng vậy, trứơc đây tiểu thiên sứ của anh cũng như vậy, nhiều năm qua, cũng không phải anh không để cô bé ở trong lòng, nhưng nay gặp một người phụ nữ, sao anh lại hi vọng nhiều như thế? Nghĩ đến đây, anh không khỏi tự giễu, cánh môi dãn ra.

"Tôi muốn thật nhiều thật nhiều hoa tường vi, màu nào cũng được, nhưng phải nhiều như vậy." Nói xong, cô còn mở hai tay ra, vẽ một cái vòng tròn thật lớn trên không trung, "Anh đi mua đi, được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện